chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình đã quay lại ròi đây mọi người có mong đợi chap này kh nào . Kh dài dòng nữa vô truyện thoiii mắc công mọi người ném dép tui nữa .
~~~~~~~~~~~\~~~~~~~~~~~~~~~~~\\\\~~
Cứ nghĩ đến việc chỉ cần im hơi lặng tiếng thì không có người để ý đến mình, không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia đến tìm mình, Lãnh Hàn Thần lạnh nhạt cười, thanh âm không ra hỉ giận: " Sao vậy! Nguyệt nhi tiểu thư không biết có chuyện gì đến tìm bổn cung nha...."

Nữ tử tên gọi Nguyệt nhi, là sườn phi của tam vương gia Hàn Chiên, nghe nói là bạn thanh mai trúc mã từ bé của gã, dung nhan chim sa cá lặn, còn là tài nữ của đế đô, cầm kỳ thư họa không gì không thông, tính cách ôn nhu dịu dàng nói chung là rất được lòng tam vương gia, Lãnh Hàn Thần vươn mắt đánh giá Tạ Như Nguyệt, gật gật đầu tán thưởng, nữ tử này quả thật rất đẹp a, nếu như là ở hiện đại thì chắc chắn sẽ là một đại minh tinh rồi, đáng tiếc ở cổ đại chỉ có thể làm thê thiếp cho người ta, nghĩ đến đây máu mua bán trong người Lãnh Hàn Thần lại nổi lên, ai! Đúng là bệnh ham tiền này ngày càng nặng phải sửa.

Tạ Như Nguyệt bị Lãnh Hàn Thần không kiên nễ gì đánh giá, cảm thấy hơi hoảng hốt, đôi con ngươi lạnh nhạt vô ba pha chút cười cợt nhìn nàng, lại có chút... ách! Tán thưởng?!! Tạ Như Nguyệt thực sự khó hiểu, một con người có thể thanh đổi nhiều đến như vậy sao?!

" Tham kiến vương phi...." Tạ Như Nguyệt mặc dù có chút không cam lòng nhưng quy tắc thì không thể thiếu, Lãnh Hàn Thần một thoáng trêu đùa: " Nguyệt nhi tiểu thư a, có chuyện gì thì cứ nói, không cần dài dòng như vậy, bổn cung thật sự rất buồn ngủ, không có thời gian tiếp chuyện ngươi đâu". Tạ Như Nguyệt bị Lãnh Hàn Thần không nể tình gì nói thẳng, sắc mặt có chút khó coi, dựa vào cái gì mà song nhi này lại có thể dùng vẻ mặt vân đạm phong khinh như vậy nhìn nàng, hừ! dù cho hắn ta là vương phi, nhưng người vương gia yêu là nàng, hắn ta chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, Tạ Như Nguyệt khinh thường cười lạnh.

Lãnh Hàn Thần cũng không thèm chấp thái độ của Tạ Như Nguyệt, vươn tay đùa giỡn lọn tóc đen nhánh của mình, thanh âm bình tĩnh: " ngươi không nói, thì để ta nói đi, dù gì cũng khỏi mắc công tìm ngươi". Tạ Như Nguyệt vốn hôm nay định lấy cớ thăm hỏi để chế giễu Lãnh Hàn Thần, không ngờ Lãnh Hàn Thần lại nói với nàng như vậy, cũng không khỏi ngạc nhiên,hắn ta muốn tìm mình là vì chuyện gì?

" Nghe nói ngươi cùng vương gia là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm đáng nhẽ ra cái ghế vương phi này là của ngươi mới đúng..." Lãnh Hàn Thần không nhanh không chậm nói, Tạ Như Nguyệt nhìn Lãnh Hàn Thần, đôi con ngươi tràn đầy nghi hoặc, Lãnh Hàn Thần đạm bạc cười, vươn tay ngoắc ngoắc Tạ Như Nguyệt lại gần....(người ta là con gái chứ có phải chó đâu mà ngoắc ngoắc z😑) .

Không hiểu sao giờ khắc này, Tạ Như Nguyệt nhìn thấy song nhi kia dung nhan vốn bình thường, nhưng mỗi giơ tay nhấc chân lại tràn ngập sức quyến rũ vô hạn, cuốn hút người khác, như một mê hoặc, vô thức, Hạ Thanh Uyển tiến lại gần,Lãnh Hàn Thần cười nhẹ, thanh âm thật nhỏ: " Ngươi có muốn thay thế ta trở thành Hàn Thanh quốc tam vương phi?!"

" Ngươi... nói như vậy là ý gì?!" Tạ Như Nguyệt sực tỉnh, nghi ngờ nhìn Lãnh Hàn Thần, hắn ý vị thâm trường nhìn lại Tạ Như Nguyệt, dùng thanh âm trêu chọc nói: " Nói... ngươi muốn hay là không muốn~?!" Tạ Như Nguyệt đề phòng nhìn Lãnh Hàn Thần , rốt cuộc là hắn ta có ý đồ gì đây?!

Lãnh Hàn Thần đứng dậy, vươn tay ,cầm quạt nâng cằm Tạ Như Nguyệt, ánh mắt khẽ nheo lại, trêu đùa: " Quả thật sắc nước hương trời, tam vương gia rất có phúc a!" Tạ Như Nguyệt không ngờ mình lại bị song nhi này đùa giỡn, sắc mặt tái ngắt, lắp bắp: " Ngươi... ngươi buông?!" Hắn từ khi nào lại có khí lực lớn như vậy, dù nàng vùng vẫy cũng khó thoát khỏi kiềm chế của hắn. Tạ Như Nguyệt một chốc hoảng sợ, không hiểu sao trong đầu nàng vang lên báo hiệu chạy trốn, thật muốn chạy trốn, hắn... rốt cuộc...là ai..?!

" Ngươi... ngươi không phải Lãnh Thiên Tuyết...." Tạ Như Nguyệt nhỏ giọng lắp bắp.

Lãnh Hàn Thần cười cợt: "Đương nhiên ta không phải Lãnh Thiên Tuyết... nhớ kỹ, ta gọi Lãnh Hàn Thần ...."Nói đoạn hạ tay xuống, cổ Tạ Như Nguyệt đau nhức vì ngước lên quá lâu, vươn tay vuốt nhẹ, ánh mắt oán hận nhìn Lãnh Hàn Thần, Lãnh Hàn Thần nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng ta, cũng không thèm để ý, tiếp tục lên tiếng: " Tạ Như Nguyệt, ngươi rốt cuộc có muốn cùng ta làm giao dịch?!"

Tạ Như Nguyệt khẽ mím môi, nói: " ngươi nói đi, là giao dịch gì?!"

" Rất đơn giản, ngươi giúp ta thoát khỏi đây, sau đó chiếc ghế vương phi này trống rồi, ta tin với thủ đoạn của ngươi, muốn ngồi lên... cũng không khó mà..." Lãnh Hàn Thần nhún nhún vai, thanh âm vẫn như vậy không mặn không nhạt.

" Ngươi... muốn thoát ra khỏi đây, vì sao?!" Tạ Như Nguyệt khó có thể tin, chẳng phải hắn ta rất yêu vương gia sao, dù là hữu danh vô thực nhưng sống chết cũng không chịu bước ra vương phủ. Không lẽ lời hắn ta nói là thật, hắn ta không phải là... Lãnh Thiên Tuyết...

" Việc này không liên quan tới ngươi..., ngươi chỉ cần làm tốt việc của ngươi là được" Lãnh Hàn Thần liếc Tạ Như Nguyệt không nhanh không chậm nói, Tạ Như Nguyệt nhìn ánh mắt không gợi sóng , lạnh lẽo của hắn không dám nói tiếp đành chuyển chủ đề hỏi: " Vậy... ngươi muốn ta giúp như thế nào?!"

" Dễ thôi, nghe nói cuối tháng này ở hoàng cung có đại lễ, gia quyến vương phủ điều phải đi, ngươi làm sao quấn quýt lấy nam nhân của ngươi... miễn là đừng để cho hắn quay về vương phủ sớm là được..." Lãnh Hàn Thần nói, còn gần nửa tháng nửa tháng nữa là đến cuối tháng rồi, nàng có đủ thời gian chuẩn bị.

" Chỉ đơn giản như vậy...." Tạ Như Nguyệt nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Lãnh Hàn Thần gật đầu: " Chỉ cần như vậy là được,Nguyệt Nhi tiểu thư, ngươi có thể làm được đi"

" Vậy... còn ngươi"

" Ta à.. ta có cách của riêng mình, ngươi chỉ cần lo cho ngươi là được"

" Thế nào, cuộc giao dịch này đối với ngươi trăm lợi không hại, có muốn hay không thử một chút"

" Thành giao... "

" Được! thành giao"

" Hi vọng sau hôm đó, ta không còn gặp lại ngươi"

" Haiz! Ta lại luyến tiếc không gặp lại mĩ nhân như ngươi a..." Lãnh Hàn Thần nhếch môi cười tà.

" Hừ...." Tạ Như Nguyệt nhìn vẻ mặt trêu cợt của Lãnh Hàn Thần, hừ lạnh, phẩy tay bỏ đi, song nhi này quả thật.... rất đáng ghét!!

" Vương phi.... người định đi sao...." Tiểu hồng đứng bên cạnh nãy giờ không dám lên tiếng chờ Tạ Như Nguyệt rời khỏi mới dám lên tiếng hỏi, Lãnh Hàn Thần nhìn Tiểu hồng, có chút tính toán liệu có nên mang theo tiểu nha đầu này không, nói thật mấy ngày nay uống trà do tiểu nha đầu này pha, hắn cảm thấy có chút nghiện rồi, hơn nữa tiểu nha đầu này thú vị như vậy, bỏ lại cũng có chút tiếc nuối a, hắn là thương nhân đâu thể nào buôn bán lỗ vốn được...

" Ân! Tiểu hồng... ngươi có muốn hay không cùng đi với ta?!" Lãnh Hàn Thần như có như không hỏi, hắn cũng không sợ tiểu nha đầu này nói lộ tin tức ra ngoài, nếu như tiểu cô nương này không biết điều, hắn không ngại tiễn tiểu cô nương này một đoạn, đừng nói hắn thủ đoạn độc ác, hắn ghét nhất chính là phản bội, dù bất cứ tình huống gì, giết không tha. (CON RỂ !!! con có thể tém tém lại kh con như z sao ta dám giao bảo bối cho con ).

"Vương phi... chẳng phải trước đây ngài nói ngài rất yêu vương gia sao?! dù như thế nào cũng không đi, nay sao lại..." Tiểu hồng ngơ ngác hỏi, nghe cuộc nói chuyện giữa vương phi cùng Tạ sườn phi, Tiểu hồng có chút mê loạn, không hiểu rõ cho lắm, Lãnh Hàn Thần nhìn vẻ mặt tràn đầy tò mò của tiểu nha hoàn, có chút buồn cười, bèn nói: " Như thế nào, lúc trước thích hắn thì bây giờ không thể không thích sao? nam nhân mà thôi, không có người này thì còn người khác" ta há có thể vì một cái cây nho nhỏ mà bỏ cả vườn cây rộng lớn?! nam ,nữ nhân gì đối hắn chẳng qua là cảnh đẹp ý vui mà thôi, thích thì nhìn một lát, không thích thì thôi, hắn xưa nay chưa từng để ai vào mắt nói chi là trái tim, đừng nói là yêu, ngay cả thích sơ sơ cũng chưa từng có ai, ở hiện đại, có bằng hữu nói hắn vô tâm không phế, thật sự đi, có lẽ cả đời này của hắn cũng khó có thể mà động tâm với ai được....

Tiểu hồng nghe Lãnh Hàn Thần nói vậy, há hốc mồm kinh ngạc....

" Tiểu hồng a, ngươi rốt cuộc có muốn đi cùng ta hay không, vương phủ này nhàm chán như vậy, chúng ta thoát khỏi ngao du chân trời góc bể, chẳng phải là rất tốt...." Lãnh Hàn Thần ra sức dụ hoặc tiểu hồng, tiểu hồng một thoáng ngập ngừng, bèn nói: "Nhưng là gia đình, phụ mẫu của tiểu hồng điều ở đây" mặc dù nàng thực sự rất muốn đi cùng vương phi nhưng là phụ mẫu của nàng, muội muội của nàng... ai sẽ chăm sóc nha.

Lãnh Hàn Thần nghe Tiểu hồng nói vậy, hắn trầm mặc, gia đình...?! Hai từ này quả thật đối với hắn thực sự xa lạ.....

" Tiểu hồng, ngươi có muốn đoàn tụ cùng gia đình..." Lãnh Hàn Thần nói

" Đương nhiên là muốn nha..." Tiểu hồng ra sức gật đầu.

" Như vậy đi, trước khi ta đi ta sẽ trả cho ngươi giấy bán thân, khi ấy ngươi có thể về cùng gia đình của mình rồi, khi ấy...." Lãnh Hàn Thần ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ , tiểu hồng cảm thấy ánh mắt vương phi có gì đó ưu sầu, ngẩn ngơ, không biết nói gì cho phải. Sau một lúc, Lãnh Hàn Thần cười cười, lại trở về dáng vẻ tự tiếu phi tiếu như thường ngày, một thoáng ưu sầu như lúc nãy chợt tan đi, không còn một vết tích , cứ như đó chỉ là sự nhầm lẫn của Tiểu hồng vậy.

"Vương phi... còn ngài..." Tiểu hồng hỏi

" Ta à.... Còn nhiều chuyện đang chờ ta làm lắm, ngươi chỉ cần lo cho bản thân mình là tốt rồi, Tiểu hồng nhớ luyện pha trà, tay nghề tăng nha, ta nhất định sẽ tìm ngươi uống trà đó..." Lãnh Hàn Thần vỗ vỗ vai Tiểu hồng, Tiểu hồng cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu...

Hàn Chiến dạo này khá phiền não, không biết vì lí do gì dạo gần đây gã cảm thấy vô cùng bứt rứt, trong người vô cớ khó chịu, dễ dàng nổi nóng, nguyên nhân lại không hiểu vì sao càng khiến cho gã trở nên táo bạo hơn bao giờ hết, ngay cả Tạ Như Nguyệt là nữ tử gã để ý nhiều nhất cũng trở nên thô bạo nỗi nóng với nàng, Hàn Chiến nhăn mày, gã từ khi nào lại trở nên khó khống chế bản thân mình như vậy chứ?!

Không có mục đích gã cứ vô thức tiến phía trước, vì đang đăm chiêu suy nghĩ cho nên gã cũng không ngờ mình lạ bước vào Ngọc Thiên các, nơi duy nhất trong vương phủ gã chán ghét đến nhất, là vì nơi đó là nơi ở của song nhi kia.

Hoàng huynh vì ân tình của Lãnh thái sư mà ban hôn cho gã cùng song nhi tên gọi Lãnh Thiên Tuyết kia, bất chấp sự phản đối của gã, nhưng vì là nhi tử duy nhất của thái sư, mà thái sư lại là người có ân với gã, cho nên gã cũng không thể đối xử quá đáng với song nhi kia được, nhưng song nhi kia thật sự khiến cho gã không thể nào chịu nỗi, bề ngoài ôn nhu nhu nhược, nhưng bản chất thâm độc, ám hại Nguyệt nhi không biết bao nhiêu lần, nếu không phải Nguyệt nhi mệnh lớn, e rằng....

" Tiểu hồng à, ngươi nói xem... đàn cá chép này đem đi nướng hết.. có phải là rất tốt không?!" Bỗng một thanh âm vang lên cắt ngang suy nghĩ của gã, Hàn Chiến lạnh lùng nhìn bóng dáng song nhi cách gã không xa phía trước, cũng không hiểu vì cớ gì , nếu bình thường thấy song nhi kia gã đã quay đầu bước đi rồi, nhưng bây giờ lại cứ đứng yên đó, tiếp tục nghe đoạn đối thoại của song nhi kia cùng tiểu nha hoàn.

" Vương phi, cá chép đẹp như vậy... sao lại đem đi nướng nha..."tiểu hồng ngây thơ hỏi lại.

" Đẹp gì chứ, cũng vô dụng, chỉ suốt ngày bơi lội, chiếm diện tích chứ làm gì a... ngươi xem con kia, con kia...uh! Thật nhiều con to như vậy, đem lên nướng, hương vị tuyệt đối không tệ..."Lãnh Hàn Thần chỉ chỉ đàn cá chép trong hồ, nói mới nhớ, cũng lâu rồi hắn chưa ăn món ăn thôn quê, nhìn thấy lũ cá chép bơi lượn tự dưng có chút thèm.

" Vương phi, người đói sao, để tiểu hồng xuống bếp lấy thức ăn cho ngài"

" Không cần, đồ ăn vương phủ nhàm chán chết đi được..." ai đó nhíu nhíu mày khinh thường

" Vương phi, vậy ngài định ăn chúng thật ư...." Tiểu hồng không đành lòng nhìn lũ cá chép.

Lãnh Hàn Thần thấy vẻ mặt đó của tiểu hồng, thì đầu lại đầy hắc tuyến, làm như hắn ác độc lắm không bằng nói: " Tiểu hồng à, thế gian này nhược bị cường ăn, là quy luật bình thường, ngươi nên học cách thích ứng tất cả, biết không?!"

" Vương phi, nhưng là chúng nó quả thật rất đáng yêu...." Tiểu hồng ra sức năn nỉ.

" Haiz! Thôi đi, ta cũng không còn hứng thú với nó nữa, chúng ta đi thôi..." Lãnh Hàn Thần lắc đầu thở dài, hắn tối không chịu nỗi là nước mắt của nữ nhân, dường như đến cổ đại mới có mấy hôm, không khí tốt quá cho nên hắn lại dễ mềm lòng thì phải, cái này dường như không ổn à nha...

Hàn Chiến nghe đoạn đối thoại của Lãnh Hàn Thần, khóe miệng không khỏi run rẩy , nhìn song nhi dung nhan vẫn như vậy quen thuộc nhưng không hiểu sao gã cảm thấy có cái gì đó thực sự khác lạ, nhất là đôi con ngươi tràn ngập ánh dương quang, nhìn người khác nhưng lúc nào cũng có cảm giác là nhìn về phương xa, thật sự rất câu nhân.... Hà Chiến nghĩ đến đây liền giật mình, gã là đang nghĩ cái gì vậy.

" Vương... vương gia..?!" tiểu hồng thấy Hàn Chiến đứng đó, lắp bắp lên tiếng, vương gia sao lại đến đây?! Hàn Chiến thấy Lãnh Hàn Thần cùng Tiểu hồng tiến lại gần mình, có chút giật mình, từ khi nào gã lại mất cảnh giác đến như vậy?! giương mi nhìn song nhi kia, cho chút nghi ngờ, song nhi kia vẻ mặt nhàm chán thiếu kiên nhẫn nhìn y:" Cho hỏi vương gia đại giá quang lâm đến đây có chuyện gì".

Hàn Chiến tự dưng cảm thấy có chút không vui, bèn nói: " Thế nào, bổn vương muốn đến gặp vương phi của mình cũng cần phải có lý do sao?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro