Q3-C37:Vẫn là để nữ chủ làm thức ăn cho kền kên đi, y mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Kình thấy thế, lại cố ý đụ lỗ dâm nhanh hơn, quy đầu nhiều lần đều đụng phải điểm sướng, hắn còn ác liệt mà tiến đến, liếm vành tai y thúc giục nói: "Vương phi điện hạ, xa phu ở ngoài cầu xin chỉ thị từ ngài, ngài tại sao lại không trả lời ?"

"Ngô...... A...... A huynh...... Nhẹ...... Úc...... Nhẹ một chút......" Úc Hoan khó khắn khống chế lại âm lượng xin tha, một chút cũng không dám buông lỏng giọng nói để nói chuyện.

"Bảo bối nhi dâm như thế , a huynh làm nhẹ, tiểu cúc Ꮒoα sướng như thế nào được? Ngoan ngoãn nào, mau trả lời xa phu, bằng không xa phu khẳng định sẽ đẩy cửa xe ra, nhìn thấy tiểu bảo bối dâm đãng chảy nước đầy hai cái lỗ dâm!"

"Không...... Ô...... Không thể bị nhìn thấy......" Câu uy hiếp thành công làm Úc Hoan từ trong bể tình dục tìm về chút lý trí,thân thể y căng thẳng, nỗ lực dùng âm thanh nghe bình thường nhất, "Chậm...... A......"

Nhưng hắn mới chậm chạp mở miệng, đã bị nam nhân dùng cả căn cặc bự đâm vào đánh gãy lời nói!

Cố Kình khẽ cười một tiếng, giương giọng phân phó một câu, "Không cần để ý, dùng tốc độ nhanh nhất, lên đường quan trọng hơn."

Nói xong, hắn đem người thả lại trên giường, làm thiếu niên quỳ gối thẳng tắp trước người hắn, sau đó một tay hắn nắm lấy một bên vú mềm mại xoa bóp thưởng thức, một tay ôm lấy vòng eo tinh tế như nhành liễu, đồng thời nghiêng đầu hôn lấy bờ môi đỏ mộng đang bị hàm răng trắng tinh cắn, bắt đầu nhanh chóng công phá thành trì.

"Ô ân......"

"Thật sướng...... Ngô......Vú nhỏ thật thoải mái, bảo bối thật giỏi...... Ân......"

Hai người môi răng giao triền, mái tóc đen dài lẫn lộn , cùng nhau trao đổi nước bọt, cũng đem những tiếng rên rỉ của cả hai khóa lại.Lâu sau đó, cuộc hoan ái bên trong xe mới chậm rãi chấm dứt, nhưng tốc độ xe vẫn như cũ không hề chậm lại.

Cố Kình ôm tiểu hoàng tử mềm mại, vô lực nằm nghiêng ở trên giường.

Màn xe lay động, núi non trùng điệp tiến vào trong mắt hắn, hắn bỗng như vô ý nói: "Hoan nhi, qua mười lăm phút nữa, đoàn xe sẽ đi qua một chỗ hiểm yếu, chỉ cần hơi vô ý, liền dễ dàng để xe hủy người vong."

Úc Hoan lười nhác xốc xốc mí mắt lên, khó hiểu ý hắn vừa nói.

Cố Kình cười cười, duỗi tay giúp y chải vuốt lại sợi tóc đen bị mồ hôi làm dính trên sườn mặt, "Phụ hoàng ngươi ban vị trắc phi kia, nhưng ta không đồng ý, không muốn tiếp thu."

Úc Hoan ngây ngốc chớp mắt một cái, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

"Không được, nàng không thể chết được!" Hắn không chút nghĩ ngợi liền ngăn cản.

Vị nữ chủ này trước mắt ngoại trừ có hơi phiên thì không có làm qua việc thương thiên hại lý gì, vả lại trong đầu nàng còn có những tri thức mang đến ích lợi cho quốc gia và nhân dân nên y tuyệt sẽ không để nàng sảy ra truyện.

"Vì sao không thể."

"Bởi vì......" Úc Hoan nghẹn lời, lý do chân chính thì không thể nói, hắn đành phải tìm cái lý do khác, "Nàng tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của ta......"

"Nhưng nàng cũng là kẻ địch muốn cướp phu quân của đệ a." Cố Kình duỗi tay xoa xoa vết lệ chi trên đuôi mắt thiếu niên, không chút để ý mà nói: "Vẫn là nói, Hoan Nhi căn bản là không thèm để ý, a huynh có bị người khác cướp đi hay không?"

Úc Hoan: "......"

Gặp quỷ, ta rõ ràng là vì ngươi, vì bá tánh, vì sao bây giờ ta bỗng trở thành tra nam......

Cố Kình kéo khóe miệng, trong ánh mắt lại không chút ý cười, "A huynh thích Hoan Nhi, không chịu đựng được những kẻ khác mơ ước đệ, chỉ cần có người dám cùng ta đoạt, chẳng cần biết dù có nghĩ trong đầu một chút, a huynh đều sẽ đem người băm thành thịt nát, ném cho chó ăn. Vậy mà Hoan Nhi lại toàn không thèm để ý, trong lòng đệ có dù chỉ một chút vị trí nào dành cho  a huynh không?"

Úc Hoan: "......"

Da mặt thật dày a, đều đã tính toán băm cả nhà y, còn dám chất vấn y như thế......

"Nếu ngươi gϊết nàng, phụ hoàng ta nhất định sẽ sinh nghi." Hắn bất đắc dĩ vạn phần mà khuyên nhủ.

Ngày đó uống rượu độc cũng có cả Úc Mạt Nhi.

"Sinh nghi thì đã làm sao?" Cố Kình cười cười chẳng hề để ý, "Việc đó cứ để ta giải quyết, Hoan Nhi chỉ cần nói cho a huynh, ngươi có muốn nữ nhân đang mơ ước phu quân của ngươi đi chết không ,đã đủ rồi."

Úc Hoan: "......"

Không biết vì sao, y có cảm giác, cho dù y trả lời như thế nào, Cố Kình đều rất có khả năng trở tay liền đem xe ngựa Úc Mạt Nhi ngồi, đánh ngã xuống vách núi.

Khi còn nhỏ, có người tặng y một con con diều, y đã chơi rất lâu, Cố Kình liền hỏi y có thích không, y liền nói thích, sau đó con diều kia đột nhiên bị một trận gió lớn thổi làm đứt dây......

Sau đó, lại có người tặng y một quả ngọc khấu, y mang theo hai ngày, Cố Kình lại hỏi y có thích hay không, y lúc này đáp không thích, sau đó Cố Kình liền nói, nếu không thích, vậy ném đi, sau đó ngọc khấu liền bị hắn quăng xuống mặt đất dập nát......

(Hoa nhỏ:ảnh quả em để ở đầu chương nha mà không biết có đúng không)

Người này vui buồn thất thường, một khi hắn đã quyết định, căn bản sẽ không vì ai can thiệp mà thay đổi.

Đây cũng là lí do, y không dám chấp nhận tình cảm của Cố Kình.

"Là ta mơ một giấc mơ, trong mơ......"

Vì để giữ được mạng chó của nữ chủ, để nàng có cơ hội đem những đồ vật lợi quốc lợi dân kia tạo ra, Úc Hoan nghĩ mãi, cuối cùng vẫn chọn đem cốt truyện nói ra, đơn giản miêu tả lại một chút.

Nhưng, Cố đại tướng quân không tin.

" Một người ngu xuẩn như vậy, nữ nhân này hành xử thô tục đến chữ nàng viết cùng với chữ được viết ra từ móng vuốt của chó cũng giống nhau, thì sao trong đầu có thể chứa đồ vật hữu dụng được? Hơn nữa ngươi còn nói ta sẽ thích người như nàng, ngươi có phải cảm thấy phẩm vị của ta rất kém?"

"Càng quá đáng hơn, ngươi mơ thấy ta sẽ thích nàng, ngươi còn muốn để nàng sống sót, cho nên ngươi căn bản là không thèm quan tâm ta phải không?!"

Nhìn ánh mắt nghi ngờ lại tức giận của đối phương, Úc Hoan đỡ trán.

Thôi, vẫn nên để nữ chủ đi làm thức ăn cho kền kền đi, hắn thật mệt mỏi.

Nhìn nam chủ ở đối diện kiên trì muốn thay y diệt trừ tình địch , Úc Hoan cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Y hít sâu một hơi, dứt khoát bất chấp tất cả, đem bí mật lớn nhất trên người Úc Mạt Nhi nói ra.

"Ở trong mộng của ta, linh hồn hiện đang ở trong thân thể nàng, là từ tương lai trở về. Ngươi nghĩ lại xem mỗi câu nói cử chỉ của nàng bây giờ, có phải khác với những người xung quanh không? Tỷ tỷ ta sinh ra trong hoàng thất, sao lại ngu ngốc đến nỗi chữ cũng viết không tốt được? Ngươi nghe ta, giữ lại cho nàng một mạng, nếu nàng thật sự không có giá trị lợi dụng, ngươi lại giết cũng không muộn."

Y tận tình khuyên bảo làm Cố Kình nửa tin nửa ngờ,cũng nghe lọt được một ít.

Nhưng hắn để ý sai trọng điểm, "Giấc mơ này của ngươi chẳng lẽ chỉ có chỗ kỳ lạ của Úc Mạt Nhi sao?Không có tí nào về ta? A huynh mỗi ngày đều mơ thấy Hoan Nhi, vì sao Hoan nhi nằm mơ a huynh lại không phải vai chính!"

Úc Hoan: "......"

Hay là ngươi cùng nữ chủ đều chết đi, ta quá mệt mỏi, thật đấy.

Y mệt tâm mà xoay người, nhắm mắt, tiện thể trốn tránh sự vô cớ gây rồi của đối phương.

Ngoại trừ thế giới chủ ở ngoài, y cũng không còn gì tốt để nói.

Nhưng y chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện này cho đối phương, rằng nơi này chỉ là một cuốn sách một tiểu thế giới, càng không biết nên nói như thế nào chuyện y đã biết đối phương muốn tạo phản.

Một khi nói, y lập tức phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu.

Cho dù y có không muốn chọn, chắc chắn Cố Kình cũng sẽ bức ép y nói ra một đáp án.

Úc Hoan mệt tâm không chịu nổi, Cố Kình cũng cảm thấy chính mình rất ủy khuất.

Hắn kiên trì cảm thấy, chính mình so với Úc Mạt Nhi giống như cô hồn dã quỷ kia, càng có tư cách tiến vào trong giấc mơ của tiểu bảo bối nhà hắn hơn!

Bởi vì không thể trở thành nhân vật chính trong giấc mơ của Úc Hoan, Cố Kình bắt đầu lăn lộn y ác liệt hơn.Bị lăn qua lộn lại đến mức, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi khủng khiếp,Úc Hoan tức giận nên một câu cũng không thèn nói với hắn, cả người cũng không ngừng phát ra khí lạnh.

Thế là cố đại tướng quân càng thêm ai oán, càng muốn đem người nào đó ném xuống vách núi.

Đoàn xe đón dâu rời kinh 35 ngày, đến khi còn cách biên thành mười dặm thì dừng tại chỗ nghỉ ngơi, chỉnh đốn.

Cố Kình phân phó đội ngũ cắm trại , sau đó dàn xếp tốt cho Úc Hoan, thẳng đến giờ Dần mới xốc màn doanh trướng lên đi ra.

Lúc này, Mạc Ngàn và tiểu Sơn thật đã cung kính chờ ở bên ngoài.

"Vương gia, tất cả đã chuẩn bị xong, ban đêm trời tối, ngài trên đường về phải để ý." Mạc Ngàn đưa dây cương qua.

Cố Kình nhận lấy, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu sơn, "Sáng sớm ngày mai bổn vương sẽ sớm tới đón người, chiếu cố cho tốt chủ tử nhà ngươi, giống với trước kia, đừng để người không liên quan đến gần y, đặc biệt là Úc Mạt Nhi."
Cô hồn dã quỷ lai lịch không rõ, ai quan tâm nàng có chỗ để dùng không, hắn nên đến trước mời cao tăng tới trấn qua mới được, tránh làm cho Hoan Nhi bị âm khí tổn thương đến.

"Tiểu sơn biết, Vương gia cứ việc yên tâm." Tiểu sơn cung kính đáp.

Cố Kình xoay người lên ngựa, nhưng khi muốn thúc roi đi trước, bỗng nhiên lại dừng lại.

Tại chỗ đạp chân của tuấn mã, hắn quay đầu lại, hỏi hồng nhan tri kỷ Mạc Ngàn, "Vương phi nhà ta ngày gần đây đối bổn vương càng thêm lãnh đạm, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui cũng tìm không ra ta có chỗ nào làm không đúng, ngươi nói xen phải làm  thế nào mới có thể làm Vương phi vui?"

Mạc ngàn: "......"

Mạc ngàn là tâm phúc của Cố Kình, hắn đối với quyết tâm muốn tạo phản của tướng quân nhà mình  quyết tâm là đặc biệt rõ ràng, cho nên bỗng nghe thấy vấn đề này, hắn quả thực muốn cười ha hả vào mặt đối phương.

Hắn muốn nói, đừng hao phí tâm cơ làm gì, cho dù hiện tại hai ngươi có gắn bó như keo sơn, thì chờ đến khi cháy nhà lòi ra mặt chuột, khẳng định tất cả đều xong thôi.

"Sao người lại không nói lời nào như thế?" Cố Kình rất bất mãn.

Mạc ngàn thở dài trong lòng, bất quá đối mặt với dâm uy, rốt cuộc vẫn phải cung cấp ra kinh nghiêm tình trường của mình, "Cỏ thể để lâu ngày sinh nhưng cái này tốn thời gian tốn sức, nhưng lại cũng là biên pháp tốt,hoăc trong tuyệt cảnh, ở lúc nguy nan để cho đối phương dựa vào, đây tuyệt đối là phương pháp dễ dàng nhất để bồi dưỡng ra tình cảm."

Cố Kình sau khi nghe xong, như suy tư gì đó mà đi.

Nhìn bóng dáng tự tin rời đi của hắn, tiểu sơn bỗng nhiên có chút bất an, "Ngàn ca,chủ ý này của ngươi làm ta cảm thấy có chút không đáng tin cậy là như thế nào đây."

Mạc ngàn bị nghi ngờ thật sự rất khó chịu, rốt cuộc, đây chính là kinh nghiệm quý gia mà hắn đúc kết ra từ muôn vàn mối tình.

Hắn đánh một cái lên đầu tiểu sơn, tức giận mà nói: "Ngươi vẫn là nhọc lòng cho chính ngươi đi, đợi lát nữa Vương phi tỉnh, khẳng định sẽ hỏi ngươi rất nhiều, ngươi cũng không được để bị lộ tẩy."

Tiểu sơn chính là loại ám vệ  được bồi dưỡng đặc biệt vì Vương phi, nếu thân phận bị bại lộ, sẽ không có giá trị tồn tại.

Tiểu sơn quơ quơ đầu, không để bụng mà nói: "Yên tâm đi, Vương phi y sẽ không nghĩ đến chuyện này, ngươi nhìn ta làm!"

Nghe Tiểu sơn nói lời thề son sắt, Mạc Ngàn còn tưởng rằng hắn là có cái diệu kế gì, mới cố ý nghe lén ở bên ngoài lều trại, kết quả, sau khi Vương phi tỉnh, tiểu sơn thừa dịp y không có tinh thần, nhào lên liền khóc lớn!

Mạc ngàn: "......"

Gặp quỷ, cái này thì tính là diệu kế gì được!

Mạc ngàn vô lực phun tào, nhưng càng làm hắn kinh hãi muốn rớt cằm chính là, Úc Hoan thật đúng là ăn cái bộ dáng này......

Thấy tiểu sơn khóc thật sự quá thê thảm, Úc Hoan đến hỏi cũng không đành lòng, sợ mấy ngày này hắn gặp phải ủy khuất hay phải chịu cảnh bi thảm gì, chỉ một lòng an ủi hắn.

"Đừng khóc tiểu sơn, không có việc gì, về sau ta nhất định sẽ xem trọng ngươi, sẽ không lại để bọn họ trói đi ngươi, đừng khóc a."

"Ô ô ô...... Chủ tử, tiểu sơn rất nhớ ngươi! Ta sợ sẽ không còn được gặp lại được ngươi, không bao giờ có thể trở về hầu hạ chủ tử ô ô ô......"

"Đừng sợ đừng sợ, có ta đây, đừng sợ a."

Mạc ngàn: "......"

Chỉ có như thế liền lừa được chủ tử, vì cái gì hắn sao không gặp được chứ?

Hắn bây giờ cùng tiểu sơn đổi chỗ cho nhau còn kịp không?

Trong doanh trướng một chủ một phó dịu dàng thắm thiết, mạc ngàn xem đến ê răng lại ghen ghét vô cùng.

Hắn nhìn mặt trời đang lên cao phía sau đỉnh núi, lớn tiếng ho khụ khụ, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Vương phi điện hạ, nên trang điểm thôi, đội ngũ đón dâu bên trong thành chỉ sợ đã khởi hành."

Ngày hôm này ánh mặt trời rực rỡ tỏa ra khắp không gian, gió mát dễ chịu, chim ca hát vang, tiếng hoan hô reo vang , muôn hoa nở rộ làm mọi thứ tràn đầy sức sống.

Bắc cảnh biên thành cửa thành mở rộng ra,tiếng kem chiêng trống vang đầy trời, bá tánh hai đường cũng ngó ra nhìn, tiếng người ồn ào,háo hức.

Đứng đầu đội ngũ là một nam nhân giống như trường long, từ trong cánh cửa uy nghi của vương phủ đi tới.

Tân lang trên người mặc hỉ bào, đầu đội kim quan làm bằng ngọc, cưỡi trên lưng ngữa dũng mãnh, tuy rằng thần sắc có mang bệnh chưa khỏi, khi còn ho khan, nhưng thần thái sáng láng, mang đến một loại  không khí vui mừng.Trông đội ngũ có tướng lĩnh xách theo rổ kẹo cười lớn,hào khí mười phần vừa đi về phía trước vừa nến tiền đồng cùng kẹo mừng vào đám đông.

Các bạn nhỏ sôi nổi lục tìm tranh đoạt, bá tánh ngồi cắn hạt dưa, nghị luận sôi nổi.

"Nhìn xen, ta đã nói Vương gia vẫn còn tốt! Những người mỗi ngày nói linh tinh, có thể đều là người Hồ phái tới mật thám, nghĩ muốn dao động quân tâm của chúng ta, làm nhân tâm hoảng sợ!"

"Không phải vậy, xem sắc mặt của Vương gia đi, trọng thương nhất định là sự thật, chẳng qua gần nhất có khả năng tốt lên một ít, nhưng bệnh này có trừ tận gốc chưa thì cũng không biết a."

" Nếu thế Vương phi còn chưa vào thành mà Vương gia đã tốt hơn rất nhiều, xem ra việc hôn nhân rất tốt, quả thực có thể xung hỉ đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy, đừng nhìn vị Vương phi này là nam nhân, nhưng thật sự có số vượng phu a!"

Người được đồn có số vượng phu Vương phi điện hạ mặc hỉ bào hoa lệ phết đất, ngồi ngay ngắn với trong trướng, nghe tiếng hỉ nhạc dần dần tiếp cận, nhịn không được xoắn chặt ngón tay.

Rõ ràng mới tách ra tối hôm qua, nhưng nghĩ đến sắp gặp mặt người, y thế nhưng còn có chút khẩn trương.

Y quơ quơ khăn hỉ trên dầu được dùng để che mặt, trong lòng không khỏi lo lắng.

Trước đây lão bắc cảnh vương thỉnh cầu ban hôn với lý do chính là Cố Kình trọng thương yêu cầu xung hỉ, nhưng hôm nay người bị trọng thương không màng y khuyên can, kiên trì muốn đích thân ra khỏi thành tới đón dâu, nếu như bị phụ hoàng y hoài nghi thì làm sao bây giờ.

Cùng lúc đó, ở một lều trại nhỏ khác Úc Mạt Nhi cũng là tâm tình khẩn trương.

Nàng không ngừng tưởng tượng ở trong dầu, vị đệ nhất hoàng đế của hàng nghìn năm trước có phong thái như thế nào, chờ khi mình một bộ ăn diện lộng lẫy xuất hiện,trong mắt đối phương lại là kinh diễm nhường nào!

Từ vừa gặp đã yêu , đến lưỡng tình tương duyệt, đến độc sủng hậu cung, lại đến khi làm mẫu nghi thiên hạ, được chôn hoàng lăng, thậm chí đời sau sẽ ca tụng bọn họ là đế hậu tài giỏi có một không hai như nào , nàng đều đã diễn đi diễn lại ở trong đầu nhiều lần.

Nhưng đáng tiếc, vở tuồng ngày hôm lại không đến phiên nàng diễn.

Lúc này ở lều lớn, bá tánh đi theo các tướng sĩ đến đón dâu để xem náo nhiệt bị mỹ nhân xinh đẹp sáng chói như hỏa, tỏa ra khí chất đặc biệt làm cho ngây người.

Nam nhân cao lớn mang sắc mặt tái nhợt xoay người xuống ngựa, bước chân kiên định, chậm rãi tiến lại gần mỹ nhân trước mặt, vươn tay.

"Hoan Nhi, a huynh tới đón ngươi." Cố Kình nhẹ giọng nói.

Nhìn nam nhân trên mặt mang theo suy yếu, tuy rằng biết là ngụy trang, nhưng Úc Hoan vẫn là không nhịn xuống đước có chút đau lòng

Hai người nhìn nhau, một người thanh lãnh trầm ngưng, một người nhất định phải có được, phảng phất như một trận giàng co không tiếng động.

Gió núi nổi lên, hồng y cũng vì vậy bay phần phật, tóc dài phiêu phiêu, người vây xem khẩn trương không thôi.

Úc Hoan ngước mắt làm khăn hỉ rung động, thật lâu sau, cánh tay y trong áo rộng từ từ đưa ra, sau đó bị một bàn tay to lớn hơn nắm lấy.

Từ nay về sau,vận mệnh của chính mình, sẽ cùng người nam nhân này hoàn toàn trói trặt ở bên nhau......

Nam nhân vẫn luôn kiên nhẫn mà đưa bàn tay đầy vết trai đến trước mặt không hề có ý thúc giục, nhưng khi y vừa đưa tay đến hắn đã hành động cực nhanh, có thể thấy được cũng không phải không có thấp thỏm.Cố Kình nắm tay, đem người ôm hết vào trong lòng ngực, sau đó mới thả ra , nhẹ nhàng mang theo người nhảy lên lưng ngựa.

Hắn nắm chặt dây cương, trước ngực là tuấn mã đỏ thẫm liền giơ đầu lên hí vang một tiếng, hướng tới vương phủ chạy như điên.

Tiếp theo trong nháy mắt, chiêng trống đánh nhau, hỉ nhạc lại vang lên.

Các bá tánh đi theo đón dâu đội ngũ, mang theo thập lí hồng trang, hoan hô đi phía trước ngựa bỗng thừa một con, nó tiêu sái rời đi.

Thanh âm ầm ĩ dần dần đi xa,người chờ tân lang tới mãi chờ tới chờ đi lúc này mới ý thức được điểm không thích hợp.

Úc Mạt Nhi kéo xuống trên đầu khăn voan, chạy ra khỏi doanh trướng, sau đó nàng liền trợn tròn mắt!

Chỉ thấy trước mặt nàng trống không,chỉ có một đội binh línhi⁸ đang ở lại thu dọn doanh địa của  binh lính, đừng nói tân lang, nơi này nào còn giống nơi sẽ đón dâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro