tiểu "đệ đệ" của hoàng đế 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ám Vi Dạ Sắc
Thể loại: Huyền huyễn, đam mỹ, cổ đại, hài, pink toàn tập ko chút ngược, cung đình, 1×1, công sủng thụ, sinh tử
Pairing: Độc Cô Tuyệt (Công) x Bảo Bảo (Thụ)
Rating: NC17
Dịch giả: QT ca ca
Pr: Ni
Check lỗi: Fu Chan
Nguồn: chonobaka.wordpress.com

***

Giới Thiệu:

Tiểu Diêm Vương thiên:

555555~~~ Rõ ràng là ta giúp hắn a, rõ ràng nhờ ta hắn mới có thể sớm gặp được tình nhân của mình a, rõ ràng việc đó không phải do ta làm, thế thì tại sao ta lại bị phán đầu thai làm người a? Tại sao? Tại sao???

Hắc Bạch vô thường thiên:

Oa oa oa~ Chúng ta cũng đâu phải cố ý gạch tên hắn khỏi sổ sinh tử, đấy là nhầm lẫn thôi mà, vì cớ gì lại phạt chúng ta nặng như vậy a??? Ngọc Hoàng không công bằng!

Bảo Bảo (Tiểu thụ) thiên:

Cảm ơn ngươi, Tuyệt, cảm ơn ngươi đã mang lại hạnh phúc cho ta, cả đời này, kiếp này, ta sẽ mãi yêu mình ngươi!

Độc Cô Tuyệt (Tiểu công) thiên:

Trước đây ta có thể không hiểu gì là quý trọng, là giữ gìn, nhưng vì Bảo Bảo, ta có thể học lấy.

--- ------ -----

Bảo Bảo trợn tròn con mắt to, khó hiểu hỏi lại hắn, bộ dáng thiên chân khả ái này, làm cho tiểu Diêm Vương cảm thấy có vài phần tội lỗi, nhưng nghĩ lại, hắn cái này là vì đền bù lỗi sai, cũng là thành toàn một đoạn nhân duyên, nghĩ đến đây thì ổn hạ tâm, đúng là hoa ngôn xảo ngữ tự dối bản thân.

"Sẽ có rất nhiên món ăn ngon đó a, có các loại điểm tâm này, còn có tình nhân của ngươi sẽ sủng ngươi..."

Tiểu Diêm Vương nói rất ba hoa chích chòe, có cái gì đều mang ra dùng, mục đích cũng vì muốn Bảo Bảo động tâm.

"Thật vậy chăng?"

Bảo Bảo tâm có chút động, sẽ có tình nhân yêu thương nó... Nó cho tới bây giờ vẫn chưa từng được quan tâm qua, thật muốn biết được người sủng sẽ có cảm giác gì a...

"Đương nhiên!"

Tiểu Diêm Vương chém đinh chặt sắt khẳng định.

"...Được rồi..."

Do dự một hồi, cuối cùng không cưỡng lại được hấp dẫn, Bảo Bảo cứ như vậy rơi vào quỷ kế của tiểu Diêm Vương...

Chương 1

Bảo Bảo đã chết.

Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án.

Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết.

Thật là bi thảm!

Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi.

Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt.

Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói.

Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không sai biệt là bao, lớn lên cực kỳ đáng yêu.

"Diêm La đại nhân, ngài thật đẹp nha."

Đơn thuần Bảo Bảo hâm mộ nói, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trắng của Diêm La Vương, ảo tưởng muốn cắn lấy một cái để xem xem có hương vị gì, non mềm như vậy, nhất định cũng ăn ngon như bánh bột lọc ha.

Nghĩ đến mỹ vị của bánh bột lọc, bé không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, bé từ nhỏ đến lớn, chỉ ăn qua bánh bột lọc một lần duy nhất, lần đó bé nhặt được cũng do tiểu hài tử của một kẻ có tiền không thèm ăn nữa mà quăng xuống đất.

Hương vị điềm điềm, thơm thơm, bé đều không nỡ ăn, chỉ cắn một cái liền dấu đi, nhưng cuối cùng lại bị một tên ăn mày cường tráng khác đoạt đi, bé vì thế đã khóc rất lâu, loại hương vị ấy làm cho bé yêu thích vô cùng.

"Ngươi chính là Bảo Bảo sao?"

Diêm La Vương lên tiếng, thanh âm điềm điềm tinh tế, làm cho Bảo Bảo một hồi mê đắm, lại nhớ đến bánh bột lọc.

"Ngươi là Bảo Bảo sao?"

Gặp câu hỏi không được trả lời, Diêm La Vương có chút tức giận, lặp lại một lần nữa.

"Dạ..."

Bảo Bảo sợ đến gật cả đầu, khuôn mặt của bé vừa nhỏ vừa đẹp, chỉ có bàn tay hơi lớn, con mắt vừa to vừa đen lại rất sáng, lông mi thật dài chớp chớp, lã chã chực khóc.

"Này, ngươi đừng khóc a..."

Phát hiện người quỳ dưới điện bị mình dọa đến mức sắp khóc, tiểu Diêm Vương thần tình luống cuống, hôm nay phụ thân của hắn lên trời làm công sự, tất cả các việc đều đôi cho hắn xử lý, hắn vốn không có kinh nghiệm gì, gặp phải loại chuyện này, thật không biết nên làm gì.

Lên tiếng an ủi ngược lại còn làm cho nước mắt của Bảo Bảo rơi xuống, tiểu Diêm Vương quýnh lên, cũng không quan tâm cái gì là tôn ti, chạy xuống điện dỗ dành bé.

Đồng dạng là hài tử nên cũng rất dễ kết giao, không lâu sau, một thần một quỷ liền sôi nổi lên.

Bảo Bảo thật cao hứng khi có một người bạn, bé từ nhỏ đã phải sống trong cảnh cô độc, có được bạn bè luôn luôn là ước mơ lớn nhất của bé, mà tiểu Diêm Vương cũng vì thân phận cao quý nên người trong phủ đều đối với hắn vô cùng cung kính, một tiểu hài tử như hắn luôn phải chịu cảnh sống trong sự buồn bực như vậy, do đó, khi tìm được một người không sợ hắn, tự nhiên liền thân mật.

"Ngươi như thế nào lại chết a?"

Chơi cứ chơi, miệng vẫn cứ nói, tiểu Diêm Vương theo thông thường mà hỏi, trên thực tế những thông tin sinh tử này đều được ghi chép lại trên sổ, không cần hỏi hắn cũng sẽ biết.

"Bị xe ngựa tông chết."

Bảo Bảo thành thực trả lời, cắn lấy điểm tâm tiểu Diêm Vương vừa mới cho hắn, ăn thật ngon nha.

"A, bị xe ngựa... Khoan đã, chờ chút, ngươi nói, ngươi là bị xe ngựa tông chết!?"

Tiểu Diêm Vương lắp bắp kinh hãi, là hắn nhìn lầm rồi ư, vì sao trên sổ lại ghi hắn bị bảng hiểu rơi xuống đập chết?

"Đúng vậy, chiếc xe ngựa chạy thật nhanh nha, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi..."

Không biết tính nghiêm trọng của sự việc, Bảo Bảo chỉ lo ăn lấy điểm tâm, không có chú ý tới sắc mặt của tiểu Diêm Vương đã bắt đầu chuyển xanh.

"Tiểu Hắc tiểu Bạch! Đây là thế nào hả!?"

Hắn lập tức gọi Hắc Bạch vô thường, tra rõ chân tướng của sự việc.

Không được gọi ta là tiểu Hắc (tiểu Bạch).

Hai vị quỷ sai rất muốn kháng nghị, nhưng đối với chủ nhân tương lai, bọn họ lại không dám mở miệng, chỉ có thể ở trong lòng lén ai oán.

Sau một lúc điều tra, Hắc Bạch vô thường cũng trắng không còn chút máu, trời ạ, sẽ không là... Bắt nhầm người đi!?

Bọn họ vội vã lật lại sổ sinh tử, xác nhận chính mình thật sự gạch sai tên rồi!

Vậy người kia là ai!?

Bọn họ nhìn chăm chú vào Bảo Bảo, như muốn dùng ánh mắt đem người nuốt vào, làm cho Bảo Bảo rụt rụt thân thể, thật đáng sợ nha, chẳng lẽ bọn họ đói bụng sao? Đơn thuần Bảo Bảo khó hiểu, tự hỏi lấy vấn đề này.

"Trời ạ!"

Sau một lúc tìm tòi, Hắc vô thường cuối cùng tại sổ sinh tử tìm được tên Bảo Bảo.

"Đứa bé... Đứa bé này..."

Hắc vô thường khuôn mặt lại chuyển đen, thanh âm run rẩy, tuy nhiên mặt hắn vốn cũng rất đen, lại thêm cái này, càng giống than đen, làm cho Bảo Bảo nhịn không được cười lên.

"Tìm được rồi sao?"

Bạch vô thường cùng tiểu Diêm Vương lập tức tiến lại gần, sau khi thấy rõ bản ghi chép, cũng cứng ngắc lại.

Sổ sinh tử viết:

Bảo Bảo, hoàng hậu của Thiên Thần hoàng triều, hưởng thọ 87 tuổi!

"Không thể nào..."

Hắc Bạch vô thường gượng cười, bọn họ chẳng những gạch nhầm tên, lại còn gạch ngay cái người không thể động vào!

Tên ăn mày gầy còm này, cư nhiên sau này sẽ trở thành hoàng hậu!

Như vậy là bọn họ đã phạm vào giới luật của trời mất tiêu rồi! Nếu như chỉ là râu ria, người thường, miễn cưỡng còn có thể tránh được một kiếp, nhưng đối phương lại là hoàng hậu, là thiên mệnh, tội này, bọn họ không thể đảm đương nổi a!

"Tiểu Diêm Vương, người nhất định phải cứu lấy chúng ta!"

Hắc Bạch vô thường lập tức quỳ xuống, ôm lấy tiểu Diêm Vương cầu cứu, tiểu Diêm Vương cũng không biết làm sao, hắn muốn cho Bảo Bảo hoàn dương, nhưng địa phủ một khắc bằng một ngày ở nhân gian, dù gì đã qua vài canh giờ, nhân gian chỉ sợ đã qua mấy ngày, thân thể của Bảo Bảo chắc chắn không thể dùng được nữa!

Bây giờ làm sao cho phải đây!?

Tính thời gian, Diêm Vương từ trên thiên đình cũng gần trở lại rồi, nếu cho phụ thân biết xảy ra chuyện này, ba người đều không có quả ngon để ăn.

Được, trước tiên phải tiễn hắn đi đã, đúng rồi!

Tiểu Diêm Vương linh quang lóe lên, Bảo Bảo không phải hoàng hậu ư, số mạng tự nhiên cùng người thường bất đồng, huống chi cơ thể của thiên tử chính là cực dương, chỉ cần làm cho Bảo Bảo nhập vào trên người của thiên tử là được.

Tuy nhiên thiên tử chính là long dương, quỷ không thể nào lại gần thân thể của hắn, nhưng hoàng hậu trời sinh đã cùng hắn tương phụ tương thừa, cho dù Bảo Bảo có ám vào cũng sẽ không có bài xích.

Cứ như vậy đi!

Tiểu Diêm Vương cùng Hắc Bạch vô thường thương lượng xong, đều đồng ý, tuy nhiên lúc thực hiên sẽ có một vài vấn đề nhỏ, bất quá trước bảo trụ mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn!

Phân phó Hắc Bạch vô thường đi chuẩn bị, tiểu Diêm Vương bắt đầu công cuộc lừa gạt Bảo Bảo.

"Bảo Bảo à, ngươi có muốn trở lại nhân gian không?"

Bảo Bảo trợn tròn con mắt, khó hiểu hỏi lại hắn, bộ dáng thiên chân khả ái này, làm cho tiểu Diêm Vương cảm thấy có vài phần tội lỗi, nhưng nghĩ lại, hắn cái này là vì đền bù lỗi sai, cũng là thành toàn một đoạn nhân duyên, nghĩ đến đây thì ổn hạ tâm, đúng là hoa ngôn xảo ngữ tự dối bản thân.

"Sẽ có rất nhiên món ăn ngon đó nha, có các loại điểm tâm này, còn có tình nhân của ngươi sẽ sủng ngươi..."

Tiểu Diêm Vương nói rất ba hoa chích chòe, có cái gì đều mang ra dùng, mục đích cũng vì muốn Bảo Bảo động tâm.

"Thật vậy chăng?"

Bảo Bảo tâm có chút động, sẽ có tình nhân yêu thương nó... Nó cho tới bây giờ vẫn chưa từng được quan tâm qua, thật muốn biết được người sủng sẽ có cảm giác gì...

"Đương nhiên!"

Tiểu Diêm Vương chém đinh chặt sắt khẳng định.

"...Được rồi..."

Do dự một hồi, cuối cùng không cưỡng lại được hấp dẫn, Bảo Bảo cứ như vậy rơi vào quỷ kế của tiểu Diêm Vương...

Chương 2

Chiếm được sự đồng ý của Bảo Bảo, Hắc Bạch vô thường lập tức dẫn bé tới nhân gian, mà vì trí hiện tại của ba người đúng là hoàng cung đại nội.

Đã là buổi tối, hoàng đế cũng trở về tẩm cung của mình, đang tự hỏi đêm nay nên chiêu vị phi tử nào để thị tẩm, đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, làm cho hắn run rẩy.

"Bảo Bảo, người kia chính là một nửa của ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo nắm chắc nha."

"Chúng ta đem ngươi đưa đến nơi có dương khí mạnh nhất trên người hắn để duy trì hồn phách cho ngươi, ngàn vạn lần không nên ly khai hắn."

Hắc Bạch vô thường mang sự tình công đạo xong, liền rời đi, chỉ để lại hồn phách của Bảo Bảo nửa khó hiểu, nửa sững sờ đứng tại chỗ.

Ý của bọn họ, là làm cho nó lưu lại bên người nam nhân này sao?

Bảo Bảo suy nghĩ thật lâu, cuối cùng kết luận, nếu bọn họ đã nói vậy, thì nó nhất định sẽ đi theo nam nhân này.

Nhưng, như vậy, nó sẽ có thức ăn ngon sao?

Đối phương nhưng lại không thể nhìn thấy nó nha!

Tại trước mặt nam nhân lúc ẩn lúc hiện một hồi lâu, Bảo Bảo có chút nổi giận, con người làm sao có khả năng thấy được quỷ! Nó bị gạt rồi!

Nhưng Bảo Bảo thiện lương dù cho có tức giận nhưng sẽ không oán hận người khác, bé chỉ sinh khí một hồi, liền quay lại bình thường bay qua bay lại trong phòng quan sát bài trí xinh đẹp.

"Di Nhiên..."

Bảo Bảo nghe thấy nam nhân mở miệng nói, âm thanh trầm trầm sâu thẳm cũng rất thuần hậu, làm cho người ta có cảm giác như đang chìm đắm trong đó.

"Vâng, hoàng thượng muốn mời vị nương nương nào thị tẩm ạ?"

Một thiếu niên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn khi nghe tiếng liền tiến vào cung kính hỏi thăm, Bảo Bảo thuận theo thanh âm nhìn lại, là một hài tử rất đáng yêu, cùng hắn không sai biệt lắm, hàng lông mày tiết lộ tính tình ôn nhu, lập tức, Bảo Bảo đối với hắn liền có hảo cảm, có một loại xúc động muốn kết giao bằng hữu.

"Đức Phi đi..."

Nam nhân đáp lại, thiếu niên lập tức thối lui rời đi, tẩm cung to như vậy chỉ còn có nam nhân cùng Bảo Bảo.

Lúc này, Bảo Bảo tiến lại gần nam nhân, một người một quỷ đối mặt với nhau, khoảng cách cơ hồ bằng không, Bảo Bảo nhìn kĩ lấy tướng mạo của nam nhân.

Mi mắt cao vút nhập tâm, ánh mắt sắc bén, cái mũi anh tuấn, môi mỏng nhếch lên, tổng hợp lại, là một vị mỹ nam tuấn lãng, nhưng mơ hồ lộ ra sự lạnh lùng cùng khí phách nhìn xuống chúng sinh.

Bảo Bảo phát hiện tim mình bỗng đập thình thịch cực kì nhanh, nó sao lại thế này?

Là sinh bệnh sao?

Chưa bao giờ có cảm giác như vậy nên Bảo Bảo có chút bối rối, bé bất an nhích gần về phía nam nhân nhưng do lúc trước đã đứng quá gần rồi, nên bây giờ môi bé đã chạm lên môi của nam nhân.

Dù chỉ lướt qua rất nhanh, cũng đủ làm cho Bảo Bảo mặt đỏ tim đập không ngừng.

Độc Cô Tuyệt đồng dạng cũng cảm nhận được khác thường, tựa hồ có cái gì đó mềm mại hôn lên hắn, nhưng trước mắt lại không có bất kỳ thứ gì, chẳng lẽ do hắn tưởng tượng sao?

Nhưng sự đụng chạm nhẹ nhàng này, lại làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, đáy lòng tràn lên một cỗ vui sướng, như là tìm được một nửa kia của mình...

Đợi cho Di Nhiên mang Đức Phi tới, Độc Cô Tuyệt đã mất đi hứng thú, hắn trong đầu chỉ nghĩ đến nụ hôn như có như không vừa rồi.

Đức Phi lại không rõ tâm tư của hắn, khó được hắn cho gọi thị tẩm, nàng đã sớm bị cuồng hỉ xông váng đầu, chủ động dán lên, dâng lên một nụ hôn nhiệt tình.

Độc Cô Tuyệt chán ghét đẩy nàng ra, mùi hương tràn đầy son phấn, cùng nụ hôn nhẹ lúc trước căn bản không thể so sánh được!

"Di Nhiên, mang nàng xuống dưới, đêm nay không cần tìm phi tử."

Độc Cô Tuyệt vừa nói, Đức Phi mắt choáng váng, nàng làm sai cái gì sao?

Không kịp hỏi rõ nguyên nhân, nàng đã bị mang ra tẩm cung, nàng cũng không biết, đây là nàng lần cuối cùng nhìn thấy hoàng đế, cũng là lần cuối cùng hoàng đế triệu cung phi thị tẩm...

Bảo Bảo lúc này vẫn còn đang thương tâm, từ lúc chứng kiến nam nhân hôn nữ nhân xinh đẹp kia, lòng của nó rất đau, giống như có ai đó dùng sức đâm vào, rất đau rất đau, cơ hồ khiến nó phải rơi lệ.

Nó không cần nam nhân chạm vào người khác!

Lần đầu tiên có dục vọng độc chiếm mạnh như vậy, Bảo Bảo vì tính ích kỉ của mình mà cảm thấy xấu hổ, nhưng dù cho vậy, ý nghĩ đó càng ngày càng mãnh liệt.

Đột nhiên, nó phát hiện trên người mình tản mát ra một vòng bạch quang, người dần dần biến mất, chẳng lẽ bởi vì lòng tham của nó mà chọc giận lên ông trời, ông trời muốn trừng phạt nó sao?

Bảo Bảo khổ sở nghĩ, nếu thật như vậy, vậy nó, sẽ không còn được gặp lại nam nhân này nữa rồi...

Chương 3

Nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, lúc Bảo Bảo lần nữa thanh tỉnh, phát hiện mình cách nam nhân càng gần, cơ hồ là dán cùng một chỗ, điều này làm cho tim của bé cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra, khẩn trương đến nỗi ngay cả tay chân cũng không biết nên buông lỏng như thế nào.

Nhưng bé rất nhanh phát hiện, vấn đề này không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì, bé không thấy chân của mình!

Bé sợ hãi nhìn chòng chọc phía dưới, hai cái chân nhỏ đã không thấy bóng dán, ngược lại trở thành một sợi dây tinh tế nối bé cùng với nam nhân kia, quan trọng là, cả người bé đã bị cột vào nam căn vừa thô vừa đen của người nam nhân kia!

Bảo Bảo hoảng sợ nhìn đại bổng của nam nhân, lại so so với mầm đậu nho nhỏ của chính mình, hiếu kì vì cái gì lại có sự khác biệt này.

Bây giờ đã là gần khuya, nam nhân đã đi ngủ, hắn đương nhiên không biết mình đang bị một con tiểu quỷ nhìn chăm chú, ngủ rất an ổn.

Bảo Bảo là hảo hài tử có tinh thần tìm tòi nghiên cứu, bé nếu thấy cái gì kỳ quái, liền có ý niệm phải làm rõ trong đầu, thế là, bé đưa tay sờ sờ cây đại bổng tử.

A?

Cái này có một cái khe, Bảo Bảo dùng đầu ngón tay chọc chọc, còn đẩy ra chút ít, bé phát hiệt sợi tuyến buộc lấy bé bắt nguồn từ nơi này, bé nhẹ nhàng túm lấy sợi tuyến muốn kéo ra bên ngoài, nam nhân đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, sợ tới mức bé lập tức dừng tay, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn còn không ít.

Chuyển mục tiêu sang cây đại bổng tử, bàn tay nho nhỏ vươn lên muốn cầm, nhưng cây gậy này thật sự quá thô, Bảo bảo tay lại quá nhỏ, chỉ có thể ôm lấy một nửa.

Bảo Bảo buồn rầu nhăn mi, nhưng rất nhanh cười lên dãn ra, nó còn có một tay nha, thế là tay kia cũng bắt đầu làm việc, sau khi đã nắm trọn cây gậy, Bảo Bảo cao hứng cười ha hả, thơ ngây không có toan tính gì.

Bề mặt lại có gân xanh thô thô đang nhảy lên, vì sao có thể như vậy nhỉ, Bảo Bảo sờ lên đại bổng của nam nhân, lại đụng đụng đậu đỏ của mình, cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Nam nhân không những thô còn rất nóng, thực cứng, còn của nó lại mềm, trơn bóng.

Nhưng...

Bảo Bảo xấu hổ đỏ mặt, nó vẫn rất yêu mến nam nhân...

Không hiểu chuyện nam nữ, Bảo Bảo không biết hiện tại hành vi này đại biểu điều gì, làm không biết mệt, tiếp tục thăm dò.

Bé phát hiện, chỉ cần dùng lực ma xát đại bổng của nam nhân, nó sẽ càng biến lớn, nóng đến bỏng tay, còn cứng hơn nữa, như muốn đâm vào cái mông nhỏ của bé...

Hảo xấu hổ a!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng động tác vẫn không ngừng, nghe được hơi thở của nam nhân, Bảo Bảo cảm giác mình cũng nóng lên...

Lúc đỉnh cây gậy của nam nhân phun ra chất lỏng màu trắng, Bảo Bảo cũng phát hiện thân thể trong suốt của mình dần dần rõ hơn, bạch dịch càng nhiều, nó càng có thể chạm vào những vật khác a!

Đang lúc bé vui mừng khôn xiết, nam nhân mở mắt ra...

Chương 4

Độc Cô Tuyệt phát hiện mình thật sự rất trấn định, cho dù trước mắt có phát sinh chuyện khác thường đến đâu cũng không kinh hoảng.

Khi hắn mở mắt ra, liền thấy một vật thể màu trắng trôi nổi ở trên người, vật kia hình dáng giống người, bất quá chỉ không có chân mà thôi.

"Ngươi là ai?"

Hắn mở miệng một cách tỉnh táo, không có bị sự kiện quỷ dị trước mắt mà hù chết, chỉ là cảm thấy có chút giật mình.

Đem cái quỷ hồn đang nổi trên người mình nhìn kỹ mấy lần, Độc Cô Tuyệt tò mò vươn tay ra sờ lên, toàn thân lạnh buốt, nhưng ở giữa mùa hè oi bức như thế này, thì ngược lại đây sẽ là một gối ôm rất tốt.

Hơn nữa cảm giác rất nhẵn mịn, lúc tay sờ lên dường như bị niêm trụ lại, không thể ly khai cái loại cảm xúc bóng loáng này.

"Ta... Ta gọi là... Bảo Bảo..."

Hành vi trộm đạo của mình bị phát hiện, Bảo Bảo xấu hồ mà cúi đầu thật thấp, sợ hãi trả lời, hai mắt thật to dao động bốn phía, ngẫu nhiên vụng trộm liếc đối phương, phát hiện Độc Cô Tuyệt đang nhìn mình, lập tức khôi phục bộ dáng mắt xem mũi như một bé ngoan.

"Vì cái gì lại ở đây?"

Độc Cô Tuyệt cũng không phải đứa ngốc, đối với sự rục rịch ở nửa người dưới của mình, hắn so với ai đều tinh tường, tình dục đã bị khơi mào, nhưng đối với những kẻ chưa rõ thân phận, hắn vẫn làm như không biết.

Hài tử gọi Bảo Bảo này không phải là hậu cung tần phi, cho dù được hắn sủng hạnh, cũng sẽ không có chỗ tốt gì, huống chi, đối phương còn là quỷ, danh lợi hư vinh đối với y thì dùng được gì.

Độc Cô Tuyệt nhìn sợi tuyến nối mình với Bảo Bảo, có cảm giác kỳ quái nói không nên lời.

Cái này cũng rất bình thường nha.

Bất kỳ một nam nhân nào tỉnh lại phát hiện trên nam căn của mình đang trói một tiểu quỷ, nếu không có phản ứng gì mới gọi là quỷ dị.

Nhưng Độc Cô Tuyệt cũng không phải là sợ hãi, mà là có một loại vui mừng không thể hiểu được.

Hắn rất yêu mến Bảo Bảo.

Liếc một lần liền thích ngay.

Bảo Bảo thân thể nho nhỏ, làn da bóng loáng làm cho hắn nhìn mà mê đắm, không có son phấn cùng mùi thơm nồng nặc, thay vào đó là mùi hương cỏ xanh nhè nhẹ, thấm vào ruột gan.

Hơn nữa ánh mắt của Bảo Bảo quá mức tinh khiết, không có dục vọng, không có tâm kế âm tàn, làm cho hắn cảm thấy rất an tâm cũng rất thư thích.

Bảo Bảo đem sự tình phát sinh nói cho Độc Cô Tuyệt nghe, trong nội tâm vô cùng bất an, nó sợ Độc Cô Tuyệt không tin nó, dù sao việc này cũng quá mức hoang đường, người bình thường sẽ không có khả năng tin tưởng, cho dù tin, lại có ai sẽ lấy một tiểu quỷ làm vợ, hơn nữa đối phương còn là thiên tử, hoàng hậu sau này nhất định phải là danh môn khuê tú, biết thư hiểu lễ, là hoa thơm cỏ lạ.

Nghe Bảo Bảo nói xong, Độc Cô Tuyệt không có hoài nghi một chút gì, bởi vì lúc hắn nhìn Bảo Bảo nói, đôi mắt vô cùng thuần túy, không có xen lẫn một tia lừa gạt.

Sẽ trở thành hoàng hậu của hắn sau này sao?

Độc Cô Tuyệt cảm thấy như vậy cũng không tồi, có một hoàng hậu đơn thuần như vậy, nếu so với những nữ nhân muốn tranh thủ tình cảm để giành giật quyền lực kia thì quá tốt rồi.

Huống chi lúc Bảo Bảo nhìn hắn, làm cho hắn có chút động tâm, có lẽ, trong thời gian ở cùng một chỗ, Bảo Bảo có thể sẽ thắng được lòng của hắn, chỉ cần y trước sau như một vẫn đơn thuần thiện lương như lúc này . . .

Chương 5

Tuy đã tiếp nhận hết thảy sự tình phát sinh trước mắt, nhưng đối với việc phải an trí Bảo Bảo như thế nào, Độc Cô Tuyệt vẫn có chút đau đầu.

Mặc dù nói bé là quỷ nhưng nếu chạm phải bạch dịch của hắn thì sẽ hiện hình, nhưng cái hiện hình này lại chỉ có một nửa, nửa trên rõ ràng có thể thấy được, cùng có thể chạm vào được, nhưng nửa dưới cũng vẫn cứ tại chỗ kia của hắn.

Nếu đi ra ngoài như vậy, đảm bảo những đại thần thị vệ, thái giám cung nữ, tần phi nam sủng không bị dọa chết khiếp mới là lạ.

Căn cứ vào tin tức mà Bảo Bảo cung cấp, sau khi dính phải bạch dịch của hắn, thân thể có thể lựa chọn hoặc là thực thể hoặc vẫn là linh thể, hiệu lực cũng có thể duy trì được vài ngày, Độc Cô Tuyệt bởi vậy suy tư một hồi, cuối cùng nghĩ ra một phương án giải quyết.

Lúc ban ngày thì để Bảo Bảo duy trì linh thể, như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, đến tối, lại làm cho Bảo Bảo hóa thành thực thể.

Dù vậy, khó khăn của việc thực hành vẫn không nhỏ, giữa ban ngày, cho dù người khác nhìn không thấy Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo lại ở trước mắt hắn, lúc ẩn lúc hiện, trông thấy ánh mắt hiếu kỳ của bé, Độc Cô Tuyệt vẫn nhịn không được mà hống bé mấy câu. Mọi người nhìn vào lại thấy hắn như đang lầm bầm lầu bầu, thậm chí có người nhát gan, còn tưởng là hắn đụng phải quỷ, sợ tới mức đi cầu xin bình an.

Buổi tối Độc Cô Tuyệt đợi hạ nhân chuẩn bị bữa tối cho tốt liền quát lui bọn họ, chỉ để lại tâm phúc Di Nhiên.

Chờ đến những người khác lui xuống xong, hắn nhẹ nhàng mà vuốt vuốt cái mũi của Bảo Bảo đang ngủ trong lòng ngực của hắn, ôn nhu gọi bé, chuẩn bị dùng bữa tối.

Lúc trước, hắn thấy ánh mắt khát vọng của Bảo Bảo đối với điểm tâm mà đút bé một ít, phát hiện lúc ở dạng thực thể, Bảo Bảo cũng có thể ăn được như người bình thường, tuy nhiên, lại không biết những thứ đó cuối cùng là tới nơi nào, nhưng chứng kiến bộ dáng cẩn cẩn dực dực bưng lấy điểm tâm như trân bảo của bé, tâm của Độc Cô Tuyệt liền mềm nhũn.

Thế là, một ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm hoa quả, Bảo Bảo ăn so với hắn còn nhiều hơn, thật sự là một con heo lười.

Độc Cô Tuyệt cầm lấy điểm tâm hoa sen trong tay Bảo Bảo, cầm đũa đút cho bé món khác.

"Ngoan, cơm nước xong mới có thể ăn điểm tâm."

Hắn sủng nịch trên mặt Bảo Bảo hôn một cái, những ngày này, mặt của Bảo Bảo cuối cùng cũng có được một chút thịt, trắng trắng mềm mềm, khiến cho Độc Cô Tuyệt chịu không nỗi cứ vê mãi.

"Ưm... Đã biết..."

Bảo Bảo có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền vui lên, trên bàn bày bảy món, chẳng những màu sắc diễm lệ, mùi vị lại thật thơm, đây là lần đầu tiên trong đời nó được nếm thử những món ngon như vậy.

Lập tức cảm thấy tiểu Diêm Vương không có lừa gạt nó, cuộc sống bây giờ tựa như đang nằm mơ vậy, thật khoái hoạt.

Hơn nữa, y đối với nó thật hảo, mỗi ngày đều ôm nó ngủ cùng một chỗ, còn cho nó ăn thật nhiều thật nhiều thứ mà nó chưa từng thấy qua, nó thích điều đó nhất.

Độc Cô Tuyệt nhìn sự khoái hoạt hiện rõ trên mặt Bảo Bảo, trong nội tâm cũng ấm áp, một hài tử đáng yêu như thế, khiến cuộc sống của hắn vô cùng vui vẻ, hắn thật sự cảm tạ ông trời đã cho hắn đoạn tình duyên này, hắn hội hảo hảo quý trọng tiểu tình nhân khờ dại này.

Bảo Bảo vươn bàn tay nhỏ bé muốn gắp món ăn ở xa xa kia, nhưng bất đắc dĩ do tay quá ngắn, thử nửa ngày cũng không thành công, bé nổi giận lại rút về trong lòng của Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt nhìn hành động của bé, nở nụ cười ha ha, gắp lên món ăn đó đưa đến bên miệng của Bảo Bảo, trong mắt không giấu được cưng chiều.

Ăn cơm hồi lâu, Bảo Bảo cuối cùng đánh một cái nấc, ăn không vô nữa, lại bắt đầu lăn ra ngủ như một con heo nhỏ, tùy ý Độc Cô Tuyệt mang bé đưa đi tắm rửa...

Chương 6

Độc Cô Tuyệt khinh thủ khinh cước cởi bỏ trường bào nửa người trên của Bảo Bảo.

Lần đầu gặp gỡ, thấy bảo Bảo mặc trên người là trang phục của một tên ăn mày làm cho hắn rất đau lòng. Bảo Bảo đáng yêu như vậy, chỉ có quần áo xinh đẹp mới xứng đáng với bé. Vì vậy, hắn đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp.

Chính là mang quần áo đem đốt cho bé như cúng cho người chết (=.=), thấy Bảo Bảo có không ít quần áo mới để mặc, hắn một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao chuyện gì kỳ quái hắn cũng đều gặp qua rồi, gặp nhiều sẽ thành quen thôi.

Bất quá bởi vì Bảo Bảo chỉ có nửa người trên cùng hai cái mông nhỏ, cho nên y phục của bé đều không có quần, chỉ là áo dài hơn một chút, vừa vặn che đến bắp đùi của bé, nếu cử động quá mạnh, hai cái mông trắng trắng mềm mềm nho nhỏ như ẩn như hiện, làm cho Độc Cô Tuyệt tâm ngứa khó nhịn nha.

Vì sao lại có một người đáng yêu như vậy hả trời!

Độc Cô Tuyệt vuốt ve Bảo Bảo, nhìn bé vẻ mặt tươi cười vọc nước, trong nội tâm sục sôi không thôi.

Nho nhỏ tay, lồng ngực trắng nõn, hai tiểu anh đào đáng yêu mỹ vị, hai tròng mắt đen bóng như quả nho, thật sự làm cho hắn yêu thích không thể buông tay!

Hận không thể cả ngày nâng trong lòng bàn tay, giấu ở trong miệng mà yêu thương Bảo Bảo của hắn!

"Tuyệt!"

Bảo Bảo hướng hắn cười một cái sáng lạng, lập tức, Độc Cô Tuyệt trong nội tâm như nở hoa, hắn ôm lấy Bảo Bảo đang học cách bò của cún, ôn nhu hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

Thanh âm ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước, nếu để cho những cung phi kia nghe được, nhất định là chấn động vô cùng, từ lúc hắn ngồi lên ngôi vua đến nay, chưa từng có người nào được hắn đãi ngộ ôn nhu như vậy!

Bảo Bảo nhưng lại không biết rõ tính tình thường ngày của hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, hắn liền đem bé sủng đến mức coi trời bằng vung, bé muốn cái gì cũng chưa bao giờ cự tuyệt qua, tuy nhiên bé lại không ham muốn gì nhiều, nếu có cũng chỉ là một chút ngoạn ý.

"Hoa này rất thơm!"

Bảo Bảo nâng lên một đóa hoa nổi trên mặt nước, cái mũi dán lên hít hà, mùi thật thơm a!

"Bảo Bảo thích thì để ta gọi người mang đến thêm."

"Oa! Bảo Bảo yêu Tuyệt nhất!"

Bảo Bảo nghe xong hoan hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực của Tuyệt, dâng lên một cái hôn môi.

Độc Cô Tuyệt thuận tay ôm lấy bé, dùng tay giữ bé lại, hôn càng nồng nàn.

Cứ đơn thuần như vậy lại làm cho hắn thích nhất, cho dù Bảo Bảo có muốn vàng bạc ngọc quý kỳ trân dị phẩm hắn cũng sẽ cho bé, nhưng Bảo Bảo lại dễ dàng thỏa mãn như thế, chỉ bằng vài đóa hoa, vài món đồ chơi, vài đĩa điểm tâm nhỏ, thì có thể làm cho bé cười đến hưng phấn.

Nụ hôn dần dần trở nên triền miên, Bảo Bảo vô lực nhuyễn tại trên người của hắn, thân thể lành lạnh chạm vào lồng ngực nóng như lửa, chẳng những không làm giảm nhiệt độ của hắn, ngược lại càng làm cho lửa cháy càng to!

"A, Tuyệt, đại bổng tử to hơn này."

Bảo Bảo như là đang chứng kiến cái gì đó tân kỳ, nhìn chòng chọc hạ thân của Độc Cô Tuyệt không tha.

"Ta còn chưa tới lúc nhịn không được."

Trong mắt của Bảo Bảo, đại bổng tử là một món đồ chơi của bé, cộng thêm việc bé không hiểu rõ những hành vi này giữa tình nhân mới có thể có, bởi vậy bé cũng sẽ không cảm thấy quá mức ngượng ngùng.

"Bảo Bảo ngoan..."

Độc Cô Tuyệt nắm bàn tay của Bảo Bảo chạm đến phân thân của hắn, ma sát lên xuống, cảm thấy dục vọng trong bàn tay lạnh buốt kia từ từ bừng bừng phấn chấn . . . . .

Chương 7

"Tuyệt không thoải mái sao?"

Bảo Bảo lo lắng nhìn Độc Cô Tuyệt, tại sao hắn lại thở gấp gáp như vậy.

"Không... Rất thoải mái..."

Độc Cô Tuyệt lộ ra một cái mỉm cười trấn an, hắn thật sự chịu không được, nào có đạo lý mỹ thực trước mắt lại không ăn!

Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, tuy nhiên Bảo Bảo không cố ý hấp dẫn hắn, nhưng nhất cử nhất động của bé cũng đủ làm cho tình dục của hắn bừng bừng.

Bàn tay sắc lang hướng mông của Bảo Bảo mà tiến, nhờ vào nước ấm làm trơn, Độc Cô Tuyệt cẩn thận thăm dò, một lòng muốn nhẹ nhàng.

Lại nhỏ lại căng! Tiến vào khắng định cực sướng!

"Tuyệt... Thật kỳ quái..."

Bảo Bảo nhíu mày, Tuyệt sao lại đem ngón tay đâm vào tiểu huyệt của nó vậy. Tuy không đau, nhưng cảm giác rất kỳ quái.

"Bảo Bảo ngoan..." Độc Cô Tuyệt bắt đầu dụ dỗ Bảo Bảo đơn thuần, "Là thoải mái đó...

Chắc chắn sẽ không đau, Độc Cô Tuyệt đối với kỹ thuật của chính mình rất tự tin.

Khi mọi chuyện đã chuẩn bị xong, đang định tiến vào, hắn đột nhiên khóc thét một tiếng.

"Đau quá!"

Bảo Bảo thấy sắc mặt Độc Cô Tuyệt chuyển xanh, đại bổng tử của hắn cũng mềm nhũn ra, có chuyện gì vậy?

Độc Cô Tuyệt thấy Bảo Bảo lo lắng, trong nội tâm cũng rất buồn bực nha!

Đang lúc hắn muốn tiến vào, lại phát hiện một sự thật bi ai - bởi vì tiểu huyệt của bé có sợi dây... Mà sợi dây hiện tại lại quá ngắn... Bởi vậy... Hắn căn bản không thể nhét vào a!

Nếu hướng bên trong mà tiến, sợi dây sẽ giật lấy phân thân của hắn, cái loại thống khổ đó, không thể dùng lời mà nói ra được!

Ông trời kia, đã đem bé cho ta, sao lại còn muốn hắn cấm dục nữa!

Độc Cô Tuyệt dưới đáy lòng khóc lóc kể lể, nam nhân nếu chưa được thỏa mãn dục vọng, một khi oán hận chính là rất khủng bố.

Bảo Bảo bị hắn hù đến, nhưng rất nhanh chuyển dời sự chú ý đến vật khác.

"Hắc hắc, nấm nấm..."

Bảo Bảo vui mừng như phát hiện chuyện gì mới lắm, kêu la lấy, cũng khiến Độc Cô Tuyệt chú ý.

Cây nấm?

Độc Cô Tuyệt cảm thấy hoang mang, trong bồn tắm ở đâu ra cây nấm?

Bảo Bảo lại cao hứng dùng bàn tay nhỏ bé đâm đâm cây đại bổng tử, đỉnh của nó thật giống như cây nấm a...

Không biết có thể ăn được không...

Nhớ tới vài ngày trước có ăn qua cây nấm, mùi vị ngon như vậy làm cho Bảo Bảo có chút thèm, hai mắt chăm chú nhìn chòng chọc phân thân của Độc Cô Tuyệt, ánh mắt như muốn một ngụm nuốt vào, làm cho tự nhận là người can đảm như Độc Cô Tuyệt cũng nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh.

Dù sợ Tuyệt sẽ sinh khí, nhưng những ngày này được sủng nịch làm cho lá gan của Bảo Bảo càng ngày càng lớn, bé lén lén lút lút liếc Độc Cô Tuyệt một cái, đã nghĩ muốn nghiệm chứng sự nghi ngờ của mình, cúi xuống, nếm thử.

"A!"

Độc Cô Tuyệt lần này không chỉ là khóc thét, mà có thể nói là kêu thảm thiết!

Động tác của Bảo Bảo làm cho nam căn vừa bị tra tấn của hắn một lần nữa bị chà đạp!

Bởi vì sợi dây nối hai người thật sự quá ngắn, cho nên đương thời điểm Bảo Bảo muốn xoay người, tổng sẽ kéo căng lên, đau đến mức Độc Cô Tuyệt phải khóc gào.

"Thiên lý ở đâu vậy hả trời!!!!!!!!"

Độc Cô Tuyệt rít gào, ta hận nha! Hai cái cửa cao thấp hắn một cái cũng ăn không được là sao!

Không, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ chết vì dục vọng không được thỏa mãn! Hắn nhất định phải nghĩ cách khác!

Chương 8

Màn đêm buông xuống.

Độc Cô Tuyệt hổn hển tuyên tế tự (pháp sư) trong triều, đề ra nghi vấn nhưng lại không có kết quả, thất vọng hết sức, đúng lúc đó tế tự lại tiết lộ ra một tia hy vọng.

"Nghe người giang hồ bảo Túy nhiễm tuyển lâm Nhiễm Tuyển công tử tinh thông đạo này, hoàng thượng nếu thật muốn tìm ra phương pháp, hay là cứ tìm y hỏi xem."

Thế là, Độc Cô Tuyệt liền phân phó thủ hạ tìm kiếm Nhiễm Tuyển công tử, hơn nữa thái độ vô cùng vội vàng, chuyện này có thể không vội sao, nếu còn tiếp tục nữa, hắn chắc chết vì nhịn quá.

Nhìn thấy Nhiễm Tuyển công tử mà trên giang hồ người người đồn đại, Độc Cô Tuyệt một chút cũng không chú ý bề ngoài xuất sắc của y, người tình trong mắt thành Tây Thi, do đó đối với hắn vẫn là Bảo Bảo đáng yêu nhất.

Bắt đầu liền đi thẳng vào vấn đề, hy vọng có thể làm cho Bảo Bảo tìm được thực thể.

Nhiễm Tuyển nghe hắn nói xong nguyên do, rất cố gắng nhịn xuống ý niệm ngã lăn ra cười, đáng tiếc hiệu quả không lớn, loại run rẩy này biểu lộ ra ngoài, làm cho người ta liếc mắt một cái liền biết nội tâm của y nghĩ gì.

Độc Cô Tuyệt mặt mũi có chút bị hạ thấp, nhưng vẫn là kiếm chế cơn tức, cùng Di Nhiên sắc mặt phát xanh đợi câu trả lời của hắn.

"Có thể cho ta gặp Bảo Bảo được không?

Nhiễm Tuyển đưa ra yêu cầu, tuy nói là vì có chút thỏa mãn tư tâm của mình, nhưng đồng thời cũng là vì chính sự, nếu như ngay cả tình huống cơ bản cũng không biết, dù cho hắn có lợi hại đến mức nào cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Độc Cô Tuyệt vươn tay trong không khí phủ vài cái, dường như đang xoa đầu một người nào đó, lên tiếng ý bảo Bảo Bảo hiện thân.

Khi thấy Bảo Bảo xuất hiện, Nhiễm Tuyển thật sự nhịn không được nữa mà đột phát!

"Ha ha... Ha ha..."

Hắn cười đến không có lễ phép, nhìn Độc Cô Tuyệt khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong tay lại vuốt vẻ thiếu niên trắng nõn kia, thiếu niên nửa người dưới còn nối với cái kia của hắn, thật sự là, ấn tượng quá đi!

"Rốt cuộc có biện pháp nào không!?"

Thân là đế vương, tôn nghiêm làm cho Độc Cô Tuyệt cuối cùng cũng chịu không được Nhiễm Tuyển, nghiêm nghị chất vấn.

"Việc nhỏ mà, không có vấn đề."

Nhiễm Tuyển đã tính trước nên làm một cái cam đoan, lúc này Độc Cô Tuyệt mới hết tức giận.

Nghe được sự tình còn có hy vọng, Độc Cô Tuyệt lập tức truy vấn, tựa hồ hận không thể giải quyết ngay lập tức.

"Chỉ cần cử hành một lễ tế là được."

"Chỉ cần một lễ tế là có thể làm cho Bảo Bảo tìm được thực thể?"

Độc Cô Tuyệt hoài nghi nhìn y, sự tình sẽ không thể nào đơn giản như vậy được...

"Đương nhiên không có khả năng, chết chính là chết, thân thể cũng bị mất, làm sao có thể tự nhiên xuất hiện được."

Nhiễm Tuyển trả lời như một chậu nước lạnh giội tắt hy vọng của Độc Cô Tuyệt.

"Ngươi đang đùa giỡn ta sao!?"

"Ta không có đùa ngươi nha, thứ nhất, Bảo Bảo dương thọ đã hết, lại bởi vì lỗi lầm của địa phủ mà mất đi thân thể, cùng thân phận của hắn như vậy tuyệt đối cũng đủ ảnh hưởng thiên mệnh Xảy ra đại sự như thế, thiên đình những người kia tuyệt đối không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Hiện tại không có phản ứng gì... Rất có thể - bọn họ căn bản không biết chuyện này!"

Nhiễm Tuyển cười đến vô cùng gian trá, làm cho người ngoài không khỏi đồng tình với những người đáng thương sắp bị hắn tính toán.

"Một khi bọn họ biết được, đảm bảo sẽ tự động tới giúp ngươi giải quyết vấn đề..."

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời nói của y, Độc Cô Tuyệt cuối cùng lộ ra nụ cười hài lòng, mang sự việc giao cho chủ trì tế tự, ra lệnh an bài Nhiễm Tuyển ở lại, còn hắn nha, đương nhiên là vuốt ve Bảo Bảo trở lại trên giường, cho dù ăn không được, cũng phải muốn nhìn cho đã mắt chứ...

Chương 9

Bởi vì nam nhân nào đó bị cấm dục đến sắp điên rồi, cho nên lần này hiệu suất của tế tự đặc biệt nhanh, từ lúc bắt đầu cho đến giờ để chuẩn bị nghi thức cử hành bất quá cũng chỉ có ba ngày, hiện tại nha, tất nhiên là chờ Nhiễm Tuyển ra tay rồi.

Bảo Bảo tò mò nhìn bạch y phiêu dật, Nhiễm Tuyển đang tại tế đàn ngâm xướng những chú văn lạ lẫm, trên tay còn bày ra tư thế phi thường kỳ dị, nhìn thật đẹp nha!

Bảo Bảo ánh mắt càng phát ra sùng bái, nhưng bình dấm chua bên cạnh thì đang sôi sục, lại còn có mùi thuốc súng nữa.

Không phải chỉ là một tên tế tự nho nhỏ thôi sao, có cái gì đẹp mắt chứ.

Lễ tế lần này cũng không phải xuất phát từ mục đích chính đáng, nếu để cho người khác biết chân tướng của sự tình, sẽ mang đến không ít phiền toái, bởi vậy tất cả đều bí mật tiến hành, hiện tại ở đây chỉ có vài kẻ tâm phúc.

Cường ngạnh xoay lại đầu của Bảo Bảo, một miệng ngậm chặt hai cánh môi khéo léo của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt bá đạo cướp đoạn lấy hô hấp của bé.

Cục cưng của hắn, chỉ được nhìn mình hắn thôi!

"Tuyệt... Buông ra đi..."

Bảo Bảo bởi vì thiếu dưỡng khí cùng với thẹn thùng nên khuôn mặt đỏ bừng. Bé hiện tại đang là thực thể, mọi người chung quanh đều nhìn thấy, Tuyệt làm như thế khiến cho nó mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, đành phải buồn bực làm đà điểu trong lồng ngực của Độc Cô Tuyệt.

"Ha ha..."

Độc Cô Tuyệt cười cười, xem bộ dạng ngượng ngùng của Bảo Bảo là sở thích của hắn, khi đó Bảo Bảo sẽ chủ động hướng đến hắn, thật sự rất hạnh phúc.

Một mảnh hào quang lập lòa, trên tế đàn có động tĩnh, Độc Cô Tuyệt dừng lại động tác trêu đùa Bảo Bảo, chăm chú nhìn Nhiễm Tuyển đang bị hào quang bao phủ.

Lập tức xuất hiện là một vị nam tử thoát trần tuyệt tục, thấy không rõ hình dáng, nhưng lại có thể khiến cho hắn cảm thấy khí chất thanh nhã, thật không hổ là tiên nhân.

Nhiễm Tuyển cùng hắn tựa hồ đang nói chuyện với nhau, Độc Cô Tuyệt đợi thật lâu, lại phát hiện hào quang dần dần biến mất, khi không còn nữa thì vị tiên kia cũng đã ly khai.

"Chuyện gì vậy?"

Độc Cô Tuyệt đợi Nhiễm Tuyển giải thích, nếu như có thể thực hiện được nguyện vọng của hắn thì coi như xong, còn nếu không được thì...

"Xong rồi."

Nhiễm Tuyển cho hắn một nụ cười sáng lạng như mọi việc đều đã được giải quyết, Độc Cô Tuyệt càng thêm hoài nghi y.

"Thật sự? Hiệu quả?"

"Mấy ngày nữa sẽ tốt, nói không chừng, vào một ngày đẹp trời nào đó, lúc ngươi tỉnh dậy liền phát hiện nằm bên cạnh mình là một tiểu mỹ nhân nha."

Nhiễm Tuyển ranh mãnh nói, đồng thời xòe tay ra.

"Vật ta muốn đâu?"

Thiên hạ cũng không có cơm trưa miễn phí, muốn cho Nhiễm Tuyển hắn làm không công, đi mà nằm mơ, lần này hắn đáp ứng hỗ trợ hoàn toàn là vì trong nội cung có thứ hắn muốn.

"Chờ, nếu thấy hiệu quả ta liền giao cho ngươi."

"Nha."

Dù sao bây giờ hắn sống cũng rất nhàn rỗi, chờ vài ngày cũng không sao cả, tay nghề của ngự thiện trong nội cung cũng không tồi.

"Đã xong chưa?"

Bảo Bảo chếch đầu, đối tình huống hiện tại có chút mơ hồ, nhưng Độc Cô Tuyệt lập tức làm cho bé không có thời gian tự hỏi, lại bắt đầu thế giới ngọt ngào của hai người...

Chương 10

Từ sau lần tế tự kia, Độc Cô Tuyệt bắt đầu trông mong chờ đợi.

Thỉnh thoảng nhìn chòng chọc Bảo Bảo không ngừng, muốn nhìn xem bé có biến thành người chút nào không, nhưng đã ba ngày rồi!

Ba ngày!

Hắn đợi suốt ba ngày, nhưng một chút hiệu quả cũng không có!

Uổng phí hắn đầy ngập nhiệt tình, gửi gắm hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, hắn hiện tại thật giận à nha.

Dục vọng trong lòng hắn tích lũy ngày một lớn như quả cầu tuyết, thậm chí chỉ cần Bảo Bảo cười với hắn một cái liền có thể làm hắn phản ứng, thật là, dục vọng không được thỏa mãn một cách nghiêm trọng a!

"Tuyệt, ngươi không sao chứ?"

Như bình thường cùng một chỗ tắm rửa, Bảo Bảo lại phát hiện sắc mặt Độc Cô Tuyệt tái nhợt, bé lo lắng sờ lên cái trán của Tuyệt, không có nóng, không có sinh bệnh, này là xảy ra chuyện gì vậy?

Chứng kiến bộ dạng thuần khiết khờ dại của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt làm sao có thể đem tâm tư xấu xa của mình nói ra miệng, chẳng lẽ nói với Bảo Bảo rằng sắc mặt của hắn không tốt là vì muốn ăn bé, có khi vừa nói xong, đã dọa cho người chạy mất, còn ăn cái quái gì nữa!

Mỗi ngày, thân thể mê người cứ ở trước mắt hắn lắc lư, cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ, tùy thời tùy chỗ đều có thể thân mật, nhưng hết lần này tới lần khác, lại không thể đột phá phòng tuyến cuối cùng!

Đồ hỗn đản dám lừa ta!

Độc Cô Tuyệt mang tất cả hờn dỗi đều ghi tạc lên đầu của Nhiễm Tuyển, dám đùa hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ngày mai liền đi tìm y tính sổ!

Tắm rửa xong, vuốt ve cục cưng đang bò lên long sàng, đưa bé ôm vào trong lòng mình, Độc Cô Tuyệt cảnh cáo nửa người dưới đang rục rịch, mau ngoan ngoãn nằm yên cho ta!

Thật vất vả Bảo Bảo mới đi ngủ, Độc Cô Tuyệt trìu mến nhìn bé, thật sự là đáng yêu!

Khuôn mặt trái xoan, đôi môi bĩu lên, bên khóe miệng có sợi chỉ bạc men theo hàm dưới mà chảy xuống, ẩn vào dưới cổ, chóp mũi nho nhỏ cao thẳng, bởi vì hô hấp mà có chút động động, làm cho Độc Cô Tuyệt nhịn không được nhẹ cắn chặt, thẳng đến Bảo Bảo khó chịu giãy dụa, mới buông tha bé.

"Chúc ngươi mơ thấy giấc mộng đẹp..."

Độc Cô Tuyệt nhẹ hôn lên trán của Bảo Bảo, lập tức, ôm lấy Bảo Bảo chậm rãi thiếp đi...

Là ai dám quấy rầy giấc ngủ của hắn!

Lúc nửa đêm Độc Cô Tuyệt cảm thấy cả người mình rất nóng, như có ngọn lửa đang đốt cháy hắn, hắn tức giận mở mắt ra, lại chứng kiến một màn làm cho hắn tâm hoa nộ phóng.

Một thiếu niên đang ghé vào trên người hắn!

Mà thiếu niên kia, chính là Bảo Bảo của hắn!

Giờ phút này, Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn đôi chân mới mọc ra của bé, rồi lại nhìn nhìn hạ thân của Độc Cô Tuyệt, bọn họ, tách ra rồi!

Lang tâm đại động!

Độc Cô Tuyệt cảm thấy quang minh cuối cùng đã đến, hắn hưng phấn mà ôm cổ Bảo Bảo vẫn đang còn nhìn tay chân mình mà ngẩn người, trở mình, nằm đè lên bé . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff