Chương I: Nha đầu xấu xí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bottom of Form

Chương 1 : Nha hoàn xấu xí

Tiểu Lan vừa mở mắt, một khung cảnh xa lạ hiện ra.

Phòng ốc tuy nhỏ và có phần luộm thuộm, nhưng không che dấu được nét cổ kính. Nàng cử động thân mình, phát hiện không có gì đau đớn. Chuyện gì vậy? Nàng bị xe tải tông trúng cơ mà? Sao trên người không có thương tích?

Nhìn lại mình, Tiểu Lan càng tá hỏa. Nàng đang mặc cổ trang kìa. Tuy chỉ là vải bố, nhưng trông cũng không đến nỗi nào. Váy dài chấm đất, thắt lưng màu vàng, một thân lục y, hai ba lớp khiến nàng rất khó chịu. Cảm giác thật nóng bức. Vậy mà vẫn chồng lên người nàng đến ba lớp quần áo. Nàng vô cùng muốn lột ra...

Đây là nơi nào? Tiểu Lan đưa mắt nhìn quanh. Cảm giác này hoàn toàn xa lạ với nàng. Không phải chứ...!

"Nha đầu kia! Dậy làm việc ngay, đừng có lười biếng!"

Tiếng quát của một phụ nữ trung niên khiến nàng giật mình. Kêu nàng hả?

"Ta nói ngươi đó! Còn đứng đó sớ rớ!" Tiếng nói lại vang lên. Tiểu Lan định thần lại, thì ra bà ấy đứng ở ngoài cửa. Xem ra, mắt nàng hơi có vấn đề.

Người phụ nữ đó cũng đang mặc cổ trang, một thân bố y, tóc vấn cao, chỉ cài một cây trâm gỗ, cả người béo tốt. Bà ta đang cầm một đôi đũa lớn, khua khua lên.

"Xin hỏi... đây là đâu vậy?" Tiểu Lan rụt rè nhìn bà ta.

''Nha đầu ngươi mất trí rồi hả ?'' Bà ta trừng mắt nhìn nàng ''Thành vương phủ ngươi còn không nhớ ?''

''Ách ! Vậy... tại sao ta lại ở đây ?'' Bây giờ thì chắc chắn một trăm phần trăm là nàng xuyên không rồi !

''Ngươi là nha hoàn do quản gia mới mua về phủ mà ! Định giả vờ để trốn việc hả ?'' Ngữ khí bà ta ngày càng bực bội.

"A..." Nàng há hốc miệng. Vậy, có khi nào thân xác này không phải là của nàng không?

"Còn làm gì nữa! Việc của ngươi ở dưới bếp này! Thật là, đã xấu xí còn mất trí nữa!" Bà ta lầm bầm.

"Vâng..." Nàng vội đứng dậy, chạy theo.

"Gọi ta là Bùi ma ma!"

''Dạ, Bùi ma ma !'' Nàng rụt rè nói.

...

Công việc ở nhà bếp thật là cực khổ.

Nhận định đầu tiên của nàng sau một ngày lăn lộn là như vậy. Nhưng xem ra, thu hoạch cũng không ít. Nàng đã nhanh chóng truy ra những thứ liên quan đến thời đại này. Đây là Tố Quốc, năm Thuận Hiệu thứ mười. Đương kim thiên tử Nam Cung Hải, năm nay hai mươi lăm. Còn Thành vương phủ nơi nàng đang sống là do Hoàng thượng cấp cho tứ đệ Nam Cung Lâm. Nghe đồn Tứ vương gia Nam Cung Lâm là người thâm trầm khó lường, lãnh khốc tàn bạo. Các thẩm thẩm ở nhà bếp đã kể cho Tiểu Lan nghe không ít ''truyền kỳ'' về Thành vương phủ này.

Theo luật lệ Tố Quốc, vương gia được phép có một vương phi, hai trắc phi, bốn sườn phi, thiếp và thị thiếp không hạn chế. Thế nhưng trong Thành vương phủ chỉ có tất cả tám thị thiếp, không có thiếp chứ đừng nói đến sườn phi, trắc phi cùng vương phi. Tám thị thiếp này đều là những người xinh đẹp như hoa như ngọc, xuất thân từ thanh lâu. Tứ vương gia chỉ thích nữ tử thanh lâu, đó là điều cả Tố Quốc đều biết. Nhưng đối với hắn, nữ nhân chỉ có tác dụng làm ấm giường, và kỹ nữ thanh lâu là những kẻ làm ấm giường tốt nhất !

Nghe nói hiện nay, người được vương gia sủng ái nhất là Mộng Tuyền. Vốn là kinh thành đệ nhất hoa khôi, được vương gia chuộc thân đem về làm thị thiếp. Năm nay mười tám. Xinh đẹp kiều diễm, mị hoặc chúng sinh. Vương gia hẳn là cũng bị nhan sắc yêu mị đó hấp dẫn, mới đem nàng về phủ. Nhưng nàng trước mặt Vương gia mềm mại đáng yêu, nhưng sau lưng lại âm thầm loại bỏ các thị thiếp khác, tâm cơ khó lường.

Người thứ hai được sủng ái, đó là Vũ Tâm, vừa tròn mười chín. Vũ Tâm cũng là một danh kỹ có tiếng ở Giang Nam. Khi vương gia đến Giang Nam thị sát, gặp nàng liền đem về phủ. Nàng không có yêu dị quyến rũ như Mộng Tuyền, lại có nét thanh cao tao nhã. Một nữ tử thanh lâu mà vẫn giữ được khí chất như vậy, chả trách vương gia lại đem nàng về. Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là vỏ bọc của nàng. Nữ nhân tranh sủng, ai mà không đáng sợ.

Người thứ ba được sủng ái là Y Vũ, mười chín tuổi. Y Vũ là người thiện lương thật sự, không quan tâm đến sự tranh đoạt. Sở dĩ lưu lạc hồng trần là vì bị lừa gạt. Nhưng nàng bán nghệ không bán thân. Vốn dung nhan thanh tú, khi được điểm tô bởi phấn son cùng lụa là, liền trở thành mỹ nhân khuynh quốc. Vương gia cũng là vì nhan sắc mới cho nàng nhập phủ.

Năm người còn lại là Như Yên, Thanh Loan, Hồng Tụ, Liên Hà, Thẩm Tuyết. Các nàng đều là những danh kỹ nổi tiếng của các thanh lâu. Nhưng vì muốn được vinh hoa phú quý, muốn tìm nơi tốt đẹp để gửi thân cả đời nên chấp nhận tiến nhập vương phủ. Các nàng mặc dù đều xinh đẹp kiều mỵ, quốc sắc thiên hương, nhưng đều là những cây hoa có độc.

Vốn nơi quyền quý như vương phủ hay hoàng cung đều không thể giữ được sự ngây thơ, trong trắng của nữ nhân. Mà các nàng đều xuất thân từ thanh lâu, nơi không mấy tốt đẹp. Nên dĩ nhiên, các nàng sẽ vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn.

Tiểu Lan thầm nghĩ, Y Vũ kia có thật sự là thiện lương ? Hay cũng giống như những thị thiếp khác, giả vờ thanh cao, nhưng tâm đang tính kế tranh sủng ? Nàng quả thật không thể tin được, giữa nơi ăn thịt người không nhả xương này, Y Vũ vẫn có thể giữ được tấm lòng trong sáng của mình.

Chậc, mà nàng hơi đâu suy nghĩ chuyện đó. Không có tới lượt nàng nha. Mà nàng cũng chẳng mong chờ. Cứ bình yên mà sống, chẳng phải tốt sao ?

Tiếp theo là về thân thế của nàng. Đương nhiên là không ai biết rồi. Nàng là do Trần quản gia mua về hôm qua, không có nói gì thêm, chỉ bảo nàng phụ việc nhà bếp. Nhưng nhìn chiều cao cùng vóc dáng, chỉ khoảng mười ba, mười bốn mà thôi. Ai, nàng đã được trẻ lại đến sáu tuổi a !

Nhưng mà, trẻ lại cũng không phải là tốt...

Vốn là hoa khôi khoa Đông y đại học Bắc Kinh, dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng thanh tú động lòng người, xinh đẹp tao nhã. Vậy mà, nàng cư nhiên trở thành xú nữ !

Nhìn vào mảnh gương đồng, nàng thật sự không dám tin. Thân thể này... làn da đen đủi, thô ráp, bên má còn có vết bớt hồng, trông thật là ghê tởm. Có điều, dù trông xấu xí, nhưng ánh mắt của nàng vẫn rất trong sáng, đẹp đến mê người. Nhưng mà, dù ánh mắt có quyến rũ, nhưng dung nhan... không thể không tính đến nha.

Sờ sờ vào mặt, Tiểu Lan có chút giật mình. Đôi bàn tay từ nhỏ đã quen bốc thuốc nên cực kỳ nhạy cảm với thảo dược. Nàng chợt phát hiện ra, hình như đây là lớp mặt nạ... !

Tìm cách lau đi, Tiểu Lan nhìn lại vào gương, nàng bỗng giật nảy mình.

Nàng đảm bảo, nữ tử này thật sự rất thông minh.

Gương đồng phản chiếu một dung nhan kiều diễm không thể tả. Mày xanh tựa liễu, cong như vành trăng non, môi anh đào hồng tươi, mũi quỳnh xinh xắn, da hơn màu tuyết... Mỹ nữ này, tuy vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã hơn hẳn bốn từ ''khuynh quốc khuynh thành'' rồi! Không thể tin đây là nhan sắc của một nữ tử chỉ mới mười ba, mười bốn nha ! Xem chừng vài năm nữa, sẽ lại càng thêm tươi thắm...

Quản gia khi mua nàng về, khẳng định nàng thật sự xấu xí, nhưng vì có tài nấu ăn nên được làm ở nhà bếp. Vậy là trước khi bán mình, nàng đã hóa trang cho khuôn mặt trở nên xấu xí đen đủi để không bị làm nhục. Đúng là một nữ tử trinh liệt. Xem ra, nàng không phải bận tâm về dung nhan mình nữa rồi !

Lục trong đống hành lý, lấy được lọ thuốc hóa trang, Tiểu Lan bắt đầu săm soi thành phần thuốc.

''Xem nào, Cam thảo, ngân hoa, đậu đen... Chậc, toàn những thứ tốt cho da, lại có màu đen, gần giống với mặt nạ dưỡng da của hiện đại... !'' Xem ra nữ tử này cũng không phải bình thường.

Tiểu Lan lại cầm lên miếng da màu hồng, chính là cái bớt lúc nãy.

''Làm từ chất gì mà giống da thật thế nhỉ ? Lại còn dính chặt vào da nữa chứ !''

Xem chán, nàng chỉ có thể kết luận, tiền kiếp của thân thể này chắc hẳn là có sự tình gì đây. Chậc, nếu mà nàng ta đã có ý trung nhân, không muốn bị bán vào thanh lâu nên mới hóa trang thì nàng phiền phức to! Chỉ mong sao đừng là như vậy...

Tiểu Lan ngã lưng xuống đống rơm, vặn vẹo thân mình cho hết mỏi. Nàng thầm nghĩ, một thân y thuật của nàng biết làm sao khi mình đã trở thành nha hoàn trong phủ ? Còn... cha thì sao ? Có đau lòng trước cái chết của nàng không ? Có hối hận khi đó đã gọi nàng về sớm chỉ để gặp mặt hôn phu hay không ?

Một giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má nàng...

''Cha... bảo trọng... !''

... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lan