Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt viện ngoại thành, núi rừng sông nước quấn lại với nhau, xung quanh là một mảnh rừng trúc xanh biếc, đây là một nơi dưỡng thương tốt. Biệt viện này mua được từ một thương hộ xuống dốc, liền bán viện tử. Tiêu Đình muốn cho Tiêu Nghĩa cùng Tiêu Hoàn Viễn ở Đông Sương phòng, nhưng bởi vì Tiêu Nghĩa kiên quyết không nhận, Tiêu Đình không còn cách nào, đành phải tùy theo hai cha con hắn. Nhà dưới nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng, hai cha con ở gian phòng cũng sát bên.

Mà giờ khắc này, Tiêu Nghĩa ở trên giường ngủ say, Tiêu Hoàn Viễn lại không ở gian phòng của mình, mà là quỳ gối trước giường Tiêu Nghĩa. Hắn đã không ăn không uống ở đây quỳ một ngày một đêm, Tiêu Nghĩa không để hắn đứng dậy hắn tuyệt nhiên không dám đứng, chỉ có thể thành thành thật thật quỳ, sắc mặt của hắn có chút trắng, ngoài miệng da đã tróc ra, dưới mắt khoé là vết bầm đen nhàn nhạt. Nhưng cho dù đã suy yếu tới cực điểm, lưng của hắn vẫn thẳng tắp giống như một cây nhỏ kiên cường ép không bao giờ cong.

Người trên giường trở mình, Tiêu Hoàn Viễn liền nín thở, thở mạnh cũng không dám, sợ đánh thức hắn, nhưng không đến một chén trà, Tiêu Nghĩa đã tỉnh, hắn ngồi dậy, trông thấy Tiêu Hoàn Viễn quỳ gối dưới giường, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét không cách nào che dấu.

Hắn đứng lên, một cước đá vào bụng Tiêu Hoàn Viễn. Tiêu Hoàn Viễn đau đến thân thể khẽ cong, trong dạ dày một trận chấn động khó chịu, cũng không phun ra cái gì.

“Quỳ thẳng!” Tiêu Nghĩa nghiêm nghị quát.

Tiêu Hoàn Viễn cố gắng ngồi thẳng lên. “Súc sinh ngươi có bản lĩnh a! Không chỉ vi phạm mệnh lệnh của ta, mệnh lệnh của chủ tử cũng dám không tuân theo?”

Tiêu Nghĩa lấy roi ngựa treo trên tường đánh vào đầu Tiêu Hoàn Viễn.
Tiêu Hoàn Viễn không dám động, tùy ý để roi ngựa đánh trên đầu mình, lưu lại hai vệt máu ứ đọng, Tiêu Hoàn Viễn cung kính nói:”Nhi tử biết sai.”

“Ngươi biết sai?” , Tiêu Nghĩa như nghe được một chuyện cười, cười khan hai tiếng, dùng roi nâng cằm Tiêu Hoàn Viễn.

“Ngươi xác thực biết sai, nếu có lần sau nữa ngươi chỗ đó sẽ còn ngu xuẩn đem mình tự tiến đến? Không chừng tìm biện pháp, để Lưu gia công tử tự nghĩ biện pháp tiến vào đi.”

Tiêu Hoàn Viễn không lên tiếng, xem như chấp nhận.

Tiêu Nghĩa nhìn bộ dáng này của hắn  liền giận không có chỗ phát tiết. Quơ lấy roi đem Tiêu Hoàn Viễn đánh lăn trên mặt đất, đổ ập xuống chính là dừng lại mãnh quất.

Tiêu Hoàn Viễn co quắp tại trên mặt đất, hai tay bảo vệ đầu. Trên mặt toát ra vẻ thống khổ.

“ Vút chát ”

Một roi đánh xuống, đem quần áo màu đen của hắn ướt một mảng, là máu.

“ Vút chát”

Lại một roi, Tiêu Nghĩa thấy Tiêu Hoàn Viễn cuộn mình lại liền mắng:”Quả nhiên là một tiểu súc sinh.”

“ Vút chát ”

“Xoẹt xẹt” Một tiếng, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên. Tiêu Hoàn Viễn như không nghe thấy, roi ngựa không như đánh gậy ”Ôn hòa” , mỗi một roi ngựa quất xuống liền muốn mang theo một đạo da thịt xé rách, đau đớn như đỉa đeo bám ở trên người hắn, hắn chỉ chống cự đau đớn này liền muốn hao tổn hết toàn bộ thể lực cùng sự bất lực của hắn.

“ Vút chát..... Vút chát...... Vút chát  ”

Roi rơi vào da thịt một lần lại một lần  vang lên, thân thể tự động bảo hộ, Tiêu Hoàn Viễn bắt đầu không tự chủ được trốn tránh. Lại càng chọc giận Tiêu Nghĩa. Roi như bão rơi xuống, không có kết cấu gì, trên cánh tay, trên đùi, trên lưng, trên vai, trên mông, trước ngực. Chỉ cần chỗ nào roi có thể rơi xuống, thì đều rơi xuống. Tiêu Hoàn Viễn chỉ có thể ôm chặt lấy đầu của mình, áo quần hắn rách rưới, trên thân một đạo một đạo vết máu uốn lượn như những con rết dữ tợn, lan tràn đầy thân thể hắn.

“ Vút ” Một tiếng roi bỗng nhiên ngừng, Tiêu Hoàn Viễn có chút kinh ngạc, hôm nay cứ như vậy buông tha mình? Phụ thân hắn chẳng lẽ mềm lòng? Tiêu Hoàn Viễn có chút khó tin buông lỏng hai tay đang ôm đầu. Đã thấy Tiêu Nghĩa cau mày, hắn vung roi không cẩn thận thương tổn tới tay mình, bàn tay trái xuất hiện một vết máu nằm ngang.

Tiêu Hoàn Viễn trên mặt đất vùng vẫy nửa ngày, thật vất vả mới bò lên, quỳ gối bên người Tiêu Nghĩa, trên mặt đất ném ra hai đầu thật dài vết máu. Hắn thuận tay liền kéo xuống một miếng vải dài trên người mình, thận trọng cột vào tay Tiêu Nghĩa. Hắn tựa hồ nhìn không thấy sắc mặt âm trầm của Tiêu Nghĩa, thanh âm khàn khàn nói liên miên lải nhải, “Cha, ba ngày này tay trái tận lực đừng dính nước, gần đây thời tiết thay đổi thất thường, vết thương dễ nhiễm trùng nhất.”

Tiêu Hoàn Viễn băng bó cho hắn thật kỹ, Tiêu Nghĩa trở tay chính là một bàn tay đem Tiêu Hoàn Viễn tát lăn trên mặt đất.

Khoé miệng Tiêu Hoàn Viễn lập tức rịn ra một ít máu, chỉ nghe Tiêu Nghĩa giọng nói lạnh lùng vang lên, “Không cần ngươi nhắc nhở.”

Roi lại lần nữa rơi xuống.

“ Vút chát ” “ Vút chát”

Âm thanh tại gian phòng bên trong không ngừng vang lên, thẳng đến Tiêu Hoàn Viễn cá chết đồng dạng nằm trên mặt đất không động đậy được nữa, Tiêu Nghĩa mới ném đi roi, phẩy tay áo bỏ đi.

Tiêu Hoàn Viễn nằm trên mặt đất, ngoại trừ đau đớn cùng tuyệt vọng cũng chỉ có thể cảm thấy giá rét thấu xương, rét lạnh kia từ trên mặt đất một mực lan tràn đến ngực, vết thương trên người đã nhìn không ra là roi quất, dữ tợn hình thành một mảng lớn, máu thịt be bét, nước mắt không khống chế được chảy ra, hắn cho rằng mình đã sớm mất đi năng lực khóc. Nghĩ là lau đi nước mắt mềm yếu, nhưng ngay cả sức đưa tay lên cũng không có, chỉ có thể giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, không có tôn nghiêm, không có nhân cách, cái gì cũng không có.

Tâm hắn nghĩ, thế giới này thật sự rất có ý tứ, có người mong mà không được, có người xua đuổi như cỏ rác.

P/s: Rip Tiêu Nghĩa 😡😡😠
Tội bé Tiêu Hoàn Viễn ghê :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro