Chương 1: Bị vứt bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở biệt thự Mạnh gia, lần đầu tiên trong đời, Lộc Hàm trực tiếp đứng nghe lén ngoài cửa phòng bạn trai.


Âm thanh cao thấp thỉnh thoảng từ trong phòng truyền ra, phụ nữ rên rỉ yêu

kiều, đàn ông động tình gầm nhẹ, nếu như đây không phải là phòng của

Mạnh Thiếu Tuyền, cậu nhất định sẽ mặt đỏ tới mang tai, lúng túng không

biết làm thế nào cho phải.


Dù sao âm thanh bên trong thật sự rất lớn, cho dù bị ngăn cách bởi một

cánh cửa cậu cũng có thể cảm nhận được hai người kia đang kịch liệt như

thế nào.

"Bảo bối. . . . . . Em chặt quá. . . . . . Thả lỏng một chút. . . . . ."

"Ư. . . . . . Thật sâu. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . ."

"Thiếu Tuyền. . . . . . Không cần. . . . . ."

". . . . . ."

Lộc Hàm rất muốn thuyết phục mình là cậu đã đi nhầm phòng. Thế nhưng âm thanh quen thuộc kia, hai năm qua đã sớm khắc thật sâu vào trong trí

nhớ, muốn cậu tự lừa mình dối người cũng khó. Nhưng tại sao giọng nữ đó

lại nghe quen tai như vậy? Cực kỳ giống với. . . Sẽ không, em ấy bây giờ

nên ở nước ngoài, không thể nào là em ấy!


Cả người cậu cứng ngắc, ngây ngốc nhìn cánh cửa kia, mắt khô khốc, giờ phút

này ngay cả dũng khí đi mở cửa chất vấn một phen cậu cũng không có, thì

ra cậu là người hèn nhát như thế. Không nhìn thấy, ít nhất còn có thể cất

giữ một phần chờ mong, nhưng cũng có thể, là cậu nghĩ sai rồi?


Lộc Hàm vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, dường như muốn đâm thủng hai cái lỗ trên đó, cho đến khi không thể chịu đựng nổi

loại tra tấn này nữa mới xoay người, chết lặng nghiêng nghiêng ngã ngã

đi về phía đại sảnh. Cậu nghĩ, cậu cần yên tĩnh một chút, sau đó sẽ hỏi

hắn tất cả mọi chuyện, mặc kệ sự thật có tàn nhẫn đến mức nào đi nữa, cậu

cũng muốn một câu trả lời hợp lý.


Từ cầu thang bước xuống, đại sảnh to như vậy, trang hoàng hoa lệ. Rất

nhiều nam nam nữ nữ đi qua đó, quần áo sang trọng phù hợp, nói chuyện

huyên náo, phong thái ưu nhã. Đúng là đặc điểm của con nhà giàu.


Bản nhạc thanh thoát nhẹ nhàng vang vọng trong kháng phòng, không khí náo nhiệt càng làm cho lòng Lộc Hàm trùng xuống.


Hôm nay là đêm cuối cùng Mạnh Thiếu Tuyền là sinh viên đại học năm thứ tư,

vừa vặn cũng là sinh nhật hắn, Mạnh Thiếu Tuyền mời mọi người đến nhà

hắn tham dự party, cùng nhau ăn mừng một phen. Mọi người hớn hở đồng ý.

Lộc Hàm từ trước đến giờ không có hứng thú với mấy loại hoạt động như

vậy, nhưng dù sao cậu cũng là người yêu của Mạnh Thiếu Tuyền, tất nhiên

không từ chối được.


Hôm nay Lộc Hàm mặc một bộ lễ phục màu trắng , tóc dài vàng bánh mật hơi xoăn, ở cổ áo đính những viên kim tuyến nhỏ, tinh sảo, ở dưới ánh đèn lấp lánh lóe sáng. Cậu gợi cho người ta một cảm giác vừa trong sáng vừa đáng yêu, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, đôi mắt to xinh đẹp, chỉ là giờ phút này, trong cặp mắt luôn chứa ý cười kia lại không nhìn thấy một chút thần thái nào.


Mấy cô bạn học thấy cậu đi xuống, trên mặt liền lộ ra vẻ giễu cợt.


"Ơ, đây không phải là người yêu của Mạnh thiếu gia sao? Tại sao lại mặc một

bộ quần áo nghèo nàn như vậy, không phải là bị người ta vứt bỏ chứ?"


"Đúng vậy, bộ lễ phục này vừa nhìn liền biết là hàng thứ cấp, chất liệu kém

không nói, nhưng ngay cả đường chỉ cũng đều lộ ra, chậc chậc...mình còn

tưởng là hàng phế thải trong xưởng nào, đoán chừng cũng chưa tới một

vạn."

"Nếu là mình... mình thà núp ở nhà, chứ chết cũng không ra ngoài. Cũng may là thân phận cậu ta đê tiện nên mới có thể mặc một bộ quần áo mất mặt như vậy, thật không biết Mạnh thiếu gia coi trọng cậu ta ở điểm nào nữa, Đình Đình ha?!"


Giọng điệu lộ ra sự xem thường không chút nào che giấu, cô gái gọi là Đình

Đình kia khinh thường liếc cậu một cái, hừ nói: "Anh Thiếu Tuyền cũng chỉ

là vui đùa với cậu ta một chút mà thôi, làm như mình có nhiều quyến rũ

lắm vậy, cả ngày bày cái bộ mặt đáng ghét cho người ta nhìn, mặc bộ quần

áo bỏ đi, còn vọng tưởng đàn ông có thể để mắt đến sao?"


Lộc Hàm không phải là người nóng bỏng, lần đầu tiên gặp mặt, có thể sẽ

cảm thấy cậu rất lạnh lùng, không dễ ở chung. Nhưng thật ra, khi quen

thuộc sẽ liền phát hiện, cậu chỉ là không giỏi chủ động kết bạn với người

khác, tính tình có chút bị động, còn lại thì đối với người thân thiết cực kì tốt. Cậu rất bao dung, lúc ở trước mặt bạn bè cũng sẽ không chút kiêng kỵ đùa giỡn, vô cùng trọng tình trọng nghĩa.

Có lẽ chính vì cái tính không nóng không lạnh này, mà làm cho người ta cảm

thấy cậu rất dễ ăn hiếp, cho nên luôn có người thích gây sự với cậu. Những lời như thế cũng không phải lần đầu tiên cậu nghe được, Lộc Hàm lười gây phiền toái, có thể không nhìn liền không nhìn. Dù sao cũng là người khác nhiều chuyện, cậu còn có thể cầm băng dính dán lên miệng người ta hay sao? Bị người ta nói vài lời, cũng sẽ không đau.


Đây là ý nghĩ trước kia, nhưng hiện tại, khi người khác dùng cái giọng

khinh miệt nhẫn tâm này đâm trúng chỗ đau của cậu thì cô mới biết, thì ra

lời nói cũng có thể làm cho người ta đau lòng vô cùng. Trước kia cậu không thèm để ý là bởi vì biết họ chỉ nói hưu nói vượn, họ không hề quen

biết cậu, chỉ là muốn hãm hại cậu mà thôi. Không tin cho nên không có

chuyện gì, nhưng bây giờ thì sao? Cậu còn có thể tự tin nói Mạnh Thiếu

Tuyền là yêu cậu sao? Còn có thể xem tất cả những lời này là gió thoảng

bên tai sao?


Từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch như thanh kiếm sắc nhọn nhất, đâm vào tim cậu làm máu chảy đầm đìa.


Lộc Hàm chỉ cảm thấy vô lực, muốn phản bác, há miệng, lại không nói ra được một câu.


Dương Đình Đình thấy Lộc Hàm xem lời nói của bọn họ như không nghe thấy, thái độ chuyển thành tức giận và không cam lòng, cậu ghét nhất chính là

cái bộ dạng này của Lộc Hàm, giống như đang đánh vào không khí, một

chút cảm giác thành tựu cũng không có. Những người khác cũng có chút

thất vọng. Đang lúc ấy thì điện thoại di động của Dương Đình Đình vang

lên, cậu ta cầm lên nhìn một chút, trong mắt sáng lên, nháy mắt lại khôi

phục nụ cười hả hê."Chờ đó, sắp có trò hay để xem rồi."


Mấy người còn lại mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo.


Ánh mắt Dương Đình Đình không có ý tốt nhìn chằm chằm Lộc Hàm - anh nuôi của cô, người yêu của Mạnh Thiếu Tuyền. Hừ, cô cố ý để cho Lộc Hàm đi

xem Mạnh Thiếu Tuyền thân là nhân vật chính của yến hội tại sao lại trễ

như thế còn chưa có xuống? Nhưng không ngờ Lộc Hàm lại vẫn bình tĩnh

như không có chuyện gì. Cô không tin, đến cuối cùng Lộc Hàm vẫn còn

có thể giữ được bình tĩnh như vậy.


Lộc Hàm không có ý định đấu đá với cô ta, Dương Đình Đình từ nhỏ đã nhìn

cậu không vừa mắt, ở khắp nơi luôn nhằm vào cậu, cậu bởi vì cha nuôi mẹ

nuôi nên vẫn nhẫn nhịn. Nhưng rốt cuộc, cậu đã làm gì có lỗi với Dương

Đình Đình hay sao mà cô ta vẫn luôn chán ghét cậu như vậy. Họ từ nhỏ lớn

lên cùng nhau nhưng Dương Đình Đình từ đầu đến cuối đều không muốn cậu

được sống tốt, cứ như hạnh phúc của cậu ở trong mắt cô ta chính là một

điều sai trái.

Lộc Hàm mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành.


Dương Đình Đình mặc dù ghét cậu, nhưng lại có cảm tình cực tốt với người kia, thường đi theo sau người đó, đối với lời của người đó cũng là nói gì nghe nấy. Nụ cười hả hê tự tin như vậy, sẽ chỉ xuất hiện mỗi khi cô ta bày mưu đặt kế chỉnh cậu hoặc là lúc đoạt đồ của cậu.

Đột nhiên, cả đại sảnh đều an tĩnh lại.


Chỉ có âm nhạc là vẫn nhẹ nhàng du dương, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía sau cậu, Lộc Hàm cũng chú ý tới, nụ cười trên mặt Dương Đình Đình càng thêm rạng rỡ, thậm chí là cười ra tiếng.


Ý thức được cái gì đó.


Cậu bỗng ngẩn ra, cứng ngắc xoay người. . . . . .

Một màn kia, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được, đó là giây phút mà cậu tan nát cõi lòng. Đôi trai gái nắm tay nhau, nở nụ cười hạnh phúc, thật sâu đâm vào mắt cậu, làm tim cậu đau nhói.


Đó là người đàn ông mà cậu yêu say đắm suốt hai năm trời, đó là người đàn

ông gọi cậu là bảo bối, đó là người đàn ông đã nói sẽ làm cho cậu hạnh

phúc cả đời, giờ phút này, lại đang dắt tay người em gái sinh đôi của

cậu, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cậu.


Mặc dù cũng đã đoán được ít nhiều, nhưng so với tận mắt nhìn thấy, thì trị số tổn thương hiển nhiên vẫn là có chút chênh lệch .


Không ngờ, thật sự là em ấy.


Quý Nhu, em gái tốt của cậu.


Bọn họ chỉ coi như cậu không hề tồn tại, cười đến thật ngọt ngào.


"Nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng mình có lời muốn nói."


Mạnh Thiếu Tuyền nhìn tất cả bạn tốt của hắn trong đại sảnh, đông đủ mọi người, giống như đã sớm chuẩn bị tốt.



"Hôm nay, là sinh nhật 23 tuổi của mình, cũng là ngày cuối cùng trước khi

mình bước chân vào xã hội. Mình muốn gửi lời cảm ơn đến một người, cảm

ơn cô ấy đã luôn bầu bạn bên cạnh mình, luôn tìm mọi cách làm mình vui

vẻ, cũng cảm ơn cô ấy đã luôn khích lệ, ình lòng tin để cố gắng phấn

đấu."


Âm thanh trong trẻo truyền vào tai từng người ở đây, mang theo sự vui vẻ

và nhẹ nhõm như muốn tuyên bố với toàn thế giới. Nhưng bây giờ trong mắt

Quý Nghiên chỉ nhìn thấy, người đàn ông trong trí nhớ của cô, đang nghiêng người, dịu dàng nhìn chăm chú vào cô gái bên cạnh hắn, thâm tình bày tỏ với cô ấy: "Tiểu Nhu, anh yêu em."


"Tiểu Lộc, anh yêu em."


Rõ ràng đều cùng là một câu nói, cùng là một giọng điệu, vậy thì, rốt cuộc

là cái gì đã thay đổi? Tại sao đang là tháng sáu, mà cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như vậy? Mạnh Thiếu Tuyền, đây chính là cái mà anh gọi là yêu sao?


"Thiếu Tuyền. . . . . ."


Trên mặt Quý Nhu hiện ra vẻ thẹn thùng, thận trọng nhìn Lộc Hàm một cái,

do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo Mạnh Thiếu Tuyền đi tới trước mặt cậu.



Theo cử động này của em gái cậu, tầm mắt của mọi người chung quanh trong nháy mắt đều tập trung lên người Lộc Hàm, có đồng tình, có thương hại,

cũng có giễu cợt, xem trò vui. Lộc Hàm cảm thấy hiện tại mình giống như cá bị mắc trong lưới, cậu không ngừng giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng người giăng lưới làm sao mà chịu buông tha cậu? Nhìn lướt qua những ánh mắt tò mò của mọi người bắn tới, vừa chỉ chỉ chõ chõ, cậu nhìn thấy trong mắt Quý Nhu cũng như đang cười to: "Nhìn xem, em chính là muốn cho anh mất hết mặt mũi, đau lòng đến không muốn sống, anh vĩnh viễn cũng không thể đấu lại em."


"Anh,thật xin lỗi. Em là thật lòng yêu Thiếu Tuyền, em biết rõ em không nên

tranh với anh, nhưng em thật sự không thể khống chế được tình cảm của

mình, huống chi Thiếu Tuyền anh ấy. . . . . . Anh ấy cũng yêu em, cho nên, em cầu xin anh, Lộc Hàm à, hãy thành toàn cho chúng em"


Một chữ "Anh" này đã khiến mọi người hết sức kinh ngạc rồi, lời em gái cậu

vừa nói ra làm họ không khỏi cảm thấy cô gái này thật là dịu dàng thật là có tình nghĩa, ngược lại Lộc Hàm mới là người khi dễ cô ta, là người chia rẽ bọn họ.


Đây chính là Quý Nhu, vĩnh viễn là một bộ dáng nhu nhược thiện lương, dễ

dàng nắm bắt lòng người, rõ ràng là cô ta đoạt bạn trai của cậu, nhưng

chỉ nói vài ba lời, cục diện trong nháy mắt liền trở thành Lộc Hàm mới là người hoành đao đoạt ái, là Tiểu Tam bị người đời thóa mạ.


"Chị Tiểu Nhu, chị cầu xin anh ta làm gì? Chị và anh Thiếu Tuyền mới chính là

lưỡng tình tương duyệt, cùng nhau ở chung một chỗ là chuyện đương

nhiên, anh ta chính là không biết xấu hổ mới có thể dây dưa với anh Thiếu

Tuyền."


Dương Đình Đình - người chân thành ủng hộ Quý Nhu lập tức nhảy ra nói chuyện,Lộc Hàm cảm nhận được chung quanh càng ngày càng nhiều ánh mắt khinhbỉ, chua sót nhếch khóe môi. Không nhìn Quý Nhu, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Thiếu Tuyền đứng bên cạnh em gái cậu, hỏi: "Chẳng lẽ anh không có lời nào muốn nói với em sao?"


Vừa mở miệng, cậu mới phát hiện cổ họng mình khô rát kinh khủng, khàn khàn, rất khó nghe.

Trong mắt Mạnh thiếu thoáng qua một tia áy náy."Lộc Lộc, thật xin lỗi."


Ánh đèn lưu ly sáng chói chiếu lên mặt hắn, mặt mày anh tuấn, sóng mũi cao,

môi mỏng đỏ mọng, người ta thường nói người môi mỏng là người bạc tình

nhất, ừm, quả thật rất bạc tình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm tái nhợt như tờ giấy trắng, cố chịu đựng không để ình rơi xuống một giọt lệ nào.


" Bắt đầu từ lúc nào?"


Cậu không muốn để ý một tia đắc ý toát ra trong mắt của Quý Nhu, cũng không muốn quan tâm bây giờ mình có bao nhiếu nhếch nhác, có đúng là để mọi người chê cười hay không? Cậu chỉ muốn biết, rốt cuộc Mạnh Thiếu Tuyền có từng thật lòng có yêu cậu không?


Có lẽ phải hoàn toàn chết tâm, thì vết thương mới có thể khép lại nhanh hơn.


Mạnh Thiếu Tuyền trầm mặc không nói, Lộc Hàm càng cảm thấy trào phúng, Quý Nhu người cũng như tên, ôn nhu nói: "Anh, anh không nên trách anh Thiếu Tuyền. Là em không đúng, em định là sau khi về nước sẽ tới đây thăm anh, Đình Đình nói anh có bạn trai, em liền tò mò, muốn biết người đàn ông mà anh thích sẽ như thế nào? Em thật sự không có ý khác, nếu như em biết trước, sau khi quen biết với anh Thiếu Tuyền sẽ không kìm được mà bị anh ấy hấp dẫn, em nhất định sẽ không làm như vậy. Em vẫn luôn tự nói với mình là em không thể thích anh ấy, không thể thích anh ấy, nhưng em thật sự không khống chế được. Hàm, anh tha thứ cho em được không?"


Cô ta nói lời này thật đúng tình hợp lý, than thở khóc lóc. Mạnh Thiếu

Tuyền đau lòng không dứt, thương yêu ôm Quý Nhu vào ngực mình, nói với

Lộc Hàm: " Chuyện này không liên quan tới Tiểu Nhu. Lộc Hàm, nói thật cho em biết, lúc đầu anh chịu đi cùng với em là do đánh cược với mấy người anh em tốt. Em quá bảo thủ, lại trời sanh tính cách nhạy cảm, chúng ta quen nhau hai năm, hôn một cái em cũng bất đắc dĩ, chớ nói chi là lên giường. Em có biết là nói ra việc này, anh có bao nhiêu mất mặt không? Còn có, mỗi lần hẹn hò hay dự party, em không hề biết nghĩ cho anh, không chịu chú trọng vấn đề quần áo, ngay cả trang điểm cũng không làm đã đi ra cửa, lần nào cũng bị đám bạn cười nhạo, ông đây mẹ nó xấu hổ muốn chết !!"


"Nhưng mà, Tiểu Nhu thì không giống vậy, ở chung một chỗ với Tiểu Nhu, anh rất hạnh phúc."


Cho nên? Đi cùng với cậu không hạnh phúc sao? Lời nói này hình như cậu mới là cản trở hạnh phúc của hắn .


Trái tim của một người, đến tột cùng có thể đau đến mức nào?


Một người khi bị tổn thương, phải đến khi nào mới có thể làm lại từ đầu?

Hắn đối với cậu, không ngờ lại chồng chất nhiều bất mãn như vậy? Trong phần tình cảm này, cậu luôn cẩn thận từng chút từng chút một, chính là sợ thời gian lâu dài, Mạnh Thiếu Tuyền sẽ chán cậu, từ đó thay lòng đổi dạ. Cậu

không phải là người biết pha trò, đương nhiên sẽ không biết cách làm người khác vui vẻ, luôn nghĩ Mạnh Thiếu Tuyền đi cùng với cô cậu thể cảm thấy nhàm chán hay không? Luôn lo được lo mất. Đúng là vẫn mất đi.



Trong đại học Thánh Anh, Mạnh Thiếu Tuyền được công nhận là bạch mã hoàng tử,gia đình giàu có, phong lưu phóng khoáng, miệng lại ngọt, thật là làm người ta ưa thích. Lộc Hàm luôn cho rằng trong đại học sẽ có rất nhiều người thích hắn, thế nhưng hắn nhìn cũng không nhìn một cái. Lúc ấy cậu còn cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, cho là hắn yêu cậu, không

ngờ. . . . . Thì ra cũng chỉ là cậu tự mình đa tình thôi.

Hắn nói cậu không có nghĩ cho hắn, nhưng ai có thể nói cho cậu biết, người

nào từng vì hắn lục tung hết quần áo trong cửa hàng của người ta, mất

hàng giờ liền thử một bộ lại một bộ, không ngại làm phiền người khác hết

đổi lại đổi, còn phối với kiểu tóc, tất cả chính là muốn bản thân tạo được một ấn tượng tốt trước mặt hắn? Người nào rõ ràng không quen tiếp xúc với người lạ, luôn từ chối hắn nhưng vẫn nỗ lực muốn gia nhập vào đám bạn của hắn? Còn có, người nào rõ ràng là rất ghét cái loại ánh mắt khinh bỉ, người trên nhìn người dưới nhưng lại vì hắn mà cố gắng ăn nói khép nép lấy lòng mẹ hắn đây? Lộc Hàm làm những việc này còn gọi là không biết nghĩ cho hắn sao?


Quay đầu lại, Mạnh Thiếu Tuyền nói cho cậu biết, tất cả đều là giả, chỉ là hắn và bạn bè đánh cược, chỉ là đùa giỡn.


"Còn nữa, chúng ta quen nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nói cho anh biết, em là con trai của Lộc Anh Bình- chủ tịch tập đoàn Thụy Hưng, là đại thiếu gia của Lộc gia. Nếu như không phải là Tiểu Nhu trong lúc vô tình nhắc tới,thì em còn định giấu anh bao lâu? Lộc Hàm, anh là bạn trai em, nhưng ngay cả điều cơ bản nhất là thẳng thắn em cũng làmkhông được. Vậy thì em cảm thấy khi anh biết hết tất cả, sẽ nghĩ về em như thế nào? Em cảm thấy lấy địa vị của Mạnh Phi ngày hôm nay, sẽ cần phải đi lấy lòng Thụy Hưng sao? Buồn cười."(tyvybutchi.diendan )


Mỗi một câu Mạnh Thiếu Tuyền nói ra, đều giống như một đao ghim vào tim cậu.


Hốc mắt Lộc Hàm ửng hồng, những lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng không nói ra được. Tay nắm chặt thành quyền, bởi vì quá gấp, móng tay bấu thật sâu vào trong da thịt, đau, cái này tuy đau, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng. Không phải như vậy, căn bản không phải như vậy, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng hoài nghi hắn. Thế nhưng hắn lại từng chữ từng chữ tố cáo, tuyệt không tin cậu, hắnkhông tin cậu, yêu nhau hai năm, ở trong lòng Mạnh Thiếu Tuyền hình tượng của cậu hẳn là vẫn luôn không đáng giá một đồng như thế. Từ đau lòng, đến uất ức, rồi đến thất vọng, hiện tại lại dần dần biến thành tức giận, các loại cảm xúc từ trong lòng chảy qua.(tyvybutchi.diendan ) Lộc Hàm thử há miệng, nhưng mà âm thanh gì cũng không có, còn có thể nói cái gì? Cậu còn có thể nói cái gì nữa đây? Tại sao mọi chuyện đột nhiên lại biến thành như thế này?

Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy mệt quá, thật sự rất mệt mỏi.


MạnhThiếu Tuyền nhìn cậu, Quý Nhu cũng nhìn cậu, tất cả mọi người đều nhìn cậu, trong mắt của bọn họ không một người nào là có ý tốt, họ đều đang chờ đợi cậu diễn trò cười. Hai mắt Lộc Hàm đỏ bừng, mắt thấy lệ sắp thuận dòng mà rơi xuống, cậu vội vàng ngửa đầu, nhắm mắt lại, ép nước mắt trở về. Khóc, không phải là việc lúc này cậu nên làm, sẽ không có bất cứ ai đau lòng vì cậu, không thể khóc, ở trong lòng Lộc Hàm không ngừng tự nói với mình. Giơ tay lên, che trên mặt, vuốt xuống hai bên, sau khi lặp lại mấy lần, rốt cuộc cậu đã bình tĩnh lại.


Hít sâu.


Lộc Hàm nhìn lại bọn họ, chỉ nói một câu: " Nếu đã như vậy, tôi chúc hai

người về sau sẽ trở thành một đôi vợ chồng không hạnh phúc."


Những lời này, Lộc Hàm là cười nói. Khuôn mặt vẫn luôn thanh thuần ấm áp này, lần đầu tiên, lộ ra nụ cười diễm lệ như thế.


Mạnh Thiếu Tuyền ngạc nhiên, vậy mà, không cho bọn họ thời gian phản ứng, Lộc Hàm đã xoay người, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng kiêu ngạo,

không ai có thể nhìn thấy, sau khi xoay người, hai hàng lệ im lặng chảy xuống từ khóe mắt cô, cùng với nỗi tuyệt vọng áp chế nơi đáy lòng.


Hai năm tình cảm, quay đầu lại, cũng chỉ là một câu chuyện cười.


Thì ra là, suốt thời gian qua thứ mà cậu thấy không phải là một đoạn tình
yêu khắc cốt ghi tâm, mà chỉ là một mình cô đơn phương ngu xuẩn.


Lộc Hàm, quên đi, quên, có lẽ cũng sẽ không khó vượt qua như vậy.


Nhưng mà, làm cũng dễ như nói sao?


( edit xong mà mình thấy hổ thẹn quá T T)

Bye


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro