Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Nguyễn xuyên vào một quyển tiểu thuyết thời xưa máu chó, vì hiệp nghị kết hôn bị ngược thân ngược tâm 800 lần đáng thương tiểu thụ.

Cậu tự kiểm tra bản thân -- khiếm thích, ốm yếu nhiều bệnh, còn không có nhà để về.

Rất tốt, Kỷ Nguyễn dựa lại giường bệnh, khó chịu, nằm một lát rồi nói sau.

Lúc đầu, công lạnh nhạt thờ ơ: " Ba năm sau, hiệp nghị đến kỳ hạn, mong cậu yên lặng rời đi.

Kỷ Nguyễn bấm mở ốc tai điện tử, mặt mày mệt mỏi: " Xin lỗi, tôi nghe không rõ, anh có thể nói lại một lần nữa được không."

Công: "...Nếu không cậu vẫn là đi nghĩ ngơi đi."

Say này bạch nguyệt quang của công lấy ra một sắp tư liệu: " Cậu cho rằng anh ấy cưới cậu vì yêu cậu sau? Cậu chẳng qua lớn lên giống tôi thôi, người anh ấy yêu chỉ có tôi!"

Kỷ Nguyễn lần lần mò mò lẩm bẩm lầm bầm: "Ốc nhĩ của mình đâu."

Còn không cẩn thân từ trên giường bệnh ngã xuống, chuông báo động vang lên khắp cả bệnh viện.

Giây tiếp theo công mang theo bác sĩ và bảo tiêu xông vào phòng bệnh, ôm cậu lên tức giận nói: " Không phải nói em không được xuống giường sau? !"

Kỷ Nguyễn chớp mắt to mờ mịt nhìn chằm chằm vào môi anh.

Cô Tu Nghĩa hít sâu một hơi, tức giận biến mất hầu như không còn.

Anh cuối người hôn lên tai của Kỷ Nguyễn, lòng còn sợ hãi: "Không có việc gì, đừng sợ, anh nhất định chữa khỏi cho em".

Kỷ Nguyễn: Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Ngược xong chưa? Khi nào cậu mới có thể ngủ đây?

Trước khi kết hôn, Cố Tu Nghĩa cho rằng bản thân cưới một về một đại phiền tối.

Sau khi kết hôn mới biết được, cái gì gọi là kho báo quý giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro