CHƯƠNG 3: HOÀNG TỔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Quang tỉnh dậy thì trời lúc này cũng đã quá nửa đêm. Hắn nheo nheo đôi mắt lờ đờ vì mệt mỏi của mình mà nhìn lên ngọn đèn ngủ mờ nhạt ở bên giường, không gian vô cùng ấm áp, giường chăn trắng xóa mềm mại, trong không khí còn thoang thoảng mùi trầm hương nhè nhẹ nồng ấm. Mùi hương này thật giống Vĩnh Hòa cung của hắn năm xưa. Căn phòng được thiết kế tinh xảo với cửa sổ thủy tinh rộng thênh thang, chiếc rèm ren trắng không che khuất được ánh trăng đang treo ngoài khung cửa. Giường rộng làm bằng gỗ mun. Mặt đất chính là lót bằng thảm nhung mềm mại.

"Mày đi đứng kiểu gì vậy thằng điên? Không có mắt à?"

Kỳ Quang nhớ lại trong hai canh giờ trước, hắn chạy thất điên bát đảo hòng thoát thân khỏi Trần Ổn thì va phải một hắc y nam nhân trên đường. Hắc y nhân so với Trần Ổn tác phong tương tự, ăn vận cũng là một bộ quái dị. Hoàng thượng ngã xuống đất ăn đau còn bị chửi, trên đời này lại có người dám gọi hoàng thượng là thằng điên, thật không may cho y! Hoàng thượng dùng đôi mắt to của mình trừng lại, nhưng đáng tiếc, sự hung dữ trong mắt hoàng thượng bất quá chỉ như là một con mèo nhỏ cào cào móng vuốt trong mắt của người khác mà thôi!

"Hỗn xược, dám khi quân phạm thượng. Trẫm tru di tam tộc nhà ngươi!"

Người trước mặt bỗng sửng người một chút rồi trưng ra ánh mắt quỷ dị. Một hồi sau y khẽ giật giật khóe môi.

"Năm 2018 rồi mà tóc tai lòa xòa nhìn thấy gớm. Ể, quần áo bệnh nhân...rồi rồi, cậu bị tâm thần chứ gì, trốn trại có phải hay không? Nói tên bệnh viện tôi đưa về. Không nói, tôi gọi báo cảnh sát đến bắt cậu!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Hả?"

"Ngươi vừa nói cái gì? Trẫm nghe không rõ!"

"Gọi cảnh sát bắt cậu!"

"Không phải, là đoạn đầu!"

"Năm 2018 rồi mà..."

"A!"

Hoàng thượng bất giác khởi động tròng mắt không tin nhìn về phía kẻ đối diện.

"Ngươi nói...niên đại...nào? 2018?"

Hoàng thượng liền xoay cái đầu nhỏ nhìn ngó xung quanh mình, những tòa nhà cao chọc trời, thực ra thì cũng không chọc trời, nhưng ít nhất là cao hơn nóc hoàng cung của hoàng thượng rất nhiều lần. Người đi đường đều một kiểu ăn mặc quái dị như nhau. Hoàng thượng liền biết bản thân mình đã không còn ở thế giới trước nữa.

"Ngay cả năm nào cũng không biết, chặc...chặc...em trai, cậu bị nặng quá rồi, tôi phải gọi cảnh sát đưa cậu trở về bệnh viện!"

Người vừa nói xong lập tức lấy điện thoại ấn số.

"Alo, tôi đang trên đường thì nhìn thấy..."

Y quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng Hứa Kỳ Quang đâu nữa. Người từ khi nào đã hoảng hốt bỏ chạy thật nhanh.

Trái tim nhỏ của Kỳ Quang đã bị con số 2018 hù cho suýt nữa thì ngưng đập. Hoàng thượng không thể tưởng tượng chỉ một cú ngã, thức dậy liền là một ngàn năm sau. Hoàng thượng dù cảm thấy có điều rất không thích hợp nhưng hắn lại rất thức thời. Nhớ lại hôm đó ngã xuống vực sâu như vậy, nếu không có phép màu thì quả nhiên là thân xác đã tan thành khói bụi. Nhưng ông trời cho hắn sống lại, dù là ở một chốn xa lạ, dù không còn vương vị.

"Vương vị gì chứ, không phải cũng sẽ bị hoàng thúc đoạt đi hay sao?...Hoàng thúc..."

Hoàng thượng rầu rĩ không phát hiện từ lúc nào mình đã đi ra giữa con đường nhựa lớn. Hắn quần áo bệnh nhân xộc xệch, tóc dài bung xõa trong gió, ánh mắt vô thần, nhìn kiểu gì cũng ra một kẻ tâm thần lâu năm. Chẳng những là bệnh nhân mà còn là một thành phần nguy hiểm! Quả nhiên, hoàng thượng mãi miết đi cũng không biết rằng sau lưng mình từ lúc nào đã xuất hiện thêm một chiếc xe buýt đầy ắp người.

Hoàng thượng lê gót, xe buýt lê bánh bám sát mông hoàng thượng. Nhưng bất đồng chính là tài xế không hề nóng vội, hẳn là một người vô cùng kiên nhẫn đi! Nhưng con chó bị ép đến đường cùng đều sẽ quay lại cắn. Khoảng năm phút sau, tài xế đã lập tức bóp kèn, tiếng kèn vang vọng ngay bên tai khiến hoàng thượng suýt nữa lâm vào hôn mê lần ba. Vừa quay đầu lại thì từ lúc nào trước mũi đã là một thứ thật lớn, trong bụng nó chính là người đi, phải rồi, chính là nuốt người! Còn là nuốt sống, cho nên người mới còn lúc nhúc trong đó thế kia. Hoàng thượng kinh hãi hét lên một tiếng rồi co chân chạy mất.

"Yêu quái!"

Hoàng thượng trong cuộc đời cũng chưa từng chạy nhanh và chạy nhiều như vậy. Cặp chân dài của hắn lúc này rất phát huy tác dụng, nhưng dù nhanh cỡ nào cũng không thể làm quái vật kiềm xuống cơn giận dữ của mình.

"Thằng điên nào vậy? Cậu, nhảy xuống đuổi nó vào lề!"

Tài xế vừa chửi vừa trừng mắt. Lơ xe một bên bộ dạng như cật lực muốn làm mình biến mất.

"Hình như là bị điên đó...hoặc biến thái đi. Tài xế, hay là ông dừng xe xuống nói chuyện với nó. Tôi...tôi...còn mẹ già và vợ nhỏ!"

"Cái gì?"

Tài xế điên cuồng dậm dậm chân ga.

"Tao tông chết nó!"

"Tài xế, anh đừng làm ẩu nha, anh còn cha già phải báo hiếu đó!"

"THẰNG ĐIÊN!"

Tài xế bất giác phanh thắng, định nhảy xuống đánh người thì một bên bị lơ xe cản lại. Hai bên nhanh chóng cãi vả, trong xe sớm đã thành một bãi chiến trường kịch kiệt.

Mà hoàng thượng lúc này chạy đến không còn cảm giác ở đôi chân nữa, cũng không hề biết bọn họ vì mình mà đánh nhau đến gà bay chó sủa. Hoàng thượng chạy đến ngã rẽ ra một con đường còn lớn hơn khi nãy, lúc này mới phát hiện trước mắt mình chính mà vô số yêu quái, chẳng những vậy mà chúng còn lao đi với tốc độ rất nhanh. Hoàng thượng kinh hãi liếc liếc, toàn thân run rẩy liền chạy vọt vào trong con hẻm nhỏ, nơi đó tình cờ nhìn thấy một bầy chó đang tán gẫu bàn chuyện yêu đương.

Hoàng thượng vốn không sợ chó, nhưng hắn biết chúng không hề đơn giản. Quả nhiên, hoàng thượng dự liệu như thần. Năm con chó vừa thấy bộ dạng chật vật của hắn liền chán ghét, chúng lập tức đuổi theo hoàng thượng. Hắn thất đảo bát điên chạy loạn một hồi liền thấy một cái cây, lập tức hồi phục thần công trèo lên bám dính lấy. Thật không ngờ, vừa đứng một cái liền đứng gần hai canh giờ, cũng không ai nhìn thấy mà cứu cái mạng nhỏ của hoàng thượng. Trong hai canh giờ đó, hoàng thượng dường như đã hiểu hết được thế thái nhân tình.

Trở về hiện tại, Kỳ Quang nhìn nhìn xung quanh căn phòng mình đang nằm liền nhìn trúng một khung ảnh, có lẽ là chủ nhân của căn phòng này đi. Hắn nheo nheo đôi mắt của mình nhìn lên liền giật mình một cái.

"Qủa nhiên là giống trẫm như đúc nga. Thảo nào nô tài kia lại nhầm hắn với trẫm!"

Nô tài trong lời nói của hoàng thượng thì chính là Trần Ổn. Hắn đã nhận thức mình đến thế giới khác, hẳn nhiên cũng thừa nhận Trần Ổn này không phải cùng một người với Trần Ổn kia. Có thể là người giống người, cũng có thể là đầu thai chuyển kiếp đi. Hoàng thượng tuy bình thường lười biếng nhưng dưới sức ép của hoàng thúc, ba năm nay hắn đọc không ít sách đâu. Đừng tưởng hoàng thượng dốt, hoàng thượng tuyệt nhiên hiểu biết hơn người!

Hứa Kỳ Quang nghĩ nghĩ liền thấy dù gì cũng đã nhầm lẫn, trong lúc thế này hắn cũng không nhất thiết phải giải thích, vì dù gì nhận lầm cũng là do bọn nô tài ngu ngốc kia, cũng không phải tại hoàng thượng sợ đói chết nằm ngoài đường mới tự mình nhận đi. Hắn mới không sợ đói chết! Hoàng thượng lại bĩu bĩu môi từ từ ngồi dậy rồi lặng lẽ rời khỏi giường, đến bên hông đẩy nhẹ cửa liền bước ra ngoài ban công rộng lớn.

Nơi này gió đang thổi xì xào làm mái tóc dài chấm hông của hắn khẽ tung bay. Hắn giương đôi mắt rầu rĩ của mình phóng về phía xa xa ra khỏi cánh cổng lớn. Nơi hắn ở chính là Hứa gia, một ngôi biệt thự nằm trong khu biệt lập, xung quanh ngôi nhà chính là hàng trăm cây anh đào Nhật Bản, trong ánh trăng sáng mờ mờ bung cánh tỏa hương thơm ngát.

Nhớ đến những con yêu quái lúc chiều, hoàng thượng không khỏi cảm thấy nhức đầu. Năm 2018 ngoài đường sao lại nhiều yêu quái như vậy? Hoàng đế cũng không có cách giúp lê dân bách tính của mình đi? Đúng là hoàng đế thật vô dụng nga! Không được, hoàng thượng cần sớm tìm cách trở về với một ngàn năm trước, ở cái chỗ này càng nghĩ càng thấy không an toàn. Gặp lại hoàng thúc bất quá xin được lên núi ở hoặc vào chùa tu, nhưng mà hoàng thúc sẽ cấp cho hắn chút lương thực chứ? Hắn cũng không tranh giành ngôi vị với hoàng thúc, hẳn là y sẽ không giết hắn đi?

"Tỉnh?"

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ phía sau lưng làm hoàng thượng giật mình, tưởng trong một phút đã ngã khỏi sân thượng. Bất quá chủ nhân giọng nói kia từ khi nào đã vươn cánh tay ra đỡ lấy hông của hoàng thượng. Hoàng thượng kinh hãi hít khí, nam nhân đứng trong bóng tối nên hắn nhất thời không nhìn thấy được khuôn mặt của người này. Đèn phòng không biết từ lúc nào đã bị người kia tắt đi. Hoàng thượng nghiêng đầu chớp chớp mắt, lập tức phun ra một câu dễ làm cho nhân loại năm 2018 phải thất điên bát đảo.

"Nô tài to gan! Khi không muốn hù chết trẫm!"

Kỳ Quang lúc này hoàn toàn không biết bàn tay quanh eo mình vì câu nói này bỗng dưng có một chút siết chặt ngoài ý muốn. Nhưng y vẫn không buông hoàng thượng ra ngược lại khom người xuống ôm lấy mông hắn bế lên, hoàng thượng được chiều thành quen nên cũng không có đẩy y ra, ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ y. Hoàng thúc khi xưa cũng thường bế hắn như vậy, nhắc đến đây hắn bỗng nhớ đến hoàng thúc, đôi mắt liền trở nên ẩm ướt.

Một thoáng cả thân thể liền yên vị trên giường. Hắn định nhỏm người ngồi dậy nhưng đệm chăn bên cạnh liền lún xuống, sau đó nam nhân kia ngồi một bên nắm lấy chân y mà từ từ xoa bóp.

"Có đau hay không?"

"Trẫm đau muốn chết. A...đúng rồi...a chỗ đó, lên chút nữa...a..."

Hoàng thượng nhỏ rõ ràng không định để người ta biết thân phận của mình, nhưng lại hoàn toàn không biết cách xưng hô của hắn thật sự khác lạ, hiển nhiên không phải cậu út Hứa gia. Nhưng người bên cạnh ngoại lệ cũng không vạch trần hắn.

Bên ngoài, Trần Ổn đang đứng chết trân ngay cửa ra vào, tai áp vào thành cửa nghe trộm, bỗng dưng bị vỗ vai một cái cả người nhảy nhỏm lên.

"Từ quản gia? Bác hù chết tôi!"

"Cậu còn dám nghe trộm?"

"Chuyện này...ừm..."

"Cậu nghe được cái gì?"

Trần Ổn nghe câu này thì quay đầu lại, bất giác phát hiện có cái gì đó không đúng, vẻ mặt của Từ quản gia rõ ràng là hóng chuyện. Cũng không phải muốn trách mắng mình đi?

"Bác Từ, chuyện của chủ nhân mà bác cũng tò mò, thật nhiều chuyện nga!"

Hiếm khi được dịp chỉnh Từ quản gia như vậy, Trần Ổn thật cảm thấy thập phần vui sướng. Sau đó, dứt khoát rời đi chỉ để lại cái bóng lưng tiêu sái.

"Họ Trần kia, dám nói tôi nhiều chuyện, được, vài bữa chờ tôi chỉnh chết cậu đi!"

Trần Ổn đi nhanh vào phòng mình đóng cửa lại mà không khỏi rùng mình một cái.

"Ông chủ giữa đêm khuya lẻn vào phòng cậu chủ làm cái gì nga? Còn có tiếng rên và thở dốc đi? Không phải chứ?"

Trần Ổn càng nghĩ càng cảm thấy sai, rõ ràng trong trí nhớ của hắn thì Hoàng tổng rất chán ghét cậu chủ đi, cậu chủ bị bệnh cũng không thèm đến thăm, cậu chủ từng tự tử nhưng đáp lại cũng chỉ có thái độ vô cùng lạnh nhạt. Trần Ổn bất giác nhớ đến lúc chiều này, Hoàng tổng đi cùng Từ quản gia đến bệnh viện, chắc định mang cậu chủ về, tránh báo chí tiếp cận. Nhưng Trần Ổn cũng nhanh chóng phát hiện khi Hoàng tổng đứng nhìn cậu chủ bám trên cây thì ánh mắt vô cùng âm trầm. Cũng không hiểu là vì cái gì, chỉ có cảm giác từ lúc đó Hoàng tổng nhà mình đã bắt đầu thay đổi. Vừa mang người về nhà liền chính tay bế lên phòng, trầm hương cũng chính là loại Hoàng tổng đích thân căn dặn người làm chuẩn bị. Từ khi nào Hoàng tổng bắt đầu quan tâm đến cậu chủ vậy?

Trần Ổn nghĩ nghĩ bỗng hắn khựng lại, môi khẽ vẽ lên một đường cong, phải chăng từ nay cuộc đời cậu chủ sẽ sang trang, người mình thương thầm nhiều năm, sau nửa năm không gặp liền nhận ra y cũng nhớ thương cậu chủ đi? Hãy nói là đúng có được hay không? Trần Ổn thấy lòng mình lâng lâng vui sướng. Vậy là máu phản nghịch của cậu chủ sẽ cải thiện đi? Đối đãi với mình tốt hơn xưa, còn có tiền lương sẽ ngày càng tăng tiến. Hắn từ lúc nào mắt đã cong lên thành hình bán nguyệt, nếu không cẩn thận sẽ không thể nhìn thấy tròng mắt.

Đêm đó, hoàng thượng toàn thân nhức mỏi được cẩn thận hầu hạ sảng khoái mà ngủ từ lúc nào không hay. Trong cơn mộng mị cảm thấy có người ôm mình siết chặt vào lòng, bên cổ từ lúc nào xuất hiện một mảng ẩm ướt. Hoàng thượng chép chép miệng nói mớ vài tiếng rồi hoàn toàn ngủ say.

Sáng hôm sau, hoàng thượng thức dậy rất muộn. Trong phòng từ lúc nào đã là một mảng tươi sáng. Gió hiu hiu từ bên ngoài thổi vào khung cửa khẽ lay động chiếc rèm thêu hoa trắng xóa.

"Hoàng thượng, đã đến giờ tảo triều!"

"Ta còn muốn ngủ!"

"Hoàng thượng, người không mau thức dậy thì vương gia sẽ đến đó!"

"Hả, cái gì, hoàng thúc!"

Kỳ Quang bất giác giật mình mở trừng hai mắt bật người dậy. Hắn nhìn nhìn xem hoàng thúc đã đến hay chưa, thì nhận ra cảnh vật xung quanh mới nhớ rằng mình hiện đã không còn là vua, hoàng thúc cũng không có ở đây. Hắn không biết nên vui hay nên buồn, rõ ràng không phải tảo triều nữa, nhưng vẫn cảm thấy không hề vui sướng như tưởng tượng.

Từ quản gia từ lúc nào đã bước vào phòng, còn nhìn cậu chủ nhà mình bằng ánh mắt thập phần thương xót.

"Tiểu thiếu gia! Chào buổi sáng!"

"Ngươi là nô tài của phủ này?"

"Nô tài? A...phải phải, là nô tài!"

Từ quản gia khẽ liếc liếc một cái, rõ ràng hôm qua nghe Trần Ổn nói y còn không tin, quả nhiên cậu chủ đầu óc có một chút hàm hồ. Quản gia nhất thời lòng đau như ai hung hăng vỗ mạnh một cái, rõ ràng cậu chủ từ nhỏ do mình chăm sóc, vì cái gì mới về nông thôn nửa năm trở lại liền điên điên thế kia. Từ quản gia hốc mắt sớm đỏ ửng, ngón tay từ từ lau lau khóe mắt, nhìn thấy vô cùng bi thương. Bất quá, hoàng thượng hoàn toàn không có đồng cảm cho suy nghĩ của y.

"Ngươi họ gì?"

"Tôi họ Từ..."

Quản gia định nói thêm thì hoàng thượng đã nhanh chóng mở miệng.

"Vậy gọi ngươi là Từ công công đi!"

"Công công...công công sao?"

"Tôi tuy không có vợ nhưng không có nghĩa là công công đâu thiếu gia, cậu bị ai nhập rồi nga!"

Từ quản gia lệ rơi đầy mặt, bất quá cũng kiềm xuống không trưng ra cho thiếu gia nhà mình thấy. Nhưng y đã lo xa, hoàng thượng cũng không để ý nhiều như vậy.

"Cậu chủ, ông chủ sớm đã chờ cậu dậy ăn sáng, cậu làm vệ sinh rồi xuống lầu. Ông chủ đang chờ!"

"Ông chủ?"

"Dạ, là chú của cậu chủ!"

"Được. Hắn gọi là gì?"

"Dạ là Hoàng Tĩnh Tường."

"Rầm" một cái hoàng thượng từ trên giường ngã nhào xuống đất.

"Cậu chủ, cậu sao rồi? Khi không lại ngã?"

"Không phải chứ, hoàng thúc, không thể nào là hoàng thúc. Bất quá là trùng tên đi?"

Hoàng thượng không che đậy được cơn khủng hoảng trong lòng lập tức như cẩu mà lúc lắc cái mông bò từ từ ra cửa.

"Cậu chủ làm người không muốn lại muốn làm cẩu nga!"

Thấy hành vi bất thường này của cậu chủ, Từ quản gia hoàn toàn suy sụp nhưng không biết phải khuyên bảo ra sao. Quả nhiên đầu của thiếu gia nhà mình bị hỏng mất rồi!

Hoàng thượng từ cửa bò ra ngoài, lấm la lấm lét nhìn đông ngó tây, quay đầu lại khẽ ngoắc ngoắc Từ quản gia hai cái, y liền đúng mực tiến đến khom người xuống.

"Cậu chủ?"

"Hắn đâu?"

"Hả?"

"Hoàng Tĩnh Tường...gọi là chú...ừm chú đi!"

Từ quản gia liền trỏ một cái xuống dưới lầu, hoàng thượng theo ngón tay của Từ quản gia nhìn xuống qua khe hở của thanh chắn cầu thang lập tức ngã nhào về phía sau, răng tận lực cắn chặt mười đầu ngón tay, trừng mắt nhìn thân ảnh dưới kia, tròng mắt đảo quanh, giọng run run.

"Không phải chứ? Hoàng thúc?"

Hoàng tổng từ dưới lầu cũng nhìn lên, bốn mắt chạm nhau, y bỗng nhếch môi quỷ dị cười một cái.

"Có quỷ, có quỷ a, cứu trẫm!"

Hoàng thượng phát điên lập tức quên luôn phòng mình, quên cả cách chạy, chỉ bò loạn tìm đường thoát thân, bằng mọi giá phải bảo vệ cho được cái mạng nhỏ của mình. Cũng không biết rằng hành động đó thu lại chính là ánh mắt thập phần cưng chiều từ phía người kia.

----------------

HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro