🏳️‍🌈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Tôi đã từng là một người bình thường.
      Cũng đã từng là một người bị tổn thương tâm lý.
Câu hỏi mà tôi nhận được nhiều nhất là
      “Tại sao mày cứ than vãn hoài vậy? Cuộc sống mày còn tốt chán.”
        “Tao cũng đang mệt gần chết, mày than hoài thì có gì khác hơn không?”
        “Con đừng làm như vậy nữa, con có biết con như vậy mẹ rất buồn, rất áp lực không?”
        Nhưng mà… nếu tôi vẫn không hề cảm thấy hạnh phúc với những gì mình có thì sao?
         Nếu tôi vẫn không thể làm gì khác hơn được thì sao?
          Và nếu tôi biết thừa mọi người xung quanh đều cảm thấy áp lực, mệt mỏi với tôi, thì sao?
Tôi, vẫn luôn cảm thấy áp lực, mệt mỏi, và mất động lực với tất cả những thứ xung quanh mình. Thậm chí, là ghét cả chính bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro