6. Chuyện họ Thường ( 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giải quyết vụ tòa bảo tháp ăn thịt người xong, ba người Lam-Ngụy-Lam tiếp tục đi tiếp theo hướng chỉ của cánh tay.

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện liên tục hỏi đáp với nhau, Lam Nhất Tịnh chỉ đi đằng sau, không nói gì.

Ngụy Vô Tiện:"Ta chưa từng tới Lịch Dương, trước đó toàn là ta hỏi thăm, lần này ta muốn làm biếng, ngươi đi nghe ngóng đi."

Lam Vong Cơ quay lưng bỏ đi, Ngụy Vô Tiện nói: "Từ từ từ từ. Hàm Quang Quân, xin hỏi ngươi, hướng đó đi đâu?"

Lam Vong Cơ quay đầu lại: "Đến tiên môn thế gia trấn giữ nơi đây."

Ngụy Vô Tiện túm tua rua kiếm của y, kéo y trở về: "Tìm bọn họ làm chi. Đây là địa bàn của người ta, dù bọn họ có biết cũng không nói ngươi hay đâu. Chuyện như vậy hoặc là sợ xấu hổ, hoặc là không muốn để người ngoài nhúng tay vào. Hàm Quang Quân tôn quý à, không phải Ngụy mỗ bôi nhọ ngươi, nhưng ra ngoài làm việc, ngươi mà không có ta thì thật sự không được đâu. Ngài thăm dò kiểu đó, hỏi ra được mới là chuyện lạ đó."

Lời này nói đến mức có hơi không giữ mồm giữ miệng, nhưng trong mắt Lam Vong Cơ lại đầy một vẻ dịu dàng, y nói: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Ừm gì mà ừm, như vậy mà cũng ừm." Trong bụng lại cực lực oán thầm: "Chỉ biết kêu "ừm", quả nhiên vẫn là tên đáng ghét ngày xưa!"

Lam Vong Cơ nói: "Vậy phải thăm dò thế nào."

Ngụy Vô Tiện chỉ về một hướng: "Đương nhiên là tới đó."

Nơi hắn chỉ, là một con đường dài rộng rãi. Cờ hiệu gọi mời cao cao thấp thấp treo đầy hai bên đường, khăn vải đỏ thắm quấn quanh, mắt sáng rực. Mỗi một cửa tiệm đều mở rộng cửa chính mặt tiền, cầm mấy vò đen thùi lùi tròn vo ở trong điếm ra bày ngoài tiệm, còn có hoả kế nâng chiếc khay chứa một chén rượu nhỏ vỗ ngực tự tiến cử với người đi đường.

Hương rượu mạnh trôi nổi đầy đường, thảo nào ban nãy Ngụy Vô Tiện càng đi càng chậm, đi tới đầu đường rồi hoàn toàn không nhúc nhích nữa.

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: "Nơi thế này những tiểu nhị thường đều trẻ tuổi lanh lợi, biết chịu khó, hơn nữa khách tới mỗi ngày, nhiều người nhiều miệng, gần đó có đồn đãi chuyện gi, nhất định chạy không khỏi tai mắt của bọn họ."

Lam Vong Cơ không phản đối, nhưng mặt lại viết đầy "chẳng qua là do ngươi muốn uống rượu thôi".

Ngụy Vô Tiện cứ thế nắm tua rua kiếm của y mà lôi, hai mắt toả sáng bước vào con đường bán rượu. Lập tức có năm, sáu tên tiểu nhị của các quán rượu khác nhau vây lại đây, người sau niềm nở hơn người trước: "Nếm thử đi? Rượu Hà gia có tiếng vùng này đó!"

"Công tử nếm thử cái này đi, nếm thử không tốn tiền, uống thích thì lần sau lại ghé tới quan tâm chuyện làm ăn của quán nha."

"Rượu này nghe mùi không gắt, nhưng uống xuống bụng lại đủ hừng hực!"

"Uống xong rồi mà ngươi còn đứng được ta theo họ ngươi luôn!!!"

Ngụy Vô Tiện nghe xong tiện miệng nói: "Được!" Cầm lấy chén rượu của tên tiểu nhị vóc dáng thấp bé mà họng to kia, ngửa đầu uống một ngụm cạn veo, cười tủm tỉm giơ cái chén trống trơn ra cho gã xem: "Theo họ ta?"

Tiểu nhị ngẩng đầu lên: "Ý ta nói là uống một vò kia!"

Ngụy Vô Tiện: "Vậy thì cho ta - ba vò."

Tiểu nhị kia vui mừng quá đỗi, lao ngay về quán. Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Kinh doanh mà, làm ăn trước, chuyện khác nói sau. Làm nghề buôn bán, miệng dẻo là được."

Lam Vong Cơ bỏ tiền ra trả.

Ba người bước vào quán, trong quán bố trí bàn gỗ ghế gỗ để khách nghỉ ngơi tán gẫu. Đám tiểu nhị khác ở trong thấy quần áo mặt mày Lam Vong Cơ và Lam Nhất Tịnh đầy khí phách liền kinh hãi như gặp được người trời, không dám thất lễ, ra sức lau bàn ghế hồi lâu mới dám mời ngồi. Họ kê ra ba cái ghế. Ngụy Vô Tiện bỗng ngớ ra hỏi tiểu nhị:"Bọn ta có hai người, ngươi kê ba cái ghế làm gì?"

Tiểu nhị trố mắt:"Vậy tiểu cô nương kia không phải đi cùng các người sao?"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì, cảm thấy có chút liêm sỉ mà lần đầu tiên trong đời hắn có.

 Bên chân Ngụy Vô Tiện đặt hai vò, trong tay cầm một, nói vài câu thân thiện với tiểu nhị kia xong, liền ngắt sang chủ đề chính, hỏi chuyện lạ nơi đây. Tên kia cũng thuộc dạng nói nhiều, xoa tay hỏi: "Chuyện lạ thế nào?"


"Nhà ma, mộ hoang, phân thây, đại loại thế."

Con ngươi hắn xoay tròn đảo quanh: "À... Các ngươi làm gì? Ba người các người?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải ngươi đã đoán ra rồi sao."

Tiểu nhị sáng tỏ, nói: "Đúng thật. Đoán không trật, các vị chắc cũng là người của thế gia cưỡi mây đạp gió bay tới bay lui gì đó nhỉ. Nhất là vị bên cạnh ngài này, ta chưa từng thấy người bình thường nào lại... Lại... Như thế..."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lại tuấn lãm như thế"

Tiểu nhị tiếp tục quay sang Lam Nhất Tịnh:"Vị tiểu cô nương này cũng không kém phần đâu à nha"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì:" Ngươi có biết phụ mẫu của nàng là ai không?"

Hoả kế cười haha: "Ngài nói lời này, vị cô nương ấy không vui đâu. Chuyện lạ phải không, có chứ. Cơ mà không phải bây giờ, tận mười năm trước kia. Ngươi đi hướng này, ra khỏi thành thêm hai, ba dặm nữa sẽ thấy một tòa nhà, nhà bình thường thôi, được xây cất rất đẹp, chính là Thường trạch ấy."

"Toà nhà đó làm sao."

"Thảm án diệt môn đó!" Tiểu nhị nói: "Ngài hỏi, ta đương nhiên sẽ kiếm chuyện quái lạ nhất trong mớ quái lạ mà nói rồi. Cả nhà chết hết. Nghe nói, đều bị doạ chết tươi!"

Nghe vậy, Lam Vong Cơ đăm chiêu, như đang nhớ tới việc gì. Y thì không nói làm gì, nhưng Lam Nhất Tịnh dường như cũng giật giật mày. Ngụy Vô Tiện lại không rảnh để ý, có thể hù chết tươi một nhà mấy mạng, ắt hẳn là lệ quỷ hung linh cực tàn nhẫn khủng bố. Không phải nhà nào cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng như Thanh Hà Nhiếp thị, thế gia tu tiên bình thường, sẽ không tha thứ khi trên địa giới của mình lại xuất hiện thứ này, hắn nói: "Vùng này có thế gia tu tiên trấn giữ không?"

"Có."

"Bọn họ ứng đối ra sao?"

"Ứng đối?" Hoả kế vắt khăn lên vai, ngồi xuống - "Vị công tử này có biết, thế gia tu tiên trấn giữ ở Lịch Dương hồi trước họ gì không? Họ Thường đó. Cái nhà chết sạch ấy, chính là nhà bọn họ! Người chết cả rồi, thì còn ai ra ứng đối?"

Thường gia bị diệt môn, chính là thế gia tu tiên trấn giữ nơi đây?!

Tuy Ngụy Vô Tiện chưa từng nghe nói tới Lịch Dương Thường thị nào đó, này chắc chắn không phải tiên môn vọng tộc nào, nhưng cả một gia tộc huyền môn bị diệt, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ nhặt, mà là chuyện lớn khiến người nghe kinh hãi. Hắn truy hỏi tiếp: "Nhà họ Thường bị diệt môn thế nào?"

Tiểu nhị rùng mình mạnh nói: "Ta cũng nghe nói lại thôi. Thường gia kia ấy, vào một buổi tối nọ, bỗng có tiếng đập cửa truyền từ bên nhà bọn họ ra."

Ngụy Vô Tiện: "Tiếng đập cửa?"

"Đúng! Đập cửa vang rung trời. Ở trong lại toàn tiếng kêu khóc, hệt như tất cả mọi người đều bị giam bên trong không ra được. Này rất quái đúng không? Cửa được cài then bên trong, ngươi mà là người bên trong muốn ra ngoài, tự mở ra không được hay sao mà phải đập cửa? Ngươi có đập cửa người ngoài cũng hết cách thôi. Hơn nữa, cửa không mở được, chẳng lẽ ngươi không biết trèo tường?"

"Trong đầu người ở ngoài lén lút tự nhủ. Nơi đây ai cũng biết Thường gia là gia tộc tu tiên ghê gớm của vùng này. Gia chủ nhà họ hình như tên Thường Bình ấy nhỉ, hắn có một thanh kiếm biết bay, đứng trên đó bay được luôn! Nếu ở trong xảy ra chuyện thật, đến cả nhà hắn cũng chẳng gánh nổi, thì những dân chúng bình thường kia tụ tập lại đó, không phải muốn tìm chết hay sao. Bởi vậy nên không có ai bắc thang hay leo tường vào trong đó coi thử cả."

"Cứ thế qua một tối, tiếng gào khóc bên trong ngày càng nhỏ dần. Sang hôm sau, mặt trơiv cừa ló, cửa lớn của Thường gia, tự động mở ra.

"Nguyên một nhà mười mấy người chủ, hơn năm mươi gia phó cả nam lẫn nữ, ngồi có, nằm có, miệng trào nước mật, tất cả đều bị dọa chết tươi."

Ông chủ quán rượu quay đầu lại mắng: "Ngươi muốn chết hả! Không lo làm việc đi ở đó mà nói tới cái chuyện chết chết chết năm xưa."
Lam Nhất Tịnh bỗng dưng nói:" Ta bao quán này". Ngụy Vô Tiện trợn mắt, chỉ thấy nàng mở túi áo trong ngực ra, dốc ra gần ba chục viên bạc, đưa cho chủ quán tầm một chục viên. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Lam Vong Cơ và Lam Nhất Tịnh đúng là cha con nhà có tiền mà, có mỗi mình hắn nghèo rớt mồng tơi, thật là xấu hổ. Ông chủ nhận bạc liền vui vẻ ra mặt, căn dặn tên tiểu nhị: "Tập trung tiếp khách đi, đừng có chạy lung tung"
Lam Nhất Tịnh: "Ngươi nói tiếp."

Tiểu nhị không còn nỗi lo về sau nữa, bày hết bản lĩnh toàn thân ra, nói: "Từ đó về sau, trong một quãng thời gian, hễ người đi đường bước ngang Thường trạch gần đó vào ban đêm, đều nghe thấy tiếng đập cửa từ bên trong truyền ra. Ngươi nghĩ thử coi, người tu tiên cưỡi mây đạp gió đánh yêu quái như họ, quỷ quái yêu ma gì đó đều nhìn quen quá rồi, vậy mà bọn họ còn bị doạ chết tươi, vậy thì thứ đó đáng sợ đến cỡ nào chứ. Đi đêm lắm rồi có ngày gặp ma! Đến cả khi chôn rồi, còn có thể nghe thấy tiếng đập hòm đùng đùng đùng ở nghĩa địa! Cũng chỉ có chủ nhân Thường Bình nhà họ ra ngoài chưa về mới tạm tránh được một kiếp thôi."

Ngụy Vô Tiện chú ý nghe từng câu một, câu nào câu nấy đều nhớ rõ, lập tức nói: "Mà khoan. Không phải ngươi nói "cả nhà chết hết" hay sao?"

Ngụy Vô Tiện vẫn là không kìm được, liếc mắt sang bên Lam Nhất Tịnh. Nàng gật đầu một cái nói với tiểu nhị:" Chuyện này ta đã nghe qua". 

Hắn đứng dậy: "Vậy trước khi đi, tính... Tính tiền đúng không. Tiểu huynh đệ, chỗ rượu bọn này mua để tạm chỗ ngươi, khi nào về lại uống tiếp." Hắn nửa đùa nửa thật nói: "Đừng có làm ăn gian dối nhá."

Tiểu nhị đã ăn hơn nửa đĩa đậu phộng: "Sao có thể chứ! Quán đây không dối trên lừa dưới. Ngài cứ yên tâm để ở đây, không thấy các ngươi về chúng tôi sẽ không đóng cửa quán. Ơ ơ, ba vị có phải định đến Thường trạch bây giờ không? Quào, thiệt là lợi hại, ta là người địa phương mà còn chưa từng tới đây này! Chỉ dám đứng chỗ xa xa lén lút trông vào thôi, các vị định đi vào luôn hả? Các ngươi định làm thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Tụi này cũng chỉ đứng xa xa lén lút trông vào thôi."

Tên nhỏ này tính tình hoạt bát, hết sức dễ thân, nói một hồi liền chẳng coi hắn như người ngoài, sán lại khoác vai Ngụy Vô Tiện: "Ba vị đây sao phải vất vả thế? Kiếm được nhiều không? Chắc là nhiều lắm nhỉ! Vẻ vang như này..."

Hắn lầm bầm lải nhải, bỗng nhiên ngậm miệng lại, kinh hãi nhìn về phía bên kia, nhỏ giọng nói: "Công tử, vị bên cạnh ngài kia... Lườm ta chi vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhìn theo tầm mắt hoả kế, vừa khéo trông thấy Lam Vong Cơ quay đầu đứng dậy, đi ra khỏi quán rượu.

" Nhà chúng ta gia giáo rất nghiêm, không thích thấy ai khoác vai bá cổ"- Lam Nhất Tịnh lãnh đạm thêm vào.

 Tên kia hậm hực xoay tay, khe khẽ nói: "Quái. Nhìn ánh mắt y kìa, hệt như người ta khoác vai bá cổ là vợ y vậy đó..."

Lam Nhất Tịnh hai mắt căng tròn ra như tiểu nhị nói gì ghê gớm lắm thì phải.
Ngụy Vô Tiện nín cười mém nội thương, vội nói với hắn : "Ta uống hết một vò rồi."
"Hả?"

Ngụy Vô Tiện chỉ vào mình: "Còn đứng"

Lúc này hoả kế mới nhớ mình có nói "uống xong mà còn đứng được ta sẽ theo họ ngươi", vội nói: "Ờ ờ... Ờ ờ ờ! Này hả... Lợi hại! Không phải ta thổi phồng đâu, mà đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người uống hết một vò rồi mà vẫn còn đứng vững vững vàng vàng mà lưỡi cũng không thắt lại đó. Công tử ngài họ gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Ta..." Nghĩ nghĩ rồi nhớ tới cái gì đó, khoé miệng giần giật, ung dung nói tiếp: "Họ Lam."

Lam Nhất Tịnh uống nốt chén trà còn dư, phụt hẳn ra mặt bàn. Đây chính là hành vi không Cô Tô Lam thị gì cả, nhưng nàng dường như không còn nghĩ tới nữa, bởi vì bóng lưng của phụ thân nàng cũng loạng choạng không vững.

Tiểu nhị nọ cũng là tên mặt dày, lớn tiếng nói mà mặt mày không thay đổi: "Được, từ giờ trở đi, ta sẽ họ Lam!"

 Ngụy Vô Tiện mặt đầy ý cười xấu xa, chắp tay đi tới, vỗ vỗ vai Lam Nhất Tịnh : "Để cám ơn ân tình bao quán của ngươi, ta đã để hắn theo họ ngươi."

Ra khỏi thành,ba người đi đến phương hướng mà hoả kế kia đã chỉ. Người đi đường ít dần đi, cây cối nhiều lên, Ngụy Vô Tiện nói: "Sao ban nãy không cho ta hỏi tiếp?"

Lam Vong Cơ nói: "Bỗng dưng nhớ tới, việc của Lịch Dương Thường thị, ta có nghe nói. Nên không cần hỏi nữa."

Ngụy Vô Tiện thì thầm:" Việc ngươi biết thì tạm chấp nhận, nhưng sao tiểu Nhất Tịnh của ngươi cũng biết việc vậy?"

Lam Vong Cơ:" Vụ việc chấn động thế gia, không ai không nghe, hơn nữa nó còn có biết mặt với một vài người trong vụ này".

Ngụy Vô Tiện: "Trước khi ngươi nói ta muốn hỏi một câu. Cái vụ diệt môn Thường gia kia, đừng nói là ta làm đấy nhé?"

Hắn đâu đến nỗi tới tận cửa giết cả nhà người ta mà lại còn không nhớ rõ!

Rất may, Lam Vong Cơ nói: "Không phải."

Vậy thì chỉ là lời truyền miệng, nghe nhầm nên đồn bậy rồi. Ngụy Vô Tiện cảm thấy hơi sầu, như lại trở về quãng thời gian bị người người hô đánh, những tháng ngày sống không bằng con chuột nơi cống ngầm, chuyện xấu gì cũng có thể tính hắn vào trong, ụp lên đầu hắn nguyên một bồn phân. Cháu của cụ ông láng giềng không ăn cơm sụt đi hai cân cũng nói do bị chuyện Di Lăng lão tổ xui khiến quỷ tướng quân giết người doạ cho gầy, không hề nói quá.

Ai ngờ, Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Không phải do ngươi giết, nhưng có liên quan tới ngươi."
Một âm thanh ho khẽ truyền về sau:" Con tưởng là liên quan tới Di Lăng lão tổ"
Ngụy Vô Tiện: "Ừ thì Di Lăng lão tổ, vậy liên quan chỗ nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Có hai liên quan. Đầu tiên, nhân vật dính dáng trong chuyện này, có ngọn nguồn khá sâu xa với mẫu thân hắn"

Bước chân Ngụy Vô Tiện dừng lại.

Hắn không biết lòng mình đang ra sao, trên mặt lại là vẻ gì, ngập ngừng nói: "... Mẹ hắn?"
Ngụy Vô Tiện chính là con trai của Vân Du đạo nhân Tàng Sắc tán nhân và gia phó của Vân Mộng Giang thị - Ngụy Trường Trạch. Vợ chồng Giang Phong Miên đều có quen biết với cha mẹ hắn, nhưng Giang Phong Miên rất ít khi nói tới người bạn cũ ấy, phu nhân của Giang Phong Miên là Ngu Tử Diên lại càng chưa bao giờ hoà thuận nói chuyện với hắn, không quất hắn mấy roi, bảo hắn cút ra ngoài quỳ gối, cách Giang Trừng xa chút đã là tốt lắm rồi. Có không ít chuyện của cha mẹ, đều là người ngoài nói cho hắn hay. Việc hắn biết, thật ra không nhiều hơn người ngoài bao nhiêu.

Lam Tích Vụ quay lại hiếu kì hỏi hắn:" Ngươi có nghe tên người nào là Hiểu Tinh Trần không?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu.

"Chưa từng là đúng. Người này xuống núi thành danh vào mười hai năm trước. Bây giờ cũng không có ai nhắc tới. Ta cũng chỉ gặp hắn tầm hai ba lần"

" Tiểu cô nương như ngươi gặp hai ba lần là vui rồi"
" Ngươi hơn ta ba tuổi thôi đấy"

" Cái đó...Thôi quay về vấn đề. Núi là núi nào, sư phụ là ai?"

Lam Nhất Tịnh nói: "Núi thì không biết núi nào. Nhưng sư phụ của hắn, Bão Sơn tán nhân"
Ngụy Vô Tiện thế mới biết, tại sao lại nói người này có ngọn nguồn khá sâu với mẹ hắn.

Tàng Sắc tán nhân, là học trò của Bão Sơn tán nhân.

Lúc Hiểu Tinh Trần xuống núi hắn mới có mười bảy tuổi, Lam Vong Cơ chưa từng gặp hắn, nhưng trong lễ trừ tà của đệ tử thế gia năm Lam Nhất Tịnh 6 tuổi lại từng gặp hắn.

 Án diệt môn Thường gia, xảy ra vào lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro