Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lan Bá lê dép chạy xung quanh, rất vất vả mới tìm được chiếc BMW X5 sáng chói đứng ở bên cạnh chiếc Lexus, không ngờ đèn xe lại bật sáng lên, từ vị trí đỗ xe trượt ra, giống như là đang có việc gấp nên dỗ đại một chỗ nào đó.

Hạ Lan Bá nhận mệnh tiếp tục đuổi theo, mang đôi dép xỏ ngón chạy lạch bạch lạch bạch. Cậu cũng không biết bản thân vì sao hơn nửa đêm lại đuổi theo ở phía sau đuôi xe, còn là càng chạy càng hăng. Trong lòng, từ có chút tức giận chậm rãi biến thành có chút hưng phấn. Mục tiêu ở phía trước nghển cổ nhìn cậu, cánh tay như được phóng thích vung lên, giống như mây đen trên đầu mấy ngày nay đều được xua tán đi.

BMW X5 ! BMW X5 ! Lão tử hôm nay không đuổi kịp ngươi sẽ không mang họ Hạ ! !

Biên kịch trạch nam cứ như vậy mà hóa thân thành Gumbo, dang đôi chân mạnh mẽ đuổi theo BMW X5 màu trắng từ gara đến cửa số 3, một đường kêu la nửa ngày, đôi khi cảm thấy chiếc SAV BMW kia nghe thấy được, mắt xem xét tốc độ chậm lại, nào biết cậu vừa mới thả lỏng cổ họng, dưới chân cũng hơi dừng lại, xe kia lại tiếp tục tăng tốc. Lúc nhanh lúc chậm như vậy... Đây là đang trêu đùa cậu sao?

Hạ Lan Bá thấy chiếc BMW X5 đã sắp chạy đến ngã tư, cuối cùng bạo phát một lần hét lớn: “Canh AGV999 ! !”

BMW còn đang chạy thẳng về hướng ngã tư, Hạ Lan Bá thật sự đuổi theo không nổi nữa, trạch nam không phải làm không, thể lực cùng tốc độ không phải là thế mạnh của cậu, ít nhất hiện tại là vậy. Ưu điểm hiện tại của cậu chỉ còn lại độ mềm dẻo, bởi vì sinh mệnh nhiều năm qua cậu vận động duy nhất chỉ có yoga.

Cậu chạy thêm hai bước nữa, cuối cùng cảm thấy chính mình như giãy dụa sắp chết. Cậu rốt cuộc khom lưng ngừng lại, tay chống đầu gối miệng hít khói xe X5 quân lưu lại, chỉ cảm thấy trái tim mình nhảy đến bạo liệt, để người ta 'tim đập' một ngày như thế, thật sự là cả đời này khó mà quên được......

Trên mắt kính đều là sương mù. Kính này cậu đeo cũng được hai ba năm, không có công năng phòng chống sương mù, bình thường ăn một nồi lẩu hai mắt chính là một màn sương trắng. Chờ cậu chậm rãi thở đều lại, đang muốn tháo kính xuống lau. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng màu đỏ sậm nghênh diện chiếu đến. Trên mắt kính sương mù mờ mịt, trước mắt chỉ thấy duy nhất một mảng đỏ như lửa.

Hạ Lan Bá ý thức được đó là cái gì, tâm chửi 'đệch mẹ' thật sự là đang khinh thường mình ! Rồi sau đó nổi giận nâng kính mắt, ngẩng đầu lên.

BMW X5 màu trắng thẳng tắp lùi trở về đứng ở trước mặt cậu, tắt đèn sau. Tiếng mở cửa xe trong màn đêm yên tĩnh, trên đường vắng tối tăm nghe vào tai đặc biệt có cảm xúc.

Hạ Lan Bá thấy chủ nhân chiếc xe bước xuống, đứng bên cạnh cửa xe, bàn tay mở rộng cửa xe quay đầu nhìn cậu trong chốc lát, mới nâng tay đóng cửa, vòng qua đầu xe. Cậu nghĩ rằng cuối cùng cũng được gặp trực diện vị chủ nhân chiếc BMW như tri kỉ đã lâu này. Cảm giác giống như đang vén chiếc khăn voan trùm đầu của cô dâu, trong ngực truyền đến một trận tim đập giống như chú nai con chạy loạn. Đáng tiếc sương mù trên mắt kính còn chưa tán đi, cậu đưa mắt nhìn đối phương vòng qua đầu xe đi một mạch về phía cậu. Từ cái nhìn đầu tiên cậu chỉ thấy đối phương vóc dáng rất cao, rất cao, rất cao...... Dáng người rất tốt, rất tốt, rất tốt...... Tỉ lệ cơ thể rất đáng khen, rất đáng khen, rất đáng khen......

Sương mù trên mắt kính rốt cuộc dần dần tán đi, hình ảnh như thước phim quay chậm hiện lên rõ ràng hơn.

Trong cuộc đời mình, Hạ Lan Bá không muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận chính là một sự kiện, đó là từ cái nhìn đầu tiên khi thấy rõ hình dáng Khải Mặc Lũng, trong nháy mắt cậu có cảm giác như ngực mình bị đụng phải một cái. Đương nhiên, đây đều là chuyện được nói sau này. Chuyện phải nói bây giờ là, cậu đang bị sắc đẹp cùng dáng người của đối phương mạnh mẽ hấp dẫn. Vài giây sau, mới chợt nhận ra mĩ nam trước mắt này mặc áo sơmi màu xám tro cùng quần dài màu đen, cư nhiên thật sự là nam tử ở Đắc Ý Hiên !

Rõ ràng chỉ thấy được cằm của đối phương, cậu cũng không biết vì sao lại chắc chắn như thế, chỉ bằng đôi chân dài được trời ưu ái được giấu sau quần dài màu đen không có tia nếp gấp sao? Hạ Lan Bá theo bản năng làm động tác đẩy gọng kính, sau khi thấy rõ mặt đối phương, thật sự là con lai. Em gái ngươi, người này thật sự là nam tử ở Đắc Ý Hiên, kịch bản hôm nay có thể viết hai trăm năm mươi dòng a !

Nam tử đứng bên cạnh chiếc SUV màu trắng, tựa hồ có chút nhàn rỗi, tuổi thoạt nhìn không vượt quá hai mươi lăm, áo sơmi màu xám tro cộng thêm quần dài đen bó sát. Hạ Lan Bá ở Canh Ảnh cũng thấy có người mặc như vậy. Bình thường tự xưng là dáng người đẹp mới dám khiêu chiến mặc kiểu trang phục này. Nhưng nếu cùng người trước mắt này so sánh, một đám đó chẳng khác nào mấy que tăm mỏng manh. Nam tử mặc áo sơmi, cổ tay áo xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay rắn chắc, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ Dive Watch màu đen, cũng không thấy đeo bao tay da màu đen.

Hạ Lan Bá cũng không nhớ rõ chính mình đối mặt với nam chính như bước ra từ bên trong màn ảnh này như thế nào, đành phải đem chuyện ở trong gara đụng phải BMW X5 nói rõ ràng.

Đối phương nghe cậu nói toàn bộ quá trình cũng không có phản ứng gì, chỉ nhíu mày nhìn cậu, đại khái là cảm thấy tạo hình của cậu trạch nam bốn mắt này rất chướng mắt, Hạ Lan Bá mang theo khí chất không biết sợ của giai cấp vô sản đưa tay gãi đầu ổ qụa của mình: “Chuyện chính là như vậy.” Trong lòng lại đánh trống, tâm nói ngươi phải cho người ta chút phản ứng a? Muốn xông lên cho ta một đấm ngươi cũng phải cấp tín hiệu cho ta a.

Nam tử mang dòng máu lai nhìn cậu trong chốc lát, như là vừa mới từ trong tạo hình của cậu trạch nam lấy lại tinh thần. Hai tay khoanh trước ngực, một bàn tay nâng lên nhẹ nhàng vuốt cằm, trên dưới đánh giá cậu một vòng: “Cho nên nói cuối cùng vẫn là đụng phải?”

Đối phương vừa mở miệng nói chuyện cậu liền biết người này chính là nam tử ở Đắc Ý Hiên, đôi môi mỏng cùng khóe môi khẽ nhếch nói cho cậu biết bọn họ là cùng một người. Hạ Lan Bá nghe không hiểu cái gì gọi là 'cuối cùng vẫn là đụng phải' , vừa định hỏi, nam tử quay đầu vỗ vỗ BMW màu trắng, hỏi cậu: “Đụng chỗ nào?”

Hạ Lan Bá mang dép lê đi đến bên cạnh chiếc X5. Trong bóng đêm mờ mờ không nhìn thấy rõ dấu vết va chạm ở nơi nào, chuyện này làm cậu có chút xấu hổ, lại tìm không thấy thành quả. Chuyện này không phải hướng đến tình tiết vở kịch ly kì 'Vì muốn giăng bẫy nam tử cao-phú-soái cho nên nửa đêm truy xe' sao. Cậu quay đầu liếc mắt nhìn nam tử người lai, đối phương đi phía sau cậu, thấy cậu quay đầu nhìn liền khẽ mỉm cười, ý bảo cậu chậm rãi tìm. Chủ nợ bám sát như vậy rất nhanh khiến Hạ Lan Bá có chút Alexander. Hồi tưởng lại lúc ấy một chút, X5 hẳn là đứng ở bên tay phải của cậu, vừa nhớ được trọng điểm liền xem xét bên phía cánh trái, cậu ngồi xổm xuống nhìn, thiếu chút nữa muốn đem ánh mắt dán chặt trên thân xe, rốt cuộc cũng tìm được một vết trầy ở chỗ khó thấy được. Biên kịch trạch nam nhất thời như trút được gánh nặng, đứng dậy quay đầu dũng cảm nói: “Ở đây. Là tôi đụng.”

Nam tử người lai bước lên phía trước, kéo kéo ống quần ngồi xổm xuống, Hạ Lan Bá đưa mắt nhìn ngón tay thon dài kia đang mơn trớn dọc theo vết trầy, thong thả hữu lực, giống như tay của chuyên gia mát xa, thậm chí...... còn hơn cả lời miêu tả.

“Bị đâm trúng rất không đành lòng a.” Nam tử người lai cười cười lầm bầm lầu bầu một câu, chống đầu gối đứng lên.

“Phí sửa chữa cứ tính của tôi.” Hạ Lan Bá phồng má giả làm người giàu nói. Rất tốt, bị đâm trúng không nghiêm trọng a, chỉ có một vệt trầy, nhưng cũng là phải đưa đến thẩm mỹ viện phun phun chà xát mới thỏa đáng a. Cho dù đưa đến tiệm 4S giá cả cũng sẽ không thái quá đi.

“Loại trình độ này tự mình dùng sáp xe đánh bóng là được,” Nam tử người lai nói, “Không cần đưa đến tiệm.”

Hạ Lan Bá trong lòng thầm nói người kia thật tốt a, quả nhiên là cao-phú-soái, người ta hoàn toàn không so đo, cậu không khỏi đối với ấn tượng của đối phương tăng mạnh, cười nói: “Ngày đó tôi cũng là có việc gấp, thật sự là không đúng......”

“Ngày mai cậu có thời gian không?”

Hạ Lan Bá bị cắt ngang, khó hiểu: “Sao?”

“Tôi có sáp xe, cậu giúp tôi đánh bóng là được.” Nam tử người lai mỉm cười nhìn cậu, tùy tay mở cửa xe chỗ ghế phó lái, “Cậu cũng ở cao ốc Đan Mĩ đi, tôi đưa cậu về.”

Nụ cười kia rất dễ dàng khiến người khác sống lại a.

Hạ Lan Bá ngồi trên ghế da màu trà của chiếc BMW X5, có chút không quen. Trước mắt cậu là đôi găng tay bằng da màu đen đang được vắt trên vô lăng. Hạ Lan Bá cẩn thận suy xét một chút, phát hiện chính mình không phải không thích ứng được với xe này, mà là không thích ứng được với loại YY của đám con gái. Kết quả là cảm thấy bản thân thật sự bị câu dẫn.

Lên xe cậu mới cảm thấy có chút không đúng: “Này? Tôi thấy anh vừa rồi không phải muốn đi ra ngoài sao?”

“Khải Mặc Lũng.” Nam tử tiếp tục lái xe, thanh âm cùng động tác đánh tay lái đều rất ưu nhã.

Người có bộ dạng đẹp trai tuyệt sắc nhân gian, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười, rất dễ dàng khiến tâm người ta sinh hảo cảm, Hạ Lan Bá cũng khẳng khái dũng cảm tự báo danh: “Hạ Lan Bá.”

“Tên rất hay.”

Ba chữ vang lên, Hạ Lan Bá không khỏi nghĩ đến kiếm khách cầm đao khí chất đại hiệp tung hoành bốn phương, chậc chậc, thật sự bị bệnh là phải trị, cậu cười cười: “Tên này của tôi thường xuyên bị người khác phỉ nhổ.”

“Vì sao lại phỉ nhổ?”

“Có thể là mọi người cảm thấy họ cùng tên có chút không hợp đi.” Cuộc nói chuyện cảm thấy rất tự nhiên, giống như bạn cũ nhiều năm không gặp. Hạ Lan Bá không tự chủ được trầm tĩnh lại, tựa vào ghế da, có chút buồn bã cười cười, “Tên Bá này vẫn là tôi tự mình sửa.”

“Tôi cảm thấy tên này rất hay.” Khải Mặc Lũng nói, bĩu môi, “Tên của tôi bị người phỉ nhổ nhiều hơn.”

“Khải Mặc Lũng, là chữ nào?” Hạ Lan Bá nghiêng đầu nhìn anh.

“Khải trong hoàn khải, Mặc trong thủy mặc, Lũng trong lũng Tây.”

“Thật phức tạp......” Tiểu Khải đồng học thời tiểu học khẳng định trải qua không quá vui vẻ đi, người ta đều bắt đầu đáp đề, vị thấp-phú-soái này còn đang viết tên mình đi.

“Là tôi tự mình đặt.” Khải Mặc Lũng nói.

Hạ Lan Bá nghe vậy vỗ đùi cười to: “Ba mẹ chúng ta đều đang làm gì a !”

“Tên mình đương nhiên phải do chính mình đặt.” Khải Mặc Lũng nhìn phong cảnh phía sau kính chắn gió bằng thủy tinh, vẻ mặt khó có được đạm mạc vài phần, “Người khác đặt tên cho mình chỉ là tạm thời thôi.”

Hạ Lan Bá nghe được lời này cảm thấy khó hiểu, ba mẹ của mình như thế nào có thể tính là người khác?

Xe chậm rãi dừng đèn đỏ, bởi vì thời gian đếm ngược rất dài, Khải Mặc Lũng trực tiếp tắt động cơ, bỗng nhiên trầm giọng hỏi: “Cậu đối với tôi thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao?”

Hạ Lan Bá lúc này mới ngồi ngay ngắn, nhìn đối phương bằng vẻ mặt thần bí hề hề nói: “Kỳ thật, tôi thật sự nhớ rất rõ anh.”

Trong xe một mảnh tối đen, Khải Mặc Lũng ở trong bóng đêm liền quay đầu nhìn cậu.

Hạ Lan Bá vốn thầm nghĩ muốn thừa nước đục thả câu, thế nhưng ánh mắt của đối phương bỗng nhiên thay đổi, không đàng hoàng giống như lúc trước nữa. Không còn hình tượng kỵ sĩ hay hiệp khách gì đó, ngay cả hình tượng sát thủ biến thái cũng không có nốt. Giờ khắc này, Khải Mặc Lũng trong bóng đêm giống như một con dã thú, tuy không hung ác, nhưng trong ánh mắt cảm thấy được có một loại mai phục nguy hiểm. Hạ Lan Bá hối hận chính mình thừa nước đục thả câu, cậu phát hiện trong xe này cư nhiên ngay cả hương vị khiến cậu phân tâm đều không có

Biên kịch trạch nam cuối cùng cố ý nhún vai một cái, như là muốn đuổi đi cảm giác cổ quái bị dã thú rình rập, cười nói: “Tôi ở Đắc Ý Hiên gặp anh một lần.”

Khải Mặc Lũng đáy mắt tối đen nhìn theo số giây đếm ngược của đèn giao thông. Đèn xanh bật sáng, Hạ Lan Bá muốn nhắc nhở anh lái xe, đối phương đã bật động cơ trước, giống như đoạn đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro