15.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Trạch Duyên khách khí gật đầu: "Chào hai cô." Hai người họ khẽ tránh ra nhường đường, Dịch Trạch Duyên bước qua.
Lâm Thanh Thanh phục hồi tinh thần, làm như không quen Lương Hân, đi theo Dịch Trạch Duyên sượt qua người bọn họ, trừ cách này ra thì cô cũng không tìm được biện pháp tốt hơn.
Đi vào phòng đã đặt trước ngồi xuống. Có lẽ do nhìn thấy Lương Hân, ít nhiều tâm trạng của Lâm Thanh Thanh cũng có chút thay đổi. Dịch Trạch Duyên là người nhạy cảm, sau khi ngồi xuống liền hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến Lương Hân, cười tự giễu: "Cô gái đứng bên trái vừa rồi là chị kế của em."
"Anh biết."
"..."
Lâm Thanh Thanh kinh ngạc, nhưng cũng lập tức hiểu ra, cô và Dịch Trạch Duyên là vợ chồng, Dịch Trạch Duyên biết chuyện gia đình cô cũng không có gì lạ.
"Ba em vì muốn giúp cô ta tiến vào giới giải trí nên đã đập không ít tiền." Dịch Trạch Duyên thấy biểu cảm kinh ngạc của cô, lại nói thêm: "Chị em không nói cho em biết sao?"
Chị chỉ nói cho cô, lúc trước khi Lương Hân phản bội cô, ba liền che chở Lương Hân, vì thế nên cô còn đoạt tuyệt quan hệ với ông ấy. Về phần Lương Hân thành danh như thế nào, chị không nói cho cô.
Không ngờ ba lại hào phóng như thế, chi tiền cho Lương Hân tiến vào giới giải trí.
"Nếu không có ba em đập tiền, cô ta sẽ không vào được giới giải trí." Phục vụ mang Menu lên, lúc này Dịch Trạch Duyên một bên liếc qua Menu, một bên nói chuyện phiếm với cô: "Nhưng ở trong ngành giải trí, cô ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể nhặt được một chút tài nguyên mà người khác không muốn để duy trì sức nóng, về sau chỉ sợ những tài nguyên này cũng không nhặt được."
Anh dường như chỉ đang trần thuật đơn giải lại mọi chuyện, nhưng không hiểu vì sao, Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy trong lời nói của anh hàm chứa sự lạnh lùng.
Lâm Thanh Thanh không muốn bàn về chuyện của Lương Hân làm hỏng bầu không khí. Chọn xong món ăn, ánh mắt cô liếc xung quanh, đổi chủ đề: "Nhà hàng này không tệ, quang cảnh thanh nhã, bố cục cũng rất tuyệt."
"Nếu em thích, anh sẽ mua lại nó tặng cho em."
"..."
Anh nói rất hời hợt, giống như đang nói chuyện hôm nay muốn ăn gì vậy. Lâm Thanh Thanh nghĩ đến chuyện từng nghe bảo bối nói, ba bé cũng bởi vì cô khen khu biệt thự kia đẹp liền mua nhà ở đó.
Cô có cảm giác như được người đàn ông này sủng ái, nhưng rõ ràng anh lạnh lùng như vậy, khiến Lâm Thanh Thanh không thể hiểu nổi.
Cô vô cùng ngại, vội vàng nói: "Không... không cần, về sau đến nhiều là được."
Anh rót một chén trà, ngón tay thon dài nâng chén lên khẽ nhấp một ngụm, khuỷu tay chống vào bàn, chèn trà còn đặt bên môi, sương mù lượn xung quanh. Anh mỉm cười nhìn cô, bởi vì có sương mù bao quanh nên ánh mắt kia càng thâm thúy khó lường hơn.
"Đến nhiều? Đến cùng ai?" Giọng của anh cũng tràn ngập ý cười. Không biết có phải ảo giác không, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hình như anh cố ý giở trò xấu trêu cô. Nhưng rõ ràng anh là người điềm đạm lễ độ, trưởng thành vững chắc như vậy mà.
Lâm Thanh Thanh càng ngượng ngùng hơn. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, lắp ba lắp bắp nói: "Cùng... cùng anh, còn có... còn có con trai đi nữa."
"Được."
Ý cười của anh càng đậm hơn.
Trong phòng không hiểu sao lại có thêm hương vị mập mờ. Lâm Thanh Thanh không có tố chất tâm lý tốt như vậy, toàn bộ thời gian đều bình tĩnh uống trà. Cô bị cái không khí mập mờ này làm cho sắp không thở nổi.
"Em đi phòng vệ sinh một lát."
Lúc này, đi vệ sinh chính là biện pháp tốt nhất.
Lâm Thanh Thanh đi vào phòng vệ sinh, làm tâm lý của mình bình ổn lại, sau khi chuẩn bị đi ra thì bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
"Thật kỳ lạ, Dịch Trạch Duyên rõ ràng không gần nữ sắc mà lại đưa cô gái kia đến ăn cơm. Nhưng tớ nhớ rõ lần trước, anh ta đầu tư vào bộ phim kia, có một người mẫu muốn tóm lấy cơ hội, chuẩn bị dâng hiến sắc đẹp cho anh ta. Lúc ấy, anh ta vô cùng khách khí cự tuyệt người ta, nhưng mấy ngày sau, cô gái kia bị bôi đen trên mạng, nửa thật nửa giả, thâm chí có người còn chửi thậm tệ. Lúc đầu, tiền đồ của cô ta cũng không tệ lắm, sau đó bị bôi đen làm mất hết đất diễn. Khi đó, mọi người đều đồn đây là ý của Dịch Trạch Duyên, còn có người nói anh ta nhìn ôn nhã điềm đạm như vậy, nhưng thực tế thủ đoạn âm hiểm. Bởi vì chuyện đó, mọi người đều biết tổng giám đốc Dịch Trạch Duyên không gần nữ sắc, cũng không dám đi nịnh nọt anh ta. Nhưng về sau có người nói anh ta đã kết hôn rồi, còn nói cô vợ được anh ta giấu khá kỹ, cho nên không ai biết là ai. Cậu bảo người đi cùng anh ta hôm nay có phải chính là người vợ thần bí của anh ta hay không? Khoan hãy nói, dáng dấp vợ Dịch Trạch Duyên thật đẹp, không trách người mẫu nhỏ kia không thể lọt vào mắt xanh của anh ta."
"Đừng nói đùa, cô vợ thần bí gì chứ. Không dám giấu, người phụ nữ bên cạnh anh ta vừa hay tớ biết."
"Là ai, là ai?"
"Em gái kế của tớ."
"Hả?"
"Cô ta là loại người gì tớ biết rõ nhất, hết ăn lại nằm, ỷ mình có vài phần nhan sắc đi ôm đùi khắp nơi, đàn ông nào cũng từng ngủ qua. Dịch Trạch Duyên không ngốc, chắc chỉ chơi đùa với cô ta thôi. Còn vợ, thật nực cười chết mất, cô ta cũng xứng?"
"Tớ nghe giọng điệu này của cậu, giống như cậu và em kế có thù oán?"
"Không có thù, chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."
Lúc đầu, hai người họ chỉ là đến phòng vệ sinh trang điểm lại, đang muốn rời đi lại nghe thấy "phịch" một tiếng, hai người nhìn lại, thấy cửa phòng vệ sinh bị đá văng ra, người phụ nữ sắc mặt u ám đi ra từ bên trong."
Lâm Thanh Thanh không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Lương Hân. Lương Hân cô quen biết, là một cô gái hiền lành đơn thuần, đến mắng chửi người cũng không biết, lúc lên năm hai trung học bị người ta chửi nửa ngày cũng không phản bác được một câu, cuối cùng bị tức mà khóc.
Cô không thể tin những lời này xuất phát từ miệng Lương Hân, mà còn nói nhưng câu cô không chịu nổi. Dù không còn xem nhau là bạn cũng không nên quá đáng như thế.
Lúc trước, khi nghe chị nói cô ta và Hướng Hoa Dương phản bội mình, cô cũng từng muốn đến chất vấn hai người này. Nhưng dù sao cũng đã năm năm, vật đổi sao dời, truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, như vậy thì mỗi người tự sống khỏe mạnh, không thể đi chung cùng nhau nữa vậy.
Nhưng cô không ngờ Lương Hân lại hãm hại mình sau lưng, có lẽ vì từng là bạn thân nên nghe những lời hãm hại này càng chói tai hơn.
Cô gái bên cạnh Lương Hân cũng không nghĩ tám chuyện linh tinh lại bị nghe được, hơn nữa còn là người trong cuộc, nên khi nhìn thấy Lâm Thanh Thanh thì hơi xấu hổ.
Ngược lại, Lương Hân rất bình tĩnh, chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, nói với người bên cạnh: "Đi thôi."
Nhưng cô ta vừa bước đi được mấy bước, liền nghe thấy Lâm Thanh Thanh gọi mình, cô ta vô thức quay đầu lại nhìn. Không ngờ vừa quay đầu, liền bị một cái khăn lau nhà thối hoắc ướt sũng đập vào mặt. Lương Hân không thể tránh kịp, bị đập lùi lại hai bước.
Có lẽ vừa mới lau xong, nên khăn lau nhà còn dính một chút mùi thối, lúc này dính vào mặt Lương Hân, cô ta buồn nôn muốn ói.
Lương Hân không dám tin nhìn Lâm Thanh Thanh, thấy cô đứng ngay ngắn trước mặt, giống khăn lau nhà nằm ở một bên, mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
Lâm Thanh Thanh không biết vì sao mình lại trực tiếp cầm khăn lau nhà ném vào mặt Lương Hân. Trước khi làm cô còn lo không biết mình làm thế có quá đáng không, nhưng sau khi làm xong, mới thấy thì ra lại thoải mái như thế.
Rõ ràng muốn bình an vô sự làm một người xa lạ, tất cả chuyện trước kia cô đều không muốn so đo nữa, nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta muốn hãm hại sau lưng cô, nói về cô khó nghe như vậy, càng không khéo là, những lời này lại bị cô nghe thấy.
Nếu cô tiếp tục ngồi yên không quan tâm, Lâm Thanh Thanh cảm thấy về sau mình nhất định bị sự nhu nhược làm tức chết, mà sẽ càng nghĩ càng giận.
Nhưng bây giờ, đối với loại người không có lương tâm, ngoài mặt lương thiện nhưng sau lưng lại giở trò xấu này, trực tiếp đánh cho tê người chính là biện pháp tốt nhất.
Lương Hân cảm thấy mình phải chịu nhục nhã. Mặc dù trong giới giải trí, cô ta không nóng không lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là một minh tinh. Nếu không có thân phận minh tinh, cô ta cũng là một đại tiểu thư, chưa từng bị người ta đối xử như thế, loại nhục nhã này cô ta sao có thể chịu được.
"Cô đang làm cái gì? Cô điên rồi sao?" Lương Hân nghiến răng nghiến lợi nói với cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lương Hân nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn trước mặt mình. Mặc dù cô ta là chị kế của cô, nhưng lại rất giống một người em gái đơn thuần, cần người bảo vệ.
Nhìn thấy Lương Hân như vậy, Lâm Thanh Thanh không khỏi lạ lẫm. Rốt cuộc cô ta chính là như vậy hay bị thời gian biến thành như vậy? Nhưng những chuyện này không còn quan trọng nữa.
Nhìn biểu cảm phức tạp của Lâm Thanh Thanh, Lương Hân mới xanh mặt nhận ra vừa rồi cô ta không khống chế tốt cảm xúc của bản thân, bên cạnh còn có người nhìn. Cô ta lập tức thu lại biểu cảm, hít một hơi thật sâu, dùng sự phẫn nộ nhưng vẫn bao hàm giọng điệu được giáo dục nói: "Nhiều năm không gặp, sao cô lại trở nên thô tục vô lễ như vậy, còn cầm khăn lau nhà ném người khác, chị cô dạy cô như vậy sao?" Lương Hân vừa nói vừa đi về phía cửa: "Cũng phải, cả ngày ở trong tiệm cơm làm bạn với những người thô lỗ, sao có thể tốt hơn đây?"
Lương Hân biết rất rõ, mẹ và chị là những người cô tôn kính nhất, cô ta châm chọc chị của cô như thế, rõ ràng là đang cố ý chọc giận cô.
Tất nhiên Lâm Thanh Thanh cũng thấy cô ta từng bước từng bước đi về phía cửa nhà vệ sinh. Cô nhắm mắt lại, đại khái đoán được cô ta muốn gì.
Chọc giận cô, sau đó thừa cơ chạy ra ngoài, để lúc Lâm Thanh Thanh đánh cô ta bị nhiều người nhìn thấy. Tốt xấu gì Lương Hân cũng là người của công chúng, đến lúc đó, tin tức Lâm Thanh Thanh đánh nghệ sĩ sẽ được đưa lên đầu, sau đó Lương Hân giả bộ ủy khuất chọc giận cô, lại càng khiến fans hâm mộ đau lòng và có thể dẫn dắt dư luận. Dưới áp lực của dư luận, mỗi ngày Lâm Thanh Thanh Thanh đi đâu cũng sẽ bị soi xét.
Mặc dù Lâm Thanh Thanh không biết chọn bạn, nhưng cũng không phải không có đầu óc, vẫn có năng lực phân tích vấn đề.
Thấy cô ta cách cửa càng ngày càng gần, Lâm Thanh Thanh cười châm chọc: "Cô làm gì vậy? Còn muốn đi ra ngoài náo loạn để mọi người biết? Muốn để tất cả mọi người biết cô nói xấu linh tinh sau lưng người khác, hay là cô muốn chạy ra ngoài để mọi người biết chuyện tai tiếng trong nhà chúng ta?"
Khóe miệng Lương Hân giật giật, thân thể không khỏi cứng nhắc.
Lâm Thanh Thanh rất hài lòng với dáng vẻ bị đạp phải đuôi của cô ta, nói tiếp: "Cô nói tôi vì lợi ích mà ôm đùi nhiều đàn ông. Thật buồn cười, cô cho rằng tất cả mọi người đều không biết liêm sỉ giống cô sao? Đừng quên, cô thừa dịp tôi bị thương cướp bạn trai tôi khi chúng ta vẫn còn là bạn thân." Lâm Thanh Thanh châm chọc, càng nói càng hăng: "Xem ra, nhân phẩm của cô và mẹ cô chẳng khác gì nhau, còn nhỏ mà đã biết phá hỏng tình cảm của người khác, quả nhiên mẹ nào con thế." Cô tiến lại gần Lương Hân: "Những chuyện này, cô muốn tất cả mọi người nghe thấy sao?"
Câu cuối cùng của Lâm Thanh Thanh đã thành công đâm một nhát vào Lương Hân. Bên cạnh còn có người ngoài, mặc dù người này đã bị biến cố bất ngờ trước mắt làm cho choáng váng.
Nhưng Lương Hân sao có thể dễ dàng để chuyện xấu trong nhà bị đưa ra soi mói, mẹ của cô ta - Sở Tố Vi chính là vết nhơ lớn nhất trong đời này của cô ta.
Lương Hân có cảm giác cô muốn nói tiếp, lúc này chỉ muốn nhanh chóng làm cô ngậm miệng, đến cả hình tượng cũng không thèm để ý.
"Lâm Thanh Thanh!"
Cô ta phẫn nộ hét lên một tiếng, giơ tay muốn tát Lâm Thanh Thanh, nhưng Lâm Thanh Thanh không đợi cô ta tới gần, nhanh tay lẹ mắt mở vòi nước ra, nhấn một cái vào đầu vòi nước, nước liền bắn tung tóe lên mặt Lương Hân.
Nước bắn vào mắt, Lương Hân kinh hãi kêu lên, vội vàng đưa tay che đi, tóc của cô ta ướt, lớp trang điểm cũng bị trôi, nhìn có chút chật vật.
Lương Hân giữ tóc mái ngang trán. Tóc ngang trán hơi dày, lúc này bị thấm nước, Lâm Thanh Thanh liền nhìn thấy vết sẹo trên trán cô ta, hơi khó coi.
Có lẽ Lương Hân cũng ý thức được, đưa tay loạn xạ che khuất vết sẹo kia, trông rất dữ tợn.
Lương Hân phẫn nộ, tức đến nổ phổi: "Cô thì có chỗ nào tốt? Ngay cả lão đàn ông hèn mọn cũng hạ miệng được, cô... A!!!"
Lâm Thanh Thanh tăng lực, bọt nước như biến thành lưỡi dao chém vào mặt Lương Hân, cô ta vội vàng tránh né, nhưng lời độc ác cũng không kịp nói ra.
Lâm Thanh Thanh rất bực, không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa.
"Cô tự giải quyết cho tốt."
Lúc Lâm Thanh Thanh trở về, phục vụ đã mang thức ăn lên.
"Sao đi lâu vậy?" Dịch Trạch Duyên hỏi.
"Không có gì, lớp trang điểm bị mờ nên phải trang điểm lại hơi nhiều."
Dịch Trạch Duyên không hỏi nữa.
Cùng Lương Hân phát triển thành như vậy, Lâm Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới. Cô và Lương Hân vẫn luôn là bạn tốt ở bên cổ vũ ủng hộ nhau, cô đã từng nghĩ quan hệ này mãi mãi cũng không thay đổi.
Vừa dạy dỗ Lương Hân một trận, mặc dù cô hả giận, nhưng náo loạn cùng bạn thân thành như vậy, trong lòng Lâm Thanh Thanh không khỏi cảm thấy bi ai.
Cho nên bữa cơm này, cô không thể yên lòng mà ăn.
Ăn cơm xong, cô nói với Dịch Trạch Duyên: "Anh đưa em đến chỗ chị em đi, em muốn nói chuyện với chị."
Dịch Trạch Duyên trầm mặc một chút rồi nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro