Tiểu công chúa đáng yêu-part7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Send by: codononline89_www.nguoiquangbinh.net/forum

nguon: truongton.net

t/g:enti ell

-sao hôm nay vui không_mẹ nó hỏi bốn đứa

-vâng_nó Hương đồng than, chỉ có Đoan là giận dỗi vì từ đấu tới giờ có nói được câu nào với hắn đầu

-ủa, sao con khoát áo choàng vậy_mẹ hắn nhìn nó

-áo khỉ bị bung ra rồi mẹ_hắn

-ủa để bác xem_mẹ hắn xoay lưng nó lại_ủa sao ra thế này

-dạ.......con không biết nữa_nó gãi đầu_lúc nãy thấy vầy rồi ạh

-phải có người cắt nó mới ra vậy chứ_hắn đâm chiêu nhìn Đoan

Hắn không có ý gì hết nhưng làm Đoan giật cả mình

-cho cháu xin phép lên phòng trước nhé_Đoan nói

-uh, thôi bốn đứa đi nghỉ đi, lát con đem chiếc vay xuống bác đi may lại cho_mẹ hắn nhìn nó

-vâng, cảm ơn bác_nó cười chạy lên phòng......thay đồ tẩy trang......

Rinh bộ đồ xuống chỗ mẹ hắn ngồi tám một chút định khai thác tí thông tin về người chị kia nhưng thôi...không bác ấy lại buồn .......nó chạy lên......định qua phòng Hương nói chuyện cho vui nhưng......nó đừng khựng trước cổng

-chị gọi em qua có chi không_Đoan ngồi xuống giường

-em làm phải không_Hương nhìn em

-làm gì_Đoan úp úng

-váy của Nguyên đấy, do em cắt phải không

-thì sao?

-em có biết em làm gì không_Hương gắt_ người khác mà biết thì sao

-em không nói chị không nói ai mà biết_Đoan nằm xuống giường

-không có gì giấu được mãi đâu, sao em lại làm thế

-em ghét nó vậy thôi

-nhưng Nguyên nó có làm gì em đâu_Hương khuyên em

-nó giành Phong của em, em ghét nó em ghét nó

-em àh

-chị đừng nói nữa.......sao em chịu thua nó_Đoan như hét lên_...từ khi nó sinh ra nó luôn được người ta yêu thương......luôn sống trong giàu sang ...luôn được mọi người che chở. Nó có tất cả có gia đình có cả ba lẫn mẹ có anh em......em em cũng như nó cũng là cháu của ông sao ..... ông chỉ thương mình nó......em yêu Phong nó cũng giành của em là sao......là sao hả chị_Đoan gụt đầu vào vai Hương

-em gái àh_Hương xao đầu em thở dài

Nó đừng ngoài nghe tất cả

Đúng nó hạnh phúc thật đấy......nó được người ta quan tâm thật đấy........nó có ba có mẹ mà còn nhiều nữa là khác......nó sống không thiếu thốn gì......cả vật chất lẫn sự yêu thương nó có đủ......đúng rùi nó quá hạnh phúc_nó nhìn xuống sàn.......nó phải làm sao.....không lẽ chính nó lại cướp đi hạnh phúc của người khác sao.........nó ít kỉ vậy sao.........nó thích Phong không nhỉ......._nó đăm chiêu suy nghĩ

sao biết được_nó thở dài dựa vào tường

Mà cũng phải 18 năm nay nó có yêu ai đâu mà nói chưa yêu thì cũng không đúng mà cũng chẳng sai (sao nói như không quá vậy trời). Kí ức 2 năm trước lại trổi dậy trong nó, một kí ức buồn...............

-cô sao thế khỉ_hắn bước lại gần làm nó giật thót

-có sao đâu_nó đi về phòng

-mặt cô buồn so thế kia mà không sao àh_hắn đi theo quay mặt nhìn nó

-anh đừng quan tâm tui thế nữa_nó nói nhìn hắn rồi chạy vọt vào phòng đóng cửa lại

Hắn đứng ngẫng tò tè.....khó hiểu...........

Khỉ hôm nay sao thế nhỉ_hắn bước vào phòng.....leo lên giường.....đắp chăn.....suy nghĩ

----------------------------------------------------------------------------------------

Nó bước vào phòng. Căn phòng sao im lặng quá, nhìn bốn bức tường vô tri nó thở dài.....nó cần một người tâm sự......mẹ àh....không đã hơn 12h rồi.....mở cửa bước ra ban công, vẫn bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Nó nhìn lên trời mông lung suy nghĩ....mới ngày hôm qua thôi mọi việc vẫn bình thường sao hôm nay lại rối ren thế này, thái độ của Đoan thay đổi quá nhanh... hơn cả tốc độ của chiếc chong chóng tre chống trọi lại cơn gió dữ trong một trận bão khủng khiếp... đúng khủng khiếp thật .....con người ta có thể thay đổi nhanh chóng đến thế sao.....hay từ đó tời giờ nó chưa kịp nhận ra ....Nó phải làm sao bây giờ giá như chưa từng nghe những gì Đoan nói thì tốt biết mấy.....Nó không phải suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt

Mình thật ích kĩ_nó lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa mới thoáng qua

Cốc cốc cốc_tiếng ai đó gõ cửa

Nó không thèm lên tiếng ngoảnh mặt đi tiếp tục nhìn những ngôi sao trong dãy ngân hà đầy màu sắc, lung linh rực rỡ giữa màn đêm đen tối........những người bạn thân quen của nó từ ngày đặt chân đến đất SG

Cốc cốc cốc_lại tiếng gõ cữa

Giờ này ai còn thức nữa trời_nó nghĩ bước ra cửa

-ủa, có chi không_nó nhìn hắn

-àh, ờ..........àh tui muốn uống nước cam_hắn cười sau một hồi lúng túng suy nghĩ để nặng ra một cái lý do hợp lý.

Lăn qua lăn lại mãi cũng khó chịu nên đi tìm hiểu là hay nhất.....may con khỉ còn thức.....

-cái gì nữa đây, anh không ngủ thì để người khác ngủ chứ, nhiều chuyên_nó đóng cửa phòng lại

-cô không làm thì tui đành gọi bác Hoa dậy đấy_hắn giữ lấy cánh cửa nói vọng vào

-sao câu này nghe quen quá vậy, thôi được, mệt anh quá_nó thở dài cùng hắn bước xuống nhà

-------------------------------------------

-này uống đi_nó đặt cốc cam lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện nhăm nhi cốc cam của mình

-cô hôm nay sao thế khỉ?_hắn đưa ly cam lên môi nhìn nó

-có sao đâu_nó cười nửa miệng

-sao lại buồn vậy, có gì không vui àh??

-không.........._nó ngân dài

-hay là cô nhớ nhà??

-không............

-hay ở đây ai bắt nạt àh, àh quên khỉ không bắt nạt người ta thì thôi chứ nhỉ_hắn cười tinh ranh nhìn nó

-lại nữa rùi đấy........_nó liết

-chứ sao..............??_hắn nhìn nó như nài nỉ

-gì chứ_nó ngữa người ra ghế

-sao cô buồn thế, hay nhà tôi đón tiếp không chu đáo_hắn hỏi tiếp

-đã bào không phải mà_nó bật dậy giọng khó chịu

-chứ sao.......

-chứ sao hoài..........._nó lại ngữa người ra sau thở dài_mà này_nó nhìn hắn_khi người ta không hài lòng về mình, người ta ghét mình thì mình phải làm sao

-ai ghét cô àh.............

-anh cứ trả lời đi

-thì kệ họ, cô sống cho cô chứ có phải cho họ đâu, hãy là chính mình là tốt nhất.........

-hãy là chính mình........_nó nhắc lại_ờ thì là chính mình........_nó cười_xong chưa đưa ly đây tui rửa

-này_hắn đưa ly cho nó

Chờ nó úp xong hai chiếc ly vào khây, hai đứa cùng bước về phòng

-thôi ngủ đi, không biết cô đang buồn về cái gì nhưng quên đi_hắn nói như ra lệnh_ngủ ngon nhé cô khỉ lanh chanh_hắn cười bước vào phòng

-uh, ác mộng nhiều vào_nó cũng vào phòng

Đóng cửa lại nó ngồi bệch xuống sàn dựa lưng vào cửa

-hãy là chính mình ah_nó đăm chiêu nhắc lại

Không lẽ nó đã làm tổn thương Đoan sao........nhưng mình có làm gì đâu nhả.....ôi trời phải làm sao bây giờ...._nó thở dài_ mệt ngủ suy nghĩ nhiều cũng chả phải là mình nữa.........

Nó tắt đèn bước lên giường ........... suy nghĩ tiếp......

Sương đêm rũ xuống dần trên những ngánh cây me ven đường.......nó vẫn đang miệt mài với những suy nghĩ rối ren trong đầu.......phải làm sao vẹn cả đôi đường đây nhỉ.....Đoan là chị nó điều đó nó không phủ nhận được....nó cũng muốn chị nó hạnh phúc lắm mặc dù Đoan rất ghét nó......nhưng ......từ gìờ nó phải cảnh giác với Đoan hơn.......Đoan là người rất thủ đoạn.......nó đã quá quen từ ngày Đoan bước vào nhà họ Nguyễn.......còn hắn nữa, tình cảm của nó nữa, nó cần thời gian, cần thời gian để trải nghiệm, nó chưa yêu ai, không....đúng hơn chưa dám yêu ai đơn giản vì nó nghĩ rằng yêu là khổ..............

-Á_nó bấc giát hét lên như một người điên.......rồi im bặt.....mọi người vẫn đang ngủ

Không nó phải về Hà Nội, phải về Hà Nội..........nhất định, nhất định........nó quá mệt mỏi chìm vào giấc ngủ

Ở phòng bên, hắn cũng đang lo lắng....lo lắng cho nó liệu viêc gì mà có thể làm nhóc khỉ lanh chanh hồn nhiên hay nói hay chọc phá buồn rười rượi thế kia......nhìn nó mà hắn sót sa thay ....... nụ cười không còn trên đôi môi nó.....nó buồn hắn cũng buồn theo......(t/g cũng buồn luôn). Sao mình lại để ý tới khỉ vậy....không lẽ mình đã thay đổi.....thay đổi rồi sao.......

---------------------------------------------------------

La lá la......na na na_điện thoại nó reo

Nó quơ tay lọ mò tìm điện thoại trên bàn đèn

-alo, Nguyên............ nghe đây_giọng ngáy ngủ mắt vẫn nhắm

-mi đó hả, dậy chưa_giọng thánh thót của Trân vang lên

-mi...... nghe .....giọng .....ta mà.... không ....biết ...ah, mà ...có ...chi ...không_nó kéo dài từng tiếng

-không...........

Tít tít tít........._trân ngơ ngát nhìn chiếc điện thoại trong tay mình

Vừa nghe xong từ ' không' là nó an tâm kéo chăn lên ngủ tiếp

La lá la......na na na_điện thoại nó lại reo cách đó chưa đầy một phút

Trời ơi cứu con, mới sáng sớm con có làm gì át đây mà quậy con hoài ( nhầm rùi ông đâu có quậy con_ông trời cũng bất bình...tự nhiên bị vu không ai không tức), ngay cả con muỗi nó căn hút máu con rột rột nghe phát thèm luôn mà con còn hem dám đánh nữa là (thiện tai, chỉ tại cái tay làm biến quá nên để muỗi căng bụng một bữa lát tính sổ sau ) con tốt vậy sao mà............._nó khó chịu quơ chiếc điện thoại chỉ vừa mới yên vị trên bàn

-mi đó hả_lần nầy là cái giọng trong trẻo của Hạnh

-gì nữa đây ( hơi khó chịu) mà có chi không

-không, nhưng mà.....

Tít tít tít..........._mất liên lạt

Nó tiếp tục kéo chăn lên ngủ

La lá la........ná na na_điện thoại lại reo

Nó bịt chặc tai lại kéo chăn trùm qua đầu.......mặc cho điện thoại cứ reo cứ reo

-trời ơi, hai đứa my không ngủ thì để người khác ngủ chứ, biết mấy giờ không mà cò phá đám_nó hét vào điện thoại sau một lúc kiên trì của bạn

-bít chớ, 5 giờ 59 phút 12 giây

-mi biết hôm qua ta hành hạ ngủ trễ lắm không mà phá vậy_giọng khó chịu vang nài_không có gì thì để ta ngủ đi làm ơn mà_nó nài nỉ

-đứa nào dám ăn hiếp mi đâu để ta đánh nó

Chả là hôm qua hơn 12 giờ khuya rùi mà Đan còn bắt nó nấu hủ tiếu cho ăn đơn giản vì thích. Định năng nỉ thì gặp ngay mặt hắn hùa theo. Ôi khổ, hì hục mãi đến 1h cũng xong. Ăn xong rùi lại uống uống xong lại nay lưng ra dọn rữa rõ khổ. Mà dạo ấy Đan thường hay kiếm chuyện chọc tức, sai vặt nó hơn, nhưng do có đề phòng mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát....hehehe....sao mình giỏi thế_nó tự đắt

-mà mới sáng sớm mặt trời chưa lên hết đỉnh đầu gọi ta có chi hem, nói lẹ ta còn ngủ????_nó vùi người vào chăn 1 tay kéo mền 1 tay cầm điện thoại

-hôm nay thi SP Idol đấy, mi thi hông_giọng Trân thăm dò

-HẢ_nó hết lên bất ngờ_hahahahaha VN Idol hả ( thông cảm, còn ngáy ngủ), mi thi thì thi đi tha cho ta hahah

-mi....._Trân ức nghẹn_lỗ tay mi bị gì hả ta nói VN Idol hồi nào mà cạnh khóe nhau thế, SP Idol thưa chị không biết thì giống tai lên mà nghe

-SP Idol_nó nhắc lại ngồi hẳn lên dựa vào cạnh giường

-uh mỗi năm SP tổ chức cuộc thi tìm ra những giọng ca hay nhất trong năm....._Trân giảng giải

-uh, rùi sao(cái này Blue cũng có)

-mi thi hông????

-thui cho ta xin một vé bình yên, ta buồn ngủ lắm, ở nhà ngủ cho sướng con mắt hi hi

-mi hát hay vậy không thi tiết lắm_Trân thất vọng

-thui không thi đâu, mi thi đi chúc may mắn nghen

-ê Nguyên mi thi đi rùi ta dẫn mi đi chỗ này ăn ngon lắm_giọng của Hạnh vang lên trong điện thoại

-ủa Hạnh cũng ở chỗ Trân hả_nó ngạc nhiên

-uh, ta mới qua lúc nãy

-hèn gì, hai đứa mi âm mưu phá giất ngủ của ta, mà mi cũng thi hả??

-uh, mi thi luôn đi cho vui

-tính lập thành nhóm tam ca vịt trời hả "nhỏ"_giọng trêu chọc

-con quỷ, có cần chê bai nhau vậy không,ta với Hạnh từng đoạt giải rùi đấy(Hạnh lên giọng), đi đi lát ta dẫn đi chỗ này ăn ngon lắm_Hạnh nài nỉ

-mi còn chỗ nào chưa chỉ ta nữa hả_giọng nó nghi ngờ

Hạnh dẫn nó đi đến nay cũng hơn cả trăm quán mà quan nào cũng ngon cả, hông biết đâu lắm thế nhỏ này có lừa mình không ta.

-còn chứ, chỗ này ngon tuyệt phải không Trân_Hạnh nháy mắt

-uh, ngon lắm, chậc......mới nhớ lại ta ứa nước bọt rùi nè, ta nhớ nhất là nước cốt dừa chỗ đó ngon tuyệt

-thiệt hả_nó nuốt nước bọt

-uh, mi không đi tiết ráng chịu đó nha_Trân chặt lưỡi

-ờ thi thì thi sợ gì, nhớ đó không được lừa ta đâu đấy_nó bước xuống giường

-ta lừa mi bao giờ chưa, chuẩn bị đi ta với Hạnh qua nhà mi

-uh_nó cúp máy chạy thẳng vào phòng vệ sinh

Thấ lại có một ngày chủ nhật dầy bận rộn nữa, cũng hay hay_nó cười đưa qua đưa lại chiếc bàn chải đánh răng

Nó đâu có biết rằng có một người đang nghe lén bên ngoài, nói nghe lén thì hơi quá (mà cũng gần như vậy_sao nói ngư không quá) ai bảo nó hét lớn quá chi. Hắn mỉm cười lấy diện thoại ra

-tao thi ( sút tích đẫ hiểu)

-ủa sao mày thay đổi nhanh vậy_Nhật nghi ngờ

-vậy mày không muốn tao thi hả_giọng khó chịu

-đâu có ba đứa mà thiếu mày làm ăn gì, tao biết mày không bỏ anh em mà

-dc rồi, tập họp ở nhà tao đi lát tình tiếp

-ok, thưa dại ca

Hắn nhét di dộng vào túi quần lửng thửng về phòng......trên môi nở một nụ cười tinh quái

Năm phút trước

Reenngggggggggg..........._tiếng di dộng vang lên

-alo_hắn cất giọng sau một hồi lọ mọ tìm điện thoại

-mày thi Idol không Phong

-thui, chán lắm tao không thi đâu, hai đứa mày thi đi

-mày không thi thì còn gì hay nữa, ba đứa sao thiếu mày sao được

-tao buồn ngủ lắm, hai đứa mày thi tốt nha_hắn cúp máy vùi đầu vào chăn nhưng mãi không ngủ được định ra vướn hít thở tí ngủ tiếp thì nghe tiếng hét thất thanh vang vọng cả núi rừng của nó(chào buổi sáng kiểu này có ngày vào nhà thương điên )

----------------------------------------------------------------------------------------

-ủa hai anh tới đây chi vậy_Trân Hạnh nhìn Nhật Bảo tò mò

-còn hai cô tới đây chi???_Nhật bước xuống xe

-kệ tui hỏi chi........._Trân vừa nhón chân nhấn chuông vừa liết khó chịu vì câu hỏi ngược lại của Nhật

Ting tong ting tong........_tiếng chuông cửa vang lên giòn giã báo hiệu cho nó biết có 2 con "quỷ" đang chờ trước cổng

-con ra mở cửa dùm bác nhé, không biết ai tới sớm vậy nữa_bác Hoa nhìn nó

-dạ_nó ấn núp mở lót tót chạy ra cửa.....khỏi nhìn cũng biết là ai

Hai chiếc BMV bóng loáng lăn vào sân, Trân Hạnh vẫn trung thành với xe đạp

-ủa, sao hai người này cũng ở đây, đi chung ah_nó ngạc nhiên nhìn Bảo Nhật

-không biết, mới gặp trước cổng_Trân giọng vẫn khó chịu

-uh_nó nhíu mày săm soi hai anh chàng có thái độ khả nghi này

Chà chà việc gì đây nhỡ không lẽ cũng......nó cười tươi rút ra nhận xét thui kệ có khi lại hay_nó nghĩ quay qua hai cô bạn

-hai mi ăn sáng chưa vào ăn luôn_nó kéo luôn tay hai cô bạn vào

-chưa, lật đật chạy qua nhà mi mà quên luôn, giờ mới thấy đói_Trân cười tươi xoa cái bụng đang réo ầm ĩ

-hai đứa mày tới rồi àh_hắn suất hiện sau lưng nó (cứ như ma ý)_vào trong đi

Ba cô nàng ngơ ngát nhìn theo.....sao đáng nghi thế nhỉ...

-cháu chào ông, chào hai bác_bốn đứa lẽ phép cúi chào ông Sơn & ba mẹ hắn

-uh, các cháu đền sớm vậy, ngối ăn chung luôn nào_ông Sơn đặt tờ báo xuống bàn

-dạ!!

Mọi người có mặc đông đủ, các món dần được dọn ra

-hôm nay mấy đứa tính đi đâu hay sao mà tụ họp sớm dữ vậy_mẹ hắn dò hỏi

-dạ_hắn đáp gọn rồi tiếp tục ăn

-hôm nay ở trường tổ chức thi Idol chắc mý anh cũng thi _Đan chen vào

-ah_mẹ hắn gật gù

-ba người cũng thi nữa hả??_Trân hỏi lại

-có sao không??_Nhật dừng đũa nhìn cái mặt bí xị của Trân

-không_Trân đáp gọn cùng tiếng thở dài ngao ngán

Nó nhíu mày_thái độ của Trân Hạnh sao thế nhỉ không lẽ sáng đi sớm quá con ma nào theo ám rùi hay sao mà nhìn âm u thế_nó quan sát kĩ lường từ cử chỉ của hai cô bạn mà không hay biết rằng chình mình cũng có hành động kì lạ khiến người khác phải ngoái nhìn

-ê, khỉ bộ hết thức ăn sao mà nhai cái muỗng mãi thế_hắn đánh "nhè nhẹ" vào vai nó

-úi_nó nhăn mặt liết về phía kẻ đánh mình

-bộ anh hết muốn ăn cơm rùi hả, chuyển sang ăn đấm ah_mắt nó đằng đằng sát khí giơ tay lên đe dọa

-haha_hắn khum người xuống nói nhỏ vào tai nó_cô quay lại nhìn kĩ đi khỉ_giọng điệu mờ ám, ánh mắt gian sảo.....sao ghét thế này

Quay thì quay tui sợ chắc_nó nghĩ rùi quay ngoắc cái đầu 90 độ.

Mọi cặp mắt đang đổ dồn về nó vừa tò mò vừa cố nén cười.....úi giời......

Tới giờ nó mời có đủ thời gian nhìn lại mình. Một tay cầm chén( đã hết cơm) tay còn lại cầm muỗng....... gặm (sao giống chuột vậy). chả là lúc nãy định xì xụp húp canh nhưng...... eo ui quê quá

-dạ đâu có gì đâu mọi người ăn tiếp đi ạh_nó cười tươi nhìn gương mặt như đười ươi của hai đứa bạn

Tại hai mi mà ra không đấy cười gì lắm thế_nó liết

Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười vồn vã, người vui kẻ quê lẫn lộn.... hùm!! nhưng thui, lại có việc phải lo rồi_Hai cô nàng áp giải bạn lên phòng nó

-hai mi làm gì mà ghê vậy_nó nhíu mày nhìn hết người này đến người nọ

-chuẩn bị đi, lát nữa thi rùi_Trân Hạnh sốt sắn ngồi vào bàn máy tính

-làm gì gấp gáp vậy_nó thả lưng lên giường chống tay nhìn bạn

-sao không gấp thua lần này nữa ê mặt lắm_Trân vẫn gián mắt vào máy

-thua....thua ai_nó tò mò hỏi lại

-tại mi mới đến nên chưa nghe danh "ba công tử SP" rùi, bọn họ được cả đài chuyền hình mới đi hát đấy

-gì ghê vậy, có nổ không_nó trố mắt nhìn Hạnh như không tin vào tai mình

-không đâu, tại mi chứa thấy nên chưa biết đấy thui, năm nào hai đứa ta cũng thi nhưng vẫn thua liên tục, vậy mà năm ngoái họ nói không thi nữa nhường cho chức vô dịch lại, toàn bịa_Hạnh không giấu vẻ bất bình

-chà chà_nó chống càm suy nghĩ

-ê hai mi_nó ngoắc hai cô bạn lại nói nhỏ

-------------------------------------------------

-được không đó, lỡ bị phát hiện thì sao_Hạnh

-có sao!!!_nó vẫn bình thản

-ta thấy ý kiến của mi được đó_Trân tán đồng_biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, mi thông minh lắm_Trân vỗ vai bạn

-ta mà lị_nó vỗ ngực tự đắt

Ba cô nàng rón rén mở cửa phòng bước ra. Thật chậm thật chậm cho những bước chân không phát ra tiếng động. a hà, đã tới được cửa phòng, nó áp tai vào.......

-ủa sao không nghe tiếng gì vậy_Trân vỗ vai nó sau một hồi nghe lén không thấy một động tĩnh gì, cái phòng vẫn im thinh thích thách thức sự chờ đợi của bọn nhóc

-á_nó la lên rùi tự tay bụm miệng mình lại ( có ai vừa ăn trộm vừa la làng bao giờ)_mi làm ta đứng tim đấy

-ah há, không ngờ mi cũng nhác gan vậy_Trân nhe răng cười

-mi hơn gì ta đâu_nó khó chịu trước câu cạnh khóe của bạn

-thui mà, sao lâu quá ah ta sốt ruột lắm mở cửa vào trong thử đi!!_Hạnh đề nghị

-mi mở đi_nó chỉ vào nắm đấm cửa

-sao lại là ta, mi ở đây biết 'cách' hơn ta mà_Hạnh cười

-người biết "xâm nhập gia cư bất hợp pháp" là tội nặng lắm không_nó nói mặt nhăn nhó_oản tù tì đi cho công bằng

-ok_ba cô nàng như ba đứa con nít sắn tay áo lên và

Oản tù tì ra cái gì ra cái này_ba đứa đồng thanh

-áh há_Trân Hạnh ôm nhau hét_yaerd yeard_hai cô nàng vô tư nhảy tưng tưng (úi giời bọn này đi nghe trộm vậy đấy khác nào lạy ông con ở bụi này)

-hu hu_nó bí xị_hai mi chơi ăn gian

-ăn gian cái gì, thua phải chịu mới là quân tử, mở cửa đi mở cửa đi cưng

-huhu , ôi cuộc đời trong sạch của ta_nó tiến từng bước nặng nhọc về cánh cửa (chằng khác nào cửa địa ngục)

-ba cô làm gì mờ ám đó_ba anh chàng bất thình lình xuất hiện

-áh.......áh.........._ba nhóc thay nhau hét....... Rồi im bặt......tiếp tục là tiếng ư ư vang lên

-cô đừng hét nữa điết lắm_hắn nói nhỏ vào tai nó tay vẫn bịt chặt mồm nó

-phù phù, anh làm cái quái gì đó hả, lỡ tui ngộp thở chết tui có làm ma cũng theo ám anh _nó hét vừa xoa long ngực sau khi được trả tự do cho cái miệng

Ú tim tí nữa là vào viện_ba cô nàng nhìn nhau mờ ám

-cô làm gì trước cửa phòng tui đó, nghe lén ah_hắn nhìn nó

-nghe lén cái đầu anh, tui đang đừng trước phòng tui chứ bộ, xí tưởng hay lắm sao , ai thèm_ba nhóc chua ngoa tự biện hộ rồi lạch bà lạch bạch đi vào phòng nó

Hắn lắc đầu nhìn theo nghẻm miệng cười, em là thế đấy. cô khỉ lóc chóc ạh

-hú hồn, mém chút nữa ta rớt tim ra ngoài rùi_nó ngồi xuống cạnh cửa

-bộ ngươi chưa qua phòng Phong bao giờ àh_Trân ngồi bên cạnh nhìn bạn

-chưa_nó trả lời thiết tình_thì sao???

-vậy mà ta tường hai người......._nói rồi Trân nở một nụ cười rất chi tinh quái

-thui ngay cái đầu óc đen tối của mi đi, ta qua phòng hắn để cãi nhau ah, mới nhìn cái mặt là ghét ko chịu được rùi

-con gái nói ghét là thương, con gái nói thương là ghét đó_Trân thay câu trả lời bằng lời một bài hát rất quen thuộc

-mi muốn chết thì ta cho chết_nó nhào vào thọt lét bạn

Hai cô nàng lăn lộn dưới đất đùa giỡn

-thui đi hai chị, thi mà giờ này chưa chuẩn bị gì còn 1h nữa thui kìa_Hạnh khoanh tay trước ngực giọng dõng dạt như cô bão mẫu

Hai cô nàng ngừng bỡn thay nhau đưa mắt tìm cái đồng hồ treo tường

-áh, sao ngươi không nói sớm_hai cô nàng cuốn cuồng bò dậy

-hét muốn khan giọng mà hai đứa mi có nghe đâu

-ok, làm việc nào

---------------------------------

-bài này nghe được đó, chọn bài này nhé_Trân nhìn hai cô bạn đang trầm tư suy nghĩ

-ok, nghe được đấy, giờ còn phần nhạc đệm nữa là ổn. theo như hai mi nói thì chúng ta cần phải tự đàn mới có cơ hội chiến thắng

-uh, rồi sao??_Hạnh hỏi lại

-thì mình tự đàn chứ sao, bài này chỉ cần ocgan thui khá đơn giản

-nhưng ở đây làm gì có đàn mà tập_Trân nhìn quanh

-theo ta_nó bước ra ngoài hai cô bạn theo lon ton theo sau

-ủa ai đến trước vậy_nó hé mở cửa phòng nhạc cụ

-wa, ba lão ma đầu cũng đang tập_nó thông báo. Bọn hắn lại có một biệt danh mới ai bảo hù nó làm chi

-đâu đâu_hai cô nàng lanh chanh chạy lại sô đẩy

-từ từ nào bị phát hiện giờ_nó giống tai hết cỡ. ồ một bản tình ca được đệm bằng bàn ghi ta, wa hay quá chứ. Từng nốt nhạc vang lên êm đềm như được một nghệ sĩ lừng danh thể hiện. ba nhóc im lắng thường thức cho đến lúc tiếng nhạc kết thúc

-lại là ba cô nữa àh_hắn khoanh tay trước ngực nhìn ba nhóc

Mãi mê nghe, ba nhóc ló đầu vào lúc nào không hay

-ơ hay, bọn tui xuống đây tập đán chớ bộ!!_nó cười bước hẳn vào trong_ba người xong chưa

-rồi!!!

-vậy tốt, ra ngoài dùm nhé_nó đầy lưng hắn cùng hai ông bạn ra ngoàì. Nhưng ba anh vẫn đứng trơ ra như pho tường mặc cho mọi sự cố gắng của bọn nhóc.

-lại muốn gì đây_Trân nhắn nhó

-thì nghe mí cô tập chứ có gì đâu_Nhật cười

-nghe cái gì, ra mau_Trân khó chịu

-ngộ chưa, ba cô nghe bọn tui thì được, sao bọn này ko nghe được

-bộ tôi muốn nghe àh, chỉ là ép buộc thôi_Trân lên mặt

Nhất lắc đầu nhìn cười cười, làm Trân hơi sượng.........

Quái lạ sao hôm nay hiền vậy nhỉ, như mọi hôm thì cãi tới bến mà_Trân nghĩ

-hay là mý cô đàn dở quá sợ người ta nghe xấu hổ_Hắn khích bát (ôi lại chiu cũ)

-không dám đâu, không biết ai hơn ai đâu nha_nó giọng thách thức

-ùh, vậy dám thi không_Bảo nhìn ba đứa thăm dò

-thi gì???

-thi xem ai thắng

-điều kiện???_nó thằng thắng

-bên nào thắng sẽ tự do sai khiến bên kia 1 điều kiện??? sao chịu không

-nhưng............_nó nhíu mày

-cô sợ àh_Bào nhìn Hạnh

-sao không dám, thi thì thi sợ gì_Hạnh lên giọng

Trân Nó nhìn Hạnh như vật thể lạ. nhỏ này sao hôm nay bạo gan vậy, mọi bữa không do nó hay Trân nóng nảy 'bị dụ' thì thui sao hôm nay nó cũng........

-hai mi nhìn gì dữ vậy_Hạnh sờ mặt nhìn_dính gì àh

-không.....không......._Nó Trân thay nhau lắc đầu

-là sao????

-sao hôm nay.......mi...... 'anh hùng' đột xuất vậy có bị trùng gió không_Trân sờ trán bạn

-gì chứ_Hạnh nhăn mặt

-còn hai cô thi không hay........._Hắn bỏ lững

-hay cái gì, thi thì thi àh, nhưng điều kiện phải trong khả năng thực hiện ok??

-tất nhiên ba cô khỏi lo!!

-rùi, ba người ra ngoài dc rùi đó, kì đà cãn mũi hoài

-ok, không cần đuổi, nhớ lời hứa đấy.

-yes, biết rùi........chuẩn bị nghênh chiến đi

Một cuộc đấu nảy lửa lại sắp bắt đầu liệu ai sẽ là người chiến thắng đây !!!!!!!!

---------------------------------------------------------------------------------

Lộc cộc đạp cuối cùng cũng về tới nhà. Nóng thật cảm giác cháy cả da thịt chứ chẳng chơi. Một ngày xui ơi là xui mà......

-tức chết đi được!!_Trân vừa đi vừa làu bàu tức tối

-thui bỏ qua đi!!, tức chi cho mệt_nó vỗ vai bạn

-bỏ sao mà bỏ được, mi không thấy bất công sao?_vừa nói Trân vừa quay lại nhìn người đi sau bằng ánh mắt nảy lửa

-làm gì nhìn ghê thế coi chừng đau mắt đấy cô nhóc_Nhật trêu chọc

-đau kệ tui không liên quan gì đến mý người 'dưng'_Trân trề môi

-thui đi!! Vào, tính ở đây phơi nắng àh, thành mưc nướng hết giờ_nó vừa nói vừa lôi bạn vào nhà mặc cho vẻ khó chịu của cô nhóc

-nè uống cốc nước hạ hỏa đi_nó đặt ly cam vắt với nhưng viên đá li ti lên bàn

Trân quơ lấy cái cốc tu một hơi. Những viên đá tan dần trong miệng xua đi bao mệt mọc khó chịu của buổi trưa nóng nực. Một ngày thật xiu xẻo

-vui lên nào Hạnh, có gì đâu nào_nó cười vừa nhai viên đá trong miệng_không phải đúng ước muốn của hai đứa mi rùi còn gì, giải nhất nè_vừa nói nó vừa lúc lắc cái huy chương trước mặt

-thui mi cất dùm, nhìn nó ta nhức đầu quá_Hạnh gạt tay nó ra

Nó lắc đầu nhìn hai đứa bạn, nó cũng là nạn nhân đấy thui giờ còn phải nai lưng ra xoa dịu cho người ta trong khi chình mình cũng muốn nổi lửa, thật hết chỗ nói........

-nhìn mặt hai mi như dưa đám ấy!!_nó trề môi_dù gì mình cũng đoạt giải mà

-có thể ban tổ chức năm nay bị mua chuộc hết rùi nên mới bày ra cái trò mới này,nếu mý con nhỏ kia không phá thì mình đâu ra nông nổi nào???_Trân tức tối đánh tay xuống bàn (ngu quá), mặt từ từ nhăm nhúm lại tội nghiệp, chắc do tức quá hóa hồ đồ rồi muốn thử độ cứng với cái bàn gỗ đây mà, nhìn con bạn nhăn nhó đến tội, muốn cười lại không dám, chắc nó sé xác quá. Liết sao Hạnh thì nó đã gụt mặc xuống bàn

-ui ui, pé Trân của chị có sao hem có đau hem_nó cầm tay bạn xoa xoa nắn nắn giọng ngọt lịm

-úi thui mi đi, đau quá_Trân rụt tay lại lập tức_người ta đau gặp mi nữa vào viện quá

-haha_nó cười to.

-áh, thì ra mi chọc ta àh_Trấn đứng phắt dậy chạy lại chỗ nó đứng

Do đã chuẩn bị trước nên nó nhanh chóng né đòn, hai đứa bắt đầu cuộc maratong vòng vòng cái bàn, đưa dí đứa chạy la ó ùm sùm

-ta ....chỉ giúp đưa mi đi nhà xác sớm hơn thui_nó vừa chạy vừa lanh chanh quay lại

Oạch!! nó té lăn quay do va phải cái vật gì mếm mềm

Oái chết ùi

-xí!!!!_nó hét lớn

-xí cái gì, chuẩn bị mua hồm là vừa rùi đó nhóc!!_Trân cười gian

-mi chơi ăn gian, ai lại chui lỗ chó vậy chứ!!

-lỗ chó cái gì, nếu ta ko chui gầm bàn chừng nèo mới bắc được con sóc như mi hả!!

-Hạnh cứu ta , Hạnh ơi_nó nài nĩ

-mi chết đi, hihi, để ta đánh phụ nha Trân, đang buồn quá nà!!_Hạnh cười

-hai mi, hai mi_mắt nó méo sệch

-dzô_Trân hô lớn

Hai cô nàng nhào vô thọt lét làm nó lăn lộn đến mệt vừa hét vừa đỡ.

-thua!! ta thua!!

-biết điều đấy_Trân Hạnh đánh tay vào nhau ăn mừng chiến thắng

-hai mi ác lắm

-mi nói gì muốn nữa hả

-đâu.....đâu có...ta nói hai mi sử ta 'mác' tay lắm mà

-hahaha_ba cô nàng cùng cười lớn

-đỡ bùn hơn chưa_nó ngồi ngay ngắn trên bàn nhìn bạn

-rồi_Trân Hạnh cười hiền

-mà ta lại thấy nhờ nó cắt đứt dây đàn lại hóa hay, nếu không Nguyên sao biểu diễn tài piano được, tuyệt thật nhìn ban giám khảo gật gù ta cứ tưởng........ah mà , mi học bao lâu mà đàn hay thế???_Hạnh nhìn bạn

-có gì đâu....chắc cũng gần 12 hay 13 năm gì đó!!_nó cười

-vậy mà dám giấu nghề nghe, mà sao lúc nãy mi không để con bé Giang vạch mặt bọn cắt dây đàn, mi ngăn lại chi vậy??_Trân chau mày nhìn nó

-nói ra thì cũng có làm được gì nó, mình không có bằng chứng mà, và lại như vậy chỉ gậy thêm phiến phức cho Giang thôi, tội nghiệp con bé

-phiền phức?? là sao_Hạnh khó hiểu

-mi nghĩ bọn kia sẽ để yên cho con bé ah......_nó thở dài đặt ly xuống bàn chống tay ra sau

-ờ, nhưng giờ tính sao đây??_Trân cũng thở dài

-sao là sao?? Tới đâu hay tới đó vậy_nó ngước nhìn lên trần nhà_hay hôm nay hai mi ở lại chới với ta đi, ông với hai bác ra ngoài cả rùi chả ai nói chuyện với đánh cờ chán lắm_nó nhìn hai cô bạn đề nghị

Trân Hạnh mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ riêng về lịch trình hôm nay của mình

-ok, hôm nay ta cũng chả có việc gì làm, ở lại quậy với mi luôn_Trân cười

-ta cũng vậy_Hạnh

-yaerd, thương hai mi quá àh_nó cười mang ba cái ly lại bồn rửa

-ba lão ma đầu kia đâu sao không thấy ta_Trân nhìn quanh

-đang ở phòng trên đấy!!_nó nói vẫn cặm cụi làm

-nhỏ My gan nhỉ đã cắt đây đàn rùi còn dám vát sát theo mình về nhà_Trân tức tối

-kệ nó đi, vậy càng hay_no úp ba cái ly vào khay quay lại bàn

-sao mà hay??_Hạnh khó hiểu

-thì ba lão kia bận rộn nên không chọc phá mình nữa, vậy cũng hỏi

-àh há, sao ta không nghĩ ra_Hạnh cóc đầu mình

-gần 11h rùi_Trân nhìn đồng hồ_hôm nay không nấu ăn àh, bác Hoa đâu??

-bác Hoa đi thăm nhà bà con rồi, nghe nói có người bị bệnh nặng lắm!!_nó huyên thuyên_mà hôm nay cũng chả có ai ở nhà đỡ phải nấu cơm??

-vậy lát nữa ăn gì???_Hạnh nhìn nó

-cái gì vừa ngon bổ rẻ ý_nó cười tinh ranh

-ngon bổ rẻ, là cái gì??_Trân Hạnh đồng thanh tò mò (máu ăn uống nổi lên tới nốc nhà rùi)

-mì gói!!!! Hahaha

-trời!!_Trân Hạnh mặc méo sẹo

-giỡn thui, ăn gì lát mình đi chợ mua về nấu, nhìn mặt hai mi kinh dị quá ah

-ờ vậy mới được chứ, rũ người ta ở lại mà cho ăn mì gói........pó tay mi luôn_Trân cằn nhằn

-NGUYÊN ƠI_tiếng Đoan vang lên_lên phòng chị một tí

-vâng_nó nói vọng lên_thui hai mi ngồi đây ăn hoa quả tí đi ta lên coi có việc gì

------------------------------------------

Nó nhảy lon ton như bà cụ non đến trước cửa phòng Đoan. ờ thì gõ cửa nè (phép tắc tối thiểu của người lịch sự đây)

-em vào nhé_thấy cửa không khóa nó nói vào

-uh, vào đi_giọng Đoan vang lên

Nó nhẹ nhàng kéo cánh cửa đi vào. Một căn phòng màu hồng được trang hoàng rất kĩ lưỡng theo đứng chất của thiên kim tiểu thư (nhà này thiên vị quá àh nha, phòng nó đơn giản trong khí đó........_t/g tức dùm luôn)

-em giặt dùm chị vài bộ quần áo nha_Đoan nói rùi bước lại tủ đồ

-cái này cái này.............cái này_Đoan lôi ra một đồng quần áo

Úi giời!! vài bộ đây sao_nó lắc đầu_mà nhiêu chẳng được cứ nhồi hết vào máy giặt bấm nút là xong, khỏe re hehhehe ( mấy việc này từ hồi ở đây tới giờ nó làm hoài, còn ở nhà thì có mẹ nó lo hết ^^!_ nhưng làm riết cũng quen, lúc đầu còn thấy bực bội đôi chút nhưng đâu cũng vào đó)

-rồi, em mang đi giặt dùm nha!!_Đoan nhìn nó khinh khỉnh điệu bộ như cô chủ và người làm thức thụ

-vâng_nó ngoan ngoãn nhặc từng bộ lên

-àh mà nè, loại vải này giặt tay dùm chị nha, giặt máy dễ nhàu lắm không ủi được

-hả??? giặt tay_nó ngạc nhiên xuýt tí rơi hết đồ xuống đất

'trời ạh!! lại trò gì đây'_nó nghĩ

-uh, được không??_Đoan nhìn nó chắm chằm

-hmmmmmm............_nó nhăn nhó khó chịu chần chừ không biết trả lời ra sao

-không được hả???_giọng Đoan càng thúc dục hơn

-được......_nó miễn cưỡng nói

-không được_ Hương bước vào

-em làm cái gì vậy Đoan_giọng Hương nghiêm nghị

-chị không thấy sao_Đoan nhìn chị

-em quá đáng lắm rùi đấy, chị nói ông bây giờ??_Hương đe dọa

-chị nói đi, ông làm gì được em, ông ở tận ngoài Hà nội với lại em có làm gì nó đâu, không phải nó tự nhận là ngưởi ở sao???

-em........._Hương tức tối_nhưng......

-thui để em đem đi giặt......_nó cắt ngang cuộc tranh cãi

-nhưng......_Hương ấp úng

-không sao đâu chị!!

Nó cười hiền rồi khệ nệ rinh đám quần áo xuống, thà chịu khổ một chút để mọi chuyện êm xui. Ông nó mà biết nó ra thế này thì sẽ thông báo cả cái thành phố này biết nó là ai quá. Và nó cũng sẽ chính thức trở thánh vị hôn phu của lão ma đầu dưới kia, ôi kinh khủng quá.( Nó lại bắt đầu kích hoạt trí tưởng tượng phong phú của mình rùi đây). Đi một ngày đáng học một sàn khôn, Nhịn!! Nhưng ..... Đoan càng ngày càng quá đáng, màn kịch này lại do nó tạo ra thì biết sao giờ, đúng là tự mình làm khổ mình mà. Nó lắc đầu ngoày ngoạy xoa dịu cảm giác bực tức thoáng qua.

-ủa, cô/ mi làm gì thế!!_ba 'lão ma đầu' cùng hai cô bạn nhìn nó ngơ ngát

-giặt đồ chứ chi không thấy àh_nó càu nhàu tỏ vẻ khó chịu

-uh, bỏ vào máy đi rùi ra nói cái này nè!!_Trân chỉ đạo

-nói gì nói đi_nó đứng lại nghe

-thì đem giặt trước đi rùi lại ta bàn cái này nè

-bỏ được ta bỏ rùi không cần mi nhắc!!

-là sao???

-loại vải nì nè_vừa nói vừa ôm tay vừa chỉ vào đống đồ (pro quá)_phải giặc bằng tay mới sạch không thì bị nhàu không ủi được_nó nhái lại lời Đoan

-hả_cả 5 người cùng nhìn nó mắt mở to hết cỡ

-hả gì, nói gì nói lẹ đi???

-ờ!!! Nhật muốn chúng ta đi picnic!!

-cái điều kiện đó hả?_nó nhìn Nhật, mặt anh chàng sao méo sẹo. àh há hehe_nhưng hình như điểu kiện này chỉ mình mi thực hiện thui đó Trân_nó tinh ranh nhìn bạn

-là sao??_Trân ngơ ngát

Nó lắc đầu, đầu óc con bé này mọi khi đen tối lắm sao hôm nay trong sáng đột suất vậy nhỉ, nhưng lại không đúng chỗ rùi_nó đá vào chân hắn ra hiệu giải thích

-àh, thì mỗi người trong ba chúng tôi sẽ ra một điều kiện với một người_hắn cưới giang nhìn nó

Nó đáp lại bắng nụ cười méo sệch, tay vẫn khệ nệ áo là áo, câu nói của hắn mang đầy những nguy hiểm, chứng tỏ người ra điều kiện với nó là hắn, không đúng không ăn tiền >..<

-gì kì vậy!!_Trân nhìn Nhật (anh chàng có vẻ hài lòng lắm với mí đứa bạn biết điều)_đi một mình tôi không đi đâu chán lắm_Trân lắc đầu

-nhưng có hứa rồi àm không nhớ àh?

-nhớ nhưng để việc khác đi!!!

-nhưng hứa thì phải giữ lời chứ và..........bla bla ....._Nhật nói một tràng vừa năn nỉ vừa đe dọa

-thui mí người bàn luận tiếp đi tui đi giặt đồ_nó mang ra cái thau bỏ vào

-có cần tui giúp không!!_hắn nói theo

-không!! cảm ơn_nó ngao ngán lôi cái thau to đùng ra vườn

Hai cô nàng Mi, Vân đang nhìn nó chỉ chỏ bán tán gì đó rất sôi nổi (hai người nì cũng ở lại chơi)_nó nhúng vai thở dài. Nhịn !!! thích cứ cười.

-------------------------------

Một ít xà phòng nè, rùi đổ nước vào khuấy lên nè, bỏ đồ vào rùi nè, tiếp theo là........là làm gì??_nó chống càm nhìn thau đồ suy nghĩ_nói ra thì thật ngại từ bé đến lớn không biết giặt đồ bằng tay(thông cảm osin nghiệp dư mới vào nghề), đồ dơ toàn phóng vào máy cho nó giặt thui!! Mí cái bước trên cũng do nó coi phim nên biết , ôi trời ơi bác Hoa lại không có ở nhà, làm sao đây trời.........vào hỏi mấy đứa kia, không không có khi còn ngu hơn mình_nó lắc đầu xua đi cái suy nghĩ kì hoặc vừa thoáng qua.

Bầu trời trưa đầy nắng, cái nắng gây gắt của một thành phố đông đúc phả vào từng hốc cây, ngọn cỏ, lòng nó lại dâng lên một nổi khó chịu (thông cảm hôm nay nó sock quá nên tâm trạng không bình thường), nó một đại tiểu thư đúng nghĩa dù cái việc nó đang làm là do nó tự nguyện nhưng...........hừm_nó thở dài ngao ngán, cái đám đồ này có dơ gì đâu chứ, nghĩ lại nó giống nàng Tấm trong truyện cổ tích quá, nhưng thay vì nhặt thóc thì nó phải giặt đồ

-mi làm gì ngồi thừ ra vậy_Trân Hạnh bước đến

-giặt đồ nè_nó chỉ vào cái thau

-ờ, vậy giặt đi sao ngồi buồn thế_Trân ngồi xuống cạnh nó

-nhưng......_nó gãi đầu_hai mi biết hông chỉ ta đi!!

-hả_hai cô nàng cùng đồng thanh_phải không đó???

-uhm, ta biết hai mi tốt lắm mà chỉ ta đi mà_nó nài nỉ làm mặc dễ thương vô cùng

Hai cô bạn cùng đưa tay véo má nó

-nhìn mi ta cứ tướng đại tiểu thư không đấy!!, nghĩ cũng hay vậy mà mi không bị đuổi việc đấy_Trân huýt vào vai nó

-sao cũng được, giờ làm sao nữa, chỉ i

-ờ thì......_Hạnh nhìn Trân, Trân nhìn lại Hạnh

Nó lại thở dài, hai đứa này chắc cũng mù tịch rùi, thế là hết

-hai mi cũng không biết???_nó hỏi nhưng không cần câu trả lời (nhìn mặt là biết ngu rùi )

-ai nói không biết, nhưng ta chỉ mi, mi phải đi picnic với ta và Hạnh àh nha_Trân nhìn nó

-là sao??_nó ngơ ngát

-là hai đứa cùng thực hiện một điều kiện đó nhóc!!

-ồ........

Hai lão Nhật Bảo coi cũng biết suy nghĩ đấy chứ, lôi một lúc hai đứa là khỏi bị từ chối ủa mà......

-sao ta cũng phải đi_mặt nhăn nhó

-ta đâu ép , nhưng ta không chỉ mi đâu nha!!_Trân cười gian manh

-bạn bè thế đấy_nó trề môi_ thui được rùi đi thì đi, ở nhà một mình cũng chán

-ok, vậy đồng ý rùi đó

-yes, bắt tay vào việc nào!!giờ làm sao nữa_nó chờ đợi

-ờ thì.....ta thấy trong phim người ta dùng cái cây gậy dài dài vầy nè dấp vào cho sạch đó_vừa nói Trân vừa diễn tả

Nó lắc đầu

-cái đó xưa rùi, mi không thấy mí cái áo này đính hạt sao, đập vào cho nát àh

-ờ thì_Trân gãi đầu

-àh nhớ rùi, một lần ta thấy ông anh giặt đồ rùi hình như là vầy nè, hai mi đứng tránh ra_Hạnh cời giày ra bước vào thau và đạp

Nó Trân nhìn nhau

-ủa, giặt đồ là vậy đó hả_cả hai đồng thanh vừa ngạt nhiên vừa thích thú

-uh_Hạnh quả quyết

-ồ, giặc đồ hay quá nhỉ, ta làm với

Hai đứa vứt đép wa một bên nhảy vào thau và đạp........cũng may là cái thau rất lớn mới có sức chứa đủ ba đứa tụi nó. (Mà cái kiểu giặt đồ này là củng mấy người lười biếng mà nhỉ )

-đạp mạnh lên, mạnh nữa lên_nó hô khoái chí

Ba cô nhóc như ba con khỉ lau chau nhảy lên nhảy xuống cười nói vui vẻ hồn nhiên như con ních giữa trời chưa nóng nực, vừa giặt vừa nghịch nước vào nhau.

---------------------------

Bên trong nhà, có ba anh chàng đáng quan sát ba cô bé của chùng ta ' giặt đồ' theo đúng nghĩa của nó (cũng may ba ông này cũng mù tịch nên mý nhóc không bị chê là con gái hư hihi )

-lúc trao giải nghe ba cô ấy đoạt giải nhất làm ta muốn đứng tim_Nhật vừa nhìn ba nhóc đùa giỡn vừa nói

-cũng may mí ông giám khảo còn có con mắt đánh giá chính xác đấy_hắn nói

-nhưng cái vụ giải xuất sắc nhất lần đầu ta nghe thấy đấy, ba cô nàng chiến thắng tới miệng còn bị rơi mất...._Bảo phụ họa theo

-bởi thế không thấy ba nàng bực tức từ trưa tới giờ ah, mà cũng tội hai đứa mày vỡ kế hoạch_hắn trêu chọc nhìn bạn

-biết sao được mày, hên là họ chịu đi đấy, lát mình kiếm cớ tách ra, ok_Nhật đề nghị

-tùy hai đứa mày, tao không ý kiến_hắn chống càm nhìn ra khoảng sân trống nơi nó đang nô đùa. Hai đứa bạn đã xác định người nó yêu và tiến tới sau một sự hiểu lầm nhỏ (cái gì từ từ biết nhé ^^), còn hắn?? hắn đang nghĩ gì làm gì, chỉ còn chưa đầy một năm nữa thui hắn phải có quyệt định cuối cùng, hoặc Hương hoặc Đoan, sao tại sao người đó lại không phải là.....không không....._hắn lắc đâu xua đi cái suy nghĩ oái ăm thoáng qua_nhưng.....nếu đó là.....thì hắn sẽ hạnh phúc biết bao....

Ánh nắng gây gắt chíu qua khung cửa sổ ùa vào trong nhà, hắn vẫn im lắng ngồi đó với bao suy nghĩ trong đầu, mắc vẫn hướng về một người, sao người ấy lại vô tư thế nghĩ......

----------------------------------------------------

Picnic ah, hết chỗ đi rồi hay sao lại đâm đầu vào khu vui chơi thế này. Nhìn qua nhìn lại thì đây chắc hẳn là khu vui chơi. Nhìu con ních quá trời, chỗ này khá lạ từ hồi tới đây nó chưa ra vùng ngoại ô lần nào, vậy càng hay, lại một khám phá mới

Chia tay nhau ở cổng 3 nhóm tách ra khu ẩm thực ưa thích, do ba chàng làm hường dẫn viên. Tội nghiệp Trân Hạnh bị kéo đi tuốt luốt. Chán thế là cùng, vì hạnh phúc trăm năm của bọn nó đánh hi sinh vậy

Lẽo đẽo theo lão Phong tạm, dù gì mình cũng mù đường_nó nghĩ,mặc cho ba cô nàng cố tách nó ra

-để tui đi lấy cơm cho, mấy cô ngồi chờ tí nha_hắn nói rồi nhanh chóng chạy lại gian hang nở một nụ cười thật tươi với cô bán hang (hết biết)

-cô mặc dày thật đấy_Mi châm chọc

Nó ngồi im tu li nước của mình. Mặc kệ ai nói gì

-tui đang nói cô đấy cô không nghe àh_Mi đánh xuống bàn chỗ nó ngồi

-gọi tui àh, mà tui tưởng cô tự nói mình đấy chứ_nó cười đáp lại

-cô........._Mi tức tối

-cô tự nhìn lại mình đi_nó bồi thêm làm Mi càng hậm hực hơn

-tui làm gì nào?? có người nghèo rớt mồng tơi mà cứ làm phách, đĩa đói đòi đeo chân hạt!! _Mi vẫn cái giọng châm biếm

-vừa nghèo vừa xấu _Vân nói thêm vào

-tui vậy đấy, vậy mà có người đang ghen tị đấy, muốn được như tôi àh

-ai thèm, tui nói cho cô liệu mà làm để sau này ôm mặc khóc thì bảo bọn tui không nói trước!!_ Mi giảng đạo

-ồ, vậy thank lòng tốt của hai cô nhìu nha!!

-tốt nhất cô đừng bám theo Phong nữa_Vân vẫn không tha

-bám, tui nghĩ người bám theo người ta là hai cô đó!!_nó khoang tay trước ngực ôn tồn đáp trả

-cái thứ không cha không mẹ đi làm thuê mà còn bày đặt, Đoan cô coi lại người ở của mình đi_Mi

-cái gì?? Cô nói ai không cha không mẹ đó

-cô đó_Mi

Ào!!_nó tạc nguyên ly nước đang uống dở vào mặt Mi

-cô ăn nói thiếu văn hóa vừa thôi nhé, một lần nữa là tui không khách sáo đâu_giọng hăm dọa

-cô........_Mi nhìn quanh nhưng không thấy gì có thể ' chọi' lại nó

Mắt Mi dừng lại ở chính túi sách của mình, không cầm quan tâm đánh lại nó cái rùi tính (tính tiểu thư nổi lên rồi)

Nó vẫn ngồi yên hai chân đang chéo, tay vẫn khoang trước ngực như thách thức hai cô nàng. ( hôm nay không phải lúc chọc nó rùi, nổi điên từ sang ^^! Thông cảm)

-cô làm gì vậy Mi??_hắn đặt mý xuất ăn lên bàn nắm lấy tay Mi( tay cầm túi)

-tại nó tạt nước vào mặc em!!_Mi mếu chỉ vào mặc mình

-là sao??_hắn chau mày khó hiểu. (vậy thui chứ hắn nhìn thấy hết diễn biến cuộc cãi vã, cái quầy có xa chỗ mí cô nàng lắm đâu)

-nó tự dưng tạt nước vào mặc em đó_Mi chỉ vào nó

-đúng đó anh Phong_Vân hùa theo

Vẫn điệu bộ đó, nó khoanh tay trước ngực không cần biện minh.

-thui ăn nè, trưa rồi mấy cô còn cãi nhau_hắn tứ tốn ngồi xuống bàn

-nhưng........_Mi vẫn ấm ức. Tí nữa là cho nó ăn cái túi cho hả dạ (không biết ai hơn ai nha)

-cô coi lại người làm của mình nha Đoan, vô phép tắc quá_Vân nhìn Đoan.Nãy giờ cô nàng im lặng chỉ nhìn không nói gì. Mèo chó cắn nhau, ở ngoài có lợi nhất.

Nó nhận lấy suất ăn rùi cắm cúi ăn không quan tâm thêm nữa, thế là quá đủ. Thiếu kiềm chế một chứt bản tính nóng nảy của nó lại nổi lên. Ui, ngu quá!!_nó tự lấy tay cốc vào đầu mình

-cô sao thế khỉ_hắn quan tâm

-chắc trời nóng quá nên cô ta hơi không bình thường_Mi châm biếm

-đâu có sao, thui ăn đi_nó ngước mặt lên

-ok, nhanh lên còn đi chơi

-------------------------------------------

Chia tay khu ẩm thực. Mi, Vân theo sát hắn như sợ bị lạt không bằng, nó thì ung dung đi phía sau

-đi đâu đây??_Hắn nhìn nó

-em muốn đi đạp vịt_Vân nũng niệu

Nó chăm chú nhìn tấm bản đồ

-ê, đi chỗ này đi_nó huýt vai hắn

-ok, 4D, theo tui

-nhưng em muốn đi đạp vịt mà anh Phong_Vân

-vậy Vân tự đi đi, chắc Vân biết đường mà phải không??

Cô nàng cắn môi khó chịu nhưng hắn vẫn dửng dưng

-vậy thui, đi một mình chán lắm

Khu 4D nhộn nhịp nào là trẻ con nào người lớn đứng chờ tới lượt mình vào. Nó cũng không khác gì hơn, sao người ta thích chen lấn thế nhã trời đã nóng nực lại thêm cái họa sát thên ' đứng gần một tên đẹp trai'. Bao nhiêu đứa con gái quay quanh hỏi chuyện (như người quen không bằng). Mý đứa rụt rè thì chỉ đừng nhìn mý đứa bạo gan thì ba hoa không biết mỏi miệng. Khổ nỗi không chỉ hắn mà ngay cả nó cũng là nạn nhân. Đẹp trai cũng là một cái tội (nó ăn mặc vẫn như bình thường quần dài áo tay dài và nón kết-à đẹp trai không thể tả). Số nó đúng là sinh nhầm giới tính mà hồi nó bắt đầu nhận thức mình đẹp trai quá xá (ạc cao quá rùi) thì cũng là lúc nó nhận ra sự kì hoặc.

-mẹ ơi_nó nằm trên dùi mẹ giọng nhẹ nhàng

-gì vậy pé út_mẹ nó vốt mái tóc con

-sao con không giống con gái gì hết vậy mẹ, sao con ko thích mặc đồ con gái, con không thích chơi búp bê, mà con chỉ thích đánh nhau vậy mẹ vậy mai mốt lớn con có là bê đê hông mẹ_mặt con bé sụ ngược

-út ngốc của mẹ_mẹ nó cười hiền_con luôn là đứa con gái đàng yêu của mẹ, con còn nhỏ nên phái yếu trong con còn tiềm ẩn ở đâu đó, nhưng đến một lúc nào đó thì nó sẽ trổi dậy thôi

-lúc nào là lúc nào hả mẹ??_lòng nó nhen nhóm hi vọng

-mẹ cũng không biết, chắc là lúc con yêu một ai đó_bà mẹ gõ đầu con gái

-nhưng vậy con hông phải là pê đê phải hông mẹ_nó ngây ngô

-uh_mẹ nó bật cười, con bé út nhí nhố của bà

-yes, yêu mẹ quá_nó chòm lên hun vào má mẹ 1 cái rõ kêu cười toe tóet cái điệp khúc khúc nó không phải là bê đê

(chả là hôm đó đi học có một đứa khen nó đẹp trai, làm cả đám bạn bên cạnh chọc um sùm làm con bé phát hoảng_lúc này nó còn cắt luôn mái tóc ngắn ngủn)

Một mảng hồi ức tràng về trong tìm thức nó, nó vụt cười một nụ cười thánh thiện hồn nhiên. Nhưng vô tình làm rung rinh vài cô gái bên cạnh. Hix thiếu oxi quá rồi. may quá tới lượt nó vào rồi thoát nạn

--------------------------

Ngớ nga ngớ ngẩn bước ra khỏi cửa hồn nó như mây lãng du bồng bềnh trên trời. Ôi ghê quá, nó thoáng rung mình. Cái bộ phim quái quỷ muốn đứng tim lại là 4D cảm giác mạnh nữa. Tự hào vì mình can đảm nó chọn một thước phim mà rung rợn (xem vậy mới thích chứ). Bối cảnh của một trường đại học thập niên 90 nữa. Ôi, mý ông làm phim muốn bán thêm thuốc trợ tim hay sao ấy, tay chân thì bị cột dính chặt vào ghế. Từ nay xin chừa.........

-ê_hắn vỗ vai nó từ sau

-ahhhhhhhhhhhhh_nó hét lên vô thức tay ôm long ngực

-trời ạh_nó chấp hai tay lại lay người đừng đối diện lia lịa còn hơn đi chùa_trời ơi tha cho con con còn trẻ chưa muốn dieeeeeeee_nó ngân dài liếc cái sắc lẽm

-có cần sợ vậy không_hắn nhìu mày cười khinh khỉnh

-tui biết anh hay rồi, lượn dùm với ba cô nàng kia đi cho tui yên_nó sua tay

-lạt rồi_hắn đáp gọn

Nó đưa mắt láo liên hết bên trái rồi bên phải. Coi bộ cũng hay đấy, lượn một lúc hết 3 cô

-vậy đi tìm họ đi, coi chừng lạt giờ, đi đi_nó lại tiếp tục xua tay

-lạt rùi thì thui tìm chi cho mệt, tui với cô đi chơi tiếp

-tui tự solo được không cần người tháp tùng,àh......_nó cười ranh mãnh_có chắc muốn đi với tui không

-chắc_hắn không ngần ngại

-hì vậy ta đi nào, anh bạn_nó khoát vai hắn như hai thằng bạn trai thật thụ làm hắn bất giác thẹn thùng trước cử chỉ thân mật đó mà quên đi cái điệu bộ mờ ám của nó.

Ùh thì có gì đâu nào. Từ tàu lượn siêu tốc đến thú nhúng của trẻ em cái nào nó cũng không từ. Người ta lượn 5 vòng là nôn thóc nôn tháo, nó vời hắn chỉ 10 vòng thui, ít hà. Ngồi thú nhúng mà mý bà mẹ ông bố nhìn hai đó nó không ngớt(muốn rớt hai con người ra luôn), chỉ thiếu cái bút với tờ giấy nữa là đủ xin chữ kí. Trái ngược với vẻ mặc nhăn nhó quê quê đến tội của hắn thì nó vẫn nhe răng cười như thể đây là việc bình thường. Mà cũng đúng thui, rất bình thường với một kẻ đở hơi như nó

-sao nữa không_nó đưa hắn một vây kem que mới mua (hai tay nó cầm 2 cây hết cắn bên này đến bên kia)

-cô còn trò gì bày ra luôn đi, tui nghênh chiến_hắn giật lấy que kem mặc hầm hầm. Không ngờ một người phong độ như hắn thế này (tự hắn nói t/g ko nói) lại bị một đứa con ních chọc quê. Cô chờ đi!! chuẩn bị đây, đầu hắn đang hoạt động với công suất cao bày ra một kế hoạch mới. Nhưng......

-chạy_hắn cầm tay nó kéo đi, que kem định đươc vào mồm thì đáp gọn trên mặc nó

-stop_nó hô

-gì vậy_hắn nhìn nó thắng gấp

-gì, cái gì!! nhìn đi_nó chỉ vào mặt mình_anh bị ma đuổi àh

-còn hơn ma nữa !!_thui đi lẹ nó đuổi tới nơi bây giờ_hắn tiếp tục kéo tay nó nhưng lần này do chuẩn bị trước nó giật mạnh hất tay ra.

-đúng là xúi quẩy_nó bực mình rút khăn giấy trong ba lô ra chùi mặt_sao không chạy nữa đi_nó hầm hầm nhìn hắn

-khỏi!!

-anh Phong, đây nè!!

Khỏi quay lại cũng biết ai, hèn chi anh chàng chạy bán sống bán chết thế, tội nghiệp ghê_nó cười khinh khình chọc quê hắn

-anh đi đâu mà tụi em tìm quá chừng_Vân, Mi chạy đến chỗ nó và hắn đứng

-lạt thì tìm chi, cứ chơi đi!!_hắn tỉnh bở_cô lau cũng không sạch!! chỗ này còn này!!_hắn giật tấm khăn giấy trên tay nó

Hắn đang lau cho nó, ui cái gì đang diễn ra vậy. Nó nhìn hắn trân trân, nhưng hắn vẫn thản nhiên làm cái việc trời đánh ấy, chết chắc rồi. Hắn muốn trả thù cái vụ thú nhúng đây mà ( không biết trả thù hay là........nhỉ ^^!)

-á_nó kêu lên thụt chân lại xoa xoa ( đoán đúng mà, bị đạp cả hai chân hai cô nàng ní ác thật)

-cô bị kiến cắn àh_hắn tỏ vẻ quan tâm

-anh.......!!_nó hất mặt lên

-thui đi chới tiếp nào chiều rùi!!_giọng Vân vui vẻ_cô sách dùm cái túi nhé_nói rùi cô nàng thảy vào người nó cái túi sách

-ơ........_nó đang ngơ ngát thì nhận thêm 3 cái nữa củaa hắn của Mi và Đoan

Trời ạh, có bao giờ đi chơi mà thảm vậy không, người ta xem nó như giá treo đồ không bằng.......anh chờ đó_nó nghĩ ấm ức

Trời cũng đã về chiều, ánh điện leo lét bắt đầu ngự trị khắp nơi, tiếng gió rì rào lướt qua mặt hồ bên cạnh cái cây già rậm lá râm rang tiếng chim chít xua tan đi hẳn cái oi bức của bửa trưa hè phố thị. Dòng người vẫn tấp nập qua lại.

Cối xoay thần gió, điểm dừng chân tiếp theo. Ôm ra 5 chiếc vé nó bắt đầu leo lên thưởng thức những cơn gió mát

Kể cũng lạ 2 khoang mà 4 người 1 khoang (thiếu oxi quá) mình nó 1 khoang. Thui kệ!!. cái động cơ bắt đầu hoạt động nâng nó lên cao dần. gió ào qua khung cửa sát bị khóa ngoài lộng vào khoang mát rượi.

Sao nhanh thế nhỉ lâu lâu mới được vui thế này mà. Nó vẫn nhớ vẫn nhớ hồi nhỏ nó được dẫn đi chơi khu vui chơi cũng như vầy nà, có ông có bà có ba mẹ nữa, nó chơi nhiều lắm vui nhiều lắm, nhưng sao nó lại lớn nhanh thế này. Những áp lức nhỏ thôi cũng khiến nó hụt hẫn thế này, chỉ mới là Đoan thui, sao nó lại thấy mình bất lực vậy nhỏ bé vậy, nó mạnh mẽ mà, nó đâu phải là con bé khù khờ. Trời tối cả thành phố lên đèn lung ling huyền ảo quá, gió thổ qua khung cửa sổ rít từng con mát lạnh, nó lại cảm thấy cô đơn, nó cần mẹ, cần mẹ quá. Áp đầu lên đùi mẹ, được mẹ vuốt ve. Cối xoay thần gió nhích thân hình lực lưỡng từng vòng một xuôi theo trục đã cũ kêu cóc két nâng nó lên cao rồi lại đưa nó xuống đất. Nó ghét cảm giác này quá một mình thật cô đơn biết bao.

Áh!! Ai kia??_ nó hướng mắc về phía bờ hồ, với cặp mắt 10/10 cho nó biết đấy là cô bạn của nó Trân. Nhưng hai đứa này bị gì mà ra hồ đạp vịt 'bơi' lúc trời tối thế này. Đúng là hâm!!

-----------------------------------------

Vài phút trước

-ủa sao tui hông thấy ai đạp vịt nữa hết vậy!!_Trân nhìn quanh

Cũng phải thôi đã hết giờ vào, anh chàng phải hối lộ dữ lắm mới có được khung cảnh hữu tình thế này......

-thì có tụi mình đạp vịt nè!!_anh chàng cười

Trân nhăn mặt tâm trạng thoáng chút bất an....(ngay cả con bé cũng không hiểu vì sao)

-thui vào đi, tối rùi vào đi, ghê lắm_Trân bẻ lái

-chờ tí đã_Nhật nắm lấy tay Trân ngăn lại nhưng vô tình làm cho cả hai rơi vào tình trạng im lặng( bình thường đánh nhau ì sèo có sao đâu nhỉ!!! thật khó hiểu)

-àh, xin lỗi_Nhật phá tan không khí im lặng

-ah, không có gì!! thui vào đi_Trân hướng mắt về phía trước

-chờ tí!! Tui.......anh có chuyện muốn nói với em_Nhật nhìn Trân

Như quá bật ngờ Trân quay phắc lại

-hôm nay đúng là anh bị sao rồi, sao tự nhiên anh em ở đây nghe kinh quá_Trân nhăn mặt

-anh cần nói chuyện nghiêm túc_Nhật nghiêm nghị

-chuyện ........ chuyện gì??_Trân lung túng

-hùm........nói xa nói gần chi bằng nói thẳng, chỉ ba chữ thôi.....là.....

-là gì??_Trân

-là........'anh......yêu.......'

-con vịt này , hay cái hồ sen này!!chắc thế anh mới rủ tui đạp vịt tối thế hả_Trân cắt ngang tim nó đang đập rất nhanh mong sao không phải là......

-không anh yêu em_Nhật mạnh dạn

-không đâu!!!_Trân lắc đầu đúng như nó đoán mà

-sao lại không, em thích ai àh??

Vẫn lắc đầu......

-em ghét anh àh....??

Vẫn lắc đầu

-vậy em yêu anh...??

Lại lắc đầu

-là sao, vậy là sao???

-là không biết đó hỏi nhìu??_Trân như hét lên

Nó thật sự bất ngờ trước lời tỏ tình của anh chàng, đầu nó mông lung quá chả nghĩ ngợi gì được nữa cả!!

-tại sao??

-đã bảo không biết mà_Trân hét rùi đột ngột nhích người ra

-COI chừng _Nhật nắm tay con bé nhưng quá muộn

ầm......_cả hai rơi xuống nước

-áh, cứu cứu tui....._Trân cố đạp nước ngoi lên

Anh chàng hoảng loạn bơi nhanh tới chỗ Trân. Như vớ được phao, Trân bám chặc vào tay Nhật, làm anh chàng phì cười

-em không biết bơi sao???

-biết, nhưng.....trời tối rồi lại bơi giữa hồ thế này tôi sợ lắm!!

-không sao, có anh đây mà, bám vào chúng ta lên bờ nào

Thế là cả hai cùng hì hục bơi vào trong, nói vậy chứ chỉ mình Nhật vận động tay chân, còn Trân thì thụ động bám vào, nó còn chưa tỉnh sau quả tỏ tình của lão ( anh chàng này ác thiệt chơi đòn bất ngờ--à mà biết đâu đánh nhanh thắng nhanh nhỉ)

-sao anh lại thích tui_Trân bất giác hỏi

-anh cũng không biết!!_Nhật bất ngờ, quay lại nhìn con bé

-vậy sao anh biết anh thích tôi!!_Trân hỏi dồn

Nhật im lặng cho tới khi vào bờ. Đỡ con bé lên hắn nắm luôn tay nó không chịu buông. Với ánh mắt thiết tha

-con tim có lý lẽ của riêng nó!!_đặt tay Trân lên tim mình

Trân đỏ mặt, con bé cảm thấy rõ từng nhịp đập đang truyền hơi ấm cho nó. Tim nó cũng đang rung lên đập rất mạnh, không lẽ nó thích anh chàng này sao.

-woa, hai người ghê nha_nó đột ngột xuất hiên phá tan khung cảnh lãng mạn (con vô duyên ^^!)

-mi....., đâu ra vậy_Trân giật mình rụt nhanh tay lại ngượng nghịu

-đây ra chứ đâu, woa sao chàng tỏ tình với nàng hả_nó kéo ba lô lấy khăn choàng qua vai bạn cười gian

-tỏ tình cái gì...._Trân đỏ mặt

-mặt đỏ thế kia còn chối_nó chỉ vào má Trân

-đỏ.._Trân đưa tay lên má mình_đỏ hồi nào đâu

-hihihi..........

-cười hoài_Trân huýt vai nó

-có miệng thì cười sao mi cấm_nó lau tóc cho bạn

Hai anh chàng đứng kế bên quang sát hai cô nàng cũng cười theo. Vừa xuống cối xoay gió, là hắn chạy hụt hơi theo nó, thì ra là thấy hai đứa này bơi đẹp quá nên đến cỗ vũ

-ổn chưa mày_hắn khoát vai Nhật

-tao không biết nữa_Nhật cười

-là sao??_Hắn tò mò

-từ từ rồi biết!!

Ba cô nàng đứng phía sau thoáng ghen tức, nhưng mục tiêu của họ không phải là Nhật, nên chỉ thoáng buồn thôi ^^

-qua kia mua bộ đồ thay đi, mặc vầy cảm lạnh mất_Nhật kéo Trân đi

-uhm_cô bé đáp nhỏ

Nó cười nhìn theo, thế là con bạn nó hết tuổi hồn nhiên rồi đấy......biết yêu rùi.... Ah, nó rút điện thoại ra gọi cho Hạnh....

-alo, mi ở đâu vậy........àh, ra cổng luôn nhé..........uh, zìa thôi cũng tối rùi........uh, mi chờ ngay chỗ đó đi.........ra liền nè_nó cúp máy, thế là xong chờ Nhật với Trân nữa là ổn

-không ngờ một đứa ở lại mua điện thoại xịn thế này đấy_Mi giựt lấy

-cô lại muốn gì nữa, trả đây!!

-tưởng tui thèm sao, trả nè!!_Mi đưa lại nhưng cố tình cho điện thoại rớt xuống. Cũng may là nền cỏ nên không vỡ

-xin lỗi nha không cố ý!!

Nó cuối xuống nhặt điện thoại lên. Hôm nay nó sơ hở quá, mọi khi nó không 'khoe' điện thoại thế này đâu. Mà kể cũng tức cười, nhỏ nói đúng quá nó một đứa ở, tậu được nguyên con điện thoại vài chục triệu, đúng là chuyện phi lý hết sức_nó thoáng buồn cười

-con nhỏ kia bị gì àh, tui vứt điện thoại của nó mà nó còn cười_Mi kéo tay Vân

-ai biết được, có khi điện thoại đó là do Phong mua cho nó thì sao_Vân nghi ngờ

-ùh ha, biết vậy......._Mi thoáng tiết nuối biết vậy nó quăng mạnh hơn cho nát rùi

------------------------------

-đây!! đây này_Hạnh đưa tay ngoắc bọn nó

Nó nhíu mày nhìn Hạnh nó sao sao ý, hình như không được vui, anh chàng Bảo đứng kế bên cũng không khá gì hơn

-mí cô ở đây đợi bọn tui đi lấy xe_Hắn nói rồi khoát vai hai anh bạn

-mặt mày sao vậy?? nhìn kinh quá_hắn nhìn Bảo

-không có gì??_Bảo vẫn tiếp tục bước đi

-tao không tin_Nhật

-kệ tao, hai đứa bay nói nhìu quá_Bảo bước lên xe phóng đi

-Ê, CÒN HẠNH_hắn nói theo

-mày đưa về dùm tao đi_nói rùi chiếc xe khuất bóng

Hai anh chàng cùng thở dài.....tội nghiệp thằng bạn si tình

-kể ra tao còn may mắn hơn nó_Nhật nhìn theo bong chiếc xe xa dần

-thui, về đi mày, tối nay gọi điện cho nó coi sao??

Cùng lúc ấy

-mi sao vậy Hạnh_nó gạn hỏi

-ta bảo không có gì mà_Hạnh quát lên khẳng định

-ta không tin, có gì thì nói bạn bè mà giấu vậy àh, hay mi không tin ta và Trân sao_nó ôn tồn khuyên

Hạnh thoáng thở dài, đi về phía trước, nó Trân chạy theo tránh ánh mắt tò mò của Mi, Vân

-Bảo !!anh ta thích ta

-ờ rồi sao nữa_Nó hỏi dồn

-mi không bất ngờ ah??_Hạnh nhìu mày

-người ngoài luôn nhìn rõ hơn mà_nó nhún vai_rùi sao nữa......

-nhưng ta không thể_Hạnh thở dài

-tại sao????

Hạnh im lằng mắt xa xăm nhìn lên khoàng trời tối mông lung nghĩ ngợi

-mi vẫn đơi anh ta àh_Trân đặt tay lân vai bạn

Hạnh gật đầu thay tiếng trả lời................rồi Trân Hạnh cùng chìm vào im lặng, nó cũng không hỏi thêm. Rồi nó cũng sẽ sớm biết thui!!

-----------------------------------

Sau khi sử lý no nê mấy tô phở liền cả đám ì ạch ra về. Thế là xong một ngày nữa rồi. một ngày đặt biết vời biết bao sự kiện.......

-ê, khỉ_hắn gọi giật nó lại

-gì nữa đây, đừng nói với tui là anh muốn uống nước cam giờ này àh nha_nó khó chịu đứng dựa lưng vào cừa phòng

-không, nhưng cô còn nhớ lời hứa của mình chứ

-lời hứa !! à, nhớ rồi!! sao, anh muốn tui làm gì nào

-tui muốn......._hắn ngân dài nhìn nó cười

-muốn gì nói lẹ tui còn đi ngủ??_nó nhăn mặt thút

-tôi muốn cô mặc đồng phục nữ đến trường

-trời tưởng gì ?? có nhiêu đó cũng úp mở......ủa mà, mặc đổng phục nữ......hả........_nó há hộc miệng

-uh, nhớ đấy, tui đi ngủ_hắn nói rồi nhanh chóng lẻn vào phòng

-nhưng.........

Rầm_hắn đóng cửa phòng lại mỉm cười, đi ngủ thôi ngày mai sẽ thú vị đây.

Nó nhăn nhó gãi đầu đi vào phòng. Chết thật lão này lại bày trò gì nữa đây chán thế đấy!! thui kệ, mai tính tiếp, giờ đi ngủ cho khỏe cái đã....

----------------------------------------------

Reeng.........._tiếng chuông đồng hồ vang lên

Thay vì tắt đồng hồ kéo chăn ngủ thêm 5 phút vớt vát nữa thì nó cuốn cuồn bò dậy phóng nhanh và phòng thay đồ đi học. Thật ra thì nó chẳng siêng năng chi nhưng ..........

Khổ thân con mà_nó nhăn nhó chỉnh lại cái nón rồi rón rén bước ra cửa phòng

1 bước 2 bước này...........nó nhích từng bước hết sức nhẹ nhàng......

Có thể ăn trộm cũng không được như mình đâu hihi_nó tự phục bản thân

-cô đi đâu vậy khỉ_hắn bất ngờ xuất hiện phía sau.......

Nó giật thót, tim đập mạnh,mặt nhăn nhúm khổ sở nó quay đầu lại cười trừ

-đi học chứ đâu vậy cũng hỏi, thui tui đi trước nha_nó vẫy tay bỏ chạy thục mạng

-dừng lại tí,chạy đâu đó!! định trốn àh, hình như có người quên lời hứa của mình thì phải??_hắn vát ba lô trên vai chạy theo kéo lại

-haha ha, tui đâu biết

_nó ngây thơ

-vào phòng thay đồ mau_hắn ra lệnh

-hahhaha, ờ thay thì thay, anh đi học trước đi nhá_nó cười như mếu rôi lủi thủi về phòng

Trời ơi, ma ám con_nó vứt ba lô sang bên nằm dài ra giường

Muốn thấy tui mặc đồ này hả??? Muốn phá kế hoạch của tui hả??_nó bực dọc cầm bộ quần áo lên ngắm_còn khuya!!!

Thực ra con bé cũng phải trằn trọc mấy mười mí phút để suy nghĩ mình có nên mặc đồng phục. Và quyết định cuối cùng là không!!!( ai bảo may đẹp quá làm chi). Để bảo vệ an ninh quốc phòng và trật tự an toàn xã hội mà lị nó xinh quá đễ gây ùn tắc giao thông!! đẹp cũng là một cái tội ( 1 lý do nó tự biện hộ cho hành động của mình, nhưng nó ghét thất hứa lắm, thất hứa xấu lắm!!!)

5 phút sau

Nó nhẹ nhàng mở cửa ló đầu ra ngoài

-ủa, chưa đi học nữa hả??_nó ngạc nhiên nhìn hắn

-ùh!!_hắn đáp nhẹ lưng dựa vào tường chờ dợi

Nó đóng cửa lại

-để xem anh đợi được bao lâu_nó lôi điện thoại ra chơi game

10 phút tiếp theo

Chắc chắn lần này anh ta đã đi rùi_nó lại tiếp tục rón rén đi ra cửa

Hắn vẫn đứng đấy. Hắn nhìn nó cười, mặt nó méo xẹo cười lại

Rầm_nó bước lại vào phòng. Mồ hôi vã ra như mưa tuôn mùa hạ......

-trời ơi, làm sao giờ làm sao giờ??_nó đi qua đi lại _chỉ cần anh ta đi ra khỏi cửa phòng mình là ok??_nó lẩm nhẩm_ah, hay là....._nó cười rất chi gian với cái ý tưởng rất chi thông ming của mình

Nhẹ nhành lấy diện thoại ra, vào danh sách và gọi............

Bên dưới

Reeng....reng......_tiếng chuông điện thoại vang lên

-alo, nhà họ trần xin nghe_giọng bác Hoa vang lên trong máy

-alo, dạ chào bác hoa có anh Phong ở nhà không ạh_nó bịt mũi lại giả giọng ngọt ngào

-có, mà có chi không thưa cô

-dạ, bác cho cháu gặp anh Phong 1 tí ạh

-cô đợi máy tí

-cậu Phong ơi có người gọi câu_Bác Hoa gọi vọng lên

-bác hỏi ai dùm cháu với!! Cháu không xuống được_hắn nói vọng xuống vẫn không rời khỏi chỗ

Nó ở trong phòng ấm ức -sao anh không chết đi cho rùi_nó nghĩ

-cô tên gì??, để tui nói với cậu ấy_bác Hoa từ tốn

Trời ơi, Tên gì, tên gì_nó hốt hoảng nhìn quanh

-dạ con là .....là Điêu Thuyền ạh (may quá cuốn sách tam quốc chí trên bàn đèn đã cứu nó hehe một cái tên vừa hay vừa sock)_con có việc gấp cần gặp Phong ạh

-cô Diêu Thuyền cần gặp cậu có việc gắp này, cậu xuống mau lên

Quả như mong đợi của nó, hắn đã lê bước ra khỏi pháo đài vừa đi vừa nghĩ

-mình quen ai tên Điêu Thuyền àh_hắn cố gắng lục lọi hết mọi ngóc ngách trong đầu

Chỉ chờ có thế nó phóng ngay xuống nhà và dẫn xe ra cổng

-alo, tôi Phong đây, cô cần gặp tui àh??_hắn cầm ống nghe

-vâng

-có việc gì không thưa cô, tui đang rất bận

-àh cũng không có chi tui chỉ muốn chúc anh buổi sang tốt lành thôi_nó cười trả lời bằng cái giọng hết sức trong trẻo

Hắn nhíu mày suy nghĩ

-cô đấy hả khỉ??_hắn nghi ngờ

-vâng,vâng , tui đây......chúc anh vui vẻ nha, tui đi trước hahaha_nói rồi nó phóng xe đi

Thầm cười hả hê trong bụng.

Một vố quá đã chắc anh chàng phải thấm tận xương.

Trong nhà có một người đang đứng bất động tại chỗ mơ mơ màng màng ngớ nga ngớn ngẫn trên tay vẫn cầm cái diện thoại cùng tiếng tít tít dài..........(kể cũng tội )

Nó miên mang đạp tận hưởng cảm giác mát mẻ buổi sớm mai. Từng sợi nắng len lỏi qua những khóm mây dầy từ từ tràn xuống mặt đất. Sương chưa tan hẳn, gió thổi nhè nhẹ theo từng dòng người qua lại......ôi thích quá_nó cười tươi tăng tốc đến trường nào

ục ục_bụng nó réo. Mà cũng phải sáng giờ lo trốn chứ có ăn được gì. Liếc nhìn đồng hồ vẫn còn sớm chán, tấp vào lề ăn bậy tô hủ tiếu rùi đi....

---------------------------------------

Vác ba lô lên vai nó ung dung theo từng dãi cầu thang vào lớp. Giờ này sân trường đã trải đầy nắng, vài chú chim sẽ nô đùa trên ngọn cây mơn man cái giọng hót líu lo

Nó liết nhìn vào lớp rồi đưa tay lên xem lại đồng hồ, chỉ 10 phút nữa vào học mà hai bàn cuối trống trơn chỉ mỗi nhóc Trân đang chống càm suy tư nhìn ra cửa sổ. Nó bước vào cười chào mọi người, đến bàn nó đặt ba lô thật nhẹ xuống ghế, xích lại thật gần bé Trân, định vị hướng mắt con bé và nhìn theo.

Nó đang nhìn gì vậy nhĩ?? Đám mây hình quê kem trên trời ( nhìn đâu cũng thấy đồ ăn) hay 5, 6 con chim đang chụm đầu ríu rít trên cành cây kia hay gần hơn là khung cửa được làm bằng sắt sơn bóng_nó nghĩ ngợi

Một phút trôi qua, con bé vẫn bất động, nó giơ tay lên quơ quơ trước mặt Trân

-thui khỏi, bỏ tay ra chướng mắt quá đi_giọng Trân vang lên mắt vẫn nhìn đăm đăm chỗ cũ

-vậy mà ta tưởng mi bị đứng hình luôn rùi chứ_nó trêu

-không tâm trạng giỡn nữa_Trân quay lại nhìn nó_hôm nay Hạnh nó nghĩ rùi

-sao mi biết_nó ngạc nhiên

-đi thì nó đi từ sớm, không đợi đến giờ này đâu_Trân giảng giải

-không lẽ vì chuyện hôm qua

-không biết, chắc cũng một phần nào đó thui.....

-mà chuyện gì vậy, mi nói nó chờ ai là sao??_nó nhìu mày hỏi lại

-chuyện dài lắm........

-là sao mi kể ta nghe đi mà......._nó nài nỉ

-lát ra chơi đi.......

-nhưng......._chưa nói hết câu ba anh chàng lon ton bước vào lớp. Nói là lon ton chứ nhìn tướng đi thì biết, hai kéo một người thì cứ cố thoát, thật hết biết. hạnh nó có đi học đâu.....

Hắn nhìn nó cái nhìn tóe lửa, nó ngoảng mặt đi không nói thêm lời nào nữa

-ủa Hạnh không đi học àh_Nhật nhíu mày nhìn khoảng trống giữa bàn

-uh........nhìn là biết vậy cũng hỏi_Trân

-sao vậy, bệnh àh........_Nhật hắn đặt anh bạn xuống ghế

-tui không biết......._Trân thở dài

Nó quan sát rất kĩ, từng cử chỉ trên mặt anh chàng Bảo khẽ nhìu lại suy tư, trầm ngăm hẳn, tội quá chắc hẳn anh ta cho mình là nguyên nhân đây mà.........

Reeng........._tiếng chuông vào học cắt ngang suy nghĩ của nó

Dáng Hậu ung dung bước đi thấp thoáng trước cửa. Sao ngày nào cũng gặp Hậu nhùn hết chán ghê.........

Úi_nó nhăn mắt quay lại. Tên ác ma kia kéo tóc nó

-anh làm gì đó, rãnh tay quá hả_nó đập tay xuống bàn

-cô hay lắm đó khỉ_hắn khoang hai tay lại mặt hình sự

Nó vội quay đầu lên, khẽ nhăn mặt kêu trời

-chưa xong chuyên mà định trốn hả_ hắn vỗ vai nó

-tui chưa tính sổ với anh là may rùi ở đó nhìu chuyện, thầy vô kìa, chuyện gì về nhà nói_nó lấy lại bình tĩnh đáng trống lãng

-uh, chuyện gì thì về nhà rui đóng cửa dạy bảo nhau ở đây bàn dân thiên hạ thấy hết_Nhật trêu chọc

Nó , hắn cùng đưa mắt hình viên đan liết anh chàng, làm anh một phen lạnh cả sống lưng.

-ahaha, hai anh chị làm gì nhìn em khiếp thế!!!!

Trân Bảo đang trầm tư suy nghĩ cũng phải lăng ra cười khúc khíp

Bốp bốp_tiếng thướt kẽ vang lên cùng giọng ngọt ngào của hậu

-trật tự!!!!_ánh mắt Hậu chíu xuống 2 bàn cuối bọn nó ngồi

Chẳng ai bảo ai, nó Trân lập tức quay đầu lên úp hai cuốn vở che mặt lại cười tiếp. Ba anh chàng thì vô tứ cười với Hậu như thể anh em một nhà

-năm em lên bảng ......gấp_tiếng Hậu ngân vang

Rồi đầy, có thế đấy !!! lại luật 'rừng'

Năm đứa lon ton lên trình diện, mỗi em sử lý nắm phương trình trên bảng. Có thể vì ba chàng đây là con của người sang lập ra trường nên luôn có 3 không: không bị la (hay hát ca cổ gì đó), không bị đánh (chưa biết ai hơn ai), không làm bảng kiềm điểm hay đại loại như vậy nhưng hành hạ kiểu tra tấn đầu óc này là ác nhất.............

Đã được huấn luyện từ trước, nó liết nhanh và phóng tới phần bảng có bài dễ nhất.......và làm........

Nói là dễ chứ cũng chật vật lắm. Hậu nhùn là đồ ác ma dã man không lương tâm!! Nhìu bài cả năm đứa nó phải chụm đầu vào làm còn toát cả mồ hôi, có lúc Hậu cũng góp vui thế là cả đám cãi nhau um sùm vì bất đồng quan điểm ( mý bài này Hậu cũng pó ta_thầy trò cùng tranh luận)

---------------------------------------------

Trong bữa trưa Trân vừa nhai cơm vừa tóm tắt sơ lượt về tình sử của Hạnh. Cũng lâm ly bi đát chứ chẳng kém ai. Chàng là bạn của anh nàng, quen nàng từ thuở ấu thơ. Lớn lên chàng đi học ở xa, bảo nàng đợi. Lúc đầu còn thư từ về, sau thì mất tăm...........(kịch bản ở đâu mà quen dữ vậy ta)

Nó vừa nhai cọng mì vừa chop chép khen.......chuyện tình đẹp thuở học trò.......mà nếu chỉ có vậy thôi thì Hạnh không vì lời tỉnh tỏ của Bảo mà nghĩ học đâu nhĩ từ chối là xong, không lẽ nhỏ bệnh????_nó suy nghĩ tay thoan thoát cái điện thoại dứa bàn

Cái nhỏ này nó ốm, điện thoại cũng ốm theo luôn chắc!!_nó rũa thầm

Nhìn Trân lắc đầu ra hiệu....không liên lạc được. Cả hai cùng thở dài ngao ngán

-đó vì thế ta không yêu ai hết!!_Trân quả quyết_nhìn con Hạnh thấy hết ham, chờ như vọng phu_Trân rút hết nước mía trong li vào miệng

-thiệt không đó!!_nó nháy mắt tinh nghịch

-mi lại nữa rồi đấy, đầu óc sâu bọ!!

-câu này nghe quen quen!!!_nó cười

-thôi, chuyện Hạnh còn lo chưa xong, mi còn bày trò, hay lát nữa về ghé nhà nó thử....._Trân đề nghị

-ok, vậy đi chứ cứ vầy sốt ruột chết được

-----------------------------------------------

Reeeng............._tiếng chuông tan học vang lên

Chỉ chờ có thế nó Trân nhanh chóng phóng xuống nhà xe.

-cô đi đâu đấy, định trốn àh_hắn chặn trước cổ xe nó

-trốn cái giề, tránh ra!!!_nó thở dài

-chứ đi đâu đó...??_hắn tò mò

-tui là tù nhân của anh àh, sao phải khai........_nó hất mặt

-cô nên nhớ cô là người thất hứa đấy khỉ???

-ok, nhớ!! Cái gì cũng từ từ, hấp tấp hổng chuyện_nó cười

-Phong tránh ra!!_Trân kéo áo quăng anh chàng ra khỏi đầu xe nó một cánh nhẹ nhàng

-mi hay quá_nó vỗ tay

-là sao???_Trân khó hiểu

-giải quyết con kì đà cản mũi!!_nó chỉ vào hắn_xe đâu?? Không đi àh??

-không biết bị gì xì hết hơi rồi!! chán ghê, mi chở ta đi_nói rồi cô nàng nhảy tót lên sau xe nó

-ok!!!!

Nó phóng nhanh ra khỏi nhà xe tiến về cổng

-mà hai cô đi đâu đó!!!

-cho Nguyên nó nghỉ một ngày đi_Trân quay lại nói_bọn tui tới nhà Hạnh!!

Thế là hai cô nàng mất hút trong dòng người đông đút.....

Băng qua mấy con đường dài, chạy mãi mới đến nhà Hạnh, mệt bở hơi tai, thêm con heo đằng sau muốn chết quá_nó lấy tay quẹt bớt mồ hôi trên má

-mi quạt mạnh lên nóng quá_nó hét

-hết cỡ rùi, ta mệt muốn chết rùi nè_Trân cầm cuốn tập phẩy liên tục

-mi đang quạt cho mi hay cho ta đó!!

-tất nhiên cho......!!! Hihi xí quên_Trân cười trừ

-hèn chi nãy giờ......có tẹo gió nào đâu....._nó cằn nhằn

-được rùi mà quạt hết lực luôn nè......._Trân dung hai tay phẩy thật mạnh cuốn tập lên xuống đều đặn

-được chưa???_Trân

-lắc quá, ngồi yên!!!_nó hết

-mi nói gì????_Trân không nghe rõ do chiếc xe tải vừa lướt qua_mi nói lại đi_Trân giật tai nó

-áh......._nó mất thăng bằng xe đánh võng một vòng lớn rồi bay vào nhay cột điện....

Rầm......._cả hơi con bé lăn lốc trên vỉa hè

Phải mất một lúc nó mới loạn choạng đứng dậy được, nhăn mặt xoa đầu gối....

Dũng may là mặc quần dài!!! Ui đau_nó suýt soa

-mi có sao không???_nó khều nhẹ con bạn nằm 'dài' kế bên

-không sao?? Chỉ có trăng ........_Trân sao trán nhăn nhó...._mi chạy kiểu gì hay vậy_Trân liết nó

-tại ai thưa cô_nó đỡ bạn dậy_cô không kéo tay con không lắc xe con có té như vầy không........_nó liết

-ủa???_Trân ngớ ra cười trừ nhìn cái mặt hậm hực của nó_ xin lỗi mà!!!

-cũng may ta lái giỏi chứ không hai đứa ra đường nằm hết_nó lên giọng

-uh, mi giỏi giờ sao!!!_Trân nhìn chiếc xe rồi nhìn nó

-sao trăng gì nữa!!, đi bộ hết......

-chiếc xe này bán phế liệu được rồi đó_Trân tắc lưỡi

-mới quẹo bánh trước có tí......_nó dựng xe lên chỉnh lại_ không được, phải đem ra tiệm thay luôn bánh mới thôi.......

-sao cũng được, nhanh lên nóng quá......._Trân nhặt ba lô lên

-nóng!!_nó nhíu mày săm soi bạn_bịt mặt kín mích mặt ló mỗi hai con mắt mà còn sợ nóng.....

-nóng chứ, nhanh đi, bên kia có tiếm sửa kìa!!!

Hai cô bàn dắt nhau qua đường, kéo lê chiếc xe theo sau......

-sửa cái này mất bao lâu hả chú_nó hỏi người thợ

-nhanh thôi, nhưng tiệm hết loại bánh này rồi......

-vậy không sửa được hả chú_Trân

-được, nhưng hai giờ nữa mới xong, lát mới có bánh thay_chú thợ nhìn nó cười

-chú coi cháu bán chiếc xe này được bao nhiêu cháu đổi chiếc khác_Trân đi xem lần lượt từng chiếc xe chưng bày trước tiệm

-hả??_nó ngạc nhiên chạy lại chỗ bạn

-một chiếc cũng mấy triệu ta không mang theo tiền_nó nói nhỏ

-ta có!!_Trân quả quyết

-chắc không!!_nó thở dài_ta nhớ không lầm mi ra đường có mang theo nhiều tiền đâu

-thì đây nè_Trân giơ chiếc thẻ ATM ra

-trời ạh_nó ôm đầu_mi tìm đâu ra máy rút tiền.....

-ờ há_Trân ngớ người_chú ơi, có thanh toán bằng ATM hay thẻ tính dụng không chú..

-không_người thợ nói vọng ra

Trân nhìn nó, nó lắc đầu......

Bạn nó bao nhiêu tuổi rồi àm ngây thơ thế này, như vầy chắc có bữa bị dí chạy tóe khói vì tội ăn quịt mất thui_nó nhĩ quay trở vào trong

-vậy chú cho cháu gửi xe lại sửa. hai giờ nữa cháu quay lại lấy

-vậy không đổi xe àh_người thợ thoáng tiết nuối

-cháu không mang tiến mặt, cháu gửi xe nhé_nói rồi nó kéo Trân ra đường

-đi bộ hả_Trân nhìn nó mặt méo sẹo

-chứ sao, đi cho khỏe người, còn vài mét là mới mà_no cười

-vài ngàn mét thì có......

----------------------------------------------

Lê lết cuối cùng hai đứa cũng tới nới. Buổi trưa SG đúng là nóng thật, nóng không thể chịu được (vậy mà vẫn chịu được đầy thôi). Trước mặt nó là một biệt thự sang trọng với hai hàng hoa trải dài tới cổng nhà và một hòn non bộ được bố trí đạp mắt với vòi phun và cá cảnh.

Tính tong_tiếng chuông cửa vang lên

Một người phụ nữ xuất hiện trên màn hình....

-cháu là bạn của Hạnh, cháu đến thăm bạn ấy......._nó lễ phép

-vâng cô chờ tí

Cánh cổng từ từ mở ra chào đón. Lướt qua san mà nghe nhẹ cả người, một rừng hoa thơm ngấy mùi lan, nước trong hồ bắn hẳn ra ngoài tạo thành một góc ẩm ướt đối chọi hẳn với cái nóng giữa trưa....

-mời hai cô vào, cô Hạnh đang ở trên phòng_một phu nữ trạc 50 ra đón nó

-vâng, cảm ơn bác.........

-Hạnh nó bệnh hả bác tư_Trân

-bác cũng không biết nữa, sáng giờ có ăn uống gì đâu, ai vào phòng cũng đuổi ra, hỏi không chịu nói......_bác tư thở dài_ không biết cô ấy bị gì nữa......

Trân nhăn mặt, nghĩ ngợi.....

-ba mẹ Hạnh có nhà không bác??

-không, họ đi công tác hơn tuần nay rồi...........

-còn anh Vinh??? (anh hai của Hạnh)_Trân

-cậu ấy vừa ra ngoài....... Trân lên xem Hạnh sao rồi......chứ vầy bác lo lắm....

-vâng cứ để đó cháu........

-àh, còn cô bé này......._bác tư nhìn nó

-là bạn thân của bọn cháu đấy ạh_Trân ôm hai vai nó

-sao từ trước tời giớ tôi không thấy hai cô dẫn tới chơi.....??

-àh, nó bận lắm bác ạh, không rãnh rỗi như cháu đâu_Trân nháy mắt với nó làm con bé phì cười

-thôi bọn cháu lên xem nó ra sao

Cốc cốc!!_nó lịch sự gõ cửa

-em đã bảo đừng làm phiền em nữa mà_Hạnh hét

Nó nhìn Trân lắc đầu. Cửa không khóa nó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào phòng

Bụp_nguyên một cái gối to đùng bay ngay vào mặc nó rồi rơi bịch xuống đất

Hạnh đang ngồi bẹt dưới giường tay ôm chiếc gồi bông cứng ngắt

-mi sao thế.....sao lại khóc_nó nhẹ nhàng đi lại gạt giọt nước mắt trên khóe mi cho Hạnh

Hạnh bất ngờ rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi. Nhưng nó đã kịp nhìn thấy hai hàng nước chảy dài ra trên má Hạnh. con bé khóc, chắc chắn, đôi mắt sưng húp mộng nước như hai quả cà chua thế kia....

-hai mi tới đây chị vậy.....?_Hạnh đưa tay cố quẹt lấy quẹt để cho khô nước mắt

-mi làm gì đó, đau mắt bây giờ_nó nhíu mày giật tay Hạnh, con bé cứ dụi dụi mắt mãi mà nước mắt có ngừng rơi đâu

-mi sao vậy_Trân quay đầu Hạnh lại

-không có gì mà??? Hai mi về đi........_Hạnh chóng cự hét lên

-có gì nói ta nghe...????_Trân

-không có gì mà, hai mi về đi, về đi cho ta yên.........._Hạnh hét lấy tay bịt hai tai lại

-con nhỏ này....._Trân nổi giận_ mi có xem hai đứa ta là bạn không........

-mi không hiểu đâu, về đi, về đi........

Chát _ Trân tức giận tát vào má Hạnh. Con bé ngớ người, dấu tay in hằng trên má, Hạnh đưa tay sờ bên má, thừ ra rồi ôm nó òa khóc như trẻ con....

Nó vỗ vai bạn. Con bé nấc lên từng tiếng cố kìm nén nhưng không được, nước mắt cứ tuôn rời.....

-mi thôi đi, khóc hoài, có chuyện gì nói ta nghe đi_Trân ngồi xuống cạnh bạn

-anh ấy........không thương ta nữa rồi.......hức........

-hồi đó ta đã bảo với mi rồi, mà mi có nghe đâu, anh ta không thật lòng.........

-không đâu....._Hạnh lắc đầu_ không đâu........hức anh ấy đã lấy vợ hơn một năm nay.....hôm qua anh hai mới nói.......anh hai ác lắm.......

-mi thôi đi, anh Vinh muốn tốt cho mi thôi, anh ta là đồ xấu xa, trơ trẽn......mi khóc chỉ có phí nước mắt_Trân trì triết

-không không.........._Hạnh hét_không đâu........

Nó im lặng vỗ vai Hạnh.....bạn nó đang đau, mối tình đầu dang dở.........Trân càng nói con bé càng khóc lớn hơn........

-mi tỉnh lại đi.........đứng khóc nữa...anh ta không đáng đâu..._Trân nhìn chằm chằm Hạnh giọng kiên quyết

-huhu cho ta....... Khóc.... hôm nay nữa thôi....hôm nay nữa thôi....._Hạnh nấc từng tiếng

Nước mắt Trân lăn dài trên má. Cả ba đứa nó ôm nhau khóc (thương Hạnh quá). Nó cố ngước mặt lên cho nước mắt đừng rơi. Nó biết cảm giác này, thất vọng tột cùng đau đớn tột cùng. Đã lâu nó chiềm vào quên lãng, tự dưng lại bị khơi dậy.....lòng nó nỗi sống cơn sống buồn dai dẳn.......

Bên ngoài có ba người con trai đang dựa vào cánh cửa nghe từng tiếng khóc nứa nở của ba cô gái bên trong. Họ im lắng mỗi người một suy nghĩ xa xăm......

Nó đỡ Hạnh lên giường. Con bé khóc nhìu quá_nó nhìn bạn mà thấy tội. Gương mặt sưng húp đỏ âu chắc con bé khóc từ tối đây....tên khốn nào hại con bé ra thế này.....nó mà gặp được nhất định đánh cho nhừ sương........kéo chăn, sờ nhẹ lên trán con bé, nó thở dài

Bước ra ngoài. Nó Trân ngẩng người nhìn ba anh chàng đứng trước cửa ngạc nhiên. Trân nó bước lại gần, nhẹ ngàng xoay lưng lại tựa vào tường như tư thế của ba anh chàng đang làm. Nó ngẩng đầu qua trái nhìn hắn cười buồn. Hắn bất giác giơ tay lên sờ nhẹ vào đôi mắt đỏ hoe của nó. Nó nhanh chóng ngoảnh mặt đi né tránh, nó đang sợ cái gì thế này, sao mông lung thế, những hồi ức nó muốn quên tự dưng lại ùa về làm tim nó nhói đau, nó đã quên rồi mà, sao còn.......

-Bảo, anh vào đó đi_nó nói phá tan sự im lặng

-nhưng.........._Bảo lưỡng lự

-còn ngại gì nữa, đây là lúc anh thể hiện bản thân đấy_ Trân cười

Bảo lưỡng lự rồi đẩy nhẹ cửa tiến vào trong. Bốn đứa tám con mắt nheo mắt nhìn qua khe cữa nhỏ. Anh chàng đặt tay lên tráng Hạnh, con bé tỉnh dậy phì cười trước hành động lóng ngóng như kẻ trộm bị bắt quả tang

-nói lớn lên_Trân hét vào_nhỏ qua bọn này hông nghe gì hết

Hai đứa trong phòng thoáng đỏ mặt. Bé Trân thì ung dung nhe răng cười

Lóc tóc_tiếng gì vậy nhỉ??_nó nghĩ. Nó tiến tới cánh cửa sổ phía trước cầu thang

Mưa .Mưa tí tách rơi.. Lạ thật mới nắng gặt giờ lại mưa to, trời Sg dạo này thất thường quá. Đứng lặng trước ô cửa sổ nhỏ thông ra vườn nó giơ tay ra đón những hạt mưa nhỏ nhảy múa nhẹ nhàng trong long bàn tay nó. Mát thật đấy, ngoài con hẻm hiu quanh không bóng người mưa ôm trọn cả con đường. Nó chống tay nhìn vào khoảng xa xăm....

-mát quá nhĩ_Trân lên tiếng

Nó ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh. Trân đã đứng đó từ bao giờ nó không hay......

-hay là......._nó nhíu mày nghĩ

-mi đi theo ta_nó kéo Trân theo chạy vào phòng Hạnh

Hạnh ngừng tiếp chuyện Bảo quay sang nhìn hai đứa bạn

-sao vậy???????

-mi theo ta_nó dùng tay còn lại kéo tay Hạnh

Lôi hai đứa bạn xuống lầu, chạy thẳng ra sân..........

-tắm mưa nha_nó hét hóa cùng tiếng rít dữ dội của gió và những ngọn cây đang nghiêng mình chống đỡ cơn mưa dữ dội

Hai con bạn phì cười cùng kéo nó ra giữa sân. Ba đứa bạn vòng tay nhau cùng ngước mặt lên trời hứng những giọt mưa va mạnh vào mặt

Đau, rát!!! Nhưng vui......._ba nhóc nhìn nhau cười..............

-hết buồn chưa_nó hét chống chọi tiếng mưa lớn

-hết rồi........_Hạnh hét vang trả lại........hét để giải thoát nỗi đâu trong lòng, cho nó hòa cùng mưa, cho lòng nó nhẹ nhỏm hơn, hét hết ra , đổ hết đi những phiền muộn.............

-hết chưa..........._nó tiếp tục hét, mưa hất mạnh vào mặt, chảy tòng tọc theo đuôi tóc dài

-hết rồi........._ba đứa cùng la thật lớn rồi cười vang

Nó hất nước vào mặt bạn. Kéo hai đứa kia vào cuộc chơi rượt đuổi trong mưa với nó.

Tiếng cười hòa vào cùng tiếng mưa. Mưa lạnh, lạnh lắm nhưng biết đâu được nó sẽ xoa dịu được nỗi đau trong lòng..........

----------------------------------------

tobe continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro