tiêu đề của câu chuyện của bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba! Con không muốn lấy chồng! Ba mà ép là con bỏ nhà đi đấy!

- Con bé này! Tao sinh ra mày để mày cãi tao à?

- Ơ! Mẹ sinh ra con chứ có phải ba đâu!

***

- Ba! Sao lại muốn con lấy vợ chứ? Con không đồng ý đâu!

- Định bỏ nhà đi bụi chứ gì?

- Ơ...!( sao ba biết ý nhỉ)

- Bên kia con bé cũng nói thế! Nếu 2 đứa muốn ra ngoài sống chung cũng được!

- ( té cái rầm)

Giới thiệu nhân vật:

- Dương Băng Băng ( nó): biệt danh là Jen, con gái chủ tịch tập đoàn ZPK- một tập đoàn có thế lực mạnh trên thị trường, rạng rỡ với nụ cười như thiên thần, cao 1m65, học giỏi, nghĩ trò trọc phá người khác lại càng giỏi.

- Hoàng Duy Phong ( hắn): biệt danh là Shin, con trai chủ tịch tập đoàn SBC, thế lực cũng không kém gì nhà nó, l à chàng công tử hào hoa với gương mặt chết người, cao 1m76, học cũng được, là đối tượng chọc phá của nó và tất nhiên anh này cũng chẳng chịu để yên.

- Hoàng Nhật Anh: biệt danh là Jun, anh của hắn, mê hồn với cặp kính cận ( không phải 0 số),cao 1m76, là người lịch sự, dễ gần, nghe lời ba mẹ răm rắp, luôn phải thu dọn chiến trường của thằng em quỷ sứ.

-: Trương Quỳnh Chi:biệt danh là Sunny, bạn của nó,cao 1m64 tinh nghịch và cũng không kém phần dễ thương, kết anh trai hắn nhưng thế nào lại bị hiểu lầm là thích hắn và thế là rắc rối and rắc rối.

- Lã Thanh Thanh: biệt danh là Sa, ban của nó, cao 1m 64,5, ít nói,( giống như là bị tự kỉ nhưng không phải đâu nha) mang phong cách huyền bí, học hành siêu thiên tài, luôn bị Sunny lôi cổ ra khỏi thư viện tại chị ý cắm lều ở đó.

- Mã Tư Văn: biệt danh là Bun, là bạn của hắn, cao 1m 75, đẹp trai, nhà giàu, thích chơi hơn là học nhưng sau này đến lớp đều như vắt chanh ( có lý do cả).

Chap 1:

- Sao dạo này anh ít đến đây thế?Có biết em nhớ anh nhiều lắm không- Cô gái ôm cổ hắn nũng nịu, cố tỏa ra mùi nước hoa đã chọn lựa hơn

2 tiếng của mình.

- Thì anh cũng nhớ cưng lắm mà- Hắn nói rồi hôn phớt vào môi cô gái khiến cô ta ngại ngùng, 2 má chát

phấn càng thêm hồng.

- Anh nói dối thì có, anh có cả tá bạn gái cơ mà- Vẫn làm vẻ nai tơ.

- Anh có mỗi mình em thôi mà- Hắn giở chiêu nụ cười chết người. Có một tá thôi à? Sao em kém nhận biết

thế, có bị thiểu năng không vậy?(=.=)

- Ui! Em có điện thoại, chờ em tý nha!

- Anh rất sẵn lòng chờ người đẹp!

- Biết nhỏ đó à?- Bun hỏi hắn sau khi đã ói xong, xem chuyện tình sến ấy ai mà không ói cho được.

- Không- Hắn thản nhiên nhâm nhi cốc whisky.

- Thì ra là chém bừa- Bun gật gù.

- Cứ nói ngọt ngào thì có chết ai đâu?

- Có đấy!Chết anh nè!

- Anh!- Shin ngoảnh lại thì thấy ông anh mẫu mực của mình đâng đứng thù lù trước mặt- Sao anh lại ở đây?

- Tìm em chứ còn gì nữa- dù tức đến phát hỏa nhưng Jun vẫn giữ sự lịch sự vốn có.

- Ông già lại càu nhàu gì à?- Shin chán nản, sao người già chả để con cái hưởng thụ gì cả!

- Là ba chứ không phải ông già- Jun nghiêm nghị.

- Vâng! Vâng! Là ba! Là ba!- Shin ngán ngẩm cái lễ phép mà hắn cho rằng dở hơi này.

- Về nhà đi! Ba có chuyện cần bàn kìa.

- Không phải cầm dao ép em đi học thì ông già ấy còn làm gì được nữa

- Là ba chứ không phải ông già!

- À! Ba! Ba!

- Thôi em về nhanh lên, anh sợ cái nơi quái quỷ này lắm rồi- Jun rùng mình.

- Tội nghiệp- Hắn gượng ép đứng dậy- Chào mày nha! Mai gặp- Hắn vẫy tay Bun.

- Ok! Bye mày

- Anh đi nha!

- Dạ, chào anh.

Cô gái lúc nãy quay lại, tìm dáo dác mà không thấy hắn liền hỏi Bun:

- Ơ! Anh Shin đâu ạ?

- Google!- Bun đáp gọn lỏn rồi đứng dậy ra quầy thanh toán.

*****

- Quản gia, Jen đâu?- Ba nó.

- Dạ! Cô chủ đang ở trên phòng ạ!- Lão quản gia kính cẩn cúi đầu.

Ba nó không hỏi gì thêm vì biết có hỏi thì chẳng được gì cả tốt nhất là tự mình lên xem.Vừa mới mở cửa

phòng ông đã hoảng hồn vì những tiếng cười khanh khách của cô con gái yêu quý.

- Haizzz! Sao nó chẳng giống mình tý nào- Ông lẩm bẩm.

- Jen! Nói chuyện với ba một chút.!

- Dạ, hahahahaha- Nó vẫn cười sằng sặc.

- Con đàng hoàng đi nào, con gái gì mà chả ý tứ gì cả.

- Vâng, hahahahaha- Vẫn cười và không có dấu hiệu chẩm dứt.

Ba nó bực liền vớ cái điều khiển định tắt TV thì toát mồ hôi

- Ôi!Con gái mình xem phim kinh dị mà cười- ông lau mồ hôi.Kiểu này thì nói nhanh rồi phắn cho gọn, ông

không thích loại phim này cho lắm.( sợ thì nói đại đi)

- Con cũng lớn rồi, cũng nên gả chồng rồi tuy mới lớp 11 nhưng tính càng sơm thì càng tốt.

- Vâng, Híc híc híc- nó cười ra cả nước mắt.

- Cho nên ba đã sắp xếp cả rồi- Lợi dụng lúc nó đang không để ý ông dẫn dắt luôn đến khi nó có muốn rút

lại thì đã lớ rồi, cũng phải ôm bó hao mà làm cô dâu thôi, sao mình lại có bộ óc thông minh thế nhỉ? ( bó tay)

- Vâng, há há há

Ông đắc thắng bước ra ngoài nhưng bỗng dừng lại, tự nhiên không nghe thấy tiếng nó cười nữa. Vừa quay

đầu lại thì ba nó suýt té sỉu vì trông nó bây giờ còn kinh dị hơn bộ phim kia.Mặt trợn ngược, miệng há hốc

nhìn thấy cả đống khoai tây chiên nó đang nhai dở, nước rãi chải ròng ròng,thật sự với hình ảnh này nó sẽ

đoạt giải hóa trang hallooween mất.

- Chắc cười nhiều quá k thở được- Ba nó lắc đầu ,ho vài cái sắng giọng rồi hét to

- DƯƠNG BĂNG BĂNG LÀ CON HEO!

- Ựm.....hà..hà...hà...hà....- Nó thoát khỏi cảnh bi đát vừa rồi, hít lấy hít để không khí.- À ba này...

- Sao?

- SAO BA BẢO CON LÀ CON HEO?- Nó ''chấn an'' ba nó bằng giọng nói loa phát thanh khủng khiếp.

- Hớ....thì muốn giúp con thôi mà- Ba nó đưa 2 tay dàn hòa, sao mình lại có thể có đứa con gái thế này nhỉ?

- Nhưng cũng không được thế đâu đấy, con ghét bị gọi là con heo lắm- Nó vuốt vuốt ngực cho xuôi mớ

khoai tây chiên trôi xuống.- À mà sao ba lại ở đây?

- ''RẦM''- Ba nó té sỉu.

- Ơ! Ba ơi! Ba có té thì thương nền nhà phòng con với chứ, chắc nó đau lắm đấy- Nó xót xa.

Ba nó vừa lồm cồm bò dậy nghe thấy nó nói thế té thêm lần nữa rồi mới đứng dậy hẳn.

- Con gái lớn rồi, nên gả đi thôi- Ba nó dỗi( teen nhỷ)

- Ba nói gì cơ?- Nó ngố ngố.

- PHẢI KIẾM CHỐ TỐNG CON ĐI THÔI- Ba nó hét toáng lên.

- Ba bảo con lấy chồng á?- Nó vẫn giữ nguyên trạng thái.

- Ừm.

- Á! Sao lại thế? Không đâu, ba bị suy nhược thần kinh rồi đúng không?

- Náo! Con gái thì phải lấy chồng chứ!!

- Ba! Con không muốn lấy chồng! Ba mà ép là con bỏ nhà đi đấy!

- Con bé này! Tao sinh ra mày để mày cãi tao à?

- Ơ! Mẹ sinh ra con chứ có phải ba đâu!

- Mày nghĩ một mình mẹ mày thì sinh ra được mày hả?

- Con thích nghe chuyện này nè!- Nó sáng mắt.

- Thôi không nói nhiều nữa, lấy là phải lấy!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!TRỜI ƠI LÀ TRỜI!- Nó ôm đầu.

*********

- Rồi bọn trẻ cũng sẽ đồng ý thôi! Vấn đề là thời gian thôi! Không cần lo đâu

- Ừ! Chào ông.

Sau khi nghe tình hình cô con dâu tương lai, ông Hoàng Lâm vẫn bình tình đọc tờ báo tin tức thị trường,

không 1 chút lo lắng nào, ông vốn là người điềm đạm và bình tĩnh.

- Ba! Có gì mà ba gọi con thế- Hắn.

- Lấy vợ- Ba hắn vẫn đièm đạm.

- Tưởng gì chứ lấy....DẠ!LẤY VỢ Á?

- Ừ- Vẫn điềm đạm ( không bị điếc tai nhỷ?)

- Ba nói linh tinh gì đấy?- Hắn tưởng ba mình làm việc nhiều quá nen thần kinh khôgn còn minh mẫn.

- Không linh tinh đâu- Điềm đạm.

- Ba! Sao lại muốn con lấy vợ chứ? Con không đồng ý đâu!

- Định bỏ nhà đi bụi chứ gì?

- Ơ...!( sao ba biết ý nhỉ)

- Bên kia con bé cũng nói thế! Nếu 2 đứa muốn ra ngoài sống chung cũng được!- Điềm đạm thái quá.

- ( té cái rầm)

- Không muốn chứ gì?- Ông Hoàng Lâm gập tờ báo, nhìn cậu con trai , vẫn.....điềm đạm.

- Vâng! Ba thông minh rồi đấy!

-Quản gia!Mang vào đây.

Lập tức vị quản gia đáng kính mang 1 vali đen ra, để trước mặt hấn rồi đứng nghiêm chờ lệnh.

- Gì đây hả ''bụng to''- Hắn hỏi quản gia.

- Hỗn - Ba hắn gắt.( phù! Hết điềm đạm rồi)

- Gì đây hả ba?

- Con không muốn lấy vợ ba cắt dùm đi cho đỡ nặng người- Ông Hoàng Lâm thản nhiên.

- Dạ- Hắn bất động 1 lúc rồi nhanh tay mở vali ra, một đống dao kéo đủ loại.Hắn nuốt khan- Ba không định

biến con thành thái giảm của thế kỉ 21 đấy chứ? Ba không muốn co người nối dõi à?

- Còn anh con mà!

- Ba...!Nhưng ba không làm gì được con đâu- Hắn toan bỏ chạy thì lập tức từ bên ngoài hơn 200 tên vệ sĩ

đứng quây hắn lại. Dù giỏi võ thật nhưng với số lượng người này thì lấy thịt đề người cũng thắng huống chi

họ cũng là nhưng tay chuyên nghiệp.

- Thế nào? Co hay không?- Ba hắn đắc thắng.

- Có ạ - Hắn nó mà nước mắt nước mũi giàn dua trên mặt.

~ Hết chap 1~

Chap 2

Àoooooooooooooooo

- ''Ông bụng to'' này! Ông làm gì thế hả?- Hắn tức giận hét sau khi bị dội 1 xô nước đá vào người.

- Thưa cậu chủ! Ông chủ nói phải đánh thức cậu chủ thế này thì mới được ạ.

- Thế nhà này bố tôi to hơn hay tôi to hơn hả?

- Dạ! Ông chủ ạ- Quản gia trả lời không một chút do dự.

- Được để rồi xem khi tôi làm chủ gia đình này thì ông còn dám già mồm không- Hắn

bực tức bước vào phòng tắm.

- Dạ! Già này sẽ đợi đến đợi đến lúc đó nếu còn sống trên cõi đời này ạ!- Quản gia

cúi chào rồi bước ra ngoài.

- Một...lũ....khốn khiếp- Hắn tức sôi cả máu.

Dưới nhà ông Hoàng Lâm đang dùng điểm tâm sáng. Thấy cậu con trai bước xuống

cầu thang định phóng xe đến bar thì lập tức sai 2 tên vệ sĩ chặn lại.

- Ba! Ba định chơi trò gì nữa thế?- Hắn nuốt khan bởi vẫn còn sốck vụ hôm qua.

- Thế con định đi đâu?

- Đi dạo phố thôi ạ- Hắn thản nhiên đáp.

- Lên thay đồ đến trường học, mau lên!

1giây...2giây...3giây...

Sau khi đã ngoáy hết tai bên này sang tai bên nọ hắn hỏi lại:

- Ba nói cái gì cơ ạ?

- Lên thay đồ rồi đi đến trường học.

- Ba...ba ấm đầu à..Hơ hơ...ba điên thật rồi

- 1 người ấm đầu không thể điên được- Ba hắn đáp, bình thản như không.

- ĐÂY KHÔNG PHẢI LÚC NÓI CÁI ĐÓ! BA BẢO CON ĐI HỌC LÀ SAO CHỨ!

KHÔNG! TUYỆT ĐỐI CON KHÔNG ĐI- Hắn hét toáng lên nhưng ông Hoàng Lâm vẫn

không hề hứng gì.

- Con nói sao cơ?- Ba hắn nhìn thẳng vào mặt hắn. Bây giờ hắn nhìn thấy trong con người của ông già

một bên là hình ảnh con dao sắc bén còn bên kia là hơn 200 vệ sĩ của nhà hắn.

- Dạ! Con bảo là con lên thay đồ đây ạ- Hắn dở khóc dở cười lủi thủi đi lên phòng.

****

- Cái gì? Mày lấy chồng á?- Sunny hét toáng lên làm hơn 40 con mắt đổ dồn về phía bọn nó.

- Nhìn cái gì hả? Muốn bị khoét mắt ra không?- Nó bực tức, kiểu giận cá chém thớt ý mà.

- Uầy! Tên nào mà số khổ thế nhỉ?- Sunny tốt bụng hỏi thăm.

- Xin thưa với mày là bây giờ tao đang tìm người để xả stress đấy, hay mày làm bao cát cho tao nhé?- Nó hiền từ đáp.

-Thôi nào! Jen babe! Mà tên đó là ai thế?

- Hoàng Du Phương gì gì đó- Nó vuốt cằm suy nghĩ- Ừm...Hình như thế!( em lạy chị)

-Tao chưa nghe cái tên dở dở ương ương đấy bao giờ nhưng mà họ Hoàng thì lại có quyền thế thì...không lẽ là 2 anh em nhà họ Hoàng

Hoàng Duy Phong và Hoàng Nhật Anh?

- Bingo! Là Hoàng Duy Phong.

- Ôi trời ơi- Sunny đập đầu côm cốp vào bàn- Mày làm ơn hộ tao cái. Chồng mày mà không nhớ nổi cái tên.

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691.html#ixzz2gAc8kMq7

Nguồn: Wapchoi.Mobi

- Ba! Con không muốn lấy chồng! Ba mà ép là con bỏ nhà đi đấy!

- Con bé này! Tao sinh ra mày để mày cãi tao à?

- Ơ! Mẹ sinh ra con chứ có phải ba đâu!

***

- Ba! Sao lại muốn con lấy vợ chứ? Con không đồng ý đâu!

- Định bỏ nhà đi bụi chứ gì?

- Ơ...!( sao ba biết ý nhỉ)

- Bên kia con bé cũng nói thế! Nếu 2 đứa muốn ra ngoài sống chung cũng được!

- ( té cái rầm)

Giới thiệu nhân vật:

- Dương Băng Băng ( nó): biệt danh là Jen, con gái chủ tịch tập đoàn ZPK- một tập đoàn có thế lực mạnh trên thị trường, rạng rỡ với nụ cười như thiên thần, cao 1m65, học giỏi, nghĩ trò trọc phá người khác lại càng giỏi.

- Hoàng Duy Phong ( hắn): biệt danh là Shin, con trai chủ tịch tập đoàn SBC, thế lực cũng không kém gì nhà nó, l à chàng công tử hào hoa với gương mặt chết người, cao 1m76, học cũng được, là đối tượng chọc phá của nó và tất nhiên anh này cũng chẳng chịu để yên.

- Hoàng Nhật Anh: biệt danh là Jun, anh của hắn, mê hồn với cặp kính cận ( không phải 0 số),cao 1m76, là người lịch sự, dễ gần, nghe lời ba mẹ răm rắp, luôn phải thu dọn chiến trường của thằng em quỷ sứ.

-: Trương Quỳnh Chi:biệt danh là Sunny, bạn của nó,cao 1m64 tinh nghịch và cũng không kém phần dễ thương, kết anh trai hắn nhưng thế nào lại bị hiểu lầm là thích hắn và thế là rắc rối and rắc rối.

- Lã Thanh Thanh: biệt danh là Sa, ban của nó, cao 1m 64,5, ít nói,( giống như là bị tự kỉ nhưng không phải đâu nha) mang phong cách huyền bí, học hành siêu thiên tài, luôn bị Sunny lôi cổ ra khỏi thư viện tại chị ý cắm lều ở đó.

- Mã Tư Văn: biệt danh là Bun, là bạn của hắn, cao 1m 75, đẹp trai, nhà giàu, thích chơi hơn là học nhưng sau này đến lớp đều như vắt chanh ( có lý do cả).

Chap 1:

- Sao dạo này anh ít đến đây thế?Có biết em nhớ anh nhiều lắm không- Cô gái ôm cổ hắn nũng nịu, cố tỏa ra mùi nước hoa đã chọn lựa hơn

2 tiếng của mình.

- Thì anh cũng nhớ cưng lắm mà- Hắn nói rồi hôn phớt vào môi cô gái khiến cô ta ngại ngùng, 2 má chát

phấn càng thêm hồng.

- Anh nói dối thì có, anh có cả tá bạn gái cơ mà- Vẫn làm vẻ nai tơ.

- Anh có mỗi mình em thôi mà- Hắn giở chiêu nụ cười chết người. Có một tá thôi à? Sao em kém nhận biết

thế, có bị thiểu năng không vậy?(=.=)

- Ui! Em có điện thoại, chờ em tý nha!

- Anh rất sẵn lòng chờ người đẹp!

- Biết nhỏ đó à?- Bun hỏi hắn sau khi đã ói xong, xem chuyện tình sến ấy ai mà không ói cho được.

- Không- Hắn thản nhiên nhâm nhi cốc whisky.

- Thì ra là chém bừa- Bun gật gù.

- Cứ nói ngọt ngào thì có chết ai đâu?

- Có đấy!Chết anh nè!

- Anh!- Shin ngoảnh lại thì thấy ông anh mẫu mực của mình đâng đứng thù lù trước mặt- Sao anh lại ở đây?

- Tìm em chứ còn gì nữa- dù tức đến phát hỏa nhưng Jun vẫn giữ sự lịch sự vốn có.

- Ông già lại càu nhàu gì à?- Shin chán nản, sao người già chả để con cái hưởng thụ gì cả!

- Là ba chứ không phải ông già- Jun nghiêm nghị.

- Vâng! Vâng! Là ba! Là ba!- Shin ngán ngẩm cái lễ phép mà hắn cho rằng dở hơi này.

- Về nhà đi! Ba có chuyện cần bàn kìa.

- Không phải cầm dao ép em đi học thì ông già ấy còn làm gì được nữa

- Là ba chứ không phải ông già!

- À! Ba! Ba!

- Thôi em về nhanh lên, anh sợ cái nơi quái quỷ này lắm rồi- Jun rùng mình.

- Tội nghiệp- Hắn gượng ép đứng dậy- Chào mày nha! Mai gặp- Hắn vẫy tay Bun.

- Ok! Bye mày

- Anh đi nha!

- Dạ, chào anh.

Cô gái lúc nãy quay lại, tìm dáo dác mà không thấy hắn liền hỏi Bun:

- Ơ! Anh Shin đâu ạ?

- Google!- Bun đáp gọn lỏn rồi đứng dậy ra quầy thanh toán.

*****

- Quản gia, Jen đâu?- Ba nó.

- Dạ! Cô chủ đang ở trên phòng ạ!- Lão quản gia kính cẩn cúi đầu.

Ba nó không hỏi gì thêm vì biết có hỏi thì chẳng được gì cả tốt nhất là tự mình lên xem.Vừa mới mở cửa

phòng ông đã hoảng hồn vì những tiếng cười khanh khách của cô con gái yêu quý.

- Haizzz! Sao nó chẳng giống mình tý nào- Ông lẩm bẩm.

- Jen! Nói chuyện với ba một chút.!

- Dạ, hahahahaha- Nó vẫn cười sằng sặc.

- Con đàng hoàng đi nào, con gái gì mà chả ý tứ gì cả.

- Vâng, hahahahaha- Vẫn cười và không có dấu hiệu chẩm dứt.

Ba nó bực liền vớ cái điều khiển định tắt TV thì toát mồ hôi

- Ôi!Con gái mình xem phim kinh dị mà cười- ông lau mồ hôi.Kiểu này thì nói nhanh rồi phắn cho gọn, ông

không thích loại phim này cho lắm.( sợ thì nói đại đi)

- Con cũng lớn rồi, cũng nên gả chồng rồi tuy mới lớp 11 nhưng tính càng sơm thì càng tốt.

- Vâng, Híc híc híc- nó cười ra cả nước mắt.

- Cho nên ba đã sắp xếp cả rồi- Lợi dụng lúc nó đang không để ý ông dẫn dắt luôn đến khi nó có muốn rút

lại thì đã lớ rồi, cũng phải ôm bó hao mà làm cô dâu thôi, sao mình lại có bộ óc thông minh thế nhỉ? ( bó tay)

- Vâng, há há há

Ông đắc thắng bước ra ngoài nhưng bỗng dừng lại, tự nhiên không nghe thấy tiếng nó cười nữa. Vừa quay

đầu lại thì ba nó suýt té sỉu vì trông nó bây giờ còn kinh dị hơn bộ phim kia.Mặt trợn ngược, miệng há hốc

nhìn thấy cả đống khoai tây chiên nó đang nhai dở, nước rãi chải ròng ròng,thật sự với hình ảnh này nó sẽ

đoạt giải hóa trang hallooween mất.

- Chắc cười nhiều quá k thở được- Ba nó lắc đầu ,ho vài cái sắng giọng rồi hét to

- DƯƠNG BĂNG BĂNG LÀ CON HEO!

- Ựm.....hà..hà...hà...hà....- Nó thoát khỏi cảnh bi đát vừa rồi, hít lấy hít để không khí.- À ba này...

- Sao?

- SAO BA BẢO CON LÀ CON HEO?- Nó ''chấn an'' ba nó bằng giọng nói loa phát thanh khủng khiếp.

- Hớ....thì muốn giúp con thôi mà- Ba nó đưa 2 tay dàn hòa, sao mình lại có thể có đứa con gái thế này nhỉ?

- Nhưng cũng không được thế đâu đấy, con ghét bị gọi là con heo lắm- Nó vuốt vuốt ngực cho xuôi mớ

khoai tây chiên trôi xuống.- À mà sao ba lại ở đây?

- ''RẦM''- Ba nó té sỉu.

- Ơ! Ba ơi! Ba có té thì thương nền nhà phòng con với chứ, chắc nó đau lắm đấy- Nó xót xa.

Ba nó vừa lồm cồm bò dậy nghe thấy nó nói thế té thêm lần nữa rồi mới đứng dậy hẳn.

- Con gái lớn rồi, nên gả đi thôi- Ba nó dỗi( teen nhỷ)

- Ba nói gì cơ?- Nó ngố ngố.

- PHẢI KIẾM CHỐ TỐNG CON ĐI THÔI- Ba nó hét toáng lên.

- Ba bảo con lấy chồng á?- Nó vẫn giữ nguyên trạng thái.

- Ừm.

- Á! Sao lại thế? Không đâu, ba bị suy nhược thần kinh rồi đúng không?

- Náo! Con gái thì phải lấy chồng chứ!!

- Ba! Con không muốn lấy chồng! Ba mà ép là con bỏ nhà đi đấy!

- Con bé này! Tao sinh ra mày để mày cãi tao à?

- Ơ! Mẹ sinh ra con chứ có phải ba đâu!

- Mày nghĩ một mình mẹ mày thì sinh ra được mày hả?

- Con thích nghe chuyện này nè!- Nó sáng mắt.

- Thôi không nói nhiều nữa, lấy là phải lấy!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!TRỜI ƠI LÀ TRỜI!- Nó ôm đầu.

*********

- Rồi bọn trẻ cũng sẽ đồng ý thôi! Vấn đề là thời gian thôi! Không cần lo đâu

- Ừ! Chào ông.

Sau khi nghe tình hình cô con dâu tương lai, ông Hoàng Lâm vẫn bình tình đọc tờ báo tin tức thị trường,

không 1 chút lo lắng nào, ông vốn là người điềm đạm và bình tĩnh.

- Ba! Có gì mà ba gọi con thế- Hắn.

- Lấy vợ- Ba hắn vẫn đièm đạm.

- Tưởng gì chứ lấy....DẠ!LẤY VỢ Á?

- Ừ- Vẫn điềm đạm ( không bị điếc tai nhỷ?)

- Ba nói linh tinh gì đấy?- Hắn tưởng ba mình làm việc nhiều quá nen thần kinh khôgn còn minh mẫn.

- Không linh tinh đâu- Điềm đạm.

- Ba! Sao lại muốn con lấy vợ chứ? Con không đồng ý đâu!

- Định bỏ nhà đi bụi chứ gì?

- Ơ...!( sao ba biết ý nhỉ)

- Bên kia con bé cũng nói thế! Nếu 2 đứa muốn ra ngoài sống chung cũng được!- Điềm đạm thái quá.

- ( té cái rầm)

- Không muốn chứ gì?- Ông Hoàng Lâm gập tờ báo, nhìn cậu con trai , vẫn.....điềm đạm.

- Vâng! Ba thông minh rồi đấy!

-Quản gia!Mang vào đây.

Lập tức vị quản gia đáng kính mang 1 vali đen ra, để trước mặt hấn rồi đứng nghiêm chờ lệnh.

- Gì đây hả ''bụng to''- Hắn hỏi quản gia.

- Hỗn - Ba hắn gắt.( phù! Hết điềm đạm rồi)

- Gì đây hả ba?

- Con không muốn lấy vợ ba cắt dùm đi cho đỡ nặng người- Ông Hoàng Lâm thản nhiên.

- Dạ- Hắn bất động 1 lúc rồi nhanh tay mở vali ra, một đống dao kéo đủ loại.Hắn nuốt khan- Ba không định

biến con thành thái giảm của thế kỉ 21 đấy chứ? Ba không muốn co người nối dõi à?

- Còn anh con mà!

- Ba...!Nhưng ba không làm gì được con đâu- Hắn toan bỏ chạy thì lập tức từ bên ngoài hơn 200 tên vệ sĩ

đứng quây hắn lại. Dù giỏi võ thật nhưng với số lượng người này thì lấy thịt đề người cũng thắng huống chi

họ cũng là nhưng tay chuyên nghiệp.

- Thế nào? Co hay không?- Ba hắn đắc thắng.

- Có ạ - Hắn nó mà nước mắt nước mũi giàn dua trên mặt.

~ Hết chap 1~

Chap 2

Àoooooooooooooooo

- ''Ông bụng to'' này! Ông làm gì thế hả?- Hắn tức giận hét sau khi bị dội 1 xô nước đá vào người.

- Thưa cậu chủ! Ông chủ nói phải đánh thức cậu chủ thế này thì mới được ạ.

- Thế nhà này bố tôi to hơn hay tôi to hơn hả?

- Dạ! Ông chủ ạ- Quản gia trả lời không một chút do dự.

- Được để rồi xem khi tôi làm chủ gia đình này thì ông còn dám già mồm không- Hắn

bực tức bước vào phòng tắm.

- Dạ! Già này sẽ đợi đến đợi đến lúc đó nếu còn sống trên cõi đời này ạ!- Quản gia

cúi chào rồi bước ra ngoài.

- Một...lũ....khốn khiếp- Hắn tức sôi cả máu.

Dưới nhà ông Hoàng Lâm đang dùng điểm tâm sáng. Thấy cậu con trai bước xuống

cầu thang định phóng xe đến bar thì lập tức sai 2 tên vệ sĩ chặn lại.

- Ba! Ba định chơi trò gì nữa thế?- Hắn nuốt khan bởi vẫn còn sốck vụ hôm qua.

- Thế con định đi đâu?

- Đi dạo phố thôi ạ- Hắn thản nhiên đáp.

- Lên thay đồ đến trường học, mau lên!

1giây...2giây...3giây...

Sau khi đã ngoáy hết tai bên này sang tai bên nọ hắn hỏi lại:

- Ba nói cái gì cơ ạ?

- Lên thay đồ rồi đi đến trường học.

- Ba...ba ấm đầu à..Hơ hơ...ba điên thật rồi

- 1 người ấm đầu không thể điên được- Ba hắn đáp, bình thản như không.

- ĐÂY KHÔNG PHẢI LÚC NÓI CÁI ĐÓ! BA BẢO CON ĐI HỌC LÀ SAO CHỨ!

KHÔNG! TUYỆT ĐỐI CON KHÔNG ĐI- Hắn hét toáng lên nhưng ông Hoàng Lâm vẫn

không hề hứng gì.

- Con nói sao cơ?- Ba hắn nhìn thẳng vào mặt hắn. Bây giờ hắn nhìn thấy trong con người của ông già

một bên là hình ảnh con dao sắc bén còn bên kia là hơn 200 vệ sĩ của nhà hắn.

- Dạ! Con bảo là con lên thay đồ đây ạ- Hắn dở khóc dở cười lủi thủi đi lên phòng.

****

- Cái gì? Mày lấy chồng á?- Sunny hét toáng lên làm hơn 40 con mắt đổ dồn về phía bọn nó.

- Nhìn cái gì hả? Muốn bị khoét mắt ra không?- Nó bực tức, kiểu giận cá chém thớt ý mà.

- Uầy! Tên nào mà số khổ thế nhỉ?- Sunny tốt bụng hỏi thăm.

- Xin thưa với mày là bây giờ tao đang tìm người để xả stress đấy, hay mày làm bao cát cho tao nhé?- Nó hiền từ đáp.

-Thôi nào! Jen babe! Mà tên đó là ai thế?

- Hoàng Du Phương gì gì đó- Nó vuốt cằm suy nghĩ- Ừm...Hình như thế!( em lạy chị)

-Tao chưa nghe cái tên dở dở ương ương đấy bao giờ nhưng mà họ Hoàng thì lại có quyền thế thì...không lẽ là 2 anh em nhà họ Hoàng

Hoàng Duy Phong và Hoàng Nhật Anh?

- Bingo! Là Hoàng Duy Phong.

- Ôi trời ơi- Sunny đập đầu côm cốp vào bàn- Mày làm ơn hộ tao cái. Chồng mày mà không nhớ nổi cái tên.

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691.html#ixzz2gAcHTw00

Nguồn: Wapchoi.Mobi Ai nói là chồng tao?

- Hả?Mày định giết con người ta à?-Sunny tiếc thương đời hoa đẹp.

- Nhỏ bê nguyên một cái u to đùng trên mặt ngu ngơ hỏi nó.

-Tao đã hứa với ba tao là không được giết tên đó rồi- Nó buồn thiu nhưng lập tức đôi mắt lại sáng như sao sa- Nhưng nhất định tao sẽ khiến cho

hắn phải từ hôn-Mắt nó bùng bùng khí thế chiến đấu.

- Tội nghiệp! Anh Phong ơi! Sao anh lại lỡ ra đi như vậy chứ?Huhu.

''- Uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!Anh Jun kìa! Lại có anh hotboy đi cùng anh ấy nữa''

- Gì thế mày?- Nó nhăn mặt trong tiếng hét kinh điển của bọn con gái( gớm! tưởng chị hét nhỏ lắm ý)

- Hình như có hotboy thì phải- Nhỏ Sunny 2 mắt tia la-ze ra sân trường- Là anh Jun và...AAAAAA anh Shinnnnnnnnnn- Nhỏ ôm mặt hét toáng lên.

- Thằng dó là thằng cha nào thế? Shin- cậu bé bút chì à?- Nó ngơ ngơ hỏi nhỏ.

- Mày dở hơi vừa thôi- Nhỏ liếc xéo nó- Shin là Hoàng Duy Phong, chồng tương lai của mày đấy.

- Thằng khùng đó à?- Nó ngán ngẩm.

- Gì mà khùng chứ? Mày thử nhìn đi rồi còn khùng nữa không.

Nó nặng nề đứng dậy nhìn qua cửa sổ. Bên dưới là một tên 4 mắt, tóc nâu và một tên tóc vàng, hài hòa vơí đôi mắt màu xanh nước biển. Trong

mắt người khác họ là nhưng hoàng tứ đẹp trai nhưng vào mắt nó thì lại là công tử rơm mục. Bộ não của nó phát tín hiệu: ''Nhàm chán''.

- Tên đó mà xứng đáng là chồng mình à?Xì......( Zu: kiêu thế chị! Jen: Mày ơi tao tìm thấy người xả stress rồi Zu:Ấy ấy! Đừng đừng)

Hắn thì đã quen với những đôi mắt hình trái tim hướng về mình rồi nhưng hôm nay tâm trạng không được tốt nên cảm thấy rất nhức óc.

- Con gái trường anh điên hết đấy à?

- Họ bình thường mà! Chỉ là hơi kích dộng tí thôi- Jun giảng giải cho em, vẫn dùng những từ rất rất tế nhị.

- Ừ đứng! Em thấy người như anh đúng là ngộ độc từ ngữ rồi- Hắn ngao ngán.

- Em ăn nói cẩn thấn đấy! Em nói với ba như sáng nay là khôg được đâu!

- Nhưng em cứ cho là được đấy- Hắn hất hàm- Liệu có phải ba nhặt anh về từ lò gách giồng Thị Nở không nhỉ?

- Là Chí Phèo chứ không phải Thị Nở

- Vâng! Vâng!

Bỗng điện thoại hắn reo lên, thế là ném việc cãi lí với ông anh sang một bên hắn nhấn nút chấp nhận.

- Gì hả mày?

- Ê! Đang ở đâu đấy? Sao không đến bar?

- Tao đang ở trường học- Hắn thiểu não.

1 giây....2giây...3giây...

-Xin lỗi! Tôi nhầm số- Bun tắt điện thoại dụi dụi mắt vài cái rồi nhấn nút gọi thằng bạn đang tức xì khói

- Thằng dở hơi kia nhầm cái khỉ gió ý- Hắn bực tức.

- Ơ! Mày là thằng nào đưa máy cho thằng Shin đê ( anh ý nói thật chứ khôgn phải giỡn đâu)

- Tao đây chứ còn ai nữa- Hắn đang chuản bị phát hỏa.

- Mày đang ở trường học á? OMG! Lạy chứa cho con xin chứ bình yên- Bun khấn trời.

- Mày lẩm........

Ràoooooooooooooooooooooooooooo

Đang chuẩn bị r-ủa thằng bạn tiếp thì một thùng rác đổ vào người hắn.

- THẰNG CHÓ NÀO?

~ Hết chap 2~

Chap 3:

Hắn hét lên tức giận nhưng tất nhiên là chẳng có trả lời. Đau hơn là khi vừa mới ngẩng đầu lên thì 1 cái sô

nước từ tầng 3 rơi xuống đổ ụp vào đầu hắn....giống như đội mũ ý nhưng cái mũ này khiến mặt mũi hắn

chả thấy đâu cả và cũng khiến hỏa trong người hắn tăng lên gấp bội.Sau lan can,nó cười nghiêng ngả cùng

nhỏ Sunny, bịt mũi lại để lạc giọng:

- Só rỳ nha! Lỡ tay rơi đống rác nhưng có vẻ nó thích anh nên mới chọn anh để đáp xuống đó. Dù gì cũng

thấy có lỗi nên đổ sô nước đó cho anh tắm đó. Ha ha ha ha ha..

- Ai mà lại làm thế này nhỉ?- Jun phủ phủ những vệt bị bắn ra từ đống rác do anh đứng gần hắn quá( anh này thương em nhỷ)- Làm

bẩn hết áo mình roài.( coi như Zu chưa nói gì nha)

Sau khi ném cái sô vào mặt ông anh thì hắn tức tốc leo lên tầng 3 để tìm cái tên trời đánh kia.Khi lên đến nơi

thì hắn choáng người:'' 'Hắn' ở đâu trong đống người này?''

Vậy là hắn dùng cách hỏi thăm.

- Ai vừa đổ nước xuống vậy?- Thấy có một đám nữ đang ở gần đó hắn liền phát tín hiệu.Nhưng nước làm chiếc áo đóng 3 cúc kia trở nên

rất mong manh, nhìn rõ được thân hình săn chắc bên trong khiến lũ con gái sịt máu mũi. Không thấy tín hiệu

trả lời hắn chuyến sang nhóm nữ bên cạch thì cũng gặp trường hợp tương tụ như vậy. Rút kinh nghiệm hắn

hỏi mẫy tên con trai thì mặt đứa nào cũng tái mét không nói lên lời.

- Mày có nói không hả?- Hắn giận sôi người túm ngực một tên chừng mắt- Hay tao cho mày bay từ đây xuống?

- Đừng...!Đừng...m..à!..

- Thế thì nói! Nhanh!

- Tôi....không..n..ói...được......- Tên kia lắp bắp, thầm than thân trách phận, có những 57 người lận tại

sao lại rơi vào mình???

- Thế hả? Thế thì để tao cho mày mãi không nói được luôn- Hắn túm cổ tên đó cao hơn, chuẩn bị tư thế

ném một bao cát xuống sân trường.

- Tôi nói...tôi...nói...mà....- Nếu nói ra thì sẽ chết với Jen còn nếu không nói thì chết với Shin, thôi chết sau

còn hơn chết trước, cứ nói vậy.

- Thằng hèn hạ! Sao lại uy hiếp người quá đáng như vậy chứ?- Nó r-ủa hắn

- Thế chẳng phải mày cũng uy hiếp bon nó không được nói sao- Nhỏ Sunny bĩu môi.

- Mày là bạn tao hay bạn tên đó? Nó trừng mắt. Hỏi vậy thôi chứ nó thùa biết câu trả lời rồi. Muốn chết thì

cứ nói là bạn tên đó đi.

- Bạn mày, được chưa?- Sunny mếu máo từng chữ.

- Đi thôi!

- Đi đâu?

- Cứ đứng dậy đi- Nó kéo nhỏ dậy rồi đi ra ngoài nơi hắn đang đứng.

- Tôi biết là ai đã đổ nước xuống- Nó dõng dạc tuyên bố.

- Ê! Mày điên hả?- Nhỏ thì thầm kéo tay nó lại.

Bốp.- 1 cú đấm giáng trời lao xuống mặt nhỏ.

- Cô biết hả?- Hắn như người chết đuối vớ được cọc liền ném luôn cái tên vừa nãy đi, tất nhiên là nhân từ ném xuống

sàn chứ không phải là sân trường.

- Là ai?

- Nhưng cô ta ghê gớm lắm, nếu tôi nói anh phải bảo đảm cho tôi và nhất là không được để tôi bị xây xát

nhẹ.

- Ok!Nói đi.

- Là Dương Băng Băng.

Dương Băng Băng? Đây chẳng phải là vợ tương lai của mình sao?Sao con nhỏ đó dám làm thế chứ? Thế mà ông già lại muốn mình lấy nhỏ này. Bố con thế đấy.Hừm!Đợi đấy! Tôi sẽ cho cô biết thế là sống trong địa ngục.

- Cô ta đang ở đâu?

- Anh cứ đi đến cái phòng cuối cùng thì rẽ vào- Nó vừa nó nói vừa khua chân múa tay chỉ hướng- Con nhỏ

đó đang ở đấy đấy.

Hắn định đi xử lý ''vợ iu'' ngay nhưng khựng lại:'' Mình đâu biết mặt cô ta đâu?''

- Này! Nhưng tôi không biết mặt cô ta, cô đi theo để chỉ nhỏ đó cho tôi, yên tâm cô sẽ không thiệt thòi đâu.

- Không cần!Anh cứ đi đi! Đến chỗ đó anh thấy ai xinh nhất thì chính là cô ta đó- Nó tiện thể tự sướng luôn.

- Được rồi.

Không muốn đôi co và cũng muốn mau chóng tìm ra tên hung thủ nên lập tức chạy đi với vận tốc ánh sáng

và bở qua màn cười tràng giang đại hải của nó:

- Hahaha! Đúng là ngu không tưởng tượng được! Làm gì có cái loại cưới vợ mà không biết mặt vợ hả trời?Hahaha

- Thì mày cũng đâu biết mặt anh ấy, tên cũng không nhớ nữa là- Nhỏ Sunny đã tỉnh sau khi bị hôn mê dài

phút.

Bốp.....ngủ thêm lần nữa.....

-Hộc...hộc....hộc....Jen! Em có thấy Shin đâu không- Jun chạy tất bật đi tìm thằng em mà bặt vô âm tín.

- Sao anh lại có tên em biến thái thế hả 4 mắt?- Nó chống nạnh nhìn anh.

- Shin làm sao cơ?- Jun ngạc nhiên, không biết thằng quỷ ấy lại làm gì nữa.

- Hắn ta di vào nhà vệ sinh nữ kìa- Nó hất mặt về phía cuối dãy hành lang- Biến thái không tả được- Nó

chép miệng.( chứ không phải chị đặt bẫy anh ấy à?)

- HẢ?????????

Về phần hắn, đi đến phòng cuối cùng thì đập ngay vào mắt là tấm bảng to đùng''WC NỮ''.Tẩm bảng tuy bé

nhưng nó đủ để hắn hiểu rằng hắn vừa bị lừa. Còn Dường Băng Băng thì tất nhiên là con nhỏ đo mà con

nhỏ đó thì tất nhiên là vợ chưa cưới của hắn mà vợ chưa cưới của hắn thì...tất nhiên là nó(^^). Hắn lại lắp

bu-gi vào người và phi về chỗ ban nãy nhưng mới phi được nửa bước thì bống hắn khưng lại.

''Nhưng cô ta ghê gớm lắm, nếu tôi nói anh phải bảo đảm cho tôi và nhất là không được để tôi bị xây xát nhẹ''

AAAAAAAA!MÌNH THẬT ĐÚNG LÀ NGU MÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

~ Hết chap 3~

Chap 4:Vợ chồng giao chiến

Sau hồi trống điểm vào lớp, cô giáo chủ nhiệm lớp 11A1 của ngôi trường nổi tiếng Sar-Hah( mình bịa) đi từng bước uyển chuyển hay nói cách khác là ưỡn ẹo vào lớp. Bốn mươi học trò gương

mẫu nhất trường đang im lặng ngồi ôn bài và tất nhiên trong đó cũng có nó rồi. Cô giáo bước vào, tất cả

bọn nó đứng dậy.

- Các em ngồi đi!

Sau khi đã yên vị cô mới thông báo cái tin cũ ríc cũ rơ:

- Lớp ta hôm nay có bạn mới chuyển đến, mời em vào!

Cửa lớp không một bóng người..

- Uầy! Cô ơi! Bạn ấy bị mất tích rồi hay sao thế ạ?

- Không! Chắc là chưa tìm thấy lớp!

- Hay là bị con hồ ly nào đó làm cho tơi tả rồi nhỉ?

Hơn 52 con mắt( tính cả mấy anh bốn mắt) đổ dồn vào con nhỏ vừa mới phát ngôn cái câu khiến trời long

đất nở ấy như muốn nói: ''Muốn chết thì chết một mình đi''.

- Thu! Em nói thế là sao?-Cô thắc mắc.

- Dạ...- Nhỏ Thu đứng dậy- Em...em....- Nhỏ tát vào mồm. Thu ơi là Thu! Mày điên quá rồi.

- Em sao thế? Đã có chuyện gì xảy ra thế?

- Cái bạn học sinh mới ý ạ..bạn ấy

- Khụ khụ! Thu nói to lên chứ! Cô không nghe thấy đâu- Nó nhắc khéo, đe dọa cũng có. Cũng tại dạo này

hiền quá nên chúng nó mới dám ngo ngoe thế đấy, phải chỉnh đốn lại mơi được.

Đúng lúc đó, hắn đi vào lớp( đã mặc quần áo hẳn hoi rồi), phải nói là xông thẳng vào mới đúng. Hắn ngang

nhiên đi ngang qua mặt cô giáo giống như cái bọn không đội mũ bảo hiểm còn dám lượn vài vòng qua mặt

công an vậy.

- Này! Em kia! Em xông vào như vậy thật chẳng còn phép tắc gì nữa cả- Cô tức giận đập tay xuống bàn.Ở

lớp này cô bị nép chỉ có mình nó, làm sao lại để một tên phá hủy cả 20 năm dạy học của mình được. Tuyệt

đối không.

- Xin lỗi cô!Trong từ điển của em không có từ đó!- Hắn vẫn hiên ngang đi xuống góc lớp- nơi nó đang ngồi.

Cô giáo tức tím tái mặt định lôi cổ hắn xuống phòng giám thị thì hắn nở một nụ cười, chỉ vào chỗ bên cạnh

nó:

- Em có thể ngồi đây được không ạ?

Cô giáo ngây người. Quá đẹp. Một chàng hoàng tử trong mơ, giấc mơ tưởng chùng không thực hiện

được.

Mái tóc chàng màu vàng, như ánh chiều tà kết hợp với đôi mắt màu xanh ấy, chàng là kết tinh của những

thứ hoàn mỹ trên đời này, là ánh nắng sưởi ấm vạn vật trong mùa đông giá rét. Và chàng là hoàng tử của

thiếp( Ặc! mẹ ơi)

- Đông cứng 5 phút rồi- Hắn nhìn đồng hồ. Bà cô già này định đóng băng thì cũng để hắn ngồi đã chứ, rồi

muốn đông cứng bao lâu thì tùy.

- Ehèm! Vì em là học sinh mới nên tôi tha cho! Không có lần sau đâu đấy!- Cô giáo bào chữa.

- Em không hỏi cái đó! Cái em hỏi là em có thể ngồi đây được không ạ?

- Thôi được rồi! Em cứ ngồi đó đi! Các em mở giấy ra, chúng ta làm kiểm tra Văn 15'.

- Hui! Không ngờ anh cũng có sức hút đối với phụ não cơ đấy- Nó đa đếu hắn.

- Em đang ghen đấy hả VỢ IU?- Hắn nhấn mạnh 2 tiếng đó vì biết thể nào nó cũng giận tái

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-2.html#ixzz2gAcQStcs

Nguồn: Wapchoi.Mobi mặt. Đúng là nó giận tái mặt thật, nhưng cũng

chẳng chịu thua:

- Anh đang thực hành từ bụng ta suy ra bụng người đó hả?

- Cô..

-Jen và Shin mở giấy ra nào!-Cô nhắc nhở Con nhỏ đáng ghét! Dám quyến rũ chồng pà. Đừng mơ nhé! Bà là bà không để mi làm vậy

đâu( Ói toàn tập).

Thế là nó không thèm cãi nhau với hắn nữa, mở giấy và bắt tay vào làm. Nó làm hì hục, làm trước ghi tên

sau nhưng mới được vài giây thì bị phá rối.

- Jen ơi! Đổi chỗ cho tớ đi- Một con nhỏ thì thầm.

- Biến- Nó lường nhỏ đó.Nó ghét nhất là bị phá đám khi làm bài nên không thèm thương lượng hết.Nhỏ kí im

bặt! Không dám nho nhe tý gì, cái đầu vẫn phải giữ chứ!

Còn hắn ngồi xoay bút, nhìn cái đề bài mà ngán ngẩm. Liếc sang thấy nó đang chăm chú làm bài bỗng đầu

hắn hiện ra cái bóng đèn.

- Hết giờ các em thu bài đi.

Nó hoàn thành xong bài kiểm tra xuất xắc, liếc nhìn hắn cười một nụ cười chế giễu rồi bĩu môi, hắn chỉ cười

- Này! Bà làm được không?- Nhỏ Sunny nhăn nhó- Tui làm dở ẹc à!

- Bà hỏi câu rõ thừa, cái câu kia nói cũng rõ thừa- Nó tự hào và còn chọc ghẹo nhỏ bạn thân nữa.

- Con nhỏ này, đi chết đi- Nhỏ quay mặt lên, tức xì khói mất.Lại nhìn thấy Sa liền bắt chuyện:

- Nè! Bà nghĩ bà được bao nhiêu điểm?

Sa chỉ hơi liếc mắt rồi buông 1 câu:

- Hơn bà.

Nhỏ á khẩu, không hỏi gì thêm.Còn muốn bị 2 đứa nó nói đểu hay sao mà còn hỏi với han.Tuyệt giao!

Tuyệt giao!( Vậy thôi chứ cái này như cơm bữa)

Nó chứng kiến cái cảnh đó, ôm bụng cười lăn lộn không để ý bài mình đã thu từ bao giờ,chắc lúc đang chém

nhỏ.

- Bây giờ là tiết ôn tập1 Các em tự ôn, ô sẽ chấm bài.

- Yeah!!!!!!!!!- Cá lớp reo hò, tuy vậy chứ họ ôn thật nhưng họ là con số lớn hơn 2 và nhỏ hơn 10.( giỏi gì zdậy trời)

- Sao cái mặt như bánh bao nhiu thế kia? Không làm được à? Sao không bảo tui, tui nhắc cho- Nó nhìn hắn

đắc thắng.

- Đang sợ- Hắn đáp gọn lỏn.

- Sợ gì cơ- Nó làm khuôn mặt ngơ ngơ hỏi hắn.

- Sợ cao hơn em.

- Này! Anh ơi! Bây giờ mới có 7h15 mà anh đã muốn mơ rồi à?

- Nếu anh hơn điểm em thì em iu tính sao?

- Cái nếu đó bị bãi bỏ.

-Vậy thì nếu anh hơn điểm ,em iu phải làm 1 đièu anh sai khiến nhé?- Hắn cười đểu đểu hỏi nó.

- Ok đi bấy bì!

Đến giờ trả bài, cả lớp xôn xao tiếng khóc tiếng cười, tiếng kêu cũng có nữa. Nhìn khung cảnh này giống

như một...bệnh viện...tâm thần quá.

- Anh iu ơi! Anh iu chuẩn bị gọi chị đi, nhẹ nhàng thôi mà nhỉ? -Nó cười nham hiểm, phải gọi 1 đứa con gái bằng tuổi bằng chị thật đúng là điều sỉ nhục lớn nhất của 1 đứa

con trai.

- Thế hả em iu? Thế sao bài em có một con không to lù lù thế kia?- Hắn đá đểu lại.

Nó nhìn xuống bài mình, nụ cười trên môi tắt ngấm. Tại....sao bài của nó không lấy 1 chữ? Hay là mình viết

bút thần kì? Nó lục lọi bút vết thử mấy trang, ra mực rất đều, rất đẹp.Vậy thì tại sao?Đang vò đầu bứt tai thì nó nhơ lại lúc con nhỏ kia và cả nhỏ Sunny nữa. Chắc chắn là tên đó nhân lúc con

nhỏ kia đã tráo đổi bài, nó lại còn nắn nót từng chữ viết vào bài của hắn nữa chứ, Và nhân lúc nó đá đểu

nhỏ Sunny thì hắn tráo đổi lại. Biết thế mình ghi tên ngay từ đầu còn hơn. Nhưng cái khốn là ở đời không có

từ biết thế?

- Thế nào em iu?- Hắn nhẹ nhàng hỏi.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Hôm đó cả trường bị nhiễu sóng mạng, điện thoại cũng bị mất sóng vì không rõ nguyên do( eo ui chị ý hét

kinh khủng quá)

Chap 4(tiếp):Một ngày sống trong địa ngục!

Lúc tan học nó kêu mấy nhỏ bạn về trước vì biết thừa rằng cái tên đang đợi trước cổng thể nào cũng khiến

nó mất mặt mà xem cho nên tốt nhất là càng ìt người càng tốt, mà nếu có ai biết nó sẵn sàng thủ tiêu để

bịt đầu mối. Cho nên, sau khi tống mấy con bạn ra khỏi trường nó thư thái đi xuống canteen gọi vài món để giết thời gian.

- Con nhỏ đó hôm nay làm sao thế nhỉ? - Nhỏ Sunny vừa đi vừa thắc mắc.

-Dậy thì- Sa vừa đi vừa cầm quyển sách, không bỏ lỡ một giây một phút nào để phát triển trí não.Cho nên

lúc Sunny bị đóng băng thì nhỏ vẫn bước đều đều, giống như là mình vừa nói 1 câu hết sức bình thường.

- Lớp 11 rồi.......- Sunny lẩm bẩm vài từ, thật sự đã bị câu nói của Sa chặn họng.Những lúc thế này thì

Sunny chỉ biết đứng hình trong gió, ai biểu IQ kém người ta làm chi. Nhưng vừa thấy hắn thì chị ý đã hết

bất động, lập tức ăng- ten hoạt động bình thường trở lại.

- Em có thấy Jen đâu khong?- Vì Sa đi trước nhỏ nên hắn bắt chuyện trước.Nhưng nhận lại chỉ là một cái liếc mắt từ trên xuống dưới,

tuyệt nhiên không một từ nào được đáp trả.Thấy nhỏ Sunny đi lại gần thì nở một nụ thương mại, rút kinh

nghiệm từ lần trước lại bị một cái liếc rồi bước đi thì còn gì là hotboy nữa:

- Em có thấy Jen đau không?

Nhỏ không trả lời vi còn bận ngó ngó quanh quanh để tìm kiếm 1 bóng dáng nào đó.Mãi đến khi hắn nhắc lại

lần nữa nó mới sực tỉnh:

- Da! Nó ở.....ưm...-Nhưng chưa nói được hết câu thì đã bị chị Sa lôi đi, không cho tiết lộ bí mật quân sự.

- Ê! Mày làm gì thế?- Bị kéo đi một đoạn đường dài, Sunny bực tức hất tay ra.

- Đừng phá hỏng chuyện của nó-Cũng may Jen cao thủ đã kịp nhờ cô bạn ''trầm cảm'' bịt cái loa phát thanh ấy lại không thì liệu nó có thể

ung dung tưởng tượng ra cái mặt tối sầm của hắn khi đứng đợi hay không.

- Phá gì chưa? Tao chỉ là muốn gặp anh ấy thô...- Sunny gân cổ cãi lại nhưng bỗng thấy mình đang hé lộ bí

mật rồi thì dùng lại lấy tay bịt mồm. May mà Sa chỉ buông một câu:

- Thì gặp rồi đó thôi!

''phù! Cứ tưởng nó biết rồi chứ''Sunny mừng thầm rồi tung tăng leo len xe phóng về nhà.

Ngồi được 20', nó nặng nề thanh toán rồi đứng dậy. Vừa mới bước ra cửa cangteen đã thấy một tên tóc

vàng đứng nhăn răng ra cười, lưng dựa lưng vào con mui trần Porsche Boxster S màu đỏ. Nó bĩu môi'' Đã

xấu lại còn muốn con xe bị lây cái xấu hay sao?''

Còn hắn từ xa thấy nó đã nở một nụ cười chết người nhưng hắn đâu biết bị phản tác dụng. Vừa mới bước

đến nó đã làm một phát chí mạng vào cái gọi là tự hào của hăn:

- Anh khoe răng à?

Hắn tím tái mặt. Cô ta liệu có khi nào là Les không?

- Ăn nói hẳn hoi đi.

- Không thích- Nó quay mặt đi, tỏ vẻ khinh thường.

- Sao? Định nuốt lời à?

- Được thế thì con gì bằng!

- Cô..! 12H ở quán Kiss The First, nhớ chưa?

- Tôi còn có thể trả lời chưa sao?- Nó đau khổ.

- Biết thế thì tốt!- Hắn mở cứa xe rồi phóng vút đi! Trong lòng háo hức được hành hạ nó.Ôi! Trời mới đẹp

làm sao!Nhưng lúc đó trời nắng 40 độ và cũng chẳng biết taị sao anh ấy không thấy nóng nực.(nhún vai)

***

Quán bar Kiss The First

Đây là quán bar của nhà Bun- Quán bar hàng đầu cả nước.Từ chiếc cổng vào đã thể hiện cả đống tiền nhà

họ Mã và rất hút khách .Vào bên trong là một thế giới của giới thượng lưu, những cô chủ cậu chủ thích chơi

hơn học cùng hòa mình vào ánh đèn chói lóa. Để được phục vụ ở đây, toàn những người có khuôn mặt

đẹp, vốc dáng chuẩn và phải quen với chuyện chạm da chạm thịt, như thế quán bar mới có thể câu khách

dễ dàng. Và một trong những nguyên nhân hút khách là nhờ có hắn với Bun. 2 chàng hào hoa với khuôn

mặt như đúc khiến cho số lượng con gái ngày càng đông, không tiếc bỏ ra cả mấy trăm triệu chỉ để nhìn

mặt bọn họ đủ thấy vẻ đẹp hòan mỹ đó như thế nào.

Hàng ghế bọn hắn ngồi là hàng ghế vip, nơi có thể nhìn ra mọi ngóc ngách của bar, hắn với mái tóc mái dài,

trông thật lạnh lùng - điều khiến con gái phát cuồng lên ,mặc một chiếc áo sơ mi đen cài 3 cúc trông rất

menly.Còn Bun với mái tóc gợn sóng vàng nâu và đôi mắt đen láy luôn có ánh cười cũng khiến cho bào

nhiêu fan Girl sịt máu mũi.Anh hay mặc theo phong cách tomboy , trông năng động và dễ gần.Vì thế xung

quanh anh lúc nào cũng có hàng tá em chân dài ngồi cùng khiến cho hương nước hoa anh dùng bị áp đảo đi

nhiều phần.

- Cái điện thoại có gì đẹp mà mày cứ nhìn hoài thế?- Bun thắc mắc thấy thằng bạn cứ chốc chốc lại bật điện thoại lên rồi làm mặt bánh bao thiu- Hôm nay mày

có vấn đề đúng không? Sáng thì đi học, tối lại xem điện thoại hàng vạn lần. Hay ông già nhà mày thực hiện

rồi?- Bun nheo nheo mắt lại hỏi đểu đểu.

- Mày im đi- Hắn gắt. Quái lạ! Sao hôm nay thời gian trôi lâu thế nhỉ? Mãi mà mới có 10h, phải đợi cả 2

tiếng nữa lận. Hay điện thoại mình hỏng rồi? Chắc vậy!

- Cho tao mượn điện thoại!- Hắn chìa ta về phía thằng bạn.

- Hả?- Bun bị một dấu hỏi to đùng đổ xuống đầu. Bình thường nó có mượn mõ của ai bao giờ đâu. Sao hôm lại

thế?Hay là lời mình nói hiển linh rồi?OMG

- Cứ đưa đây! Nhanh lên- Hắn gắt lên, dù là người đi mượn nhưng vẫn giữ nguyên cái thói cũ.

- Ờ ờ! Nè- Bun ngoan ngoãn đưa cho hắn. Hắn nhanh tay bật màn hình.

-Hả! Đã 12h rồi à? Đúng là điện mình bị hỏng thật rồi! May quá!- Hắn mừng rỡ, sắp được xả stress rồi.

- Điện thoại hỏng mà mày zui thế à?- Bun khó hiểu nhìn hắn. Hôm nay nắng 40 độ nên chắc đầu hơi âm âm rồi!

- Mày bớt nói đi!- Hắn lườm thằng bạn rồi lại cười rộng đến mang tai, hí ha hí hứng như đứa trẻ sắp được

cho kẹo.

- À! Cái điện thoại tao cài nhanh 2 tiếng đó! Dậy cho sớm ý mà!- Bun giải thích.

Hắn cảm thấy mình vừa bị dội một gáo nước lạnh ngắt vào đầu, nụ cười trên môi tắt ngấm.

-Thằng chó này! Mày đi chết đi! Dám giỡn với tao hả?Chết đi!- Hắn đấm đá đủ kiểu thằng bạn cho hả cơn tức ( ơ! Anh ý có làm gì đâu?)

- Ê! Tao có làm gì đâu! Nè! Đau! Help meeeeeeeeeeeeee!!!!!!!!!!!!!

Mọi người ở đó ai cũng giả câm giả điếc, vẫn tiếp tục công việc của mình, coi như mắt mình chả thấy gì cho

yên phận.

Chap 4( tiếp):1 ngày sống trong địa ngục

Đúng đến 12h nó có mặt ở quán bar như đã hứa. Bước xuống xe, hàng vạn con mắt đổ dồn vè phía nó.

Thực sự bây giờ nhìn nó rất giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.Mãi tóc dài, xoăn lon to ở phần chân

tóc và mái được hất sang 1 bên khiến cho gương mặt bầu bĩnh của nó càng được to điểm. Kết hợp với mái

tóc xoăn nhẹ bồng bềnh là đôi mắt của những con búp bê baby- một đôi mắt tím nhạt, khiến người ta như

bị hút hồn vào vậy.Nó mặc chiếc áo lệch vai trắng đi kèm là chiếc quần sooc bò rua gấu tôn lên than hình

siêu mẫu của chủ nhân đang mặc nó.

- Ê! Đến rồi kia!- Bun ôm đầu chỉ tay về phía nó đang đi đến- Bây giờ thì bỏ tao ra đi!

Hắn lập tức thôi không đánh đập Bun nữa, nhay xuống ghế, ngồi vắt chân rất giống như ông chủ đang chờ

tên nô lệ tới.Bỗng một bàn tay vòng qua cổ hắn, giọng nói mật ngọt vang lên:

- Sao hôm qua anh về mà chẳng nói với em 1 tiếng! Làm em tìm anh mãi à! Ghét quá đi- Cô gái nũng nụi,

hờn dỗi trách móc hắn.

Hắn là đang định cho cô ta 1 chàng c-hửi nhưng nghĩ lại rồi gọi thêm mấy con nhỏ nữa đến ngồi cùng. Hắn muốn xem khuôn mặt của nó như thế

nào khi nìn thấy cảnh hắn bá vai bá cổ mấy em trong lòng.Liệu nó có ghen không? Hắn thấy thích thú với

chuyện

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-3.html#ixzz2gAcWL47E

Nguồn: Wapchoi.Mobi này.

Nó bước đến trước mặt hắn, lướt qua mấy con nhỏ đang ôm hắn, cười đùa vui vẻ.

- Mấy người không thấy nóng à- Nó nhăn mặt.

Ghen! Ghen! Đây đích thực là ghen rồi! Hắn định trêu trọc lại thì ngước lên nhìn thấy nó...Sững người.....

quá...quá...đẹp...Sao trên đời lại có người đẹp như thế chứ?Phải mất mấy phút hắn mới định thần lại.

- Nóng gì chứ?Phải nói là ấm áp mới đúng, phải không mấy cưng?-Hắn đưa mắt về mấy con nhỏ đang ướn ẹo trong lòng.

- Đúng đó!Cứ thế này thì có 100 độ em vẫn thấy ấm.

- Chỉ có những người ghen tỵ mới nói thế thôi!

- Thấy tụi mình phcụ vụ anh ấy tận tình nên sinh lòng ghen ấy mà!Xì....

Hắn vẫn im lặng chờ phản ứng của nó.Đúng như hắn ự đoán, nó dùng một tay hất con nhỏ vừa nói câu đó

ra khỏi lòng hắn rồi cầm tay hắn. Hắn không ngờ nó lại phản ứng mạnh như thế, nhưng cũng rất thích

thú.

- Nếu họ nói vậy thì....- Nó đằng đằng sát khí nhìn hắn-..Tôi ..không phải phục vụ anh nữa đúng không? Vậy

thôi !Bye nhé- Mặt nó bây giờ rạng rỡ hơn bao giờ hết, không chờ hắn kịp phản ứng nó đã 3 chân 4 cẳng

chạy ra xe. Đến khi hắn kịp định thần lại đuổi theo thì nó đã chuẩn bị phóng xe đi. Thấy thế hắn vội vàng

ra đứng chắn khôgn cho nó chạy. Nhưng nó cứ rú ga đến lúc chạy gần hắn rồi không thấyhắn có dấu hiệu

di chuyển mới phanh gấp...Kítttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

Hắn khụy 1 chân xuống, lấy tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó lại nhìn rất giống con khỉ.

Nó mở cửa xe đi xuống và chạy đén trước trước mặt hắn.

- Này!...Ê!

-........

-Công tử rơm mục

-........

- Anh không cần phải ăn vạ đâu, tôi thấy rõ ràng là mình vẫn phanh kịp mà.Hắn đứng dậy, phủi phủi quần,

tự hỏi sao nó lại biết nhỷ?

- Gớm! Anh muốn trở thành Chí Shin hả?

- Đi!- Hắn không đáp lại lời nói chọc tức của nó lièn kéo nso về phía xe của mình.

- Tên dở hơi kia! Anh làm gì thế hả?- Nó hét toáng lên.

- Im lặng là vàng!

- Ồn ào là ruby, anh có biết không hả?

Hắn khôgn them nếm xỉa bởi ăn bí rồi, vứt nó vô xe rồi nhảy lên luôn, may đây là xe mui trần không thì....

ăn cháo rồi.

- Này! Anh có dừng lại không hả?Định dưa tôi đi đâu- nó cứ gào thét suốt khôgn để cái miệng nghỉ ngơi.

- Đi rồi thì biết- Hắn vẫn chăm chú lái xe, chỉ trả lời như mệnh lệnh.

- Nhỡ anh đem tôi đi bán thì chẳng phải nghe theo cái đi rồi thì biết của anh la toi à?

- Giỏi!

- Tên khùng này! Thả tôi xuống!Bớ người ta! Bớ người ta! Tôi bị bắt cóc!AAAAAA.

Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

Hắn dừng xe. Nó định nhảy xuống xe thì bị một bàn tay giữ lại và...............

-Ưm....ưm...ưm...

Hắn thấy quá chói tai vì cái loa phát thanh này nên đã bịt mồm nó lại bằng chính miệng mình.Nó thì khua

chân múa tay cố đẩy hắn ra nhưng bất lực đến khi nó sắp chết nghẹt vì hô hấp không được thì hắn mới

chịubỏ nó ra.

Công nhận hiệu nghiệm thiệt đó nha! Nó im bặt luôn thế là họ mau chóng đến địa điểm hắn muốn dẫn nó

tới.

- Này! Xuống xe đi- Hắn gọi nó.

Lạ chưa, chị ý lại ngoan ngoạn xuống xe và lủi thủi đi theo anh ấy vào trong.

- Đây là nhà anh!Hôm nay chỉ có anh Jun ở nhà thôi!- hắn tự hào giới thiệu.

Sầm- Cánh nhà được đóng lại. Hắn giật mình quay đầu nhìn nó, hoảng hồn khi nó ngước mặt lên.Bây giờ

khuôn mặt nó hiện lên 5 chữ I WANT TO KILL YOU to đùng(.1..2....3..4..5 ờ đúng 5 thật)

Bốp...............!Bốp....!Bố.p.!.....Bnh... Binh.......

Anh Jun đang ngủ trên lầu nghe thấy một loạt tiếng động kia bị đánh thức.

- Gì thế nhỉ? Nhà có trộm à?Nếu là trộm thì lấy đồ xong thì đi thôi- Anh ý lẩm bẩm một mình rồi lại chùm trăn ngủ tiếp.Quái lạ! Sao trộm

mà sao lại cứ đâp phá đồ thế nhỉ? Hay ai đó lấy đây là nơi để quyết chiến?Nghĩ vậy. Jun vùng dậy đi xuống dưới nhà, nói võng từ cầu thang:

- Nếu là trộm thì lấy đồ chứ dừng gây tiếng động nữa! Còn nếu thấy ít thì vào phòng ba tôi mã mở tủ là

56*** rồi muốn bao nhiêu thì tùy!Dừng làm mất giấc ngủ của tôi.

-.......

Jun đi xuống thêm mấy bước nữa thì suýt té cầu thang.Dưới sàn nhà là hình ảnh cậu em trai yêu quý đang

ôm 1 vật gì đó giữa 2 chân, khuôn mặt nhăn nhó, xuanh quanh đầy những mảnh cốc, bình hoa bị vỡ.Và

đương nhiên cái người đang dậm chan lên bụng hắn chính là nó đang bốc hỏa.Hắn nhìn thấy anh tưởng

được cứu nhưng khôgn ngờ anh ấy nói thế này:

- Thôi1 Em cứ luyện khí công đi! Anh lên ngủ tiếp đây!

-Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh...- Hắn gào thét.

.6h sáng.

Jun đi xuống nhà chuẩn bị đi học nhìn những mảnh vỡ hôm qua, thăc mắc:

- Nhiều mảnh vỡ thế này sao không có ấy 1 tý máu nhỷ?(*-*)

- Aaaaa Cô nhẹ tay chút đi! Có biết đau lắm không hả?- Hắn bực tức gắt gỏng.

- Thì tôi có bị đánh đâu mà đau- Nó nhún vai cố tình dí thêm nữa.

- Nàyyyyyyyyy! Có tình người 1 chút đi! Tại ai mà tôi ra nông nỗi này hả?

- Tại anh!

- Sao lại tại tôi! Tại cô mới đúng! Đồ máu lạnh!

- Thế tại ai mà tôi bị mất nụ hôn đầu?

- Tại cô!

- Anh bị bại não hay sao mà nói thế hả?

- Thế tại ai mà tôi bị chói tai hả?

- Tại anh kéo tôi lên xe chứ bộ!

- Thế cô muốn tôi bế cô hay sao?

- Tất nhiên là không!

- Thế còn kêu ca gì?

- Tôi nói chứ có kêu gì đâu?

- Cô.....- hắn á khẩu.- Đi ủi đò cho tôi! Nhanh lên! - Hắn chỉ vào đống đò đã được giúp việc ủi sẵn để ở trên

bàn.

- Sao tôi phải làm chứ?- Nó gân cố cãi lại.

- Vì cô kém điểm hơn tôi!

Nó lại giở mặt cún con:

- Anh iu ơi! Đừng lam thế mà! Em không biết ủi đồ.

- Ừ! Em iu! Không biết là việc của em! Anh cũng đã nói đừng nhưng em vẫn cứ nện vào anh đấy thôi! Cho

nên đi ủi đồ nhanh lên- Hắn gằn từng chữ một.

Thế là nó lại phải cầm đống đồ đi ra đằng sau nhà, tập tành ủi đồ. Vừa ủi nó vừa nện từng phát một vào

chiếc áo. Hiếm thấy ủi đồ như nó cũng may là chỉ hơi bị nhăn 1 tý thôi.Bỗng mắt nó sáng lên:

- Hà hà hà! Anh chết với tôi rồi!

Sau khi hoàn tất công việc chơi xỏ hắn xong, nó quay lại với chiếc bàn ủi, cầm cái côc nưoc đổ vào bàn là

thì vô tình nó đổ vào ổ cắm điện thế là tất cả đương dây điện nhà hắn bị tê liệt hoàn toàn.Hắn đang ở

trong phòng bỗng thấy đèn cháy xèo xèo rồi nhạc cũng tắt hắn liền ngồi dậy.Bỗng nghe thấy tiếng nó la thất

thanh

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!

Hắn vội vã chạy xuống chỗ nó thì bàng hoàng trước khung cảnh trước mặt. Tay nó be bét mau, đầu cũng

có máu, tay còn lại nó đau đớn ôm lấy đầu. Cảnh thật là hãi hùng.

Chap 5in em đừng chết!

Hắn cấp tốc bế xốc nó lên xe rồi rú ga phóng như bay trên đường.Hắn sợ lắm. Nhìn nó thế hắn thấy rợn cả

người, khiến hắn tưởng tượng ra cảnh .....heo bị học tiết(oạch).Trên đường đi hắn liên tiếp vỗ vỗ vào mặt

nó, sợ rằng nếu không làm thế nó sẽ ngủ mà không bao giờ tỉnh lại mất.

- Nè!Anh...làm..cái gì vậy?- Nó đang rất mệt lại còn ăn mấy cái tét vào mặt nên càng mệt hơn.

- Đừng có nói! Ngậm bớt cái mồm đi thì chết à- Hắn gắt nó nhưng mà là ngắt yêu nhá.

- Anh mắng gì tôi?- Nó vùng dậy định bóp cổ hắn thì lại bị vết thương ở đầu lên tiếng- Á ui!

- Đấy! Chết chưa! Ngồi im cái đi!- Hắn lấy tay giữ nó- Sắp đến bệnh viên rồi! Cố lên!

Nó đang mất sưc lại bị hắn giữ nên chỉ biết ngồi r-ủa hắn. Người ta đang bị thương mà vẫn cứ trêu trọc được cũng chỉ có mỗi mình hắn. Tôi là con gái đó nhé,

làm gì mà bóp tay tôi chặt như bóp cái xà đơn thế hả? Tôi chan yếu tay mềm mà anh lại làm thế, khác nào

dẫm nát đời hoa đẹp.

Nếu bây giờ có ai đang ở trong bệnh viện chắc chắn sẽ tưởng là có khủng bố mất. Hắn mở cửa hết phòng

này đến phòng nọ túm cổ bác sĩ ra ngoài rồi tống họ vào phòng cấp cứu- nơi hắn vừa mới ''vứt'' nó vào đó

mấy phút.Rồi sau đó hắn đi đi lại lại chờ bác sĩ đi ra. Nhưng mới 5 phút thì các bác sĩ đã đi ra.

- Thế nào cô ấy sao rồi?- Hắn lại túm ngực bác sĩ hỏi dồn dập khiến vị bác sĩ toát mồ hôi mới nói được một

câu

- Xin lỗi nhưng anh nên chuẩn bị tâm lý!

Hắn thẫn thờ, tay buông ra và thế là ông bác sĩ ngã ngửa một cú tuyệt đẹp.Sao...sao lại thế?Thấy cô y tá đẩy ''xác'' nó ra hắn liền lao tới, lay lay người nó.

- Này! Tỉnh dậy đi chứ! Ai cho em ngủ hả? Em là nô lệ của anh, anh không cho phép em ngủ thì em không

được ngủ! Em mà chết là nhà anh xiu tận mạng đó. Còn nữa, anh đã anh hạ j em đâu, dậy đi! Dậy để anh

xả stress xong rồi thì muốn làm gì thì làm..bla..bla...-Kết thúc bằng một câu- Xin em đừng chết!- Hắn gục đầu vào bụng nó- Em dậy đi rồi anh cho em trêu trọc

thoải mái cũng chẳng than 1 câu, 1 từ cũng không!- Hắn cam kết. Nếu mà nó chết thì chẳng phải người ta

sẽ nghi rằng hắn là hung thủ hay sao? Tuyẹt đối không được! Không thể thế được! Hắn còn yêu đời, yêu

người lắm. Hắn mà bị xử tử thì các cô gái sẽ khóc mà xảy ra lũ lụt mất. Không đươc! Không được mà!

- Thật chứ?

Hắn bật dậy nhìn thấy nó đang ngồi sừng sững, 2 mắt chăm chú nhìn hắn, chờ mong câu trả lời từ phía

hắn.Hắn chỉ vào nó, lắp bắp:

- Cô...cô.......sao...!

- Cô ấy đang nằm mà, anh bị ảo ác à?- Vị bác sĩ lo lắng hỏi hắn.

- Cô....cô ta....đang ngồi dậy kìa- Hắn vẫn chỉ vào nó, lắp bắp.

- Chắc anh đau buồn quá nên sinh ra ảo giác rồi- Bác sĩ lắc đầu.

- Nếu là thật thì hãy đi theo em- Nó chìa tay ra về phía hắn, chờ đợi.

- Đấy! Cô ta còn nói chuyện với tôi đấy! Các người không thấy à?

- Chúng tôi rất tiếc nhưng cóvẻ chứng ảo giác của anh quá nặng rồi!- Mẫy ông bác sĩ còn lại cũng lắc đầu.

Và kết quả là.....hắn xỉu luôn. Đúng lúc đó, còi xe cảnh sát réo inh ỏi, các bác công an tay súng phi vào

bắt cái kẻ gây rối trật tự công cộng.Nhưng vào thì chả thấy đâu mà chỉ thấy có một cô gái đang tay bắt

mặt mừng các vị bác sĩ và một tên con trai đang bất tỉnh.

- Cậu Phong??????????????????- Cả đám ngu ngu.

****

Ở lớp học của nó cũng hỗn độn không kém. Bà giáo viên chủ nhiệm đang bốc hỏa khi không thấy nó với

''ông xã'' đâu.

- Thế không ai biết 2 đứa đang ở đâu à?Cũng không có giấy báo sao?

- Họ nghỉ thì kệ họ chứ sao mà cô cứ phải hỏi đi hỏi lại thế ạ?- cả lơp nhao nhao. Mất 15' rồi mà có được chữ nào đâu, không biết hôm nay cô giáo bị chồng uýnh hay

sao mà tính khí cứ như trái bom nổ chậm vậy.Cứ ngùn ngùn lửa từ nãy đến giờ.

- Kệ là kệ thế nào, chồng tôi mà kệ đựơc à?( Ơ ơ ơ)

- Dạ?????????????????????????-40 dấu hỏi chấm to đùng-CHỒNG CÔ Ý Ạ?

- Chồng tôi là người có phép tắc, không thể để học sinh nghỉ mà không có lí do thế này được, cho nên tôi

cũng thế!- Co giáo bào chữa.

- Phù!!- Cả lớp. Họ lại tưởng có mối tình nào già hơn tuổi nữa chứ. Mà anh Shin nhà ta có bị cận đâu nên

không thể đi say đắm cái bà ma nữ này được. Họ lại nghĩ lung tung rồi.

- Dạ thưa cô em vào lớp ạ!- Nó kính cẩn chào cô giáo rồi đi vào lớp trước 40 con mắt mở to hết cỡ nhìn nó

nhưu sinh vật lạ'' Có bao giờ nó lễ phép thế này đâu?''

- Sao tiết 3 mới đến chứ?- Cô

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-4.html#ixzz2gAcdXN00

Nguồn: Wapchoi.Mobi giáo vẫn nói nhỏ nhẹ mặc dù muốn banh xác nó ra từ lâu rồi nhưng hãy nghĩ đến tương lai, đừng vì 1

phút dại dột mà cả đời ân hận.

- Tại em ngủ quên ạ- Nó gãi đầu cười hề hề, giống như một cô học trò đi muộn và đang chuộc lỗi với giáo

viên.

- Ê! Hôm nay mày có mang ô không?- hs 1

- Đin hả? Trời nắng gắt mà- hs 2

- Thì nhìn Jen là bít hôm nay sẽ có một chấn động lớn rồi!- hs 1

- Ờ ha! Tao không mang áo ấm rồi- hs 2.

- Để làm gì?- hs 1

- Đề phòng bão tuyết- hs 2

- Chí lí- hs 1 Đấy mới chỉ là khở đầu thôi.Lúc kiểm tra bài cũ nó còn xung phong nhé. Trong lúc hcọ bài thì giơ tay liên tục

đến chóng cả mặt đến lỗi cô còn nói

- Thôi em cứ đứng đấy luôn đi! Cô hỏi gì thì trả lời.

Ừ thì nó hcọ giỏi thật nhưng chẳng bao giờ giơ tay cả. Gặp bài dễ thì ngồi vắt chân nhìn cô giáo như thách

thức. Gặp bài khó thì nó bắn sang bài dễ luôn và lại típ tục nhìn cô kích tướng.Nhưng hôm này thì nhìn xem,

thay đổi 360 độ nhé. Thế là giờ ra chơi cả lớp đổ xô đi mua áo mưa khiến ông chủ cửa hàng ngơ ngác như

bò đội nón đi trên đường nhựa.

Nó thì vẫn ngồi chống cằm cười một mình. Nghĩ đến cảnh hoảng hồn của hắn lúc sáng khiến nó niềm vui

chất đầy nhà.Miẹng nó rộng đến tận mang tai luôn, mắt thì híp lại. Rồi lại nghĩ đến lời bác sĩ khiến cho mặt

nó tối sầm lại, nhăn nhó lại giống y đười ươi'' Chồng cháu có vẻ vui tính nhỉ. Đây chỉ là sơn thôi mà làm như

là máu vậy''Chồng? Ai? Chồng nào? Nhảm nhỉ! Vớ vẩn! Linh tinh!Nhưng lại nghĩ đến cảnh hăn 1/2 khóc 1/2

cưừoi khi lĩnh thưởng hậu họa nó bầy ra ở nhà hắn thì lại ngoác cái miệng ra. Nói chung nhìn mặt nó bây giờ

trông rất ......quái đản.

- Mặt mày đa dạng nhỉ- Nhỏ Sunny quan sát nó từ nãy đến giờ, mặt méo mó hỏi nó.

- Ừ! Hihi- Nó vẫn cười rất tươi.

- Cách nói chuyện cũng đa dạng nữa.

- Ừm! Cảm ơn!- Vẫn cười.

- Tính tình cũng đa dạng luôn!

- Oh! Thế hả? hi hi- Miệng đã đỡ ngoác như trước.

- Cả bệnh cũng phong phú lun.

Bốp...bốp...bốp...

- Ơn trời! Nó đã trở lại như bình thường rồi!- Trước khi bất tỉnh Sunny cũng nói ra được bản ''di trúc'' của

mình.

- Mày cứ im lặng như con Sa thì có sao đâu!- Nó ''an ủi'' bạn.

- Mày đúng là nhiều bệnh thật- Chị Sa nhà ta lầm ngay một khúc gỗ chặn miệng nó lại.

Jen:................

Sunny* bật dậy*: Vote! Vote! Vote * bất tỉnh tiếp*

Nó lại bị con bạn chcọ cho giận sôi người. Bống mắt nó đập phải một người.

- Này! Thu ơi! Mày không sợ Jen hay sao mà dám thế hả?- Một nhỏ bạn hỏi Thu.

- Hứ! Sợ cái quái gì chứ! Nó mà thử động đến tao xem- Thu vênh mặt. Từ hôm qua tời giờ không thấy nó có

động tính gì nên cứ tưởng nó quên rồi.

- Thì làm sao- một giọng nói vang lên.

J....- Nhỏ bạn tái mét mặt nhưng nó đã ra hiệu im lặng.Còn nhỏ Thu thì vẫn bla bla:

- Thì tao giết nó chứ sao!

- Thế thì hộ cái! -Nõ vỗ vai Thu, con nhỏ từ từ quay lại, mặt mày tái mét đi.

~ Hết chap 5~

Chap 6 :Kế hoạch phục thù của Shin.

Trích lại phần trước chút xíu cho đỡ đứt đoạn nha.

- Thế thì hộ cái- Nó vỗ vai Thu. Nhỏ quay đầu lại mặt mày tái mét.

- J..en....sao...sao....tớ....tớ....

- Gì thế? Mới đòi chém đòi giết người ta mà bây giờ lắp bắp không nói lên tiếng là sao?- Nó dùng ''ánh mắt truyền cảm'' để nhìn trìu bạn ''tốt''.

- Ý tớ là nếu tớ mà đụng đến cậu thì cậu giết tớ ấy chứ- Thu cưừoi trừ, mối hôi vã ra như tắm.

- Thật à?- nó ngây thơ hỏi, 2 mắt mở to ra nhìn chằm chằm đối phương.

- Tất....tất nhiên rồi!- Thu gật đầu lia lịa như cái máy .

- Thật?

- Ừm..ừm..ừm

Bốp-Một quyển sách ôm trọn gói mặt nhỏ Thu.Sunny là chủ nhân của cuốn sách ấy, bây giờ nhỏ đang trả thù

nhưng là vớ người nào quật người đó( họ thĩ giận cá chém tôm mà ^^)

- Mày nói gì đó hả? Bnạ tao hiền thế này mà giết được ai chứ? Cầm con dao nó cũng sợ run tay rồi.

- HÍc! Sunny nói đúng đấy! Tớ sợ dao lắm, nhìn thấy là tớ ngất liền ý- Nó thút thít, lấy 2 tay dụi dụi mắt để

cho có nước mắt một tý nào ngờ toàn thấy nước mũi tuôn thôi à.

( cái này hơi nhân hóa tý)

- Là...là...tớ giết...là tớ- Thu ôm cái mũi đang nguy cơ bị vẹo sang 1 bên, vừa rên vừa đứt quãng.

Bốp- Lại thêm một quyển nữa.

- Mày định giết bạn tao hả? Muốn tao giết trước không hả?Bạn tao vừa xinh đẹp vừa hiền lành nên mày ghen tỵ đúng không?- Sunny típ tục cái màn độc tấu với sách.

- Huhu! Sunny ơi! Cứu tớ với- Nó ''sợ hãi'' nép sau nhỏ, ra vẻ ta đây sợ hãi lắm ý. Nhưng thực sự thì cười

như đúng rồi trong lòng, tự khen khả năng diễn kịch của mình.

- Vậy tớ phải nói sao đây?- Nhỏ Thu tay vẫn bịt mũi, đang sắp phát khóc vì bị 2 cú nảy đom đóm kết hợp với cái màn học trò ngoan

của bọn nó.Đang tự hỏi sao mình tự nhiên gây sự với quỷ thần thế này?????????

- Ơ! Sao mày lại hỏi tao? Thế tao bảo mày nói gì mày cũng nói thế à? Vậy khác nào nói tao thực dân với

mày hả?- Sunny chống nạnh, nhìn khuôn mặt không nói thành lời của Thu mà nó cảm thấy hả hê lắm.

-Thôi mà!- Nỏ hờn dỗi nhỏ- Bạn ấy đang sắp khóc nhè rồi kìa, ra kia mua Pim Pim cho bạ ấy ăn đi! Cậu đánh

bạn ấy nãy giờ à- Nó quay mặt sang nhỏThu, lấy tay xem xét cái mũi của nhỏ- Có sao không nhỉ? Chắc bao

nhiêu tiền dao kéo công toi rồi.

- Uầy! Dao kéo cơ à? Thế để tớ chuộc lỗi bằng cách mua nhiều dao vào chỉnh sửa miễn phí cho Thu nhé,

BẠN HIỀN- Sunny ôm mặt khóc tu tu, còn he hé ra để nhìn nó thế nào.

-Hắt xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiìi! Hắt xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiìi.......- Bỗng nhiên nó ho một tràng giang đại hải vào mặt nhỏ

Thu, khiến cho 2 tiếng make up bị nước miếng của nó rửa trôi hết.Nhưng cái này là do vô ý chứ hổng phải

cố ý nha, tại đang có người nhắc tới chị ý mà. Nó day day mũi, lập tức lại nhoành mồm ra khi biết ai vừa

nhắc đến mình. Còn ai ngoài hắn?

- Sao thế mày? - Nhỏ Sunny thấy nó tư nhiên nhăn răng ra cười thì làm mặt ngố ngố hỏi.

- Thôi, không chơi với mấy đứa con nít nữa, tẹo lại khóc oe oe lên, đi thôi cọn mày!- Nó lại tip tục cuộc chiến

khoe răng.

- Đi đâu?- Sunny và Sa đồng thanh.

- Lên đồi hóng gió- Nó nháy bạn với tụi bạn, tâm trang đang vui thì phải chia sẽ niềm vui chứ. Người ta nói

có chuyện buồn hay vui mà nói ra thì niềm vui nhân đôi và nỗi buông nhân 3 mà ý lộn nỗi buồn....( tự nhiên quên).. nhân 5 đi.

Nó đoán không sai, cái ngưừoi đang gào thét tên nó không ai khác ngoài anh Shin nhà ta và cuộc nói

chuyện này của nó vô tình lại lọt vào tay của người ấy.

- Sao chổi! Cô cứ từ từ mà tận hưởng cái niềm vui ấy đi. Tôi đã nhường bộ mà còn làm tới ( khi nào ý nhể?)

***

Bọn nó xuống lấy xe rồi phi vun vút trên đường khiến ai cũng phải lộn nhào ra đằng sau mà hú vía. Đã thế

luc cơ động còn đuổi theo bọn nó nữa chứ! Thế là mấy anh công an bị cũng nó cho ăn no bụi, đảm bảo sẽ

phải nộp đơn từ chức ngay lập tức.Và thế là với vận tốc siêu ánh sáng, bọn nó đã nhanh chóng đến cái đồi

mà nó nói. Nói là đồi nhưng chỉ là bãi đất nhô lên, xung quanh cây cỏ mọc tùm lum, ong bướm thì chả thấy

đâu chỉ toàn là ếch nhái thôi à. Nhưng được cái nơi đây cách xa thành phố và rất bắt gió, trèo lên cây thì

khỏi sợ ếch hay nhái nữa.

- Woa! Mát thật đấy!- Nó dang rộng 2 tay để gió ùa vào áo, vuốt ve mặt nó và đùa nghịch với lọn tóc.

- Ờ ha!1 địa điểm rất tuyệt để 8 nhỉ- Sunny tán thưởng.

- Rất tốt để ôn bài- Chị Sa nãy giờ im lặng mới lên tiếng- Hay mở một cái thư viện ở đây nhỉ?

Jen: ''......*cứng họng*.......''

Sunny:''..........*đơ người*..........''

1 phút dành cho những pho tượng.....

- Mà sao hôm nay mày cười ghê thế?- Nhỏ tò mò hỏi nó.

- Thì tại tao khiến cho cái gã công tử rơm mục ấy khóc dở chết dở.

- Ai cơ?

- Cậu bé bút chì ý!

- Shin á????????????

- Yes!!!!!!!!!!

- Huhu! Vậy là ngày mai tao được đi dự đám tang hotboy rồi.

- Nè! Tao không hiểu...

- Huh?

- Tao không hiểu tại sao mày lại hay khiến tao muốn đánh thế nhỉ?SUNNY!!!!!!!!- Nó gào vào mặt nhỏ, khiến nhỏ phải nhét bao nhiêu là bông tai mới không bị chấn thương sọ

tai.

- Mà mày làm gì anh ấy thế?

Thế là nỏ kể lại từ đầu tới cuối, từ cái vụ nó ở quán bar tới cái vụ nso gây chập toàn bộ mạch điện nhà hắn,

và đến cái vụ nó lừa hắn ở bệnh viện khiến hắn quê một cục, cuối cùng là cái chuyện nó cho ớt vào quần áo

của hắn, chắc chắn hắn sẽ không sống nổi đâu, 3 ngày không ngồi được mất.Nhưng đến khi nhìn sang thì nhỏ Sunny đã nằm trơn chừng mắt lên, lưỡi nè ra. Mà theo nó thì nhỏ bị ngộ độc vì.....cười quá nhiều.

- Ơ! Ai kia?-Sa đang vắt vẻo trên cây ôn bài bỗng thấy có người lại gần xe tụ nó rồi phóng xe mất hút, liền thắc mắc

hỏi.

- Huh?- Nó nhỏm dậy, cai xe mui trần đỏ đó hình như đã thấy đâu rồi ý....Ưm...ưm...OMG xe của tên bút chì đó.

Khỏi coi thì nó cũng biết chiếc xe đã bị tháo hết sạch hơi rồi.Được! Coi như anh thông minh nhưng tôi vẫn

còn điện thoại cơ mà. Khà Khà! Nó đắc thắng rút điện thoại ra thì.....500 cuộc gọi nhỡ và đều cùng một

số. Vì nãy giờ nó vứt dế yêu trong túi nên không biết. Thấy có tin nhắn nó mở ra đọc thì'' Lúc em xem tin

nhắn này thì cũng là lúc em nên chuẩn ị đi bộ về nhà đi nha!:x by Ox thân yêu''. Và...tèng téng..teng...hết

pin. Nó đáp ngay cái điện thoai đi, không quên dẫm cho mấy phát rồi lcụ điện thoại của nhỏ Sunny thì thấy

hàng loạt tin nhắn đến từ các số khác nhau, Rút kinh nghiệm nó nhấn njts gọi luôn thì cũng....hết pin.Con

nhỏ này nấu cháo với trai gì mà dữ quá vậy. Không sao1 Không sao còn Sa cô nương kia mà.

- Tao có bao giờ mang điện thoại đâu, sách nói tiêps xúc nhiều gây hại lắm.

- Vậy....vậy là...........phải di xe căng hải về nhà sao- Nó ôm đầu, đập côm cốp vào thân cây.

Hoàng Duy Phong! Em yêu anh ý lộn lời thoại tôi hận anh. chờ đấy!!!!!!!!!!!!!

Chap 7: Không vợ chồng gì hết!!!!!!!!!

Bọn nó phải đi bộ 20 km mới có thể về nhà. Đối với mấy vị tiểu thư như chúng nó thì đúng là không còn gì

để nói: quá khủng khiếp. Nhưng biết làm thế nào khi trên đường không một bóng người, không một chiếc

xe, ngay cả mẫy con động vật bé xíu cũng không.Đi được chừng 10 phút, nhỏ Sunny mệt bơ phờ, tay cầm

chiếc ví nhét dầy polime mà ngao ngán:

- Tao chưa bao giờ thấy tiền lại vô tác dụng như lúc này.Chồng mày chơi ác thật.

Nó không nói gì, chỉ lôi nhỏ dậy rồi cố đi tiếp.Nó cũng mệt lắm, trời thì nắng cháy da cháy thịt mà phải đi

trên đường nhựa, hơi nóng hấp lên thật chỉ muốn lao nhanh xuống biển mà tự vẫn cho rồi.

- Bình thường bọn mày về nhà lúc mấy giờ- Sa nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng.

- 1 hoặc 2 giờ, mà có chuyện gì không?- Nó trả lời, cái giọng ỉu xìu như có lệ để làm cho không khí ồn ào len 1 tý, trông đỡ giống bị lạc trên hoang

đảo.

- Vậy thì tốt! Nếu muộn mà không thấy về thì nhất định ba mẹ sẽ đi tìm, lúc đó đầu tien là đến trường rồi sẽ

biết bọn mình ở đây mà đến đón.- Sa giảng giải, không hiểu sao nó còn nhiều sức như vậy nữa.

- Ừm nghe có lý! - nó gật gù.

- Vậy là không phải

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-5.html#ixzz2gAcjqGHE

Nguồn: Wapchoi.Mobi di tiếp chứ gì?- Nhỏ Sunny zui ra mặt, nếu đi tiếp thì cái ý nghĩ lao xuống biẻn sẽ được thực hiẹn ngay trong tức khắc.

- Nhưng là 1, 2 h đêm cơ- Nó nói. Đúng là có năng khiếu khiến người khác tức chết mà. Giống anh Admin

đóng sever khi người chơi đang săn boss hăng say vậy.Lần đầu tiên nó làm Sa và nhỏ Sunny té sỉu.

- Nhưng còn Sa, chắc mày về đúng giờ lắm hả?- Nó nắm lấy tay Sa, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

- Tao sống ở thư viện- Sa cô nương đáp khiến nó nằm trên đường phụt khói trắng ở miệng như người

nghiện bị chích quá liều.Trong lúc đang ''lên cơn'', trong đầu nó hiện lên hình ảnh của hắn nhưng là hình ảnh

người hắn bị 200 con dao đâm vào ( eo ui chị ý ác thế) và đang dẫy đành đạch như cá nằm trên thớt.

Bọn nó phải gọi mãi nó mới thôi ngoác miệng cười, mắt ngừng chảy nước mắt khôgn rõ nguyên do.

Đi được them một lúc nữa, không biết một lúc nữa là bao nhiêu nhưng trông chúng nó thân àn ma dại lắm

ắm lun.Mặt đỏ bưng bừng, chân tay rã rời giống như cái dây cứ đu đi đu lại, khiến cho Bun choáng cả váng,

lại tưởng giữa ban nagỳ ban mặt lại gặp cô hồn chứ.

- Chào các em!- Bun vẫy vẫy tay. Hắn đâu phải là ác lắm chỉ định cho nó đi bộ 5 km thôi là sẽ có thằng bạn

đón, còn tại sao hắn khôgn đón chứ gì? Bởi vì 3 chọi 1 khôgn trột cũng què. Hơn nữa hắn đầu ngờ tới lại

khiến bọn nó thê thảm thế này.

Bọn nó nhìn thấy người thì mắt sáng lên dùng hết sức bình sinh cuối cùng để chạy tới chỗ Bun rồi ngang

nhiên mở cửa xe, ngã lăn ra ngủ như chết. Bun dở khóc dở cười nhìn 3 hotgirl lừng dạnh đang nằm ngặt

nghẹo ở phía dưới mà vừa đi vừa cười như phát điên, thầm kính phcụ thằng bạn thân taì giỏi( cẩn thận anh

cũng chung số phận đấy)

***

Tại nhà nó thì hắn đang ra vẻ con rể hiền đến thông báo với ba mẹ nó là bọn nó đi picnic đột suất nên néu

hôm nay không về được thì cả nhà khỏi lo lắng. Ngược với suy nghĩ của hắn, ba mẹ nó không những rất

bình thản còn hỏi hắn sao khôgn đi cùng với cái cười rất ranh ma. Hắn tự hỏi liệu có phải nó là con nuôi của

nhà này không vậy?

- Con- về-rồi-ạ- Nó thều thòa trước cửa rồi ngồi phịc xuống, thở dốc, đầu tóc rồi bù xù, quần áo xộc xệch.

- Ôi! Con tôi - Mẹ nó thương xót ra ôm con, nhìn từ trên xuống dưứoi mà ứa cả nước mắt- Con lại đánh ai

hay sao mà người ta làm con ra nông nỗi này?Đi picnic thì phải đi cho đàng hoàng chứ!

- Picnic cái gì hả mẹ- Nó nói giọng đều đều, mặt bơ phờ nhìn mẹ nó.

- Ơ thế sao cỏnể bảo con đi picnic?- Mẹ nó ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.

- Dạ....- Hắn định biện hộ thì nó đã lên tiếng cắt lời:

- À vâng! Con đi picnic nhưng gặp một thằng chó điên nó tháo hơi xe của con, nó đói quá liền cướp điện

thoại tuịcon nhai lấy nhai để và thế là bọn con phải lết cái xấc về đây.

- Cái gì?- Mẹ nó mở to mắt hết cớ nhìn nó kinh hoàng- Có người nhai được điẹn thoại á?

- Thì con đã nói nó là thanừg chó điên mà! Nghe cho rõ đây thằng chó điên kia! Tỷ tỷ mà ra aty thì em thảm

hại hơn nhìu đấy, cứ ở đó mà nhăn răng cười đi rồi thì sẽ khóc cả quãng đời còn lại đấy. Còn nữa, chị mong

cho trước khi chị tìm thấy em thì em chưa bị gì cả để chị hành hạ em toàn vẹn, NGHE CHƯA- Nó nói bóng

nói gió khiền hắn nuốt khan. Cái vụ ớt đấy hắn còn mãi khắc ghi, 3 đêm không ngủ được thì làm sao quên

cho được.Nghe nso nói thế hắn không khỏi no cho cuộc đời đàn ông của mình.Còn mẹ nó thì từ chống cằm

nghe con thuyết minh chuyển sang ngồi khoanh chân nghe kinh và cuối cùng là dựa vào cửa....ngủ.Đến

khi nó hét bà mới tỉnh dậy rồi dìu nó len phòng để nó hồi lại sức và chứng kiến cảnh nó ăn nhồm nhoàm

thức ăn như kẻ thù của nso vậy. Thật đúng là bị kịch cho cả con lẫn me. *lắc đầu*

Chap 7 (tiếp): Không vợ chồng gì hết!

Hôm nay là cuối tuần, nó đánh mọt giấc quên tổ quốc luôn.Đến lúc cái bụng nó réo còi biểu tình thì nó mới

chịu rời khỏi cái giường xông phi vào ƯC rồi bay xuống nhà ăn. Hôm nay cô giúp miệng ai cũng mắt mở to

miệng há hốc nhìn nó, moi người tự hỏi: ''Mèo mửa sau 1 đêm cũng có thể trở thành heo nái sao?''. Quả

thực mọi người chỉ lo là nó ăn luôn cả chén đĩa nên đã cấp tốc dọn ra tất cả thức ăn chuẩn bị, néu không

nõ mà nuốt bắt thật thì bọn họ có giữ nổi cái đầu không?

Mẹ nó vừa đi đâu về nhìn thấy con gái nhưvậy, 2 tay chống nạnh giátj lun đĩa thức ăn nó đang nhồm nhoàm:

- Con gái con đứa gì mà ăn uống như heo thế hả?

- Được thành heo luôn thì càng tốt! Ăn uống chả ai kêu ca gì!- Nó lại với tay đến mấy món khác, đáh tì tì, hôm qau nó đã tiêu hao rấ nhìu năng lượng nên hôm nay phải nạp đủ để còn đi giết cái kẻ mà nó gọ là

thằng'' cờ hó điên"

- Không ăn nữa! Ra ngoài phòng khác đi, con rể đang chờ ở đó đó.

- Dạ- Mắt nó sngs ngời. Chưa hỏi đến nhà ngươi mà nhà ngươi đã tự mình dẫn xác tới đây hả? Được! Chờ

đó tên bút chì kia!!!!!!!!!!!!

Nó thôi khôgn ăn nữa, chỉnh chu lại quần áo và thướt tha bước ra ngoài.Nghĩ nghĩ gì đó lại vào trong bê 6

cốc nước ra.

- Dạ! Con chào 2 bac ạ- Nó cúi đầu chào ba mẹ hắn.

- Sao lại gọ là 2 bác, phải gọ là ba mẹ chứ- Mẹ hắn dịu dàng cười, mắt liếc sang hắn đanh đứng như phỗng

lừ lừ bà.

- Dạ! - Nó e ngại, hai mà thì hồng hồng còn mặt thì thăm sì,trong lòng thầm nghĩ không hiể sao mẹ hắn dịu

dàng thế này hắn lại có cái tính cách nửa mùa ấy nhỉ?- Mọi người thử uống sinh tố do con mới học xem sao nhé!- Nó đặt các cố xuống và đưa một cốc về phía

hắn- Anh cũng thử uống đi, mà tại sao lại đứng thế, ngồi xuống đây đi chưa?

- Anh nhường em ngồi- Hăn nhìn nó, vẻ căm phẫn lắm.

-Nhà em ghế rộng mà, hay anh khôgn thích ngồi gần em?- Nó vẫn tiếp tục tươi cười.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì ba hắn đã lên tiếng:

- Con đừng thất lễ như vậy chứ, ngòi xuống đi.

''Ba! Ba không hiểu gì cả! Bình thương đã rát lắm rồi giờ mà ngồi còn rát hơn''- Hắn nghĩ thầm, nhưng giờ biết

làm sao không ngồi cũng chết mà ngồi cũng chết, thôi vẫn phải ngồi vậy.Hắn di về phía nó, đặt mình ngồi

xuống thấy rát không thể tưởng tượng được. Hắn nhắm mắt nhẵm mũi lại cố gắng chịu đựng.

- Ơ! Anh không uống à?Hay sợ em bỏ đoocj vào ?- Nó ngây thơ nhìn hắn- Thế để em uống cho anh xem nhé, nó uống một ngụm, tươi cười nhìn hăn, đôi mắt

nâu lóe sáng.

- Phải đấy! Băng pha ngon lắm, con thử đi rồi sẽ mê đấy- Mẹ hăn cười cười nhìn 2 đứa.

Hắn nhìn nó cảnh giác rồi cũng nhấp một ngụm.PHụtttttttttttttttttttttttttttt.....

- Ơ! Sao thế?- Nó ''sợ hãi'' nhìn hắn phun nước vào mặt ba hắn( tại họ ngồi đối diện nhau)

- Cay....cay.....- Hăn thôt được mấy chữ.

- Cay gì chứ! Em đâu thấy có cay đâu- Nó vẫn ngây thơ nhìn hắn.Đúng rồi, tất nhiên là cay rồi, chỗ anh

uống mới có chứ nước uống haòn toàn an toàn, hợp vệ sinh 100 % .

Hăn không nói gì chỉ uất hận nhìn nó, có lẽ là xúc động quá không nói lên lời.

- Thấy chưa? 2 đứa nó lo lắng cho nhau dữ chưa nè! Tôi đã nói là được cơ mà!- Ba hắn lấy khăn giấy lau

măt, miệng vẫn cười.

- Được cái gì ạ?- Nó ngơ nhác hỏi ba hắn.

- Thì ba mẹ đã nghe chuyện chỉ vì con mà Phong làm noãn loạn cả cái bệnh viện rồi, cả chuyện con hại nhà

bên đó chập hết mạcg điện phải ra khách sạn ở cho nên chúng ta quyết định cho 2 đứa ở chung để bồi đắp

tình cảm.

- DẠ! Ở CHUNG Ạ?- Nó và hắn cùng nhau het toáng lên, lập tức mấy nhà gần đó đang xem TV bị nhiễu không lí do.

- Không được! Cô ta là đồ mẹ ranh! Con mà sống cùng là bị cô ta ăn thịt ngay- Hắn lắc đầu nguầy nguậy.

- Đúng! Đúng ! Đúng! Con sẽ giết tên bút chì này mất!Không được đâu mẹ ơi!

- Nó khẩn khoản van nài.

- Chả mẹ ranh nào tự nhận mình là mẹ ranh cả- Ba hắn điềm tĩnh nói.

- CON NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG- Nó và hắn đồng thanh tập 2.

- NHƯNG CHÚNG TA NÓI CÓ LÀ CÓ!- Ba mẹ hắn và ba mẹ nó cũng hét đáp trả. Vừa hét ông Hoàng Lâm còn

ườm cậu con trai yêu dấu nhưu nhăc nhở. Hắn nhận thấy rất rõ, cho nên ngồi im re không dám động đậy,

cả thở cũng không.

- Chúng con chả lấy một điểm chung nào thì làm sao ở với nhau được?- Nó bừng bừng khsi thé cãi lí.

- Có! 2 đừa đều không thích nhau- Nghe chúng nó phản đối dữ dội, ông Hoàng Lâm lên tiếng đáp trả.-

Nhưng......chả ai đồng ý ngoài ba mẹ cả, nếu thích mấy người tự đi mà sống chung- Nó vẫn chưa chịu thua.

- Anh đồng ý- Hắn cắt ngang lời nó.

Chap 8: Diễn kịch nào!

- Hô hô! Con thấy chưa? Con rể có vẻ rất tán thành đấy!Còn mỗi con thôi!- Mẹ nó nghe hắn nói vậy thì lấy

tay che miệng cười gian tà, liếc mắt hắn đầy ẩn ý.

- Anh....anh bị điên rồi hả?- Nó tức đến nõi mắc nghẹn, nói mãi mới được câu này, hai mắt thì nhìn hắn vừa ngạc nhiên vừa căm phấn,

chỉ muốn nháy vào cắn cái miệng hắn một cái.

Hán ngó lơ lời nói của nó, quay mặt đi ....huýt sáo vì hắn sợ cứ đà này hắn sẽ hét lên là ''tôi cũng chẳng

muốn sống chung với một người mà mình chực chời chết đâu. Chẳng qua tôi sợ sẽ thành thái giảm duy nhất

của thế kỉ thôi!''. Nhưng có ông bố yêu quý con hết mực ở đây, hắn còn nói gì được nữa. Thôi cứ cam cái

phận hẩm hiu vậy.

- Tên điên này- Nó xông tới túm cổ hắn, lắc qua lắc lại cái đầu hắn khiến đầu óc của cậu bé bút chì lắc như

vòng quay của trái đất- Đầu óc anh lại hỏng chỗ nào rồi hả? Rốt cuộc là chỗ nào để tôi còn chữa trị?

- Ặc.....chóng...chóng......mặt.....- Hắn ú ớ nói trong cơn lốc xoay vòng tròn, cảm tưởng thức ăn đang

muốn trào ra khỏi miệng- Sờ......sờ......tô....tốp(stop).

- Hửh? Sờ chỗ nào? Chỗ nào bị hư cơ?- Nó áp tai vào miệng hắn, tay vẫn lắc lư cái đầu tên công tử rơm mục.

- Sờ......sờ....tốp.........tốp.....- Hắn vẫn cố gắng nói, bây giờ các bác thức ăn đang biểu tình đòi ra ngaòi

nên hắn dùng hết sức để có thể khiến nó dừng ngay cái động tác ương ương này.

Còn về phía mấy vị phụ hinh thì họ lại lấy tay ôm mặt, hòi ức lại cái thời còn xuân:

- Ôi! Nhìn chúng nó lãng mạn chưa kìa?- Mẹ nó thán phục.

- Duy Phong nhà tôi cứ chơi trò đu quay là ói lên ói xuống mà giờ được vợ lắc lư ra vẻ thích lắm- Mẹ hắn cười

tủm.

Ba hắn với ba nó chỉ nhìn nahu nén cười như muốn nói ''Bọn trẻ bây giờ biểu lộ tình cảm lộ liễu quá''.( Ối mẹ ơi họ bị cặn hết rồi hay sao ý =.=)

Lại nói về nó đang cố hết sức để hiệu cái tên biến thái ngôn ngữ này nói cái quái gì nữa:

- Sờ cái gì mới được, người anh biến dạng hay sao mà lại mọc thêm một bộ phận tên là tốp hả?

Hắn thì nhăn nhó mặt mày và Oẹeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee

Đương nhiên người lĩnh trọn hậu quả là nàng vợ hiền dâu thỏa của nhà họ Hoàng.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Nó hét như đến ngày tận thế vậy, cảm thấy người mình

nhầy nhầy, ướt ướt nói chung là WC thẳng tiến.

Mẫy bậc trưởng lão chứng kiến cảnh này ôm bụng ra mà cười, nhưng chỉ cười ''bình thường'' thôi không sợ

mình cũng bị ói theo luôn mất.( Vừa phát hiện ra ói cũng có thể bị lây, mọi người đề phòng nha)

*******

Bun ngồi trogn phòng

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-6.html#ixzz2gAcrSnjY

Nguồn: Wapchoi.Mobi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro