tiểu "đệ đệ" của hoàng đế 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

"Tuyệt - "

Bảo Bảo chạy bước nhỏ đến, nhào vào lòng Độc Cô Tuyệt đang ở trước bàn đọc sách.

" Chậm một chút, chậm một chút!"

Độc Cô Tuyệt bị dọa đến mức biến sắc, lập tức tiến lên vịn lấy Bảo Bảo, ôm vào trong ngực giúp bé điều khí.

"Có hài tử sao còn dám lỗ mãng như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao hả!"

Độc Cô Tuyệt nghiêm khắc dạy dỗ Bảo Bảo, mặc dù bình thường hắn căn bản không nỡ đối Bảo Bảo lớn tiếng, nhưng lúc này lại đang mang trên người hai sinh mệnh, hắn làm sao có thể đơn giản buông tha.

"Biết rồi mà."

Bảo Bảo tìm vị trí tốt trong lòng ngực của hắn bắt đầu làm nũng.

Nó làm sao lại không biết?

Nói về trình yêu thương tiểu bảo bảo thì Bảo Bảo tuyệt đối sẽ không thua kém Độc Cô Tuyệt.

Sở dĩ hành động lỗ mãng như vậy, thuần túy là vì muốn xem biểu lộ bối rối của Tuyệt mà thôi, huống chi nó là một người biết chừng mực.

Bảo Bảo cầm lấy điểm tâm trên bàn, bởi vì mang thai nên tất cả điểm tâm đều mang theo vị chua, Bảo Bảo cắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không biết là thỏa mãn hay là không chịu được vị chua kia.

Độc Cô Tuyệt trìu mến hôn lên khóe miệng còn vươn chút điểm tâm của Bảo Bảo, mùi vị ngọt ngọt chua chua làm cho hắn lần nữa thưởng thức.

"Tuyệt..."

Bảo Bảo nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh xong, vì an toàn cứ báo một tiếng cho chắc.

"Sao thế?"

"Ta vừa rồi đụng phải một vị tần phi trong ngự hoa viên nha."

Không nói rõ vị phi tử ấy là ai, hậu cung đối với nó có địch ý thật sự quá nhiều, Bảo Bảo chỉ là muốn cả hai người có cảnh giác hơn thôi.

"Có hay không làm phiền ngươi?"

Độc Cô Tuyệt đương nhiên biết rõ vấn đề này, không cần trả lời cũng hiểu được, nếu như không có mục đích, hậu cung những người kia sao dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, tự tiện tìm tới cục cưng, điều này làm cho hắn càng cảnh giác.

"Không sao cả."

Bảo Bảo không nặng không nhẹ trả lời, nhưng Độc Cô Tuyệt minh bạch, nhất định phải tăng mạnh đề phòng, người đối cục cưng cùng đứa con nhìn chằm chằm quá nhiều, thật sự là nguy hiểm.

Thực tế phía sau Bảo Bảo không có bất kỳ hậu thuẫn nào, trong hậu cung cũng không có địa vị, mặc dù có chỗ dựa là hắn, nhưng ở trong mắt đám người được hậu thuẫn kia vẫn không đủ để gây sợ.

Nên làm sao bây giờ?

Mặc dù Độc Cô Tuyệt rất muốn phong Bảo Bảo làm hậu, nhưng tình thế hiện tại tuyệt đối sẽ bị tất cả mọi người phản đối, càng khiến cho Bảo Bảo bị đẩy vào trung tâm tranh giành quyền lực trong hậu cung, kết quả còn tệ hơn.

Thân là hoàng đế nhưng muốn bảo vệ người mình yêu, lại thật khó khăn.

Độc Cô Tuyệt thở dài, nhưng, trong nội tâm cũng rất thanh minh, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ người yêu của hắn và đứa nhỏ.

Mà Bảo Bảo tựa ở trong ngực Độc Cô Tuyệt cũng lộ ra ánh mắt kiên định, nó không thể một mực dựa vào Tuyệt, bảo nó không có hậu thuẫn trong triều, tìm một cái không phải là được hay sao?

Chương 22

Thừa dịp Độc Cô Tuyệt ban ngày tại thư phòng xử lý tấu chương Bảo Bảo bắt đầu nghiên cứu danh sách của đại thần trong chiều, chọn lựa đối tượng có quyền có thế để cùng nó kết minh.

Theo nó thấy, trong triều chia làm hai phái, một phái tự nhiên là cực lực phản đối, những đại thần này phần lớn đều có nữ nhi trong hậu cung, bởi vì sự xuất hiện của nó uy hiếp đến địa vị của họ, đối với nó cùng con của nó, hận không thể một phát trừ bỏ, còn phái kia là những đại thần cùng hậu cung không có quan hệ, lựa chọn bảo trì yên lặng, mặc dù không có nhằm vào nó, nhưng cũng không thấy giúp đỡ, dù sao, nó thân là một nam nhân lại mang thai long tử, trong lòng họ nghĩ sao nó cũng vô pháp kiểm soát.

Đem danh sách nhìn lại một lần, ánh mắt của Bảo Bảo cuối cùng cũng rơi vào hai cái danh tự.

Vũ Mục, Kỳ Thế Vấn, một người là nhất phẩm tướng quân, một người là hộ bộ thượng thư, đều là thanh niên tài tuấn, xuất thân quan lại thế gia, năng lực không cần phải nói, Bảo Bảo từng cùng bọn họ đối mặt nhau, lần đầu nhìn thấy, Bảo Bảo liền chắc chắn, hai người này, tuyệt đối có thể sử dụng!

Giữa bọn họ có mối liên kết mập mờ, hay gọi là yêu cũng được, đương nhiên Bảo Bảo biết rất rõ, nhưng hai người kia lại không có phát giác, không phải cho nó một cơ hội tốt sao?

Chẳng những có thể tìm được sự ủng hộ của bọn họ, lại còn có thể kết giao hai vị bằng hữu, Bảo Bảo đối với bọn họ chính là rất có hảo cảm.

Nên làm sao bây giờ?

Suy nghĩ thật lâu, Bảo Bảo vô ý mỉm cười, nụ cười y chang Độc Cô Tuyệt mỗi lần có chủ ý áp bé, quả nhiên là gần mực thì đen, thuần khiết Bảo Bảo bị đại hôi lang làm hư rồi sao...

"Tĩnh vương gia đến -"

Âm thanh truyền báo cắt đứt dòng suy tư của Bảo Bảo, nó ngẩng đầu lên, đem phần danh sách để vào trong tủ, đứng dậy nghênh đón Tĩnh vương.

" Quấy rầy... " Tĩnh vương gia cười cười có lỗi, bất đắc dĩ nhìn hài đồng bên cạnh đang tung tăng như chim sẻ, "Huy nhi cứ đòi tới, ta bị nó nài nỉ đến đau cả đầu."

"Ha ha, Huy nhi đáng yêu như thế, hoan nghênh còn không kịp nữa là."

Bảo Bảo đi qua nhéo nhéo gò má thủy nộn của Huy nhi, mỉm cười chào đón.

"Còn phải đợi bao lâu tiểu bảo bảo mới có thể sinh ra vậy ạ?"

Ngồi ở bàn vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, Huy nhi nhẹ nhàng sờ sờ bụng của Bảo Bảo, vừa chờ mong vừa lo lắng.

"Còn khoảng bốn tháng nữa là Huy nhi có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo rồi."

"Đến lúc đó, cháu liền có đệ đệ có thể yêu thương, cháu nhất định sẽ cố gắng bảo vệ nó!"

Huy nhi cười đến sáng lạn không thôi, nó thân là con trai độc nhất, rất hy vọng có thể có một đệ đệ đáng yêu để sủng trong tay.

Bảo Bảo sững sờ, nhìn về phía Tĩnh vương ở bên cạnh, mặc dù không nói gì nhưng Bảo Bảo lại biết lập trường của bọn họ, là đứng về phía nó.

Tĩnh vương gia là song bào với tiên hoàng, 34 tuổi, chẳng những có địa vị trong hoàng tộc, y còn nắm giữ một phần tư binh quyền của Thiên Thần hoàng triều, địa vị trong triều tự nhiên không cần nói cũng biết, mà y với Tuyệt tình cảm rất tốt, tính cách lại ôn hòa, có được ủng hộ của y, thời gian trong cung sau này sẽ tốt hơn nhiều.

Mà Huy nhi, mặc dù mới bảy tuổi, nhưng mà cực kỳ trầm ổn, lại có huyết thống hoàng tộc, tương lai nhất định là trọng thần trong triều, có thêm đứa nhỏ đó, đứa con sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Thật sự là tin tức tốt, trong lúc vô tình lại thêm nhiều trợ lực hơn, kế tiếp chính là hai người kia.

Chương 23

Nếu dùng thân phận hiện tại trực tiếp tìm tới hai người kia sẽ khiến bị chú ý, vì vậy Bảo Bảo thừa dịp buổi tối lúc hai người chuẩn bị ngủ, đem kế hoạch của mình nói cho Độc Cô Tuyệt cùng nhau thương lượng.

Mà Độc Cô Tuyệt lại kinh ngạc tâm tư nhạy cảm của Bảo Bảo, cũng dâng lên một cổ đau lòng, là bởi vì đôi cánh của hắn không đủ lớn để có thể đem người mình yêu che chở mới khiến cho Bảo Bảo phải vì tương lai vất vả như thế.

Nhưng buổi nói chuyện với Bảo Bảo lại tiêu tán sự đau lòng của hắn.

"Ta là người yêu của ngươi, mặc dù ta là nam nhân, nhưng trong bụng ta đang mang thai con của chúng ta, chẳng lẽ ta không nên vì hạnh phúc của chúng ta mà cố gắng sao?"

Chính một câu này lại khiến cho Độc Cô Tuyệt yêu bé càng sâu, đúng vậy nha, vô luận có bao nhiêu cản trở, chỉ cần bọn họ dắt tay cùng nhau bước đi, nhất định có thể vượt qua!

Thương lượng thật lâu, kết quả là tại ngự hoa viên mở một yến hội, dùng lý do vì tăng thêm quan hệ giữa các quân thần, đem trong triều tất cả quan lớn quan nhỏ triệu tập cùng một chỗ.

Dưới sự điều khiển của hắn, làm cho Bảo Bảo có thể cùng hai người kia tiếp xúc với nhau, đồng thời còn có thể trong đám người chọn lựa ra những người có thể tín nhiệm, đối với thế cục bây giờ mà nói, đó chính là cách làm tốt nhất.

Lúc cử hành yến hội, Bảo Bảo quyết định tham gia cùng với Độc Cô Tuyệt, mặc dù thân phận của nó hết sức khó xử, ở trước mặt mọi người lộ diện cũng sẽ mang đến nguy hiểm không nhỏ, nhưng Bảo Bảo vẫn cứ quyết định muốn đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt.

Bảo Bảo mặc một trường bào cũng không phải là cực kỳ hoa lệ, nhưng không mất ưu nhã, màu trắng viền vàng, trên bào là phượng hoàng giương cánh muốn bay, chứng kiến thứ bé mặc, không ít đại thần thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh lại che dấu đi.

Nhưng chỉ cần ít phản ứng này, cũng đủ để Bảo Bảo minh bạch người nào đối với nó có địch ý.

Tùy ý để Độc Cô Tuyệt giới thiệu bé cho những đại thần đang ngồi, Bảo Bảo bất động thanh sắc tìm kiếm những nhân tài có thể trợ lực cho mình.

Hai người Vũ Mục cùng Kỳ Thế Vấn đang ngồi ở một góc tương đối yên lặng, nhưng không chút nào che dấu tài năng của mình, trước lúc Độc Cô Tuyệt xuất hiện, bọn họ vẫn bị không ít đại thần lôi kéo.

Mà phản ứng của bọn họ cũng làm cho Bảo Bảo rất hài lòng, hoàn toàn không thấy khinh bỉ, hai người như cũ là hời hợt, tựa hồ bên ngoài có động tĩnh lớn như thế nào cũng không cùng bọn họ quan hệ.

Bảo Bảo lập tức khẳng định, bọn họ đáng để kết giao!

"Sao vậy?"

Độc Cô Tuyệt cẩn thận ôm lấy Bảo Bảo, đưa bé kéo vào trong lòng ngực của mình, những ngày này, hắn mặc dù lo lắng nhưng không nhúng tay vào, hắn tin tưởng người mà mình chọn tuyệt đối sẽ không làm hắn thất vọng, Bảo Bảo lúc này không cần hắn bảo hộ, mà là ủng hộ! Bay lên bầu trời bao la.

Giống như phượng hoàng trên quần áo của bé, đang chậm rãi lớn lên, mà hắn, chỉ cần ở một bên ủng hộ, ngẫu nhiên vì bé mà thêm vài đề nghị là đủ rồi.

"Ta muốn cùng bọn họ lén gặp mặt."

Bảo Bảo bám vào bên tai Độc Cô Tuyệt nhẹ nói, trong mắt mang theo kích động cùng hưng phấn.

"Được rồi."

Âm thầm ghi nhớ người Bảo Bảo chọn, Độc Cô Tuyệt lấy cớ thân thể Bảo Bảo không được khỏe làm cho bé rời đi trước, đương nhiên tại bên cạnh Bảo Bảo còn có tâm phúc của hắn, Di Nhiên, bằng công phu của Di Nhiên, hắn tin tưởng đủ để bảo vệ Bảo Bảo an toàn...

Chương 24

Theo lời Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt tìm cớ đem hai người từ tiệc điều đi, đương nhiên trước đó chính là rót không ít hảo tửu.

Như thế, dù cho hai người không đến tình trạng rượu say loạn tính nhưng thêm xuân dược vào cũng đủ cho bọn họ củi khô bốc lửa, quan trọng nhất đương nhiên vẫn là nhân tố tình cảm.

Hai người kia từ nhỏ chính là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, rõ ràng đối với đối phương ôm lấy tình cảm khác thường nhưng vẫn không có tiến thêm một bước, đây cũng là nguyên do Bảo Bảo nghĩ ra kế sách như vậy.

Chẳng những tác hợp một đoạn nhân duyên, lại có thể thêm hai vị tri tâm minh hữu, dù cho có sử dụng một chút thủ đoạn...

Bảo Bảo thè lưỡi, lộ ra nụ cười có chút nghịch ngợm, mặc dù kế hoạch có cũ đi nữa, nhưng từ xưa đến nay loại thủ đoạn này có thể kéo dài không suy cũng đủ để chứng minh hiệu quả của nó.

Đợi cho yến hội tàn đi đã là lúc đèn lên, nó và Độc Cô Tuyệt tay nắm tay cùng hướng "Hiện trường vụ án" đi đến, để làm gì ư, đương nhiên là nghiệm thu thành quả rồi.

Bảo Bảo có chút khẩn trương, nhưng chủ yếu là hưng phấn, trừ nó và Tuyệt ra, đây chính là lần đầu tiên nó thấy tình nhân đồng tính, hơn nữa là do một tay nó thúc đẩy, có thể không chờ mong sao?

Huống chi nơi nó muốn đi xem chính là chỗ hai người kia đang mây mưa, trời sinh da mặt mỏng, cảm thấy có chút không ý tứ, phá vỡ chuyện tốt của nhân gia, thật sự xấu hổ quá đi.

Tuy nói như thế nhưng vẫn muốn đi, dù sao có Tuyệt đi cùng nó còn lo lắng cái gì?

Đến gần chỗ của hai người kia, cung nữ thái giám từ lúc yến hội bắt đầu đã bị Độc Cô Tuyệt đuổi đi, một là vì tránh tai mắt của kẻ khác, hai cũng vì tránh cho sự cố xảy ra, hai người đều không hy vọng an bài lần này lại thất bại trong gang tấc.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, càng tiến vào, mặt Bảo Bảo càng hồng.

Chỉ cần từ hương vị ham muốn tràn ngập trong không khí cũng đã có thể thấy được hai người có bao nhiêu kịch liệt, chỉ sợ, bọn họ nguyên một buổi chiều vẫn còn đang dây dưa, quả nhiên càng lặng yên, năng lượng càng mạnh, một khi bạo phát ra sẽ trở nên thật lớn.

Đang muốn bước lên, Độc Cô Tuyệt lại ngăn cản Bảo Bảo, kéo bé ra khỏi cửa.

Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt cười cười, vuốt vuốt cái mũi khéo léo của bé.

"Tình huống giống như trong dự liệu, chúng ta đừng có quấy rầy bọn họ..."

Câu nói làm cho Bảo Bảo xấu hổ đỏ mặt, hai người kia vẫn còn làm! Cũng may nó khi nãy không có lỗ mãng ầm ĩ lên, nếu không thật sự sẽ rất mất mặt!

"Bảo Bảo..."

Độc Cô Tuyệt cọ cọ lên người của bé, Bảo Bảo cảm thấy phía sau có một vật cứng cực nóng, chưa kịp phản ứng đó là cái gì, đã bị Độc Cô Tuyệt cẩn thận ôm lấy, bay thẳng hướng tẩm cung.

Trên mặt đỏ bừng, nhưng không có cự tuyệt, dù sao từ lúc mang thai cũng đã lâu chưa có làm, lại đụng tới một màn kích thích như vậy, cũng được, liền thuận theo Tuyệt đi, bởi vì chính nó cũng rất muốn...

Chương 25

Độc Cô Tuyệt nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo lên giường, mỗi một động tác đều ôn nhu như vậy, làm cho Bảo Bảo nhịn không được muốn cười.

Lúc này thì cẩn cẩn dực dực như thế, nhưng lát nữa thì vận động thì rất kịch liệt.

"Thái y nói cần phải chú ý, không được làm quá mức..."

Nói thẳng như thế, Độc Cô Tuyệt lại không ngu ngốc, lập tức thả chậm động tác, khắc chế lấy chính mình.

Hắn không muốn bới vì nhất thời chi dục của mình dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Áo trên người Bảo Bảo rất rộng, Độc Cô Tuyệt chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo iền tụt xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn trơn bóng của Bảo Bảo, cùng hai tiểu anh đào đáng yêu vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, lập tức mẫn cảm thành màu đỏ thẩm và cứng lên, làm cho Độc Cô Tuyệt yêu thích không buông.

Bảo Bảo ngửa đầu lên, giờ phút này bé đang tựa ở đầu giường, Độc Cô Tuyệt tay ôm chặt lấy hông của bé, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho hô hấp của bé càng gấp rút, lồng ngực phập phồng lên xuống, càng chủ động đem đậu hũ trắng nõn dâng lên miệng sói.

Bảo Bảo giơ tay lên, cởi đi áo ngoài của Độc Cô Tuyệt, lộ ra dáng người to lớn săn chắc của hắn, mỗi một khối cơ thể đều hữu lực làm cho nó cảm thấy thật an tâm.

Lẳng lặng dựa vào cánh tay ấm áp, nội tâm Bảo Bảo thỏa mãn làm cho nó cơ hồ muốn rơi lệ, thật sự rất hạnh phúc!

"Tuyệt..."

Tùy ý Độc Cô Tuyệt châm lửa trên người mình, Bảo Bảo cảm thụ mỗi một phần ôn nhu cùng ngọt ngào của hắn, toàn thân đỏ lên say lòng người, như là một đóa hoa diễm lệ, chờ ai đến hái...

Dùng thuốc bôi trơn làm cho tiểu huyệt chật chội trở nên mềm và dãn ra, ngón tay Độc Cô Tuyệt không ngừng ra vào trong cơ thể của Bảo Bảo, một cây hai cây, chậm rãi gia tăng số lượng...

Mà người của hắn, thì dán tại bụng của Bảo Bảo, lắng nghe nhịp đập của một sinh mệnh khác.

Mang thai đã gần bảy tháng, dù cho áo ngoài rộng thùng thình, cũng có thể trông thấy bụng của Bảo Bảo to hơn, mà trong khoảng thời gian này, chuyện Độc Cô Tuyệt thường làm nhất chính là cùng Huy nhi như nhau, tựa đầu lên bụng Bảo Bảo, lắng nghe động tĩnh của hài tử, điều này làm cho hắn có cảm giác cả nhà hòa thuận vui vẻ hạnh phúc.

"Có thể... Có thể..."

Bảo Bảo gật đầu, Độc Cô Tuyệt rút tay ra, nâng eo Bảo Bảo lên, một bước thẳng tiến, khoái cảm đột nhiên đến làm cho cả hai người đều bị chấn động, Bảo Bảo càng rên rỉ không ngừng...

Độc Cô Tuyệt cẩn thận tránh đè lên Bảo Bảo, mà động tác ở thân dưới cũng rất chậm rãi, loại phương thức triền miên mà kéo dài này hai người chưa từng có, càng mang đến một loại tư vị tuyệt đỉnh khác...

Thẳng đến cao trào sắp xảy ra, Độc Cô Tuyệt mới nhanh hơn tốc độ, một nụ hôn sâu, hai người đạt đến cao trào...

Thở hổn hển, Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt bèn nhìn nhau cười, mười ngón tay quấn quanh cùng một chỗ.

"Ta yêu ngươi..."

Trao nhau nụ hôn, hai người thổ lộ tiếng yêu ẩn sâu trong lòng...

Chương 26

Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra liền có thể nhìn thấy người mình yêu là một việc phi thường hạnh phúc.

Bảo Bảo rất quý trọng điều đó, bé chăm chú nhìn mỗi một tấc dung nhan của Độc Cô Tuyệt, tuấn mỹ như vậy lại chỉ thuộc về mình nó, nghĩ thế nó lại lần nữa cảm kích ông trời có thể làm cho nó có được đoạn duyên phận này...

"Mệt không?"

Độc Cô Tuyệt mở mắt ra, nhìn thấy tiểu ái nhân của mình hai mắt vô thần nhìn hắn, cũng không biết đi vào cõi nào, có chút dở khóc dở cười.

Bảo Bảo gần đây dậy cực kỳ sớm, nhiều khi hắn mở mắt ra liền có thể nhìn thấy một đôi mắt to si ngốc nhìn hắn, nhưng lại ở trạng thái ngẩn người...

Bảo Bảo lắc đầu, Độc Cô Tuyệt trong nội tâm dâng lên trìu mến, điều chỉnh tư thế của mình làm cho Bảo Bảo có thể dựa vào lòng ngực của hắn nghỉ ngơi.

Mỗi sáng sớm bọn họ đều ôm nhau, chuyện gì cũng không làm, chỉ đơn giản cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương...

"Ngươi nghĩ bọn họ giờ sao rồi?"

Hai mắt hiện lên sự tinh nghịch làm cho Độc Cô Tuyệt có chút đau lòng, nói cho cùng Bảo Bảo vẫn còn là một thiếu niên rất vô tâm, để cho bé phải đi mưu tính trong quan trường này thật sự làm khó bé.

Buông xuống ánh mắt, Độc Cô Tuyệt giật mình nhìn Bảo Bảo, đã thấy trong mắt của bé có kiên cường cùng độc lập, Bảo Bảo đang cố gắng giúp hắn an tâm...

Độc Cô Tuyệt cũng cười, hắn không phải đã sớm biết sao?

Biết rõ Bảo Bảo là nửa kia của hắn, cùng một chỗ với hắn hứng chịu mưa gió, không cần hắn phải đau lòng...

"Nhất định là ảo não cùng đau đầu đi..." Nhớ tới biểu lộ chật vật khi hai người kia tỉnh lại, Độc Cô Tuyệt tâm tình cũng tốt hơn một chút, "Không biết là ai ở trên ai ở dưới nhỉ..."

"Ta đoán là Vũ Mục ở trên, hắn dù gì cũng là đại tướng quân, không đến nỗi bị một kẻ thư sinh áp đảo đi."

Bảo Bảo đặt cược cho Vũ Mục, nhưng Độc Cô Tuyệt lại cái nhìn khác.

"Kỳ Thế Vấn cũng không phải ngồi không, hắn từ nhỏ cũng luyện võ, nếu không phải do áp lực trong nhà có lẽ hắn đã là một đại tướng quân với nhiều chiến công hiển hách."

Nhưng cái này chỉ là suy đoán của bọn họ, dù sao hai người kia đều là văn võ song toàn, cơ trí lại khôn khéo, muốn so đo cao thấp giữa bọn họ thật đúng là việc rất khó.

"Lát nhìn sẽ biết ngay thôi."

Bảo Bảo cười một cách nghịch ngợm, hai lúm đồng tiền hiện sâu trên khuôn mặt tinh xảo lại thêm một phần xinh đẹp.

Cho Độc Cô Tuyệt một cái hôn sớm, bé ngồi dậy ngáp một cái, lưu loát mặc quần áo, giờ này cũng không sai biệt lắm để mà...

Chương 27

Lúc Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt đến "Hiện trường vụ án" thì lại không thấy bóng dáng của hai người kia đâu cả, trên giường cũng rất sạch sẽ nhìn không ra chút dấu vết nào.

Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, hai người kia quả nhiên làm cho người ta khó có thể dự đoán, có thể đem sự việc giải quyết tốt như thế làm cho bọn họ muốn nhìn cũng không được.

Bất quá không sao, ít nhất bây giờ có thể nắm được yếu điểm của hai người kia rồi...

Nghĩ vậy, Bảo Bảo cũng không thèm để ý, kéo Độc Cô Tuyệt đi ăn sáng, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình nên vừa sáng sớm nó đã chạy tới, ngay cả cơm cũng chưa ăn, kết quả vẫn là bỏ lỡ trò hay, thật đáng tiếc...

Làm ra bộ dạng tiếc nuối, Bảo Bảo trên mặt mang theo cười gian khiến cho Độc Cô Tuyệt đáy lòng lạnh run.

Bảo Bảo... Là ai đã làm cho ngươi trở nên xấu xa như vậy! (It's you = =)

Phủ tướng quân

Tất cả hạ nhân đều rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lúc tướng quân theo trong cung trở về hắn vẫn mang bộ mặt băng sơn, hơn nữa tính khí nóng nảy đến cực điểm.

Mặc dù là võ tướng nhưng tướng quân bình thường chưa bao giờ đối với hạ nhân nghiêm khắc như vậy, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dù có thắc mắc mọi người vẫn lựa chọn im lặng, miễn cho rước họa vào người.

Mà đại tướng quân Vũ Mục làm cho vô số người tâm hoảng loạn kia, đang ngồi ở trước bàn đã hơn một canh giờ, biểu hiện ra là y đang nhìn binh thư, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt không có tiêu điểm của y cũng có thể thấy được tâm y bây giờ rất bất ổn!

Trong đầu y chỉ có chuyện tối hôm qua!

Sáng hôm nay mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh kia quả thức dọa bay luôn cả hồn của y, y lúc đó ôm lấy Thế Vấn, mà Thế Vấn lại nằm trong lòng ngực y, hai người thân thể còn quấn giao cùng một chỗ, dấu vết hồng hồng diễm diễm trên người làm cho y có muốn phủ nhận hết thảy cũng không được!

Càng hỏng bét chính là, Thế Vấn cũng đồng thời tỉnh lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nửa khắc sau, mới kịp phản ứng, mang hiện trường tẩy sạch rồi tự quay về phủ.

Nhưng trời biết trong lòng y có bao nhiêu kinh ngạc!

Y thừa nhận mình đối với Thế Vấn ôm lấy tình cảm không tầm thường, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hai người sẽ tiến thêm một bước, đặc biệt là quan hệ trên thân thể!

Buổi sáng y căn bản rất hỗn loạn, mặc dù biểu hiện ra bộ dáng rất bình tĩnh nhưng trên thực tế sắp nhanh bất tỉnh, sao lại xảy ra chuyện như vậy!?

Y nhớ tới hoàng đế quăng cho mình ánh mắt đồng tình cùng với nụ cười của tiểu tình nhân kia làm cho người ta sởn tóc gáy, nhịn không được ngẩng đầu lên trời khóc thét: Một đời thông minh là thế, lại thua trong tay một thiếu niên còn nhỏ hơn hắn nữa.

Oan quá đi!

Cùng lúc đó, Kỳ Thế Vấn cũng không chịu nổi, cứ đứng ngồi không yên, nghĩ đến ngày mai vào triều sẽ gặp mặt Vũ Mục đầu của y cũng bắt đầu thấy đau.

Làm sao đây! Làm sao đây!?

Dù cho hắn có là Thiên Thần đệ nhất tài tử, nhưng gặp phải loại sự tình này cũng chỉ có thể tiếp tục lo lắng suông, nghĩ đến việc ngày mai gặp mặt nhau, Kỳ Thế Vấn thật sự muốn ngất xỉu tại chỗ...

Chương 28

Không khí hôm nay... thật sự không được bình thường!

Trong lòng mỗi một vị đại thần vào triều đều có ý nghĩ như thế, nhìn về phía Vũ đại tướng quân cùng Kỳ hộ bộ thượng thư đại nhân, mặc dù hai người đều là mặt không biểu tình, nhưng tại sao lại cảm thấy có cổ khí tức mập mờ quay quanh hai người này?

Trước không nói đến mấy cái này, chỉ cần hành vi sáng nay của bọn họ cũng đủ để làm cho mọi người khó hiểu - cả hai đều không nói với nhau một câu nào cả!

Việc này trước đây chưa từng xảy ra, trong triều đình không ai không biết, đại tướng quân Vũ Mục cùng hộ bộ thượng thư Kỳ Thế Vấn chính là hảo hữu chí giao, ngày bình thường lui tới thân thiết, không những vậy, trong quốc gia đại sự, hai người đều có cùng lập trường làm cho các thế lực khác đều muốn lôi kéo.

Chỉ cần có được một người, thì người kia cũng tự động gia nhập, xuất thân quan lại thế gia, còn trẻ đã có chức vị cao như vậy, hai người kia chính là tiền đồ vô lượng đó!

Nhưng hôm nay chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chẳng lẽ hai người trở mặt nhau sao?

Trong nội tâm chúng đại thần tuy vừa hiếu kì vừa nghi hoặc nhưng không ai dám tiến lên hỏi thăm.

Mặc dù hai người kia biểu hiện sảng khoái, nhưng trên thực tế nếu không có quan hệ gì mật thiết với bọn họ, lại tùy tiện đi lên hỏi thăm việc tư nhất định sẽ bị nói không còn mặt mũi.

Mà phản ứng của hoàng đế ngồi cao trên ghế rồng kia cũng làm cho chúng đại thần nghĩ mãi không thông, trong mắt ranh mãnh, trên mặt lại treo cái biểu cảm kia làm cho người ta liên tưởng đến con hồ ly đã ăn trộm gà thành công.

Mọi người nội tâm khó hiểu nhưng sợ gây ra đại sự, thánh ý khó dò, bọn họ vẫn là an phận một chút, miễn cho việc ngay cả mình vì sao chết cũng không biết, như vậy thì quá oan đi.

Độc Cô Tuyệt không muốn chính mình lộ ra vui vẻ nhưng cố gắng sao cũng không được, chỉ cần nhìn thấy hai người kia hắn liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.

Quả nhiên rất thú vị! Lát nữa phải kể lại cho Bảo Bảo nghe mới được.

Nội tâm không có chút áy náy nào, Độc Cô Tuyệt tiếp tục cười trên sự đau khổ của người khác.

"Vũ ái khanh có ý kiến gì không?"

Vừa vặn đại thần tấu về vấn đề phòng ngự biên cương, Độc Cô Tuyệt xấu xa quyết định mang hai người kia ra trêu đùa.

Nghe thấy hoàng thượng gọi tên, Vũ Mục tâm nhảy dựng, phiền toái đến đây, nhưng y vẫn mang cái nhìn của mình nói ra, dù sao quốc sự so với ân oán cá nhân nặng hơn rất nhiều.

Mà Kỳ Thế Vấn đứng bên trái y cũng có dự cảm tai vạ sắp đến, quả nhiên, hoàng đế vừa cười *gian* vừa gọi tên hắn.

Hung dữ trừng hoàng đế, Kỳ Thế Vấn nhịn không được mang 18 đời của hắn ra ân cần hỏi thăm một lần, tên hỗn đản!

Hãm hại người khác đã không biết hối cải, lại còn dám làm bọn họ xấu hổ trước mặt mọi người, cơn tức này hắn nuốt kiểu nào cũng không trôi, hoàng đế là cái thá gì, hắn nhất định sẽ trả thù!

Thói quen nhìn về phía bên phải, Kỳ Thế Vấn chú ý tới trong mắt Vũ Mục có cùng phẫn nộ với hắn, tầm mắt hai người tương giao, lập tức đạt thành hiệp nghị, bọn họ tuyệt đối phải làm cho hoàng đế trả giá thật nhiều!

Chương 29

Hạ triều, hai người đi đến ngự thư phòng.

Lúc bọn họ đến, Độc Cô Tuyệt đang ôm Bảo Bảo, mặc dù tay cầm tấu chương nhưng trên thực tế là đang đùa giỡn Bảo Bảo, mà bé, vì bàn tay sắc lang của hắn sắc mặt đều đỏ bừng.

"Khụ -"

Kỳ Thế Vấn ho khan một tiếng cắt đứt hai người đang tán tỉnh nhau, lúc này bé mới ý thức được đang có người khác nhìn, liền cho Độc Cô Tuyệt một cái liếc mắt trách cứ lập tức đứng dậy sửa sang.

Thân mật là chuyện trong nhà, không nên để người ngoài nhìn thấy.

Nghĩ như vậy, Bảo Bảo sửa lại bộ dáng đứng đắn.

Không khí có chút ngưng trọng, song phương đều không có mở miệng trước, lặng yên một hồi lâu mới do Kỳ Thế Vấn phá vỡ.

"Thiên hạ gần nhất tựa hồ phi thường thái bình, hoàng thượng ngài thập phần rảnh rỗi ha..."

Kỳ Thế Vấn vừa mở miệng chính là giết người không cần dùng dao, so với bộ dáng ôn hòa bên ngoài hoàn toàn bất đồng, việc này làm cho Bảo Bảo có cái nhìn mới về hắn.

Nên nói là hắn cả gan làm loạn, hay là do có chỗ dựa vững chắc?

Thái độ với hoàng đế như vậy thật sự quá bất kính đi.

Nhìn thấy nghi hoặc trong đáy mắt của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt mang sự thật nói ra.

"Hai người bọn họ từ nhỏ cùng ta lớn lên, là bằng hữu cả, chúng ta quan hệ rất tốt."

Liếc Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo phi thường bất mãn, dám giấu nó sao! Hơn nữa còn là tình báo trọng yếu như thế!

Nói như vậy, cho dù nó không ra tay hai người kia đều sẽ đứng ở phe chúng ta?

Độc Cô Tuyệt gật đầu.

Mặc dù kết quả là chắc chắc, nhưng lúc hắn vừa nghe đến kế hoạch của Bảo Bảo đã cảm thấy phi thường thú vị, cho nên mới giấu đi một ít sự thật để trả thù bọn họ, ai bảo bọ họ từ nhỏ đã hợp lại một phe nhằm vào hắn.

Hơn nữa hắn cũng không nghĩ kế hoạch của Bảo Bảo lại thành công như thế, vừa nghĩ tới bộ dạng chật vật của hai người kia, Độc Cô Tuyệt thầm sung sướng dưới đáy lòng.

Nguyên lai nó đều là toi công suy nghĩ!

Trong mắt Bảo Bảo cũng bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, mặc dù không tức giận việc Tuyệt giấu diếm, nhưng phải lên mặt một chút cho Tuyệt biết tay mới được.

Tầm mắt cùng hai người kia tương giao, lập tức tìm được đồng bọn.

Chương 30

Đang lúc Độc Cô Tuyệt cố gắng phê duyệt xong một núi tấu chương, ba người kia lại ngồi sung sướng, vừa ăn vừa thương lượng tìm cách chỉnh Độc Cô Tuyệt.

Vũ Mục cùng Kỳ Thế Vấn bởi vì bị lừa nên nói kế hoạch có bao nhiêu ác liệt thì có bấy nhiêu ác liệt, Bảo Bảo thiện lương của chúng ta vừa nghe xong đương nhiên liền mềm lòng, hơn nửa ngày mới chọn ra được một biện pháp.

"Như vậy có hay không quá đáng?"

Bảo Bảo còn đang do dự, nó muốn xuất cung đi chơi vài ngày nhưng lại không yên lòng về Tuyệt, hơn nữa hiện tại còn đang mang thai lại càng lo lắng hơn.

"Không có chuyện gì, ở trong phủ ta đố ai dám ra tay với ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi cùng tiểu bảo bảo, theo ta nghĩ, trong hoàng cung còn nguy hiểm hơn, đám tần phi kia chỉ cần ra tay vài cái ngươi liền thảm."

Bảo Bảo nghe hắn nói cũng đúng, trong nội tâm cán cân dần dần nghiêng về một bên.

Kỳ Thế Vấn nhìn thần sắc của Bảo Bảo, biết ngay là đại công cáo thành, ha ha, cuối cùng cũng xong nha, chỉ cần mang Bảo Bảo ra cung đến phủ hắn chơi vài ngày, thứ nhất là an toàn, thứ hai, tất nhiên là có thể khiến tên hoàng để hỗn đản kia tức chết, làm cho hắn nếm thử nỗi khổ tương tư.

"Nhưng Tuyệt chắc chắn sẽ không đồng ý..."

Cũng phải, theo như trình yêu thương Bảo Bảo của Độc Cô Tuyệt, kế hoạch này muốn thành công thực sự là khó như lên trời, làm sao mới có thể thuyết phục hắn bây giờ?

Ba người ngồi cùng một chỗ tự hỏi, Bảo Bảo cảm thấy có chút đói, liền gọi cung nữ bưng chén nước quả lên, uống một ngụm nhỏ, nhưng vì quá ngọt nên cũng không uống nữa.

Đột nhiên, nó cảm thấy bụng bắt đầu đau, môi đều trắng không còn chút máu.

"A, đau quá! Mau... Truyền thái y!"

Kỳ Thế Vấn cảm thấy không đúng, lập tức gọi người đi tìm thái y, đồng thời cẩn thận ôm lấy Bảo Bảo đặt lên giường.

Bảo Bảo ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, nhưng trong nội tâm lo lắng hơn... Con của nó.

Chẳng lẽ là động thai?

Kỳ Thế Vấn cùng Vũ Mục liếc mắt nhìn nhau, lập tức bác bỏ khả năng này, lúc trước không phải rất khỏe sao, sao tự nhiên lại đột ngột đau?

Là chén nước quả kia!

Bọn họ đột nhiên nghĩ đến Bảo Bảo có uống qua một ngụm, đúng vậy, những vụ kê đơn trong hoàng cung là vô số kể, bọn họ làm sao có thể vô ý như thế!

Thái y vội vàng chạy vào phòng, bắt mạch xong, lập tức lấy ra vài viên dược cho Bảo Bảo ăn, nhìn bé có chút tốt hơn liền viết thang thuốc bảo cung nữ đi bốc.

Mà Độc Cô Tuyệt sau khi nhận được tin cũng lập tức chạy đến, chứng kiến bộ dạng thống khổ của Bảo Bảo hận không thể vì bé mà chịu đựng thay!

"Đây là chuyện gì hả!?"

Hắn hạ thấp thanh âm, lại giấu không được cuồng nộ trong giọng nói.

"Nhìn bệnh trạng, là bị hạ thuốc sẩy thai, cũng may liều thuốc rất ít, đã bình thường lại rồi."

Thái y nói như vậy, càng làm Kỳ Thế Vấn chắc chắn suy đoán lúc trước.

"Chén nước quả vừa đưa lên khi nãy đảm bảo có vấn đề."

Độc Cô Tuyệt nắm chặt tay của Bảo Bảo, đau lòng không thôi, Bảo Bảo ở cạnh hắn mà lại gặp phải chuyện như vậy, bản thân hắn sơ sẩy đến mức làm cho người khác có dịp ra tay, hết thẩy đều lại sai lầm của hắn!

"Để cho Bảo Bảo đến phủ của ta ở đi, hiện tại triều đình cùng trong cung đều không yên ổn, ở lại chỗ này rất nguy hiểm..."

Độc Cô Tuyệt vốn định phản đối, nhưng lo lắng lại xảy ra chuyện như vậy, cuối cũng vẫn là đáp ứng.

Trong khoảng thời gian không có Bảo Bảo ở đây, hắn nhất định phải hảo hảo thanh lý hậu cung, vì người thương của hắn, cũng vì dẹp đường cho hài tử của hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff