90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao rồi Sư đoàn trưởng Tục? Giờ thì biết chữ "thua cuộc" viết ra sao chưa? Hahahahahah!"

Tiếng cười của Vạn Đắc Khánh vang vọng bừa bãi trong khoang cơ giáp của Tục Nghiêu, phảng phất như thể thắng lợi đã là của chúng.

"Nghe tiếng kêu thảm thiết của vợ mình là cảm giác vi diệu lắm đúng không? Ai nghĩ được nhỉ, phòng ngự một vạn lần lại không đề phòng người nhà mình."

"Thì sao? Mày muốn cái gì?"

Tục Nghiêu nhả từng chữ qua hàm răng nghiến chặt của anh. Leslie biết anh đang tác chiến nên không chiếu ảnh lên, thế nhưng cái kẻ đóng giả dì Với lại thông qua Vạn Đắc Khánh lại đem Nhạc Dao tới trước mắt anh!

"Dễ thôi. Mày rút quân khỏi Hua tinh, tao cân nhắc thả phu nhân ra."

"Rút quân?" Tục Nghiêu hỏi, "Mày đang lảm nhảm cái quái gì vậy?"

"Tao giống như đang đùa lắm à? Hay đúng hơn, Sư đoàn trưởng Tục không đặt nặng địa vị của bạn đời và đứa con trong lòng?" Vạn Đắc Khánh cười nói, "Tao nghe nói mày số tốt, một lần có thể làm cha của ba đứa con cơ mà. Thế nhưng nếu hôm nay mày không đồng ý lời đề nghị của tao, tin tao đi, tao chỉ sợ rằng một đứa cũng sẽ không để lại cho mày."

"Vậy thì đừng để lại." Tục Nghiêu quyết đoán, "Hàn Mặc, rút người của cậu ra ngoài đi."

"Thủ trưởng?!"Cận vệ Trường ngạc nhiên nhìn máy truyền tin. Tuy không phải video toàn tức, dù không nhìn thấy người nhưng mệnh lệnh này cũng làm anh đủ sợ hãi."Thi hành mệnh lệnh!"Hàn Mặc liếc nhìn Nhạc Dao, thấy Nhạc Dao bị kìm kẹp mặt đỏ au, ánh mắt cũng có chút vụn vỡ. Âm thanh ban nãy hiển nhiên có sức công kích cực lớn với cậu.Đầu Nhạc Dao đau như muốn nứt ra, một chút khí lực cũng không có. Trước mắt có chút mơ hồ, thế nhưng cậu có thể nghe thấy những gì Tục Nghiêu nói. Thanh âm Tục Nghiêu truyền tới qua máy truyền tin của ai thì không biết, thế nhưng cậu nghe được hết.Cậu hơi cong cong khóe miệng: "Đúng rồi, không thể rút quân..."Thanh âm kia nhẹ tới mức khó mà nghe được, thế nhưng Tục Nghiêu có thể thấy thông qua hình ảnh. Anh có thể đọc ngôn ngữ môi, qua nhiều năm như vậy lại chỉ vì biết ngôn ngữ môi mà cảm thấy cực kì khó chịu!Anh vừa nói, dì Với giả mạo bên này lại dùng sức ghìm Nhạc Dao lại. Nhạc Dao liều mạng chống cự, thể lực cậu vốn chẳng có bao nhiêu, đừng nói là lúc này. Cảm giác nghẹt thở ập tới, trước mắt cậu dường như biến thành một màu đen!Tục Nghiêu nhìn không được hét ầm lên: "Vạn Đắc Khánh! Thằng khốn nhà mày đừng có được voi đòi tiên!"Vạn Đắc Khánh cười rộ lên: "Rút lui?"Tục Nghiêu nghiến răng: "Được, rút lui."Vạn Đắc Khánh nói: "Thế có phải tốt không. Tao công nhận, quý ngài Sư đoàn trưởng Tục đây không phải kẻ bội tình bạc nghĩa. Mạc Hiền mau đưa người tới, chờ tới lúc Sư đoàn trưởng Tục rút quân thì đem người trả cho gã."Dì Với giả mạo nở nụ cười: "Vâng thưa thiếu gia."Nhạc Dao có chút đứng ngồi không yên, vẫn cố gắng xốc lại tinh thần để không mất ý thức. Cậu bị siết cổ lôi ra ngoài cửa, lập tức bị ném lên một phi hành khí.Vạn Đắc Khánh ra yêu sách: "Tao chỉ cho mày một canh giờ thôi Sư đoàn trưởng Tục. Trong vòng 1 tiếng, người của sư đoàn Phi Lang không mang theo một mảnh cơ giáp nào rời khỏi Hua tinh, bằng không đừng trách tao không khách khí với máu thịt mày đặt đầu tim. Còn nữa, đừng nghĩ tới chuyện dùng quân đoàn vong linh đối phó với tao. Tao phải xác nhận mọi thứ an toàn mới thả vợ mày ra, nếu như có biến động dù là nhỏ nhất tao cũng không dám chắc nó và đám nhãi con nhà mày an toàn đâu. Mày cũng biết đấy, đám thú nhân tính tình táo bạo, không kiên nhẫn tốt bụng như tao đâu."Tục Nghiêu hừ lạnh: "Thì?"Vạn Đắc Khánh đột nghiên chau mày, cảm thấy ngữ khí Tục Nghiêu có gì đó không đúng lắm.Tục Nghiêu chậm rãi lấy ra mặt dây chuyền đeo trước ngực.Là nửa còn lại của tinh hà chi tâm, cũng chính là mặt đá vuông cùng một cặp với cái đưa cho Nhạc Dao.Leslie đã rõ ý Tục Nghiêu, từ thiết bị cá nhân hỏi: "Ngài xác định phải làm vậy?"Tục Nghiêu nhẹ nhàng nhấn hai cái vào mặt dây chuyền. Con mắt anh vẫn dán lên Nhạc Dao, nhìn Nhạc Dao tái nhợt kiên cường chống đỡ không nhắm mắt làm anh cực kì đau lòng.Nhạc Dao bị ném lên mặt đất. Cậu vô lực dựa vào góc phi hành khí, tay luôn che chở vùng bụng. Trải qua công kích sóng âm cả cơ thể đều rã rời, đau đớn dường như tập trung hết ở vùng bụng và eo.Phi hành khí vẫn đang bay, Nhạc Dao cố hết sức nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời vẫn sáng, chưa biết khi nào mới tối, càng không biết tới khi nào mới có thể thoát khỏi tình trạng hiện tại. Con của ta, các con còn có thể chịu đựng nữa không?Nhạc Dao cảm thấy mắt mình âm ấm. Bắt đầu cậu chưa thể thích ứng, không có cách nào tiếp nhận biến hóa, sau khi bọn nhóc bắt đầu động đậy thì từ từ quen thuộc. Nếu như bọn chúng thật sự xảy ra chuyện gì... Nhạc Dao dùng sức siết vạt áo, lúc này đột nhiên cảm giác cổ tay buông lỏng.Thiết bị truyền tin cá nhân phát ra tiếng "Shhh" rất nhẹ, thế nhưng Nhạc Dao nghe là biết đấy là giọng Tục Nghiêu!Máy truyền tin chậm rãi khởi động, sau đó yên lặng giữ lấy lắc tay của cậu. Màn hình truyền tin bắt đầu ngậm lấy viên đá tròn màu lam, thần kì ở chỗ dường như chúng sinh ra là dành cho nhau. Máy truyền tin thu lại, Nhạc Dao cũng không cảm thấy cộm gì cả.Dì Với giả mạo, cũng là cái kẻ kêu Mạc Hiền liếc mắt nhìn Nhạc Dao một cái: "Này! Chống đỡ một tẹo đê, mày đừng có chết nhé. Mày mà chết thì khó ăn khó nói lắm."Nhạc Dao bất động thanh sắc đổi tư thế, giấu máy truyền tin đi, chẳng còn sức lực hỏi: "Bà rốt cuộc làm thế nào để trà trộn vào?"Mạc Hiền trả lời: "Còn phải hỏi? Đương nhiên là đi cùng đám bệnh nhân rồi. Mấy người bệnh đều cần chữa trị gấp, ai sẽ tỉ mỉ đi điều tra từng người?"Nhạc Dao lại hỏi: "Bà giấu dì Với ở đâu?"Mạc Hiền có chút khinh bỉ: "Còn giấu chỗ nào? Đương nhiên là bệnh viện. Là một mụ già còn chẳng có chỗ nào xinh đẹp, hại tao phải mang cái dung nhan xấu xí này một thời gian dài."Nhạc Dao nghe cũng chả vui vẻ gì, thế nhưng lấy đâu ra sức mà so đo với đối phương.Từ thiết bị truyền ra âm thanh nhẹ nhàng của Tục Nghiêu: "Cục cưng của anh nhắm mắt lại nào, đếm ra vài chục số. Nhớ đếm thành tiếng nha."Nhạc Dao trong lòng nghĩ thế này là thế nào? Thế nhưng cậu vẫn làm theo. Cậu nhắm mắt, bắt đầu đếm: "1, 2, 3, 4..."Mạc Hiền đen mặt lại: "Mày đếm cái gì?"Nhạc Dao: "5, 6, 7, 8..."Chưa kịp đọc "9" ra khỏi miệng, Nhạc Dao cảm thấy máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên quấn lấy tay cậu, sau đó có thứ gì đó lao ra từ máy truyền tin, nháy mắt bao lấy cậu! Cậu còn chưa hiểu chuyện gì, phi hành khí cỡ trung đang lao đi bị đánh trúng, chỉ nghe "ầm!" một tiếng! Xung quanh trở thành biển lửa, trừ cậu ra thì chẳng còn gì tồn tại!"Ahhhhhhhh!"Nhạc Dao chẳng thích kêu la như vậy, thế nhưng cậu thật sự bị dọa nhảy dựng hết cả lên! Thoát khỏi biển lửa mới biết mình đang ở độ cao nào! Tuy rằng lớp bảo vệ thần kì kia không để cậu rớt xuống! Thế nhưng từ chỗ cao như vậy nhìn xuống rất là muốn ngất!"Xèo ~"Giờ thì là một thứ giống như một luồng sáng vụt vào lòng cậu."Shhh..." Bên tai là âm thanh của Tục Nghiêu, "Là tôi đây."Anh cẩn thận che chở Nhạc Dao trong lồng ngực.Trái tim Nhạc Dao như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, một giây sau liền trở về bình thường. Cậu mở mắt nhìn cơ giáp bạc đang ôm mình, bị dọa tới mức bụng chả còn đau. Cậu chỉ biết liều mạng hít thở, sau đó mới ý thức có gì sai sai.Bụng vẫn đau quá đi!Quần cũng ướt...Nhạc Dao tóm chặt vạt áo: "Chồng ơi, em đau bụng..."Trong lòng Tục Nghiêu rớt bụp một phát. Tuy rằng nhìn được triệu chứng dị thường của bạn đời nên anh mới lựa chọn giải cứu theo cách này, tận mắt nhìn thấy sắc mặt còn tái nhợt hơn so với ban nãy trên màn ảnh của Nhạc Dao, lòng cũng cuống hết cả lên.Anh nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, chúng ta sẽ tới bệnh viện ngay, không có gì hết."Nhạc Dao "Vâng" một tiếng, đối phương giờ mới biết điểm yếu mình bắt thóp được đã không cánh mà bay rồi. Vạn Đắc Khánh nhìn trợ thủ đắc lực của mình biến mất, tín hiệu phi hành khí cũng mất, không dám tin gào lên: "Tục Nghiêu! Mày làm gì rồi thằng khốn nạn này! Người của tao đâu?!"Tục Nghiêu lạnh lùng hừ một tiếng: "Người của mày? Chẳng phải mày kêu mày muốn gặp ma à? Tao giúp mày biến người thành ma, đêm nay cho mày nhìn thấy ả!"Vạn Đắc Khánh tìm không ra tung tích phi hành khí: "Mày làm cái gì rồi?"Tục Nghiêu không buồn trả lời, cắt đứt tín hiệu: "Leslie, thay tôi truyền lệnh xuống, để bọn họ cứ đánh thật tàn nhẫn vào!"Leslie: "Yes sir!"Ban đầu nhiều người lo lắng cho an nguy của Nhạc Dao nên không dám ra tay, lần này biết Nhạc Dao đã được cứu về thì nháy mắt như được bơm máu gà, mạnh mẽ xông tới. Nhất thời từ thế bị động thành chủ động, hơn nữa đêm xuống, một đám binh lính Phi Lang xông lên phía trước!Tiếng oanh tạc ầm trời, trong thời gian ngắn không hề có dấu hiệu dừng lại. Chỉ có điều Nhạc Dao nghe không được.Cậu trực tiếp bị đưa vào bệnh viện, đẩy vào phòng phẫu thuật. Trên quần cậu đầy máu, làm cho cái con người mấy chục năm chả biết sợ là gì cũng cảm thấy kinh hoàng."Thưa thủ trưởng, đám nhỏ xem ra đã muốn chào đời rồi ạ." Viện trưởng Lưu nói với Tục Nghiêu, "Xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý.""Chuẩn bị tâm lý?" Tục Nghiêu thả lỏng nắm đấm trên tay, nhìn chằm chằm Nhạc Dao trên bàn mổ."Thời gian mang bầu quá ngắn, bọn nhóc có thể... Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.""Kính nhờ.""Viện trưởng!" Có người gọi với ra từ phòng phẫu thuật. Giọng nói không lớn, có vẻ như sợ làm người bên trong tỉnh giấc, thế nhưng lại cực kì kích động, "Ngài mau vào xem thủ trưởng phu nhân đi ạ!"Tục Nghiêu tưởng Nhạc Dao xảy ra vấn đề gì, vọt vào trước để xem. Anh nhìn thấy búp bê đưa cho Nhạc Dao đang phát sáng.Bùa bình an đang phát sáng. Vầng sáng kia bao bọc vùng bụng của Nhạc Dao, giống như một lớp dù bảo vệ ôn nhu.Các bác sĩ hỏi: "Thưa viện trưởng, tiến hành giải phẫu thế nào bây giờ ạ?"Viện trưởng Lưu nói: "Đừng vội, quan sát thêm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gấggas