-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một con chim sẻ nhỏ tu thành hình người.

Hắn còn chưa quen với thân thể của con người, hai chân khi bước đi thỉnh thoảng còn có thể cùng nhảy lên. Bất quá may mà dáng vẻ hắn bây giờ là một thiếu niên, cho dù bước đi hoạt bát một chút cũng sẽ không khiến cho người đi đường kinh ngạc. Cho nên thiếu niên mặc chiếc quần màu nâu thường cùng áo sơ mi màu trắng cứ như vậy nhảy cà tưng đi tới trước cửa một ngôi biệt thự nho nhỏ.

Nơi này là nhà của chủ nhân hắn, chủ nhân của nơi này mặc dù rất có tiền nhưng không thuê người giúp việc, một mình ở trong căn phòng chút lớn hơi lớn, chim sẻ nhỏ cảm thấy hắn quá tịch mịch, mỗi ngày đều thúc giục mình càng thêm chăm chỉ tu luyện, có mình phụng bồi, hắn cũng sẽ không cô độc.

Bây giờ là lúc chạng vạng, còn chưa tới giờ nam nhân tan sở, cho nên chim sẻ nhỏ an vị ở trên bậc thang chờ đợi. Hắn nâng má ngồi ở chỗ đó, phát hiện một mình như vậy sống trong căn phòng lớn quả nhiên thật sự rất tịch mịch a, vì vậy hắn quyết định sau này phải dùng nhiều thời gian hơn tới bồi nam nhân. Tựa như nam nhân mỗi lần đều chuẩn bị lúa mạch mới cho mình vậy, chim sẻ nhỏ muốn mình có thể mỗi ngày làm tốt cơm tối cho nam nhân, về sau nam nhân cũng không cần mua đồ ăn ở ngoài rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn liền ngủ mất, bởi vì hiện tại đối với chim sẻ nhỏ mà nói, duy trì hình người cũng mệt chết đi.

Cho nên thời điểm chủ nhà ngừng xe xong đi tới cửa, liền nhìn thấy một thiếu niên cằm nhọn dựa vào cửa lớn ngủ thiếp đi, buổi tối gió có chút lạnh, cho nên thiếu niên khẽ co thân mình, một dạng giống như tiểu động vật.

"Này, ngươi không sao chứ?" Nam nhân nhẹ nhàng đánh thức người thiếu niên.

Thiếu niên mở mắt, mơ hồ chớp chớp mắt, đôi mắt to đen thật to ươn ướt, làm cho nam nhân nhớ đến chim sẻ nhỏ mình nuôi trước kia.

"Trước vào nhà đi." Nam nhân mở cửa, người thiếu niên mang theo một chút hưng phấn nhỏ nhỏ bước vào, nghẹo đầu đánh giá chung quanh.

Kỳ thực chim sẻ nhỏ đối với bố trí trong nhà này đã rất quen thuộc, chỉ bất quá đổi một cái thân thể đến xem, cảm giác lại rất không giống nhau.

"Ngươi tại sao lại ngồi ở cửa nhà ta, lạc đường sao?" Nam nhân lấy một lon trà sữa ấm nhét vào bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của thiếu niên, bắt đầu dọn bát đũa. Hắn mua phần ăn cho ba người, mặc dù cơm ít một chút, nhưng cũng đủ ăn, dáng vẻ thiếu niên này thoạt nhìn sức ăn sẽ không lớn.

Chim sẻ nhỏ không biết trả lời như thế nào, dĩ nhiên không thể nói mình là yêu tinh, sẽ hù dọa đến nam nhân đi, thế nhưng chưa bao giờ từng nói dối, thiếu niên không biết phải làm sao bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mau đỏ lên rồi.

"Là cãi nhau với người nhà sao?" Nam nhân cũng không hỏi nữa, cười cười, "Trước tiên ăn một chút gì, ngủ một giấc rồi trở về nhà đi, cha mẹ ngươi sẽ lo lắng." Sau đó hắn vuốt vuốt đầu người thiếu niên, bộ dạng tên tiểu tử này đỏ mặt thật sự đáng yêu.

Trước kia, thời điểm ăn cơm, chim sẻ nhỏ vùi trên bàn làm việc của nam nhân, nam nhân cũng sẽ như vậy vuốt vuốt đầu mình, ngón tay thô ráp vừa ôn nhu lại có lực, chim sẻ nhỏ rất thích, cho nên nó sẽ nhẹ nhàng mổ một cái vào tay nam nhân, nheo lại đôi mắt nhỏ tiếp tục hưởng thụ.

Chim sẻ nhỏ ở trong xã hội loài người nhiều năm rồi, hắn đương nhiên biết loài người dùng miệng hôn nhẹ là một việc làm xấu hổ đối với người lần đầu tiên gặp mặt, cho nên hắn có chút không vui, bắt đầu cảm thấy thân thể loài người tuyệt không tốt, ngươi xem, cũng không thể nhảy lên bả vai nam nhân.

Cho nên hắn tức giận cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nghiêng đầu chạy mất.

"Ai!" Nam nhân không kịp phản ứng, chim sẻ nhỏ lại chạy trốn rất nhanh, cho nên hắn bắt cũng không bắt được.

Không biết hắn có thể hay không về nhà. . . . . . Nam nhân có chút lo lắng.

Một mình lặng lẽ ăn xong cơm tối, hắn mở máy vi tính ra tiếp tục làm việc. Một lát sau, từ một cái lỗ nhỏ cố ý được tạo ra trên cửa sổ chui ra một cái đầu nhỏ, tiếp theo là một thân thể nhỏ bé màu nâu -- chim sẻ nhỏ lại tới trình diện.

"Tiểu tử, nhớ tới về nhà rồi sao?" Nam nhân điểm điểm lên cái đầu nhỏ của chim sẻ, kéo ngăn kéo ra lấy lúa mạch để trên mặt bàn, vật nhỏ này không biết đã chạy tới nơi nào hai ba ngày không thấy, khiến cho hắn vô cùng lo lắng. Nam nhân quan sát nó, giống như gầy đi, vì vậy lại lấy thêm một ít lúa mạch.

Chim sẻ nhỏ vừa vội vàng ăn, vừa vui sướng nhảy hai cái.

Tâm tình rối ren một ngày của nam nhân trở nên rất tốt, vì vậy tính toán làm biếng một hồi, công việc gì, trước hết để ở một bên thôi.

"Một nam hài tử vừa mới tới đây, không lên tiếng liền lại rời đi, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Ta rất lo lắng." Nam nhân nói chuyện phiếm với chim sẻ nhỏ của hắn.

Chim sẻ nhỏ trong lòng hết sức luống cuống, làm bộ như không nghe thấy, ta ăn ta ăn ta ăn ăn ăn.

."Ai ai, coi chừng nghẹn," Nam nhân đứng dậy lấy một chén nước nhỏ. Sau đó nam nhân buồn cười nghĩ: chim sẻ sẽ nghẹn sao?

Lại nói, đây cũng thật là một vấn đề, có muốn hay không ngày nào đó gọi điện cho bạn học trung học làm nhà sinh vật học hỏi một chút?

Nam nhân đang xuất thần, chim sẻ nhỏ nhảy mấy cái không khiến cho nam nhân chú ý, cho là nam nhân còn đang suy nghĩ đến "thiếu niên" vừa rồi, chợt cũng không vui vẻ.

Kết quả thời điểm nam nhân phục hồi lại tinh thần, liền phát hiện chim sẻ nhỏ chổng mông lại với mình.

"Còn học được cáu kỉnh rồi hả?" Nam nhân buồn cười đâm đâm cái đuôi nhỏ của chim sẻ, chim sẻ nhỏ liền giật mình nhảy né tránh, vì vậy lại đâm, vì vậy lại nhảy. . . . . .

Nam nhân trải qua một buổi tối tràn đầy thú vị.

Mặc dù nhỏ tính khí chim sẻ nhỏ náo loạn, nhưng nhớ tới vẻ mặt lo lắng của nam nhân, vẫn cảm thấy mình phải cấp cho hắn một câu trả lời thỏa đáng. Cho nên một lần vô tình gặp mặt cứ như vậy xảy ra.

"A, là ngươi, đêm hôm đó sau khi chạy đi không sao chứ? Về nhà sao?" Nam nhân có chút hơi vui mừng.

Chim sẻ nhỏ vẫn có chút mất tự nhiên: "Ừ. . . . . . Cám ơn ngươi. . . . . ."

"Không cần cám ơn."

Nụ cười của nam nhân vẫn ôn nhu như trước đây, chim sẻ nhỏ nhìn một chút, không biết lấy dũng khí từ đâu, nhào tới làm một chuyện hắn muốn làm từ lâu -- ôm khuôn mặt nam nhân, hôn "chụt" một cái, sau đó ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy mất. Nam nhân vô cùng giật mình, lại một lần nữa không thể bắt được hắn.

-------

Nam nhân bị sốt, bởi vì không cẩn thận mắc mưa.

Trong nhà không ai, cho nên nam nhân không có chút khí lực nào chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường mệt mỏi.

Giống như trước đây, thời điểm chim sẻ nhỏ đến đòi ăn liền phát hiện chuyện này, nam nhân đã có điểm ý thức không rõ, cho nên chim sẻ nhỏ gấp đến độ tại chỗ hoá thành hình người, gọi điện thoại gọi cấp cứu. Chim sẻ nhỏ hoảng sợ, gấp đến độ cũng không biết nam nhân mặc dù ý thức có chút mơ hồ, cũng đã đem tất cả nhìn vào trong mắt.

Cho nên sáng ngày thứ hai, chim sẻ nhỏ ở bên cạnh giường bênh cả đêm phát hiện tay của mình dù có dùng toàn sức cũng không rút ra được.

Nam nhân cười nói: "Lần này rốt cuộc bắt được ngươi rồi, chim sẻ nhỏ của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro