CHƯƠNG 1: HOÀNG ĐẾ XUYÊN KHÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Fanart Hoàng thượng ngốc và hoàng thúc, vẽ bởi: Trần Ngọc Ánh)

Hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ bằng giấy, rọi vào một thân ảnh nam nhân đang nằm nghiêng ngã trên giường. Thân ảnh thon dài hồng nhuận cùng mảnh bạch y trắng muốt bao phủ lấy cơ thể, đoạn giữa còn tùy tiện rơi hai sợi dây lộ ra lồng ngực trắng nõn cùng xương quai xanh câu nhân, nhìn kiểu nào cũng thấy nhức mắt. Hơi thở đều đều làm lồng ngực nhấp nhô lên xuống, hai khỏa anh đào hồng hồng ẩn hiện bên dưới mảnh bạch y, mái tóc đen dài như mảnh lụa phủ phục trên giường. Đôi môi căng mọng ướt át khẽ hé mở, phát ra hơi thở trầm thấp.

Bất giác, từ lúc nào ở đầu giường xuất hiện thêm một cây thiết bảng, nhìn kiểu gì cũng thấy một chút rát da. Thiết bảng nhấp nhấp vài cái liền vút xuống. "Ba" một tiếng âm thanh chát chúa vang lên, thân ảnh trên giường liền lăn nhanh vào góc, còn quấn theo tấm chăn mềm mại quanh mình như nhộng trong kén.

Thiết bảng vang to nhưng không phải do trúng vào cơ thể người mà chính là đánh vào thành giường. Dường như việc né đòn đã thành thói quen, nếu không phải nam nhân nhanh nhẹn, ắt hẳn đã trúng đòn đau vừa rồi. Thiết bảng không cam tâm, liền sau đó vung tới, như không thể để người trên giường thoát khỏi ma trảo của mình, nam nhân kinh hãi thoắt một cái phóng xuống đất, bất đắc dĩ chân vướng vào chăn mà ngã nhào, cả người cuộn thành đoàn, lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài chụp lấy thiết bảng mà oa oa.

"Hoàng thúc, thủ hạ lưu tình nga!"

Thiết bảng bị nắm lấy, người được gọi là hoàng thúc kia thuận tay ném đi, hai ngón tay vươn ra nắm lấy chiếc cằm nhỏ của kẻ dưới đất kéo lên.

"Lúc này là giờ nào mà ngươi còn ngủ? Hôm qua đã nói sáng nay phải tảo triều, vì sao còn không đến?"

"Trẫm...trẫm ngủ quên. Đúng rồi, là do đêm qua ở chỗ mẫu hậu nói chuyện đến khuya đi, sáng nay...sáng nay ngủ quên nga!"

Hoàng thúc nghe thấy thì khóe môi nhếch lên, mí mắt lạnh lùng khẽ nheo lại nhìn kỹ đôi mắt to như miêu sóng sánh nước của người nằm dưới.

"Ngủ quên? Nói vậy thì lỗi là ở thái hậu rồi? Vi thần trách sai ngài đi?"

Hoàng thượng ngồi dưới đất ngốc lăng một lúc, đôi mắt mở to như đang suy nghĩ điều gì. Bất giác hắn gãi gãi đầu, tưởng đã có đường thoát thân, miệng liền nở một nụ cười thật tươi.

"Đúng..."

Lời chưa kịp dứt thiết bảng đã vung lên, cánh tay bị đánh trúng lập tức hồng hồng. Hoàng thượng ngốc nghếch cũng không ngờ mình nhanh như vậy đã ăn đòn. Còn không phải khi nãy thân thủ nhanh nhẹn mới tránh được hay sao? Vì cái gì lần này lại không thoát được? Nhưng quả nhiên chỗ bị đánh đau rát đến lợi hại. Hoàng thượng lại ngốc lăng thêm một lúc, cơ mặt liền biến đổi, híc híc mũi lấy hơi vài cái, miệng liền mếu lại, đôi mắt to tròn như nai tơ dâng lên một tầng hơi nước.

"Rơi đi rơi đi!"

Trong lòng hoàng thượng kịch liệt phân cao thấp, nước mắt loáng một cái liền rơi xuống gò má thập phần xinh đẹp. Hoàng thượng trong lòng hết sức hài lòng mà ha ha cười.

"Hoàng thúc, ta coi thúc còn cứng với ta không?"

Quả nhiên, hoàng thúc vừa nhìn thấy người ngồi dưới đất mếu máo khóc liền thở dài một hơi, tự thấy mình bất lực, tay buông thiết bảng cúi xuống ôm lấy kẻ đang khóc đến hôn thiên địa ám kia mà bế lên giường.

Hoàng thượng đôi tay mềm mại liền vòng lên ôm cổ hoàng thúc, lén lút cong khóe môi cười, chiêu này rõ ràng bao nhiêu năm sử dụng lần nào cũng có hiệu quả. Hoàng thúc quả nhiên ăn mềm không ăn cứng, nhìn thấy hắn khóc làm sao mà nhẫn tâm kia chứ!

"Muốn đấu lại với công lực của ta, thúc phải tu thêm vài năm nữa đi!"

Thành công kiềm chế được cái miệng nhỏ đang oa oa khóc, hoàng thúc ngồi xuống giường đặt hoàng thượng lên đùi mình, hoàng thượng liền ủy khuất như thể không xương vùi đầu vào lồng ngực vững chắc của hoàng thúc, không ngừng thút thít. Trong bụng còn toan tính phải cố gắng chảy thêm vài giọt nước mắt nữa để hoàng thúc thương tâm.

"Ngươi khóc cái gì? Có đau lắm không?"

Hoàng thúc vừa nói vừa nâng cánh tay hoàng thượng lên nhìn, quả nhiên là sưng đỏ đến lợi hại, hoàng thúc bỗng thấy tâm đau một mảng. Liền lấy tay sờ sờ vuốt vuốt lên chỗ sưng, xong sờ lên gò má phấn nộn của hoàng thượng mà nắn nắn, còn nhân tiện mân mê bờ môi căng mọng của hoàng thượng vì khóc mà ửng đỏ lên. Hoàng thượng thấy thế liền rúc sâu hơn nữa vào lồng ngực hoàng thúc, quả nhiên là hoàng thúc, ở bên thúc liền được cưng chiều. Hoàng thúc miệng nói tâm đau, khàn khàn giọng.

"Ta cũng không muốn đánh ngươi, nhưng ngươi sao không chịu nên người như vậy? 18 tuổi còn nhỏ hay sao?"

Hoàng thượng nghe vậy liền bĩu bĩu môi.

"Hoàng thúc không phải nói trẫm còn nhỏ nên không được lập hậu phi đi, bây giờ lại nói khác?"

Lời này hoàng thượng đưa ra chính là cây gậy đập vào đầu hoàng thúc. Thật không ngờ, hoàng thượng có ngày đem lời của y trả về cho y. Hoàng thúc nhíu nhíu mày một cái liền ném hoàng thượng xuống giường, dứt khoát đứng dậy phủi phủi y phục.

"Hoàng thượng đã nói vậy thì vi thần cũng không rảnh tranh cãi với người. Nhưng vi thần muốn ngày mai trên thư phòng phải nhìn thấy 100 tờ chép đạo làm vua. Cũng không còn sớm, vi thần cáo lui!"

Hoàng thúc nói xong liền dứt khoát ly khai, chỉ để lại bóng lưng cao lớn cho hoàng thượng. Hoàng thượng một bên đau lòng nói.

"Là thúc ép trẫm chết phải không? Là thúc, là thúc!"

Hoàng thượng vừa nói vừa đấm vừa đá vào chiếc gối ở đầu giường mình, bên ngoài một khóe môi không khống chế được khẽ cong lên. Nắng chiều trên cửa sổ nhanh chóng tan biến, để lại một mảng u tịch của đêm đen cùng vài chiếc đèn đỏ leo lét treo trên cao.

Hoàng thượng chính là vua của Kỳ Quốc, tên gọi Hứa Kỳ Quang, đã đăng cơ được 3 năm. Hắn vốn là nhi tử duy nhất của Huyền Tông cùng hoàng hậu Lan Lăng sinh ra. Hắn từ nhỏ nhu nhược, nhút nhát, việc gì cũng là dựa vào cái người gọi là hoàng thúc kia. Còn hoàng thúc thì vốn dĩ cũng không phải là hoàng thúc. Y gọi là Hoàng Tĩnh Tường. Bất quá phụ thân của y cùng nội tổ phụ của Hứa Kỳ Quang chính là huynh đệ kết nghĩa. Thành ra sau này hắn cũng gọi y là hoàng thúc. Bất quá hoàng thúc này hơn hắn chỉ có hai tuổi nhưng tài năng và tâm cơ tuyệt nhiên không đi cùng tuổi tác. Y thâm tàn bất lộ, từ khi Huyền Tông mất thì giao nhi tử duy nhất cùng Kỳ Quốc này lại cho y, y từ nhỏ thao luyện sa trường, chiến công hiển hách. Lúc nhỏ, Hứa Kỳ Quang ham chơi thường bám theo nhìn y luyện binh. Cho nên, ngoài danh nghĩa là hoàng thúc thì cái gì Hứa Kỳ Quang cũng nghe lời y, còn thường xuyên nũng nịu làm y hết sức đau đầu vì vị hoàng đế này.

Hoàng Tĩnh Tường từ năm 13 tuổi đã lập rất nhiều đại công cho Kỳ Quốc, được muôn dân ủng hộ. Khi Huyền Tông mất, Hoàng Tĩnh Tường liền trở nên ngày càng khó tính với Hứa Kỳ Quang, ép hắn học cái này tập cái kia làm hắn hết sức mệt mỏi. Hoàng Tĩnh Tường cũng là vương gia duy nhất trong hoàng thất này, uy tín còn vượt cả vua, quần thần ai nấy cũng đều kinh sợ. Tính y không nói hai lời, nếu ai không theo liền sẽ lãnh hậu quả. Tất nhiên, trong số quần thần cũng có vài người chống đối y, tỷ như Binh bộ Thượng Thư Hàn Sĩ Nguyên.

"Hoàng thượng, gần đây Vương gia đang động binh, dường như có ý đồ bất chính. Hoàng thượng phải tính kế một chút, cẩn thận....cẩn thận..."

"Hửm?"

Binh bộ thượng thư liền đưa mắt ra ngoài cửa, miệng với vào tai hoàng thượng nhỏ to.

"...Soán vị nga!"

Hoàng thượng giật mình một cái, tròn mắt nhìn thượng thư, cũng đưa mắt nhìn ra cửa rồi quay lại kề sát tai thượng thư hỏi.

"Ái khanh nghe ai nói?"

Thượng thư lại đưa mắt ra ngoài rồi kề sát tai hoàng thượng.

"Thủ hạ của vi thần ở biên cương thấy Vương gia đang ngày đêm luyện binh, dường như sắp dẫn binh về kinh thành đi!"

Hoàng thượng và thượng thư đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thập phần bất an.

"Chuyện này không nói đùa được đâu..."

"Hoàng thượng không tin thì có thể đến hỏi thái hậu, thái hậu ở trong cung cũng đã có dự tính!"

"..."

Hứa Kỳ Quang không nói gì chỉ mím môi. Hoàng thúc của hắn không mưu phản đó chứ? Nếu muốn làm vua có thể nói cho hắn biết một tiếng, dù gì hắn làm vua đến chán rồi cũng muốn ra ngoài dạo chơi một chút. Vì sao khi không lại tạo phản?

"Tạo phản?"

Hoàng thượng lại mím môi, nhiều vụ tạo phản không phải trong sách sử đều nói sẽ máu chảy đầu rơi hay sao? Mà người đầu rơi trước hết tất nhiên phải là hoàng thượng rồi! Vậy thì đâu có được, hắn tuy không muốn làm vua nhưng cũng không chê mình sống quá lâu đi!

"Ta dù gì cũng là thân thích của thúc đi, thúc có thể nể mặt tiên đế một chút có được hay không? Muốn ta nhường ngôi thì nói một tiếng, cần gì phải tạo phản nga?"

Hoàng thượng lo cho cái mạng nhỏ của mình, lập tức đứng dậy nhanh chóng đi đến tẩm cung của thái hậu. Trong đời hoàng thượng cũng chưa từng đi nhanh như vậy, hai cánh tay trong gió khẽ đưa qua đưa lại.

Đêm đó, sau khi rời khỏi cung thái hậu, hoàng thượng liền gọi ám vệ thân tín nhất của mình, cũng là người hầu kiêm mật thám kiêm bạn cùng luyện kiếm của hoàng thượng, đệ nhất ám vệ Phí Lời vào thư phòng. Sau đó hai người to nhỏ một hồi, hoàng thượng liền mặc y phục hắc y, được Phí Lời bảo hộ lập tức bay khỏi hoàng thành mà trời không hay quỷ không biết.

Vừa ra khỏi hoàng cung liền nhảy lên hai con ngựa chuẩn bị sẵn bên ngoài, một trước một sau giữa đêm khuya phi như bay đến phủ đệ của Vương gia. Nhưng vương gia tính tình kỳ quặc, ở đồng bằng không thích, ở kinh thành phồn hoa càng không thích, khi không lại xây phủ ở tận giữa ngọn đồi, sau lưng là vách núi, trước mặt là biển, hại hoàng thượng và Phí Lời chạy đi không ít lần bị cây cào trúng, hoàng thượng sớm đã đỏ mắt.

"Hoàng thúc muốn chơi ta có phải hay không? Rõ ràng là hoàng thúc chơi ta mà!"

Hoàng thượng vừa phi ngựa vừa âm thầm mắng chửi trong bụng, lại hoàn toàn không biết rằng lúc này trong phủ Vương gia đang xảy ra vài trận cãi vả lớn nhỏ.

Trong một căn phòng lớn, vương gia uy nghiêm ngồi trên ghế lớn, trước mặt là cái bàn lớn, cùng năm người ăn mặc như võ tướng cao lớn ngồi đối diện.

"Trần Ổn, ta nói ngươi đó, lúc này sao còn cản trở Vương gia lập đại nghiệp? Không phải ngày này đã chờ lâu lắm rồi hay sao?"

"Phải đó, Đại Đầu nói đúng, cơ nghiệp này vốn dĩ thuộc về gia gia của Vương gia mới phải. Vì sao hai người cùng dựng nên Kỳ Quốc mà cuối cùng giang sơn lại thuộc về họ Hứa? Nếu năm đó, Hứa cẩu hoàng đế kia không dùng chút thủ đoạn chiếm ngôi thì nay vương gia mới là hoàng đế!"

Người được gọi là Trần Ổn liền lên tiếng.

"Đại Đầu, Nghiêm Tung, ta không phải muốn cản trở, nhưng ít nhất cũng phải để vương gia quyết định, các ngươi sao lại ép vương gia? Còn có vương gia muốn hoàng đế kia tự ý thoái vị, như vậy có gì không tốt? Máu chảy đầu rơi các ngươi thích nhìn thấy hay sao?"

Hoàng Tĩnh Tường vẫn yên lặng không nói gì, một lúc sau khàn khàn giọng.

"Vương vị, nhất định phải lấy, còn..."

Lời chưa dứt liền nghe một tiếng "Xoảng" bốn người lập tức nhìn lên, quả nhiên trên nóc nhà có một lỗ nhỏ gạch từ lúc nào đã bị đẩy ra.

"Ai đó? Đuổi theo, bắt sống cho ta!"

Ba người kia liền đoạt kiếm trên bàn chạy vụt ra ngoài, thì nhìn thấy hai bóng đen đang dùng khinh công vượt qua cổng phủ. Quân lính cùng thị vệ tức tốc nhảy lên ngựa đuổi theo. Hoàng Tĩnh Tường ngồi trong phòng nhíu nhíu mày. Bất giác, y nhìn dưới đất liền thấy một mảnh ngọc bội, có lẽ là do kẻ vừa rồi vô ý đánh rơi nên khom xuống nhặt, vừa đưa đến mắt nhìn lập tức Hoàng Tĩnh Tường tức tốc lao ra ngoài, phóng lên ngựa đuổi theo đoàn người phía trước.

"Hoàng thượng, có chịu được hay không?"

"Phí lời, ta chưa có muốn chết, nhanh lên!"

Hoàng thượng lời nói trong gió rất nhanh nhưng rõ ràng nghe rõ tiếng nức nở của hắn. Từ lúc nào hoàng thượng lệ đã rơi đầy mặt, vừa chạy vừa căng mắt nhìn đường nhưng nước mắt cứ chảy thành dòng. Hoàng thúc, người mà hắn gắn bó từ thuở bé, là người mà hắn tin tưởng nhất trên đời chỉ trừ thái hậu ra. Vậy mà bây giờ lại muốn giết hắn? Vương vị, quyền lực quan trọng như vậy hay sao? Hóa ra những lời kia chỉ là hư tình giả ý, hóa ra những ôn nhu cưng chiều mà y đối cùng hắn cũng chỉ là để dung túng hắn trở thành một kẻ chỉ biết dựa dẫm ỷ lại vào y mà thôi. Hóa ra, trong lòng y, hắn bất quá chỉ là thân thể chờ đợi ngày lấy đầu!

Người của vương phủ băng đường tắt thoáng chốc đã xuất hiện một nhóm chặn đầu ngựa Hứa Kỳ Quang. Phí Lời kinh hãi nhảy qua ngựa hắn kéo chạy về hướng khác, tiếc là càng chạy họ cuối cùng cũng phát hiện không còn đường lui, trước mặt chính là vực núi. Binh lính đã tuốt binh khí, Hứa Kỳ Quang kinh hãi, Phí Lời phía sau vẫn ôm lấy hắn bảo hộ. Đang không biết thế nào, thì Hoàng Tĩnh Tường cũng thúc ngựa lao đến. Vừa nhìn thấy người kia hắn liền chảy nước mắt.

"Hoàng thúc...vì sao...lại phản trẫm?"

Lời nói bị nghẹn trong cổ họng, vừa nói vừa nức nở, khó khăn lắm người kia mới nghe hiểu ý hoàng thượng.

"Cẩu hoàng đế, cái gì mà tạo phản, vương gia chỉ đòi lại thứ thuộc về mình!"

Nghiêm Tung một bên buông lời. Hoàng Tĩnh Tường vẫn im lặng, hắn nhìn Hứa Kỳ Quang, nét mặt âm trầm.

"Trẫm nghe người ta nói nhưng trẫm không có tin, trẫm muốn gặp hoàng thúc để nghe sự thật...nhưng không ngờ..."

Kỳ Quang nấc lên một tiếng.

"Kỳ Quang, đến đây, ngoài đó là vực núi, ngã xuống sẽ rất đau..."

Nghiêm Tung suýt nữa cắn trúng lưỡi mình, lúc này là lúc nào mà Vương gia còn nói cái chuyện đó. Nhìn y có bao nhiêu lo lắng đi. Ể, nếu nói vậy trước đây là y thực tâm lo lắng cho hoàng thượng? Hãy nói là không phải đi có được hay không?

"Hoàng thúc xưa nay lời nào là thật, lời nào là giả dối với trẫm? Nếu hoàng thúc muốn vương vị, có thể nói với trẫm mà, trẫm biết mình không xứng đáng làm vua...nhưng hoàng thúc muốn...muốn..."

'Giết ta', bất quá hai từ này Kỳ Quang không có cách nói ra. Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn xuống vực thẳm mà không khỏi thấy toàn thân nhức nhói. Hắn rất giận hoàng thúc nhưng mà hắn càng không muốn rơi xuống kia đâu. Dù gì một đao của hoàng thúc cũng không đau bằng ngã xuống dưới chứ?

Hoàng thượng đang phân cao thấp xem chết kiểu nào đau hơn thì Hoàng Tĩnh Tường từ lúc nào đã nhảy xuống ngựa, thật chậm rãi tiến về hướng Kỳ Quang, tay còn vươn ra. Gương mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng từ đáy mắt không thể che đậy nỗi y đang lo lắng cực điểm.

"Kỳ Quang, nghe ta, trở vào đây, ngã xuống dưới nhất định rất thảm!"

Kỳ Quang càng nghe càng cảm thấy lời của hoàng thúc là đúng đi, cũng không phải là hắn tham sống sợ chết có được hay không, bất quá chết kiểu nào cho khôn ngoan một chút. Nghĩ như vậy, hắn liền bất chấp sỉ diện run run vươn tay ra với Hoàng Tĩnh Tường, y lập tức mỉm cười, nhưng khi hai cánh tay chưa kịp chạm vào nhau, thì một con rắn xanh biếc từ trên thân cây bên cạnh Kỳ Quang trườn xuống, làm ngựa giật mình bất giác vung chân lên cao, hất cả Phí Lời cùng Hứa Kỳ Quang văng xuống vực thẳm.

"KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!"

Một tiếng hét kinh hoàng cả núi đồi nhưng không biết của là ai, chỉ biết rằng sau đó trời đất xoay chuyển, vũ trụ ngừng xoay, thời gian phút chốc ngừng lại.

--------------------

"Ưm..."

"Bệnh nhân giường số 12 đã tỉnh."

Nam nhân tóc đen dài được cột gọn nằm trên giường, toàn thân trầy xước quấn đầy băng gạc trắng. Hắn từ từ hé mắt ra, ánh sáng từ trần nhà chói mắt khiến hắn dùng tay che lại. Hắn cẩn thận chớp chớp mắt lần nữa, liền trợn mắt nhìn thấy thứ đang phát sáng trên trần nhà.

"Cái kia...cái kia..."

'Là thứ gì' chưa kịp phát ra, thì hắn lập tức há hốc mồm tiếp tục trợn mắt nhìn thân ảnh nam nhân toàn thân bạch y như áo tang, tóc ngắn cũn, trên mắt còn đeo thứ gì đó trông thật quái dị, quan trọng là trong tay y đang cầm ám khí, là một cái ống có một kim châm nhọn hoắc ở đầu, trong đó còn có thứ gì như là nước đang tiến về phía hắn.

"Độc dược?"

Hắn kinh hãi nhỏm người dậy xoay người định bò xuống giường, thì hung khí đã tiến đến đâm vào mông hắn một cái. Hắn hét lên một tiếng.

"KHÔNG!"

Rồi tung cú đá vào bạch y nam nhân sau lưng, nam nhân liền ngã sóng soài trên mặt đất. Hắn kinh hãi nhảy khỏi giường bỏ chạy, chưa kịp đã bị một đám áo trắng khác có nữ có nam nhảy vào đè đầu hắn lại. Hai tay hai chân bị trói chặt, hắn vùng vẫy vẫn không có cách nào thoát khỏi. Hắn nằm sấp trên mặt đất lệ rơi đầy mặt hét thảm.

"Hoàng thúc cứu trẫm, hoàng thúc!"

---------------

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro