Tiểu công chúa đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Hắn vào phòng _ đóng cửa cái “ Rầm ....” ( thương thay cho cai cửa, tự dựng bị đánh oan )

_ Aaaaaaaaaa !!! tức wa là tức ( may mà phòng cách âm chớ hok thì....)_ con khỉ kia_ mi được lắm_ hãy đợi đấy

**** rủa 1 lúc rùi hắn cũng say giấc nồng ( hơn cả heo lai kinh tế ) mà hok biết rằng ở fòng bên nó đang cười khoái chí

_ haha..... vui quá, vui quá...... nhìn cái mẹt hắn tức mà hok làm gì được thiệt là vui _ vậy là từ giờ ta đã có đồng minh_ nó sung sướng đập giường ầm ầm ( chắc mới trốn trại_ may mà giường có nệm chứ ko là động đất lớn rồi.....)

Nó ngắm nghía chán chê cái bộ đồng phục nữ rùi hok tiéc tay quăng cái

“ bịch” rồi đóng “ rầm cánh cửa tủ ( con này đúng là hok biết thương hoa tiếc ngọc jì cả _ đồng phục nó có tội jì đâu cơ chú...)

_Mi đừng mong có ngày ra khỏi đó nhá _ chiếc váy thân yêu( nó liếc dài cái từ “thân yêu” nghe mà thấy ớn )_ nó độc thoại 1 mình rùi nở 1 nụ cười man rợ (được bình chọn là man rợ nhất trong các thể loại phim kih dị )_ và leo lên giường đánh 1 giấc ngon lành

Sáng hôm sau :

Ăn sáng xong nó phụ giúp bác Hoa rửa chén như mọi ngày ( thành osin chuyên nghiệp òi _ mí má nó giờ mà nhìn chắc hài lòng lắm ) thì hắn lù lù bước xuống

_Này khỉ, cô nhất định ko mặc đồ nữ hả ( hắn hất hàm hỏi

_ Hok tram làn hok ngàn lần hok _ được chưa _ sáng ra đã bi ám_ nó khó chịu

_ Rồi xem nhá _ hắn bước đi hok ween ném về nó cái nhìn khiêu khích

_ Hắn lại định giở trò ji nữa đây _ nó thầm nghĩ

Xong việc nó chạy lên fòng thay đồ để đi học_ lúc này hắn ở trong phòng chờ sẵn để thực hiện kế hoạnh bất ngờ mà nạn nhân chính là nó )

Vừa lôi ra bộ đồng phục nam ra thì bên kia hắn gọi xuống fòng khách

_Alo nhà họ trần xin nghe _ tiếng bac Hoa

_ Bác Hoa hả _ con, Phong nè_ bác kêu khỉ xuống nghe đt đi _ bảo là có người ngoài bắcgọi vô_ đừng bảo là con nghe bác_ Hắn nói giọng nài nỉ ngọt sớt

_ Có chuyện jì hả cậu_ bác Hoa hỏi lại

_ ko_ bác cứ kêu khỉ đi

_ vâng

Nó đang bước vào fòng thay đồ thì :

_Nguyên ơi _ xuống nghe đt nè con_ bác hoa gọi chứ ai

_ Ai vậy bác _ nó hỏi lại

_Cậu ấy hok nói tên _ chỉ bảo là người miền bắc _ bác Hoa đáp

_ Dạ con xuống liền_ nó đáp mà ko khỏi thắc mắc_ ai gọi cho mình vạy ta_ người ngoài bắc hả _sao biết mìh ở nhà họ trần nhỉ_ sao hok gọi vô dđ nhỉ

Chỉ đợi nó ra khỏi fòng hắn fi thẳng 1 mạch vô fòng nó túm ngay bộ dồng phục nam quăng hẳn vào thùng rác

_ Để xem cô mặc jì nhé khỉ_ hắn mỉm cưòi đắc ý rồi nhanh chóng chạy qua nó leo lên chiếc xe đạp thân yêu

_ Alo tôi Nguyên nghe đây_ xin hỏi ai gọi vạy

_ Tui là anh Phong đẹp trai của cô nè.....híhí

_ Bộ anh bị điên hả , giỡn jì kì vậy_ nó tức tối

_ À tui gọi để chúc cô 1 ngày tốt lành ( cái này nghe quen quen à nha _ 24 jìơ trước đây nó là người nói câu này với hắn mà_ jìo tình thế đảo ngược_ lần nay bị 1 vố đau a' nha)

_ Anh định giở trò jì vậy hả_ nó chột dạ

_ A' tui gọi định nhắc hôm nay cả bọn học xong đi ăn cô đừng có wen nha _ mà wen đi cũng dc_ tụi tui ăn càng sướng

_ Hứ cái đồ heo tham ăn_ nó liếc giọng

_ heo tham ăn là cô mà _ thôi bye tui di học trước dây

Hắn hí hửng đạp xe_ ko biết cô ta mặcc đồng phục nữ thì sao nhở_hắn bắt đầu tưởng tượng rùi cười khiến người đi đường ( nhất là đám con gái vừa nhìn vừa tiếc ) _ con nhà ai đẹp trai vạy mà khùng _ tiếc wa a'

Lại nói về nó

_ Ủa đồng phục hồi nãy ở đây giờ đâu rùi nhỉ_ nó đảo mắt nhìn quanh rồi lục tung phòng

_chết cha _ hok thấy đâu cả

Nhất định là Đại Phong chêt bầm đây mà_ nhất định là hắn(híhí.......con ni' ngu .....gậy ông đập lưng ông )

_ Trời sao mình ngu vậy ta _ hic hic lần này thì tiêu thật oi'

_ Đại Phong mắc dịch _ đồ chết bầm _ thù này ko trả ko fải là ta

_Giờ tính sao đây_ còn đi ăn nữa chứ ( hehe toàn nghĩ tới đồ ăn thui ha'_ đúng là heo )

Tưng ! một ý tưởng loé sáng trong đầu nó ( nhưng lại ỉu xìu như cái bánh bao chìu ngay_ nó đang nghĩ đến bộ đồng phục nữ dấy_ hehehe )

_Mặc – ko mặc, mặc- ko mặc......................................

_ troi' đau hết cả đầu_ chóng hết cả mặt

Và quyết định cuối cùng của nó là ko mặc

Huhu.................thôi thì mất một bữa no vậy_ hứ nghỉ ở nhà chơi càng sướng ( nó mỉm cười khoái trá với cái ý nghĩ tự sướng của mình_ ngồi nhà dành sức thực hiện kế hoạch trả thù................................con ni' xấu tính ghê )

La lá la..............na na na _ điện thoại nó reo

Là của Trân _ nó bắt máy

_ Trân hả _ gọi chi vậy_ giọng chán nản

_ Mi chưa tới trường hả_ ta và Hạnh đang ở cantenn nè_ tới lẹ lên mi

_Thui_mi xin phếp cho ta nghỉ nhá ( nó xoa cái bụng tội nghiệp_ thèm ăn quá ah' )

_ Sao vậy_ mi bệnh hả_ trân lo lắng

_ Hok có sao_ mún đình công 1 bữa thui

_ hok dc mi fải tới trường_ hạnh xen vô

_ làm chi_ nó hỏi( cộc lốc )

_ Mi fải đi làm bù bài kiểm tra môn sử chứ_ hôm trước mi bị bệnh nghỉ cả tuần, hok làm bài kiểm tra_ Trân giải thích

_ mi cũng biết my history teacher rùi đó_ trẻ hok tha già hok thương_ đưa lên máy chém tất_ hichic..._ hạnh đế vô

_ Độc ác – dã man- tàn bạo- vô nhân đạo_Trân tiếp

_ Nhưng...._ nó ngập ngừng

_Nhưng sao, bộ mi muốn chết hả_ Tran hanh thét vô dt

_ hichic.....còn jì là tai của ta nữa_ hai mi ác vừa thôi chứ_ dc oi' ta tới liên

_ Hic hic...... Hok biết sáng nay mở mắt nào ra trước ma' xui xẻo vầy

Cuối cùng thì cái điều ko muốn nhất nó cũng fải làm

_ Thôi thì đành thử 1 lần liều chết-nó chẹp miệng rối cũng bước vô fòng thay đồ

Đứng trước gương nó cũng ko khỏi ngạc nhiên_ đồng phục của trường Vip có khác(đồng phục ở Blue cũng khá đẹp nhưng sao dẹp bằng ở Sp được)

Miêu tả về nó một tí hén : 1 chiếc áo sơ mi tráng đơn giản, cổ đứng cao có gắn nơ fía trước; 1 chiếc áo gilê màu đen khoác ngoài cuối cùng là 1 chiếc váy xếp ly dài gần tới đầu gối_ cũng khá đẹp đấy chứ( nếu hok muốn nói là quá xinh)

_Nó nhanh chóng leo lên chiếc Kitty thân yêu fóng như bay tới trường

Mí ngưới đi đường cứ fải gọi là ngất ngay như con gà tây mà suýt tông fải trụ điện

Ngay cả mấy ông CSGT cũng như chết đứng đến vài phút

_ Coi chừng tai nạn nha mấy chú_nó cất giọng oanh vàng địnhđánh thức mí ông đó nhưng nào ngờ mí ông đó lại còn cười tủm tỉm nháy mắt tía lia vs nó nữa chứ thật là bó tay với mí ông này luôn( ko những bó tay mày còn bó chân, bó toàn thân lun )_Mí ông kia chết lên chết xuống, còn mấy người đi lám muộn thì nhờ nó mà vượt đèn đỏ an toàn ( hết cách.........)- đẹp đúng là một cái tội, tội của nó la' cản trở người thi hành công vụ, đồng loã tạo điều kiện cho ngưới khác phạm tội

_ Cái bộ đồng phục này cũng đâu có quá tệ, nó ko đến mức vướng víu như nó tưởng( cái này mà giờ nó mới biết sao- cả bộ phận thiết kế đã fải khó nhọc để mỗi học sinh đều có cảm giác thoải mái nhất mà lị )_nó cảm thấy vui vui vì dù gì nó cũng là con gái mà

_ Nó vui như chưa từng vui hơn từ ngày Huy heo về_ nó lại thấynhớ nhà , nhớ ba mẹ nhớ các má nó, nhớ cả đám anh em quỷ xứ của nó nữa_ Cố gắng lên chỉ vài tháng nữa thôi mà, cố lên Nguyên mày làm được, làm được mà_ nó luôn tự nhủ với mình như vậy và mỗi ngày nó lại khẳng định lại 1 lần nữa quyết tâm đó

_ Cuối cùng thì cũng đến trường, chưa muộn nhưng phí mất bữa sáng ở canteen_ nó vào gửi xe mà ko biết có bao nhiêu ánh mắt đang hướng theo nó, ngưỡng mộ có ghen tỵ có...........và quan trọng hơn là có một ánh mắt khác đang nhìn nó mỉm cười mặc dù có chút jì đó không vui vì thái độ của những người xung quanh_ có lẽ hắn đang ghen, điều đó đủ để hắn khẳng định lại tình ccảm của mình một lần nữa

_ Ủa con bé kia học lớp nào vậy, xinh thật, học sinh mới hả tụi bay...............

( tiếng của mí thằng con trai gần đó.)

Còn vài đứa con gái thì

_ con nhỏ đó lớp nào vậy_ sao tao chưa thấy bao giờ

( ngày trước nó toàn mặc đồng phục nam , đầu đội nón lệch_ đâu ai nghĩ nó là con gái cơ chứ_ mí người đó nhìn ko ra cũng fải thôi)

_ Còn nhiều thứ nữa lắm nhưng tạm gác và quay lại với nhân vật chính của chúng ta

_ Nó vừa dựng xe vào chỗ thì đập ngay vào mắt nó là 1 chiếc sport màu đen_ sự tức giận trong người nó vừa lắng xuống thì bị cái này nhắc lại ( vì nhớ đến chủ nhân của cái xe đây ma )

_ Tức quá nó thẳng chân đạp cái “Rầm” _( huhu ........còn gì là xe của em nữa đồ xấu xa )_ để giải toả bớt 1 phần sự tức giận

_ Nhưng hok phải chỉ có 1 tiếng “ Rầm” thôi đâu mà kéo theo dó là

_“ Rầm, rầm , rầm, rầm...........( bao nhiu tiếng “ rầm nữa luôn mà t/g đếm hok xuể_ sorry độc giả nha nhưng mà t/g thấy con nì ác lém hok dám chê nữa lun ) _ mí chục cái xe nằm quay đơ trên mặt sàn ngay sau một trận động đất kinh hoàng còn nó thì há miêng chờ ruồi bay vô( lúc này trông nó ngố cực kỳ hok còn hung dữ giống lúc nãy đâu )_ đúng là đai đen karate có khác uy lực gớm, ra đòn nào là hạ gục ngay đối thủ ( ai hok tin thì cứ thử nhào zô....còn em chẳng dại hehehe.....)

_10s sau

Nó giật mình

_ Oái cái jì vậy đổ hết rồi hả , mình ra đòn nhẹ lắm mà, sao vậy được chớ_ Hêhê ... đã vậy chuồn là thượng sách, ở đây nữa là còn ốm đòn_ nó gật gù thích thú với cái ý nghĩ quá ư là thông minh của mình rồi rút lui một cách nhanh chóng trong khi mọi người xung quanh còn chưa hết bàng hoàng ngơ ngác

_ Trời thằng nào mà cả gan vậy chớ, ghê ha, thầy giám thị mà biết thì chắc ko còn đường sống _ tiếng lao nhao của vài người đứng đó làm nó thoáng giật mình_ may mà hôm ni ta mặc đồng phục nữ_ hehehe đố ai bít đấy hahaha...........

_ Nó mỉm cười bước đi trong lòng không chút lo lắng mà không biết rằng ở gần đó 1 người vừa tức vừa vui ( hok fải điên đâu nha ) tức ì cái xe iu quý vừa bị gót ngọc của ai kia giáng 1 đòn chí mạng còn vui vì seo chắc mọi ngưòi cũng bít ròi fải hem_ nhưng chưa hết đâu, trên tay hắn đang còn cầm chiếc iphone sành điệu ( giá mí chục triệu lận đó t/g cũng hem bit ), hắn vừa thực hiện xong 1 nhiệm vụ cao cả (vừa quay được đoạn nó tung cú dứt điểm hạ gục mấy con chiến mã )

_ Lần này cô chết chắc rồi, khỉ ơi hehe.......và trong óc hắn giờ nghĩ gì trời mới bít ( t/g cũng hok bít lun )_ hắn mỉm cười đắc chí rồi cũng bỏ vô lớp

_ lần này thì tha hồ cho thầy giám thị zới bá bảo vệ dựng xe nhá, con nay' tốt bụng gớm sáng ra toàn kiếm được hay ho cho người khác lam'

5 phút sau, nó đã đứng trươc cửa lớp ( trường nó rộng thấy ớn luôn nên mặc dù với cặp giò siêu mẫu nó cũng fải đi tới tận 5 fút lận )

_Nó bước một chân vào trước, nhưng gặp một sự cố bất ngờ

_ Ối lạy chúa tôi, chả lẽ sáng nay mình chưa rửa mặt_ oh no không thể nào

Thời gian bị dừng lại.Mí chục con mắt đang nhìn nó dò xét. Còn một số khác đang ngoác mồm ra tán truyện thì không kịp khép lại (hơ hơ tranh thủ thời khắc ngàn vàng cả triệu triệu tỉ tỉ con vi khuẩn bay vô chờ thời cơ gây bênh đường ruột )

_ Bé con xinh xinh thấy anh đẹp trai quá nên quên đường về lớp mình hả ?_ hahaha_mí thằng hám gái trong lớp nó đấy

_ Ha ha ha_ mí đứa tụi bây mà đẹp trai thì ta wên đường về lớp cũng đáng_ nhưng ta đâu có wên

_ Ủa Nguyên hả, hôm nay định chơi nổi cơ đấy _ tiếng của nhỏ My lèm theo ánh mắt tức tối ( ghen vì hok xinh bằng nó đấy mà )

_ Tui chứ ai, mí người toàn hỏi thừa_ nó cũng đáp rồi nhanh chóng về chỗ

Nhưng mà sao yên thân được với 2 con bạn quỷ quái của nó

_ Ê Trân, mi nhéo ta cái coi_ ta đang mơ fải hok mi_ Hạnh chìa tay về phía Trân, mắt vẫn dán vào nó chớp chớp

Trân tranh thủ cơ hội, mí khi oánh người mà có lí do chính đáng nhéo vô tay Hạnh 1 cái đau điếng

_ Oái ! Mi làm gì đau vậy tính hại chết ta luôn hả_ Hạnh nhăn mặt, xoa chiếc tay tôi nghiệp bị nhỏ Trân hành hạ nhưng cũng không wên ném cho Trân cái nhìn man rợ nhất ( lườm thế này có ngày lòi mắt )

_ Đâu có, đâu có _ mi bảo ta nhéo mà _ Trân thanh minh ( mặt gian gian..._đáng nghi lắm_ con nì ko lợi dụng ko fải là nó )

_ Ui za, mắt bồ câu thành mắt diều hâu rồi _ háháhá..............(nó cười toe toét khoe hàm răng được chăm sóc kĩ lưỡng với kem đánh răng PS_ làm tiếp thị được rồi đó )

_ Hahaha............_ nó, Trân và 3 anh chàng cười phá lên để lại Hạnh với cái đầu đang bốc khói ( hok bít hắn zào lúc nào nhở hay zậy ta )

_ Hai mi muốn no cười luôn fải hok_ Hạnh dần tiến lại fía nò và Trân nở 1 nụ cười nham nhở hết chỗ nói ( cái này mới học của mí chàng kia đem ra sử dụng luôn )

- Chị “ Mắt bồ câu” dễ thưong tha cho em _ em trót dại_ Trân tỏ vẻ van xin nhưng miệng lại nở một nụ cười gian vô cùng )

- _ Muộn òi lời van xin muộn màng ko dược chấp nhận_ Hạnh đáp rùi lao vô thọt lét Trân

Huhuhu................hahaha...................hih ihi..................thui thui mi tha cho ta_nó dở khóc dở cười van xin ( lần này có thái độ thành khẩn rùi đó hehe...)

_ May cho 2 mi ta là người nhân từ , không mún làm chiện thất đức _ thiện tai,thiệnn tai

_ Mi quả thật là độc ác _ Tào Tháo mà gặp mi thì đeo mo cau vào mặt ( xấu hổ vì không độc ác bằng ) Trân nhăn nhó

_ Thí chủ nói jì vậy muốn bần tăng thay trời hành đạo phải hok_ Hạnh nói không quên kèm theo một nụ cười đe doạ ( con nì ác lém cần fải tránh xa )

_ Hok hok ta coá nói jì đâu . Hạnh nhân từ độ lượng, là phật tổ như “nai” ( con nai vàng ranh mãnh ) _ nhỏ Trân giọng ngọt sớt nháy mắt tinh quái với nó ( nó lúc này trông cái mặt rất chi là tội nghiệp_ phải cố gắng lắm nó mới cố nhịn cười khi nhìn cái mặt có vẻ đắc chí của Hạnh )

_ Biết thế là tốt, mà hử mi dám kêu ta là gì

_ “nai” ha~ cho mi bít “nai” ta thế nào lun_ hạnh nhào vô thọt lét Trân cón nó vẫn bình thản như ko (ít ) tội

_ Ê Ngyên cức ta, mi thấy bạn bè gặp hoạn nạn mà ko cứu giúp hả ( cười tươi chảy nước mắt......tộ nghiệp ghê ) _ Bạn bè là fải có ăn cùng hưởng có hoạ_ Trân hok kịp nói hết thì nó cướp lời ngay :

_ TỰ CHỊU _ nó nói rồi nhe răng cười đểu_ ta còn iu đời lém áh hok mún đi gặp Diêm Vương đẹp zai cùng mi đâu

_ Mi xuống đó nhớ giữ mí thằng con trai ổng cho ta nhớ_ thằng nào đẹp zai thì giữ thằng nào xí zai thì dá lun nhớ hem_ nhỏ Hạnh xen vô

_ mi_ nó lại cướp ngay lời ( tôi nghiệp Trân bị cướp mất cái quuyền tự do ngôn luận- ai bỉu ngày trước nói cho lắm vô ):

_ Hằng ngày ta sẽ đốt tiền cho mi tiêu thoải mái, mi nhớ ra ngân hàng âm fủ mà nhận nhá_ mi thích tiền chi Dôla mĩ, đồng bảng anh hay nhân dân tệ nhá_ tiêu ngoại tệ cho nó oai

_ Ta cũng sẽ đốt thêm cho mi vài cái xế hộp _ mi thích cái chi cứ về báo mộng- nhỏ Hạnh đang thọt lét Trân mà vẫn cố xen vô

_ Mí cô ngày nào cũng thích gây chú ý nhở_ Nhật đẹp zai lên tiếng ngọt ngào giải thoát cho ngỏ Trân khỏi nanh vuốt sắc nhọn của Hạnh

_ ji' noi’ lại coi_ 3 đứa nó đồng thanh hết lên( với tần số hok bít tới mí chục nghìn hz_ tương dương với 3 con cá voi ) làm bọn xém tí nữa thủng màng nhĩ

_ Sorry mí SS em nhỡ nhời _ Nhật mặt tái bét miệng lắp bắp ( còn đâu sĩ khí nam nhi nữa _ sao hum ni hắn tốt tính dữ zậy trơi'_ chắc tại đứng trước người đẹp nên xiu lòng )

_ Hôm ni trơi' có mưa ko ta, hắn chép miệng _ có người bị nóng đầu cờ_ hắn chọc ngoáy ( chính mình lấy mất đồ của người ta rùi còn )_ ám chỉ nó chứ còn ai

_ Mặc tui , đồ chết dấp_ nó cũng bực oi' đó bà con ạh

_ Ủa tui nói khỉ hả _ sao ko bít zậy ta_ mà khỉ bị nóng đầu hả có cần tui đưa zô ziện ( tâm thần ) hok

( nó nhận vơ oi' hố rùi xấu hổ ghê )

_ Anh đựoc lắm _ rồi cũng sẽ chết dưới tay tôi_ nó nghiến răng như mún ăn thịt hắn zậy

_ Ma' ủa hôm nay Nghuyên cũng mặc đồng fục nữ đi học cơ ah', zậy hum nay chắc có bão lun chứ hem fải mưa nữa đâu_ Bảo chọc vô nỗi đau tứ sáng của nó

_ tui sao , bộ tui hok mặc váyđược hả _ nó chừng mắt lên nhìn làm Bảo im re lun

_ Dược nhưng hơi tiếc _ hắn từ đâu chõ mũi vô_

_ tiếc jì cơ _ nó nhướng mày lên hỏi

_bộ đồng fục nữ đẹp là thế_ nhờ_ hắn quay lại chỗ bảo và nhật

_ ưh'_ bảo nhật đồng thanh gật đầu

_ bao công sức thiết kế và thực hiện _ nhờ hán lai way lại chờ suwj đồng tình của 2 thầng ban xương cốt

_ uh' _ không ngoài mong đợi của hắn

_ Thế mà cô nỡ lòng đem thành wa lao đông vất vả ấy bín thành long bào của bang chủ cái bang ( te tua bầm dập ) _ đau lòng quá tro'i lun _ hắn giả vờ đưa 2 tay ôm ngực_ sao hôm ni hắn hay thế nhỉ bít diễn kịch cơ đấy

Trời ơi đau lòng quá trời ai đã dấu nhẹm đồng phục nam của nó , rồi giờ lại chọc nó thế này

_ Mí ah được lắm _ cứ chờ đấy _ nhỏ Trân , Hạnh ném cho 2 thằng những cái nhìn rất chi la “ tình tứ” làm cho bọn hắn xém té xỉu, còn nó thì lạ chưa hok có nói ji hết làm hắn hơi lo lắng

_ Nóng quá ,nóng quá_ mặt nổi mụn, xấu xí bây h, hay tôi gọi sensacul cho mí cô nhá _ cha bảo giở giọng khiêu khích

_ Anh ....! _ chưa kịp nói thì Bảo lại nhảy vô chặn họng

_ Ê thầy vô rồi kìa , sao còn chưa quay lên, tui bít tui handsome oi' hok fải khen ngầm thế đâu_ cha này tự sướng ( làm như mình là tài tử điện ảnh không bằng )

_ Ha ha đúng đó anh đẹp zai ngang ngửa con MILU nhà tui ak’ _ Phải cố gắng lắm Hạnh mới hok khỏi bật cười trước cái vẻ mặt ngu thấy ớn ( tưởng mình được khen thật cơ đấy bà con ạh )

_ Khi nào anh đến nhà tui nhớ báo trước để tui còn cột con MILU lại, nó chẳng bít thương hoa héo tiếc ngọc dởm

như tui đâu_ cái câu này làm chàng Bảo ( cùng zới một zài đứa con gái shok nặng )_ trời ai lại đem hotboy ra so với hotdog kia chớ_ trời sinh ra con nay' chuyên xỏ xiên người khác

Ông bà ta xưa nay vẫn thương bảo uốn lưỡi 7 lần trước khi nói nhưng dám cá là nhỏ Hạnh này không chỉ uốn lưỡi mà còn mài lưỡi , không fải 7 lần mà là 7trăm lần trước khi nói_ cha Bảo này coi như không gặp may

_ Hạnh, Bảo hai anh chị khá nhỉ_ dám luyện thanh trước mặt tôi cơ đấy _ ồ đáng khen, đáng thưởng _ mời anh chị ra ngoài cho luyện thanh cho có hiệu quả_ lão Hoan Kông Kông giở giọng châm biếm ( ông thầy dạy sử của bọn nó có tên Hoàng Huy Hoan_nghe giống từ “ hoạn” nên bọn nó đọc thành hoan công công cho dễ nhớ )

_ Thầy vô sao 2 mi hok nhắc ta_ nhỏ Hạnh ném một cái nhìn rất chi là “ trìu mến” cho nó và Trân

_ Điêu chưa kìa , ai kia đã nhắc rồi ấy nhở _ bận ngắm zai giờ trách tụi ta _ tha hồ ngắm cả giờ nhá hehe......

_ Hai mi cứ chờ đó_ hạnh hậm hực ko quên kèm theo một câu đe doạ

Phía bàn dưới :

_ Trời sao lão công công này hôm nay biết chiều lòng người thế nhở

_ Ờ ha _ hay quá ta _ đứng zới người đẹp tha hồ nhá_ mày có đút lót jì ổng hok zạ_ bày cho ta zới_ hahaaa…._ hắn tiếp tục

_ Hai thằng bay thôi ngay cái trò xỏ xiên đó đi nha, hok tao vả cho vêu mỏ bây giờ_ nóng rùi đây

_ Ủa mày “ xiển xo” jì nó vậy Nhật _ hắn mặt tỉnh bơ, ngơ ngác ( hok khác jì thằng dở hơi )

_ Ặc sao là tao , tưởng mày cơ chứ, hay thằng này sướng quá hoá khùng nhở._ ( chưa bít ai khùng à nha )_ mà thui tao sợ lắm nhỡ nó vả tao vêu mỏ thật thì … ôi ôi anh Bảo đẹp zai tha cho thằng em này nha_có jì cứ tìm thằng phong á _ Nhật cười tí tởn

_ Bán đứng anh em zậy mà coi đươc hả mày

_ Mày thong cảm tao đẹp zai vầy bị phù mỏ mí bạn nữ đau long _ tao cũng chỉ nghĩ tới mọi người thôi mà

_ Ô' zậy hả, tui nghĩ mỏ anh phải phù ra từ lâu rồi ak’_vầy mới hợp zới cái mẹt của anh á _ nhỏ Trân từ bàn trên xen vô

_ Haha……mỏ nhọn….nhỏ mọn_ háhá…….Trân ngoác mồm cười ha hả

_ Háháhá……mỏ nhọn ha ha….. trùi ui câu nói hay nhứt trong ngày ak_ hắn chêm vô trong lúc cả bọn đang khúch khích

_ Có jì vui zậy các em , muốn nổi loạn hả, _ lão công công cất cái chất giọng vô cùng “ngọt ngào và ấm áp” làm cho ctụi nó nổi da gà

_ Chưa ra ngoài hả em _ có điều jì không hài lòng sao Hồ “công tử”, Diệp tiểu thư _ trui' ui sao mà lễ phép quá ta, nghe mà mún oẹ

_ Dạ hok có ji' , dạ em ra ngoài ngay_ nhìn cái mặt toe toé đến fát ghét , hok biet ngoài tên điên này ra có ai zui mừng khi bị đuổi ra ngoài zậy hok chứ

_ Cha bảo cười tí tởn làm lão công công nheo mắt khó hỉu, xen lẫn bực tức trong lòng_ ổng gầm gừ như hổ vồ mồi

_ Sung sướng nhỉ !

_Đương nhiên rồi có “ai kia” cùng đồng cam cộng khổ kia mà_ Nhật fán 1 câu trúng fóc

_ Ơ' ha _ trui' ui đỏ mặt rùi kkìa _ Trân hưởng ứng

_ Mi muốn chếtt hả Trân _ Nhỏ hạnh mặt đỏ fừng fừng ( hok bít vì tức giận hay xí hổ nhở )_ rít lên từng tiếng qua từng kẽ răng, rồi lui cui đi theo Bảo.

Lão công công gõ bảng trấn chỉnh lớp, lão lấy tay đẩy cái gọng kính rôi' bắt đầu tra sổ:

_ Nguyễn Thanh Nguyên

_ có _ nó trả lời uể oải

_ Trần Đại Phong

_ Có ạ _ la to dữ zậy trời

_ Hai cô cậu đi theo tôi làm bài kiểm tra_ lão gườm gườm

_ Ủa tao nghe co lầm hok mày hotboy làm lại bài kiểm tra á

_ Hay thầy đọc lầm zậy mày

_ Blap……blap…….

Kiểm tra lại thôi chứ làm cái quái jì mà lắm lời thế nhỉ_ bộ hắn là con bộ trưởng bộ giáo dục chắc ….xi'iiiiii_ bày đặt

Nó lẩm bẩm đủ nó vầ nhỏ Trân nghe thấy

_ Đấy, đấy,thấy chưa thấy chính sách fân biệt đối xử chưa toàn bọn hám zai_ trui' ui “ ngẫm mình mình lại thương mình xót xa”_ nhỏ Trân hum ni văn hoa thía nhở

_ Có tui thương “mình” nữa nè _ cha Nhật cười nham nhở làm Trân đơ miệng, mặt ăn đứt “ mặt giời”

_ Úi zời tình củm nghê nha, cứ làm như hok có ai zậy đó_ nó cười tinh quái làm nhỏ Trân mặt đỏ gần bốc cháy lun

_ Cái nì người ta gọi là “ trái đất này là của chúng mình”_ hắn cũng góp fần

Lần đầu tiên trong đời thấy nhỏ Trân miệng hok bị bịt_ mà hổng dám nói ji', còn Nhật vẫn tỉnh bơ mùm cười toe toé

hok hỉu hum ni an fải cái giề mà mặt mạnh mùm thía nhở, da mẹt dày hơn da bò á

_thui “mình” ở lại với “người thương mình nha” ta đi đây_ nó liếc đểu rồi quay *** đi luôn

_ Ở lại may mắn nha_ hắn cũng cười đểu đểu , nháy mắt với Trân rôi chạy theo nó_ ê khỉ chờ tui zới

_ Ở lại may mắn là sao_ bộ tui là ai mà hắn dám bảo zậy_ nhỏ Trân xì một hơi rõ dài hằn học nhìn theo hướng của hắn

_ Là động vật nguy hiểm cấp cao nhất chứ sao_ Nhật lẩm bẩm trong miệng, cầu mong cho nhỏ Trân đừng nghe thấy

Chẳng biết nhỏ Trân có nghe thấy không chỉ biết rằng nhỏ đang tiến lại gần chỗ Nhật với nụ cười “ô mê lí, mê li, mế li đời ta”

Còn Nhật đâu biết rằng dù có đi tu cả đời hắn cũng khó lòng thoát khỏi kiếp nạn lần này_ thôi lần này coi như xong

_ ÁAAAAAAAAAAA…………!!!!!!!!!!_ Không nằm ngoài dự đoán

NHững ngón tay nho nhỏ xinh xinh của Trân chắc phải để lại 1 vết sẹo lớn ở dọc xương sườn của Nhật_ Vừa nói ji' thế nhỉ ?_ nhỏ Trân quác mắt nhìn Nhật

_ Tui có nói ji' đâu, tui bảo tui thương mình ma'…. He he_ tên nay' cũng láu cá ko kém_ chớp chớp đôi mắt “nai” ngơ ngác nhìn Trân_ ê, mọi người nhìn kìa

Nhỏ Trân rút vội tay ra khỏi người Nhật_ miệng cười toe ( như con điên ) _ sorry mọi người ,hok có jì đâu

_ Cứ chờ đấy_ Trân rít qua kẽ răng đủ lam' Nhật rùng mình

Còn ở chỗ Nó - hắn :

_ Ê, dịch dịch cái tay ra xem nào, hok cóa thấy được ji' hết ák_ lẹ lên thầy sắp vô kìa

_ Hứa trả tui bộ đồng phuc nam đi_ nó nhỏ nhẹ ( nhưng mà để xem khi lấy được rùi thì biết tay nhá )

_ Cô mặc như vầy mới dễ thương _ hắn cười tinh nghịch

_ Anh có biết nó bất tiện như thế nào không ?_ tôi hết chịu nổi rồi đó

_ oh ! không chịu được thì khỉ định làm ji'_ hay thui hok mặc ji' cả thì dễ chịu nhứt đó _ hahaha aaaaaaaa………

_ Đã thế thì tự làm đi _ còn đòi xem bài tôi nữa hả_ miệng nói, chân nó dậm mạnh vào chân hắn

_ Cô !!!!!

­­_ Cấm thảo luận _ tiếng ông thầy từ ngoài vọng vào

_ Thui mà, năn nỉ mà

_ anh có vẻ sợ ông thầy này nhỉ

_ uhm_ ông ấy là bạn cũng từng là ân nhân của ông nội tui, ông ấy từng sống ở nước ngoài_ về VN ko có jì để làm nên đi dạy cho vui đó_ ông đó là cố vấn chuyên môn LS ở trường ta

_ Ờ bít oi' ! sao mà nói nhìu thía , tui có bắt anh khai gia phả 3 đời nhà ổng đâu mà nói lắm thía nhở_ làm bài đi kìa

_ thui mà, help me_ mặt hắn trông tội nghiệp vô cùng

_ Chị đã nói rồi nhá _ nhóc đừng có mà lèo bèo

_ thui được òi , lát về nhà tui trả cho chị bé

_ Tin được ko đó

_ Hứa danh dự đó

_ Đó chép đi _ anh mà dám lừa tui thì đừng mong sống nổi_ nó giở giọng đe doạ

_ Bít oi'! _ hắn hí hửng( miệng lẩm bẩm : người đâu mà dễ tin người thế )

Nhưnng chắc chắn hắn sẽ trả lại bộ đồng phục cho nó. Hắn muốn nó xuất hiện trước mọi người với hình ảnh tom boy_ phải chăng hắn muốn giữ mãi cái hình ảnh dịu dàng, dễ thương của nó cho riêng mình. Lần đầu tiên trong đời nó thấy trân trọng và muốn giữ riêng một thứ jì đó cho mình_ hay tham lam hơn, hắn muốn giữ nó cho riêng hắn, chỉ riêng hắn mà thôi. Nhưng làm sao để làm được điều đó khi mà nó quá vô tư trước tình cảm của hắn. Đôi khi điều đó vô tình làm hắn thấy đau. Hắn thực sự muốn biết vị trí vị trí của mình trong lòng nó. Phải chăng đã đến lúc hắn nên đưa ra quyết định cho riêng mình.

_ Này khỉ

_ ji'_ nó hỏi cộc lốc

_ Nhìn cái mặt khỉ lại ko mún nói nữa oi'

_ Định giỡn mặt tui hả

_ Ờ ák ! tui còn mún giỡn với khỉ dài dài

Tiện chân nó đạp mạnh một phát vào chân hắn, và kết quả là :

_ÁAAAAAAAAAAAA_ cô điên hả

_ Ờ ák tui còn điên dài dài, há há há, hahaha…….

_ Cô không hiền lành chút được hả_ người ji' đâu như khỉ ák lanh cha lanh chanh ( hắn đang định nói chuyện với nó một cách tử tế nhứt nhưng cái biểu hiện ko mấy hợp tác của nó đang làm hắn bực mình )

_ anh ko thấy người ta nói hả : “đi với bụt mặc áo cà sa đi với mafia phải mặc áo chống đạn”

_ Không gặp tôi chắc cô vui lắm nhỉ_ hắn bực dọc

_ Uhm chắc vậy ák_ nó vô tư đáp

Hắn im lặng ko nói jì hì hụi chép bài

_ Định nói ji' với tui thì nói đi

_ Ko có ji' đâu

_ uhm ko thi' thui_ nó định nói thêm ji' đó nhưng lại thôi

Còn tại canteen :

_ Nhớ lấy thêm 1 fần KFC cho tui nha_ Hạnh gọi với theo Bảo

_ Biết rồi _ người ji' đâu mà như heo, ăn mọi lúc mọi nơi ( nói nhỏ )

Gió thổi ngang qua khuôn mặt xinh xắn của hạnh, vài cọng tóc bay theo chiều gió .

Hạnh đưa tay vén gọn, rồi đan hai tay vào nhau sít xoa cái lạnh của mùa đông

Mà lạ nhỉ sao năm nay đông lạnh thế nhỉ.( Giá mà có vòng tay lớn ôm chặt chắc sẽ đỡ lạnh hơn ).Cô bỗng thấy mình vẫn còn hạnh phúc . Chí ít thì vẫn có người mua giùm đồ ăn không mất tiền. Chưa bao giờ Hạnh nghĩ về mối quan hệ với Bảo, chưa từng nghĩ cô và Bảo sẽ tiến xa hơn một tình bạn. Phải chăng Hạnh luôn mong đợi một điều ji' nơi khác mà đã vô tình quên mất xung quanh mình còn những thứ quý giá đáng trân trọng hơn. Hạnh thực sự ko biết phải trả lời Bảo như thế nào, có nên nhận lời ko,

Cô sợ lại bị lừa dối một lần nữa, cô không còn đủ can đảm để nhận lời yêu Bảo. Cô cần thời gian và thời gian cũng có thể sẽ xoá nhoà đi tất cả. Cô chưa có tình cảm với Bảo hay đang phủ nhận tình cảm Bảo dành cho cô, tốt nhất là nên để mọi sự diễn ra tự nhiên.Cô biết bắt Bảo chờ đợi là một điều bất công bằng nhưng biết làm sao được, thời gian sẽ cho cô và Bảo nhiều cơ hội để lựa chọn. Có thể giờ đây Bảo sẽ buồn nhưng như thế còn tốt hơn là sau này sẽ đau khổ bội phần.

************************************************** *********

_ Còn hơn 4 ngày nữa là đến giàng sinh rồi _ 2 mi dự định jì chưa_ Hạnh mút kẹo vừa hỏi nó và Trân

_ Chưa biết, từ từ rồi nghĩ_ nhỏ Trân bỏ chiếc kẹo mút ra khỏi miệng để trả lời rồi lại đút nó vào miệnng ngay

_ Có lẽ ta nên nói chuyện này với 2 mi sớm hơn, nhưng ta ko muốn 2 mi buồn, ta đi rồi hi vọng 2 mi …..ăn jì nhớ dành phần cho ta _ nó nửa đùa nửa thật

_ Mi nói chi lạ vậy Nguyên, 2 Nhỏ bạn há hốc miệng nhìn nó

_ Ta sẽ đi du học, ở Anh

_ Nhưng mi chưa hoàn thành chương trình phổ thông mà, bỏ giữa chừng sang đó sẽ học vất vả lắm _ Hạnh vứt luôn chiếc kẹo ra khỏi miệng

_ Thực ra ta đã hoàn thành chương trình phổ thông từ năm trước rồi

_ Mi nhận được học bổng hồi nào zậy, sao ko nói với tụi ta_ nhỏ Trân bực dọc hỏi

_ Ủa Trân, sao mi biết Nguyên nhận học bổng_ Hạnh ngạc nhiên hỏi

_ Nó lấy tiền đâu mà đi ( osin mà )

_ Mi cũng thông minh đó Trân, ta đúng là nhận được học bổng, nhưng cũng ko phải là ta ko có tiền để đi du học

_ Mi nói vậy là sao hả Nguyên, ta ko hiểu

_ Thực ra ta ko phải là osin của nhà Nguyệt Hương, Nguyệt Đoan đâu, ta là cháu nôi của ông Nguyễn và là một trong 2 người có tài sản thừa kế lớn nhất của tập đoàn Đại Nguyễn ( nó và Huy heo )

Trân và Hạnh ngồi bất động, quá bất ngờ

_ Đã đến lúc ta đi, ta sẽ nói thật tất cả cho 2 mi, nhưng đừng đem chuyện này nói với Bảo , Nhật và Đại Phong nữa _ 2 mi hiểu ý ta chứ

_ 2 nhỏ bạn ko nói ji' chỉ khẽ gật đầu_ có thể vì một cú sốc lớn

_ ta hoàn thành chương trình phổ thông từ hơn 1 năm trước vì ba mẹ làm giấy tờ đi học trước 1 năm, tức là ta đi học năm nào thì ghi kết quả vào năm sau đó, điều này thì ông nội cũng ko hề biết. Năm 14 tuổi ta đã hoàn thành một đề án kinh doanh,những tưởng nó chỉ là một bài tập trong chương trình huấn luyện của ông, nhưng ông lại đem nó cho các chuyên gia kt Anh đánh giá, họ đánh giá cao và họ trao cho ta một suất học bổng đặc biệt. Ông nội và gia đình giấu ta ko nói cho ta biết điều đó, ta chỉ mới biết điều này trước khi vào SG vài ngày thôi khi nghe lén cuộc nói chuyện của ông và ba .

Lúc đó ta cũng ko có ý định đi vì ta ko muốn xa gia đình và hơn nữa là ta điều kiện lúc nào cũng có thể đi được. Nhưng giờ đây ta muốn tới đó,rời khỏi đây một thời gian.

_ Nhưng ông mi để mi đi dễ dàng vậy sao_ nhỏ Trân hất cằm hỏi

_ Uhm ta biết, ta sẽ tự làm giấy tờ và thủ tục , ra đi 1 cách bí mật, đến lúc sang đó rồi thì ông ta cũng sẽ ko sang kéo cổ ta về đâu, ông rất thương ta

_ Mi nỡ lòng để 2 ta ở lại sao_ nhỏ Hạnh mắt long lanh như sắp khóc

_ Ta xin lỗi _ nó lí nhí

_ 2 mi thôi ngay cho ta nhờ _ Trân quát lớn ( lòng bùn lắm chứ nhưng vẫn to mồm ), ai cũng có lựa chọn cho riêng mình, ta với mi ko thể ích kỉ mà giữ nó ở lại được, Hạnh a'_ ta sẽ ủng hộ mi, Nguyên nếu mi trả tiền bữa nay he he

_ Ok

_ Chị ơi, lấy cho em 30 ly kem nữa _ nhỏ Hạnh gọi lớn làm mí người xung quanh tròn mắt nhìn bọn nó

_gọi nhìu zị, ta hem có xiền trả đâu mi_ nó ngoác mồm kêu

_ yên tâm, hok có xiền trả ta sẽ gán mi ở lại rửa chén

_ Ta đồng ý _ Hạnh hí hửng

_ Bao giờ mi đi ? _ Trân hỏi

_ Sau giáng sinh , ngày 26_ nó ngậm muỗng kem vào miệng trả lời

_ Vậy thủ tục lo xong rồi chứ_ Hạnh hỏi

_ Uhm, họ có trụ sở chính ở SG này mà, tao làm xong rồi chỉ chờ ngày để bay thôi

_ Mi định đi mà ko nói ji' thật hả_ ko chia tay gia đình mi sao

_ Mai ta về HN, rồi 24 ta lại vô SG

_ Uhm nhớ mua quà cho ta đó_ nhỏ Hạnh đang ăn kem cũng cố ngóc đầu lên nói

_ Ta ko cần quà của mi đâu, mi để dành anh mi cho ta là được_ Trân cười đểu

_ mi ko nói sớm, ta đổi lão Huy heo cho chị hàng xóm rồi

_ Đổi lấy chi zậy mi

_ Đổi lấy con LUCKY_ Dog đó

…………………………………………�� �…………………………………………. .....

Nó gõ cửa phòng Nguyệt Hương

_ Chị có trong phòng ko, Nguyên vào được chứ

_ Em tự đẩy cửa vào đi_ tiếng Nguyệt Hương vọng ra

Nó bước vào tất cả của tủ đựng đồ đều mỏ toang trống rỗng , hơi ngạc nhiên nhưng nó định thần ngay lại khi nhìn thấy chiếc valy to uỳnh nằm trên giường

_ Chị định đi du lịch vào giáng sinh hả_ nó hỏi khi thấy Nguyệt Hương từ phòng tắm bước ra

_ Không mai chị về Hà Nội_ Nguyệt hương vữa xếp mấy chai dầu thơm vào valy vừa nói

_ Tại sao ạ_ nó ngạc nhiên hỏi lại

_ Chị thấy nhớ Hà Nội, nhớ mẹ nên về thôi

_ Cả Nguyệt đoan ?

_ Ko nó sẽ ở lại

_ ko phải vì em mà chị về HN đấy chứ

_ Ko, chị nhận ra chị thuộc về Hà Nội_ cái ji' ko phải của mình thì có cố đoạt lấy cũng ko được , con' đã là của mình thì sẽ là của mình thôi, Nguyên à_ em đừng tự hỏi mình có lỗi ji' chăng ?

_ Thực sự em là một cô bé rất tuyệt, chị cảm thấy hơi ghen tị vì điều đó đấy..hi hi

_Ở lại chăm sóc Nguyệt đoan giùm chị nha_ nó ko xấu tính đâu, chỉ tại nó trẻ con và hiếu thắng thôi_ em đừng trách nó nhé

_Em hiểu_mai em cũng về Hà Nội

Đến lượt Nguyệt Hương ngạc nhiên,

_ em về HN á, để làm jì

_ Em về thăm ông, ba mẹ , các má và mí ông anh nữa

_ Em đã nói với bác Trần chưa

_ chưa, còn chị , Nguyệt đoan thì sao ạ

_ chưa, lát chị sẽ nói

_ Chị cho em đi cùng nha

_ OK, tối nay em dọn đồ phụ chị đi

_ Ko được lợi dụng a' nha

_ Thôi được oi', dẫu sao thì em cũng dọn đồ xong rồi

_ Em về có mí ngày mà cũng dọn đồ là sao

_ Hi hi hok có ji', ý em bảo là hok có ji' để dọn nên xong rôi'(hú hồn xém tí nữa bị lộ)

_ Hai con cho bác gửi lời hỏi thăm sức khoẻ tới đại gia đình ngoài đó nha, Nguyên nữa trở lại sớm nha con _ mẹ hắn nhắc trước khi 2 chị em nó lên máy bay

_ Dạ con tụi con nhớ rồi bác_ Nguyệt Hương lễ phép_ mà Nguyên chỉ là hộ tống con về thôi mà, rồi sẽ vào sớm bác hok phải lo

_ Xin lỗi tui hok đi cùng 2 người được, này khỉ đưn'g giận nha tui con' phải làm một sô’ việc ( lam' việc ji' vậy nhỉ )

_ Anh đi hay ko đâu liên quan ji' tơi’ tui , nhiu' chuyện quá đi _ nó vênh cổ lên cãi

_ hi hi hok phải khỉ đang giận tui hok đi cùng đấy chứ, sao phải nhăn nhó vậy_ hắn cười hiền ( hum nay thần khinh coá vấn đê' )

Nguyệt Đoan mặt tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy nó nói chuyện vui vẻ với hắn

_ Chị lên đường bình an nha, em sẽ nhớ chị lắm_ Nguyệt Đoan sụt sịt tỏ vẻ sắp khóc ( chắc phải tốn vài lọ dầu nóng ) nhưng trong lòng đanh khấp khởi mừng thầm vì đã mất đi một đối thủ và hơn nữa là có cơ hội gần gũi với hắn trong vài ngày tới mà không bị cản trở bởi nó. Mà sao hok thèm chào nó một câu nhỉ ?

_ Hay cô đi cùng Hương và Nguyên đi, rồi nếu muốn có thể quay lại cùng Nguyên_ hắn đề nghị ( nói đúng hơn là hắn cảm thấy mệt mỏi với cô nàng khó chiều này )

_ em cũng nhớ và muốn về thăm gia đình lắm nhưng thể trạng sức khoẻ không tốt bác sĩ bảo không nên đi lại đường dài nhiều_hic hic ….nước mắt cá sấu lại được dịp tuôn ra ( dâu' nóng này chắc có công dụng lắm ák )

_ Con gửi chị Nguyệt Đoan lại cho bác giữ làm tin đó_ Nó cười toe với mẹ hắn

_ Còn anh nữa, chị ý mà sứt mẻ tí nào thì anh chít với tôi_ nó nghiêm mặt cảnh cáo hắn

Hắn buồn buồn không đáp

Tiếng loa giục nó biết sắp đến giờ bay. Nó vội cáo từ cùng với Nguyệt Hương lên máy bay

Hắn đứng nhìn cái bóng nhỏ bé liêu xiêu của nó khuất dần, khuất dần, xa mãi, xa mãi

Rồi máy bay cũng cất cánh, hắn thấy lòng nặng trĩu cũng ko hiểu vì sao

_ Về thôi con trai, 3 ngày nữa lại gặp Nguyên mà_ Bà Trần khoác tay hắn kéo đi trong khi hắn vẫn ngoái đầu nhìn theo hướng nó

Nguyệt Đoan bĩu môi dài cả thước rồi cũng quay gót bước theo

*******************************************

Sân bay Nội Bài : 8h sáng

Nó cùng Nguyệt Hương lỉnh kỉnh vác 2 cái valy to uỳnh. Vật lộn mãi hai chị em cũng đem ra ngoài cổng . Nguyệt Hương móc từ túi ra chiếc iphone, bật nguồn định gọi tài xế riêng ra đón nhưng nó ngăn lại.

_ Thui khỏi gọi đi chị, về thía này cho mọi người bất ngờ ( thực sự thì nó hơi lo lắng về quyết định của mình hay nói đúng hơn là nó sợ ông nội, không muốn ông nội buồn và thất vọng khi biết được quyết định của mình )

Còn đối với Nguyệt Hương thì việc chuyển hẳn về Hà Nội mà không báo trước cũng là một điều không hay mặc dù cô biết vốn dĩ cái hôn ước kia không phải của chị em cô

_ Uhm cũng được, vậy để chị gọi taxi

_ Về căn nhà nhỏ ngoại ô đi chị, em chưa muốn về nhà lúc này _ nó đan hai tay vào nhau ngước mắt lên bầu trời

Nguyệt Hương giật mình, cô nhận ra được sự khác thường trong cách cư sử của Nguyên, cô gật đầu đồng ý, cô nghĩ Nguyên cần một khoảng lặng để tỉnh táo hơn

Còn nó chưa bao giờ nó cảm thấy mệt mỏi như lúc này, giá như lúc này nó được xà vào lòng mẹ, dụi đầu vào ngực để cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Một giọt nước long lanh nơi khoé mắt_ Nó buồn ư. Không ! có gì buồn đâu ?_ chính nó cũng không thể hiểu được cái cảm xúc hỗn độn trong nó bây giờ. Hay đây là cái cảm giác xúc động mà Hà Nội thân yêu mang lại cho nó trong những ngày xa nhớ. Thôi mặc kệ là cái gì đi chăng nữa, bây giờ nó cần nghỉ ngơi để ổn định tinh thần sau chuyến bay dài và có thêm chút sức lực để đối mặt với quyết định đã chọn.

_ Lên xe thôi Nguyên_ Nguyệt Hương réo tên khiến nó giật mình

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nguyệt Hương nó hơi mủi lòng, nó làm cho mọi người xung quanh khổ nhiều quá rồi

_ Em không sao đâu, chị đừng lo, chỉ là hơi mệt sau chuyến bay thôi_ nó trấn an Nguyệt Hương khi đã yên vị trong xe

_ Nguyên hôm nay mà cũng biết mệt hả, chắc nhớ “ai đó” chứ gi'_ Nguyệt Hương chọc

_ Hic, nhớ ai đâu, nhớ con Lucky thui a', mà tại chị bóc lột sức lao động của em tối qua đấy

_ Bóc lột hồi nào hử, em tự nguyện giúp chị mà

Đẩy kính xuống nó ngóc đầu ra ngoài ( may mà hok có cái xe nào chạy bên cạnh, hok thì bay đầu như chơi ) để gió tạt vào mặt để tỉnh táo hơn

_ Lạnh quá chị hương ơi, nó vén mấy cọng tóc bị gió thổi rối

_ Hụ…hụ…hụ, những tràng ho liên tiếp của Nguyệt Hương làm nó giật mình quay lại với cái mặt tội nghiệp

_ Em xin lỗi, nó nhanh chóng kéo kính lên cho không còn một ngọn gió nào lùa vào

_ Không sao đâu, em mở ra cho thoáng đi, chị quàng thêm cái khăn ở cổ là OK

_ Chị xem thường bệnh của mình quá đấy_ viêm phổi không phải là bệnh hiểm ngèo nhưng cũng ko thể chủ quan được_ Nó nghiêm khắc nhắc nhở

_ con gái đất Hà Thành mà ko chịu được lạnh, em thấy buồn cười không Nguyên_ N.Hương quay qua hỏi nó

_ Sao mà buồn cười, đó là việc rất bình thường mà. Nguyệt Hương à, mỗi người khi sinh ra không thể tự quyết định được bố mẹ mình, hình hài hay giới tính, cũng như không phải bao giờ cũng khoẻ mạnh bình thường, bệnh tật luôn là bạn đồng hành trong cuộc sống của con người, nó đến lúc con người cảm thấy buồn, mệt mỏi trước cuộc sống. _ Nó ngước nhìn vô định vào không trung_ Nó cũng đâu thể tự quyết định được số phận của chính mình, và chạy trốn có giải quyết được vấn đề jì

Nguyêt Hương không nói jì thêm, ngồi bất động

_ Em có chuyện jì phải không Nguyên_ có thể nói cho chị biết được chứ_ Nguyệt hương bất chợt hỏi làm nó thấy giật mình

Dù Nguyệt Hương là chị nó thật và nó cũng rất tin tưởng nhưng nếu N.Hương biết thì chắc chắn ngăn cản nó. Nó muốn mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của mình

_ Dạ hok có jì đâu, em chỉ hơi mệt và đói thôi, nhớ cô Ba quá ( giúp việc cuả gd nó )

Chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ có chiếc cổng gỗ sơn xanh và giàn hoa giấy tuyệt đẹp

_ Cô Ba ơi ! cô Ba, cháu đói quá a'_ Chưa vào đến nhà nó đã oang oang gọi to ( khiếp vác cái valy nặng thía mà vẫn còn sức để la )

Một phụ nữ trung nien bước ra, vẻ mặt ánh lên niềm vui hiền hậu

_ Cô Ba ! con đói quá hoa cả mắt rùi nè cô Ba còn cơm nguội hok ?

_ Con về sao hok báo trước, ông nội con mà biết thì sao ?

_ Thì con hok về bên đó nữa,con ở đây với cô Ba lun nhá ?

_ Để cô gọi sang cho ông nội con rồi cô đi nấu cơm cho tiểu công chúa ăn, chịu hok ?

_ Hok , hok con vế để rạo bất ngờ cho ông nội, cô ba báo truớc còn jì hay nữa, thui cô Ba đi nấu cơm cho con ăn đi, sắp xỉu lun rồi nè_ Nó được dịp làm nũng

_ Hic, cô Ba nhớ Nguyên thui àh, hok nhớ con nữa àh, hic hic_ Nguỵêt Hương cũng nhõng nhẽo theo

_ Trời, bó tay với 2 con luôn đó, lớn rồi mà nhõng nhẽo hoài à_ Thui vào tắm rửa, thay đồ đi rồi xuống ăn cơm

_ Dạ, chúng con bít rùi thưa cô Ba, 2 cô nàng đồng thanh

2 chị em nó vác chung 1 cái valy lên còn cái lại nhờ anh tài xế vác giúp

_ Chị có thể ở đây không Nguyên, Nguyệt Hương e dè hỏi nó

Đây là nơi hội họp tụ tập của mí anh em nhà nó, Nguyệt Hương và cả Nguỵêt Đoan đều rất ít khi tới đây. Căn biệt thự không quá lớn nên cũng không có quá nhiều phòng, mỗi người chỉ có 1 phòng thui và không có phòng dư ngoài cái phòng khách và bếp

_ Được chứ, chị ở phòng em đi, em qua phòng anh heo ở cũng đc

_ Thui hay chị sang ở với cô Ba cũng đc

_ Cô Ba bị bệnh đau lưng khi trời trở gió chị ko nhớ à, sang đó sao mà chị ngủ được, vả lại cô ý cũng khó ngủ_ chị cứ ngủ đây đi_ nó trải lại tấm ga giường rồi ấn Nguyệt hướng ngồi xuống

_ Thui chị nghỉ đi, em qua phòng anh heo

Nó lê những bước chân nặng nhọc vào phòng, rồi dùng chân đá mạnh khép cửa phòng

Định đi tắm cho nhẹ người nhưng chợt nhớ hok mang theo quần áo sang .

_ Thôi thì mặc tạm đồ của anh heo dzị _ nó chẹp miệng rùi bước tới tủ đồ ( lười kinh khủng_ phòng của mình có 3,4 bước chân mà hok chịu đi lấy đồ )

Chọn bộ đồ có vẻ nhỏ nhất, nó bước vô nhà tắm, hơi nước ấm phả vào mặt khiến nó cảm thấy dễ chịu vô cùng. Mệt mỏi, nó thiếp đi trong bồn tắm

**************************************************

_Nguyên, em có trong đó không_ Nó lờ mờ nghe được tiếng ai đó gọi mình

Tiếng gõ cửa mạnh và dồn dập kèm theo tiếng réo làm nó tỉnh hẳn, bây giờ nó mới biết mình ngủ quên trong bồn tắm , nó vội tắm rửa qua loa rồi mặc nhanh quần áo chạy ra mở cửa

_ Chị gọi em hả_ Nó hỏi tỉnh bơ ( nãy giờ người ta đập cửa rầm rầm rồi còn )

_ Uhm , sao gọi mãi em mới chịu ra vây hả, làm chị đau tay muốn chết luôn ne'

_ Hi hi em đi tắm, chị kêu sao mở cửa được

_ Tắm gì mà lâu dzị cả tiếng trước chị kêu em hok trả lời chị tưởng là em đi tắm lúc đó

_ Dạ lúc đó chắc em đang ngủ_ thui xuống ăn cơm đi chị

Nó nhanh chân chạy xuống trước định phụ cô Ba don cơm nhưng mọi thứ đều tươm tất cả rồi

_ Xin lỗi cô Ba con ngủ quên mất_ nó gãi đầu hối lỗi

_ Còn phần con đó, lát rửa chén đi ha_ cô Ba cười hiền

_ Yes, madam_ Nó giơ tay ngang trán

_ Ha ha ha, con mặc đồ của thằng Huy hả, định nhát ma cô hả_ cô ba đưa tay vuốt ngực vừa cười ha hả

Nó nhìn lại mình, ôi chúa ơi ! trông chẳng khác nào một người tí hon cả. Áo thì rộng thùng thình, quần thì dài quét đất nó thầm nghĩ _ may quá, lúc nãy chạy nhanh như dzị may mà hok vướng phải cái jì , hok thì tiu đời lun oi'. Ông heo đúng là người khổng lồ

_ Dạ, dễ thương đúng hok cô ? nó cười toe

_ Có mà dễ sợ thì có_ Cô Ba dí tay vào trán mắng yêu nó

_ Thui ăn cơm nào_ Nguyệt Hương giục

_ Ôi ngon quá, lâu lắm rồi con mới đc ăm món cô Ba nấu_ Ngon quá cô ba ơi

Nó ra sức ngấu nghiến những món ăn có trên bàn ( như ngưươì sắp chết đói ), và luôn miệng khen ngon . nguyệt Hương quá bất ngờ trước cách ăn uống của nó, cô ngồi im không động đậy nhìn nó ăn ngon miệng

_ Chị sao dzị ? sao hok ăn đi, nhìn em làm jì_ Nó ngước mặt lên hỏi, miệng vẫn nhai và tay thì đang ra sức với lấy viên thịt chiên giòn

Cô Ba vẫn là người hiểu chuyện nhất, cô nhẹ nhàng :

_ Nguyên, ăn từ từ thôi nào, cô không có thuốc chữa nghẹn đâu

_ Hương nữa, ăn đi con_ không cần cung cách, ý tứ jì đâu

Nguyệt Hương chưa bao giờ ăn như vậy, mặc dù có lúc cuộc sống không mấy tốt đẹp, cô từng bị cha bỏ đói, nhưng chưa bao giờ cô dám phá vỡ cung cách cư xử, giao tiếp của giới thượng lưu. Thật sự trong Nguyên có quá nhiều điều bất ngờ mà cô chưa dám nghĩ tới.

_ Thìa, dĩa đầy đủ sao hok dùng mà lại bốc bằng tay hả Nguyên_ N.Hương nghiêm mặt hỏi, một chút jì đó ko hài lòng

_ Không sao đâu, ông nội đâu có đây, ăn thía này mới ngon chứ_ chị hok ăn lát heets ráng chịu đói nha

_ ăn thoải mái đi con, hok ai nhìn ngó gì đâu mà lo,con bé này ăn lẹ lắm đó_ hok mún đói tới chiều thì ăn đi con

Không hiểu suy nghĩ thế nào N.Hương cũng buông thìa dĩa xuống , dùng tay bốc ăn ngon lành

_ Ế con tôm đó của em mà, em xí trước rùi nhá_ Nó đang nhai mà vẫn cố giữ khi thấy Nguyệt hương lấy con tôm cuối cùng trong đĩa

_ Hả, con này của em hả, giấy tờ sở hữu đâu_ N.Hương nói xong, ngửa cổ ném ngay con tôm vào mồm trước con mắt ấm ức của nó_ ha ha kì này lại có người dành ăn với nó rồi

Bất chợt nó lại nhớ tới hắn. Không biết tên Đại Phong chết tiệt giờ này đang làm jì nhỉ

_Chắc cũng đang ăn cơm, hứ hok có mình dành ăn chắc hắn vui lắm_ Nó vừa ăn vừa lẩm bẩm

_ Em nói jì Nguyên chị nghe hok rõ

_ Dạ hok có jì, em đang tính xem chiều đi đâu

_ Uhm

Nó thấy có jì đó nhơ nhớ tới hắn, _hok có ai tranh giành với mình chán thật, hok có ai đứng bên hót líu lo lúc nó rửa chén, giá mà hắn có ở đây, chợt có cái jì đó cay cay nơi sống mũi ( sắp khóc )_ nó thầm nghĩ, xong lại gạt ngay_ không, sao mình lại nhớ hắn chứ, hắn ám mình nhiều quá thôi, dẹp !dẹp ngay những ý nghĩ vớ vẩn

***************************

Cuối cùng thì cũng giải quyết được vấn đề “bụng dạ”. Nó nhanh chân léo lên phòng mình mở tủ đò lấy đại một bộ rồi chạy qua phòng huy heo

Thay bộ đồ của mình, nó cảm thấy thật thoải mái, thật tuyệt để đi dạo phố. Nó bước chầm chậm xuống phòng khách, hok có ai. N. Hương đã về phòng , hình như đã ngủ rồi, thôi thì mình mình đi vậy_ nó chẹp miệng rồi tung tăng bước ra ngoài

Gió rít lên từng tiếng bên tai, hơi lạnh táp vào mặt nó, quấn thêm chiếc khăn vào cổ, đội 1 chiếc mũ len xám( che mất tóc ) , xỏ tay vào túi quần, nó nhẹ nhàng bước đi trông như một thằng đàn ông làm mí cô nàng đi đường ai cũng ngoái đầu lại suýt đâm vào gốc sấu.

Đã lâu lắm rồi nó mới lại được dạo bước trên con đường này,

_ Lạnh quá, nó khẽ kêu lên _ dường như mùa đông này HÀ Nội lạnh hơn thì phải

Không hiểu mùa đông này Hà Nội lạnh hơn hay nó chịu lạnh kém hơn, phải chăng nó đã quen với nắng, quên mất gió_ quen với phương nam ấm áp. Hay tại trái tim hắn ở đó, nó cô đơn nên thấy lạnh

_ Với thân hình khổng lồ của hắn, ôm mình chắc ấm lắm nhỉ_ Nó buột miệng nói ra trong vô thức và mỉm cười thích thú_ rồi lại giật mình xua đuổi

Một mình lặng lẽ bước đi trên con đường vắng, chợt rùng mình khi đạp lên chiếc lá khô. Nó quyết định đến siêu thị mua quà cho mọi người _ dẫu sao thì cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, vui lên nào _ nó tự nhủ với lòng mình

Rồi lại thấy một cô bé tinh nghịch nhảy chân sáo trên đường đầy lá bay

_ Một chiếc áo dạ cho mẹ nè_ nó hí hửng cầm chiếc áo dạ lông trắng ở cổ lên ướm thử

_ Gói lại giùm tôi

_ Đôi giầy thể thao cho ba nữa _ dạo này ba còn bệ vệ hok nhỉ, nếu thế phải bắt ba chạy bộ thôi_ nó lẩm bẩm trong miệng

Nó chọn cho ông nó một chiếc áo sơ mi màu tro và một chiếc cà vạt màu đỏ tươi trông khá trẻ trung, ông chắc chắn sẽ không mặc đâu nhưng kệ_ nó thích_ nhất định nó sẽ làm nũng cho ông mặc thì thôi_ ai bảo ông không thể chứ

Thế đấy, nó thật trẻ con

Nó gật đầu ưng ý trước đôi gang tay da đen định mua cho Huy heo_ lão này tha hồ đua xe hok sợ lạnh_ kèm theo một đôi tai thỏ màu đen nốt ( tai thỏ mà màu đen thì xấu nhỉ )

Đập vào mắt nó là 2 bộ mũ đôi, kiểu dáng tương đối giống nhau nhưng có 2 màu hồng và xanh lá.Nhìn thì ai cũng biết là cặp mũ dành cho tình nhân, một trong nhưng trang phục sốt nhất mùa giáng sinh này. Nó gật gù rồi quyết định chọn tặng cặp mũ hồng cho đôi Hạnh- Bảo còn đôi màu xanh lá cho Trân và Nhật

Không phải là người quá kĩ tính, nó nhanh chóng chọn được quà cho gia đình và bạn bè của nó, nhưng lại không biết nên chọn jì để tặng cho hắn. Nó vòng qua tất cả các shop hàng trong siêu thị mà vẫn không lựa được thứ jì ưng ý. Nếu như là trước đây nó sẽ chọn đại một thứ jì đó, nó là người vô tư mà! nhưng giờ đây nó lại không thể làm thế, nó muốn hắn thực sự hạnh phúc khi nhận được món quà. Dẫu sao thì cũng sắp đi rồi, coi như một món quà để cảm ơn_ Nó tự phủ nhận lòng mình bằng những suy nghĩ ngớ ngẩn nhất có thể.

Gom tất cả đồ đã mua được đem ra quầy thu ngân, nó nhanh chóng trả tiền rồi định nhanh chóng rời siêu thị mặc dù chưa mua jì tặng cho hắn. Nhưng chợt nó khựng lại khi thấy khi thấy mấy cô nhân viên đang đứng đan những chiếc khăn len quàng cổ dài loàng ngoằng. Nếu như trước đây nó thất thật bình thường, thậm chí là “thừa hơi” nhưng bây giờ nó lại muốn đan một chiếc như vậy_ Chính nó cũng không thể hiểu nổi những suy nghĩ kì quặc đó_ Nó đã yêu hắn rồi hay chăng ?

Mua vài cuộn len màu đen, với lấy một quyển sách dạy đan, nó trả tiền tất cả rồi ra khỏi siêu thị. Đem tất cả về nhà, nó sẽ đến công ty gặp anh nó.

**********************************************

Nó bước vào công ty, mọi người ai có mặt trong đại sảnh đều nhìn nó với con mắt lạ lẫm, dò sét và soi mói. Nó thản nhiên bước vào thang máy không quan tâm tới những người xung quanh.

Nó định đi thẳng vào phòng giám đốc nhưng bị ngăn lại bởi một cô thư kí trẻ

_ Xin lỗi cô định đi đâu vậy_ Cô thư kí hỏi nó với thái độ không mấy niềm nở

_ Đi vào đây không để gặp giám đốc thì cô nghĩ tôi định làm jì_ nó mỉm cười tươi đáp lời cùng với ánh mắt sắc lẻm, nó rất ghét những người mượn thế của giám đốc để tỏ ra ngạo mạn như vậy

Tức giận, cô ta mím chặt môi

_ Xin lỗi, cô không có hẹn trước vậy nên mời ra khỏi đây

_ Ha ha ha ……..!!!! sao cô biết tôi không hẹn trước, không lẽ giám đốc hẹn ai cũng phải báo cho cô biết hay sao ?_ Đúng là tôi không có lịch làm việc với giám đốc của cô, nhưng hẹn riêng thì có đấy_ Nó nháy mắt khiêu khích

_ Xin lỗi, đây là công ty, nếu có việc riêng thì cô nên đi về, giám đốc chúng tôi không tiếp ai vì việc riêng_ Cô ta nhếch mép khinh khỉnh

_ Tôi thấy cô đang mượn quyền giám đốc để ngăn cản tôi đấy_ anh ta hay cô là giám đốc vậy ?

Không muốn bàn cãi jì thêm nó sải chân bước về phía cửa, Cô ả vẫn chạy lại níu áo, kéo ra, đứng chắn trước cửa

_ Cô không được vào đây

Nó không nói jì, đẩy cô ta suýt ngã.. Định lại xem cô ta thế nào xong lại thôi, chẳng việc jig phải quan tâm đến loại người đó. Nó đẩy cửa bước vào, cô ả không thể cản được

_Tôi đã bảo trước khi vào phải gõ cửa cơ mà, cô điếc àh _ tiếng lão Huy heo quát lớn làm nó giật mình ( oai nhỉ )

_ Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ_ nó bình thản như chẳng hề có chuyện jì

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, huy heo sững người

_ Xin lỗi sếp, tôi đã cản nhưng cô ta đẩy tôi ngã để vào đấy ạ_ ả thư kí nói vs huy heo liếc nó một cái sắc lẻm, khinh thường

_ Cô không còn việc ở đây nữa, mau biến ra ngoài và đóng cửa lại_ Nó nói như ra lệnh

_ Cô là jì mà dám ra lệnh cho tôi _ ả ta tức giận, mặt tím bầm

_ “Anh iu” !, cô ta không không nghe lời em kìa

Lão huy heo nãy giờ chứng kiến tất cả, xong giờ mới cất lời :

_ “bé iu” ngoan nào_ nếu không có việc jì nữa thì cô có thể ra ngoài_ không thèm ngẩng mặt lên với cô ả

Ả thư kí chắc thầm nghĩ nó là người iu của Huy heo, muốn níu lại lát nữa để phá hoại, nên ậm ừ. Ả nhìn nó với cái nhìn đầy ganh tị, thù hằn và một chút đe doạ

_ Cô không nghe tôi nói sao_ Huy heo vẫn không thèm nhìn lên, giọng đều đều

_ Dạ chào sếp, em ra ngoài_ ả cúi đầu chào, vẫn không quên liếc xéo nó một cái, nện đế giày vào nền nhà bước đi

_ Sao heo về mà hok báo trước để anh ra sân bay đón_ Huy heo gấp lại tập hồ sơ ngẩng mặt lên nhìn nó

_ Em đâu dám phiền giám đốc _ nó liếc xéo ông anh trai

_ Ông nội có nói jì không ?_ Vứt chiếc kính trắng sang một bên huy heo hỏi nó

_ Em chưa về nhà _ nó đáp tỉnh bơ

_ HẢ !!!!! _ Em ở đâu

_ Biệt thự ngoại ô_ em tưởng được gặp mí anh ở đó chứ_ sao hok thấy ai hít dzị

_ Bọn nó đang chịu đợt huấn luyện của ông, sống không nổi nữa chứ chơi bời jì nữa

_ Thôi đi nào_ Huy heo đứng lên nói với nó

_ Hả ! đi đâu cơ, em mới đến mà, mệt quá àh, anh có phải hành hạ em thía hok ?

_ Ha ha ha hồi nãy còn “Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ”_ sức lực tràn trề dzị mà kêu mệt hả_ Huy heo nhái lại lời nó

_ Nhưng mà đang giờ làm việc, hoe anh định đi đâu dzị_ em méc ba

_ BA cũng hok bóc lột sức lao động của anh như em đâu_ Anh còn chưa ăn trưa lun

Ák, em hok mún anh thành cái móc phơi đồ chứ

_ há há há_ em sẽ giúp heo anh thành “siêu mẫu xì trum”_ nó toe toét rồi nhanh chân phóng nhanh ra cửa

_ Dạ mời Giám đốc ạ !_ Nó mở cửa cúi đầu cung kính chào khi nhìn thấy bóng huy heo sát sau lưng

_ Cốp_ một cái gõ đầu đau điếng Huy heo ưu tiên dành tặng nó_ dám nói xấu anh hả

_ Hứ, phản đối hành hạ thân thể_ anh cậy lớn bắt nạt em, em méc ông cho coi_ mà xấu thật chứ còn jì nữa_ nó lẩm bẩm trong miệng chắc đủ cho Huy heo nghe được

_ Đầu em có vẻ vẫn cứng nhỉ_ anh thử lần nữa nhá_ ổng giơ tay lên doạ

_ Thui đầu em toàn phần mềm, anh cốc dzị hok may trấn thương não bộ thì sao_ nó ôm đầu chu mỏ lên cãi_ rồi chạy biến ra ngoài

Huy heo lắc đầu ( bó tay ) rồi khép cửa phòng bước ra ngoài theo nó

************************************

Nó bước vào công ty, mọi người ai có mặt trong đại sảnh đều nhìn nó với con mắt lạ lẫm, dò sét và soi mói. Nó thản nhiên bước vào thang máy không quan tâm tới những người xung quanh.

Nó định đi thẳng vào phòng giám đốc nhưng bị ngăn lại bởi một cô thư kí trẻ

_ Xin lỗi cô định đi đâu vậy_ Cô thư kí hỏi nó với thái độ không mấy niềm nở

_ Đi vào đây không để gặp giám đốc thì cô nghĩ tôi định làm jì_ nó mỉm cười tươi đáp lời cùng với ánh mắt sắc lẻm, nó rất ghét những người mượn thế của giám đốc để tỏ ra ngạo mạn như vậy

Tức giận, cô ta mím chặt môi

_ Xin lỗi, cô không có hẹn trước vậy nên mời ra khỏi đây

_ Ha ha ha ……..!!!! sao cô biết tôi không hẹn trước, không lẽ giám đốc hẹn ai cũng phải báo cho cô biết hay sao ?_ Đúng là tôi không có lịch làm việc với giám đốc của cô, nhưng hẹn riêng thì có đấy_ Nó nháy mắt khiêu khích

_ Xin lỗi, đây là công ty, nếu có việc riêng thì cô nên đi về, giám đốc chúng tôi không tiếp ai vì việc riêng_ Cô ta nhếch mép khinh khỉnh

_ Tôi thấy cô đang mượn quyền giám đốc để ngăn cản tôi đấy_ anh ta hay cô là giám đốc vậy ?

Không muốn bàn cãi jì thêm nó sải chân bước về phía cửa, Cô ả vẫn chạy lại níu áo, kéo ra, đứng chắn trước cửa

_ Cô không được vào đây

Nó không nói jì, đẩy cô ta suýt ngã.. Định lại xem cô ta thế nào xong lại thôi, chẳng việc jig phải quan tâm đến loại người đó. Nó đẩy cửa bước vào, cô ả không thể cản được

_Tôi đã bảo trước khi vào phải gõ cửa cơ mà, cô điếc àh _ tiếng lão Huy heo quát lớn làm nó giật mình ( oai nhỉ )

_ Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ_ nó bình thản như chẳng hề có chuyện jì

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, huy heo sững người

_ Xin lỗi sếp, tôi đã cản nhưng cô ta đẩy tôi ngã để vào đấy ạ_ ả thư kí nói vs huy heo liếc nó một cái sắc lẻm, khinh thường

_ Cô không còn việc ở đây nữa, mau biến ra ngoài và đóng cửa lại_ Nó nói như ra lệnh

_ Cô là jì mà dám ra lệnh cho tôi _ ả ta tức giận, mặt tím bầm

_ “Anh iu” !, cô ta không không nghe lời em kìa

Lão huy heo nãy giờ chứng kiến tất cả, xong giờ mới cất lời :

_ “bé iu” ngoan nào_ nếu không có việc jì nữa thì cô có thể ra ngoài_ không thèm ngẩng mặt lên với cô ả

Ả thư kí chắc thầm nghĩ nó là người iu của Huy heo, muốn níu lại lát nữa để phá hoại, nên ậm ừ. Ả nhìn nó với cái nhìn đầy ganh tị, thù hằn và một chút đe doạ

_ Cô không nghe tôi nói sao_ Huy heo vẫn không thèm nhìn lên, giọng đều đều

_ Dạ chào sếp, em ra ngoài_ ả cúi đầu chào, vẫn không quên liếc xéo nó một cái, nện đế giày vào nền nhà bước đi

_ Sao heo về mà hok báo trước để anh ra sân bay đón_ Huy heo gấp lại tập hồ sơ ngẩng mặt lên nhìn nó

_ Em đâu dám phiền giám đốc _ nó liếc xéo ông anh trai

_ Ông nội có nói jì không ?_ Vứt chiếc kính trắng sang một bên huy heo hỏi nó

_ Em chưa về nhà _ nó đáp tỉnh bơ

_ HẢ !!!!! _ Em ở đâu

_ Biệt thự ngoại ô_ em tưởng được gặp mí anh ở đó chứ_ sao hok thấy ai hít dzị

_ Bọn nó đang chịu đợt huấn luyện của ông, sống không nổi nữa chứ chơi bời jì nữa

_ Thôi đi nào_ Huy heo đứng lên nói với nó

_ Hả ! đi đâu cơ, em mới đến mà, mệt quá àh, anh có phải hành hạ em thía hok ?

_ Ha ha ha hồi nãy còn “Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ”_ sức lực tràn trề dzị mà kêu mệt hả_ Huy heo nhái lại lời nó

_ Nhưng mà đang giờ làm việc, hoe anh định đi đâu dzị_ em méc ba

_ BA cũng hok bóc lột sức lao động của anh như em đâu_ Anh còn chưa ăn trưa lun

Ák, em hok mún anh thành cái móc phơi đồ chứ

_ há há há_ em sẽ giúp heo anh thành “siêu mẫu xì trum”_ nó toe toét rồi nhanh chân phóng nhanh ra cửa

_ Dạ mời Giám đốc ạ !_ Nó mở cửa cúi đầu cung kính chào khi nhìn thấy bóng huy heo sát sau lưng

_ Cốp_ một cái gõ đầu đau điếng Huy heo ưu tiên dành tặng nó_ dám nói xấu anh hả

_ Hứ, phản đối hành hạ thân thể_ anh cậy lớn bắt nạt em, em méc ông cho coi_ mà xấu thật chứ còn jì nữa_ nó lẩm bẩm trong miệng chắc đủ cho Huy heo nghe được

_ Đầu em có vẻ vẫn cứng nhỉ_ anh thử lần nữa nhá_ ổng giơ tay lên doạ

_ Thui đầu em toàn phần mềm, anh cốc dzị hok may trấn thương não bộ thì sao_ nó ôm đầu chu mỏ lên cãi_ rồi chạy biến ra ngoài

Huy heo lắc đầu ( bó tay ) rồi khép cửa phòng bước ra ngoài theo nó

************************************

_ Anh heo tấp vô, tấp vô_ nó hấp tấp khi nhìn thấy hàng bún cá trên đường

_ Thưa cô, tôi hok mún bị tạm giam vì tội vi phạm giao thông dưới sự xúi giục của trẻ con ?

_ Nhưng mà !!! _ nó ngoái lại nhìn hàng bún cá, tiếc rẻ

_ Chịu cô luôn, đúng là heo_ Để anh tìm chỗ đậu xe đã

Xe đi được một đoạn thì huy heo cho xe rẽ vô bãi đậu của một nhà hàng

_ Nhanh nào anh Heo, lề mề quá thôi

_ Đúng là heo, ăn là nhanh thôi

Nó sải chân bước nhanh đến hàng bún cá vỉa hè ban nãy nhưng tìm mãi hok thấy

_ Hic hic tại anh heo hết ák, người ta đi mất rồi_ nó nhè miệng trách

_ Đựơc òi, để anh gọi về nhà kêu mẹ làm cho em ăn nhá

_ Ok, nhưng đừng bảo em về nhá_ để cho cả nhà bất ngờ

_ N.Hương và N.Đoan cũng đang ở cùng em hả

_ Dạ, Nguyệt hương đi cùng em, còn Nđoan thì hok về

_ Anh giúp em mang đồ về nhà trước nhá_ nó mè nheo

_ Tui mà phải làm chân “cu li” cho cô hả

_ Đi mà, thương anh Heo nhứt nhà lun_ em có quà cho anh heo nũa đó

_ Định đút lót trẻ con đấy hả

_ Hok thì thui, em kêu taxi chở, rùi mec ông_ nó le lưỡi

_ Thui được òi, giờ anh xử lý cái bụng xong rồi qua đó khuân đồ về được chưa

_ Thank you anh “iu”

_ Ế , em định làm anh ế vợ hả

_ Hok, anh ế vợ rùi mà

_ Chắc phải kêu ông nội dán thông báo tìm cháu dâu quá_ há há há_ mà sao ông thiên vị thía nhở, sao chả kím vợ cho anh nhỉ ?

Nó liếc xéo anh nó rồi tiến thẳng vào nhà hàng_ dẫu sao thì đc ăn miễn phí bữa nnữa cũng tốt_ ha ha ha

_ Trời, mắt bồ câu con đậu - con sắp bay_ mà liếc hoài nó bay lun đấy nhớ_ ổng nói với theo

Với vận tốc của chong chóng, trong thời gian “đủ rụng 1 cái lông mi”, nó thực hiện một chuyển động tự quay quanh trục một góc 180 độ, mặt đối mặt với một tội đồ chưa đc thánh rửa tội

_ Rắc, rắc, rắc _ nó bẻ từng khớp tay, miệng cười tươi như hoa _ à không hơn hoa

_ Mới có mí ngày hok gặp, nội công em tiến bộ vượt bậc, phận làm huynh quả thực khâm phục _ Huy heo mang cái bộ mặt giả bộ, miệng nín cười làm nó tức điên lên

_ Cũng lâu rồi hok gặp, mụi mụi đây nội công vẫn thế, chắc tại sư huynh già cả nên mất phong độ _ nó nói nhỏ vào tai huy heo_oánh thua mụi cũng đừng nằm lăn ra đương này ăn vạ nhá

_ Khá khen cho mụi mụi của ta, chí nam nhi ngày nào hok đổi, ăn nói vẫn shok óc như xưa

_ Đa tạ sư huynh quá khen, mún thử 1 trận chứ_ anh em nhà này nhiễm truyện kiếm hiệp nặng lắm oi', có ai chữa giúp hok

Huy heo đi vòng qua người nó xem xét( làm ji' vật trời_ trời đáp: con hỏi ta, ta biết hỏi ai ) rồi chép miệng lắc đầu

_ Uhm, nhìn đồ bảo hộ có vẻ an toàn đấy, nhưng mà “vải VN chất lương cao, còn chỉ VN chất lượng hok cao lắm đâu”, có “sao, sao đó” thì anh hok chịu trách nhiệm đâu nhá _ có lẽ tôi hok cần nói jì thêm chắc mọi người cũng hỉu rùi nhỉ, nếu mà chưa hỉu lắm thì đọc phần hồi tưởng dưới đây

Hồi tưởng:

1

Bộp, bộp, rầm, rầm, oạch_ hok cần miêu tả ji' thêm ai cũng biết đây là diễn biến của một trận ẩu đả đường phố mà người tham gia không ai khác chính là một trong những nhân vật chính của chúng ta ( dài dòng quá, nói túm tại là nó )

Chẳng là nó đang bị các má đưa đi siêu thị để sắm đồ ( ‘bị’ đấy nhá ), đến lúc thử nó mới phát hoảng, thử nhìu đến thía thì chiều cũng hok xong, chưa kể các má nó còn bắt xoay vòng, tạo dáng………. Thế là lẻn lúc các má hok để ý nó ôm nguyên cả bộ váy đang mặc lén trốn ra ngoài.

Và bao giờ cũng thế khi mà hok mong có thêm rắc rối ji' thêm nữa thì chúng lại kéo đến càng nhiều, nó vướng phải một 3 thằng nhóc, tóc nhuôm vàng hoe, cái răng cạo trắng hớn, cái mặt thì den mà lại rất cơng cơng, hai mắt gườm gườm trông gớm chết ( hic hic tui cũng hok mún ăn cắp bản quyền của Nam Cao đâu nhưng không thể phủ nhận rằng bọn hắn giống Chí Phèo quá đi mất )

_ Bé xinh xinh đi đâu 1 mình vậy, cho bọn anh đi cùng với_ một tên trong bọn lên tiếng, rồi cả lũ đằng sau cất tiếng cười khả ố

_ Biến khỏi mắt tao đi nếu bọn mày còn muốn sống_ nó rít qua hàm răng đầy giận dữ

Bọn “ đểu” này cứ nghĩ nó cũng như những đứa con gái bình thường như chúng từng gặp ( chỉ to mồm chứ vẫn là tiểu thư ) nên làm tới mà đâu biết rằng mình đụng đến một cao thủ đai đen karate ( đồng nghĩa với một tổ kiến lửa )

_ Bé con nói nặng lời quá, anh chỉ định rủ bé đi chơi thôi mà_ một tên tiến lại khoác bàn tay nhơ bẩn lên người nó

Nhưng nó là ai chứ, chỉ với một cú vặn xoắn tay nó chính thức tuyên chiến với mấy thằng côn đồ

Và rồi tôi hok nói thì chắc mọi người cũng biết kết quả trận đấu, nó thắng một cách thuyết phục nhất_ hạ đo ván 3 thằng cao to, đen hôi trước những con mắt thán phục hoặc kinh ngạc của những người đi đường

Nhưng điều tôi muốn nói đến ở đây hok phải là kết quả mà là những cú ra đòn đẹp mắt của nó. Có thể trong lúc “chiến đấu” nó đã quên mất tình hình là : NÓ ĐANG MẶC VÁY . thế đấy, những con mắt kinh ngạc tột cùng nhìn nó là vì như vậy đó

Thôi tôi không thể nói hơn jì nữa, hãy để trí tưởng tượng của mỗi người phong phú hơn. Há há há

Kết thúc hồi tưởng

Tạm an tâm, hôm nay nó hok mặc váy . Nhưng cái “ vải VN chất lương cao, còn chỉ VN chất lượng hok cao lắm đâu” hẳn lão Huy heo đang chọc nó nhớ tới cái vụ trèo tường, vượt rào trốn đi chơi của mấy anh em nhà nó.

Chả hiểu sao. Mí anh của nó đều an toàn trót lọt, còn nó thì: vấn đề cũng không lớn lắm chỉ là khi nhảy xuống nó không biết rằng gấu quần bị mắc vài cái móc sắt nhỏ của tường rào. Và rồi cái jì ko muốn nó cũng đã xảy ra, tưởng chừng quần chắc rách mảng vải nhỏ nhưng không vải hok rách mà chỉ thì “……….”

Tức thật đấy nhưng chả thể làm jì lão Huy heo, lão ta cũng đai đen karate chứ đâu kém. Nói dại, nhỡ động thủ lại gặp rắc rối như hồi bữa thì ………..

_ Huynh đã nói vậy thì mụi đây cũng hok thèm chấp, hok lại bảo mụi đây bắt nạt người già_( thiệt hok nhỉ ? )_ nó nói rồi rảo bước thật nhanh vô nhà hàng

Huy heo lắc đầu chép miệng_ con nhỏ này vẫn lóc chóc như hồi nào, sắp lấy chồng rồi mà chẳng thay đổi jì cả_ rồi cũng theo nó vô nhà hàng

************************************************** *******

_Ông nội , con về rồi nè_ nó hét to, lon ton chạy trước lão Huy heo và Nguyệt Hương

_ Cầu cho heo té gãy răng, cho chừa cái tật lanh chanh_ lão Huy heo đi sau thầm rủa ( nhưng đủ cho nó nghe thấy ) vì phải lôi theo cái valy nặng

Nã nhÑ nhµng quay l¹i, chÐp miÖng, thë dµi

_ giµ rui', tr¸i chøng, téi nghiÖp

Shock, l·o Huy heo trîn m¾t, h¸ måm ( d¸m b¶o ta giµ h¶ ), rót tay ra ®Þnh cèc ®Çu nã. Nh­ng theo b¶n n¨ng vµ kinh nghiÖm ®óc rót sau bao nhiªu lÇn chäc ngo¸y, nã nhanh ch©n vät lÑ, miÖng hÐt to :

_ ¸k, qu©n tö ®éng khÈu, kh«ng ®éng thñ nh¸ ......

_ G©u, g©u, g©u.........!!!!!!!!!!!!!!!_ con chã to gÇn b»ng ng­êi tõ ®©u ®ã lao ra nh¶y chåm lªn ng­êi nã, róc vµo, liÕm mÆt nã, khiÕn nã ng· sãng xoµi ra nÒn nhµ

_ Ha ha ha , ®óng lµ ‘ giêi co¸ m¾t’ h¸ h¸ h¸_ l·o Huy heo «m bông c­êi ngÆt ngÏo

_ Th«i nµo, Lucky, mµy lµm tao bÈn hÕt råi, dËy nµo cho tao thë n÷a chø_ nã qu¸t to khiÕn con chã giËt m×nh song vÉn kh«ng chÞu ngõng mµn chµo hái nång nhiÖt

Khã kh¨n l¾m nã míi tho¸t khái “vßng tay” ©u yÕm cña ng­êi h©m mé cuång nhiÖt

_ Lucky ngoan nµo, nã xoa ®Çu con chã khæng lå në mét nô c­êi tinh nghÞch, råi quay qua l­êm l·o heo gÇn ®øt con m¾t

_ Hai anh em c« ®Þnh ph¸ banh c¸i nhµ nµy ra ®Êy h¶_cã tiÕng qu¸t lín ph¸t ra rÊt gÇn hok nãi th× ch¾c ai còng biÕt ®ã lµ råi nhØ

_ Mama, con míi vÒ mµ anh heo b¾t n¹t con nÌ_ nã ch¹y l¹i «m lÊy bµ NguyÔn nòng nÞu, råi kªnh mÆt lªn víi Huy heo

_ Hø, ®å con g¸i b¸m v¸y mÑ_ l·o heo chäc nã

_ HÕ hÕ, b¸m v¸y mÑ th× sao nµo, anh còng chui ra tõ v¸y mÑ cßn j×_ nã xá l¹i

_ ¸k , con nhá kia ®øng ®Êy, hçn l·o qu¸ _ l·o Huy heo r­ît ®uæi nã ch¹y kh¾p phßng kh¸ch

_ Ngu chi ®øng l¹i cho anh cèc ®Çu, mama cøu con víi_ nã võa ch¹y võa la, tr«ng nh­ mÊy con khØ xæng khái chuång ë v­ên thó

_ Th«i nµo !_ NguyÔn phu nh©n giê míi can thiªp

víi chØ mét tiÕng qu¸t ®Çy uy lùc, l·o Huy heo ®µnh ph¶i t¹m ®×nh chiÕn

_ Nguyªn , ®øng ra mÑ xem nµo

_ D¹, nã lÝ dÝ, dÌ dÆt b­íc ra( sî l·o heo tÊn c«ng bÊt chît )

_ uhm, còng kh«ng ®Õn nçi, nh­ng nh×n h¬i xanh_ con cã chuyÖn j× µh_ bµ NguyÔn do' xÐt

_ d¹ con t¨ng c©n ®ã mama ( hic ¨n ch¬i dzíi ngñ hok, hok t¨ng c©n míi l¹ ), ®i m¸y bay h¬i mÖt nªn dzÞ thui_ hok co¸ sao ®©u mama

_NguyÖt h­¬ng cã mÖt hok ch¸u, mµ sao 2 ®øa vÒ nµ hok b¸o tr­íc cho c¶ nhµ biÕt ?

_D¹ ch¸u hok mÖt l¾m ®©u ¹, vÒ thÕ nµy míi bÊt ngê chø ¹

_ VËy cßn NguyÖt §oan ®©u, ssao hok thÊy vËy ?

_ D¹, nã ®ang bÖnh thÕ nªn hok vÒ ®­îc ¹ ( bÖnh håi nµo ®©u )

_ BÖnh sao, cã nghiªm träng kh«ng, téi nghiÖp

_ d¹ nã kh«ng sao ®©u ¹, bÖnh nhÑ th«i, v¶ l¹i ë trong ®ã cã b¸c TrÇn ch¨m sãc ch¸u còng yªn t©m h¬n ( bµ nµy nãi ®iªu kinh )

_ Th«i tÊt c¶ ®i t¾m röa ®i råi xuèng ¨n c¬m, h«m nay ba víi «ng néi ®i tiÕp ®èi t¸c nªn vÒ muén

_ D¹_3 ®øa ®ång thanh lao nhanh lªn phßng

§· l©u l¾m råi nã míi t×m thÊy ®­îc c¶m gi¸c nµy, thËt Êm ¸p vµ dÔ chÞu. Mét niÒm vui nho nhá rén lªn trong tim nã.

_ Con chØ ë nhµ 2 ngµy th«i, ngµy kia con sÏ ®i ¹ ?_ nã nãi nhá trong b÷a c¬m

_ H¶_ Huy heo vµ bµ NguyÔn “kinh hoµng” tét ®é khi nghe nh÷ng lêi nãi cña nã

_ Sao vËy nguyªn, cã chuyÖn j× µh_ bµ nguyÔn «n tån hái

_ D¹, cã chót viÖc liªn quan ®Õn chuyÖn häc hµnh th«i ¹, nh­ng con tù gi¶i quyÕt ®­îc mµ_ nã c­êi toe

BiÕt dï cã hái thªm th× còng ch¼ng Ých j×, nªn c¶ bµ NguyÔn vµ l·o Heo ®Òu kh«ng hái j× thªm. Vµ l·o Heo ®· nhËn ra chót j× ®ã bÊt th­êng cña nã.

************************************************** ***

_ Cã chuyÖn j× h¶ heo, kÓ anh nghe nµo _ l·o heo ®­a cho nã mét ly cacao nãng råi còng ng­íc m¾t nh×n lªn bÇu trêi ®ªm

_ Sao anh heo biÕt em cã chuyÖn, hay qu¸ nhØ, lµm «ng 8 tõ håi nµo dzÞ _ nã chäc

_ chuyÖn ! anh lµ anh cña heo mµ lÞ, c¸i j× ch¼ng biÕt

_ Anh heo nµy, khi em hok cã nhµ, anh ph¶i thay em ch¨m sãc ba, mÑ vµ «ng néi nhÐ_ nã cÊt giäng ®Òu ®Òu

L·o Huy heo ®Æt tay lªn tr¸n nã, råi l¹i sê thö lªn tr¸n cña m×nh

_ Hok nãng, hok sèt sao nãi l¹ vËy, hay lµ món ®i lÊy chång råi_ ha ha ha_ heo mµ còng biÕt nãi vËy h¶, mai n¾ng to råi

_ Th× em s¾p ®i xa ph¶i dÆn dß tr­íc chø_ nã c¸u ( hí råi k×a )

_ Em ®i ®©u, ®i xa lµ sao_ l·o Huy heo chît nghiªm tóc

_ H¬ h¬, th× ngµy kia em bay v« SG råi, chø hok ph¶i lµ ®i xa µh_ nã lÊp liÕm, lßng thë phµo nhÑ nhâm, may mµ th«ng minh øng phã kÞp thêi, kh«ng th× mÖt víi l·o heo nµy råi

_ Hok ®Þnh nãi cho anh biÕt µh_ huy heo quay qua hái nã

_ Nãi j× c¬ ¹k ?_ nã tØnh b¬

_ Uhm, heo hok món nãi th× anh hok Ðp, dï sao th× em còng lín råi, anh sÏ t«n träng quyÕt ®Þnh cña em cè lªn heo nhÐ, råi tÊt c¶ sÏ tèt ®Ñp c¶ th«i.

_ D¹, c¸m ¬n anh heo_ nã c­êi buån

_ C­êi t­¬i lªn nµo, mÆt ®· xÊu l¹i cßn nh¨n nhã, gièng con khØ giµ ghª, Th«i anh ®i ngñ ®©y, bÞ em hµnh x¸c c¶ ngµy råi

_ Ngñ gÆp ¸c méng nha anh heo_ nã gäi víi khi bãng heo anh ®· khuÊt sau c¸nh cöa

Giê ®©y chØ cßn m×nh nã trªn ban c«ng léng giã ( giã mïa ®«ng b¾c ) tay cÇm t¸ch cacao nãng ( giê ®· nguéi l¹nh ) suy nghÜ vÈn v¬

Vµo phßng nã l«i cuén len vµ cuèn s¸ch d¹y ®an , b¾t tay vµo viÖc hoc + thùc hµnh lu«n. Nh÷ng mòi ®an ®Çu tiªn xéc xÖch, nh­ thÓ muèn rót ra khái mèi ®an. DÇn nh÷ng mòi ®an ®Òu h¬n vµ ch¾c ch¾n h¬n. Vµ nã bçng thÝch c¸i c«ng viÖc mµ theo nã tr­íc ®©y ®¸nh gi¸ lµ v« vÞ+ ch¸n ng¾t . mªt, m¾t nã dÇn khÐp l¹i trªn tay vÉn cÇm chiÕc kh¨n ®ang ®an dë

_ Ê nguyên, bọn ta ở đây_ nhỏ Hạnh vẫy tay tíu tít khi thấy nó bước ra

_ Nghe cái giọng réo “kinh dị” của mi ta cũng biết oi' , khỏi vẫy đi mi_ nó rảo bước lại gần không quên chọc ngoáy nhỏ Hạnh

Nhỏ Hạnh xị mặt, quay đi, giả vờ dỗi

_ Có người dỗi rồi kà_ nhỏ Trân vô tư nói to

_ Thui nào, tiểu thư Hạnh xinh đẹp cho ta xin lỗi_ nó ăn năn ( giả vờ đấy )

Nhỏ Hạnh vẫn không thèm quay lại, giả vờ giận dỗi tiếp. Thấy cái vẻ con nít, ngố ngố của Hạnh, Trân không khỏi phì cười. Còn nó biết không hiệu quả nên móc túi áo ta 3 cái kẹo mút xoè ra trước mặt nhỏ Hạnh dụ dỗ. Nó chép miệng

_ Tiếc thật đấy, hàng độc giáng sinh đấy, số lượng có hạn, ta đặt mãi mới mua được đó, không ăn thì phí nhỉ

_ Ờ ha, Hạnh nó dỗi rồi, thui ta với mi chia nhau ha_ Trân liến thoáng

_ Đâu, đâu, giận hồi nào đâu_ Ta với mi là bạn tốt phải hem Nguyên_ Nhỏ Hạnh nói miệng cười toe, tay giựt phắt cả 3 cây kẹo trên tay nó, chạy biến( sao giống Bát Giới thế nhỉ( ^_^ )

_ Ế, của ta nữa, ta cũng chưa được ăn mà_ 2 nhỏ bạn đuổi theo Hạnh quyết dành lại mí cây kẹo mút

Từ xa 3 chàng hoàng tử, lắc đầu chép miệng, đến lúc các cô mới lớn hơn được chứ

_ Mí cô định ăn ngủ luôn ở đây hay sao dzị ?_ Nhật ló mặt ra khỏi góc tường giục bọn nó

_ Chắc vậy đó_ 3 nàng đồng thanh làm 3 chàng giật mình

Tội nghiệp, chả biết 3 chàng nấp ở đây lâu chưa

_ Các cô thương thân tụi tui dzới _ bảo lên tiếng năn nỉ

_ Tụi tui có bắt mí người đi theo đâu, lại còn trốn ở đó nữa, hay nhỉ_ Hạnh phản pháo

Bực mình 3 thằng xông ra kéo bọn nó lôi đi, làm 3 nàng đựơc một phen bất ngờ, miệng há hốc. 3 chàng này trước nay có bao giờ dám cãi lời hay chống đối bọn nó đâu

_ Mí anh định đưa tụi tui đi đâu dzị, còn valy của tui nữa_ nó lên tiếng

_ Tui đưa tài xế mang về rùi , cô hok phải lo, còn giờ đi đến khu vui chơi_ hắn nhìn nó, chớp mắt

Hơi bực mình nhưng vừa nghe thấy được đến khu vui chơi nó hết giận liền, hí hửng giựt tóc hắn:

_ Ê, sao hum ni tốt dzữ dzị cà, có âm mưu jì hem dzị

_ Cô nghĩ có hả, dzị thui khỏi đi, mình về đi ha_ hắn khoát tay 2 thằng bạn quay đầu xe

Chẳng mấy khi được đi chơi thoải mái, và cũng có thể đây sẽ là lần đi chơi cuối cùng với hắn. Nó sẽ coi như đây là một kỉ niệm

_ É, thui, gần tới rùi mà, đã trót rùi thì đi luôn đi ha _ nó gạ gẫm

Hắn không nói jì, cho xe đi tiếp , không khí nặng nề gượng gạo bao trùm trong xe, không ai ho he một lời nào

Xe dừng trước khu vui chơi, nó hí hửng bước xuống. Hắn đậu xe xong, quay lại nhìn nó mà không khỏi buồn cười

Giả bộ mặt lạnh lùng hắn hùng hổ tiến lại chỗ nó, nắm chặt tay nó kéo đi. Còn nó thì mắt trợn ngược lên vì ngạc nhiên quá đỗi

_ Thả tay tui ra, còn Trân, Hạnh, Nhật ... không để nó nói hết hắn đã cắt lời

_ Cô không thấy mình là kì đà cản mũi àh ? tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc, đi thôi_ hắn nắm chặt tay nó kéo đi như sợ mất đi một thứ quý giá

Bị lôi đi một cách vô lí và thô bạo( hơi quá lời đấy) nó cảm thấy vô cùng khó chịu, cố rút tay ra khỏi tay hắn nhưng... hắn nắm chắc thế nào thì ai cũng biết rồi đấy. Nó cáu

_ Đau quá, thả tay tui ra, anh thích chơi thì đi đi, mắc mớ jì tới tui

Hắn không nói jì, cứ tiếp tục nắm lấy tay nó lôi đi. Cục tức trào lên nhưng nó chẳng thể làm jì được chỉ có thể lẩm bẩm rủa thầm. Mà sao hum ni hắn lạ thía nhở- nó thầm nghĩ- mình có đắc tội jì với hắn không nhỉ_ đồ thần kinh . Hôm nay lại không sống yên đuợc rồi

_ Cô rủa tôi khá nhiều rồi đấy, đủ chưa vậy_ hắn quay mặt dừng lại, cười nham nhở

Chột dạ, nhưng rồi nó chối bay:

_ He he, tai anh chưa già đã kém, tui có rủa hùi nào đâu, tui bảo trông anh bảnh trai đấy chứ

Bất giác hắn quay đi mỉm cười còn nó thở phào_ hú hồn

_ Mà sao phải sợ hắn kia chứ, đồ dở hơi

_ Lên đi_ hắn lên tiếng, không to nhưng làm nó giật mình (đang nói xấu người ta mà )

Bận cãi nhau nãy giờ, nó không để ý. giờ mới nhận ra cả khu vực này chỉ có 2 tụi nó

_ Sao hem có ai dzị _ nó ngơ ngác hỏi

_ Tui bắt đóng cửa_ hắn trả lời cộc lốc

_ Why ?

_ Thích.

_jì cơ, anh có bị jì hok dzị ?

_chắc có_ mà sao cô nói nhiều thế ?_ giờ chơi hok ?

_ Hok, tui hok thik

_ Tại sao ?

_ Chơi có 2 người, chán phèo àh ( nó hum ni đầu óc hơi bị ngớ ngẩn )_ mở cửa lại đi ha

_ Hok , tui bị vây hem có chơi đc

_ Vậy thui, tui đi máy bay mệt lắm, hem chơi đâu

_ Sorry, để tui đưa cô về

_ Tui chưa muốn về

_ Mệt mà hok về, lát nữa xỉu tại đây tui hem có đem về được đâu

_ yên tâm, tui khoẻ lắm , đi dạo với tui hem _nó cười hơi buồn

Hắn khẽ gật rồi nhẹ bước theo nó

Có hai con người bước đi trên hai đường thẳng song song .

Hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cực

Khi nào hai ta sẽ gặp nhau ?

Nó ngồi xuống chiếc ghế đá, đặt dưới gốc của cây bàng già. hắn ngồi xuống bên cạnh

_ mệt chứ ?_ hắn hỏi

_ Một chút _ nó đáp lại, mắt lim dim_ giờ thì tui thấy buồn ngủ

_ Cho nhờ bờ vai nè, tui tính rẻ thui

_ Ờ ha, tui nhờ một lát, cứ ghi nợ đó nha

Nó vô tư tựa đầu vào vai hắn, thanh thản nhắm nghiền đôi mắt lại .Mặc cho ngày mai thế nào đi chăng nữa. Hắn ngồi đó không nhúc nhích, sợ nó tỉnh dậy, sợ một thứ jì đó vô cùng quan trọng sẽ vụt mất. Hắm cứ ngồi như vậy cầu mong cho hạnh phúc mong manh kéo dài mãi.

Sương đêm lạnh phả vào người làm nó tỉnh giấc

_ Tui ngủ lâu vậy hả, sao hem đánh thức tui dậy ?_ nó vừa dụi mắt vừa hỏi

_ Tui cũng mới thức dậy thui, mà cô tưởng đánh thức cô dậy dễ lắm hả

_ sorry nha, thui về nào, nó đứng dậy quay đầu chìa tay cho hắn

_ Đợi đã

Hắn rút một chiếc hộp nhỏ làm bằng kim loai, bên ngoài bọc lớp vải nhung đỏ

_ jì vậy_nó đưa mắt hỏi

_ Thì cô cứ cầm lấy đi_ hắn nói rồi bỏ đi để lại một mình nó đứng đó

Nó mở nắp hộp, một chiếc dây chuyền deo cổ làm bằng vàng trắng, gắn với một mặt đá màu xanh dương. Phải nói hắn quả là có con mắt tinh tế. Mà khoan đã, chưa hết bên trong mặt đá là chữ “N” được làm tinh xảo ( nhìn có vẻ giống như kêt tủa AgCl trong dung dịch CuSO4 ). Nó ngơ ngác nhìn chiếc dây chuyền (như bị thôi miên) ngước lên thì hắn đã đi khuất tự lúc nào. Giật mình, nó bỗng cảm thấy sợ hãi. Không phải nó sợ bóng đêm đang bao phủ xung quanh, nó sợ phải cô đơn một mình bước đi, sợ rằng nó sẽ ngoảnh mặt lại, sợ rằng nước mắt nó sẽ rơi, sợ rằng nó sẽ chẳng thể bỏ lại tất cả.

Có chút jì đó mặn và cả đắng nữa đọng lại trên khoé môi. Không nó không khóc, không thể khóc. Nó phải đi thôi “dù chỉ một mình”, phải! chính nó đã chọn như vậy, nó phải bước đi, sẽ không khóc, sẽ chẳng quay đầu lại. Định đưa tay lên quẹt đi giọt nước mắt mặn chát, nhưng đã có một bàn tay to lớn và ấm áp đã thay nó làm điều đó.

_ đừng khóc nhè thế chứ, xấu quá, khỉ sợ ma hả_ một giọng nói quen thuộc và ấm áp vang lên bên tai nó

_ Ai bảo tui sợ ma, mà anh về rồi cơ mà_ nó hếch mặt lên cãi lại

_ Thật hok dzị, thế ai vừa khóc nhè đó

_ Khóc đâu, có cái jì ở trong mắt thui àh

_ Thật hả, đưa tui xem nào_ hắn tưởng thật, kéo mặt nó sát lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt.

Nó vội vàng đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng ( may mà trời tối )

_ thôi khỏi, tui gạt ra được rồi. _ nó quay mặt đi_ sao anh hok về đi ?

_ Àh, tui định về nhưng nhớ ra là mình đánh rơi một thứ quan trọng, nên quay lại tìm

_ Thật hả ( thoáng thất vọng ), anh làm rớt cái jì vậy, để tôi tìm giúp

_ Không cần đâu, tôi tìm thấy rồi

_ Vậy về thôi_ nó quay đi_ cái quái jì thế nhỉ ( quả thực là ngốc )

Hắn lẽ đẽo theo sau, cười mỉm lắc đầu. Cô thật ngốc, cô nàng của tôi ơi. Muốn khóc thì cứ khóc đi, sao phải làm thế chứ. Sao cô không cho tôi biết cô đang nghĩ jì, sao cứ để tôi như một thằng ngốc thế này. Cô không biết thứ quan trọng nhất của tôi sao ? Tôi không đành lòng để lại nó, nhưng tôi phải làm vậy thôi.

Ánh đèn cao áp phía xa rọi vào khuôn mặt nó, long lanh hai hàng nước mắt.

_ Cô làm sao vậy, sao hok chịu nói dzị_ hắn quát lên có vẻ hơi giận dữ

_ Tui hok sao, chỉ là chân đi nhiều, ngồi lâu nên hơi đau thui_ nó nói dối_ anh cõng tui đi, tui hết khóc liền àh

_ Lên đi, hắn lom khom cúi người xuống

_ Cám ơn, anh cứ ghi nợ đó nhé, tui sẽ trả đủ

Mỉm cười xót xa, nó tự nói với lòng mình đây sẽ là lần cuối nó mềm lòng. Lần cuối rồi, cho tôi làm nũng anh chút nhé. Xin cho tôi một lần được là tôi

_ Tặng anh này, nó chìa hộp quà to được gói gém cẩn thận với những chiếc nơ xinh xắn , rồi bỏ lên phòng trước để lại một thằng ngốc đứng một mình .

Có phải hôm nay là giáng sinh ?

**************

Có những thứ mất rồi không bao giờ tìm thấy, đó ắt không phải của mình

Có những thứ ta không thấy bao giờ nhưng nó là của mình, dù thế nào đi chăng nữa

Có những thứ mang đi tất cả lúc này, nhưng có thể nó sẽ mang về tất cả vào một lúc nào khác.

Có những thứ mang đi một kết thúc, sẽ đem lại cho ta một khởi đầu.

Có hai chiếc máy bay cùng cất cánh mang hai con người rời xa nhau, mang lại một thử thách trong tình yêu, mang lại một cơ hội cho một khởi đầu mới. Và quan trọng hơn, nó là định mệnh.

5 năm sau

Trên một chuyến xe buýt, gần cửa ra vào có một cô bé, cổ mang sợi dây chuyền định mệnh, tai đeo chiếc tai nghe Ipod chân nhịp theo tiếng nhạc.

Xe buýt dừng, một chàng trai đeo kính gọng trắng,cổ quàng một chiếc khăn len xám bước lên xe, loay hoay tìm chỗ ngồi giữa chiếc xe chật hẹp.

_ Cô vui lòng nhường tôi phần ghế còn lại chứ_ chàng trai lịch sự hỏi cô bé

Giật mình, cô bé quay đầu laị, sững sờ. Vẫn chiếc khăn đó, vẫn khuôn mặt đó_ tất cả đều là của cô.

_ Tôi đã mắc nợ anh thì phải_ cô bé lùi vào sát cửa sổ

_ Không, cô không nợ gì tôi cả, nhưng ... CÔ THUỘC VỀ TÔI, mãi mãi đấy_ hắn ôm chặt nó vào lòng, không buông, và cũng không bao giờ buông ra nữa

Có ai biết chiếc xe này đang dừng lại trước cổng nhà thờ

***********************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro