Chương 308: Lời Nói Dối Của Lilian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Valentine chúc mọi người ai có người yêu thì mãi hạnh phúc, ai chưa có thì thôi, đùa chứ ai chưa có thì sẽ sớm có nhoé (。•̀ᴗ-)۶


'Mình sẽ chết.'

Khi Priestley bước lại gần, Roel theo phản xạ hiểu điều gì sắp xảy ra với mình. Mức độ nghiêm trọng của vết thương khiến tầm nhìn của anh tối sầm lại, nhưng ngay trước khi anh ngã xuống sàn, một bàn tay bất ngờ đưa ra đỡ anh.

Đó là một cô gái có máu rỉ ra từ khóe môi.

Họ phải đối mặt với một kẻ thù ghê gớm đến đáng sợ, nhưng Lilian không hề lùi bước dù nhận thức đầy đủ về mối nguy hiểm. Thay vào đó, cô đứng thẳng và đi về phía nguồn mana đáng sợ.

Lilian nói: "Roel có thể chưa đạt tới Nguyên Bản Cấp 3, nhưng chị thì có."

Cô nở một nụ cười căng thẳng với Roel bất động trước khi đột ngột giơ tay lên trời. Những mảnh vàng rỉ ra từ lòng bàn tay cô và rải rác trên những người lính và Pháp Sư còn sống sót.

'Đó có phải là... những mảnh vỡ của Vương Miện không?', Roel nghĩ với ý thức đang mờ dần.

"Ngăn hắn lại," Lilian ra lệnh.

Ánh sáng vàng rải rác đã nâng sức mạnh của các hiệp sĩ của Lilian lên Nguyên Bản Cấp 3, và mana của các Pháp Sư của cô cũng mạnh hơn đáng kể. Tuy nhiên, Priestley vẫn không hề bối rối trước những kẻ thù được tăng sức mạnh của mình. Đã mấy chục năm trôi qua kể từ khi hắn bung hết sức mình nhưng hắn ta vẫn là người thống trị chiến trường. Không quan trọng có bao nhiêu kẻ thù đứng trước mặt.

"Đấu tranh vô ích; thật vô nghĩa."

"Nó có vẻ vô nghĩa với ngươi, Ma Pháp Vương, nhưng ta là chị gái của cậu bé này."

Bất chấp áp lực to lớn khiến cô cảm thấy như thể máu đang ngừng chảy, Lilian giơ đôi tay run rẩy lên và nhẹ nhàng chạm vào mặt Roel. Xung mana mạnh mẽ lan tỏa từ Priestley kéo mạnh mái tóc đen của cô, và đôi mắt thạch anh tím của cô nheo lại vì đau đớn.

Nhưng khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, tất cả những gì có thể thấy là sự quyết tâm.

"Điều quan trọng là ta thấy được ý nghĩa trong đó."

"...Những tình cảm vô ích. Ngươi chỉ đang tự chuốc lấy cái chết mà thôi," Ma Pháp Vương sa ngã trả lời một cách dửng dưng.

Hắn ta giơ ngón tay lên và gửi một luồng mana tàn khốc về phía Lilian.

Ngay lúc đó, Lilian nhận thấy toàn bộ tầm nhìn của cô bị bao phủ bởi luồng năng lượng hủy diệt đang hướng về phía cô. Đó là một ma thuật mà Priestley tình cờ sử dụng, nhưng sức mạnh của nó vượt xa bất cứ thứ gì mà một siêu việt Nguyên Bản Cấp 2 có thể hy vọng giải phóng.

Đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, Lilian ngay lập tức rút lui với Roel trên tay, nhưng có vẻ như cô không thể vượt qua ma thuật.

"Thập Pháo Đài!" Lilian thì thầm trong khoảnh khắc bấp bênh này.

Đôi mắt thạch anh tím của cô sáng rực lên khi Nguyên Thuộc Tính bắt đầu run rẩy dữ dội. Ba pháo đài khác nhau mọc lên từ mặt đất theo lời triệu hồi của cô, tạo thành những rào cản cao chót vót giữa cô và Priestley.

Priestley mở to mắt ngạc nhiên.

Thập Pháo Đài là một ma thuật chỉ có thể được sử dụng bởi những người đã từng thống trị toàn bộ nhân loại, Ackermann. Người ta kể rằng từng có mười pháo đài bất khả xâm phạm bảo vệ con người khỏi các mối đe dọa từ bên ngoài, đóng vai trò là biểu tượng của niềm hy vọng trong thời kỳ hỗn loạn.

Đây là con át chủ bài của Lilian và nó đã chặn được dòng mana đang truy đuổi cô.

"...Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi có thể triệu hồi được thứ đó. Ngươi là con lai của Hoàng tộc Ackermann," Priestley ngạc nhiên nhận xét.

Tuy nhiên, ngay sau đó hắn đã lắc đầu.

"Nhưng ngay cả khi đó là những pháo đài bất khả xâm phạm trong truyền thuyết, thì lời triệu hồi từ Nguyên Bản Cấp 3 cũng không thể ngăn cản được ta."

Priestley giơ tay lần thứ hai và thực hiện ma thuật tương tự, chỉ là nó mang lại sức mạnh lớn hơn nhiều so với lần trước.

Cơn lũ mana tàn khốc đã tiêu diệt tất cả những người lính đang tiến về phía hắn, và các pháo đài huyền thoại cũng lần lượt bắt đầu sụp đổ. Lilian lo lắng rút lui nhanh nhất có thể trong khi ôm chặt Roel gần như bất tỉnh trong vòng tay, lời hứa của cô vang vọng ầm ĩ trong đầu.

'Chị sẽ bảo vệ em.'

Cảm xúc của cô biến thành sự quyết tâm không lay chuyển. Cô nắm lấy hai ngón tay của mình bằng bàn tay còn lại và búng chúng không chút do dự.

Rắc!

Với một âm thanh răng rắc lớn phát ra từ xương gãy của cô, ba pháo đài vừa bị Priestley xóa sổ đột nhiên phát ra một luồng sáng chói mắt. Pháo đài thứ tư, Pardulo và pháo đài thứ năm, Corin, trỗi dậy từ mặt đất.

Cùng lúc đó, bảy Pháp Sư mặc áo choàng xanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lilian. Họ đồng thanh hát một bản hợp xướng, giải phóng một luồng mana dày đặc ra bên ngoài.

Mặt Priestley tối sầm lại.

"Ta hiểu rồi. Ngươi không cố gắng ngăn cản ta mà là để câu giờ cho Chuyển Giao Thuật à?"

Đôi mắt của Priestley sáng rực lên khi hắn nói.

Hắn ta nghĩ rằng Roel là điều ngạc nhiên duy nhất hắn gặp ở đây, nhưng màn trình diễn của Lilian cũng đáng kinh ngạc không kém.

Thập Pháo Đài là một ma thuật vô hiệu hóa mọi sát thương ma thuật bên ngoài, mang lại khả năng phòng thủ tuyệt đối cho những người đứng đằng sau pháo đài. Thật là một phép lạ khi Lilian có thể triệu hồi được pháo đài thứ năm ở Nguyên Bản Cấp 3.

Sự điềm tĩnh và quyết đoán khi đối mặt với nguy hiểm cũng như tài năng của cô đều đáng khen ngợi. Trong lúc tuyệt vọng, cô vẫn có thể tìm thấy một tia hy vọng.

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có hai người sở hữu Huyết Thống Ascart xuất sắc trong cùng một thời đại," Priestley nhận xét sâu sắc.

Hắn ta tập trung mana của mình và phóng ra một tia sét kinh hoàng về phía Lilian với sát ý áp đảo.

"Vì lý do đó, ta không thể cho phép bất kỳ ai trong số các ngươi trốn thoát ở đây!"

Cả trời đất đều kêu gào trước sức mạnh tia sét của Priestley. Đây là một cuộc tấn công vượt qua mọi lẽ thường, và lượng mana tập trung vào nó dường như quá sức chịu đựng của Leinster.

Tuy nhiên, pháo đài thứ tư và thứ năm vẫn đứng vững trước tia sét.

Ở một bên của pháo đài, tia sét nổ dữ dội khi nó cố gắng xé nát chướng ngại vật dám cản đường nó. Mặt khác, Lilian quỳ xuống đất và đặt Roel lên chân cô. Cô giấu những ngón tay bị gãy trên bàn tay phải của mình ra sau lưng trong khi nhẹ nhàng vuốt tóc anh, dường như đang cố gắng in sâu khuôn mặt anh vào tâm trí mình.

"Tiền bối..."

Roel nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm trước khi đột ngột phun máu lần nữa. Trong tầm nhìn mờ ảo của mình, anh dường như nhìn thấy sự chán nản trên khuôn mặt Lilian, nhưng ngay sau đó nó đã chuyển thành một nụ cười dịu dàng.

Những tiếng nổ như sấm và những tia sáng chói lóa vẫn tồn tại xung quanh họ. Hoàn cảnh khốn khổ mà họ đang gặp phải khiến cổ họng Lilian nghẹn ngào, nhưng trái tim cô cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường khi cô thốt ra những lời nói dối để an ủi em trai mình.

"Em phải kiên trì. Chúng ta sẽ có thể rời đi sớm thôi."

"Hoo hoo. Tiền bối... họ là...?"

"Họ là những Pháp Sư không gian đến từ Cổ Đế Quốc Austine. Chị đã phải nỗ lực rất nhiều để ký khế ước với họ. Chị giữ họ như là phương sách cuối cùng, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại rơi vào tình thế tuyệt vọng như vậy."

"Em hiểu rồi... nhưng kết giới của Học viện...?"

"Em đã quên rồi à? Chị là trưởng Phòng Thực Thi," Lilian mỉm cười nói.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Roel.

"Vậy em nên đi trước đi. Đợi chị ở phía bên kia nhé."

"Hả? Không, em..."

"Chị chỉ có thể dịch chuyển một người tại một thời điểm bằng dịch chuyển đường dài này. Em sẽ không thể giúp chị ở đây với những vết thương mà em phải chịu."

"..."

Lập luận hợp lý của Lilian không còn chỗ cho sự phản bác của Roel, nhưng anh không thể không cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.

Cùng lúc đó, pháo đài che chắn cho họ bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

Rắc!

Không chút do dự, Lilian búng một ngón tay khác. Cơn đau tột cùng và lượng mana cạn kiệt nhanh chóng khiến cơ thể cô run rẩy yếu ớt, nhưng sự hy sinh của cô đã thành công trong việc nâng cao pháo đài thứ sáu, Kruyer, trước họ.

Màn đồng ca của các Pháp Sư không gian sắp kết thúc.

Đó cũng là lúc Roel chợt nhận ra một điểm mù trong kế hoạch.

"Chờ một chút, Tiền bối. Các pháo đài sẽ biến mất ngay khi chị bắt đầu dịch chuyển, phải không? Mọi chuyện sẽ không ổn nếu cứ như vậy!"

Nhờ có Thập Pháo Đài mà họ có thể truyền tải Không Gian Thuật mà không bị gián đoạn. Tuy nhiên, ngay khi Lilian bắt đầu dịch chuyển đi, Thập Pháo Đài sẽ sụp đổ và mọi thứ sẽ bị phơi bày trước mặt Priestley.

Cho dù độ trễ có nhỏ đến đâu, không đời nào Ma Pháp Vương sẽ cho phép Dịch Chuyển Thuật diễn ra vào thời điểm họ để lộ sơ hở.

Roel chăm chú nhìn Lilian khi anh bày tỏ sự nghi ngờ của mình, nhưng bất ngờ nhận được sự im lặng. Sự nhận thức đánh mạnh vào anh khi đôi mắt anh từ từ mở to. Phải mất một lúc lâu Lilian mới thở dài một cách miễn cưỡng.

"Chị thực sự mong rằng em có thể ngu ngốc hơn một chút vào những lúc như thế này."

Giọng cô khàn khàn và run rẩy. Không thể kìm được cảm giác nghẹn ngào của cuộc chia tay sắp xảy ra nữa, nước mắt cuối cùng cũng bắt đầu chảy xuống đôi mắt thạch anh tím của cô.

Cô ngay từ đầu đã không hề có ý định rời đi. Cô hoàn toàn nhận thức được kẻ thù đang đứng trước mặt mình chính là Ma Pháp Vương. Không đời nào hắn lại để bất kỳ cơ hội nào vuột mất. Cô biết rằng mình sẽ chết ngay khi Thập Pháo Đài sụp đổ.

"T-Tiền bối?"

"Chị xin lỗi, chị đã tính toán sai. Đây là nơi an nghỉ duy nhất của chị."

"C-Chờ một chút, chị đang nói gì vậy?!"

Cảm nhận được quyết tâm muốn chết của Lilian, mặt Roel tái nhợt một cách kinh khủng. Lời nói của cô đập mạnh vào tâm trí anh như một chiếc búa tạ, buộc anh phải mở rộng tầm mắt để nhận ra sự thật rằng không có lựa chọn nào khác ngoài tình thế khó khăn hiện tại nếu anh muốn hai người họ sống sót.

Artasia đã thắng cược.

Với đôi tay run rẩy, anh bắt đầu niệm chú 'Hạ Thế Artasia'.

So với cái chết của Lilian, anh thà để cô chia sẻ cơ thể với Artasia. Ít nhất thì cô vẫn còn sống.

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra. Ma thuật đã thất bại.

'Tại sao?'

Việc hoàn toàn không có phản hồi sau khi thực hiện 'Hạ Thế Artasia' khiến tâm trí anh trở nên trống rỗng. Đồng thời, ánh sáng bắt đầu hội tụ xung quanh cơ thể anh khi quá trình dịch chuyển không gian bắt đầu.

"Không, hãy cho em thêm thời gian! Phải có cách nào đó để thoát khỏi chuyện này! Em vẫn còn giữ quả trứng của Lục Tai Hoạ. Miễn là em hấp thụ được nó, ít nhất em có thể câu được chút thời gian..."

"Không."

"...Cái gì?"

"Đồ ngốc. Làm sao chị có thể cho phép em trai hy sinh bản thân mình vì chị chứ?" Lilian trả lời một cách tự nhiên.

Cô nhìn Roel với ánh mắt đầy dịu dàng.

"Em chính là người mà Priestley đang nhắm tới. Hắn ta đang tuyệt vọng muốn giết em. Hắn sợ em. Em khai thác tiềm năng lớn hơn chị rất nhiều và có rất nhiều người trên thế giới yêu mến em. Tương lai của em sẽ tươi sáng hơn các vì sao. Nhiệm vụ của chị với tư cách là một người đồng đội và là chị gái của em là đưa em ra khỏi đây an toàn.
Bọn chị, những thần dân Austin, đã phải từ bỏ nhiều thứ trong nhiều năm, nhưng đó cũng là lý do duy nhất khiến bọn chị có thể giữ cho những tia hy vọng tồn tại qua những thời điểm khó khăn. Em là hy vọng của chị."

Khoảnh khắc Roel nhìn thấy ánh mắt của cô, anh biết rằng không còn cách nào thuyết phục được cô nữa. Anh choáng váng trong giây lát trước khi những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống má.

"Chị biết rằng em sẽ trở thành niềm tự hào của chị mà."

Khi câu cuối cùng của bản hợp xướng vang lên, Lilian đang rơi nước mắt nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên trán Roel. Giữa pháo đài rung chuyển và những tiếng nổ lớn, cơ thể của Roel bắt đầu mờ đi. Nhìn ánh sáng bao bọc cơ thể anh, cô không khỏi nhớ đến lời hứa mà họ đã hứa với nhau đêm hôm trước.

'Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.'

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người phá vỡ lời hứa này.

"Chị xin lỗi. Chị đã thất hứa với em," cô nói với nụ cười u sầu.

Cuối cùng, khi thi thể người cô yêu biến mất, nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống đất. Cùng lúc đó, pháo đài thứ sáu Kruyer rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Giữa pháo đài đang biến mất, một ông già cầm cây trượng từ từ bước tới. Nhìn thoáng qua các Pháp Sư không gian và cô gái trẻ đang cố gắng đứng vững với đôi chân run rẩy, hắn biết ngay chuyện gì đã xảy ra.

'Một trong số chúng đã trốn thoát, và đó mới là vấn đề rắc rối.'

Priestley im lặng trước kết quả này. Đây là lần đầu tiên hắn để cho kẻ địch chạy trốn, hắn nhẹ nhàng thở dài.

"Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ có thể dịch chuyển hắn ta đi. Ai có thể biết rằng ở thời đại này sẽ có hai người thức tỉnh Huyết Thống Ascart, và cả hai người đều sở hữu thể chất đặc biệt? Điều này nằm ngoài sự mong đợi của ta."

"...Thể chất độc nhất?" Lilian hỏi.

Priestley nhìn lại cô với ánh mắt tò mò trước khi gật đầu nhận ra.

"Ta hiểu rồi. Có vẻ như ngươi chưa hiểu rõ về bản thân mình. Được rồi, hãy coi đó là món quà cuối cùng ta dành tặng cho lòng dũng cảm của ngươi."

Nhìn đứa trẻ non nớt chắc chắn sẽ trở thành cái gai bên cạnh mình theo thời gian, đôi môi của Ma Pháp Vương cong lên khi hắn quyết định một cách hào hùng khai sáng cho cô về lý do tồn tại của cô.

"Ngay cả trong Tộc Kingmaker của ngươi, không phải ai cũng có khả năng hấp thụ Đá Vương Miện. Đó là quyền năng của Thần Linh. Chỉ có những người có Huyết Mạch và Nguyên Thuộc Tính Thuỷ Tổ mới có thể hy vọng thèm muốn nó. Chàng trai trẻ đó là một thần đồng hiếm hoi đang dần dần thăng thiên đến cấp bậc Thần Linh, mặc dù bản thân ngươi cũng là một người khá thú vị.
Ta không biết tại sao chúng lại cho phép ngươi sử dụng sai Nguyên Thuộc Tính, nhưng quyền tài phán tuyệt đối của ngươi đối với cấp dưới của mình thật ấn tượng. Những kẻ yếu hơn ngươi không bao giờ có thể mơ đến việc chiến thắng ngươi," Priestley nhận xét khi nghĩ về đội quân đã bao vây hắn trước đó.

Cả Lilian và Roel đều là những kẻ thù có Cấp Độ Nguyên Bản thấp nhất mà hắn phải nghiêm túc chống lại. Nếu hai người họ cao hơn một cấp thì trận chiến có thể đã đi theo một hướng rất khác.

"...Ngươi có lời trăn trối nào không?" Priestley hỏi một cách thờ ơ.

Lilian đáp lại bằng sự im lặng. Priestley nhìn đôi mắt thạch anh tím lạnh lùng nhưng kiên cường của cô rồi đột nhiên bật cười.

"Ta hiểu rồi. Có vẻ như ta đã làm điều gì đó không cần thiết. Một điều cuối cùng. Nơi mà ngươi đã đặt cược mạng sống của mình để dịch chuyển chàng trai trẻ đó đến, đó sẽ là mục tiêu tiếp theo của ta. Ngươi có nhận được nó bây giờ chưa?
Mọi việc ngươi làm đều vô nghĩa. Với điều đó, ta xin chào tạm biệt."

Với những lời đó, ông già giơ cây trượng của mình lên và ném một cột ánh sáng hủy diệt vào Lilian.

"Ngươi sai rồi. Những gì cô ấy đã làm không phải là vô nghĩa. Dù sao, ta chỉ có thể mang theo một người đi cùng." Một giọng nữ trong trẻo nhưng thanh tao đột nhiên vang lên trong không trung.

Một luồng ánh sáng ngũ sắc đột nhiên xuất hiện từ hư không và quấn quanh Lilian.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro