7+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7


"Tiên sinh, ở đây tộc trưởng đều được an táng ở thánh địa, chúng ta có thể trực tiếp tới thẳng thánh địa không?" HeeChul gọi YooChun đang có ý muốn vào trong thôn tộc lại.

YooChun đứng yên không đáp, nhìn cổng thành thông vào thôn tộc trước mắt, vẫn có ý muốn, tiến vào trong. .

Khởi bước tiến vào trong, vừa vào trong tộc thì phát hiện, cổng thôn tộc, đã đứng đầy người, trong tay đều cầm gậy gộc cùng khí giới, dường như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ứng chiến nhìn chòng chọc vào bốn người vừa vào thôn tộc.

"Đại nhân vì sao còn muốn tới nơi này, "Anh Nha" của chúng tôi đã bị đại nhân lấy đi, vì sao còn muốn tới nơi này. . Lần này, lại muốn tới lấy gì nữa. . ! Chúng tôi ở đây đã không còn anh nha hay trân bảo quý báu gì nữa, đại nhân, vì sao lại không chịu buông tha chúng tôi. . . để chúng tôi có được cuộc sống yên bình. ." Người như là đầu lĩnh mở miệng hô.

HeeChul cùng HanKyung kỳ quái liếc mắt nhìn nhau. . . Vì sao bọn họ lại chuẩn bị sẵn hết mọi thứ. . . sao bọn họ lại biết tiên sinh sẽ đến. .

YooChun bình tĩnh nhìn tộc dân trước mắt, ánh mắt đầy oán hận nhìn thẳng vào mình, sau đó từ tốn đi về hướng người đầu lĩnh. Thì lại bị JunSu khoác tay giữ lại, "Tiên sinh, bọn họ thoạt nhìn rất hung tợn. . . Ngài đừng qua đó. ."

YooChun nhìn đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ của JunSu, sau đó khẽ mở tay cậu ra, "Không có việc gì, JunSu ngoan ngoãn đứng ở đây. . ."

Một lần nữa xoay người tiến về phía người đầu lĩnh.

"Thỉnh để ta đi gặp tộc trưởng."

"Tộc trưởng đã qua đời, ngài còn muốn thế nào, vì sao vẫn không buông tha người! !. ."

"Ta biết người đã qua đời, cho nên. ." Vẫn chưa nói xong. .

"Không thể. . . Tuyệt đối không thể. . . Không thể để hắn đi gặp tộc trưởng. ." Những tộc dân phía sau bắt đầu gầm rú, giơ cao khí giới trong tay, biểu thị sự tức giận của mình.

HeeChul rút súng ra, hướng lên trời nả một phát súng,

"Phanh" một tiếng. .

Các tộc dân ngay lập tức đồng loạt yên lặng.

Là súng. . Tộc trưởng chính là vì vậy mới. . .

YooChun quay đầu liền thấy JunSu đang ngồi xổm xuống đất bưng kín hai tai, có vẻ như rất sợ hãi. Cau mày trừng mắt liếc HeeChul, "Thu lại."

HeeChul bất đắc dĩ đành thu súng lại.

"Có chuyện này, ta phải nói rõ, khi đó, ta không hề đem "Anh Nha" đi, về phần vì sao nó lại biến mất, ta cũng không rõ, lần này đến đây, thuần túy là vì muốn gặp tộc trưởng một lần, còn nữa. . . Ngày đó những tộc dân. . . Dù sao khi đó cũng bởi vì ta mới. . ."

"Thưa không, đại nhân, rất xin lỗi, tất cả người trong thôn tộc sẽ không nguyện ý, chúng tôi nhớ rất rõ vì sao 356 mạng tộc dân lại phải đổ máu trên thánh địa, chúng tôi vô pháp tha thứ những gì đại nhân ngài gây ra, rất xin lỗi, thỉnh ngài rời khỏi, bằng không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. . ." Người đầu lĩnh nói đến đây thì bắt đầu rơi lệ, những tộc dân phía sau đã sớm không nhịn được rơi lệ. Nhưng vẫn rất cảnh giác nhìn bọn người YooChun.

. . . . . .

"Tiên sinh, ngài quyết định rồi sao? Cứ như vậy rời đi?" HeeChul sốt ruột nhìn YooChun lặng lặng bỏ lên xe. Chỉ bằng thứ gọi là 'khí giới' trong tay tộc dân, căn bản vô pháp chống lại mình, tiên sinh lại cất công từ xa đến đây, lại không làm được gì mà phải quay về. Vậy không giống tác phong làm việc của tiên sinh chút nào.

"Heechul, ít nói vài câu, tiên sinh làm việc, ngài hiển sinh biết sắp xếp." HanKyung kéo Heechul nói.

"Thế nhưng. . ."

"Được rồi, mau lên xe." HanKyung thúc Heechul ngồi vào xe.

"Về nhà khách trước. Ngày mai sẽ trở lại." YooChun hạ lệnh.

"Vâng. ."


JunSu nhìn YooChun ngồi trầm tư trên sôpha, trong lòng có nhiều nghi vấn, vì vậy bèn ngập ngừng lên tiếng hỏi.

"Cái đó. . Tiên sinh. . Tôi có thể hỏi ngài vài vấn đề không. . .?"

"Chuyện gì. .?"

"Chính là. . Hôm nay người kia nói 356 vị tộc. ."

"Câm miệng!" YooChun đột nhiên thay đổi biểu lộ lúng túng thành quát lớn.

JunSu sợ hãi nhìn YooChun, "Tôi. . ."

"Cút đi. ."

"Xin lỗi, tiên sinh. . Tôi chỉ là. . ."

"Ta kêu ngươi cút ra ngoài, có nghe hay không. . !" YooChun điên cuồng hét lên rồi đứng dậy trừng mắt nhìn JunSu.

". . Vâng. ." Đôi mắt JunSu ngấn lệ chạy ra khỏi phòng. .

YooChun ngồi trên sô pha thật lâu, cứ ngồi như vậy, cho đến đêm khuya. Anh không thể cứ thế mà quay về. . Nếu cứ thế mà quay về, anh không thể an lòng. . . Mặc kệ thế nào, hay là cứ đi thẳng vào thánh địa. .

Đứng dậy, mở cửa phòng, vừa bước ra, thì phát hiện JunSu đang nằm co ro bên cạnh.

"Rõ là một đứa ngốc. ." Nhẹ giọng thầm trách.

"Cậu ta chỉ là lo lắng cho tiên sinh, sợ tiên sinh có cần gì, bản thân sẽ biết ngay. Cho nên đòi ngồi đợi ở đây. . Kết quả là lăn ra ngủ. ." HanKyung đến gần nói.

YooChun không nhiều lời bế lấy JunSu đi vào phòng, sau đó đi ra đóng cửa phòng lại. .

"Tiên sinh, thỉnh cho phép tôi đi cùng ngài. . Chung quy khi đó người nổ súng là tôi. . . Hơn nữa, tôi cũng thấy kỳ lạ, rất muốn biết "Anh Nha" vô cớ biến mất tột cùng chuyện gì đã xảy ra. .?"

"Đi thôi."



JunSu nằm trên giường khẽ trở mình, từ từ tỉnh lại. "A!. . . Mình sao lại ngủ trên giường. . . Hỏng rồi. . . mình hình như thật sự bị mộng du! Hôm qua rõ ràng. . . A! Tiên sinh không ngủ ở đây. . . Nói như vậy thì đúng là đã sớm tỉnh lại. . . Vậy ngài ấy còn không biết chuyện mình bò lên giường sao. . Làm sao bây giờ. . . . Nhất định sẽ bị mắng nữa cho xem. . .

"Sáng sớm đã la thất thanh rồi, nhanh rời giường đi, tiên sinh họ đợi ngươi rất lâu rồi." HeeChul mở cửa đi vào.

"Hả? HeeChul hyung, chuyện gì thế. .?"

"Thật là, đang đợi ngươi đấy, phải về phủ bá tước." Thật là, tiên sinh sao không có chúng ta gọi cậu ta dậy, vừa ngủ liền ngủ tới trưa, khiến chúng ta phải đợi từ sáng sớm. . .

"A. . Ô. . xong ngay đây. ."



"JaeJoong hyung. ." JunSu theo YooChun vào trong phủ, vừa vào đại sảnh nhìn thấy JaeJoong, liền phấn khích vội vàng chạy lại.

"Ha ha. . Tiểu Su nhất định là rất mệt phải không, nhân lúc bây giờ không có việc gì làm, về phòng nghỉ ngơi đi. ."

"Dạ! Thật sự mệt chết đi được. . Em trở về phòng đây."

"Uh. . . Mau đi đi. ."

Sau khi nhìn JunSu rời khỏi, JaeJoong nhìn YooChun đang nhắm mắt ngồi trên sôpha. Chỉ khi trong tâm phiền muộn, tiên sinh luôn yên lặng ngồi trên sôpha như thế. .

"Tiên sinh. . hay là về phòng nghỉ ngơi một chút đi."

"Hai ngày nay có phát sinh chuyện gì không?"

"Chỉ có hôm qua, Elisa công chúa có tới. ."

"Sao lại chạy tới đây, có nhắn gì không?"

"Thưa không, biết ngài không ở đây, ngồi ở đây một lát liền trở về."

"Uh, biết rồi."

"Tiên sinh. . . . ."

"Hiện giờ đừng hỏi gì nữa hết."

"Vâng. ."



"Có người thừa dịp HanKyung hyung vắng mặt, thì lười biếng trốn việc đây mà. ." JunSu ló đầu ngó vào phòng, nhìn ChangMin ngồi quay lưng bên bàn chăm chú đọc sách.

"A. . . JunSu! Là cậu. . . Cậu đã về rồi. ." ChangMin hưng phấn đứng lên, chạy ra cửa.

"Hì hì. . Đúng vậy. ."

"Tôi lo lắng gần chết. . Cậu không việc gì chứ. .?" ChangMin có chút kích động kéo JunSu vào phòng.

"Uh, không có việc gì. . . Chẳng qua, tôi giờ mệt quá. . Muốn ngủ. . Tôi ngủ một lát nhé. ."

"Ngủ. .? Chờ một chút. ." ChangMin lôi kéo JunSu đang muốn bò lên giường." Cậu theo tiên sinh đi đâu vậy?"

"Hả. . Chỗ đó. . Tôi cũng không biết nữa. . Hm. . Tôi buồn ngủ quá. ." JunSu co người rút vào chăn.

"JunSu à. . Ngồi dậy nói tôi nghe một chút đi. ." ChangMin chưa từ bỏ ý định kéo JunSu ra khỏi ổ chăn.

"A! ! Đúng rồi. . !" JunSu đột nhiên ngồi bật dậy, hại ChangMin có hơi hoảng sợ.

"Làm sao vậy?"

"Chuyện là. . . Tôi hình như bị mộng du. ."

"Hả. . . Mộng du? ? ?"

"Uh~! Mộng du! Có lần từ trên sôpha bò lên giường, có lần ngủ mơ ngoài phòng lại bò lên giường trong phòng! Thật sự rất không ổn. ." JunSu rầu rĩ nói.

"Thật. . Thật vậy sao?"

"Uh! May mà tiên sinh không phát hiện. ."

"Tiên sinh?"

"Uh. . Tôi bò lên giường tiên sinh rồi. . Sáng tỉnh lại mới phát hiện!! A. . . Tôi buồn ngủ quá. . Tôi muốn đi ngủ. ."

". . ." ChangMin không nói gì nhìn JunSu chui vào chăn.

Mộng du? . . . .

(beta reader: Bông)

8


"Nặng. . . Nặng quá à. . ." Junsu ôm một bao khoai tây lớn, thật khó khăn để có thể đi lại trên mặt tuyết.

"JunSu. . . Sao đi vác đồ lại không nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu. . ." ChangMin đặt túi sang một bên.

"Cảm ơn. . . Cảm ơn ChangMin. . ." JunSu chẳng còn chút hơi sức nào.

"Thật là. . . Mệt đến thế này. . . Trần đại thúc lại chỉ gọi mỗi mình cậu đi vác, vừa nhìn đã biết cậu không đủ sức rồi. . ." ChangMin khàn giọng tức giận vừa bắt đầu dùng sức nâng túi lên, vừa nhìn JunSu nói. .

"Ha ha. . . Đúng lúc tôi không có việc làm mà." JunSu cười cười.

"Gì chứ, tôi thấy hình như ông ấy cố ý nhằm vào cậu! Cậu xem từ sáng sớm, cũng chỉ có cậu bận bịu cho đến giờ mãi chưa xong! Được rồi, cậu đã ăn điểm tâm chưa. .?"

"Vẫn. . Chưa, sau khi đem khoai tây về chắc có thể được nghỉ ngơi một chút. . . Chúng ta đi nhanh một chút. . . Tôi đói lắm rồi. . ." Bụng từ sớm đã đói vô cùng. . thế nhưng Trần đại thúc lại rất hung dữ. . . chỉ là nói sau khi ăn điểm tâm sẽ làm việc, dè đâu bị ông ấy mắng cho một trận, còn nói mình chỉ biết ăn, không muốn làm việc. . . Mình thiệt không có mà. . .!"

Bất quá. . . Hình như mình thật sự chỉ nghĩ tới ăn. . Ai~~~ đói quá. . .

"Rốt cục tới rồi. . ." JunSu thở dốc vác bao khoai tây đặt xuống đất, vội vàng đi tìm đồ ăn. . .

"Hở. . .? Sao lại không có. . ." Trong nồi sao lại trống không. . . . JunSu cầm nắp nồi đứng ngẩn ra.

"Gì thế. .?" ChangMin đi tới, sáng sớm cả một tô cháo lớn, sớm bị họ quét sạch hết. ."Trần đại thúc. . Còn gì khác để ăn không, JunSu vẫn chưa ăn điểm tâm. ."

"Mọi người đều ăn xong đi làm việc cả rồi, ai bảo nó chạy tới chạy lui nên mới về muộn." Đầu đội mũ trù sư, rung chân ngồi tựa lên ghế miệng gặm quả táo.

"Cũng bởi do ông. . . Biết rõ tuyết vừa rơi, lại bắt JunSu đi khuân vác một mình, cậu ấy sao có thể vừa làm vừa ăn được chứ. .!"

"Shim ChangMin, ngươi đúng là không biết lớn nhỏ! ! Hả. ." Đứng lên gầm gừ một trận, nước táo trong miệng phun ra khắp nơi, ChangMin cau mày nhìn người trước mắt, thật đáng khinh. .

"ChangMin à. . bỏ đi." JunSu lôi kéo ChangMin đang cảm thấy bất bình cho mình, "Tôi trước đây cũng không được ăn điểm tâm, dù sao cũng quen rồi. Mau mau làm việc. . . Sẽ nhanh tới bữa trưa thôi. ."

"Không được, không ăn gì sẽ không có sức làm việc. ." ChangMin vẫn thấy bất bình.

Ba người vẫn căng thẳng như thế ở trù phòng, những người khác mặc dù đang làm việc, nhưng tựa như đang xem hí kịch đứng cạnh Trần đại thúc góp phần châm dầu vào lửa, "Cũng không phải đại gia tôn quý gì, không ăn một bữa sáng có gì ghê gớm. ."

"Vậy các người nhịn thử xem!" ChangMin tiếp tục quát lớn.

"Shim ChangMin, ngươi thật đúng là lo chuyện bao đồng. Nên biết rằng, trù phòng này là do ta quản, ta muốn sao thì muốn, đem đống này toàn bộ rửa sạch cho ta." Trần đại thúc chỉ vào đống bát chất chồng ra lệnh.

"Chuyện gì xảy ra. .?" JaeJoong cau mày đứng ở cửa, đưa mắt nhìn giữa JunSu và ChangMin.

"JaeJoong hyung. . ." Hiện giờ JunSu thấy JaeJoong tựa như thấy vị cứu tinh.

"Tiểu Su, sao vậy?" JaeJoong đi về phía JunSu.

"Bọn họ cố tình ăn sạch bữa sáng, JunSu vẫn chưa ăn sáng. Hắn còn bắt một người yếu ớt như JunSu khuân vác đến mệt rã người. . ." ChangMin bất mãn nói với JaeJoong.

Thấy JaeJoong nhìn mình chằm chằm, Trần đại thúc không khỏi toàn thân run rẩy. Không đợi JaeJoong lên tiếng, liền vội vàng mở miệng, "Rất xin lỗi. . Sẽ không có lần sau. . . Thỉnh tha thứ. . ."

"Trần thúc, người ở trù phòng làm cũng không ít năm, ta hi vọng chuyện như thế này sẽ không tái hiện nữa." JaeJoong lạnh nhạt nhìn hắn, quay người lại ôn nhu nhìn JunSu, "Chúng ta đi. . . Tiên sinh kêu hyung dẫn em tới."

"A. . . ." Tiên sinh?

JunSu bị JaeJoong lôi tới cạnh Trần đại thúc rồi ngừng lại, "Làm lại phần điểm tâm của JunSu mang lên."

"Vâng. . ." Trần đại thúc thất bại cúi đầu đáp lời.

JunSu bị lôi ra khỏi cửa thì quay đầu lại nhìn ChangMin, ChangMin chỉ mỉm cười rồi khẽ khua tay bảo cậu cứ đi đi, trong mắt JunSu ngập tràn cảm kích tươi cười đáp lại ChangMin.

"JaeJoong hyung, tiên sinh tìm em có việc gì sao?" Đối mặt với tiên sinh, luôn cảm thấy sợ hãi. . .

"Không biết, tiên sinh không nói thêm gì với hyung hết. . ."

"À. . ."

Không xong. . . đúng là tiên sinh đã sớm phát hiện chuyện mình bò lên giường, hiện giờ muốn bắt mình tới tra hỏi đây mà. . . Ô. . . Tiêu rồi. . .


"Tiên sinh, tôi đã đưa JunSu tới. ." JaeJoong đứng trước cửa phòng YooChun khẽ gõ vài tiếng.

"Vào đi." YooChun ở trong phòng đáp.

JunSu đi phía sau JaeJoong vào phòng, vẫn cúi đầu. . Trong lòng nghiền ngẫm phải giải thích thế nào. . .

"Ngươi đi nói với HanKyung, JunSu sau này không cần làm việc tại trù phòng nữa." YooChun ngồi trên sôpha cạnh bàn làm việc, giương mắt nhìn JaeJoong. Nhưng khóe mắt lại liếc sang JunSu vẫn đang cúi đầu.

"Vậy JunSu. . .?" JaeJoong khó hiểu vấn.

"Sau này cậu ta sẽ ở đây hầu hạ ta."

"A. . . ." JaeJoong kinh ngạc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của YooChun, "Thế nhưng. . . JunSu, cái gì cũng không biết. . Tôi sợ. . ."

"JaeJoong, ngươi nhiều lời quá." Sao lại không phản ứng. . . Sợ rồi sao?. .

"Rất xin lỗi, tôi đã hiểu." JaeJoong nói xong liền định rời khỏi phòng. JunSu kéo góc áo JaeJoong lại, sợ hãi nhìn JaeJoong, tựa như nói, hyung. . . Đừng để em ở đây một mình. . . Tiên sinh khi nổi giận rất hung tợn. . . Cậu vẫn nhớ rất rõ. . .

JaeJoong cho rằng JunSu căng thẳng vì sợ đối mặt với tiên sinh, vỗ vỗ tay JunSu, tựa như để cậu yên tâm, rồi đi đến mở cửa, cửa vừa mở ra, liền thấy Trần đại thúc bưng điểm tâm đứng lưỡng lự trước cửa, đoán là đang sợ tiên sinh đã biết chuyện sẽ trách phạt nên không dám vào.

JaeJoong một lần nữa quay vào trong, "Tiên sinh, có thể để JunSu ăn sáng trước không?"

YooChun nhanh chóng nhìn thấy Trần đại thúc đứng ở ngoài cửa, cau mày hỏi, "Sao bây giờ vẫn chưa ăn sáng?"

Trước đó thấy cậu khó khăn vác một túi lớn gì đó trông rất nặng đi trên tuyết, lúc đó nếu không đột nhiên xuất hiện người nào đó, thật muốn tiến lại đem xé nát thứ trong túi rồi vứt đi, nhìn thân cậu nhỏ gầy yếu ớt, sao có thể làm việc nặng nhọc như thế được. . .

Thế nhưng! Cậu cư nhiên vẫn chưa được ăn sáng. . . Không lẽ công việc đó nhọc nhằn đến như vậy sao. . .?

Không được. . . Quả nhiên không thể cậu ở lại trù phòng. .

"Để hắn mang vào, còn ngươi, xuống trước đi."

"Vâng." Sau khi JaeJoong ra ngoài, Trần đại thúc bưng bàn tử vào. Đặt trên bàn tròn nhỏ bên cạnh.

"Ngươi là quản sư trù phòng?" YooChun nhìn Trần đại thúc hình như có chút bất an hỏi.

"Đúng. . . Đúng vậy, thưa tiên sinh."

"Vì sao Kim JunSu đến giờ vẫn chưa ăn sáng?"

"Là. . . Là bởi vì. . ." Làm sao bây giờ. . . Nên nói thế nào. .

"Bởi vì tôi làm việc chậm chạp, bọn họ không biết, lúc về, bữa sáng đã bị ăn sạch. . ." JunSu vội vàng nói giúp Trần đại thúc, không thể hại Trần đại thúc bị tiên sinh mắng được. .

"Có đúng không. .?" Ánh mắt YooChun sắc lẻm nhìn Trần đại thúc, "Lui xuống."

"Vâng. . Vâng!" Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi phòng.

Trong phòng bỗng nhiên yên ắng, JunSu luôn yên lặng giương mắt nhìn YooChun ngồi ở đằng kia, không dám nhìn mặt, vừa tới cằm lập tức cúi đầu xuống.

Rốt cuộc, đứng lên rồi. . Lại đây rồi. . Ô. . Muốn tra hỏi mình đây mà. .

Cúi đầu, chỉ nhìn thấy bàn chân tiên sinh đang đứng trước mặt mình, A. . . Sao lại kéo tay mình. . . A. . . Muốn kéo tôi đi đâu. . .?

Bị kéo đi vài bước thì bị ấn ngồi trên ghế, trước mắt là bữa sáng Trần đại thúc vừa để ở đây.

JunSu trợn to mắt ngẩng đầu lên nhìn YooChun.

"Ăn đi. . . ." YooChun nhìn JunSu, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn mình. . .

". . . . Vâng! Cảm ơn tiên sinh. ." Hạnh phúc cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn. Mặc kệ ra sao. . Ăn trước rồi tính. . Đói sắp chết rồi. . .

Nhìn JunSu ngốn nga ngốn nghiến, YooChun khẽ cười đứng dậy, rót một ly sữa đặt cạnh bàn tử. Sau đó lại ngồi xuống, tiếp tục nhìn cậu ăn. .

Không biết vì sao, chỉ khi nhìn thấy JunSu, lúc nào cũng khiến anh quên đi mọi tạp niệm trong lòng và chỉ hết lòng quan tâm tới sự tồn tại của cậu. . .

Hai ngày nay, từ khi từ tộc Xiah trở về, đã bị không ít chính sự rối ren cuốn lấy, nhưng bỗng dưng trong tâm trí mình lại luôn luôn xuất hiện bóng dáng tiểu gia hỏa này. . .

A. . Ăn no quá. . . JunSu thỏa mãn buông đôi đũa trong tay xuống.

"Uống sữa đi. . ."

"Hả? À. . . ." Ăn no quá à. . . nhưng tiên sinh nói phải uống. . . Cầm lấy ly thoáng cái uống sạch sẽ. Tiên sinh sao đột nhiên lại không hung dữ. . .

"Tiên sinh, tôi ăn xong rồi. . . Tiếp theo, muốn tôi làm việc gì?" Phải chăm chỉ làm việc. . . Không thì lại nói tôi lười biếng! !

YooChun không nói đứng dậy, cầm lấy khăn tới gần JunSu, cúi người xuống, giúp cậu lau đi vết sữa sót lại trên mép.

JunSu giật mình sững sờ nhìn YooChun, tiên sinh áp sát. . . Gần quá. . .

Lồng ngực bỗng ngột ngạt. . . A. . . Mặt hình như đang bốc cháy. . .

"Tiên sinh! !" JunSu đột nhiên đứng bật dậy, YooChun bị dọa lui về sau hai bước. Nhìn JunSu.

"Sữa có bị quá hạn không. . . Tôi uống vào đột nhiên chảy mồ hôi rất nhiều. . ."

. . . . .

"Tiên sinh, giấy tờ trên bàn đã được sắp xếp xong rồi, phải làm gì nữa ạ?" JunSu đi tới cạnh sôpha, nhìn YooChun đang uống cà phê.

Cuối cùng! ! Nhịn không được đứng lên, trừng mắt nhìn JunSu, cứ như vậy mấy lần rồi. . ." Chỗ nào cần dọn thì dọn đi, dám hỏi thêm một câu nữa, ta sẽ. . .!"

"Nhưng. . . Tôi sợ lỡ có gì sơ suất, vậy sẽ rất gay go. Cho nên mới hỏi ngài. ." Cúi đầu sợ hãi nói.

YooChun cúi đầu, thở dài, chỉ chỉ bình hoa trên tủ, "Lau sạch cái kia."

"Vâng! Được!" JunSu nghe được chỉ thị, lập tức cao hứng chạy vào phòng tắm, chạy ra với cái khăn ướt trên tay, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ lau chùi bình hoa. Trong lòng âm thầm cảm thán, bình hoa thật đẹp. . .

"Ai. ." YooChun lần thứ hai thở dài ngồi trở lại lên sôpha, nhấm nháp cà phê thượng hạng.

"Tiên sinh, ngài thường ngày luôn nhàn rỗi thế này sao?" Tâm bé nhỏ của JunSu thắc mắc, vì sao tiên sinh chỉ ngồi ở đây uống cà phê, có thể ở một phòng lớn mà đẹp như thế này. . . Thật sự rất hạnh phúc. . .

"Thế nào, ta ngồi đây khiến ngươi chướng mắt?" Ta đang nói cái gì. . Ở đây chính là phòng ta. . . Chẳng qua, đúng thật là không muốn rời khỏi đây. . .

"Không. . . . Không phải như thế. . ." JunSu vội vàng hoang mang vung tay phủ nhận, nhưng vừa vung tay, tay va vào bình hoa bên cạnh. . .

"A. ." Một tiếng thét chói tai, hai tay hoảng loạn với ra hy vọng có thể bắt được, nhưng vẫn phí công.

"Cách cách" một tiếng, bình hoa vẫn rơi trên mặt đất, vỡ tan tành. JunSu kinh hoảng nhìn YooChun, vội vàng ngồi xổm xuống định nhặt mảnh vỡ lên. Nhưng vừa nhặt được hai mảnh, đã bị một kình lực nhấc lên, đứng vững lại mới biết được đó là YooChun.

Không xong, tiên sinh nhíu mày rất chặt, nhất định là rất sinh khí, bình hoa đẹp như thế, nhất định rất quý giá!

"Rất. . Xin lỗi, tôi không cố ý. . Thật sự, do không cẩn thận, tôi. . Tôi sẽ đền cho ngài! Được không?"

"Đền? Ngươi có tiền sao?" Không nghiêm túc nhìn JunSu kinh hoảng nói năng lộn xộn, cứ thích trêu đùa cậu như thế, dù vừa rồi rất lo lắng cậu sẽ bị cứa phải. . .

"Không có."

Phì, nói cứ như là. . .

"Thế nhưng, tôi có thể giúp tiên sinh làm nhiều việc, sau đó, tiên sinh cho tôi tiền công, như vậy không phải là có thể mua lại cho tiên sinh một chiếc bình mới rồi sao?" Uhm uhm, nhất định là như thế. . .

"Ồ, Kim JunSu, ngươi không lẽ đã quên ngươi là người hầu nhà ta sao? Ngươi ở đây làm bất cứ công việc gì đều là lẽ dĩ nhiên, mà ngươi, lại còn dám đòi ta tiền công?"

"Không! Không phải thế, không phải là đòi hỏi, chỉ là. . . nghĩ nếu được tiền, sẽ bồi thường bình hoa cho tiên sinh. Tiên sinh nhất định rất thích bình hoa này đúng không, nhìn ngài rất sinh khí. . . Thật sự, rất xin lỗi."

Lão Thiên nhân. . . Ngốc quá đi. . . Ai lại đi thích bình hoa vỡ chứ. . .

"Được rồi được rồi, bình hoa còn nhiều mà, cũng không phải loại hiếm lạ gì, ném những thứ này đi." YooChun nắm tay JunSu, hất hai mảnh vỡ trong tay cậu xuống. .

Tiếng gõ cửa vang lên, JaeJoong mở cửa bước vào. Liền thấy JunSu cùng YooChun đang đứng cạnh tủ, trên đất còn có những mảnh vỡ của bình hoa. Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.

"Tiên sinh, hội nghị phải bắt đầu ngay rồi. ." Đây là lần đầu tiên mình đến gọi tiên sinh đi họp, trước đến nay ngài ấy luôn là người tuân thủ thời gian mà. . .

"JaeJoong hyung!" JunSu thấy JaeJoong thì vô cùng hạnh phúc. JaeJoong nhìn JunSu cười cười. . .

"JaeJoong, ngươi tới đúng lúc, gọi người tới thu dọn."

"Vâng. . ." JaeJoong không nhiều lời liền quay người ra ngoài.

"Tiên sinh, để tôi dọn là được rồi. . ." JunSu nói xong liền ngồi xổm xuống, lại bị YooChun kéo lên. "Theo ta lại đây."

"Tiên sinh, tôi đi theo ngài là được chứ gì, ngài buông ra trước đi, kéo tay tôi đau quá. ."

YooChun quay đầu lại nhìn JunSu, nặng nề thở ra một hơi, người này, rốt cuộc có xem mình là chủ nhân để đối đãi không? Cả ngày cứ luôn mồm tiên sinh tiên sinh, nhưng cả ngày lại cứ chống đối , phản bác lại mình! Thật là. . . . !

Thấy YooChun trừng mắt nhìn mình, JunSu vội vàng cúi đầu, mình hình như lại lỡ lời nữa rồi. . ."Xin lỗi. . ."

. . . . . . .

JunSu theo YooChun lên một tầng lầu lạ lẫm, chỗ này cậu lần đầu tới, kỳ thực trong phủ bá tước cậu còn rất nhiều chỗ chưa ghé qua. . .

"Ngươi đợi ở đây. Không được phép đi chỗ khác có biết không?" YooChun đứng ở cửa ra chỉ thị.

"Hả. . . À không vâng, vâng!" Không được nói "Hả" phải nói "Vâng"!. . . Uhm! Nhất định phải nhớ kỹ!

". . . . . " YooChun liếc mắt nhìn JunSu, mở cửa đi vào, sau đó, cánh cửa được đóng lại.

JunSu ngồi trên ghế ngoài cửa, buồn chán giương mắt nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, rồi đứng dậy tới gần cửa sổ, chống hai tay đưa mắt cảnh vật ngoài cửa sổ, Oh? Thì ra bên ngoài còn có một cái ao, nhưng hình như bị đóng băng cả rồi, chắc là đang bảo vệ cá trong ao. . . Tuyết sẽ không rơi xuống được. . . JunSu theo thói quen sờ lên khăn quàng cổ, mỉm cười. . .

"Tiên sinh sao còn không ra. . .?" Nhìn ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói thầm, "Thì ra tiên sinh cũng không hề nhàn rỗi chút nào. . ."

Hả? Đằng sau cái cây kia. . . Là ChangMin! JunSu thấy ChangMin, có chút phấn khích chạy loạn xuống lầu. Nhưng đến khi chạy ra thì, cả bóng dáng của ChangMin cũng không thấy. Ai~~ không biết các đại thúc đại thẩm ở trù phòng có gây khó dễ cho ChangMin không nữa. Rõ ràng đều ở trong phủ bá tước, nhưng muốn gặp nhau một lần cũng khó quá. . . JunSu thất vọng quay lên lầu.

"Cậu ta là Kim JunSu?"

"Uh. Hiện tại đã bị Park YooChun an bài tới hầu hạ mình rồi."

"Chúng ta có thể. . .?"

"Không có mệnh lệnh của ta, không được phép làm càn. Còn nữa, không được phép động vào cậu ta, bằng không, sẽ không tha cho ngươi, cho dù ngươi có là ai."

"Vâng. . . ."






------

Tình hình là coi bộ mn hem thik coi tiểu Kim Su nhỉ ;_____;

(beta reader: Bông)

9


"Không phải đã bảo ngươi phải đợi ở đây sao? Đã bỏ đi đâu?" YooChun đứng ở cửa nhìn JunSu đang thở hổn hển.

"Ở. . Đây. . . Gian phòng đều như nhau. . Tìm mãi không ra. . . May mà ngài bước ra. . ." JunSu vuốt ngực hồi sức nói.

"Ta hỏi ngươi đã đi đâu?" Vẻ mặt vẫn không chút thay đổi nhìn JunSu.

"À. . Tôi vừa. . . Trông thấy ChangMin, cho nên. . . Mới xuống lầu định gọi. . ."

"ChangMin là cái gì?"

"ChangMin không phải đồ vật! Là người!" Đột nhiên ngữ âm cao hơn, ngẩng đầu quát.

"Sau này không được ta cho phép nếu tự ý bỏ đi, ngươi nhất định sẽ chết. Trở về phòng." Không để ý tới JunSu, anh lướt qua cậu đi thẳng một nước, JunSu run rẩy một hồi rồi nhanh chân chạy theo sau. Thật quá đáng. . . Chỉ bỏ đi có một lát thôi mà. . Lại muốn giết người ta. . .


"Sao ạ? Mang hoa quả lên! ! ! Dạ. . . vâng vâng vâng!" Trần đại thúc gác điện thoại xuống, thần sắc hoang mang xoay người lại. "Ở trên vừa phân phó nói tiên sinh muốn dùng hoa quả! ! Phải làm sao bây giờ. . . Nhiều năm rồi, chưa bao giờ thấy tiên sinh muốn dùng những món ngọt. . Cái gì cũng chưa chuẩn bị. . . Tiểu Lâm. . Ngươi, ngươi nhanh đi mua cho ta thật nhiều táo, chuối. . Ai nha, dù sao cũng là hoa quả, còn nữa. . Tuyệt đối phải mua loại thượng đẳng nhất, đã biết chưa?"

"Vâng. . . Nhưng. . . Bây giờ đã tối rồi. . ."

"Tối cũng phải đi! ! ! Còn ngươi! Ngươi! Ngươi! Cũng cùng đi, phải thật nhanh có biết không??" Trần đại thúc chỉ vài tên hạ nhân khác.

ChangMin rửa bát đũa bên cạnh, thỉnh thoảng giương mắt nhìn đám người đang hoảng loạn. Xem ra Park YooChun đối với JunSu thật đúng là. . . .


YooChun xiên một miếng táo, cho vào miệng, chân mày khẽ nhíu lại, ngọt quá. . . Thả chiếc nĩa xuống giữa bàn.

Ngồi dựa vào sôpha một lát. . .

"Tiên sinh. . . Không ăn nữa sao?" Không được không được. . . Chảy nước dãi rồi. . . Xem ra ăn rất ngon. . .

"Uh." Liếc mắt thấy được JunSu đang nhìn chằm chằm vào hoa quả trên bàn trà, quả nhiên. . .

"Vậy tôi. . ." Tôi. . Có thể ăn không???

"Thế nào. . . Ngươi muốn ăn à?" Vặn vẹo thân dưới một chút, đưa tay chống xuống sôpha tựa mặt lên, giương mắt mang ý cười nhìn JunSu đang đứng bên cạnh.

"Vâng. . ." Rất nhanh gật đầu mấy cái liền.

"Không thể cho ngươi, ngươi hôm nay không nghe lời.." Cố tình kéo bàn tử lại cầm trên tay, đong đưa.

"A. . . Tiên sinh! Tôi cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không tự ý bỏ đi nữa! Thật đấy, không được ngài cho phép, tuyệt đối sẽ không! Sau này tôi sẽ rất vâng lời!" JunSu nhìn hoa quả đủ màu sắc thoạt nhìn chắc chắn rất ngon. . Rất muốn ăn a. .

"Thật. . . Không?" Cố tình ngân dài câu nhìn JunSu.

"Vâng! ! Thật!" Hai mắt tỏa sáng liều mạng gật đầu.

". . Vậy được rồi, đến đây ngồi xuống." YooChun ý bảo JunSu ngồi bên cạnh.

"Ngồi. . .? Như vậy có thể sao?" Hạ nhân. . có thể ngồi cùng tiên sinh sao. . .?

"Vừa rồi không phải nói sẽ rất vâng lời sao?"

"A. . . Vâng." Ngay tức khắc co giò ngồi lên sôpha, ngồi đối diện với YooChun.

Dùng nĩa xiên một quả dâu tây, cho vào miệng. Oa. . . Ngọt thật. . Ăn rất ngon. . . Liền xiên thêm một quả khác. Nở nụ cười hạnh phúc, ăn ngon là hạnh phúc.

YooChun ôn nhu nhìn JunSu ăn như thế trông thật khả ái, im lặng cười khẽ.

JunSu chú ý tới ánh mắt YooChun. Nuốt miếng táo ngon lành xuống, giương mắt nhìn YooChun.

"Tiên sinh. . . Lại muốn ăn sao?" Vừa rồi không phải không muốn ăn sao, sẽ không lại muốn ăn nữa chứ. . . Người ta còn chưa ăn đủ mà. .

"Không được sao, đây vốn là để cho ta ăn mà."

"Đúng a. . . Vậy ngài ăn đi." JunSu đem nĩa thả xuống giữa bàn. Ánh mắt lưu đầy vẻ không cam lòng.

"Không thấy hai tay ta đều đang dùng hay sao?" Cố tình nâng bàn tử hoa quả trên tay lên.

JunSu nhìn YooChun tay phải chống mặt, còn tay trái bưng bàn tử hoa quả, "Đúng a. . ."

"Hai tay của ngươi bây giờ đang rỗi rảnh." YooChun thất bại gợi ý lần thứ hai.

"A. . . Đúng a! Tôi giúp ngài." JunSu có chút hưng phấn. . . Hưng phấn ở chỗ. . . Cố ý tìm khối lê bé nhất, vừa nãy khi ăn, lê được xếp sau cùng, chẳng qua là chưa thể ăn được!

"Đây. . ." JunSu cầm nĩa đưa tới gần miệng YooChun, nhưng lại lập tức thu lại, ."Tiên sinh. . . Chỉ ăn một khối. . Có được không. .?"

Ai~ Trong lòng YooChun thầm than thở, khẽ gật đầu.

"Vậy thì. . A. ."

YooChun nhai khối lê trong miệng, uhm! Rất ngọt. . .

Ngay lập tức nhìn sang JunSu đang tự mình cố sức ăn thật nhanh, cứ như sợ mình lại giành ăn của cậu ta vậy. Cái miệng nhỏ nhắn cử động không ngừng, thật sự khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Chầm chậm tiến lại gần. . . . . . .

"Thượng đế a. . . . Ta không thấy gì hết. . . Ta không nghe gì hết. . . . ." Cửa bị đẩy ra, YunHo bước vào với bộ dạng nhịn cười tới mức đáng kinh ngạc, ngay sau đó là JaeJoong.

YooChun bị dọa đến mức nhảy bật ra rồi ngồi ngay người lại, thu hồi nụ cười, nhìn YunHo ngồi xuống đối diện, "Lẽ nào cậu không biết muốn vào phòng người khác trước tiên phải gõ cửa sao?"

"Ai~~ Đừng nóng giận mà. . ta chỉ là có hảo ý tới thăm cậu, dù rằng. . . Oh. . Ha ha. . đã phá hỏng chuyện tốt của cậu. . . Ha ha. . ."

"Chuyện tốt? Chuyện tốt gì cơ?" JaeJoong khó hiểu, vừa rồi YunHo trốn ở ngoài nhìn lén qua khe cửa, nhưng sao lại không cho mình nói ra. . .

"Đừng dài dòng, đêm hôm đến thăm ta? ? Nói ra nghe thật bùi tai. . Nói lại thử xem, đến thăm ai?" YooChun tức giận nhìn YunHo.

"Oh. . . Ha ha, uh. . . Đương nhiên là Jae Jae của ta rồi." Vừa nói vừa ôm chầm JaeJoong đang đứng ngồi xuống cạnh mình.

"Phi. . . Xem ra hai người đã. . ."

"Thật là, cũng không chịu xem coi ta là ai, đúng không? Jae Jae. . ." Nói xong, tựa cằm mình lên vai JaeJoong.

"Đừng đùa. . . Mau buông ra. . . Em phải đứng lên. . . Tiên sinh đang ở đây. . . ." JaeJoong xấu hổ né tránh.

"Không muốn!" YunHo tưởng chừng như cả người nằm sấp đè lên người JaeJoong. .

"Ta van cậu. . Hai người, ở trước mặt người khác cũng phải. . . Giữ kẽ một chút chứ!"

"Ôi chao~ Vốn nghĩ cậu từ nơi đó về tinh thần sẽ bị suy sụp, nên muốn đến an ủi, nhưng xem ra cậu đang rất hạnh phúc! Jae Jae~~~ Chúng ta đi thôi. . ." YunHo đứng dậy, liền kéo theo JaeJoong.

"JaeJoong hyung định đi đâu. . . ?" JunSu đứng dậy hỏi. Sao đột nhiên YunHo tiên sinh lại có vẻ rất thân mật với JaeJoong hyung. . .

"Oh. . . JunSu à, ta và JaeJoong hyung của ngươi định đi ngủ. . ." YunHo cười gian nhìn JaeJoong, chỉ thấy đôi gò má JaeJoong ửng đỏ còn đầu càng lúc càng cúi thấp hơn.

"Ngủ? YunHo tiên sinh đặc biệt qua đây chỉ vì để ngủ cùng JaeJoong hyung?" YunHo tiên sinh không có nhà ở sao??? Nên mới. . . Không thể nào. . . Ngài hình như cũng giống tiên sinh, đều rất giàu mà. . .

"Ha ha. . . Uh! Đúng thế. . . Bởi vì JaeJoong hyung của ngươi rất sợ tối. . . A, phải rồi, JunSu à. . . Tiên sinh nhà ngươi cũng rất. . . Sợ tối đó!"

"Cút ra ngoài cho ta." YooChun thực sự nhịn không được đứng bật dậy giận dữ gầm lên.

YunHo cười to kéo JaeJoong rời khỏi phòng.

Trong phòng lại yên lặng.

Nhìn JunSu như đang ở thế rất khó xử, YooChun có chút kỳ quái, hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"

"A. . . Hm, chỉ là. . Tiên sinh. . . Thật rất sợ tối sao?"

YooChun thở dài chống tay lên trán, "Không có. . ."

"Thật sự không có sao?" Phải chắc chắn một chút. .

"Đã nói không có rồi!" Jung YunHo chết tiệt! ! !

"Thật tốt quá, không có là tốt rồi! ! Tôi không thể bồi tiên sinh ngủ được, vì ChangMin nhất định sẽ ở trong phòng đợi tôi về. . ." . . . . ChangMin?. . Lại là ChangMin. . .

Sắc mặt YooChun ngay lập tức rất khó coi, không thèm để ý tới JunSu, đi thẳng tới phòng tắm, JunSu liền theo sát.

"Tiên sinh muốn tắm sao. . .? Tôi giúp ngài mở nước nhé. ."

Vốn định bước nhanh vào phòng tắm, lại bị YooChun ngăn ở cửa.

"Ngươi biết mở nước sao?" Nheo mắt lộ vẻ hết sức khinh thường nhìn JunSu.

"Chắc là. . . Có thể! . . ." Lần trước có nhìn qua mà. . . Hẳn là có thể chứ. . .

YooChun khinh khỉnh nhìn JunSu, đi vào trong, dùng sức đóng mạnh cửa lại.

JunSu nhìn cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng nói thầm. . "Tại ngài không chịu dạy tôi. . . ."

YooChun bước vào phòng tắm, tức giận đi tới đi lui, chết tiệt. . . Làm ta tức chết. . . Kim JunSu đáng ghét. . .

Ai ~~~~

Tắm xong mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm, không nhìn JunSu lấy một cái, leo thẳng lên giường, nhắm mắt lại.

JunSu đi qua, giật giật mép màn trướng, nhỏ giọng hỏi, "Tiên sinh. . . Có muốn để đèn mở không. . .?" Nói không chừng tiên sinh thật sự rất sợ tối. . . .

Không có phản ứng. . . .

Sao lại. . . Lại có thể nhanh vậy đã ngủ. . nhỏ giọng nói thêm một câu, "Tôi về phòng trước đây. ."

Như vậy cũng coi như đã nói qua với tiên sinh rồi. . .

Mới vừa xoay người, giọng YooChun lại vang lên, "Ai cho phép ngươi đi."

"A. . . ?" JunSu xoay người, kỳ quái nhìn hai mắt vẫn đang đóng chặt của YooChun.

"Tắt đèn."

"Vâng. . ." JunSu nhanh chân chạy đi tắt đèn, tối đen như mực, nương ánh trăng lại lần nữa tới trước giường YooChun, nhìn bóng YooChun sau màn trướng, "Vậy bây giờ có thể. . .?"

. . . . . Lại không phản ứng. . .

JunSu đành đứng bên giường, nhìn YooChun phía sau màn trướng, từ từ nhắm hai mắt. . Không biết đã ngủ chưa. . Mình. . Phải làm sao bây giờ. .

"Tiên sinh. . . ." Nhỏ giọng gọi thêm một lần, vẫn không có phản ứng.

Thời gian trôi qua, JunSu vẫn ngây ngốc đứng bên giường, mí mắt từ từ nặng dần, buồn ngủ a. . .

YooChun khẽ mở mắt ra, thì phát hiện JunSu đã ngồi trên đất, đầu tựa lên mép giường, đang ngủ. . .

YooChun nằm nhích lại gần, nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của JunSu, cách màn trướng, khẽ vuốt ve lên đôi môi hơi nhếch lên, sau đó, hôn lên đó. . .

. . . . . . . . . . .

JunSu dụi mắt ngái ngủ, từ từ mở mắt, nơi đây là. . .

Rất nhanh bưng kín miệng mình lại, ngăn lại tiếng thét chói tai sẽ phát ra ngay sau đó.

Tại sao. . . Sao mỗi khi ở cùng tiên sinh thì bắt đầu mộng du! ! ! ! Rõ ràng mấy hôm trước, ngủ cùng phòng với ChangMin, lại không bị a! ! Kỳ quái quá a. . .! !

Khe khẽ xốc một góc chăn lên, nhẹ nhàng bước xuống giường, nhìn hai mắt vẫn đang nhắm chặt của YooChun, khẽ thở dài một hơi, vuốt thẳng lại nếp nhăn trên y phục do nằm, giương mắt lên, thì thấy YooChun đang mở to mắt nhìn cậu.

"Ack. . . Tiên sinh, chào buổi sáng." Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . . Tiên sinh chỉ vừa mới thức dậy. . !

"Uh." YooChun ngồi dậy, "Ngươi. . . ."

"Tôi từ tối qua đến giờ vẫn đứng yên ở đây." Rất nhanh đỡ lời.

"Huh? Không ngủ. .? Cũng không bỏ đi?" Hai tay khoanh trước ngực nhìn JunSu.

"Đúng vậy! ! Vẫn luôn nằm ở đây! . . . A, không đúng! Vẫn luôn đứng ở đây! !" Cố trấn tĩnh lại cơn hoảng loạn.

"Oh~~~ Có đúng thế không?" YooChun buồn cười quay mặt đi trộm cười.

"Đúng a."

Hô ~~~~ Ha ha ~~ May mà không bị phát hiện. . . .


"Bất kể thế nào, ta cũng phải tìm biện pháp mang "Anh Nha" trở về, sau đó đem nó vật quy nguyên chủ." YooChun cau mày nhìn YunHo ngồi phía đối diện.

"Vậy quốc vương bệ hạ. . ."

". . . . Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp."

"Thế nhưng, biết tìm ở đâu, căn bản một chút manh mối cũng không có."

"Bất kể khi đó ai đã mang nó đi, ta tin chung quy vẫn lưu lại chút manh mối gì đó, huống hồ, đó là thánh vật, chắc chắn có linh khí, bất luận là ai có khả năng mang đi, quả không tầm thường. . ."

"Lẽ nào cậu không hoài nghi, có thể chính người trong tộc bọn họ đã trộm đi, nói không chừng là thế thật!"

"Không có khả năng, ta thấy bọn người tộc nhân khi đó đều rất đoàn kết, cho nên, ta biết rất rõ." YooChun khép mắt lại, tựa đầu về phía sau ghế sôpha.

YunHo biết YooChun nhớ tới chuyện kia, lại bắt đầu đau đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

"Tiên sinh, có cần uống dược không?" JaeJoong nhìn YooChun như vậy, có chút khó chịu, sự tình đã qua lâu như vậy, hơn nữa, khi đó mọi chuyện cũng không do YooChun toàn quyền nắm giữ, cũng không thể đổ hết cho YooChun. Nhưng đến nay YooChun vẫn không thể quên được, mỗi khi nhớ tới, lại bắt đầu đau đầu. . . Sau cùng luôn phải uống dược, mới làm dịu được phần nào.

"Yang Yang~~ Yang Yang~~ Đừng chạy. . . ." Chỉ thấy một con chó lớn lông trắng như tuyết chạy xộc vào, ngay sau đó chạy vào là JunSu.

JunSu đuổi theo muốn đứt hơi, nhìn con chó ngồi ngoan ngoãn dưới chân JaeJoong.

"A. . . . JaeJoong hyung, sao nó không chịu nghe lời em. . ."

JaeJoong dẫn theo Yang Yang, đi tới cạnh JunSu, "Tiểu Su, mang Yang Yang ra ngoài được không, tiên sinh còn đang bàn chuyện."

"Dạ! Được."

JaeJoong xoay người lại, "Tiên sinh, tôi đi lấy dược cho ngài."

"Dược? Tiên sinh vì sao phải uống dược a. .?" JunSu đi tới cạnh sôpha YooChun đang ngồi.

"Không có gì." YooChun vẫn nhắm chặt hai mắt.

"Có thật không. . . Lên cơn sốt a? . ." JunSu không biết từ lúc nào đã chạy ra sau sôpha, đặt một tay dán lên trán YooChun, tay còn lại dán lên trán mình. Hơi ngẩng đầu, dường như đang cảm nhận. . .

"Tiểu Su. . ." JaeJoong kinh ngạc nhìn hành động của JunSu, nhưng lại chú ý tới ánh mắt của YunHo hướng tới mình, liền không dám nói nhiều.

YunHo đứng dậy, kéo JaeJoong rời khỏi phòng.

"A? Nhiệt độ thế nào mới xem là bị sốt nhỉ. . . Thôi quên đi, có điều sao lại rất lạnh. . . Tôi thấy tiên sinh do có liên quan tới khí trời quá lạnh đúng không. . .?" JunSu đi vòng qua sôpha tới trước mặt YooChun, "Tôi giúp tiên sinh sưởi ấm là được rồi. . ."

Sau khi dùng hai tay ra sức chà xát vài cái, áp chặt lên hai gò má của YooChun.

"Tiên sinh, như vậy có đỡ chút nào không. . .?"

YooChun mở mắt nhìn JunSu một chút, rồi nhắm mắt lại, khẽ nhếch mép cười, cố gắng hưởng thụ hơi ấm này. . .


"YunHo, em sao lại cảm thấy tiên sinh cùng JunSu. . . ." JaeJoong và YunHo nắm tay, chậm rãi đi dạo trên tuyết.

"A, JaeJoong của anh sao đột nhiên biến thành ngốc nghếch thế này, vậy còn không nhìn ra sao?" YunHo dừng cước bộ, nhìn JaeJoong cười nói.

"Nhìn ra. . .?" JaeJoong ngẩng đầu suy nghĩ.

"Anh biết YooChun sớm hơn em, hôm qua ở trong phòng cậu ta, lần đầu tiên thấy được tính hờn mát trẻ con đó của cậu ta. . . Còn nụ cười hiếm khi thấy được nữa. . . Còn cùng JunSu nói loại ngữ khí kia nữa. . . quả thực chúng ta chưa từng thấy qua bao giờ, không phải sao. . . Hơn nữa, em cũng thấy rõ, cậu ta được JunSu chạm vào, lại có cảm giác như đang hưởng thụ. . ."

"A! Ý của anh là. . ." JaeJoong có chút bừng tỉnh ngộ ra.

"Uh, bọn họ, cũng giống như em và anh. . ."

"Như chúng ta. . . ? Không. . . Không thể nào. . ." Làm sao có thể để JunSu. . . Ở cùng tiên sinh. . . Su nó chỉ là một hài tử. . .

"Uh. . . Chẳng qua, YooChun đáng thương hơn. . Ha ha~~~ JunSu hài tử này đơn thuần quá mức, cứ như thiên sứ do thượng đế phái xuống vậy, không thông hiểu thế sự, mà YooChun, kỳ thật cũng rất cần một thiên sứ như thế, lôi cậu ta ra khỏi bóng tối hắc ám, không phải sao. . . Cho nên, ha ha. . . Đáng đời cậu ta lắm. . ." YunHo cười lớn, Park YooChun cậu ta rồi cũng có ngày hôm nay. . .

"Thế nhưng, tiên sinh không phải đã cùng Elisa công chúa. . . Làm sao bây giờ YunHo, em rất lo lắng. . ." JaeJoong thật không mong muốn JunSu như dòng nước nhỏ sa mình vào biển khơi như thế, vạn nhất JunSu thật cùng tiên sinh. . . Vậy phải làm sao bây giờ. . .

"Không cần lo lắng, chúng ta phải tin tưởng YooChun chứ. Tin tưởng cậu ta nhất định sẽ xử trí tốt." YunHo nắm chặt tay JaeJoong, khiến cậu an tâm hơn.

"Uhm. . ." JaeJoong dựa vào lòng YunHo, hi vọng có thể xoa dịu phần nào trái tim đang thấp thỏm không yên của mình.


"Chuyện là. . . Tiên sinh. . ." JunSu nhìn YooChun ngồi đọc sách trên ghế dựa cạnh lò sưởi, tư thế có vẻ rất ưu nhã, xem ra tâm tình rất tốt! ! . . .

"Chuyện gì?" Để sách xuống, ngẩng đầu nhìn JunSu.

"À. . . Có thể cho tôi, về nhà sớm một chút không. . Ngày nghỉ còn lâu lắm. . Tôi rất lo lắng cho phụ thân. . Cho nên. . ." JunSu ấp úng nói, phụ thân, là người cậu quan tâm nhất, không biết hiện giờ ra sao, đã khỏi bệnh chưa. . .

Nhưng nào ngờ, sắc mặt YooChun liền lạnh nhạt đi. Tiếp tục cầm sách lên, lại bắt đầu xem sách, không màng để ý tới JunSu.

"Không thể sao? Tôi thật sự sẽ không bỏ trốn!" Tiên sinh không lễ độ chút nào. . . Tôi đang nói chuyện với ngài mà. . . Sao lại có thể không đếm xỉa tới tôi như thế. . .

"Muốn ta hủy hết ngày nghỉ của ngươi, có đúng không?" Không để tâm tới ánh mắt cầu xin của JunSu, thẳng thừng buông lời dọa dẫm.

. . . Ỷ mình giàu có, thật đáng ghét. . . Thật khó ưa! !

YooChun mặc dù nhìn sách, khóe mắt từ đầu vẫn luôn hướng về JunSu, vẻ mặt xem ra rất ủy khuất. . . .

Còn 10 mấy ngày nữa là ngày nghỉ, phải nghĩ ra biện pháp tốt mới được. . .

"Còn đứng đó làm gì?" YooChun ngồi trước một bàn đầy mỹ thực, mắt nhìn JunSu vẫn đứng bất động bên cạnh, cúi đầu thấp.

". . . ." Không muốn nói chuyện với ngài. . .

"Không phải đã nói sao, sau này ngươi sẽ ăn ở đây, chỗ khác sẽ không chừa cơm cho ngươi đâu. Mau tới đây. . ." YooChun biết, kỳ thật JunSu vì chuyện vừa rồi mà giở trò giận dỗi.

"Tôi không muốn ăn, tôi không đói bụng." Ô~~ Ôi chao có hoa quả nữa, mình thích ăn nhất. . . Nhưng lại không muốn cùng ăn với tiên sinh, tiên sinh rất xấu. . .

"Không đói bụng? Được, vậy được rồi, ta gọi người đem những thứ này đi đổ hết." Cố tình làm ra vẻ đứng dậy.

"Nhưng. . . Tiên sinh không phải vẫn chưa ăn sao?" Đổ hết? Sao có thể a. . . Đồ ăn ngon như vậy. . . Đổ đi thì tiếc lắm. . .

"Ta? Ngoại trừ cái này, cái khác đều không muốn ăn." YooChun chỉ vào miếng thịt bò trước mặt.

Nhìn YooChun ra vẻ như sắp đi ra tới cửa, "Tiên sinh! !"

"Làm gì?" Vẫn là. . . Đồ ăn có thể đối phó với cậu ta. . .

"Bụng tôi cũng đang bắt đầu đói rồi! . . . . Thế nên, không cần đem đổ nữa. ." JunSu nói rồi rất nhanh liền ngồi xuống ghế. Nhìn YooChun, cười cùng anh rồi vẫy tay, cười ngây ngô, "Tiên sinh, lại đây ăn. . ."

. . . .

"Ngươi hôm nay phải ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu, có biết không?" YooChun ấn JunSu ngồi lên ghế dựa, sau đó cầm một quyển sách đưa cho cậu.

"Tiên sinh, muốn đi đâu? Tôi không thể đi cùng sao?" Nhận lấy sách, ngẩng đầu nhìn YooChun.

"Uh, có một chút việc, không thể dẫn JunSu theo, ngươi phải ngoan ngoãn ở đây, không được phép bỏ đi, có biết không?"

"A. . Tôi đi tìm JaeJoong hyung chơi cùng Yang Yang, có được không?"

"Không được, JaeJoong không có ở đây, đã cùng YunHo ra ngoài rồi, ngươi chỉ được ở trong phòng này, biết không? Nếu như có đói bụng, trên bàn có bánh gatô."

(beta reader: Bông)


 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro