Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến đế tỉ mỉ đánh giá biểu lộ của Tiêu Đình, biết hiệu quả mình muốn không sai biệt lắm, liếc qua liền thấy tâm Tiêu Đình rét lạnh. Thế là hắn hỏi:”Đau lòng?”

“Khuyển tử tuổi trẻ khinh cuồng, tùy hứng làm bậy. Bệ hạ nguyện ý chỉ điểm hắn, đó là phúc phần của hắn.” Tiêu Đình mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy mắt lại không khỏi hiện lên vẻ đau lòng.

Yến đế không có bỏ qua một tia đau lòng này, cũng không có so đo miệng của hắn không đối tâm, ngược lại có chút nghiêm túc khuyên nhủ:”Người trẻ tuổi ai không có phạm sai lầm, chỉ là ngươi làm cha cũng quá mức nuông chiều hắn, trẫm biết ngươi chỉ có một đứa con trai, tránh không được nhiều thương tiếc. Nhưng nam hài tử ai không phải vì phụ thân gõ gõ đập đập mà trưởng thành? Thái tử đã trưởng thành còn tránh không được bởi vì đi sai bước mà bị trẫm trách phạt. Con của ngươi  bất quá mới mười bảy, bây giờ ngươi còn trẻ có thể lúc nào cũng mọi chuyện che chở hắn, thế nhưng là bốn mươi năm sau năm mươi năm sau thì sao? Bây giờ hắn không thể một mình đảm đương, chờ đến trăm năm sau, ai có thể đến che chở hắn? Phụ mẫu chi ái tử đó là ý vị sâu xa, yêu con vừa đủ đừng để hại con. Ngươi từ trước đến nay chuyện gì cũng rành mạch, làm sao đụng đến chuyện của nhi tử ngươi liền như người mê mụi?”

Tiêu Đình mặc dù biết lời đó của Yến đế  là muốn hắn không vì chuyện này mà sinh ra khúc mắc, để tránh quân thần ly tâm. Nhưng vẫn là nhịn không được vì lời này mà trầm tư thật lâu, hắn nói:”Con không dạy, lỗi của cha. Bệ hạ nếu có trách phạt, vi thần gánh cũng được, nhi tử hắn chỉ là một người bình thường, khó tránh khỏi không chu toàn, mong rằng bệ hạ khoan thứ.”

Yến đế biết trong lời nói Tiêu Đình có chuyện, Tiêu Đình không hi vọng Tiêu Mộc nhập sĩ, chỉ cầu hắn bình an như một người bình thường qua cả đời. Sẽ không bị cuốn vào biến ảo khôn lường của triều đình, cũng chưa nói tới cái gì hộ không hộ.

Yến đế đối loại ý nghĩ này của Tiêu Đình đương nhiên là khịt mũi coi thường, hắn không nghĩ ra Tiêu Đình như thế nào mà  một người thông minh như hắn gặp chuyện của nhi tử thì lại chấp đến gần như ngây thơ. Người như Tiêu Đình nữ nhi xếp thành đàn cũng không lạ gì, hắn hết lần này tới lần khác chỉ có một đứa con trai. Tiêu Đình đã leo đến cái địa vị này, hẳn là còn tưởng rằng có thể làm cho con trai độc nhất của hắn không đếm xỉa đến?

Câu nói này Yến đế đương nhiên sẽ không nói thẳng với Tiêu Đình, nhưng hắn tin tưởng Tiêu Đình một ngày nào đó sẽ minh bạch đạo lý này. Cho nên hắn giả bộ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói đùa:”Dạy không nghiêm, sư chi biếng nhác. Chiếu ngươi nói như vậy, ngược lại trẫm cũng vậy à?"

“Bệ hạ biết rất rõ ràng, học sinh không phải ý tứ này.” Tiêu Đình thấy Yến đế nói đùa liền biết Yến đế tâm tình không tệ, hắn tự xưng học sinh, ngữ khí cũng thân mật, tựa như một cái chính thật ái đồ đồng dạng.

Yến đế đối Tiêu Đình thỉnh thoảng vượt khuôn rất là hưởng thụ, ánh mắt tán thưởng không chút do dự rơi vào người Tiêu Đình. Thức thời, hiểu được xem xét thời thế, đệ tử này của hắn thật sự rất là ưu tú, có đôi khi hắn thậm chí còn suy nghĩ, nếu Tiêu Đình không phải đệ tử của hắn mà là con của hắn thì tốt biết bao nhiêu……

Yến đế mỗi lần nghĩ đến đây liền không khỏi có chút tiếc hận, thậm chí có chút ghen ghét Tiêu Đình phụ mẫu…… Yến đế thấy Tiêu Đình mặc dù sụp mi thuận mắt đứng ở một bên, nhưng tâm tư chỉ sợ sớm đã bay đến người con trai vừa ăn đòn, hắn không khỏi lắc đầu, cười nói:”Trẫm giữ ngươi ở đây, hồn lại đã sớm không có ở đây. Lần này trẫm phạt con trai bảo bối của ngươi, trong lòng ngươi không chừng làm sao bố trí trẫm không phải. Đi đi, trẫm cũng không lưu ngươi dùng bữa, trẫm để Triệu Bình từ nội vụ phủ lấy thuốc trị thương tốt nhất đến, ngươi cầm về nhà cho nhi tử bảo bối dùng.”
Tiêu Đình cám ơn, liền vội vàng xuất cung, trở về phủ Thừa Tướng.

Vừa tới phủ Thừa Tướng, liền trông thấy Tiêu Mộc như thường ngày mang theo mọi người tại cửa phủ nghênh đón hắn.
Tiêu Mộc tiến lên kêu một tiếng cha.
Tiêu Đình nhìn chăm chú lên người nhi tử, cũng chỉ thấy sắc mặt hành động như thường ngày, tựa hồ cái gì cũng không xảy ra, hoàn toàn nhìn không ra là một người mới thụ hình. Tiêu Đình có chút hoảng hốt, giọng nói của nội thị ở trong đầu hắn vang lên.

“Tiêu tiểu công tử còn đặc biệt dặn dò Lưu thừa Lưu đại nhân công tử, không cho phép đem tin tức hắn bị đánh nói cho tướng gia.”

Tiêu Đình trong lòng đau xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro