[ Phong Thủy ] Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh : Lý Trường Sinh quay trở lại Thiên Khải với thân phận Nam Cung Xuân Thủy để giúp đồ đệ thoát khỏi số phận

1

Nam Cung Xuân Thủy vỗ vai Cơ Nhược Phong và nói

- Ngươi xem, bây giờ trông hai ta bằng tuổi nhau, ngươi đừng xưng là lão tổ trước mặt ta nữa.Làm ta cảm thấy già đi rất nhiều,đi đi,về Bách Hiểu Đường của ngươi đi.

- Vâng.

Chỉ mới quay đầu đi được 1 bước, đột nhiên y nghĩ ra một chuyện.

- Còn nữa,sau này Tiêu Nhược Phong nhờ gì ngươi cũng phải giúp.

- Được

- Xong rồi, ngươi về đi

Chưa kịp rời đi, lại bị chặn lại :

- Chờ ta một chút,quên mất,sau này gặp ta ở Thiên Khải thì cứ giả vờ như không nhận ra ta.Nếu Tiểu Thất hỏi ngươi, ngươi cứ biện ra một thân phận cho ta.

Cơ Nhược Phong mặc dù rất muốn hỏi tại sao, nhưng vì lão tổ tông nên không tiện hỏi thêm.

Nam Cung Xuân Thủy đã lên xe ngựa,quay lại thấy người vẫn chưa đi,tính mặc kệ nhưng không đành.

Mở rèm xe lên,y nhăn mặt nói :

- Sau ngươi còn chưa đi?

- H..Hả?

Cơ Nhược Phong đứng im, không hiểu sao còn có việc chưa xử lý.

Nam Cung Xuân Thủy vung tay,rèm xe đóng lại.

- Được rồi,đi đi, nhớ những gì ta nói với ngươi.

Xe ngựa chỉ vừa bắt đầu di chuyển,Nam Cung Xuân Thủy đã ngã lưng để ngủ, nhưng lại bị đồ đệ yêu dấu Bách Lý Đông Quân tát một cái.

Mở mắt ra không thể tin nổi,y còn chưa kịp định thần thì Bách Lý Đông Quân nói :

- Sư Phụ, người không thể ngủ,tin ta đi, ngủ rồi sẽ không tỉnh nữa.

- Ôi,ta chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà,mau điều khiển xe đến Tuyết Nguyệt Thành,ta còn có việc quan trọng.

Vừa dứt lời y đã nhắm mắt ngủ say.

Y đã ngủ tới lúc tới nơi, thức dậy với tinh thần phấn chấn.

Xuống xe ngựa, vương vai,quay trái,quay phải, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm

- Đông Bát, trước tiên đến Đường Môn, tìm Tiểu Thương Tiên cái.

Vừa vào Đường Môn, người kia biến mất, ngày hôm sau lại xuất hiện trên khán đài.Dù vậy đứng trước mặt mọi người,ngạo nghễ tuyên bố:

- Tại hạ là Nam Cung Xuân Thủy, một thư sinh nho nhã

Bách Lý Đông Quân ở dưới khinh bỉ quay đi.

- Thư sinh cái gì chứ, chỉ là một tên khoe khoang.

Ra khỏi Đường Môn,y kéo Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong bay đi, chỉ trong chốc lát đã ném họ vào Đăng Thiên Các.

Nam Cung Xuân Thủy chỉ ném cho họ quyển sách võ công và quyển bí kíp, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Nam Cung Xuân Thủy không có việc gì làm,vẫy tay,đi vào cửa hàng mua bộ trường bào màu hồng nhạt,vui vẻ hướng về Thiên Khải.

Lần này, mọi chuyện sẽ khác.

Đáp xuống thành Thiên Khải, nhìn tòa thành lớn nhất thiên hạ,lòng bao nhiêu cảm xúc.

Khi còn là Lý Trường Sinh,y đã nhìn thấy tương lai của đồ đệ mình, chỉ có người y quan tâm nhất lại là người chết vì chính nghĩa.

Nhưng...y không muốn, mười mấy năm gắn bó cùng với nhau đâu thể bỏ là bỏ, sống nhiều thì việc chia ly là quá quen.

Chỉ có Tiểu Thất lại là người khiến y tìm cách để phá giải nhất.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngước mắt nhìn bảng hiệu mỉm cười

- Thiên Khải,ta lại trở về rồi.

Nhảy vào thành, hướng về Lang Gia Vương phủ nhẹ nhàng đáp xuống,khẽ vẫy tà áo, ngồi xuống.

Xung quanh có rất nhiều người, những người họ chắc xem y như sát thủ.

Không sao,y sẽ chờ đồ đệ ngoan ở đây

Không lâu sao,y đã cảm nhận được hơi thở của Tiêu Nhược Phong, quả nhiên,bóng dáng màu vàng đã hạ xuống bên cạnh y.

- Ta là Tiêu Nhược Phong, không biết ngươi là...

Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười, đứng dậy,tay trước đặt trước người,tay sau đặt sau lưng.

- Ta tên Nam Cung Xuân Thủy, là một thư sinh nho nhã, nghe nói Lang Gia Vương tài đức vẹn toàn nên mới đến đây gặp mặt.

Nói xong,y hài lòng không uổng công luyện tập lời mở đầu.

Tiêu Nhược Phong khẽ mỉm cười, không biết người này có đùa không.Mặc dù vẻ ngoài thư sinh, nhưng hắn chắc chắn rằng võ công không tầm thường.

- Huynh đừng đùa, chỉ là danh xưng thôi.Nếu được thì chúng ta vào trong uống chén trà kết bạn.

Nam Cung Xuân Thủy thở dài lên tiếng

- Ây da,sao chỉ kết bạn thôi, ngươi là Lang Gia Vương người người ngưỡng mộ mà điều quan trọng nhất là chưa hôn ước,ta cũng vậy.Ngươi xem ta có xứng với ngươi không?

Tiêu Nhược Phong vốn dày dạn trong giao tiếp nhưng những lời y nói khiến hắn ngượng.Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán khiến Tiêu Nhược Phong đã ngượng ngày càng ngượng.

Nam Cung Xuân Thủy thấy vậy không đùa nữa,vung tay bước vào.

Tiêu Nhược Phong ra hiệu cho người trong vương phủ lui xuống, không có việc gì quan trọng thì không được vô.

- Vương phủ ta có trà thượng hạng nên bữa nay đem ra để tiếp ngươi,xem như là ta kết bạn với ngươi,mai mốt đừng có trêu đùa ta nữa.

Nam Cung Xuân Thủy quay lại, đến gần Tiêu Nhược Phong,chạm vào gương mặt khiến người khác phát điên.

- Đùa?Ta vừa mới... Ngươi nghĩ rằng ta đang đùa sao?

- Ngươi đừng bảo rằng ngươi sẽ làm cbủ Vương phủ này,dù nam nhân hay nữ nhân,chúng ta đều không quen biết,chỉ nghe thiên hạ đồn đã có ý định như vậy, chẳng lẽ không phải trêu đùa sao?

Hơn nữa, Tiêu Nhược Phong quét mắt nhìn người này

- Sao ta cảm thấy ngươi rất quen mắt,chúng ta đã từng gặp nhau chưa?

- Chưa...Chưa từng gặp,ta không chỉ muốn làm chủ Vương Phủ này còn muốn đưa ngươi đi ngao du thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro