93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tục Nghiêu có năng lực khác hẳn với người bình thường, cũng cực kì đẹp trai. Người này còn có thể lấy ngón tay làm bút vẽ, tự mình mang theo linh lực.

Mà bọn họ có qua lại với nhau từ khi nào ấy nhỉ...

Nhạc Dao dùng kí ức của cả hai đời nghĩ cũng không ra. Cậu chỉ nhớ rõ Tục Nghiêu là bạn đời kiếp này của cậu, là cha của con cậu. Còn thân phận của anh, chẳng lẽ là Diêm Vương hàng thật giá thật?!

Pháp ấn kia cậu từng thấy ở chỗ sư phụ rồi, cậu biết đấy là pháp ấn của Diêm Vương. Sao có thể?

Nhạc Dao nghiêm túc nhìn chồng: "Ý anh là, trừ kiếp này thì chúng ta cũng từng gặp nhau ở một kiếp khác rồi ấy hả?"

Tục Nghiêu: "Ừ."

Nhạc Dao: "Cơ mà tại sao một chút ấn tượng nhỏ em cũng không có? Là chúng ta ở một thế giới khác sao?"

Tục Nghiêu nghĩ một lúc: "Em chưa gả đi, thế nhưng trong lòng chúng ta đã thừa nhận nhau rồi."

Nhạc Dao: "... Anh đùa em à? Sau đó chúng ta tại sao lại không về chung một nhà?"

Tục Nghiêu ôm lấy Nhạc Dao, không lên tiếng.

Rất kì quái, Nhạc Dao đột nhiên cảm thấy nhói đau một trận trong lòng, giống như có người miễn cưỡng đục một lỗ trong tim cậu còn chưa đủ, nhất định phải kéo ra bằng được. Cậu thấy hơi khó thở, nắm chặt tay Tục Nghiêu.Giống như có chuyện gì đó cực kì quan trọng nhưng rơi vào lãng quên, thế nhưng cậu một chút ấn tượng cũng không có. Người lợi hại như vậy, nếu như cậu có cơ hội gặp gỡ thì sao lại không nhớ gì?Không đúng, nếu như ở thế giới khác thì cậu không nhớ cũng bình thường. Dù sao xuống cõi âm cũng làm hớp canh Mạnh Bà, chuyện cũ quên sạch sành sanh. Không bình thường ở chỗ Tục Nghiêu có ấn Diêm Vương thì sao lại phải tách khỏi cậu, chẳng nhẽ Diêm Vương thì không được nói chuyện yêu đương?"Ở kiếp mà anh nhắc tới thì em là ai? Tại sao kết cục của chúng ta lại là chia lìa?""Em vẫn là Nhạc Dao." Tục Nghiêu vuốt thuận theo tóc Nhạc Dao, "Nhưng cũng là đứa con của Phong Đô đại đế.""Phốc! Hahahahahaha?!" Nhạc Dao phì cười, cười rồi thì cứ cười đến đau bụng cũng chả kìm nổi, "Sếp của em bữa trước ăn rồi uống phải cái gì rồi?"Điên à? Dám gọi cậu là con trai Phong Đô đại đế. Anh ấy không biết Phong Đô đại đế là vị thần ở cấp bậc nào hả?Phong Đô đại đế, cũng chính là thần linh tối cao dưới Minh Giới, Thập điện Diêm Vương cũng chả to bằng!"Thời điểm này tôi sao có thể uống rượu?" Tục Nghiêu nói, "Em thật là, một chút kí ức nào cũng không có hả?""Đúng mà, mấy thứ anh nói em chẳng có tí ấn tượng nào hết. Hơn nữa, nếu kiếp trước em là con trai của Phong Đô đại đế, vì sao kiếp trước em lại phải sống khổ sở tới vậy? Hạ phàm rồi bị vứt bỏ, nghĩ cũng thấy không thể?"Ai dám vứt bỏ con trai Phong Đô đại đế? Chán sống hả?!"Vì em ở chung một chỗ với tôi." Tục Nghiêu nói, "Vì chúng ta ở chung một chỗ với nhau nên mới bị chia tách. Em vốn là linh hồn thiện lương sạch sẽ nhất, thế nhưng cố tình lại gặp phải tôi.""Là sao? Anh vấy bẩn em?""Em nói như vậy cũng không phải không được." Tục Nghiêu đáp lại, "Tôi là quỷ vương núi Phong Đô, em là Thái tử Minh Giới. Tôi thích cuộc sống tản mạnh tự do tự đại, em lại bị chỉ định trở thành người đứng đầu tại Minh Giới. Em không thể yêu bất kì ai, cho tới khi em tiếp nhận Minh Giới hoàn toàn.""Thế nhưng em lại thích anh.""Đúng rồi.""Tục tiên sinh tính đổi nghề qua thành người kể chuyện đấy hả?" Nhạc Dao an ủi, "Anh yên tâm, em không đau tới vậy đâu, không cần kể chuyện mua vui dời sự chú ý. Anh không nghĩ lại à, nếu em là thái tử Phong Đô thì tại sao linh lực của em lại kém anh một bậc? Thế nhưng em chẳng có chút linh lực nào, muốn dùng còn phải đi vay mượn khắp nơi. Nói anh là Thái tử Phong Đô còn tin được."Tục Nghiêu: "Xin lỗi..."Nhạc Dao: "Anh xin lỗi cái gì?"Tục Nghiêu muốn ôm Nhạc Dao vào lòng nhưng sợ đụng tới vết thương, chỉ dám nắm tay thật chặt. Anh không giải thích gì, chỉ cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.Nhạc Dao thấy Tục Nghiêu cứ kì kì. Quỷ vương thì tại sao trên tay lại có pháp ấn của Diêm Vương? Diêm Vương và Quỷ vương, khác nhau lắm đấy. Đều là vua, thế nhưng một người có thể hành pháp, một người thì không!Nhưng cậu được tận mắt thấy ấn Diêm Vương nè!Nhạc Dao đã biết Tục Nghiêu làm thế nào trực tiếp dùng bút vẽ bùa, bùa vẽ ra làm sao có uy lực lớn tới vậy, cậu đoán mệnh cho anh không ra. Ừ thì người ta có linh lực đấy thôi.Tục Nghiêu phát hiện vợ anh cứ nhìn nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Sao thế?"Nhạc Dao trả lời: "Sư phụ từng nói, người cai quản Minh Giới không già thì cũng xấu, nghe khá đáng tin. Giờ thì phát hiện ra, ông ấy toàn nói nhăng nói cuội không. Chồng của em đẹp trai ơi là đẹp trai còn gì. Nói ngược lại, thân phận anh như vậy thì chúng ta càng phải thắt chặt việc kiến thiết địa phủ đúng không? Các vị Diêm Vương khác vẫn còn chứ? Tại sao cõi âm lại hỗn loạn như vậy?"Tục Nghiêu nói: "Việc trùng kiến là tất nhiên. Nhưng đợi em khỏe đã rồi tính tiếp, giờ thì nghỉ ngơi cho tốt."Nhạc Dao: "Em còn phải nằm viện bao lâu nữa?"Cậu biết thuốc làm liền vết thương và gel đắp vết thương nơi này rất tốt, miệng vết thương khép lại rất nhanh.Tục Nghiêu: "Sau ba ngày có thể xuống giường hoạt động, chỉ cần không làm động tác mạnh là được rồi. Thời gian này đám nhóc vẫn cần được bệnh viện chăm sóc, em có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Chờ tới khi các con được đón về nhà, lúc ấy tới phiên em phải vất vả rồi. Tôi khi còn bé khá nghịch ngợm, các con khẳng định cũng như vậy đấy."Nhạc Dao tưởng tượng một chút. Nghịch thì nghịch, cứ khỏe mạnh là được rồi, vất vả cũng xứng đáng.Đám nhóc giống như đang ngủ, ngoan ngoãn nằm trong lồng giữ nhiệt, thỉnh thoảng mới cựa quậy một chút. Nhạc Dao chăm con một lát thì buồn ngủ theo. Dù sao thân thể cũng bị dao kéo mổ xẻ qua nên cảm thấy hơi giả dối, sau khi tỉnh dậy có thể cùng Tục Nghiêu trò chuyện một lúc lâu là do thuốc tốt.Sau khi Nhạc Dao ngủ rồi, Tục Nghiêu đi ra ngoài một lát. Anh liên lạc với Đường Diệp hỏi về tình huống tại Vodape.Đường Diệp lúc này trợn tròn mắt. Anh nghĩ quân ta sẽ thắng, hiển nhiên rồi. Thế nhưng chẳng ai nghĩ sẽ thắng theo cách này!Kẻ thù vs kẻ thù!"Chú em chơi chiêu này có thấy xấu hổ không?" Đường Diệp vừa húp mì vừa hỏi, "Rốt cuộc là tại sao? Tôi để ý, đám kia cũng 1 2000 mống đấy."Thú nhân mà, sức chiến đấu khá tốt."Bọn chúng biết trụ sở có quân đoàn vong linh nên không dám đánh gần, tôi thẳng thắn nhờ vả Tống Hòa và Bối Hồng Lợi kéo quân đến tìm bọn chúng." Tục Nghiêu nói, "Bên cạnh Nhạc Dao có vài người bạn đứng đắn lợi hại. Không tính lão Dung, chú em cũng thấy rồi đấy, Bối Hồng Lợi so với ông ta còn lợi hại hơn. Nhìn thấy rồi chứ nhỉ?""Đâu chỉ thấy."Đường Diệp nghĩ lại một màn Bối Hồng Lợi và Dung Quý nhập xác điều khiển sĩ quan thú nhân quậy tung doanh trại, có thể so với phim dã sử tinh tế!"Khoảng bao lâu mới có thể trở về?""Chắc cũng phải ba ngày đấy. Vạn Đắc Khánh muốn bỏ trốn, tôi sai người đi bắt gã lại. Còn đám thú nhân kia cũng chẳng được cái vẹo gì, thế nhưng vẫn cần người thu dọn lại khu hầm mỏ rồi mới đi được."Trải qua vài ngày chiến tranh Vodape đã trở nên hỗn loạn, muốn khôi phục thì cần một chút thời gian."Quay lại sẽ nhắc Yến Kiệt về trước." Đường Diệp nói, "Hệ thống tại mỗi trạm gác cần phải nâng cấp."Trước kia hằng năm Tục Nghiêu cũng từng tới Vodape nên cũng hiểu tình huống tại khu mỏ ra sao, không ngăn cản. Mấy ngày kế tiếp Đường Diệp tiếp tục thu dọn chiến trường, Yến Kiệt mang theo 2/3 quân số quay về trụ sở chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gấggas