tiêu đề của câu chuyện của bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 65:

Từ sau khi chia tay với QA , tôi giành toàn bộ thời gian của mình để chăm sóc Quỳnh.

Mỗi buổi sáng tôi đều mua đồ ăn sáng + một hộp sữa mang lên lớp cho em.

Cơ mà mỗi khi tôi mang lên thì đều có tiếng xì xầm của mấy đứa bạn trong lớp, cộng thêm đó là mỗi lần em chạy ra thì đều cằn nhằn với tôi :

- Em khác biết đi mua mà, anh không cần phải làm thế đâu.

- Yên. Anh đã mua là phải nhận , rõ chưa , mà em thì có chịu ăn uống đầy đủ đâu.

- Nhưng mỗi lần anh mang lên cho em là y như rằng ..

- Kệ người ta chứ, bạn trai mua đồ cho bạn gái mình là sai hả.

- Nhưng..

- Không nhưng nhị gì nữa, nói nữa là anh hôn đấy.

- Cái gì? Anh dám hả?

- Hehe. Sao lại không dám. Anh làm luôn nè. ( Nói rồi tôi giả vờ hôn em )

Em thấy thế thì vội vàng kêu " Á " lên một cái rồi chạy vào lớp.

Hờ hờ, đáng yêu thế không biết.

Chiều hôm đó ngồi nhà một mình chán quá, thằng anh thì lại đi công việc rồi.. Đang định nổi máu qwerty thì chợt có tin nhắn đến, ừm xem nào, của QA . Có chuyện gì thế nhỉ?

- Chiều hôm qua anh diễn hay lắm đấy.

- Bỏ bao công sức tập luyện mà . Haha

Tuy đã nói chia tay nhau nhưng tôi và QA vẫn nói chuyện bình thường , đôi khi còn hơn cả lúc yêu nhau nữa cơ

- Em có việc quan trọng muốn nói với anh, tối nay em hẹn anh ở quán Smile nhé.

- Việc gì mà không nói luôn thế?

- Có lẽ phải gặp trực tiếp thì em mới nói được.

- Ừ. Được rồi. Vậy thì hẹn tối nay. Ok

Cơ mà QA hẹn gặp mình có chuyện gì nhỉ? Lúc nãy nhắn tin thì thấy giọng điệu buồn buồn, không giống thường ngày.

8h. Tôi tắm rửa sạch sẽ, làm tý keo vuốt tóc của thằng anh cho nó bảnh.

Đỗ xịch xe trước cửa quán thì đã thấy xe của QA ở đó trước rồi, sao đến sớm thế nhỉ.

- Em ngồi đây. ( Giọng QA vang lên )

- Sao em đến sớm thế ( Vừa nói tôi vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện em )

- Thỉnh thoảng thay đổi lại giờ giấc cũng tốt anh ạ. Không nên quá khắt khe trong cuộc sống.

- Em uống gì để anh gọi ( Tôi phá tan bầu không khí trầm tĩnh )

- Cho em một cafe sữa.

- Anh ơi, cho em một caFe sữa và một ly trà chanh.

Ngồi nhâm nhi li nước của mình, tôi ngồi và nghe QA kể hết những tâm sự, những điều thầm kín trong thời gian qua.

Quả thực là tôi rất bất ngờ , vì QA nói là trong thời gian vừa qua có rất nhiều người theo đuổi QA, nhưng không ai đạt được thành công cả.

- Tại sao em lại chọn anh?

- Bởi vì ở anh có nét gì đó làm em cảm thấy anh là người mà em tìm kiếm bấy lâu.

- Anh hoàn toàn là một người bình thường, sức học vào loại bình thường, không phải hotboy, nhà không giàu... Tóm lại, anh là một chàng trai bình thường như bao người khác.

- Đúng. Anh là một con người bình thường như bao người khác, nhưng chính sự bình thường của anh lại làm em say đắm. Kể từ cái nhìn đầu tiên của anh nhìn em khi ở trong phòng thi, em đã thấy xao xuyến và rung động. Sau kì thi đó , em ngỡ như sẽ không còn dịp gặp lại anh nhưng không... Em đã cảm thấy rất may mắn khi gặp lại anh ở sân cầu lông. Lúc đó, lòng em tự nhủ phải nắm lấy cơ hội này , em đã tìm cách gần gũi với anh và thực sự em cảm thấy rất vui mỗi lần ở bên anh.

- Em là người con gái rất tốt, anh hi vọng sau khi chia tay anh em sẽ tìm được con người khác tốt hơn anh.

- Anh biết không. Sau cái hôm anh nói lời chia tay với em, thực sự cả đêm đó em đã khóc, em khóc rất nhiều. Khi anh chấp nhận yêu em, lúc đó em rất vui và nghĩ rằng tình yêu sẽ được dài lâu...Nhưng... ( Em nói như sắp khóc, tôi thấy mắt em đỏ hoe , thật tội nghiệp )

- Anh xin lỗi vì đã làm như vậy, giá như anh gặp em sớm hơn, đúng, giá như vậy thì bây giờ mình có thể hạnh phúc với nhau. Anh chỉ thấy ân hận vì đã làm tổn thương người con gái như em...

- Em sẽ luôn yêu anh và quan tâm đến anh. Dù chỉ là quan tâm từ một phía nhưng cũng quá đủ rồi. Em hi vọng sẽ luôn bên anh mãi nhưng có lẽ điều đó sẽ không thể xảy ra được nữa rồi.

- Tại sao? Em vẫn có thể gặp anh mỗi buổi sáng mà.

- Em...em sắp phải chuyển vào trong TP HCM để sinh sống cùng bố mẹ.

- Hả. Tại sao? Không phải vì anh mà em giận anh rồi bỏ vào trong đó sống chứ?

- Không. Không phải vì anh đâu. Thực ra em đã phải đi trước Tết rồi, nhưng em năn nỉ bố mẹ cho em ở lại đây qua Tết rồi mới đi... Em muốn cùng anh đón Tết trong niềm hạnh phúc và ấm áp.

- Thế bao giờ em phải đi.

- Chỉ 2 ngày nữa là em đi rồi. Vì thế em hẹn anh ra đây để nói hết những suy nghĩ của em bấy lâu.

- Liệu em có quay lại đây nữa không?

- Em không biết, có lẽ là...

- Có lẽ? Em hãy nói với anh là chắc chắn đi ( Tôi nói liên hồi và gấp gáp )

- Em chỉ mong anh hãy sống vui vẻ và hạnh phúc với Quỳnh. Em ấy thực sự rất tốt đấy.

- Có một điều mà anh đã giấu em bấy lâu... Thực ra khi ở bên em anh cũng cảm thấy rất ấm áp, em đã đem đến luồng gió mới cho tâm hồn của anh. Sau này , nếu như ta có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau.

- Hi vọng là như vậy.

16h tại phi trường.

Tôi và Quỳnh ra đó tiễn QA, trước khi lên máy bay, QA có ôm tôi và nói :

- Anh nhớ trân trọng tình yêu của mình đấy.

Ôm tôi xong thì quay sang ôm Quỳnh. Không biết 2 người nói gì mà có vẻ cười khúc khích..

- Thôi. Đến giờ bay rồi, 2 người về đi, không cần tiễn nữa đâu...

Tôi và Quỳnh đứng đó nhìn theo QA cho đến khi bóng dáng em khuất sau dòng người đông đúc...

Nhìn theo chiếc máy bay đang từ từ bay lên bầu trời , trong đầu tôi thầm nghĩ :

- Đúng. Nếu như mình có duyên, anh nhất định sẽ lại được gặp em trong tương lai không xa...

Chap 66:

Cũng đã hơn 1 tuần kể từ lúc QA bay vào TP HCM

Chiều nay rảnh rỗi, tự nhiên cảm xúc dâng trào, tôi viết một mail gửi cho em để hỏi thăm tình hình và bày tỏ cảm xúc của mình

"Sau một tình yêu không chỉ có nước mắt đâu em, sau một tình yêu em sẽ hiểu ra rằng một cánh cửa khép lại với mình và một cánh cửa khác sẽ mở ra với em

Sau một tình yêu, em sẽ học được cách cẩn trọng hơn khi mở lòng ra với mọi người. Em sẽ hiểu rằng tình yêu không chỉ là cho và nhận, là những lời yêu thương có cánh, những lời ước thề non hẹn biển. Em kiếm tìm ra được những giá trị khác của tình yêu. Sau một tình yêu, em khép lòng vì sợ mình lại gặp thêm một người xấu, một người gian dối và phụ bạc. Nhưng em nhận ra rằng, rồi em sẽ gặp được một người tốt. Em sẽ phải nhận ra họ bằng trái tim của một người đã từng đi qua giông bão. Em sẽ cảm ơn cuộc đời lắm khi em tìm thấy họ, biết yêu thương và trân trọng họ hơn.

Sau một tình yêu không phải là giọt nước mắt. Sau một tình yêu em sẽ học được cách ngẩng cao đầu mà sống vì em có quyền như vậy. Em thấy yêu thương bản thân mình hơn và tin vào chính mình. Em tự cho mình được ăn mặc đẹp và dùng thời gian làm những việc mình yêu thích.

Chia tay em nhưng anh vẫn luôn theo dõi và ủng hộ em trên bước đường mà em đi. Em hãy luôn nhớ rằng khi có khó khăn gì anh vẫn ở cạnh em

Sau một tình yêu không phải là giọt nước mắt đâu Em! Em sẽ nhìn thấy nhiều điều thú vị khác từ cuộc sống, nhận ra những giá trị mới của bản thân. Điều mà trước đây em chưa nhìn ra hết. Đến một ngày em nhận ra rằng em có thể làm được, rằng em thật sự bản lĩnh và mạnh mẽ.

Anh tin chắc rằng em sẽ làm được, thậm chí còn tốt hơn thế

Sau một tình yêu, em học được cách tha thứ, bao dung hơn với người khác. Dù là người ấy đã từng gây ra cho em đau khổ và tổn thương. Lòng em thanh thản, bình yêu và nhẹ nhàng! Em sẽ không bao giờ hối hận vì đã cố gắng hết mình đúng không em... Khoảng thời gian mình yêu nhau thực sự rất hạnh phúc, nhưng anh xin lỗi vì đã không thể mang lại hạnh phúc lâu dài cho em

Mong em luôn vui vẻ và hạnh phúc , QA , người mà anh đã từng yêu...."

Gõ xong cái mail đó , tôi ấn send và hồi hộp chờ đợi mail phản hồi...

Ngồi mãi đến 5h chiều mà chưa thấy em trả lời, hay là em bận việc nhỉ ...

Đang định bỏ đi chơi cầu lông cùng mấy thằng bạn thì chợt thấy có mail phản hồi, hehe, may quá, cuối cùng cũng chịu trả lời...

- Gớm, em mới đi được hơn một tuần mà làm như em đi cả năm vậy.

- Anh cũng không biết tại sao nữa, hehe.

- Anh có nhớ những lời em nói trước khi đi không?

- Có chứ. Phải sống thật tốt và thật hạnh phúc.

- Vậy thì anh đừng liên lạc với em nữa, ở trong này em cảm thấy rất vui, tuy không còn được ở bên anh nữa nhưng em sẽ quen dần với cách sống đó.

- Không còn là người yêu mình vẫn có thể là bạn mà.

- Em sợ, sợ mình không có đủ can đảm để đối mặt.

- Đừng sợ gì cả, chỉ cần em vững tin thì em sẽ vượt qua được tất cả.

- Cảm ơn anh, cảm ơn vì luôn luôn tin tưởng và ủng hộ em. Đến giờ em phải đi học thêm rồi, hẹn anh khi khác nói chuyện tiếp nhé..

QA is now offline....

Trong kia QA sống vẫn ổn, vậy tại sao mình lại quan tâm em thế nhỉ , chia tay rồi mà....

Mấy ngày hôm sau, vẫn như thường lệ, mang đồ ăn sáng cho Quỳnh xong là tôi quay về lớp.

Cơ mà vừa vào cửa lớp thì đã thấy thằng H với em Trang ngồi nói chuyện tíu tít với nhau rồi

Vào giờ học, tôi khều thằng H :

- Sao, nó chấp nhận mày chưa?

- Vẫn còn hơi ngượng , chắc đang phân vân.

- Tao nhìn thế này thì chắc là ăn cmnr . Ngon nhể, share anh em không

- Cút, không share gì hết, ông phang phát chết luôn giờ.

- Haha. Tao đùa thôi, chứ cho tao cũng không thèm đâu

- Hờ hờ. Đến lúc đấy lại nhẩy xoắn hết lên ấy chứ...

Cơ mà cuối giờ tôi gặp phải một sự kiện hi hữu mà đến giờ vẫn còn nhớ, mà mỗi lần nhớ lại là đỏ cả mặt.

Chap 67:

Số là lúc trống ra về, đang thu dọn sách vở thì chợt cái ví trong túi áo nó rơi ra mất, đéo hiểu sao thằng Mạnh từ đâu chạy đến cầm cái ví rồi lao đi thẳng :

- Ê . Ví mày nè T.

Vừa nói nó vừa giơ giơ lên như trêu tức tôi, cái đậu má nó, đến lúc này thì tôi cũng không nhịn được nữa, thò đầu ra ngoài cửa sổ gào lên :

- Đ*t mẹ thằng Mạnh trả bố cái ví.

Bỏ mẹ, lúc đó quên mất là đang giờ tan học nên rất đông học sinh ở hành lang và cầu thang

Xong rồi, còn đâu hình tượng trai ngoan của mình nữa đây

Bọn trong lớp thì hiểu nhau đã đành, đằng này lại đang có các em lớp 10 từ trên tầng đi xuống nữa chứ...Tiêu cmnr...

- Chà, nói bậy thế là không hay đâu T.

Ai nói thế nhỉ? Giật mình quay lại, tưởng ai hóa ra là Trang

- Tại T lúc đó hơi nóng nên mới nói vậy, chứ bình thường ngoan lắm à

- Có thật không thế? Hì ( Trang nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ )

- Thật luôn. Haha

- Trang ơi về thôi ( Tiếng thằng H vang lên )

- Ừ. Đợi mình tý. Thôi mình về nhé. Chào T

- Ừ. Về với thằng H thì cẩn thận đấy nhé.

- Làm sao ?

- Haha. Cái đấy thì Trang tự tìm hiểu thêm đi nhé. T không nói cho biết được đâu.

Ơ mà thằng Mạnh đang cầm ví mình, đuổi theo lấy mới được.

Đm thằng này trốn kĩ vãi, tìm mãi mới thấy nó trốn trong cantin

- Thằng cờ hó, trả tao ví.

- Từ từ, mới xa cái ví có một tý mà đã cuống lên thế rồi.

- Nhanh lên, tao còn phải đưa Quỳnh về.

- Ớ thế à? Cầm lấy, tao định trêu mày tý ai dè mày hét lên to quá.

- Cũng tại mày chứ sao

- Cơ mà giờ mày nổi tiếng cmnr, lúc nãy tao đang ngồi ăn ở đây thấy mấy em đi qua cứ xì xào về cái anh văng tục lúc nãy.

- Nhọ hết đường, mà cũng may lúc đấy không có thầy chủ nhiệm, chứ có thì chắc là tao xác định luôn.

- Thôi, mày đi đón Quỳnh thì đón đi, tao ngồi ăn tý đã, trưa nay nhà không có ai nấu cho ăn cả. Haizz

Lò dò đi ra sân để xe thì Quỳnh đã chờ ở đấy rồi, tôi đến gần thì em nói giọng nũng nịu :

- Làm gì mà anh xuống lâu thế?

Giả vờ buồn bã, tôi nói :

- Híc, anh vừa bị mất hình tượng xong, ngại quá.

- Sao mà lại mất hình tượng?

- Thì cũng tại thằng Mạnh cầm ví của anh, lúc đó bực quá nên hét lên : Đ*t mẹ thằng Mạnh... Ai ngờ hét to quá làm cả đám đông nghe thấy, em không tưởng tượng được đâu, hàng đống người quay đầu nhìn về phía anh như là vật thể lạ vậy.. Híc, đang định gây ấn tượng với mấy em lớp 10 mới vào trường mà giờ gặp vụ này thì còn gì nữa...

- Đáng đời anh, ai bảo nói bậy cho lắm vào. Mà gây ấn tượng với ai hả ? Láo nháo là không xong với em đâu.

- Gây ấn tượng với người đang đứng cạnh anh bây giờ đó. Haha

- Anh...

*****

Những ngày giữa tháng 3, lớp tôi bận rộn với kế hoạch đi chơi biển Đồ Sơn.

Đáng nhẽ việc này phải để vào dịp cuối năm học mới tổ chức nhưng do năm nay là lớp 12, cuối năm phải tập trung ôn thi tốt nghiệp và Đại học nên cả lớp thống nhất trước khi thi sẽ đi chơi một chuyến lấy tinh thần chuẩn bị cho khoảng thời gian căng thẳng sắp tới.

Có lẽ vào tháng 3 không phải là lúc thích hợp để tắm biển nhưng mặc kệ, không tắm thì mình đi chơi cũng được, sao phải suy nghĩ nhỉ

À quên mất, rủ Quỳnh xem em có đi không đã. Cơ hội thế này thỉnh thoảng mới gặp, mà mấy thằng , mấy đứa trong lớp nó cũng rủ người yêu mình đi cùng mà, tội gì không rủ

- Lớp anh sắp tổ chức đi Đồ Sơn chơi, em có đi cùng không.

- Đi Đồ sơn á? Dịp gì mà lại tổ chức thế?

- Trước khi thi cử thì tụ tập đi chơi cho thoải mái ấy mà

- Để em xin bố mẹ xem như nào đã. Mà đi bao nhiêu lâu thế anh?

- 2 ngày 1 đêm thôi.

- Nếu em xin được thì em sẽ nhắn lại cho anh, em cũng thích đi chơi lắm. Hihi

- Không xin được thì anh sang bắt cóc em đi luôn. Hehe

- Anh chỉ toàn nói dối thôi, mấy lần anh bảo bắt cóc em có dám làm đâu .:P

- Hừ. Anh mà bắt cóc thì sẽ không trả em lại cho bố mẹ đâu.

- Làm thế sao được.

- Sao lại không được, lúc đó em là vợ của anh rồi mà

- Ứ nt với anh nữa, em đi ăn cơm đây.

- Ăn ngon miệng nhé cưng

Ôi, giờ mà đi ra Đồ Sơn tắm biển thì khoái phải biết, lâu lắm rồi chưa được tiếp xúc với biển , lần cuối cùng ra tắm biển là năm lớp 10 rồi.

Lên lớp thì thấy ai cũng rất háo hức với chuyến đi lần này, giờ nào cũng đem việc này ra bàn tán được.

Cơ mà để tổ chức đi được thì cũng tốn kha khá tiền , lúc đầu bảo góp mỗi người 200k, về sau bàn bạc thế nào lại tăng lên 500k/ người. Cũng phải thôi, xuống đó giá cả như nào mình chưa biết được, cứ đề phòng trước cho chắc ăn.

Lớp tôi có 25 người, vị chi số tiền góp lại là được 7.5 tr, thầy chủ nhiệm cũng đi cùng, tính thêm số tiền 1.5 tr mà thầy góp thêm là được 9tr.

Híc, 9tr cơ đấy. Mà thôi, năm nay năm cuối cùng học với nhau rồi thì bỏ ra số tiền đó cũng đáng, lưu giữ lại kỉ niệm trước khi chia tay nhau mà

Ngày hôm sau tôi nhận được tin nhắn của Quỳnh :

- Em xin phép được bố mẹ rồi, năn nỉ mãi mới được đó.

- Anh biết ngay mà. Hehe. Có em đi cùng thì anh đi mới thấy vui.

- Tại sao?

- Chúng nó đi có cặp đôi với nhau, giờ anh đi một mình thui thủi buồn chết đi được

- Hay là em không đi nữa nhỉ. Hihi

- Không đi anh bắt phải đi.

- Mà bao giờ đi thế anh? Để em còn chuẩn bị.

- 2 ngày nữa nhé. Chuẩn bị cho chu đáo vào, không xuống đó lại thiếu cái gì thì khổ.

- Hứ. Em chỉ lo cho anh thôi, tính anh thì hay cẩu thả lắm.

- Haha. Lần này sẽ khác.

Nằm nhắn tin với em cả buổi tối mà không biết chán..

Trong đầu tôi lúc này đang hiện lên khung cảnh tươi đẹp của bãi biển Đồ Sơn, được tự do tắm biển hoặc dạo chơi quanh thị xã, lại còn được lên thuyền đi thăm đảo Hòn Dấu, Ngọn Hải Đăng, thăm Đền Thờ Lão Đảo Hải Vương...

Ôi bao nhiêu là điều thú vị đang chờ phía trước, Đồ Sơn ơi, chờ ta nhé...

Chap 68:

Ngày khởi hành đi Đồ Sơn...

Dậy từ 4h sáng , hì hục chuẩn bị đồ để đi...

Quần áo, giầy, mũ, nước uống, sịp ....

- Xem nào, còn quên gì nữa không nhỉ??

- Thằng này làm cái gì mà ồn ào thế? ( Tiếng mẹ tôi nói )

- Con chuẩn bị đi Đồ Sơn mà mẹ.

- Có cần mẹ chuẩn bị gì không? Hay mẹ làm cơm nắm cho nhé ( Mẹ chu đáo quá đi )

- Thôi không cần đâu mẹ ơi. Tý nữa con đi ăn xôi rồi.

- Đi nhớ cẩn thận đấy, lạ nước lạ cái.

- Con nhớ rồi mà mẹ. Lớn rồi chứ có phải trẻ con nữa đâu.

-------------------------

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!

-------------------------

Có mấy cái việc lặt mặt mà quay đi quay lại đã 5h sáng rồi. Nhanh thật.

Tranh thủ đi ăn xôi cái rồi ra bến xe... Ơ mà từ từ... Xem nào... Mới 5h ai bán xôi cho mình

Chả nhẽ lại nhịn đói rồi xuống kia ăn một thể Thế thì không được, say xe chết..

Cơ mà bọn nó chắc cũng mua bánh mì theo, mà ăn bánh mì thì ngán bỏ mẹ...

Suy nghĩ một hồi quyết định xuống nhà rang cơm ăn , trội ôi cơm rang thêm quả trứng với tý hành nữa thì khỏi nói...

Xử lí xong bát cơm rang thì thằng Mạnh gọi :

- Mày đâu rồi, ra bến xe nhanh lên, cả lũ đến đủ rồi này.

- Đây. Tao chuẩn bị ra, chờ chút.

Tôi gọi cho Quỳnh xem em đã có mặt ở bến chưa :

- Em ra bến chưa thế ?

- Em ra rồi, mọi người đang chờ anh đây này.

- Hả?? Vậy anh là thằng muộn nhất à?

- Haha. Đúng như vậy.

Đờ mờ, dậy từ 4h, đã tính toán là đến sớm nhất, giờ lại thành muộn nhất

10' sau có mặt tại bến xe, nhìn đứa nào cũng đeo cái balo to tướng, đi du lịch cho vui chứ có phải di tản gì đâu

Nhìn ba lô của bọn nó , giờ nhìn lại cái balo của mình mà thấy khác xa nhau quá...( Balo của em mang cái gì thì em kể ở trên rồi nhé )

6h xe bắt đầu xuất bến và khởi hành...

Trên đường đi, cả lũ hò hét ầm ĩ, lại còn hát đồng thanh nữa chứ, chịu bọn này luôn...

Lũ con trai thì ngồi ở phía cuối, nhường mấy ghế trên cho bọn con gái, chúng nó say mà lại ngồi cuối thì có mà được cả nồi cháo ấy chứ...

Xe 30 chỗ khá rộng rãi và thoải mái, cũng may mà thằng Mạnh có chú làm lái xe nên thuê được cái xe này.. ( Lớp em 25 người đi , thêm thầy chủ nhiệm nữa là 26 )

Đi được tầm 2 tiếng thì tôi thấy bắt đầu có dấu hiệu của việc say xe rồi thì phải... Ở phía trên thỉnh thoảng lại có đứa lấy túi nilon rồi.....

Híc, nhìn bọn nó như thế cũng thấy tội, mà không biết Quỳnh có say không nhỉ? Tôi ngồi dậy, nhìn lên chỗ Quỳnh ngồi, hà hà, may quá, mặt vẫn tươi tỉnh và vẫn cười đùa như thế thì không say rồi...

10h. Chúng tôi tới Đồ Sơn...

Vừa xuống xe là có mấy đứa chạy ngay vào nhà vệ sinh...

- A a a Mỏi hết cả người. ( Thằng Tùng kêu )

- Cuối cùng cũng xuống bến. Chuẩn bị tắm biển thôi anh em

- Từ từ, tìm cái gì ăn đã, tao đói lắm rồi.

- Thế thì về khách sạn mà ăn.

Một lúc sau, lớp tôi được đưa đến khách sạn Hoa Phượng...

Cơ mà vừa liếc sang nhìn Quỳnh thì thấy em có vẻ rất mệt mỏi, vội vàng chạy đến bên em :

- Ơ. Lúc nãy còn thấy tươi tỉnh lắm mà, sao giờ lại mệt thế này.

- Tại em bị say xe mà.

- Thế không biết ai nói với anh là không bị say nhỉ

- Thì tại...tại...

- Haha. Anh biết rồi, có cần anh giúp cho hết say không?

Không chờ em trả lời, tôi cầm tay em kéo thẳng một mạch về khách sạn...

26 người, thuê 5 phòng, phòng 5 người, cơ mà mỗi phòng có 2 giường nên cũng khá tốt.

Do cả lũ đều khá mệt do đi đường dài nên vừa về khách sạn là lăn ra nằm, mãi một lúc sau mới bắt đầu bữa ăn trưa...

Buổi chiều, chúng tôi đi tham quan Phân viện Hải Dương Học , vào trong thì thấy bày toàn là các sinh vật như : nghêu, sò , ốc, san hô....

Lũ con gái tỏ ra rất thích thú, cứ đi được một đoạn là lại lấy điện thoại ra chụp anh

Bọn con trai chúng tôi thì không hứng thú thể loại này cho lắm, cả lũ chỉ mong sao được đi tắm biển, ôi, cứ nghĩ đến cảnh được thả mình vào làn nước trong xanh của biển, được ngắm các chị, các em mặc bikini là khoái rồi...

Chap 69:

Trời ạ, còn phải chờ lũ con gái đến bao giờ đây. Híc..

- Nhanh lên mấy mẹ ơi, còn đi tắm biển nữa chứ.

- Trời như này mà đòi tắm biển hả mấy ông tướng.

- Sao không tắm được, chơi tuốt. Haha

Thực sự là giờ này cả lũ muốn tắm lắm rồi, thôi thì kệ lũ nó, bọn tôi mò ra biển trước.

Hóa ra cũng không hề ít như lúc đầu tôi tưởng, bãi biển khá đông người .

- Ê . Tụi mày nhìn kìa (Thằng Ngọc chỉ chỉ )

- Cái gì. Cái gì?

- Đấy.

Cả bọn quay nhìn theo hướng tay nó.

Ối trội ôi. Toàn là các chị ăn mặc sexy không à, nhìn mà muốn chào cờ ...

Cả lũ thơ thẩn nhìn theo như bọn mất hồn.

- Thôi đi bọn mày, tính định đứng ngắm đến tối hả. ( Tôi lên tiếng )

- Đm. Đang hay thì đứt dây đàn , chỉ tại thằng T.

- Sao tại tao? Thôi xuống tắm đi tụi mày, tao máu lắm rồi.

- Thằng nào xuống sau cùng làm chó nhé.

Nói rồi cả bọn chạy ào xuống biển như kiểu 10 năm mới thấy nước vậy.

- Thi bơi không. Bơi từ đây ra chỗ kia nhé. ( Thằng Mạnh chỉ chỉ ra chỗ cuối bờ biển )

- Ok.ok. 1 2 3 bắt đầu nhé.

Vừa dứt lời, cả bọn bơi như điên như dại, lại còn hò hét ầm ĩ... ( Không biết có quê mùa không nhưng mà mặc kệ )

Cơ mà vừa mới bơi được tầm 10' thì chợt thằng Tùng kêu lên oai oái :

- Á . Á. Tao, chân tao bị chuột rút rồi...

- Oát đờ hợi? ( What the hell? )

Cả lũ xúm lại kéo thằng Tùng vào bờ :

- Mày kém quá, bơi tý đã bị chuột rút rồi.

Lúc bọn tôi kéo chân cho nó mới buồn cười, cứ mỗi lần ấn vào chân nó thì nó không kêu, bỏ ra là nó kêu như kiểu lợn bị chọc tiết vậy

- Cái tội không khởi động trước khi bơi đấy.

- Mà sao lũ con gái chưa ra nhỉ? ( Tôi hỏi )

- Kia kìa. ( Thằng Thuận vừa nói vừa chỉ )

Hóa ra mấy mẹ lâu thế là do bận thay quần áo bơi..

Tôi đảo mắt nhìn khắp lượt để xem Quỳnh đang ở đâu, phần vì lo lắng, phần vì muốn xem Quỳnh mặc đồ bơi thì nhìn như thế nào =))

Nhìn một lát là ra em ngay, không lẫn vào đâu được.

Vóc dáng thon gọn, đôi chân không dài mà cũng không ngắn, số đo 3 vòng cũng không tệ, tóm lại là được ...

Ý. Nhìn mấy đứa con gái như thế thì em lại muốn chào cờ cmnr, mà lúc đó cứ tưởng mỗi mình mình nhìn, ai dè quay lại thì thấy thằng nào cũng đang chăm chú nhìn bọn nó. Cơ mà nhìn vào đâu thì chắc là mọi người đều biết rồi nhỉ

Cả nguyên buổi chiều hôm đó, lớp em làm ầm ĩ cả một góc bờ biển, hết chơi đuổi nhau, thi bơi thì lại ra nghịch cát... Tóm lại là trò nào có thể chơi ở biển là chơi hết.

5h30 chiều, cả lũ quay trở về khách sạn. Cả lũ con trai ở chung một phòng, có 2 giường nên chia nhau ra mà ngủ.

Ăn tối tại khách sạn lúc 6h30...

7h. Cả lũ lại rủ nhau đi chơi đêm , ăn tối xong rồi mà vẫn thèm ăn tiếp, thế là lại kéo nhau đi ăn bánh cuốn và bánh đa.

Bánh cuốn thì bọn em ăn bánh Cầu Đất , cạnh mấy shop quần áo , chỗ đối diện đồn Công An có cái ngõ ý...

Bánh đa thì do đi vào buổi tối nên không được thưởng thức món bánh đa cua nổi tiếng ( loại này chỉ bán vào buổi sáng ). Thôi thì đành chịu, ăn ở mấy quán

ven đường cũng được

Ăn uống no nê thì bắt đầu buồn ngủ, kéo nhau về khách sạn nghỉ ngơi ...

Cơ mà đến tối em mới thấy bức xúc các thím ạ, buổi sáng nhìn bọn con gái như thế thành ra em lại muốn qwerty quá, mà trong phòng giờ lại đông người, chả nhẽ lại chui vào phòng vệ sinh giải quyết

Kìm nén lại cảm xúc của mình, em quyết tâm lên giường đắp chăn nằm đó.

Mấy đứa còn lại thì lôi điện thoại ra lượn facebook. Mặc kệ chúng mày, ông ngủ đã, mệt rồi.

- Thằng T ngủ sớm thế, mới có 8h mà.

- Tao mệt.

- Sáng nay hò hét to nhất , mạnh mồm nhất mà.

Tôi im thin thít , chẳng buồn nói với tụi nó.

Đang lăn trong chăn sướng thì nhận được tin nhắn của Quỳnh :

- Anh ơi, ra đi dạo biển với em.

- Vào lúc này á?

- Vâng. Chứ còn lúc nào nữa.

- Ok. Chờ anh chút.

Tôi bật ra khỏi chăn rồi đi tìm quần áo mặc. Cả bọn thấy tôi mặc quần áo vào thì đứa nào cũng hỏi :

- Mày đi đâu đấy T?

- Tao đi có việc.

- Việc gì thế?

- Haha. Bọn mày còn không biết việc gì sao ( Thằng H nói giọng nham hiểm )

Cả bọn dường như hiểu ra ý của nó, không hẹn mà cùng nhau " à " lên một tiếng :

- Có cần tao đi cùng không T. Haha

- Mày đi cùng phá nó hả?

- Anh T ơi cho em đi cùng đi

- Cái đm chúng mày, nói nữa ông phồng tôm chết giờ

Bố lũ khỉ này.Thôi không chấp bọn mày nữa, tao đi dạo với Quỳnh đã.

Chạy vội ra ngoài thì đã thấy Quỳnh chờ tôi trước cửa khách sạn rồi.

- Anh xin lỗi, tại vướng mấy thằng bạn nên mới xuống muộn.

- Không sao đâu anh. Mình đi thôi.

- Em mặc ấm vào đấy. Đi biển tối giờ lạnh lắm.

- Anh yên tâm . Em mặc đủ rồi mà. Tự nhiên em thích đi dạo quá nên gọi anh ra đi cùng.

Cơ mà cầm tay em đi dạo trên biển cũng khá lãng mạn các thím ạ

Tôi cứ cầm riết đôi tay nhỏ nhắn của em mà không muốn buông ra.

- Có lạnh không em?

- Đi cùng anh là em thấy hết lạnh rồi. Thật đấy.

- Em không qua được mắt anh đâu. Tay em đang run lên kìa.

Tôi dừng lại và ôm lấy em thật chặt. Mùi hương từ người em tỏa ra làm tôi ngây ngất, tôi thủ thỉ vào tai em :

- Em bôi son vị cherry hả.

- Vâng.

- Cho anh nếm thử nhé.

- Là như nào?

- Là như này này.

Tôi kề môi mình vào môi em và hôn em một cách nồng nhiệt. Cái lưỡi của tôi nó cứ di chuyển không ngừng à ( Cơ mà các thím hôn đừng dùng lưỡi nhiều quá, nó sẽ mất cảm giác thú vị đó )

Trội ôi, phải nói là phê cực kì ý, môi em vừa mềm vừa thơm, cảm giác như chỉ muốn cắn một phát thôi

Lúc đó hôn là em muốn đè ra làm vài shot rồi đấy, mỗi tội lúc đó đang ở bờ biển, lại chẳng có chỗ nào thuận tiện để thực hiện nhiệm vụ nên đành ngậm ngùi đi về khách sạn

Tối đó em ngủ rất ngon, vừa được ăn cháo xong nên khoái phải biết

Chỉ còn sáng mai nữa là phải xa Đồ Sơn rồi, thực sự là muốn ở thêm vài hôm nữa mới về nhưng không được, công việc học hành vẫn còn đấy , thôi thì chờ khi nào thi xong rồi đi tiếp cũng không muộn mọi người nhỉ

Chap 70:

Sáng hôm sau, sau bữa ăn sáng tại khách sạn thì cả lũ được dẫn đi tham quan biệt thự Bảo Đại.

Chậc, vào quan sát các phòng của Vua, Hoàng Hậu ....mà phát thèm , đẹp không tả nổi, à mà quên mất, còn được mặc thử triều phục nữa chứ.

- Bọn mày nhìn tao có giống quan không này ( Thằng Thuận mặc thử cái áo của

mấy vị quan xưa rồi nói )

- Giống lắm, giống vãi ra ấy

- Thật hả? Giống quan nào?

- Hòa Thân

- Oát đờ hợi? ( What the hell )

Cả bọn phá lên cười haha. Công nhận thằng Thuận lúc đó mặt nó như này này

Ngoài thăm biệt thự Bảo Đại ra thì bọn tôi còn được ra thăm đảo Hòn Dấu, đến 11h thì về ăn trưa và nghỉ ngơi tại khách sạn.

14h đi thăm chợ Đồ Sơn, mua ít đồ về làm quà cho gia đình.

15h : Lên xe trở về nhà ,kết thúc chuyến du lịch 2 ngày 1 đêm tại Đồ Sơn.

Lúc đi thì không sao, cơ mà lúc về thì tôi cảm thấy rất mệt, về đến nhà là nằm bẹp trên giường, ngủ mê mệt đến sáng hôm sau luôn...

Hôm sau lên lớp , nhìn mặt đứa nào cũng phờ phạc, chắc tại vui chơi quá sức =))

*****

Vui chơi thì cũng đã vui chơi rồi, giờ thì tập trung vào học hành thôi...

*****

Những ngày cuối tháng 5, không khí bận rộn và căng thẳng vì kì thi tốt nghiệp và đại học sắp đến.

Ngày 2 buổi sáng - chiều, học và học.

Sáng học trên lớp, chiều vào các buổi 3 5 7 thì nhà trường tổ chức ôn , 2 4 6 thì lại đi học thêm, thành ra là cả tuần chả có ngày nào được nghỉ...

Cơ mà ông trời cũng thương mình, cho mình được rảnh rang cả ngày chủ nhật.

Buổi chiều hôm đó, đang ngồi chơi game thì Quỳnh nhắn tin cho tôi :

- Anh T ơi, sang nhà giải giúp em mấy bài tập với.

- Không tự giải được à?

- Em mà giải được thì sao phải cần anh nữa.

- Được rồi, chờ tý anh sang ngay.

Trời mùa hè nóng bỏ mẹ, thành ra mặc luôn cái quần ngố với cái áo cộc tay chạy sang nhà em luôn.

Vừa mới bước vào cửa thì em đã nói :

- Ý. Anh ăn mặc kiểu gì vậy?

- Trời nóng quá, mặc thế cho " nó " mát

- Trời ạ. Vào nhà đi .

Chậc, vào nhà có cảm giác khác hẳn, mát mẻ và dễ chịu.

Ố la la, cái gì kia ?? Đập vào mắt tôi lúc này là cặp chân thon gọn , trắng trẻo và ngực của em

Trội ôi, nó thu hút ánh mắt của tôi một cách ghê gớm, ai bảo trời nóng là không có ích ( Em mặc quần ngắn lắm ý, lại mặc cái áo thun mỏng nữa, thành ra là tôi nhìn được gần hết à )

- Đây. Có bài này em không giải được , anh làm hộ em với.

Trời ạ. Lại bài tập tính toán của môn Sinh Học, mấy loại này làm nhức đầu lắm à =.=~

- Nghỉ hè rồi em còn bận tâm mấy bài này làm gì.

- Nghỉ hè cũng phải học chứ. Mà đừng nói với em là anh không biết làm nhé.

- Cái gì? Bài này mà anh không biết làm á? Nhìn đây.

- Thế thì anh làm đi. Hihi

Trời đã nóng thì thôi, thế mà vừa mới quạt được một lúc thì mất cm nó điện.

Ngồi giải bài tập hộ em mà mồ hôi cứ nhỏ tưng tưng, cũng may là em nó hiểu ý mình, thỉnh thoảng lại lấy khăn lau mồ hôi cho, yêu thế không biết

Cứ tưởng mấy bài từ năm lớp 10 là dễ, ai dè giải mãi nó mới ra, 1 bài mà giải gần tiếng, híc.

- Lêu lêu, thế mà anh bảo giải phát xong luôn.

- À..ừ.. Tại kiến thức từ năm lớp 10 anh quên gần hết rồi.

- Nếu thế thì em tạo điều kiện cho anh ôn lại nhé. Hihi

- Trời ạ. Giờ anh ôn đã mệt lắm rồi, học lại từ lớp 10 nữa chắc điên đầu quá.

- Anh có mệt không, để em đi lấy quả cho anh ăn nhé.

- Ok ok. ( Chậc, chén luôn chứ sao phải suy nghĩ )

Một lát sau, em đem lên 1 quả dưa hấu rồi nói :

- Trời nóng ăn dưa hấu là tốt nhất.

- Đúng quả anh thích ăn luôn.

Em bổ đôi quả dưa, cắt ra vài miếng rồi lấy 1 miếng đưa cho tôi.

Trời ạ, dưa ngon cắn một miếng là biết ngay , dưa cát nữa chứ...

Nhìn em ăn dưa mà trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ đen tối.

- Từ từ đã em, có hạt dưa dính ở đây này.

- Đâu đâu?

- Ở trên má ý.

- Sao em không thấy?

- Để anh lau cho.

Đoạn tôi tiến sát mặt em, giả vờ cầm giấy lau mặt cho em...

- Sao lâu thế anh?

- Chà, có lẽ lấy bằng cách thông thường hạt dưa không ra được, có lẽ phải dùng biện pháp đặc biệt thôi.

Vừa nói xong , tôi kề môi hôn lên môi em một cách bất ngờ...

Làm gì có hạt dưa nào trên má đâu, chỉ là anh muốn hôn em thôi mà

Công nhận, vừa ăn dưa xong môi đứa nào cũng ngọt ngọt, hôn phê lòi à

Đưa lưỡi chạm lưỡi em , 2 đứa đá lưỡi nhau mà phiêu cực kì...

- ư...ư...( em ú ớ trong miệng )

Không dừng lại ở đó, tôi vòng tay qua sau và nhấc bổng em lên :

- Anh...anh định làm gì vậy ?

Không trả lời, tôi cứ thế mà bế em lên giường rồi hôn em ngấu nghiến...

Kiềm chế mãi từ hôm đi chơi Đồ Sơn giờ mới được giải tỏa

Hơi thở vẫn gấp gáp như lần đầu tiên, tuy nhiên lần này không còn lúng túng như trước nữa, giờ vào và làm việc, vận hành trơn tru

Lần này làm tầm 30' thì xong, cả 2 thở hổn hển rồi nhìn nhau cười.

- Anh...Kì lắm nha.

- Híc, trời nóng quá... (Tôi đánh trống lảng)

Chap 71:

Cuối tháng 6, những tháng ngày bận rộn cho kì thi Đại Học sắp tới...

Sáng chủ nhật, vừa đi học thêm về là em phi ngay sang nhà Quỳnh, may quá, có mỗi mình em ở nhà à

Vừa lên phòng em là máu XH nó nổi lên, cũng may mà kiềm chế được , tự nhủ giúp em giải nốt một số bài tập rồi XH sau cũng không muộn...

10h30 thì đã hoàn thành công việc, tôi nhìn em, em cũng nhìn lại tôi rồi nói :

- Sao anh nhìn em dữ vậy?

- Chậc, anh muốn nhìn em kĩ kĩ ấy mà

Đoạn rồi tôi tiến đến, hôn nhẹ lên má, lên môi em. Chậc, mới thế mà đã thở gấp rồi à...

- Từ từ thôi anh.

Cơ mà đang chuẩn bị cởi áo thì nghe dưới nhà có tiếng lục cục, một lúc sau thì có tiếng mở khóa, ặc, mẹ em về thì phải.

Đúng như tôi dự đoán, lát sau thì mẹ em lên phòng :

- T đấy hả? Đến lâu chưa cháu?

- Dạ, cháu đến được một lúc rồi ạ. Đang giúp Quỳnh giải bài tập.

- 2 đứa được như này thì tốt rồi, cố gắng giúp nhau học cho tốt nhé.

- Dạ. Cái đấy thì bá không phải lo đâu.

Chả hiểu lúc đó cuống như nào mà làm rơi mẹ " Ba Con Sói " xuống đất

- Cái gì thế?

- Dạ không ạ. Cháu làm rơi viên kẹo cao su thôi ạ ( Nói rồi tôi nhanh chóng cầm lên cho vào túi )

- Thôi. Sắp ăn cơm rồi còn ăn kẹo làm gì nữa. Chờ bá đi nấu cơm rồi ở đây ăn cùng luôn nhé.

- Dạ.. dạ.. ( Hú hồn, may mà không bị mẹ em phát hiện  )

Đợi mẹ em xuống tầng, tôi quay sang nhìn em và nói :

- Hú hồn.

- Anh làm cái gì cũng không tính trước tính sau à.

- Híc. Thôi lần sau cẩn thận hơn

- Làm gì còn lần sau nhỉ?

- Em không cho là anh dùng vũ lực đấy

- Em la lên cho coi.

- Haha. Thế thì giờ la lên đi nào.

Tôi giả bộ hùng hổ lao về phía em ( Giả vờ thôi, chứ cụt hứng từ lúc mẹ em lên tầng rồi )

- Á .. á..

- Ặc, anh đùa thôi mà em hét lên thật hả

- Hihi. Ai bảo anh thích trêu em...

Trông em lúc cười sao mà dễ thương và đáng yêu thế không biết, tôi tiến lại gần và ôm em nhè nhẹ...

- Thật may mắn vì anh được yêu em. Quỳnh!

- Thế thì cấm được tơ tưởng đứa nào nữa, nghe chưa.

- Vợ anh vừa xinh, vừa ngoan hiền như này thì anh còn gì để chê nữa.

- Ghét cái mồm anh lắm. Chỉ giỏi ba hoa, nịnh hót thôi.

- Ghét của nào trời trao của đấy. Haha

Bất chợt, em hôn tôi. Đây là lần thứ 2 em chủ động hôn tôi .

Tư thế hôn lần này hơi khác mọi khi, em nằm trong lòng tôi, còn 2 tay thì bám lấy cổ tôi . Hị hị, hôn kiểu này khoái lắm, chỉ cần cúi xuống là chạm môi em rồi...( Mà lần này công nhận hôn lâu phết, tầm 20' cơ )

*******

Hằng ngày, vẫn cứ cái lịch như vậy, học thêm, về nhà, ăn cơm, học tiếp, ngủ, rồi lại học....

Biết là vất vả nhưng vẫn phải cố gắng vì chỉ có đỗ Đại Học thì cánh cửa tương lai mới rộng mở, với lại đã hứa với Quỳnh là năm nay mình phải đỗ Đại Học rồi.

Trước khi đi thi Đại học 2 ngày, tôi có rủ Quỳnh đi chơi , phần vì muốn giải tỏa căng thẳng , phần vì cũng lâu rồi 2 đứa chưa đi chơi chung.

Suốt cả sáng, đi shopping cùng em mệt rã người...

- Anh T ơi, nhìn em cái mũ này này, đẹp không?

Em vừa nói vừa giơ giơ chiếc mũ in hình gấu trúc lên cho tôi xem, rồi em đội lên đầu, lắc lư lắc lư nhìn yêu cực

- Ủa , sao lại có con gấu trúc nào đi lạc vào đây nhỉ? Bắt về nuôi mới được.

- Hihi. Đố anh bắt được em đấy. ( nói xong em chạy liền một mạch @@~ )

Trời ạ, trong siêu thị cấm chạy nhảy lung tung mà trời.

Cái tầng quần áo rộng thênh thang như này thì tìm bao giờ mới thấy đây?

Loay hoay tìm mãi cuối cùng cũng thấy em trốn sau chỗ bán quần áo mùa đông...

- Bắt được rồi nhé, con gấu trúc.

- Híc, em trốn kĩ thế mà.

- Tại cái kia kìa ( Tôi vừa nói vừa chỉ vào cái mũ mà em đội )

- Hihi. Sơ ý quá, trốn mà quên mất không bỏ mũ xuống.

- Tìm em mệt bở hơi tai à ( Cũng không mệt lắm nhưng cứ xạo thế  )

- Thôi, đi tính tiền mấy cái quần áo đi. Mình còn đi nhiều chỗ nữa mà.

Đến chỗ quầy tính tiền thì gặp ngay chị tính tiền vui tính :

- Lúc nãy 2 em chạy nhảy ghê quá, may mà bảo vệ không biết đấy.

2 đứa đỏ mặt nhìn nhau :

- Thấy 2 em vui thế chị cũng không nỡ nhắc, mà 2 em cũng có tình yêu đẹp đấy, cố gắng mà giữ nhé.

- Không phải đâu chị ơi, anh ấy toàn bắt nạt em thôi à.

- Thế hả? Thế là không được đâu nhé, bạn trai phải nhường bạn gái chứ.

- Ơ, nhưng mà chị ơi... ( Chưa kịp phản kháng thì đã bị 2 người vùi dập hết rồi  )

- Chị ấy nói thế là đúng rồi, anh còn gì thanh minh nữa không. Hihi

Thôi , sao mà nói lại được 2 người, nhịn tí cho lành

Buổi chiều , tôi và Quỳnh đi xem phim ma và uống trà chanh vỉa hè.

Híc, cả buổi xem phim ma mà Quỳnh cứ bám chặt lấy tay tôi không rời, đã thế mấy khúc kinh dị hay giật mình lại hét lên nữa chứ... ( Tôi không giận đâu, những lúc như này tôi càng thấy yêu em hơn, hồn nhiên và ngây thơ.. )

7h. Tôi đưa em về nhà, trước khi về, tôi nói :

- Ngày mai là anh đi thi rồi, em ở nhà nhớ phải giữ sức khỏe đấy, anh về mà thấy em bị ốm là anh không tha cho em đâu.

- Em biết rồi mà, anh cứ xem em như con nít vậy.

- Em nói thế thì anh yên tâm rồi. Anh về đây.

- Từ từ đã anh... Anh sẽ vẫn luôn yêu em chứ?

- Tất nhiên rồi.

- Anh có thể sống tốt mà không có em chứ?

- Sao em lại nói như vậy?

- Không. Em chỉ muốn hỏi anh như vậy thôi.

- Thiếu em cuộc sống của anh như thiếu đi màu sắc vậy.

- Dù sao thì anh vẫn phải sống tốt dù không có em nhé.

- Ơ. Từ từ đã... Sao em ...

Chưa kịp nói hết câu thì em đã đi vào nhà rồi.

Trên đường về, tôi đầy ắp những suy nghĩ tại sao em lại nói như vậy?? Về sau thì tôi cũng tìm ra được một lí do chính đáng để giải thích, chắc là tại em căng thẳng hoặc đang buồn chuyện gì đó nên mới nói như vậy, có lẽ ngày mai em sẽ khá hơn chăng...

*****

Ngày hôm sau, tôi lên đường sang Hà Nội thi Đại học, trường tôi chọn là Đại Học Khoa Học Tự Nhiên, khối B.

Sáng 8/7 làm thủ tục dự thi, sáng 9/7 bắt đầu những môn thi đầu tiên... Kết thúc kì thi vào 10/7 với môn Hóa học...

Do đã ôn tập khá kĩ lưỡng và luyện các bộ đề thi cũng khá nhiều nên bài thi ( theo ý kiến của mình ) là khá tốt và sẽ đỗ..

Không hiểu sao sau khi thi, tôi cảm thấy người cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên... Linh cảm mách với tôi rằng có chuyện gì đó đã xảy ra ở nhà...

Chap 72:

Suốt cả chiều hôm đó , trên đường đi mà tôi cứ cảm thấy nóng ruột nóng gan, gọi điện thoại , nhắn tin cho Quỳnh đều không thấy trả lời....

Vừa xuống bến xe, bắt ngay xe ôm về nhà...Vào nhà chỉ kịp cất cái balo là tôi lao ngay sang nhà Quỳnh :

- T. Sao vừa về đã đi đâu thế?

- Con có chút việc bận, lát nữa con về.

Chạy vội sang nhà Quỳnh thì thấy khóa cửa, linh cảm chẳng lành bắt đầu xuất hiện trong tôi..

Hàng loạt câu hỏi có trong đầu tôi : Em đã đi đâu? Tại sao lại không bắt máy? Giờ này mà cả nhà lại đi đâu nhỉ?

Chợt nhớ tới mấy đứa bạn của em, tôi bấm máy gọi thử cho Ly ( gấu của thằng Ngọc, em này cũng khá thân với Quỳnh )

- Alo. Ly hả?

- Dạ vâng, em Ly đây.

- Em có biết Quỳnh bị sao không? Anh gọi điện từ sáng đến giờ mà không thấy bắt máy.

- À...Quỳnh nó...

- Làm sao. Em nói nhanh đi ( Tôi nói như gắt lên )

- Anh hứa với em là phải giữ bình tĩnh đấy.

- Nhanh lên đi.

- Quỳnh nó bị ung thư máu, giờ đang ở bệnh viện. ( Vừa nói Ly vừa nức nở )

Nghe xong, tôi như bị sét đánh ngang tai :

- Cái gì? Tại sao? Tại sao anh lại không biết ?

- Nó bảo giấu anh, không muốn anh lo lắng vì anh còn phải thi Đại học mà.

- Bị lâu chưa? Giờ Quỳnh đang điều trị ở chỗ nào?

- Bệnh viện X, khoa Y, phòng Z ( em không tiện nêu địa chỉ cụ thể )

Tôi phóng ngay về nhà, lấy xe và phi đến bệnh viện...

Tôi chạy như người mất hồn, mấy lần đụng phải người đi trong bệnh viện, cũng may mà không ai trách móc gì.

Đến nơi, tôi thở hồng hộc vì chạy một mạch từ khu để xe của bệnh viện lên tận tầng 3...

Bố mẹ của em đang ngồi ở trước cửa phòng " Cấp cứu ", tôi thấy rõ được nét buồn bã , lo lắng trên khuôn mặt của 2 người.

Tôi nhẹ nhàng đến gần và nói :

- Cháu xin lỗi, cháu đến hơi muộn.

- Không phải lỗi của cháu đâu, đừng tự trách mình quá.

- Quỳnh sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu...( Tôi vừa nói vừa tự nhủ trong lòng )

- Ừ. Nó sẽ không sao đâu, nó mạnh mẽ lắm mà. ( Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má mẹ em )

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, trôi qua, 3 con người chờ đợi trong hi vọng và lo lắng....

Bất chợt, cánh cửa phòng bật mở và các bác sĩ bước ra, tôi thì ở xa nên không nghe rõ được gì, chỉ loáng thoáng là : hi vọng rất mong manh, mọi người nên tranh thủ nốt thời gian còn lại....

Mẹ em dàn dụa nước mắt và gần như ngất đi...

Tôi lao vội vào phòng bệnh, trông em lúc này thật đáng thương và tội nghiệp, đầy những dây, những lọ thuốc quanh người...

Tiến lại gần giường, cầm đôi tay xanh xao của em, nhìn em mà tôi chỉ muốn khóc... Ước gì tôi có thể làm gì đó san xẻ bớt nỗi đau mà em phải chịu đựng.

Vừa mới xa nhau được mấy ngày mà giờ nhìn em thay đổi quá, căn bệnh quái ác đã biến người con gái đầy đáng yêu trở nên thế này đây.

Nhẹ nhàng thì thầm vào tai em :

- Tại sao em không nói cho anh biết. Tại sao??

Em cất giọng yếu ớt :

- Ngốc, anh còn phải thi mà, đừng vì chuyện của em mà làm lỡ mất tương lai của anh.

Không ngờ ngay cả lúc này đây, lúc bản thân đang mang bệnh nặng, em vẫn lo lắng và quan tâm cho tôi. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má tôi, tôi đã khóc... Người con gái này quá tốt và dịu dàng, tại sao cuộc sống lại bất công như vậy??

- Anh, đừng khóc mà. Con trai thì không được khóc chứ.

- Tại sao?? Tại sao?? ( Lúc này mắt tôi đã nhòe vì nước mắt )

- Em sẽ ổn mà, rồi em sẽ lại được cùng anh đi dạo dưới tán cây , được anh nắm tay và ôm thật chặt vào lòng.

- Phải, em sẽ ổn, nhất định là như vậy ( Tôi vẫn không thể kiềm chế được sự xúc động của mình )

Từ nãy giờ, bố mẹ em vẫn đứng ngoài cửa quan sát chúng tôi.

- Tất cả sẽ trở lại bình thường, nhất định là như vậy. ( Mẹ em nói )

- Con sẽ khỏe lại thôi , mẹ đừng lo.

- Ừ. Con gái mẹ mạnh mẽ lắm mà, phải khỏe lại chứ, thằng T nó còn chờ con đây này.

- Anh ấy nhất định chờ con mà. ( Em mỉm cười )

Trong giờ phút như này, những lời động viên, khích lệ dù là nhỏ nhất cũng vô cùng ý nghĩa.

Hàng ngày, tôi đều xuống bệnh viện thăm và trò truyện với em...

- Em có muốn ăn gì không, để anh đi mua

- Vẫn còn cháo mà.

- Thế em thích ăn quả gì?

- Em không thích gì cả. Em chỉ muốn ở gần anh thôi.

Tôi lặng im nhìn em, em gầy đi nhiều quá...

- Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em không?

- Có, anh vẫn nhớ như in, một cô bé nhút nhát , đi học muộn đang trốn trong quán bánh mì.

- Có lẽ duyên số đã sắp đặt để em được gặp anh vào lúc đó.

- Chắc vậy... Lúc đó anh biết mình đã yêu, yêu một cô bé đầy tinh nghịch và đáng yêu.

Em khẽ mỉm cười với những lời nói của tôi...

Về nhà, tôi tìm mọi tài liệu có liên quan đến bệnh ung thư máu, vào khắp các diễn đàn y học, lên mạng tham khảo ý kiến của mọi người về căn bệnh này...

Tóm lại là tôi làm đủ mọi việc, thứ duy nhất tôi muốn đạt được là mong em được khỏi bệnh...

Tuy nhiên....

***

Thời gian trôi qua, em càng ngày càng yếu và tiều tụy. Bác sĩ nói có lẽ em sẽ không thể qua được ngày hôm nay. Tôi ngỡ ngàng, vội vàng cầm lấy tay em và nói :

- Không được chứ, em không thể bỏ anh lại được . Em vẫn còn lời hứa đi chơi với anh mà...

- Em xin lỗi, nhưng có lẽ em không thể thực hiện được rồi.

- Đừng. Quỳnh...

Em cười thê thiết ( các thím đừng nghĩ là em viết nhầm nhé, cười thê thiết, chứ không phải cười tha thiết ) và nói với tôi :

- Ở bên anh, em thực sự rất hạnh phúc, em không hối tiếc. Anh phải sống thật vui, hãy sống luôn cả phần của em nhé.

Từ từ, đôi bàn tay bé nhỏ của em trượt khỏi tay tôi...

Lúc đó, thực sự tôi không còn nhớ mình đã làm gì, đã nghe những gì...

Trái tim tôi như bị móc mất, tôi thẫn thờ cầm tay em như người mất hồn. Mẹ em đã ngất khi thấy con mình đã mất...

Bố em dìu mẹ ra ngoài, ngồi ở ghế, cả 2 đều rất đau khổ. Bố em động viên mẹ em :

- Con nó đi rồi, bà đừng quá đau buồn, kiếp này nó đã sống rất hạnh phúc rồi.

Mẹ em không nói gì cả, chỉ khóc huhu ở đó.

Tôi đứng đó, nhìn vào chiếc giường mà em đã nằm, giờ đây đã phủ một lớp khăn trắng...

Em đã xa tôi rồi sao??? Tôi không dám đối mặt với sự thật này, không muốn chấp nhận sự thật này.

Phóng xe như một gã điên , về nhà, tôi lao lên phòng, khóa chặt cửa lại và thổn thức một mình....

Ban đêm , ngồi một mình giữa đêm khuya, chợt phát hiện lệ đã ướt đẫm cả khuôn mặt lúc nào không hay... Không gian tĩnh lặng đến nỗi tôi có thể nghe thấy được nhịp tim đập của mình...

Tim tôi giờ không còn đau nữa, giờ đây trong đầu tôi chỉ còn là những kí ức...

Hình ảnh, kí ức về em cứ ùa về... Dù tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng không được... Lí trí của tôi đã hoàn toàn bị đánh bại...

Phải làm sao khi nỗi nhớ cứ len lỏi vào từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim anh. Anh cố gắng làm cho mình thật bận rộn để anh không có thời gian nghĩ đến em, nhưng những lúc không thắng nổi mình anh vẫn ngẩn ngơ.

Vẫn ở quán cafe cũ, vẫn những buổi chiều cuối tuần, vẫn người phục vụ cũ, vẫn giai điệu cũ, vẫn đếm từng giọt cafe nặng nhọc như không muốn rơi mà sao anh không thể tìm lại được ánh mắt, nụ cười thân thuộc ngày nào.

Cảm xúc như con mãnh thú, khi anh cố gắng trốn chạy thì nó càng rướn mình đuổi theo và bám riết lấy anh như một định mệnh. Người ta bảo chỉ cần thời gian một phút để thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng sẽ phải mất cả đời để quên người ấy.

Em đã nói rằng hãy quên em đi và sống thật tốt, nhưng anh nghĩ rằng anh không thể làm được điều đó... Nó quá khó để anh có thể làm được...

Hãy để anh nhớ em, có như vậy anh mới được là anh, sống với cảm xúc thật của mình, không màu mè và giả tạo vì trái tim anh vẫn còn muốn thổn thức và yêu em.

Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảnh khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …

Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …

Có lẽ giờ đây, tất cả mọi điều trên với anh đều là quá xa vời...

Chap 73: Đôi lời tâm sự.

Em - Người con gái đã thay đổi cuộc đời anh. Người mà anh đã yêu thật lòng, đúng, anh đã yêu em như vậy, nhẹ nhàng và sâu đậm.

Em ---:

Là người sẽ đùn đẩy hết đồ đạc sang cho anh xách để trống tay chờ anh nắm…

Là người có thể đứng bất động không nhúc nhích trong vòng 10 phút để anh ôm, ôm thật chặt...

Là người chẳng bao giờ chịu gọi cho anh nhưng sẵn sang tám với anh thật lâu khi anh gọi đến...

Là người lúc nào cũng sẽ càu nhàu ngăn cản không cho anh mua đồ tùm lum nhưng mọi ngăn cản đều vô hiệu lực...

Là người lúc nào cũng cảm thấy bé con trước anh nhưng luôn tỏ ra mình lớn lắm nhé.

Là người luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho, luôn thấy tự ti vì mình chẳng bằng những cô gái anh từng yêu...

Là người luôn lẵng nhẵng hỏi anh câu “ Sao anh lại thích em?” hay là đại loại “ Anh có yêu em thật không chứ?” mặc dù là em đã biết tỏng câu trả lời rồi.

Là người sẽ bắt anh dẫn đi ăn dẫn đi chơi khắp nơi nhưng cũng có thể ngồi lặng cùng anh ở một nơi rất lâu, rất lâu vì anh muốn yên tĩnh...

Là người bắt anh ăn cơm uống thuốc đầy đủ mỗi khi anh bị bệnh, thôi rồi anh bị quản thúc rối nhé...

Là người lúc nào cũng ca bài ca anh đi học đi, đi dọn phòng đi, đi ngủ đi...

Là người sáng sang kêu anh thức dậy không cho anh ngủ nướng thêm phút nào.

Là người la mắng anh nhiều nhất nhưng chỉ cần anh chạy lại nắm tay rồi mỉm cười là lại quên béng ngay chuyện bực mình ban nãy.

****

Anh nhớ cái nắm tay khi mình cùng nhau sánh bước, để lần đầu tiên anh nhận ra rằng một bàn tay luôn cần có một bàn tay.

Nhớ nụ cười như mùa thu tỏa nắng trên gương mặt em, để lần đầu tiên anh biết được rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi.

Anh nhớ những lúc em nhõng nhẽo với anh chỉ vì những lí do vô cùng nhỏ bé như : quên sang đón em, quên ăn sáng hoặc chỉ là đi học muộn..

****

Có lẽ bây giờ tất cả đã là quá khứ... Hãy cứ để gió cuốn đi...

Vẫn con đường ấy nhưng một anh tớ bước, khoảng trống bàn tay không còn được em lấp đầy.

Gương mặt em giờ xa vời với anh và nụ cười ngày nào không còn được xuất hiện nữa ???

Yêu thương nhẹ lắm, anh đã cố gắng giữ nhưng không thể, để bây giờ nó tuột khỏi tầm tay. Tiếc nuối, đau khổ hay hối hận? Anh tự hỏi lòng mình để rồi chính anh cũng không có câu trả lời. Chỉ biết rằng giờ đây trong anh có một khoảng trống không thể lấp đầy.

*****

Giờ đây, cầm giấy báo đỗ Đại học trong tay, dự định sẽ chạy sang khoe với em nay còn đâu?

Trước đây, anh đã tưởng tượng ra vô vàn viễn cảnh tươi đẹp, khi anh chạy sang khoe với em rằng mình đã đỗ Đại học, em sẽ vui vẻ ôm chầm lấy anh, thủ thỉ những lời nói ngọt ngào bên tai anh...

Những kỉ niệm về em quá êm đềm khiến anh không dám, không thể quên.

Những giây phút cuối cùng, em đã nói rằng : Ở bên anh, em rất hạnh phúc, em không hối hận... Phải, anh cũng thế, cảm ơn em, thiên thần đã đem đến ánh sáng cho cuộc sống của anh...

Anh yêu em, anh đã tìm thấy được phần tốt đẹp trong con người của mình

Anh yêu em để mỗi sáng thức dậy đều hướng suy nghĩ về một người nào đó và thầm mong người đó cũng sẽ nghĩ về mình,để mỗi buổi đêm có thể cầu chúc ai đó ngon giấc, để bầu trời không chỉ đơn thuần là những mảng màu xanh trắng, mà còn chất chứa cả niềm hân hoan lẫn nỗi buồn tủi, và để biết mình vẫn còn những xúc cảm mãnh liệt, vẫn đang tồn tại rất mạnh mẽ, ít nhất là trong thế giới của một người.

Cảm ơn em, cảm ơn em đã để anh được yêu em...

Chap 74: The End.

Cũng đã hơn 1 năm kể từ lúc em ra đi.

Giờ đây anh đã thực hiện được lời hứa với em, anh đã đỗ Đại học rồi đấy.

Năm đầu Đại học, tuy có chút bỡ ngỡ nhưng tôi cũng nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nhộn nhịp nơi đất cổ Hà Nội...

Từ lúc đó đến giờ, tôi vẫn chưa dám mở lòng mình đón nhận bất cứ người con gái nào, tất cả vẫn còn quá mới mẻ và lạ lẫm... Ngỡ như mới hôm qua vậy...

Trong khi lũ bạn cùng phòng đi chơi vào những ngày nghỉ thì tôi lại chọn cách ngồi một mình trong phòng, tận hưởng cảm giác cô đơn, cái cảm giác đó nó ăn sâu vào trong tôi kể từ khi em ra đi, thành ra giờ đây, cô đơn đối với tôi nó như một thói quen vậy...

Có lần em hỏi anh : " Anh yêu em đến mức nào ? " Lúc đó anh quá bối rối để có thể trả lời, nhưng bây giờ thì anh hoàn toàn có thể có câu trả lời cho em rồi đấy :

Anh yêu em đủ để hỏi em đi đâu với ai, mấy giờ về…anh ghen.

Anh yêu em đủ để buộc em chăm chỉ ăn cơm thay vì ăn quà vặt linh tinh… anh sợ em không đủ sức khỏe.

Anh yêu em đủ để bắt em mang áo khoác mỗi khi ra ngoài vì em chẳng bao giờ chịu mang áo với lý do em ra ngoài có tí xíu… anh sợ em ốm.

Anh yêu em đủ để bắt em đi ngủ sớm thay vì online đến tận nửa đêm… anh sợ em thức khuya.

Anh yêu em đủ để ngồi nghe em nói mãi về những chuyện làm em vui vì như thế anh cũng sẽ vui… anh sợ em kể chúng cho người khác

Anh yêu em đủ để đi mọi nơi em thích với em vì anh muốn nhìn thấy nụ cười của em…anh sợ người khác sánh bước cùng em.

Anh yêu em đủ để nói câu “anh yêu em” vì dù anh có nói hàng trăm lần thì anh vẫn muốn nói…anh sợ em nghe được từ một ai đó.

Anh yêu em đủ để nắm tay em đi suốt quãng đường còn lại vì anh muốn làm người đi cùng em chứ không phải một ai khác…anh sợ lạc mất em.

Anh yêu em đủ để nhìn thấy sự tức giận, thất vọng và nước mắt của em vì anh muốn là người luôn bên cạnh em… anh sợ để em một mình.

Anh yêu em đủ để buộc em phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm vì anh muốn em học tính tự lập, đương đầu với khó khăn… anh sợ em gục ngã.

Cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng và trầm lắng hơn. Bạn bè ai cũng bảo tôi thay đổi hẳn..

Ừ, đúng là tôi đã thay đổi, thay đổi vì một người con gái - sự thay đổi này liệu có phải đã muộn ??

Hè năm đó, sau những tháng ngày học tập căng thẳng, tôi trở về nhà ...

Đột nhiên cảm thấy vu vơ, tôi lấy xe đi lượn vài vòng TP, khung cảnh đã thay đổi rất nhiều từ lúc tôi đi học...

Bạn bè hồi cấp 3 thì cũng ít đứa về nhà, thỉnh thoảng gặp mấy thằng bạn thì lại rủ nhau đi nhậu, nhắc lại những kỉ niệm hồi cấp 3. Tuy nhiên bọn nó tránh nhắc chuyện yêu đương, có lẽ là không muốn tôi nhớ lại những ký ức đau lòng đó. ( Đúng là mấy thằng bạn tốt )

Một hôm, vừa đi lướt về , đi ngang qua nhà của QA thì thấy cửa mở, bên trong dường như có người thì phải? Tôi tò mò :" QA đã vào TP. HCM rồi mà.? "

Đột nhiên một suy nghĩ bừng lên trong tôi :" Hay là QA đã quay trở lại?? " Tuy nhiên, suy nghĩ đó không tồn tại lâu, tôi tự nhủ :" Mày ngốc thật T à. Xa nhau đã gần 2 năm rồi, nếu QA quay lại thì chắc phải báo cho mình trước chứ. "

Tôi cười sự ngốc nghếch của mình rồi quay xe về nhà.

Vẫn như thường lệ, chiều chiều tôi ra sân đánh cầu lông, ừ, phải chăm rèn luyện thể thao chứ...

Không hiểu tại sao tôi lại không thể kiềm chế được, đánh cầu cần sự tập trung tối đa, nhưng tôi lúc đó lại không thể. Tôi dường như đang quay cuồng trong đống suy nghĩ hỗn loạn, tôi vụt mạnh vào quả cầu khiến nó bay lệch hướng.

Tự nhiên lúc đó tôi lại nổi giận với chính mình, nổi giận vì đã không thể cứu được Quỳnh khỏi xa tôi...

Mệt mỏi, tôi ra ghế đá ngồi, vứt cái vợt sang một bên, tôi nằm ngửa đầu ra phía sau và nhắm mắt lại, y chang khung cảnh mà tôi và QA gặp nhau 2 năm trước...

Tôi thầm nghĩ : Nếu như QA xuất hiện lúc này nhỉ. Cái suy nghĩ ngốc nghếch đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu tôi...

Nhắm mắt và cảm nhận mọi thứ bằng tâm hồn của mình. Đột nhiên có một giọng nói vang lên :

- Dường như anh đang có tâm sự, uống một chút nước lạnh nhé.

Giọng nói đó?? Không thể lẫn vào đâu được, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại là QA?? Tôi giật mình mở mắt , đúng là QA. Em đang đứng trước mặt tôi...Đây liệu có phải là sự thật - hay chỉ là giấc mơ ?? Nếu là giấc mơ thì hãy cứ để tôi mơ tiếp, còn là sự thật thì tôi cầu mong nó sẽ không biến mất.

- QA .

- Đúng. Em đây. Em đã trở lại.

Hóa ra lúc trước suy đoán của tôi là đúng, QA đã trở lại.

- Em về lúc nào thế? Tại sao không nói cho anh biết.

- Cũng giống như lần trước, em muốn làm anh bất ngờ. Em quay về để lấp đầy nỗi cô đơn , trống vắng trong con tim của anh.

- Em đã biết hết rồi à?

- Em biết, bề ngoài anh tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra con tim anh rất yếu đuối trong tình cảm, phải không? Anh đừng cố gắng gượng nữa, hảy thả lỏng cho con tim mình đi, đừng ép nó phải làm những việc mà nó không thể làm được.

Tôi gần như bật khóc khi nghe những lời nói đó. Tôi ôm chầm lấy em và khóc như một đứa trẻ.

- Ngày mình chia tay, anh còn nhớ không?

- Có, anh vẫn nhớ.

- Kỉ niệm tình yêu của hai đứa không đủ dài để viết nên tiểu thuyết, nhưng với em nó lại quá sâu để có thể xoáy vào con tim bé nhỏ đang rỉ máu từng đêm...Em đã từng rất tuyệt vọng và không còn tin vào tình yêu nữa, nhưng giờ đây , em đã có niềm tin trở lại. Anh đã từng nói rằng :" Nếu mình có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau " đúng không? Giờ đây em đã quay lại, điều đó là sự thật.

- Anh...

- Suốt 2 năm qua, em vẫn luôn theo sát anh. Quỳnh đã nói hết với em rồi, trước khi đi Quỳnh muốn em chăm sóc anh và phải làm anh thật hạnh phúc. Em yêu anh! Hãy để em được cùng anh vượt qua mọi thử thách.

Tôi khẽ mỉm cười và nói :

- Anh cũng yêu em. Ngốc ạ....

Những tia nắng cuối chiều còn sót lại chiếu xuống chúng tôi. Cuộc sống cần có những ngày mưa để ta có thể cảm nhận được sự cần thiết của ngày nắng.

Cuộc sống không đơn giản mà cũng không phức tạp, điều cốt lõi là bạn cảm nhận cuộc sống theo cách nào mà thôi...

Sắc màu cuộc sống, tình yêu cũng đủ loại, cốt lõi là bạn chọn loại màu sắc nào cho mình mà thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro