Tiểu công chúa đáng yêu-part4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn nó có biết đâu từ nãy giờ luôn có một nhóm người đi theo và quan sát nhất cử nhất động của bọn nó

-thưa tiểu thư bọn nó chia nhau ra rồi, giờ bọn tôi phải làm gì_một thanh niên nói chuyện điện thoại với cô gái ................ánh mắt không rời khỏi nó

-nó vẫn đi với anh kia ah_cô gái hỏi

-uh, giờ sao

-thui, mấy người về đi lát tôi tính

Năm chiếc xe máy rồ ga mất hút trong làng khói giữa phố thị đông đúc

-----------------------------------------------------------

-ủa xe em đâu mà đi với Phong vậy_Đoan thắc mắc khi ra đón hắn và nó trước cổng

-dạ xịch lốp rồi em gởi vá mai lấy_nó nhóm người lấy chiếc cặp trên giỏ xe

-vậy àh, ủa phong sao tóc anh........_Hương chỉ lên tóc hắn

Nó thấy mùi không hay rón rén bò vào nhà....._như ăn trộm

-gì thế_hắn đưa tay lên đầu gỡ xuống

-hoa àh_hắn suy nghĩ

-khỉ cô đứng lại_hắn hét dí theo nó, nó co giò chạy thụt mạng

Rầm_nó thở phào nhẹ nhỏm khi đóng cửa phòng lại

-may quá, xém tí toi_nó đựa vào cửa

-cô hay lắm đấy khỉ_hắn nghiến răng

-haha.....đáng đời_nó nói vọng ra

-cô biết tay tôi_hắn vặn nấm đấm cửa....nhưng nó khóa rồi

-có ngon thì vô đây_giọng bỡn cợt_lêu....lêu.....

Rầm_nó **ng vào cái tủ bên cạnh

-úi_nó hét lên

-cô sao thế, bị gì đó_hắn lo lắng nhưng cửa khóa rồi không vô được

-không....không sao chỉ **ng trúng cái tủ thôi_nó soa đầu ngay ngô (không ai đánh cũng khai)

-hahaha.........trời phạt cô đấy, thoa dầu đi kèo sưng. Mệt quá bb chuẩn bị đi nhé_hắn bước về phòng

Bọn nó có biết đâu từ nãy giờ luôn có một nhóm người đi theo và quan sát nhất cử nhất động của bọn nó

-thưa tiểu thư bọn nó chia nhau ra rồi, giờ bọn tôi phải làm gì_một thanh niên nói chuyện điện thoại với cô gái ................ánh mắt không rời khỏi nó

-nó vẫn đi với anh kia ah_cô gái hỏi

-uh, giờ sao

-thui, mấy người về đi lát tôi tính

Năm chiếc xe máy rồ ga mất hút trong làng khói giữa phố thị đông đúc

-----------------------------------------------------------

-ui cha mẹ ơi xui ơi là xui_nó nhẹ nhàng xoa dầu vào chỗ sưng

'là lá la....................na na na'_điện thoại nó reng

-alo, Nguyên nghe đây_nó nhất máy lên

-mi đó hả về nhà chưa_Trân

-rồi, vừa về bị lão Phong dí tới tận cửa còn bị va đầu vào tủ nữa u một cục to đùng này_nó mếu

-haha vụ hồi nãy đó hả...công nhận lão dễ thương quá.....mà xoa dầu chưa

-rồi đang xoa mi gọi nè....có chi hem

-hem rãnh quá gọi chơi thui

-sac......chuẩn bị đi tối nay còn đi chơi

-ui còn sớm chán, lão Nhật nói lát qua đón ta....

-woa, sướng nhá

-sướng gì, không biết mặc gì nữa_Trân mở tủ quần áo ra

-xì......cái gì mà không được.....đi chơi thui mà

-uh ta đẹp sẵn rồi mặt gì chả đẹp_Trân cười nhố nhăn

-NGUYÊN CON XUÔNG PHỤ BÁC TÍ_tiếng bác Hoa vang lên từ dưới lầu

-thui nhá rãnh thì gọi cho con Hạnh đi ta phải xuống giúp bác Hoa đây

-uh, làm tốt nhá coi chừng vỡ hết chén đĩa đấy há há

-con quỷ....thui bb_nó nhét điện thoại vào túi thay quần áo chạy vội xuống nhà

-chi vậy bác_nó bước tới gần chỗ bác Hoa đang đứng

-con phụ bác đổ gạo vào thùng nhé

-vâng, đề đấy con

Nó bưng bao gạo lên đổ thẳng vào thùng.....gọn nhẹ ( mấy bao mà mỗi bao những 20kg)

-con khỏe quá nhỉ

-hì_nó gãi đầu (học võ từ nhỏ mà)

-để con nhặt chỗ rau này nhá

-uh_bác Hoa cười

Nó lôi rổ ra say sưa chiến đấu với đám rau

-cô làm gì đấy khỉ_hắn bước xuống bếp

-sao anh toàn hỏi mấy câu lãng xẹt vậy.........không thấy àh_nó khó chịu

-thấy....làm gì ghê vậy.....tôi làm phụ cho

-được không đấy_nó trề môi

-gì mà không được, cô xem này_hắn quơ lấy cọng rau lặt bẻ tùm lum

-sạc.....thui đi đồ tài lanh nhặt như anh có nước đem đổ hết

-chứ sao_hắn khó chịu

-vầy nè....bẻ đầu dưới thôi, rồi bẻ đôi ra_nó làm mẫu

-vầy ah...._hắn làm theo_được rồi này _hắn nhe răng cười sung sướng làm nó phì cười theo

Chốc chốc lại 'anh làm sai rồi, cái đó bỏ đi' còn hắn ' sai gì đúng rùi' hai đứa vừa nhặt rau vừa cãi nhau làm bác Hoa đôi lúc cũng phải lắc đầu cười. Xong viêc với rỗ rau nó đem đến bồn rửa

-cô không chuẩn bị lát đi hả_hắn hỏi nó khi đang thu dọn đống rác vào sọt

-còn sớm chán....có gì đâu mà chuẩn bị_nó vẫn hăng say rửa...........vòi nước tuôn xối xả vào đám rau xanh

-đúng rồi_hắn thở dài_khỉ mà cần chuẩn bị gì nhỉ_hắnn vứt thẳng bịt rát vào thùng cách đó 2m_lười chưa kìa

-ủa hai người lát nữa đi đâu hả_Đoan ngạc nhiên bước vào bếp

-dạ, có nhạc hội của ca sĩ gì đó....em cũng chưa xem tên nữa....nghe nói lớn lắm_nó đặt rỗ rau lên bàn cho ráo nước

-hai người đi thôi ah

-không có Trân Hạnh Nhật Bảo nữa

-vậy àh, chị cũng muốn đi nữa

-dạ, nhưng bọn em chỉ có sáu vé_nó gãi đầu

-thì mua thêm

-nghe nói cái này hiếm lắm đặt cả tháng mới có

-vậy sao em không đặt luôn cho chị_Đoan khó chịu

-cái này em được tặng chứ không mua

-tặng???

-dạ hôm qua sáu đứa em thắng trong cuộc thi ăn kem nên được vé

-ăn kem_Đoan đăm chiu_nhưng nghe nói hay lắm chị cũng muốn đi_Đoan nũng nịu

-dạ, hủm......._nó suy nghĩ_vậy chị lấy vé của em cũng được em ở nhà_nó thở dài

-vậy cũng được àh, cảm ơn em nhá_Đoan cười tươi

-dạ không có gì_mặt méo sẹo

-được gì mà được_hắn xen vào_khỉ mà không đi là hai bạn cô làm thịt tôi luôn quá, thui em để lần khác mình đi ha_hắn quay sang Đoan

-dạ....dạ_Đoan ấp úng

-được không

-dạ được_tuy không vui nhưng đành.... hắn nói thế rồi

Hắn đưa hai ngón tay lên về phía nó_kiểu chiến thắng ấy. Nó phì cười

------------------------------------------------------

Sau khi ăn buổi chiều vẫn chồng chén quen thuộc dọn rửa xong nó bay lên phòng ngay........thay bộ đồ khác.....vẫn style con trai ^^

Teeng................._tiếng ken xe vang lên phía trước cổng. Nó bước vội xuống nhà nhìn vào màn hình_nhà này có cả camera trước cổng. Nhấn nut mở cửa nó chạy ra ngoài. Hai chiếc BMV từ từ chạy vào

-woa, hai ông lái được xe này luôn áh_nó ngạc nhiên

-chứ sao_Nhật

-thằng Phong đâu rồi_Bảo nhìn quanh

-tao đây_hắn ló mặt ra trên cũng trên một chiếc BMV

-mí người này lái có an toàn không_nó kéo tay hai cô bạn

-cũng được nãy giờ ta thấy tạm ổn_Trân Hạnh trọng bộ quần jean áo thun giản dị

-đi nào....lẹ lên_hắn hối

-từ từ làm gì dữ vậy_nó leo lên xe thắt dây an toàn

Ba chiếc xe bon bon chạy ra khỏi cổng. Có ánh mắt ganh ghét của ai đó đang hướng về phía nó.......

-------------------------------------------------------

-woa, đông quá_cả bọn bước vào cổng sau khi đã tìm chỗ đỗ an toàn cho mý bé BMV

Qua khâu kiểm soát vé chặt chẽ bọn nó bước vào trong.

-rộng thật_nó nhìn xung quanh

Đúng là show của người nổi tiếng mà một quảnh trường rộng mênh mộng, một sàn diễn hoành tráng bốn màn hình cỡ lớn đặt ở bốn phía cho những người ở xa. Người xem đã ngồi chật ních hết chỗ. Ngay cả đi vào cũng khó......chen lấn xô đẩy một hồi cũng vào đến nơi.....chậc cái quán kia đúng giàu có quá.....6 vé hạng sang ghế hàng đầu.....quá sướng. Con Trân Hạnh còn sắm mỗi đứa một bó hồng bự.....coi bộ hâm mộ dữ lắm....nó ngay cả tên cũng chưa xem nữa là......

-thưa các bạn đã đến lúc chúng ta được thưởng thức giọng ca ngọt ngào đầy quyến rũ của.........BI RAIN (thông cảm ngu nhạc lắm ^^ lấy đại tên nì ha)_MC chỉ tay về phía cánh gà

Bi xuất hiện trong bộ quấn áo hip hop thới thượng, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch......handsome quá

-xin chào các bạn_tiếng VN nha _bi nói

-a........_cả quảng trường cùng đứng dậy hét

-I love bi.....i love rain ...very much_một nhóm nữ giơ cao tấm hình đồng thanh

-nào bây giờ bi xin mở đầu bằng bài hát I'm coming_MC

-yeard......._cả quảng trường lại như hét lên

Cùng với vũ đoàn người hàn quốc.....lời hát, vũ đạo rất chi hoàn hảo.......cả không gian đã được tắt hết đèn pha chỉ còn leo lét vài ánh đèn nhỏ và đèn phía sân khấu hòa cùng hàng ngàn cây phát quan được người hâm mộ đung đưa phía dưới. Một số người còn nhảy theo điệu nhạt, mấp máy tiếng hàn bập bẹ......kết thúc bài hát cả một dàn cả nam lẫn nữ ùa lên tặng bông tặng hoa....ôm hun rối rít_tội quá. Có cả con Trân với con Hạnh... bó tay... chen lấn như giành một món đồ quý giá. Phải có sự can thiệp của vệ sĩ buổi diễn mới được tiếp tục.....nổi tiếng chi cho khổ chưa. Tiếp theo là những bài hát cũng hay và hoàng trán không kém.....một vài cuộc giao lưu và song ca hàn việt

Nhạc hội kết thúc dòng người đỗ xô ra cổng. Không ít những gương mặt tiết nuối bàn tán xôn xao, cười nói vui vẻ. Làm rộn ràng cả một dãy phố dài.

-hay thiệt_Hạnh vươn vai

-ê mý anh nói có món gì ngon lắm mà, đâu sao giờ này vẫn không thấy_nó quay lại hỏi mý anh đang theo sau

-từ từ hấp tấp quá, giờ đi này_ba anh chàng cười gian làm ba nhóc cực kì khó hiểu

-lấy xe đi chứ_nó thắt mắc khi ba anh dẫn bọn nó đi ngược hướng dỗ xe

-cứ để đấy, đi bộ tí là tới, xe chi phiền phức_hắn bình thãn đáp

Qua hết ba dãy phố cũng gần 1km ba anh dừng lại trước một xe hủ tiếu ven đường. Bọn nó khó hiểu đứng ngơ ra giữa đường làm mý anh phải lôi vào....không xe tông chít

-món ngon của mý người đây hả_nó trề môi ngồi xuống bàn

-không ngon hả, vây thui đi_hắn đứng dây ngưng bị nó kéo giật lại

-ai nói không ăn đâu

-uh....ngoan vậy mới tốt

-tưởng chi hủ tiếu gõ_Trân dựa lưng ra ghế

-làm tôi chả dám ăn gì để bụng, đói meo râu luôn_Hạnh thở dài

-haha vậy ráng ăn cho ngon nhé_ba anh chàng khoái trá

-sáu tô hủ tiếu tới đây_một nhóc phụ bàn bưng 6 tô hủ tiếu đặt biệt ra

Tuy đặc biệt nhưng vẫn là hủ tiếu bình dân mà .....thui kệ nhìn cũng được, dói quá_nó nghĩ nhào vô ăn lia lịa. Hai cô như cùng suy nghĩ ăn cũng không kém. Riêng ba anh chàng chỉ ngồi nhìn ...có bao giờ ăn quán v** hè đâu.....nhìn tô hủ tiếu như vật thể gớm ghiết ấy (bem chết đi_sr bức nút ...ý quên bức xúc quá)

-ba anh không ăn àh_nó mút cọng hủ tiếu vào miệng_hay không dám_nó cười gian liết mắt về hai cô bạn

-sợ không dám ăn hả_Trân Hạnh cũng cười gian y chan nó

-sợ...sợ gì ăn thì ăn_ba anh đưa đũa lên chưa kịp bỏ vào mồm thì

Keeettttt................._một chiết xe tải thắng gấp làm cả con đường mù mịt bủi. Bọn nhóc bỏ dở nhìn chiếc xe đi khuất dần rùi tiếp tục ăn

-ực......_Nhật đưa gắp hủ tiếu lên miêng vừa nghĩ tới làn khói hồi nãy.....ghê quá ai dám ăn. Theo phân tích sơ bộ thì một lít khí chứa cả triệu con vi khuẩn....công thêm đất cát nữa thì......_bọn hắn trề môi....khổ chưa ăn v** hè bao giờ....gậy ông đập lưng ông. Cố gắng lắm cũng không thể **ng tới nổi một sợi nào, bọn hắn đành chịu trận. Xơi xong ba tô hủ tiếu ngon lành, ba nhóc mới ngốc đầu lên

-ủa chưa ăn nữa, không dám thật hả_nó thắc mắc_ngon lắm đấy ăn thử đi

-ùh ngon lắm_Trân Hạnh đồng thanh

-ba cô nhìn vậy mà còn ăn được àh phục thật khói bụi không biết dơ sạch gì_hắn trề môi

-vậy người nào bảo món ngon mà giờ còn không dám ăn nữa này_nó khích bát lại_đúng là công tử bột mà_nó tiếp tục tặc lưỡi

-không dám ăn vậy còn ráng mời chi cho khổ vậy không_Trân thêm vào

-gậy ông đâp lưng ông đáng đời_Hạnh lên giọng

Ba anh chàng đành ngồi im re nghe... cãi nữa nó bắt ăn thì khổ.

-không ăn đưa bọn tui ăn cho đỡ phí_nó kéo tô hắn về phía mình húp...húp...sụt....ngon lành (đối với nó ăn v** hè là chuyện nhỏ)

-ờ hay đó, ta vẫn còn đói_Hạnh TRân kéo hai tô còn lại ăn tiếp

Bọn hắn nhìn mý nó ăn mà ....phục sát đất. Hết nhìn đứa này đến đứa nọ ngồi ăn ngon lành mặc cho khói bụi của xe cộ xung quanh

-ngon quá_nó với tay lấy khăn giấy lau miệng

-quán bình dân mà ăn được quá hén, nhớ chỗ bữa nào ăn nữa hai mi_Hạnh đề nghị

-ok_ba nhóc cười tươi đứng dậy

-nhiêu vậy nhóc_hắn hỏi cậu bé phụ bàn

-cho xin 60000 ạh_cậu bé vắt cái khăn lau bàn lên vai tính tiền

-của em đây, không cần thối_hắn nhét vào tay cậu bé tờ 100000 câu cạnh rồi nhanh chóng bước đi theo bọn nó

Đang đi về phía đỗ xe, thì mý nhóc nghe đâu đó mùi cá viên chiên thoang thoảng trong gió đông....

-ế, cá viên chiên kìa_nó chỉ tay kéo hai cô bạn về xe cá trước mặt

-hai mi ăn không_nó hỏi

-ăn chứ sao không_Trân Hạnh

-lấy cho em 15 cây cá viên chiên 10 cây bò nha chị_nó cười tươi nói với chị bán hàng

-em chờ tí_chị lấy ra trong tủ đủ 25 cây bắt chảo lên và.....Xèo....mùi cá xông lên mũi mỗi đứa thơm phức...từng viên cá căn tròn từ từ và bắt đầu ngã màu hơi vàng (trời ơi, trời ơi t/g đang đói bụng)

Đang đứng đợi lấy thì hai nhóc con nói đúng hơn hai anh em sinh đôi chừng năm sáu tuổi đến gần xe cá

-dì ơi bán cho con 1 cây cá_một trong hai cậu bé nói đưa ra tờ 2000

Nó quay lại nhìn cậu bé không khỏi thắc mắc

-sao hai đứa mà ăn có một cây vậy em_nó ngồi xuống đối diện cậu bé (cao quá mà)

-dạ em chỉ có 2000 thui ah_cậu bé cười

-em về xin bố mẹ thêm mua hai cây cho hai đứa cũng được vậy_Hạnh

-dạ mẹ cho em nhiêu đó thôi ạh_cậu nhóc còn lại lên tiếng ......khi chan tương vào cây cá. Rồi đưa nốt hai viên cá vào mồm nhai nhóp nhép

-của anh hai này_cậu bé đưa phần còn lại của cây cá cho anh nó. Đón lấy cây cá chỉ tít tắc là hết....hai anh em nhìn chảo cá đang chiên thơm ơi là thơm tiết nuối. Nhưng rồi cũng bỏ đi....hết tiền ời.

-hai bé_nó vãy tay gọi hai nhóc về phía mình

-chị gọi em hả_hai cậu bé quay đầu lại

-uh, lại đây_nó vãy_chị lấy cho em bốn cây trước nha chị_nó quay lại người bán hàng

-ùh, của em đây_chị đưa cho nó

-có chi không chị_một cậu bé hỏi nó khi đã đến nơi

-tặng em này_nó giơ ra bốn cây cá vừa nhận được

Cậu bé hơi chần chừ suy nghĩ gì đó....rồi cũng đưa tay nhận lấy

-cảm ơn chị_hai cậu bé cùng khoang tay lại

-ùh ngoan lắm, hai em ăn ngon nhé_nó xao đầu hai nhóc

Hí hửng mỗi tay một cây hai nhóc đi từ từ về nhà. Bọn hắn nhìn mý nhóc cùng cười....một hành động chỉ nhỏ nhặt nhưng đôi lúc cũng làm ấm lòng con người ta nhỉ.....trời về khuya se lạnh hẳn....cũng phải 10h40' rồi

-này anh ăn không_nó đưa cây cá về phía hắn đang đi bên cạnh

-thui_hắn xua tay

-sao thế_nó thắt mắc đưa cây cá lên cắn tiếp

-nói thật xưa nay tôi chưa ăn mý cái này bao giờ nên....sợ không tiêu hóa được_hắn cười

-xì....có sao đầu ăn thử đi ngon lắm này_nó đưa lên gần miệng hắn

Hắn nheo mắt chần chứ ngằm nghía thiệt kĩ cái vật thể trước mặt

-ăn đi_nó thúc chờ đợi

-uh cũng ngon thiệt đó_cuối cùng cũng xơi được một tí

-tui nói rồi mà, cầm lấy_nó đưa cân cá cho hắn(ai rãnh đâu đút hoài). Nhật Bảo nghe rõ cuộc nói chuyện của nó và hắn nên cũng đòi Trân Hạnh cho ăn thử

-đại công tử mà cũng ăn thứ này hả_Trân khó chịu (con này vậy mà tham ăn quá)

-cô có nhiều vậy cho một cây cũng tiết àh, đồ keo kiệt_Nhật trề môi

-này, của anh này_Trân liết_đấy keo kiệt hồi nào_tiếp tục trề môi

-đưa sớm có tốt hơn không_Nhật cười và xơi

Phía con Hạnh êm đềm hơn nhiều

-của anh này_Hạnh đưa cho Bảo

-cảm ơn he_Bảo Hạnh cùng cười

Ánh đèn đêm hòa vào đồng người tấp nập của phố thị SG tráng lệ....bốn chiếc xe khuất dần vào màn đêm. Một ngày nữa lại êm đềm lặng lẽ trôi qua . Nhưng nó có biết đâu mọi việc vẫn đang chờ đợi nó phía trước....

Một ngày mới lại tiếp tục bắt đầu. Đồng hồ thời gian vẫn nhịp nhàng trôi theo quy luật vốn có của nó. Nó vẫn đến trường như thường lệ...nhưng có một việc khác lạ.....với cái quy luật cũ ....không ai khác chính là cái bọn gởi tối hậu thư cho bọn nó hai ngày trước....bọn nó im lìm, không chọc phá hay làm thủng lốp xe như hôm qua. Năm tiết trôi qua êm đềm đến lạ thường.

Lạ nhỉ_nó đăm chiêu suy nghĩ_mà thôi kệ chắc bọn nó cũng biết mệt rồi đây_nó hì hửng lắm với suy nghĩ của mình_những ngày tươi sáng bắt đầu từ đây_nó vương vai như trút bỏ được gánh nặng

-cháu gởi chú tiền, cảm ơn chú nhiều_nó cười cùng hai cô bạn dắt xe ra khỏi tiệm sửa

Lại một chuyện lạ nữa ba anh chàng thường ngày giờ này đã có mặt trước cổng thì cũng đâu mất hút. Mọi việc khác lạ như được bàn tay ai đó sắp đặt trước.... làm nó không khỏi lo lắng. nhưng thôi tí nữa là về tới nhà rồi.... nó cũng an tâm hơn. Qua khúc quẹo vào hẻm nhỏ để ra đường chính (cũng không quá nhỏ đâu). Giờ này khá vằng người qua lại

-dừng lại tí nào mấy cô bé_năm thanh niên chừng 20 đến 25 chặn trước đầu xe bọn nhóc

Thắng gấp (bắt buộc) người nó chúi cả về trước....mém té...may quá nó đã lấy lại được thăng bằng chóng chân xuống đất nó ngước lên nhìn bọn kia

-tui nhớ là không quen biết gì mấy người hết mà_giọng nó khó chịu

-em không quen anh nhưng anh biết em đấy_một trong năm thằng cười nham nhở giữ cổ xe nó lại

Nhìn sơ qua là đoán được trước mặt nó chính sát là năm tên du côn hạng nặng sạc mùi chiến trường những hình săm nhố nhăn chi chít trên cánh tay

-tui nói lại lần nữa, bọn tui không quen biết mấy người tránh xa_Trân hất tay anh ta ra khỏi xe mình

-gì dữ vậy cô bé, cho bọn anh nói chuyện tí nào_hắn tiến sát về phía bọn nó

-chuyện gì_Hạnh khó chịu

-vào thẳng vấn đề luôn nhé_hắn bước lại gần hạnh hơn nữa_có người nhờ bọn anh cảnh cáo mấy cô bé một tí thôi_hăn đưa tay lên vuốt má Hạnh nhưng bị nó hất ra

-buông ra, các người muốn gì_nó bắt đầu khó chịu

-hahaha_năm tên cùng cười lớn_muốn gì àh_bọn nó bị ép vào tường_sao bé ngây thơ vậy, bọn anh nhận tiền đâu chỉ để hỏi thăm cô em đâu, tội nghiệp cái mặt xinh xắn chưa kìa

Từng tiếng tên kia thốt ra làm nó cảm thấy khó chịu vô cùng, tức cười thật xưa nay ai dám nói với nó thế bao giờ ( có ai muốn anh em nhà nó đánh tập thể đâu)_nó trừng mắt nhìn

Bọn chúng giơ tay lên tát mý nhóc.....nhưng không .....sao dễ thế được. nó lách qua.....thế là bàn tay chào cái tường xinh xắn rồi nhá

Vứt xe qua một bên Trân Hạnh bước lên phía trước đối mặt với năm tên du côn

-muốn đánh nhau ah_Trân hét

-cô bé hiểu vấn đề rồi đấy_hắn cười. một nụ cười nham nhỏ không thể tả

Năm thanh niên xông thẳng về phía Trân Hạnh. Đã thủ thế sẵn mỗi đứa tung một đá.....chính xác....trúng bụng.....hai tên đành ngậm ngùi ôm bụng rên la. Xoay người bật lên cao tung cú đá thứ hai....vẫn chính xác...ngay mặt.....hai tên nữa bật xang hai bên đập đầu vào tường. Một tên nữa chính xác một con thỏ đang chuẩn bị vào lò nướng ^^ Trân từng bước tiến về phía hắn.....hắn bất giác giật lùi. Trân Hạnh tiến tên kia lại giật lùi....*****ng tường rồi....hắn đành xông thẳng tới....bụp Hạnh gạt chân Trân đấm thẳng vào bụng....hắn té nhào ôm bụng rên la dũ dội

-gọn lẹ, trình độ quá tệ chỉ được cái to xác_Trân đá mỗi tên phát trước khi đi

Nó đứng dựa tường nãy giờ.....chỉ xem

-xong đi thôi_Trân Hạnh phủi tay lon ton chạy về chiếc xe yêu quý nãy vừa vứt không thương tiết

Đã bớt đau năm tên cùng đứng dậy trừng mắt nhìn bọn nó

-HUÝT_tiếng huýt vang dài và lớn

Sau đó là tiếng bước chân.....nhiều lắm....nhanh....ngày càng gần. mười tên nữa xuất hiện trên tay cầm theo gậy gộc đủ loại

-đại ca, bọn này có võ_một trong năm tên vừa nãy xoa bụng nhăn nhó

-vậy nên mý tiểu thư mới chịu chi trả hậu hĩnh tập họp tất cả anh em chứ_hắn cười vắt cây gậy lên vai nhìn bọn nó_chùng ta đã quá xem thường mý cô bé này rồi nhỉ

Cả ba dừng lại quan sát (đi cũng đâu được)....tổng cộng 15 tên....có vũ khí. Nhưng bọn nó vẫn không nói gì im lặng chờ đợi....thật sự lực lượng quá chênh lệch

-coi như mý bé xui xẻo, khi không lại tranh giành người yêu của mý tiểu thư nhà giàu chi cho khổ chưa_hắn tiến lại gần.

Trân & Hạnh bước lên phía trên ....bảo vệ nó (bó tay). Nó thở dài... lần này chắc chắn phải vận động chân tay rồi.....nó đặt balo xuống đất....kéo mũ sụp xuống mặt

Tên cầm đầu tiến về phía Trân bắt nó nhưng.....bụp....một lần nữa Trân gạt chân....không hề đề phòng tên kia mất thăng bằng té nhào....đo đường.

-xông lên hết_hắn hét bật dậy_muốn chết ta cho chết

Mười mấy thằng gậy gộc hăm he xông tới. Hạnh Trân lo tránh né còn mệt nói chi tấn công....kiệt sức....hai nhóc chậm dần. Vụt....Trân nhắm mắt lại chờ đợi một gậy giáng xuống đầu. Nhưng .....may quá ....nó chụp kịp đá thẳng vào bụng tên đó rút gậy về phía mình. Trân Hạnh nhìn nó ngơ ngác

-hai mi đứng vào một chỗ đi, coi chừng bị thương đó_nó đỡ hai cô bạn đứng dậy

-có giỏi thì ngào vô_nó đưa gậy lên chỉ thằng vào bọn côn đồ

Nó đang tức....tức thật sự..... nó đánh, đánh hết mình, đánh bảo vệ bạn nó và bảo vệ chính nó. Giờ nó phải cảm ơn anh em vì đã lôi nó đi học võ đánh nhau đây....

Đám côn đồ xông thẳng vào nó. Không một chút chừng chừ nó nhẹ nhàng xoay người tung đá vào tên đứng đối diện.....hụp người xuống tránh tên phía sau,vụt thẳng vào chân rồi 1 tên.....xoay người vụt gây qua bên phải.....bật lên đá thẳng vào đầu tên đang nhào đến rồi 3 tên......4....5....6.....14...tên gụt ngã. Nó đã xuống sức chỉ còn một tên nữa. Vứt gậy sang một bên nó lao thẳng tới.....bay lên...kẹp hai chân vào cổ tên kia....quật ngã...bụp...nó dồn hết sức lực còn lại dấm thẳng vào bụng.....xong...nó mệt mỏi đứng dậy....nở nụ cười nhẹ nhàng tiến về phía hai cô bạn thì.........

-COI CHỪNG_Trân Hạnh hét khi thấy một tên đứng sau nó

Vụt ....chưa kịp quay lại nó bị một gậy vào vai....nó khụy xuống....Trân Hạnh tức tốc chạy lại người đám người đá tên kia túi bụi

Mặt nó nhăn lại......đau....không ...rất đau. Mọi sức lực trong cơ thể đã tan biến nó loạng choạng chóng tay lên nền đất lấy sức bật dây....vai nó nhói đau nó lại khụy xuống. Nó nhớ đã ra đòn đủ mãnh đảm bảo không tên nào có thể bò dậy rồi....sao kì vậy.

Trân Hạnh đỡ nó dậy (không tự đứng lên được)

-mi không sao chứ_mặt Hạnh tái mét nhìn nó lo lắng

-không....không sao đâu_nó cười. cố lắm mới nặng ra được để trấn an hai cô bạn

-thôi đi lẹ bọn nó bò dậy nữa mệt_nó hối dựng xe lên

Bọn nhóc nhanh chóng phóng ra ngoài đường chính_an toàn hơn rồi.

Mưa ....mưa lất phất rơi.....mưa to rồi. Cơn mưa đến quá đột ngột không hề bào trước....cơn mưa đầu mùa....

Bọn nhóc ướt sũng tấp vào một mái hiên ven đường trú tạm

-mi thật sự không sao chứ_Trân nhìn nó lo lắng

-không mà, nhìn này_nó giơ hai tay lên gòng (theo kiểu lực sĩ ấy)....nhẹ nhàng thôi ....nhưng đau....nó vẫn cười ...nó không muốn bạn nó lo lắng

-hì, con nhỏ này.... giờ này còn giỡn được_Trân & Hạnh cười khúc khích nhìn nó

-tới giờ ta vẫn thấy sợ ....nếu không có mi không biết sẽ ra sao_Hạnh dựa vào tường thở dài

-cái bọn đó quá lắm rồi, ngày mai ta quyết không tha, du côn bọn nó còn dám mướn đánh mình nữa không biết sau này sẽ ra sao......àh mà không ngờ mi giỏi võ vậy....ghê quá...nói thật lần đầu ta thấy người đánh hay và đẹp như mi_Trân xít xoa

-đúng rùi_bốp_Hạnh đánh vào vai nó_nó khẽ nhíu mày đau đớn

-xin lỗi, mi không sao chứ_Hạnh rối rít

-không sao đâu. Lừa mi thôi_nó lè lưỡi trêu

-con nhỏ nỳ làm ta sơ muốn khóc luôn_Hạnh sụt sùi

-biết võ vậy mà không nói sớm...làm bọn ta tưởng mi không biết cứ phải bảo vệ...nhớ lại hố nặng quá....ghét mi lắm_Trân trề môi

- mi học đâu mà giỏi vậy, đánh y như si nê luôn_Hạnh sít soa thích thú

-có gì đâu_nó cười đựa lưng vào tường....nhìn ra đường. mưa tí tách rơi mỗi lúc một nặng hạt....mỗi lúc một lớn, không hề có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ tạnh.

------------------------------------------------

-thôi về, cứ đừng đây chắc tới tối quá_nó nhìn đông hồ đã 5h rồi. mưa đã được 2 tiếng....cơ thể nó giờ đau buốt từng vết thương thi nhau hành hạ nó _dù cố hết sức tránh né nhưng đông quá_ ông trời không thương người mà....cơn mưa này càng làm vết thương cuả nó rát hơn đau hơn

-dầm mưa về luôn ah_Trân ngạc nhiên nhìn nó

-uh, biết sao giờ, ta phải về không mọi người lo (điện thoại bọn nó đều bị thấm nước nên tháo bin ra cả rùi)

-mi vậy về luôn là mai cảm đấy_Hạnh kéo yên xe nó lại khi nó định chạy đi

-không sao đâu, hai mi đứng đây ta về gọi điện kêu người đến rướt chờ đấy _nó quay lại

-nhưng........._Hạnh Trân lo lắng

-ta khỏe lắm đừng lo_nó cười

----------------------------------------------------

Mưa xối xả như trút nước. gió lớn...... hàng cây bên đường liu xiu theo chiều gió....làm con đường về nhà của nó càng khó khăn hơn.....mưa xối vào mặt vào tóc....vào người nó....buốt....một số vế thương đã căn lên máu lại rỉ ra.......đau.....nó cố gắng......cố gắng về đến nhà....... Con đường vắng vẻ không một bóng người qua lại....mọi người ái náy đều đã về bên gia đình mình...... ý chí không cho phép nó gụt ngã......mưa vẫn vô tình rơi.

Cuối cùng nó cũng về đến nhà......nhẹ cả người

-con sao vậy Nguyên, ướt nhẹp rồi_bác Hoa mở cửa cho nó

-dạ không sao đâu bác con không mang áo mưa_nó cười

-sao lại không sao, nhìn con kìa mặt tái mét môi nhợt nhạt chắc lạnh lắm àh, vào thây quần áo liền đi con không bệnh đấy

Nó chạy nhanh vào phòng. Hắn vẫn chưa về. Nhấn điện thoại gọi cho bọn hắn ngay.....tít .....tít.....không có tính hiệu.

-lúc cần lại không thấy mặt đâu_nó nhăn nhó trách

Lục lọi ba lô ước nhẹp nước mưa......lôi ra cuốn sổ cụng ướt sũng nước......cẩn thận lật từng trang vở.....tay nó rung lên từng đợt.....lạnh.....A, đây rồi......số điện thoại nhà hai bạn nó......Ok, vậy hai nhóc đã có người rướt rồi nhá.....đặt điện thoại xuống bàn.....đầu nó choáng váng.....nó chóng tay lên bàn lấy lại thăng bằng.....nó cố lắc đầu xua đi nỗi đau.....nhưng đầu nó nhức như búa bổ.....tay chân không còn sức lực......rung lên bần bật......cái lạnh thấm vào tận xương luồn lách vào từng tế bào.......nó khụy xuống....ngất liệm.....quần áo vẫn ước nhem.....ngoài trời mưa vẫn rơi không ngớt.

------------------------------------------------------

Nó cố mở mắt ra nhưng mệt quá......mí mắt như có ai đó treo cả kí đồng....cứ kéo sụp xuống mặt cho mọi sự cố gắng của nó.....nó đã nằm trên giường ấm áp, quần áo đã được thay đổi....có tiếng ai đó đang vặn nấm đấm cửa phòng bước vào.....bác Hoa

-con tỉnh hả Nguyên, con làm bác hoảng quá đấy_bác Hoa đặt tô cháo hành lên bàn cạnh giường nó

Nó cười nhưng không nói gì, cổ họng nó nhói đau mỗi khi nó cố cất giọng

-con ăn tí cháo cho khỏe_bác Hoa bưng tô cháo đưa cho nó

-ai thay quần áo cho con vậy bác Hoa_giọng nó khảng đặc...cố cất tiếng

-lúc nãy thấy lâu quá con không xuống bác lo quá nên lên xem thì thấy con ngất từ lúc nào, bác bế con lên giường thay bộ đồ khác, mà sao người con nhiều vết thương vậy_bác Hoa chỉ tay lên mặt nó

-dạ_nó bối rối_con chạy xe không cẩn thận trời mưa đường trơn nên.....té_nó nói dối rồi. Nó biết là xấu nhưng.....nếu nói ra thật bác sẽ lo lắm.....có thể kinh động tới các bật tiền bối ngoài Hà Nội nữa ấy chứ...lớn chuyện chứ chẳng chơi.

-con bé này_giọng trách móc_con cố ăn cho khỏe rồi ngủ một giất lấy lại sức_bác xoa đầu nó...nhóm người xuống dưới giường lấy một chiếc khăn lâu khô tóc cho nó

-Phong về chưa bác_nó hỏi vừa cố nuốt từng muỗng cháo một cách thật khó khăn.....nếu như thường ngày nó thích ăn bao nhiêu thì giờ nó lại sợ bấy nhiu.....cổ họng đau rát quá

-vẫn chưa, không biết cậu chủ với hai cô họ Nguyễn đi đâu đến tận giờ này vẫn chưa về

-vâng_nó đang suy nghĩ.....mọi việc thật lạ lẫm.....không nằm trong tầm kiểm soát của nó. Nó quay mặt lên nhìn bác Hoa đang cặm cụi lau tóc cho nó.....nó an tâm hơn khi có bác Hoa bên cạnh. Hồi trước mỗi khi nó bệnh luôn có gia đình ở bên ....mọi người sốt vó cả lên chạy ngược chạy xuôi. Nhưng giờ nó chỉ có một mình.....

-con ngủ đi_bác Hoa bưng tô xuống bếp sau khi nó đã ăn xong

Đầu nó lại nhói đau....đau đớn lắm...nó đưa tay lên trán cố nắn cho cơn đau dịu xuống....giọt nước mắt cố kìm nén đã thoát ra khỏi khóe mắt nó....nó biết dù nó có khóc cũng không làm nó khá hơn..nó không muốn mình yếu duối thế này đâu....nhưng....nó nhớ nhà....nhớ ông nó....nhớ ba mẹ nó....nhớ cả lão Huy heo và đám anh em quỷ sứ....cả mý má nó nữa.....ngoài trời mưa vẫn rơi....lạnh buốt....những vết thương trên cơ thể nó thi nhau hành hạ nó từng đợt.....từng đợt một...nó không thể chỉu đựng được nữa.....nó lại ngất.

Nó mơ....nó chìm vào giất mơ vô thức...nơi đó có gia đình nó....mẹ nó mý má nó đang ngồi cạnh giường nó....nó đang bệnh....mẹ cầm tay nó ấm áp lắm....ai đó bước vào....a lão Huy heo....mà ổng đang cầm gì vậy nhỉ....ôi không là thuốc....nó ghét uống thuốc lắm...nhưng Huy heo ác độc ép từng viên thuốc vào mồm nó...đổ thêm một tí nước nữa....nó ho sặc sụa

Reenng ..............reenng.........._tiếng đồng hồ báo thức quái ác vang lên làm nó tỉnh giất....6h rồi

Nó mở mắt ra không nổi....tay chân lạnh buốc đau nhức không nhất lên được....trán nó nóng bừng....cổ họng đau rát lắm như có ai đó đang đốt lửa trại nô đùa bên trong....từng hơi thở khó nhọc...nóng bừng....nó ghét cái cảm giác này....nó thật hỗn loạn lúc lạnh lúc nóng thất thường. Vết thương sau lưng đã bầm tím....hắn rõ một đường máu tụ dài màu thẫm....chỉ một cử động nhẹ nhàng cũng đủ làm nó đau đớn....nó nhăn nhó....nhăn nhó đến tội....cơ thể như không còn là của nó....không thèm nghe lời nó nữa. Hôm nay chỉ mới thứ bảy thôi....thật đáng ghét nó phải đi học....

---------------------------------------------

7h30' sáng

-sao giờ này khỉ vẫn chưa dậy nhỉ_hắn lo lắng cho nó

Hôm qua hắn về tới nhà trời cũng đã khuya 10h hơn ấy chứ. Nghe bác Hoa bảo nó bệnh hăn tính tông (dùng từ hơi mạnh nhưng kệ) cửa vào xem sao rồi...nhưng bị bác Hoa ngăn lại....nó mới ngủ, đừng làm phiền nó. Đành ngậm ngùi trở về phòng, hắn muốn vào trong xem nó ra sao lắm....nhưng thôi khỉ cần phải ngủ...hắn lo lắng trằn trộc cũng không yên. Sáng hắn dậy sớm lắm...chờ đợi nó....nhưng mãi không thấy nó đâu....6h nó vẫn chưa dậy....thui nó bệnh để nó ngủ thêm ....7h 30' rồi nó vẫn chưa dậy.....hắn không thể chờ thêm nữa

-cậu mang tô cháo lên cho Nguyên luôn thể nhé_Bác Hoa đưa tô cháo nghi ngút khói cho hắn

-vâng....._hắn nhanh chóng bước lên cầu thang vào phòng nó. Hai chị nó cũng cùng theo sau

Mở cửa một cảnh tưởng đập vào mắt hắn. Nó vẫn nằm trê giường...tay gát lên tráng....mặt đỏ ửng...

Hắn tiến lại gần nó sờ vào mặc nó. Một cảm giác kì lạ nao nao khó tả.

-nóng quá_hắn lo lắng

Một cái gì đó đang chạm vào má nó...nó bất giát mở mắt ra...thật khó nhọc

-là anh àh_giọng khàng đặt

-cô sao rồi, nóng quá, đi bác sĩ thôi_hắn lo lắng áp tay lên trán nó

-thôi không sao đâu, hôm nay xin cho tôi nghĩ nhá_nó cười

-cô ăn đi này_hắn đưa tô cháo cho nó

Tay nó nhất lên còn không nổi nữa là.....

-anh để đó tí tôi ăn_nó khó nhọc nói

-cô thật không sao chứ.....thôi tui đưa cô đi bác sĩ_hắn định bế nó dậy

-không sao đâu, anh đi học đi trễ đấy

-em bệnh nặng lắm không Nguyên_hai chị nó tiến lại gần

-dạ....mau khỏe thôi hà, hai chị an tâm....ba người đi học đi kẻo trễ đấy.....nhớ xin phép cho em đấy.....

-nhưng....._hắn cắt ngang

-hai chị lôi anh ta đi lẹ đi trễ giờ_giọng nó yếu ớt đến tội

Hắn thật sự không muốn đi học đâu.....hắn lo cho nó lắm.....nhưng bị hai cô chị lôi đi một mạch

Mặc cho tô cháo có thơm ngon tới đâu....nó cũng không dủ sức để ăn....đau đầu nó lại tiếp tục chìm vào giất ngủ trong khó khăn.

-ủa Phong, Nguyên đâu_Trân Hạnh đứng chờ trước cửa lớp chờ đợi nó vào

-khỉ bệnh rùi_hắn thở dài

-bệnh_Trân Hạnh như hét lên

-uh, xem ra cũng khá nặng bảo đi bác sĩ mà không chịu_hắn tiếp tục thở dài đặt cặp xuống bàn

Mặc Trân Hạnh tái mét bặm môi suy nghĩ thì Hậu bước vào.....tiết học bắc đầu......

Ba tiết thật là lâu đối với Trân Hạnh lúc này.....bài tập có lên giải không sai chỗ này cũng sai chỗ nọ....bọn nó đang lo lắng....lo cho bạn nó.....ngay từ hôm qua đã thấy nó không ổn rùi, cái bóng liu xiu yếu ớt đi trong làng mưa.....con Nguyên cứng đầu_Trân thầm trách nó

Reenng ..........reenng...._chuông kết thúc tiết học cũng vang lên

Chỉ chờ có thế....Trân bật điện thoại ra gọi cho nó liền....Hạnh ngồi bên cạnh chờ đợi từng hồi chuông một

--------------------------------------------------------------

'la lá la..........na na na'_điên thoại nó reng lên một hồi lâu nó cũng tỉnh giất. Đầu nó đau quá....đau quá....nó quờ quạng quơ tay lên chiếc bàn đặt bên cạnh....mắt nó vẫn nhắm nghiền. Lấy hết sức bật điện thoại lên

-a......lo_vẫn giọng đặt khàng

-CON NHỎ KIA SAO GIỜ NÀY MI MỚI NGHE HẢ_trân hét vào điện thoại

-ah.....xin....lỗi_nó cố nói lên từng tiếng một

-mi bệnh hả.....có nặng lắm không....sao giọng nghe kì vậy....ăn gì chưa....uống thuốc chưa....còn..._Trân sổ một tràng

-không.....sao đâu....đừng có lo

-giọng mi vậy mà không sao àh, hôm qua ta nghi lắm rùi.....cứng đầu

-ờ....không......

Cạch_nó làm rơi điện thoại xuống sán nhà. Cố quơ tay lấy nhưng mãi không thấy đâu....người nó như rơi xuống đất....

Rầm_nó rơi xuống đất thật.....đầu nó va vào chân giường....máu...máu bắt đầu tuông chảy....nó đã đã tìm thấy được điện thoại nhưng tay nó không cho phép nó làm thêm gì nữa.....nó ngất....tay vẫn nắm chặc chiếc điện thoại.

--------------------------------------------------------------------

-alo,alo, mi có nghe không đó hả_Trân lo lắng....sao lâu thế nó không trả lời nữa....lại nghe như có tiếng gì rơi. Không chịu nổi nữa Hạnh giật lấy điện thoải của Trân

-mi có đó không trả lời ta đi_Hạnh mếu máo muốn khóc

Tít.............tít_mất tính hiệu. Hạnh òa lên khóc vô thức. cùng Trân chạy đi.....hai nhóc chỉ muốn bay đến chỗ nó ngay. Ba anh chàng cũng không khắm khá hơn....nhất là hắn.....chạy theo hai nhóc kia

Phóng xe ra khỏi trường mặc cho sự cản trở của bảo vệ.....bọn nó nhanh chóng tiến về khu biệt thư nhà hắn....phóng lên phòng nó ngay.....

Cạch_ôi không phòng nó khóa rồi (chắc lúc sáng Đoan hay Nguyên bước ra vô tình khóa lại)

-Nguyên, mi nghe không mờ cửa , mở cửa_Trân Hạnh đâp cửa

Vẫn im lìm....không một tiếng động...không gian yên tĩnh đến ngộp thở....làm cả bọn càng lo lắng hơn.

-tránh ra_ba anh chàng hét lớn....chỉ còn cách tông cửa thôi.

Nhưng cánh cửa oái ăm này làm bằng gì không biết cứng như đá....đẩy mãi không hề suy suyển

Hắn chợt nhớ ra điều gì đó....phóng xuống nhà lục lọi....a đây rùi...chìa khóa các phòng trong nhà.

Khóa thì phải có chìa....một động tác nhẹ nhàng....cánh cửa đã ngoan ngõa mở ra.

Nó không nắm trên giường.....mà đã bình yên dưới đất....hắn bế nó lên.....máu của nó thấm vào vai hắn

-máu_Hạnh hét lên khi thấy đầu rớm máu thấm cả xuống sàn

Mọi người huýnh quán cả lên....bế tắc .....mọi suy nghĩ đều không biết đi đâu hết

-gọi bác sĩ_hắn hét lớn

-bác sĩ bác sĩ...._Trân tay rung lên bấm nhầm số đến ba lần

-mi cố lên chờ tí bác sĩ tới liền_Hạnh cầm tay nó lây mạnh cho nó tỉnh

Hắn vẫn ôm nó vào lòng không nói gì.....nhưng lòng như lửa đốt nắm chặt tay nó

Công sức của Hạnh quả không vô ích....mắc nó hơi nhấp nháy mở ra

-đau......quá_giọng nó yếu ớt đến nổi chỉ có thể kề sát tai mà nghe

-mi tỉnh rối đấy hả, mi nghe ta nói gì không_Trân mừng rỡ lây nó mạnh hơn

-đau đau quá....._nó vẫn mê man

-mi có nghe ta nói gì không?_Hạnh

-uh......đừng......nói.....cho.....gia.....đì nh.....ta ....ở ....Hà....Nội_nó cố gắng nặn ra...nặn ra ....câu nói...._nó biết nhà nó nghe thấy tin nó bệnh nặng thế này.....chắc phóng cả hỏa tiễn lên đây luôn quá....nó không muốn thế....không muốn ai phải lo lắng vì nó

Chỉ nói được vài từ yếu ớt....ý thức nó tắt dần.....đầu nó lại gụt vào vai hắn.....nóng hổi. Hắn như không còn giữ được bình tĩnh....tay ôm nó cứng ngắt đến ngạt thở nhưng nó vẫn không tỉnh

Chiếc áo rộng cổ....lộ ra cả một vùng vai khi áo lệch qua một bên.....thấy rõ vết bầm tím dài đổ từ vai xuống. Hạnh khóc...khóc nức nở....nhìn vào vết bầm ấy.....cuối cùng bác sĩ cũng đến Bảo, Nhật phải cố gắng lắm mới lôi được hắn ra khỏi phòng nó cho bác sĩ làm việc của mình.

-----------------------------------------------

Bên ngoài phòng nó

Năm con người đang chờ đợi chờ đợi một điều gì đó tốt lành từ người bác sĩ kia

Hạnh vẫn gụt đầu vào vai Trân khóc nức nở

-mi có thôi đi không, khóc hoài vậy_Trân hét

-hu........hu.........nó vì chúng ta mà ra vậy, mi vô tấm lắm_Hạnh khóc to hơn

-mi nghĩ mi khóc nó sẽ tỉnh hả, ta thề không để yên cho bọn kia đâu_Trân đập vào tường tức tối (nó cũng đang lo lắm.....nhưng nó không khóc)

-bọn kia_hắn bước tới gần_là sao??_hắn như hét lên

-mày bình tĩnh lại coi từ từ_Nhật kéo hắn lại

-hôm qua.....hôm qua (Hạnh kể lại nước mắt giàn giụa)......khi bọn tui ra về. Ra tới cái hẻm nhỏ bị năm tên du côn chặn lại....có chuyện cần nói....nó bảo bọn tui cướp người yêu của tiểu thư nào đó.....nên cho chúng tôi bài học .....hức (Hạnh nức lên lấy lại bình tĩnh) năm tên đó xông vô đánh bọn tôi.....nhưng tui với Trân đánh trả.....bọn chúng gọi thêm người....đúng 15 tên.....có cả gậy nữa.....bọn nó xông vào đánh .....chúng tui chịu không nổi.... đông lắm....bọn nó hung dữ lắm bọn nó đánh tới tấp vào người vào đầu ....(Hạnh nất lên) những tưởng đã không xong rồi...may Nguyên nó ra kịp....đỡ cây gậy của chúng....kêu bọn tui lùi vào một bên, một mình nó xông vào đánh hết 15 tên đó.....nó bị đánh dữ lắm nhưng vẫn ráng cười khi 15 tên kia đều đã ngã dưới đất.....một trong bọn chúng.....không biết từ đâu suất hiện.....đánh vào vai nó (Hạnh khóc)..nó đau lắm....đau lắm ....lúc đó nó đứng còn không nổi nữa....huhu....hai đứa tui xông lại đánh tên kia đỡ nó dậy chạy đi.....lúc đó trời bắt đầu mưa.....mưa dữ lắm.....vậy nó còn cố dòi về....sợ mọi người lo....lúc đó....lúc đó mà giữ nó lại thì không đến nổi (Hạnh òa lên khóc to hơn)

Hắn tức điên lên.....không nói gì. Chạy như bay đến trường....thì ra cái lý do "chỉ bài" bắt hắn ở lại cả buổi hôm qua.... chỉ là bọn Diễm My bịa ra để tách hắn ra khỏi nó....nếu hôm qua hắn từ chối thì nó không ra nông nỗi này đâu.

-đừng sợ nữa, không sao đâu, đừng quá lo_Bảo vỗ nhẹ vào vai Hạnh

-hai cô ở nhà, xem tình hình ra sao, tôi với Bảo chạy theo Phong....nó mất bình tĩnh rồi_Nhật lôi bảo chạy thẳng đến trường

-----------------------------------------

Hắn lao như bay đến tường. Chạy thẳng vào lớp mặc cho sự có mặt của giáo viên. Hắn bước đến chỗ Diễm My

Bốp_hắn tát thẳng vào mặt con nhỏ

Quá nhỡ ngàng nó ú ớ không nên tiếng

-có phải cô kêu người đánh Nguyên không hả_hắn quát

-em ...........em............?_cô ta ấp úng

-có phải không_hắn hét

-tại cô ta dám vủi vẻ với anh ....tranh giành anh...... nên em........._My nói nước mắt giàn giụa

-cô_từng lời nói như cứa thẳng vào tim hắn....rất đau....

Hắn giơ tay lên tát My cái thứ hai nhưng bị Bảo Nhật ngăn lại, kìm chặt tay hắn

-mày thôi đi, bình tĩnh mày đánh nó thì Nguyên cũng có khá hơn không

Hắn nhìn My như kẻ thù một kẻ thù không đôị trời chung

-tui cảnh cáo cô.....lần sau mà có việc thế bày nữa....thì cô không bình yên như thế này đâu_hắn hằn giọng....giọng nói đáng sợ. rồi phóng ngay về nhà.....bỏ mặc sự ngơ ngát của mọi người xung quanh

My ôm mặt gụt xuống bàn khóc nức nở_ hắn chưa bao giờ như thế này, thái độ này My chưa hề thấy nó lạ , nó đáng sợ đáng sợ vô cùng....lớp học nháo động......Hai chị nó nghe thấy tất cả....không nói gì.

-----------------------------------------------

Nhá nó

-sao rồi_hắn chạy lên chỗ Trân Hạnh đang đứng

-không biết....nãy giờ vẫn chưa ra_Trân nói hai tay nắm chặc vào nhau

Cạch_cuối cùng cánh cửa phóng nó cũng mở. bác sĩ bước ra ngoài

-sao rồi bác sĩ_hắn

-bệnh khá nặng.....dầm mưa có hiện tượng viêm họng sốt, chấn thương đầu mất nhìu máu, dẫn đến hôn mê kèm theo nhìu vết thương khác khắp cơ thể.....may mắn là chỉ bị ngoài da, tôi tiêm thuốc sát trùng vết thương rồi....có thể ngày mai sẽ tỉnh_bác sĩ vừa nói vừa kê đơn thuốc đưa hắn

-nhớ tịnh dưỡng ba ngày mới hoạt động lại nhé_bác sĩ cười

Mọi người thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Thật may quá

-vào thăm được chưa bác sĩ_Hạnh đứng bên cạnh người ông

-uh, cháu vào đi

Chỉ chờ có thế bọn nó phóng vào trong ngay không chờ đợi thêm nữa. Một cô y tá đang truyền nước biển cho nó. Mắt nó nhắm chặt không hề cữ động. Y tá & bác sĩ chào bọn nó ra về. Ngồi cạnh giường nó, Hạnh nắm tay nó nước mắt vẫn rưng tròng

-mi hay lắm, làm ta lo quá_Hạnh nói nhẹ nhàng không lay động đến nó

-cố tỉnh nhé con quỷ cứng đầu_Trân cười nhẹ nhõm nhìn nó

Bọn hắn không nói gì chỉ đứng quan sát.....khỏe rồi....mọi việc xem như tạm ổn.

------------------------------------------------

Ba ngày ỳ ạch trôi qua đến giờ nó vẫn chưa tỉnh. Ba ngày bận rộn của lũ bạn nó. Ngày Trân Hạnh Bảo Nhật vẫn đến trường chiều về là phòng đến nhà nó ngay thay nhau chăm sóc nó. Đã hai ngày trôi qua so với dự định của bác sĩ nó vẫn mê mang. Hắn túc trực thường xuyên bên nó, chỉ ra ngoài lúc cần thiết (cho sinh hoạt cá nhân), những ngày nó nghỉ học hắn cũng không đến trường, mặc cho sự lôi kéo của hai chị nó. Mý đứa bạn thì biết không khuyên can được nên đành để hắn ở cạnh nó....vậy cũng tốt.

Hắn nhìn nó....nó hiền lành ngủ một cách bình yên.....mặc cho sự lo lắng của hắn. Trông nó lúc này khác hẳn với nó thường ngày....dễ thương hơn ngoan ngoãn như một chú thỏ con.....nhưng hắn không thích thế....hắn chỉ muốn nhìn thấy nó trở về một con nhóc lanh chanh vui tươi lắm chuyện.....nó cứ vầy mãi hắn thật sự không chịu nổi đâu.

-khỉ, cô tỉnh đi, đừng đùa tui nữa_hắn nắm chặc tay nó nói chỉ một câu duy nhất cả trăm lần......lũ bạn nhìn hắn mà sót lắm...nhưng cũng không biết làm gì hơn....con bạn của nó vẫn dửng dưng không chịu tỉnh....con nhỏ lì lợm ...thích làm người ta lo lắng.

Nó đã mơ một giấc mơ dài. Nó cùng gia đình nó đi chơi. Là một cánh đồng hoa rộng lớn....nhiều màu sắc...ánh nắng mặc trời nhẹ nhàng lan tỏa cùng làng gió nô đùa trên từng cánh hoa. Một vườn hướng dương trải dài vô tận....tiếp đến là vườn cúc....đủ màu sắc cả.....đẹp lắm. Mọi người đang cùng ngồi nô đùa trên thảm cỏ dọn thức ăn ra.....mẹ nó vãy tay gọi nó.....nó đang hướng mắc về hàng hoa bách hợp dưới chân. Nó chạy về phía mẹ nó.....nó sẽ ăn một bữa thật no nê....nhưng ai đó đang níu tay nó lại....ấm áp quá....tay ai sao mà ấm thế....nó khẽ quay đầu lại....hắn àh.....sao anh lại ở đây.

Giất mơ nó vụt tắt. Nó cố mở mắt ra. Không gian xung quanh sáng quá...làm chói cả mắt nó....tính ra nó đã không tiếp xúc với ánh sáng đã bốn ngày. Hắn đang nằm ngủ bên cạnh giường nó....mặt gụt xuống tấm đệm...nó cười nhẹ đưa tay vuốt tóc hắn.....hắn ngọ ngọay làm nó giật cả mình....xém thêm bệnh đau tim nữa rồi. Hắn ngẩn đầu lên....bốn con mắt nhíu mày nhìn nhau

-khỉ,cô tỉnh rồi_hắn như nhảy lên vui sướng ôm nó

-úi buông ra, anh làm gì đấy_nó hoảng quá

-xin lỗi_hắn vội buông ra

-hihi....hihi....._tiếng ai đó cười rút rít bên ngoài cửa

Lũ bạn yêu quái....về lúc nào không về...lại nhè đúng lúc này mới đau.....ôi thảm rồi. chúng nó bước vào mặt gian manh nhìn hắn và nó

-e hèm_Trân lên giọng_hai người làm gì đó sao mặt đỏ thế

-có gì đâu, có gì đâu_hai người cùng đồng thanh

-con quỷ mi hay lắm ngủ gì mà tới ba ngày ba hai đêm làm ta lo chết luôn_Hạnh ngồi xuống cạnh giường nó

-hì ta có biết đâu hihi_nó nhe răng cười

-ê thằng kia mày ghê nha lợi dụng cơ hội hả mày_Nhật kẹp tay vào cổ hắn

-người ta bệnh mà mày cũng không tha, từ từ cũng được vậy_Bảo thêm vào

Mặt hắn & nó đỏ như gất

-hai thằng quỷ đùa vừa thui, khỉ mới tĩnh cần nghĩ thêm nữa_hắn cười bộp thẳng vào lưng hai thằng bạn

-mi ăn đi ta vừa mua này_Hạnh đổ cháo vào tô đưa nó

Nó nhỏm người dậy.....vẫn còn đau quá.....mặt nó nhăn lại....tiếng cười tắt nhỏm....mười con mắt đổ về phía nó. Nó ngơ ngát nhìn hết người này đến người nọ.....

-mi không sao cứ_Trân đỡ nó ngồi lên gối

-không soa, nhưng còn hơi đau_nó cười trấn an mọi người.

Nụ cười lập tức có hiệu lực...ai náy đều thở phào nhẹ nhõm. Nó nhích tay lên đón tô cháo nhưng không nổi...tay nó không chịu cử động....nó nheo mắt tiết nuối....nãy trong mơ ăn không được rồi mà giờ cũng....

-mi há miệng ra, ta đút cho_Hạnh cười nhìn hành động nó là biết

-hì, nhưng phiền mi quá_nó cười

-không sao mở miệng ra, ngoan nào_Hạnh làm như nó là trẻ con không bằng

Nó phì cười nhưng cũng há miệng ra cho Hạnh sút vào. Từng muỗng cháo tan dần trong miệng nó....ôi nó yêu đồ ăn...yêu lắm...nó cười tích cả mắt làm mọi người cũng phải cười theo....rõ tham ăn.....mà cũng phải mấy ngày rồi...toàn xơi nước biển...tuy cổ họng còn hơi đau nhưng vẫn ăn được tuốt.

Ăn xong nó lại lăn đùng ra ngủ ngon lành (ngủ mấy ngày chưa đã nữa). Mọi người vẫn ở bên chăm sóc nó...nhưng mọi việc đã thoải mái hơn nhiều ...vì nó đã tỉnh

Đến chiều (chiều rồi mà nhỉ) vị bác sĩ và cô y tá vẫn đến như mọi ngày vào nước biển và tiêm thuốc cho nó

-cô bé vậy mà lì lợm rớm, ba ngày mới chiệu tỉnh_bác sĩ cười_mở miệng ra nào

Nó ngoan ngoãn há miệng ra cho bác sĩ xem sét từng li từng tí.

Hix gì mà kĩ thế không biết_mặt nó nhăn nhó nhìn vị bác sĩ kia_5 phút há hốc miệng mỏi cả hàm.

Phù cuối cùng cũng xong._nó thở phào nhẹ nhõm khi bác sĩ buông tha cho cổ họng của nó

-cháu phục hồi rất tốt, hai ngày nữa có thể hoạt động trở lại_bác sĩ lục lọi túi đồ

-là sao bác sĩ_hắn hỏi

-cháu phải nằm trên giường này hai ngày nữa áh_nó nhăn nhó

-không chỉ đừng cử động mạnh thôi, uống vài đơn thuốc nữa là ổn_bác sĩ quay lại với cây kim trên tay

Nó trố mắt nhìn.......nhìn hết cỡ......trời đất ơi......

-con.....con....phải tiêm thuốc nữa hả bác sĩ

-uh mũi cuối cùng cho cô bé lì lợm này_bác sĩ ngồi cạnh giường nó

-em giơ tay ra nào_chị y ta cùng cây kẹt dính một đám bông đầy thuốc sát trùng

-dạ.........._nó mếu máo_không chít được không dạ..........

Nói thật thì hơi xấu hổ, nó sợ tiêm thuốc lắm.......trước đây các loại thuốc khám sinh đều được tiêm khi còn bé.....nó không nhớ......còn khi nó nhớ thì lần nào đi tiêm thuốc thì đều tìm cách trốn......nó còn nảy ra một ý tưởng rất ư kì cục......đợi nó ngủ rùi tiêm thuốc vào....bó tay thật

-nào đưa tay chị sát trùng nào_y tá thút nó

Mặt nó nhăm lại mếu thấy thương.

-mi sao thế, đưa tay ra đi_Trân khó hiểu nhìn nó

-cô làm gì vậy khỉ, lẹ đi cho bác sĩ còn về_hắn ngồi cạnh giường nó

Nó đành giơ tay ra. Cảm giác man mát của thuốc sát trùng cuối cùng cũng đến công đoạn nó ghét nhất. Mũi kim từ từ len lỏi vào tế bào

-úh........._nó rên lên bất giát báu chặc tay hắn như trẻ con đòi mẹ ^^

-không sao đâu_hắn trấn an nó.....nó quay lại cười.....nụ cười méo sẹo dễ thương.....làm hắn phải bật cười

-xong rồi này_bác sĩ rút chiết kim ra sau khi đưa hết số chất lỏng vào người nó

-cô bé lớn thế còn sợ tiêm thuốc, tật xấu lắm đấy_bác sĩ phì cười

-hả_hai nhóc bạn nó lẫn Nhật Bảo đêì bất giác hét lên

-phải không đó, mi sợ chít thuốc hả_Trân hỏi nó

-pó tay mi, lớn già đầu rồi còn, nhìn mi ai nói một chấp 15 không_Hạnh

-đúng rồi, có thiệt một mình cô mà chấp 15 tên không vậy_Nhật thắc mắc

Nó liếc.....sắc lẽm....đám bạn

-vậy đó sao không được hả, biết mí người hay rùi_nó giận dỗi....nó sợ thì sợ thật nhưng ghét ai nói ra điều đó lắm

-thui.....nói có tí cũng....rõ có tật giật mình_Hạnh đặt tay lên vai nó

-thuốc này cháu chia ta uống sau mỗi bữa ăn, bác phân ra sẵn rồi đấy _bác sĩ đưa nó một bọc thuốc to đùng

Hắn tiễn bác sĩ và y tá ra về.

-ê hai mi có gọi cho lão Heo không_nó lo lắng

-mi nói thế ai dám gọi

-ông Sơn có gọi cho gia đình ta không

-không_hắn bước vào phòng

-mà sao mi không báo cho họ_Hạnh khó hiểu

Nó dựa lưng vào gối

-họ mà biết là....lớn chuyện đấy

-gì ghê vậy.......không ngờ chị Nguyên mà được nhiều người quan tâm thế nhỉ.....

-ta mà dễ xương nên ai cũng thích.....hehehe

-được rùi đó......ăn đi này_Trân bưng một tô gì đó bự khói nghi ngút vào phòng nó

-gì đấy_nó cố nhỏm người thật cao xem

-từ từ_Trân cứ giơ thật cao cái tô khỏi tầm mắt nó......làm con nhỏ......

-cái gì đấy, đưa đây đi mừ_nó nài nỉ

-hì, tham ăn dữ chưa, cháo nóng đây, ăn đi rồi uống thuốc, mà tự ăn được không hay ta đút

-được mà, đưa đây đi, mà cháo gì thế_nó cố nhỏm dậy nhưng chân chưa cử động được

-ùh, cháo bào ngư đấy, sướng nhá_cuối cùng Trân cũng trao tận tay nó

-woa_nó hí hửng nhai lia lịa

-xong rùi hả, đưa tô đây_Hạnh bưng tô ra khỏi giường nó

-nay cô uống thuốc đi_hắn lục lọi

-thuốc chữa đâu họng này, thuốc chống sốt, thuốc tan vết bầm, thuốc chống sưng, thuốc............._hắn liệt kê lôi ra từng loại một

Mặc nó nhăm nhó........cà đám bạn đứng sau nghe còn ngán ngẩm nữa là nó

-phải uống hết nhiêu đây luôn áh

-uh.....này uống đi, cho chòng khỏi_hắn cầm 1 ly nước + thêm đống thuốc trước mặt nó

Nó lách qua ngoảng mặt đi

-khỉ cô sao thế uống đi

-không, anh giết tui hơn, đắng lắm, không uống đâu_nó trề môi

-đúng nhiều thật nhưng mi uống đi, không uống sao hết bệnh được_Hạnh khuyên nó

-ta nghĩ uống hết nhiêu đó mới lăn ra bệnh đấy

-cô có uống không_hắn bực mình rồi

-không mà_nó đẩy đống thuốc trên tay hắn ra xa

-uống không?????

-không là không_nó kiên quyết

-không ah_hắn cười gian sảo_tui tính trước vụ này rồi, hhaah.....cô nhìn coi cái gì đây_hắn giơ lên ba cây kẹo to đùng (hơn cả một bàn tay) nhìn rất đẹp

-woa.....loại mới nhất luôn......sao anh có_nó quay lại

-kệ tui miễn có là được.....cô uống không nói một tiêng coi......ngoan ngoan tui cho kẹo_hắn dụ ngọt

-anh làm như tui con nít không bằng_nó trề môi

-vậy không hả_hắn tặc lưỡi_tiết quá, vậy ba anh em mình sữ ba cây này đi hai đứa mày_hắn vãy tay về phía hai anh kia

-ê, ai bảo thế chờ tí_ba nhóc đồng thanh

-mi uống nhanh nhanh dùm đi mà_Hạnh nài nỉ

-ngoan đi được ăn kẹo uống đi ha_Trân đưa đống thuốc cho nó

Nó nhìn ngao ngán rồi đưa mắt nhìn ba cây kẹo kia.......

-uống thì uống sợ gì_nó hùng hổ giật hết đám thuốc cho vào mồm

-ạc........ạc...._nó bặm miệng khó chịu (nhìu vậy một lần sao hết trời)

-NƯỚC, NƯỚC_Trân hét

-đây đây uống uống đi_Hạnh bưng cả một ca nước đổ vào miệng nó

Khụ.......khụ_nó ho sạc sụa sau khi đám thuốc đã vào đến bao tử. mặt nó giờ đỏ như gất, còn mũi thì như trái cà chua vì bị sạc nước. Trân Hạnh thay phiên nhau vỗ lưng nó....

Ba canh chàng huýnh quáng cả lên.

-ta muốn đứng tim luôn_Hạnh trách móc

-chơi với mi chắc có ngày suy tim cấp quá_Tra thở phào nhẹ nhõm

-cô giỏi hù dọa người quá_ba anh chàng hoảng không kém

-tui....khụ khụ( nó ho đấy) có muốn thế đâu.....khụ......khụ......

-này của cô đây_hắn đưa kẹo cho nó sau tràn ho không mệt mỏi

Nó chộp lấy liền hí ha hí hứng ngắm nhìn. Loại kẹo này nó mê từ hồi nhỏ lận.....số lượng có hạn nên.....hàng hiếm.....nó sít soa đám kẹo trong tay

-ê, ta biết mi tốt bụng lắm_Hạnh mắt long lanh ngồi cạnh nó

-đúng vậy đấy, lại rất dễ thương_Trân cũng không kém

-gì đây, mỗi lần thế này.....là có ý đồ gì không tốt_nó ôm chặt ba cây kẹo hơn

-heheh.....bạn ta có khác.....ăn không nên trùm mền xấu lắm nghe chưa

-è.......biết lắm mà......mý cây này ta đổi "mạng" mới có được .....thông cảm he_nó nhe răng cười

-xí.....ghét chưa.........bạn bè thế đấy_Trân Hạnh làm mặt giận

-hì.....thui mà dỗi xấu lắm.....chóng già lắm nhe_nó lay tay hai nhóc

-xí.....già kệ tui nhe.....ai là bạn mi đâu mi quan tâm_Hạnh

-thui mà......giận hoài.......cho kẹo nì lấy hem_nó giơ hai cây kẹo ra

-lấy.......liền_hai cô nương quay lại chộp lấy liền

-ta socola.....không giành giật_nó nhanh chóng rút cây kẹo nó thích ra

Tiếng bóc vỏ xột xoạt này............woa ngon thiệt mà......từng mảng kẹo tan chảy dần trong miệng mang theo mùi hương socola yêu thích vào tận cổ họng.......hương thơm phản phất quanh sống mũi......sướng quá. Ba cô nàng hí hửng xơi tái ba cây ta đùng chỉ trong chốc lát

-ê "anh" Phong còn nữa hem_nó ngọt ngào nói

- nhìu vậy ăn mà không đủ nữa hả_hắn quay đầu lại_ba anh chàng đang ngồi nói chuyện trên ghế sopha gần đó

-hì.........ít quá_ba nhóc gãi đầu

-hahaha............_ba anh phì cười trước thái độ của bọn nhóc

-cười gì, không cho thì thui , ứ thèm_nó giận dỗi

-không,......còn thì còn nhưng........_hắn

-để bữa khác cô không chịu uồng thuốc thì đem ra dụ dỗ nữa.....hahaha_Nhật tiếp lời

-làm như tui con nít không bằng, uống thuốc tui mau hết bệnh chứ tốt cho ai.....tui biết rùi mà....tui sẽ siêng năng uống thuốc mà_nó nài nỉ

-sao tin khỉ được_hắn hoài nghi

-tui có nói dối anh lần nào chưa

-chưa .....nhưng..........._hắn suy nghĩ

-an tâm......có tui với Hạnh lo nè_Trân thêm vào

-được không đó_Bảo

-sao không được chứ_Hạnh

-ok, tạm tin mấy cô lần này, nè....._hắn đưa bọn nó quyên một bịch kẹo to đùng

-woa, nhìu quá........._nó sít sao_sao anh mua được nhìu vậy

-tui chứ có phải khỉ như cô đâu........._hắn trêu nó

Nó liết.....nhưng thui tạm tha vì bịt kẹo trước mặt vậy

Bọn nó nhai hết cây này đến cây nọ bịch kẹo nhanh chóng cạn dần.

-thui ta về.....mai ta đem bài đến cho mi_Hạnh đeo giỏ lên vai

-mai mày có đi học không Phong_Bảo vỗ vai hắn hỏi

-nghỉ rùi nghĩ luôn hai bữa nữa cũng có sao

-uh túy mày, bb bọn tao về

-uh về đi......._hắn xua tay

---------------------------------------------------------------------

Sau khi đám bạn đã về hết chỉ còn lại hắn trong phòng nó

-ủa sao anh không đi học???_nó thắc mắc

-đi sao được mà đi......cô bệnh vầy ai chăm sóc

-có bác Hoa mà

-tui không an tâm.......

-trời.......chỉ vậy thui mà nghĩ học hả_nó trề môi_anh lười biếng thì có

-lười gì.....tại cô nên....tui_hắn ấp úng (t/g: nói đại đê)

-sao, sao_nó hỏi dồn

-không nhìu chuyện, ngủ đi

-nói đê tui tò mò ngủ không được đâu_nó nũng nịu

Cóc cóc......tiếng ai đó gõ cửa

-ah, ông_hắn bất ngờ

Ông Sơn bước vào phòng nó

-con chào ông_nó lễ phép

-uh, nghe con tỉnh rùi ông lên thăm, con khỏe chưa_ông ngồi cạnh giường xoa đầu nó

-dạ khỏe rồi nhưng còn hơi đau nhiều chỗ_nó nũng nịu

-con bé này mới bệnh có mấy ngày mà nhà trở nên vắng vẻ hẳn, con cố chóng khỏe nhé

-dạ yes sir hì hì_nó chào kiểu quân đội

-con bé này, hôm qua ông con gọi lên hỏi thăm con sao không gọi điện về

-ông có nói con bị bệnh hem

-không, thằng Phong nó nói con không muốn ai lo nên ông chỉ bảo con bận.....lát con nhớ gọi cho ông con đấy

-dạ

Ba ông cháu ngồi nói chuyện vui vẻ suốt một giờ liền. con khỉ khỏe lại nhà này đúng là thêm sức sống. ai náy đều vui hơn.....yêu cuộc sống hơn......^^

------------------------------------------------------

Nó quyết định gọi điện cho ông nó trước khi đi ngủ dù biết sắp có đại nạn. đúng như nó dụ đoán ......bị mắng té tát hết ông đến ba mẹ cả mí má......còn lão heo nữa......huhu.......còn đâu tai con nhỏ.

Sau trận tra tấn nó quyết định ngủ sớm.......chuẩn bị chào đón một ngày mới

----------------------------

6h.00 am sáng hôm sau

Renng ..........reeng............_tiếng chuông báo thức đều đặn đánh thức nó dậy

Nó quờ quạng tìm kiếm vị trí cái đồng hồ

Bụp_chiếc đồng hồ báo thức nín e sau cú đập trời giáng của nó

Mắt nhắm mắt mở nó đưa một chân xuống giường......tiếp theo là chân thứ hai

Rầm........_nó té quay đơ dưới sàn nhà

-Á.........Á.........._tiếng nó la vang vọng cả ngôi nhà

Rầm........_tiếng hắn tông cửa vào

-cô có sao không khỉ_hắn chạy lại chỗ nó.....khỏi cần tìm đây xa dưới sàn nhà.....hắn đã quen thuộc sau lần trước

-ứh.........ứh......_nó xoa đầu rên la_anh làm gì đấy_nó đẩy tay hắn ra đi định bế nó lên

-cô muốn ngồi đây luôn àh_hắn ngồi xuống cạnh nó_mà sao té dữ vậy

-ui......tui quên chân chưa đứng được .......bước xuống giường.....là nằm ngang dơ luôn_nó mếu

-hahaha.....hahahah....._hắn đập tay vào thành giường cười lăn lộn

-cười gì mà cười........_nó đánh là vai hắn_tui té anh vui lắm hả

-úi đau.........không giờ nhớ lại lúc nãy cô nằm đẹp lắm hahahah

-anh có thui đi không_nó giơ chân cố đứng lên nhưng không nổi.....chân nó vẫn còn rung lắm

-tui dìu cô dậy cho......cố làm chi.....không được đâu_hắn nhỏm dậy giơ tay ra

-phiền anh vậy_nó vịnh vào cho hắn đỡ lên_á coi chừng_nó hét lên khi biết chân mình bị chiếc chăn quấn chặt (lúc té nó lôi theo luôn cái chăn xuống đất)

Không kịp rùi, nó ngã nhào về phía hắn, hắn mất thăng bằng bật ngữa ra sau.

Rầm.....rầm.....hai tiếng rơi nhẹ nhàng vang lên. May là chăn nó dài và rộng đỡ đầu cho bọn nó chứ không thì......hai đứa nó vô viện. Nó nằm ngay ngắn trên người hắn

May quá xem chút nữa bể mũi_nõ nghĩ thầm sau khi tiếp đất an toàn.

Nó cố gắng đưa tay thật nhanh lắt người sang một bên nằm cạnh hắn. chứ cứ nằm kiểu đó quê chết được

-hahahahaha..............hahahah_hai đứa nó cùng "nằm" cười ậm thanh làm rung rinh cả cái mái nhà

Sau tràng cười vỡ bụng bọn nó quyết định mò dậy. lần này chắc chắn không té......xem sét kĩ lưỡng lắm rùi.

-hai người làm gì đó_hai chị nó bước vào phòng......sau khi nghe hàng loạt tiếng động lạ

-hi, hai chị_nó vẫy tay chào vịnh vào người hắn đứng dậy

-sao Phong lại ở đây_Đoan bực dọc

Hắn không trả lời mà loay hoay đỡ nó lên

-dạ, em bị té anh ta qua đỡ em dây_nó vịnh vào người hắn nói (hiện hắn đang làm cái cột dựa cho nó)

-té????, chân em có sao bị sao đâu_Đoan xem sét

Đúng là chân nó chẳng hề có vết thương.....vẫn trắng hồng ( đồng phục nam quần dài mà) ......cả người có cái chân lành lặn.....nhưng bốn ngày không cử động té đâu phải chuyện lạ.

-dạ_nó gãi đầu

-em tự đứng đi_Đoan bực mình khi thấy nó dựa vào hắn nên kéo thẳng tay hắn về phía mình

-á........_quá bất ngờ nó mất thăng bằng.......mém nữa tiếp đất đợt ba

-cô làm gì thế_hắn quát .....may kịp đỡ nó

Nó xoa tim đang đập rất nhanh của mình trấn tĩnh lại.......trời đất ơi mới sang thui con làm gì ác đâu mà.....hic hix_nó nghĩ thầm

-em không cố ý_Đoan nói lí nhí

-không sao rùi em đứng lo_Hương dỗ em mình

-anh làm gì ghê vậy, chị tui sợ rùi kìa_nó liết hắn sau khi lấy lại bình tĩnh

-cô chút nữa là té rùi đó mà còn bệnh vực_hắn cãi lại

-thui không sao rùi......hai chị xuống dưới trước đi_nó cười trấn an Đoan đang gần như sắp khóc đến nơi. Mà cũng phải nhìn mặc hắn lúc ấy.......ai mà không sợ.....may là nó được rèn luyện từ bé nên hơi quen. (trong kinh doanh cũng cần cả sự sắt đá)

Hai chị nó bước về phòng Đoan vẫn quay mặt nhìn nó trách móc. Nó thở dài đành chịu biết sao giờ.......chân nó vầy không khác được

-anh dìu tôi vào phòng vệ sinh rồi về phòng mình được rùi đó

Hắn đưa nó bước vào

-rùi anh về phòng đi còn chuẩn bị ăn sáng_nó dựa người vào bồn rửa mặt

-được không đấy_hắn nhíu mày

-được_nó kiên quyết_anh lo rửa mặt đi nhìn kinh quá

-kinh gì_hắn khó hiểu

Nó đưa tay lên mép miệng làm dấu. hiểu ra hắn vội phóng về phòng

-hahaha......_nó ôm bụng cười......vừa lừa hắn được một cú quá hay.

Hất nước vào mặt cho tỉnh hẳn......cái việc làm quen thuộc mà bốn ngày rùi nó bỏ quên.......mát thật. đánh răng rửa mặc ......nó cố cử động chân từng bước nhịp nhàng theo bài co giãn của thầy dạy võ nó chỉ.....đúng là có hiệu quả nhưng đi lại vẫn còn khó khăn. Cố gắng vịnh vào bờ tường cuối cùng nó cũng đến được tủ đồ. Thay xong bộ đồ cũng là cả một kì công lớn......quần dài lại càng khó mặc. nhưng cuối cùng cũng xong....phù đổ cả lít mồ hôi.

Nó lê thân từng bước ra ngoài. Ôi không lại cái cầu thang,(trời thử lòng người đây mà) lấy hết can đảm nó bước xuống bật đầu tiên. Nhưng úi_nó mém té cả người chúi xuống dưới nhưng may quá nắm được thành cầu thang, bước thứ hai không khá gì hơn.......nó quyết định dừng cái việc đầy nguy hiểm này lại......bây giờ nó thà bò xuống chứ không thể đi tiếp được....ngồi bệch xuống nhìn dãy cầu thang dài dầy ngao ngán.....

-sao ngồi đây thế khỉ_hắn lại chỗ nó

-hì_nó nhe răng cười_anh Phong tốt bụng......giúp em xuống dưới nha

Hắn phì cười nhìn nó

-thua cô nương luôn_hắn dìu nó dậy

-em lại bị gì nữa vậy Nguyên_Đoan, Hương cùng bước về chỗ nó

-chân em vẫn còn đâu àh_Hương

-vâng, không biết sao nữa

-thui xuống dưới ăn sáng đi_hắn dìu nó đi

-Phong để em với Hương dìu bé Nguyên được rùi_Đoan khoát tay nó lên vai mình

-không cần đâu anh dìu khỉ được mà

-không đề em_Đoan kéo tay nó

Nó ngỡ ngàn nhìn Đoan, trước giờ Đoan có bao giờ quan tâm nó đâu nhỉ, nó thương chị nó cũng bởi chị Hương hiền dịu của nó thôi, ít nói nhưng luôn đối sử tốt với nó, còn ở Đoan cho thấy rõ sự ganh ghét _nó đã biết từ lần đầu gặp mặt ( nó có mắt nhìn người t/g nói ở mấy chap trước rùi nhỉ), nhưng làm gì được nó đâu

-thui, anh tránh ra , chị dìu em nhé_nó cười_chị Hương giúp em nữa nhé

-uh_Hương cười

Ba chị em rảo bước vào bếp, hắn sỏ tay vào túi bước theo sau.

-chào bác Hoa_nó nói to

-Nguyên, con khỏe rùi_bác quay đầu lại cười

-dạ, nhưng hôm nay chắc con không giúp dược bác gì rùi_mặt buồn so

-ôi, con bé này, cố khỏe là được rùi_bác dọn thức ăn lên bàn_hôm nay bác nấu mấy món con thích nè ăn nhìu nhé

-dạ

Bác Hoa thật hiểu nó món nào cũng ngon hết.....nó ăn cực lực.....không phụ lòng bác đâu hehehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro