8. Nghĩa Thành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng Thục Đông rất nhiều thung lũng, núi cao sừng sững che chắn, địa thế gồ ghề nhấp nhô, sức gió yếu ớt, bởi vậy rất nhiều nơi sương mù dày đặc quanh năm.

Ba người thẳng về phía hướng cánh tay kia chỉ dẫn, ngang qua một thôn xóm nho nhỏ.

Phía trước thôn trang có một ngã ba, rẽ về ba hướng khác nhau. Hai đường trong đó đều nhẵn nhụi, rất nhiều dấu chân, có thể nhìn ra thường hay có người bước lên. Con đường cuối cùng thì rậm rạp cỏ dại, phủ một lớp dày trên mặt đường, có phiến đá hình vuông dựng trên hướng đi con đường này. Phiến đá tuổi cao, dãi dầu sương gió, một khe nứt trải từ đầu đến chân, trong khe còn có cả cỏ khô len lỏi. Trên phiến đá khắc hai chữ lớn, dường như là địa danh đường này thông tới. Phía dưới chữ kia cố lắm mới thấy được là chữ "Thành", còn bên trên thì rất nhiều nét bút, kiểu chữ phức tạp, lại trùng hợp bị vết nứt nọ xuyên qua, rất nhiều vụn đá nhỏ tróc ra từng mảng, Ngụy Vô Tiện khom lưng gạt cỏ loạn, phủi bụi đất đi rồi, vẫn không nhận ra đây là chữ gì. Thế nhưng hướng cánh tay trái kia chỉ, chính là con đường này. Ngụy Vô Tiện nói: "Không bằng đi hỏi mấy thôn dân kia?"

Mấy thôn dân kia toàn là mấy cô nương trẻ tuổi, thế nên trong ba người, không ai hợp đi hỏi hơn Lam Nhất Tịnh cả, vì vậy nàng bước về phía trước. Ngụy Vô Tiện tranh thủ không có nàng ở cạnh, lôi Lam Vong Cơ sang một bên đường hỏi một số chuyện.

- Ta nghe Kim Lăng nói, con bé có cả tâm pháp của Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị. Cô Tô Lam thị thì không có gì, nhưng Giang Trừng ghét con bé chứ, sao nó lại đi theo Giang tông chủ vậy?

- Không biết.

- Lam Trạm?! Ngươi ở với nó mà ngươi cũng không biết? Vậy là sao?

- Ta nói, Nhất Tịnh không biết được Giang Trừng ghét nó. Mà Giang Trừng cũng không xác định được rốt cuộc hắn thích hay ghét.

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, xoa xoa cằm. Bộ việc làm cha có thể thay đổi một con người từ đáng ghét vô cùng trở nên biết bông đùa? Vậy hắn cũng có thể thử xem mới được. Nếu như hắn ngoan ngoãn giống Lam Trạm, vậy có phải Lam Khải Nhân sẽ đồng ý cho hắn ở bên Nhất Tịnh không?

Đang mộng mơ về viễn cảnh được chơi đùa cùng tiểu nhi tử, Lam Nhất Tịnh đã trở lại.

- Con đường này đi về thành Nghĩa. Chữ đầu tiên trên bia đá là "Nghĩa".

Ngụy Vô Tiện hỏi:

- Nghĩa trong hiệp nghĩa?"

Lam Nhất Tịnh lắc lắc đầu

 - Chữ thì đúng là chữ đó, nhưng ý nghĩa lại không phải vậy. Không phải nghĩa trong hiệp nghĩa, mà là nghĩa trong nghĩa trang.

Bọn họ bước lên lối rẽ đầy cỏ dại đi tới, bỏ lại bia đá kia sau lưng. Lam Nhất Tịnh nói tiếp: "Mấy cô nương đó nói từ xưa tới nay, ở trong thành này mười người thì hết năm, sáu vắn số, đều chết sớm hoặc là chết yểu, nghĩa trang cung ứng để đặt thi thể trong thành nhiều vô cùng, đặc sản địa phương là quan tài, tiền giấy và vật cúng âm lúc chờ mai táng, bất kể là làm quan tài hay dán giấy, kỹ thuật của ai cũng đều tinh xảo, vậy nên mới gọi như thế."

Dọc đường trừ cỏ khô đá loạn, còn có cả khe rãnh khó mà nhận ra. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện vẫn để ý dưới chân của Lam Nhất Tịnh, sợ nhi tử này sẽ đi ngã. Trái lại với hắn, Lam Vong Cơ lại để ý chân hắn, bỏ nhi tử nhỏ ra khỏi tầm mắt. Hắn khó hiểu hỏi nhỏ:

- Hàm Quang Quân, Nhất Tịnh nó là tiểu cô nương, đi mà không nhìn đường, rồi lỡ ngã thì không phải mặt mũi sẽ không ra thể thống gì nữa sao? Sao ngươi lại không chú ý gì vậy?

- Nhìn dưới chân.

Ngụy Vô Tiện hướng mắt phía dưới, trố mắt ra. Căn bản Lam Nhất Tịnh đi với đôi chân không chạm đất. 

- Nhất Tịnh, ngươi có muốn mấy thứ này không?

Hắn đưa ra mấy hộp son phấn.

Đây đều là lúc hắn ở Thanh Hà hỏi thăm về dãy Hành Lộ có mua của tên giang hồ lang trung giả đạo sĩ nọ, vẫn luôn mang trên người.

Nhất Tịnh lắc đầu nhẹ. Từ trước đến giờ, nàng đều không bao giờ dùng son phấn ra ngoài, mùi son ấy khiến nàng cảm thấy dị ứng và bị xoang.

Lam Nhất Tịnh dường như đã sống một cuộc sống tĩnh mịch quanh năm, suy cho cùng, Nguỵ Vô Tiện với nàng chỉ là kẻ dưng người lạ, nàng cảm thấy hắn sắp làm kế mẫu của nàng nên đối xử khách sáo hơn người khác. Mười mấy năm qua, cuộc sống đối với nàng chỉ như một mặt hồ chả có lấy gợn sóng, chả ai có thể tác động được vào.

Lam Nhất Tịnh chả hề biết đến tâm tư dữ dội của người bên cạnh, chỉ tập trung nghĩ cách điều tra vụ án.

Xuôi theo con đường này tiến về phía trước, cỏ dại dần dà ít đi, co cụm bò hai bên, mặt đường cũng từ từ rộng rãi. Nhưng sương mù lại ngày càng dày lên.

Lúc cánh tay trái nắm lại thành đấm, thì một cửa thành rách nát cũng xuất hiện ở cuối con đường dài.

Chòi gác đầu tường thiếu ngói thiếu sơn, rớt mất một góc, cực kỳ rách nát khó coi. Toàn bộ tường thành đều là hình vẽ nguệch ngoạc chẳng biết là do người phương nào vẽ lên. Cửa thành màu đỏ gần như bong thành màu trắng, đinh cửa viên nào viên nấy đều gỉ đến biến đen, hai cánh cửa khép hờ, như mới vừa bị người đẩy ra một khe, len vào trong.

Còn chưa bước vào, đã khiến người ta cảm thấy, đây nhất định là một nơi quỷ quái quần ma loạn vũ.

Lúc đi tới đây, dọc đường Ngụy Vô Tiện luôn quan sát bốn phía, đến trước cửa thành, bình luận: "Phong thuỷ thật tệ."

Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu: "Sơn cùng thuỷ ác."

Toà Nghĩa thành này, bốn mặt đều là núi cao vách núi cheo leo, ngọn núi nguy hiểm nghiêng vào trong, hiển hiện tư thế áp bách de doạ, hệt như lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống. Bốn phương tám hướng đều bị núi đá khổng lồ tối om bao quanh, vô cùng bi thảm trong sương trắng, còn yêu ma quỷ quái hơn cả yêu ma quỷ quái.

Chỉ đứng ở đây thôi cũng đủ khiến người ta ngực khó chịu lòng hốt hoảng thở không thông, cảm thấy có một sự uy hiếp mãnh liệt.

Từ xưa tới nay có câu nói "Địa linh nhân kiệt", chuyện ngược lại cũng có. Một số nơi bởi địa thế và nơi chốn, phong thuỷ tệ hại, không khí ẩm mốc quanh quẩn trong thiên nhiên, người dân sống nơi đây dễ đoản mệnh chết trẻ, mọi việc đều không thuận. Nếu đời đời kiếp kiếp cắm rễ nơi đây, sẽ càng mốc đến tận xương tuỷ. Hơn nữa khả năng xảy ra đủ các chuyện như dị tượng, thi biến, lệ quỷ hồi hồn sẽ tăng cao gấp mấy lần.

Rõ ràng, Nghĩa thành chính là một nơi như vậy.

Nơi như thế này vị trí thường ở vị trí hẻo lánh, tiên môn thế gia không quản được, đương nhiên, cũng không muốn quản, rất phiền phức. Còn phiền phức hơn cả Thủy Hành Uyên. Thủy Hành Uyên còn có thể xua đuổi, nhưng phong thuỷ lại khó mà thay đổi. Không ai đến tận cửa gào khóc cầu họ, thì các gia tộc cũng mắt mở mắt nhắm, coi như không biết.

Lam Nhất Tịnh đẩy cánh cửa nặng nề ra.

Hai tiếng kêu kẹt kẹt nhức óc truyền tới.

Nhìn thấy trước mắt, không có ngựa xe như nước, cũng chẳng có hung thi đập vào mặt.

Chỉ có một màu trắng rợp trời.

Sương lớn mù mịt, còn dày đặc hơn ngoài thành gấp mấy lần, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đằng trước có một con đường dài thẳng tắp, trên đường không có bóng người. Hai bên là phòng ốc dựng đứng.

Lam Nhất Tịnh xin Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cho mình đi riêng lẻ, để nhóm người tách ra điều tra thuận tiện hơn, cũng nhanh chóng hơn.

( Thực ra là lúc này, Tiểu Tịnh chán làm bóng đèn sáng rỡ trong màn đêm thẳm rồi đó mọi người, chứ bé cũng sợ lắm)

Lam Vong Cơ hỏi lại nàng một chút, rồi ngước mắt sang Ngụy Vô Tiện. Hắn theo bản năng gật gật đầu

Lúc này vẫn là ban ngày, nhưng trong thành lại vắng lặng không hề có một tiếng động, không những không có tiếng người, mà ngay cả gà gáy chó sủa cũng chẳng nghe thấy, cực kỳ quái dị. Cơ mà, nếu là nơi cánh tay trái kia xác định, không quái dị, thì đó mới khiến người ta khó hiểu.

Lam Nhất Tịnh đi bên trái, hai người Lam-Ngụy đi sang bên phải tìm kiếm.

Đi dọc theo con đường dài một hồi, càng đi sâu vào trong thành, sương trắng càng dày đặc, hệt như yêu khí lững lờ trôi. Lúc đầu còn có thể miễn cưỡng thấy rõ ngoài mười bước, sau đó ngoài năm bước thì ngay cả bóng dáng cũng chả phân biệt nổi. Rồi tới lúc sau, gần như là đưa tay không thấy được năm ngón. Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ càng đi càng áp sát vào, vai kề vai, mới có thể thấy rõ mặt nhau. Trong lòng Ngụy Vô Tiện tự dưng nảy ra một suy nghĩ: "Nếu có kẻ thừa dịp sương lớn này, lặng lẽ chen vào giữa chúng ta, hai người biến thành ba người, e rằng cũng chẳng phát hiện nổi."

Lúc này, chân hắn đá phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn, nhưng không tài nào trông rõ đây là vật gì. Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ, bảo y đừng đi một mình, rồi cúi người híp mắt coi. Một cái đầu người với đôi mắt trợn trừng phá tan sương mù, đập vào mắt hắn.

Đầu người này mang khuôn mặt nam tử, mày rậm mắt to, trên gò má là hai đám mây hồng bất thường.

Ngụy Vô Tiện vừa mới đá, cái đầu suýt nữa thì bay luôn, đủ biết vật này nặng bao nhiêu rồi. Nhẹ như thế chắc chắn chẳng phải đầu thật. Xách lên sờ thử, gò má nam tử lõm xuống một chỗ lớn, màu đỏ hồng cũng bị quẹt mất một mảng.

Hóa ra là giấy quấn thành đầu người.

Cái đầu người này làm y như thật, trang điểm thái quá nhưng ngũ quan khá là tinh xảo. Đặc sản của Nghĩa thành là mai táng, kỹ thuật làm người giấy, làm đồ cúng âm đương nhiên không tệ. Người giấy là thế thân cho người, dân gian tin rằng đốt chúng nó cho người đã chết, thì nó có thể xuống chảo dầu, lên núi đao chịu khổ thay tổ tiên trong Địa ngục; Để tổ tiên có nha hoàn mỹ nữ, có người hầu hạ như tiên ở cõi âm. Đương nhiên, những điều này chẳng qua là do người sống tìm kiếm sự an ủi cho chính mình mà thôi.

Đầu người này hẳn là một "lực sĩ Âm", sau khi nó được đưa xuống, có thể bảo vệ hồn phách tổ tiên nhận tiền giấy mà không bị cướp đi, cũng không bị ác quỷ khác ức hiếp. Ban đầu nhất định nó còn gắn với một cơ thể cao to vũng chắc, chẳng biết bị ai kéo đầu xuống, vứt lên trên đường nữa.

Búi tóc của đầu người giấy đen nhánh, từng sợi từng sợi, khá sáng bóng, đưa tay sờ, dính chặt vào da đầu, cứ như chính nó mọc ra tóc thật vậy. Ngụy Vô Tiện nói: "Kỹ thuật làm không tệ, chắc là lấy tóc người thật dán lên nhỉ?"

Đột nhiên, một bóng đen nhỏ gầy cấp tốc chạy sát qua hắn.

Cái bóng này thình lình chui ra, chạy sát rạt người hắn, nhoáng cái đã biến mất trong làn sương mù dày đặc. Tị Trần tự động rời vỏ, đuổi theo bóng người nọ, chốc lát sau quay lại, tra vào vỏ.

Thứ trượt sát người hắn vừa rồi kia, chạy quá nhanh, tuyệt đối không phải tốc độ mà con người có thể đạt tới!

Lam Vong Cơ nói: "Để ý, đề phòng."

Tuy ban nãy chỉ sát qua vai, nhưng khó đảm bảo lần sau, nó sẽ không làm gì khác.

Ngụy Vô Tiện: "Ban nãy ngươi có nghe thấy không?"

Lam Vong Cơ nói: "Tiếng bước chân, tiếng gậy trúc."

Ngụy Vô Tiện:" Chết rồi, Nhất Tịnh còn ở bên đó"

Lam Vong Cơ ngay lập tức cất tiếng hỏi sang, không khó để nhận ra trong giọng y có phần lo lắng.

- Nhất Tịnh?

Chính vào lúc này, trong sương mù phía trước, lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Lần này tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhiều, rất hỗn tạp, cũng rất chậm. Như có rất nhiều người đang thận trọng đi về hướng này, nhưng không nói câu nào. Ngụy Vô Tiện trở tay lấy một tấm Nhiên phù, khẽ ném ra trước. Nếu đằng trước có thứ gì như âm khí lững lờ, nó sẽ bốc cháy, ánh lửa ít nhiều gì cũng có thể rọi sáng một vùng.

Khách tới đối diện cũng cảm giác được người bên này ném vật gì đó ra, lập tức phản kích, bất chợt làm khó dễ!

Một thanh kiếm phóng ra, kiếm của Lam Nhất Tịnh

- Tiểu A Tịnh!

Giọng nói của Kim Lăng cách màn sương trắng vang lên: "Sao lại là ngươi?!"

Ngụy Vô Tiện: "Ta còn định hỏi sao lại là ngươi đây!"

Lam Tư Truy cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn đầy mừng rỡ: "Mạc công tử ngươi cũng ở đây? Vậy có phải Hàm Quang Quân cũng tới?"

Vừa nghe Lam Vong Cơ có thể cũng tới, Kim Lăng lập tức ngậm miệng, hệt như bất chợt bị cấm nói vậy. Lam Cảnh Nghi: "Nhất định có đến! Nhất Tịnh ở đây mà!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ừm, có đến, ở cạnh ta này. Các ngươi mau tới đây."

Một đám thiếu niên biết đối diện là bạn không phải địch, như được đại xá, bu quanh lại. Ngoài Kim Lăng và đám tiểu bối nhà họ Lam, còn có bảy, tám thiếu niên trên người mặc trang phục của những gia tộc khác nữa, vẻ đề phòng vẫn chưa rút đi, có lẽ cũng là con cháu thế gia tiên môn thân phận không thấp. Còn có cả Lam Nhất Tịnh cổ tay áo dính máu. Ngụy Vô Tiện nói: "Sao các ngươi lại ở đây hết? Ban nãy ra tay ác như thế, cũng may bên ta là Hàm Quang Quân, nếu không phải lỡ đâu tổn thương người bình thường thì sao đây."

Kim Lăng phản bác: "Nơi đây vốn làm gì có người bình thường nào. Trong toà thành này căn bản không hề có người!"

Lam Tư Truy gật đầu nói: "Giữa ban ngày, yêu vụ mù mịt, hơn nữa lại không có lấy một cửa hàng buôn bán."

Ngụy Vô Tiện: "Sao các ngươi lại tụ tập với nhau thế? Kết bạn ra ngoài săn đêm?" Kim Lăng kia thấy ai cũng chẳng vừa mắt, tính tình ngang ngược ai cũng muốn đánh, lại có xung đột với mấy tên tiểu bối nhà họ Lam này, sao có khả năng hẹn nhau tụ lại kết bạn săn đêm cho được. Mà rõ ràng Lam Nhất Tịnh đi cùng với hai người, sao chỉ trong một thoáng, lại có thể đi từ hướng ra như thể đã ở trong một tuần hương rồi. 

Lam Tư Truy đang định nói thì...

Đúng vào lúc này, một loạt tiếng gậy trúc gõ lên đất cạch cạch cạch, cộc cộc chói tai lạ thường từ trong sương mù truyền tới.

Đám tiểu bối đồng loạt kinh hoảng biến sắc: "Lại tới nữa rồi!

Sắc mặt Lam Nhất Tịnh trở nên âm u khôn tả.

___
Lâu rồi mới trở lại, không biết có ai còn nhớ tui, có ai còn nhớ tới bộ truyện này không đây ta?

Lịch up chap cập nhật rồi nha: Cách 2 ngày mình sẽ up một chap, nghĩa là thứ năm sẽ có chap tiếp theo nhé.

Mong mọi người ủng hộ mình 💪💪💪


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro