Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt rất bực mình. Mấy
ngày nay cứ bị cái công ty
vô lại của Diệc Phàm gọi
đến, lấy lý do rất mỹ miều
là đàm phán điều khoản
hợp đồng. Kì thực là thay
đổi điều khoản hợp đồng
của nghệ sĩ, muốn Xán Liệt
kiểm tra lại lần nữa xem có
sơ suất gì không. Xán Liệt
chưa từng thấy Diệc Phàm
lại mặt dày như vậy, cũng
tận lực mà né tránh ánh
mắt của anh. Nhưng ánh
mắt nóng rực của Diệc
Phàm khiến cậu thường
xuyên như ngồi đống lửa,
như ngồi bàn than, thật khó
chịu.
Chuyện buổi tối hôm đó
càng khiến cậu không dám
đối mặt với anh.
~~~
Không biết tối đó, ma xui
quỷ khiến thế nào mà Xán
Liệt lại lặng lẽ từ phía sau
mà ôm Diệc Phàm. Anh
không run rẩy nữa, chậm rãi
xoay người lại, tựa đầu lên
vao cậu, nhẹ nhàng dùng
môi chạm vào người Xán
Liệt. Vừa ôn nhu lại nhiệt
tình khiến suy nghĩ của cậu
như ngưng lại, cũng không
phản kháng nữa. Diệc Phàm
nhẹ nhàng kéo tay cậu ra,
xoay hẳn người đối mặt với
Xán Liệt. Nhẹ nhẹ nhàng
nhàng dùng đôi môi của
mình dán lên đôi môi của
Xán Liệt, sau đó híp mắt,
dùng đầu lưỡi liếm lắp
quanh viền môi, cực kỳ mời
gọi.
Diệc Phàm nhẹ nhàng xoa
hai má Xán, từ đầu ngón tay
truyền đến cảm giác non
mịn, lại hôn lên tiếp. Lần
này còn nhẹ nhàng hơn nữa.
Lúc đó những cánh môi như
muốn tách ra nhưng rồi lại
sáp lại, tiện đà mà quấn
chặt rồi lại buông ra một
chút. Chỉ phút chốc đã có
thể trêu đùa khiến Xán Liệt
đỏ bừng mặt, tim đập như
nhịp trống.
“Em ghét nó sao ?”
Giọng nói của Diệc Phàm gợi
cảm mà trầm thấp, có chút
gì đó ẩn nhẫn mà khàn
khàn. Xán Liệt cúi thấp đàu,
không dám nhìn anh, tiếng
tim đập trong căn phòng im
lặng lại càng rõ ràng. Diệc
Phàm nhếch môi nở nụ cười,
nâng cằm Xán Liệt, muốn
cậu có thể nhìn mình. Xán
Liệt cuống quít mà liếc mắt
qua gương mặt anh, sau đó
mí mắt lại cụp xuống. Diệc
Phàm nhẹ nhàng hôn lên mí
mắt đầy thịt, một chút một
chút di chuyển dần xuống
dưới, đều là những nụ hôn
nhẹ, phơn phớt. Cuối cùng
cũng tìm đến đôi môi,
nhưng Diệc Phàm không hôn
ngay, anh chỉ nhẹ nhàng
thổi khí bên đôi môi đang
run rẩy của cậu, khiến cả
người đối phương một trận
run rẩy. Ngay lúc Xán Liệt
không chịu nổi mà quay đầu
đi, Diệc Phàm lại nựng hai
má cậu, sau đó nhẹ nhàng
mà hôn lên. Xán Liệt không
hề chuẩn bị tâm lý, miệng
cũng khẽ nhếch để đầu lưỡi
anh lập tức trườn vào, chiếc
lưỡi khéo láo của anh quấn
chặt chiếc lưỡi hồn nhiên
của cậu, tựa như đang
khiêu vũ. Xán Liệt bị động
địa tiếp nhận những động
tác khiêu khích đó, nhẹ
nhàng nhắm lại hai mắt.
Nhưng lông mi dài vì chủ
nhân nó kích động mà
không ngừng run rẩy . Diệc
Phàm nhìn Xán Liệt nhu
thuận như vậy, rốt cục nhịn
không nổi dục hỏa trong
người, bắt đầu xâm lược cả
bốn phía.
Bởi vì nụ hôn dường như
quá mãnh liệt, như có cắn
mút mà âm thanh vang
vọng khắp phòng. Kỹ thuật
hôn của Diệc Phàm như
thành thạp hơn rất nhiều so
với mười năm trước, khi
buông ra vẫn khiến Xán Liệt
không thở nổi. Diệc Phàm
vừa lòng mỉm cười, thì ra
mấy năm qua vẫn chưa có ai
chạm vào em ấy. Một bàn
tay xấu xa mà tiến đến bên
cổ áo sơ mi của Xán Liệt, vui
mừng cực độ khi thấy thân
thể Xán Liệt đã thay đổi, đã
bớt đi chút mảnh khảnh của
thiếu niên. Hiện giờ thân
thể Xán Liệt càng lộ rõ nét
thành thục của một chàng
trai. Vừa có làn da trắng
mịn như tuyết thời thiếu
niên, lại thêm thân thể
thành thục của một chàng
trai đã lớn. Khi chạm đến,
cảm xúc rất tốt, càng khiến
Diệc Phàm mê muội.
Mấy năm ở nước ngoài, bất
kể là trai hay gái, Diệc Phàm
cũng chưa chạm qua, cũng
không thấy một ai có sức
hấp dẫn như Xán Liệt. Mỗi
lần tự làm anh đều mất
hứng, thậm chí cũng bắt
đầu có ham muốn thanh tâm
quả dục, tâm hồn cũng dần
trong sáng. Ngay khi anh
nghĩ mình sẽ chẳng còn
quan tâm đến những mối
quan hệ tình dục thì anh
nhận ra Xán Liệt hoàn toàn
dễ dàng mà khơi mào dục
vọng của anh. Ngày nào đó
gặp lại, anh nhìn thấy Xán
Liệt trong bộ tây trang màu
đen, chiếc sơ mi trắng bên
trong, bề ngoài anh tự cho là
mình cứng cỏi bình tĩnh
nhưng thực chất trong đầu
đã có những suy nghĩ muốn
lột hết quần áo của cậu ra.
Trời mới biết, ngày hôm nay
khi nhìn thấy cậu ăn mặc
tính tế đến lễ khai mạc liên
hoan phim anh đã phải nhịn
như thế nào, nếu không thì
không biết chuyện gì sẽ xảy
ra. Vậy nên khi liên hoan
phim vừa kết thúc, anh đã
phân phó quản lý lái xe đưa
Lộc Hàm về khách sạn, còn
anh cứ lặng lẽ theo đuôi Thế
Huân và Xán Liệt.
Những ngón tay anh vuốt ve
dần xuống ngực cậu, tay đã
nhẹ nhàng vỗ về phía dưới
bụng, lại nhìn đến sắc mặt
của cậu khó chịu mà cau
mày. Anh dừng ngay động
tác, sau đó nói lời xin lỗi với
người đang run rẩy kia.
“Anh xin lỗi, Xán Liệt. Anh
không nên lại lặp lại những
việc em không thích .”
Lúc đó Xán Liệt mới đột
nhiên tỉnh táo lại. Cậu biết,
cậu bây giờ đã không phải
là cậu của ngày xưa, sẽ
không chịu uy hiếp mà làm
loại chuyện này. Nhưng
trước mắt cậu, chuyện quái
gì đang xảy ra vậy? Vì sao
chỉ với mấy câu nói nhẹ
nhàng, những nụ hôn của
anh mà đã khiến cậu ý loạn
tình mê? Cậu cũng chỉ là
một thằng con trai mới lớn,
mấy năm nay nhu cầu sinh
lý đâu thể tránh né được,
mỗi lần dục vọng lên cao
cũng đều tự mình DIY trong
WC mà thôi, mà mỗi lần
như thế, trong đầu cậu cũng
đều là hình ảnh của Diệc
Phàm. Cậu luôn cảm thấy
lúc trước Diệc Phàm giúp
mình đạt cao trào, nên sẽ để
lại hình ảnh đó trong đầu
cậu. Nhưng rồi dần dần hắn
cũng cảm nhận, đó chỉ là lý
do lừa mình dối người mà
thôi..
Có chút ảo não về hành
động tùy tiện của mình. Xán
Liệt vội vàng đứng lên, đầu
gối đụng phải bàn trà mà
phát ra âm thanh “boom”
một tiếng, Diệc Phàm vội
vàng ngồi xuống xoa giúp
cậu.
“Không sao, không sao.”
Xán Liệt xua tay, cầm lấy
chiếc áo khoác đặt bên
cạnh.
” Tôi về đây.”
Nói rồi cậu chạy như bay
mà bước khỏi phòng, Diệc
Phàm cũng không đuổi theo.
Trên đường về nhà tim cậu
vẫn đập thình thịch, mình
chắc chắn bị Diệc Phàm hạ
dược, chắc chắn thế.
~~~
Nhớ lại kết thúc, mặt cậu đỏ
bừng, Diệc Phàm buồn cười
khi nhìn thấy cậu như lạc
vào cõi tiên. Mà khi Xán
Liệt tỉnh lại nhìn thấy anh
đang nhìn mình chằm chằm
mặt lại càng đỏ, như bị luộc
chín, điều đó là tâm trạng
anh rất vui.
“Phác luật sư, đã hơn năm
giờ rồi, chúng ta cùng nhau
đi ăn một bữa đi?” Diệc
Phàm lấy việc công làm việc
tư mà cúi đầu hỏi Xán Liệt.
“Không, không cần, tôi nói
với bạn cùng phòng là sẽ trở
về ăn cơm tối rồi.”
“Bạn cùng phòng? Người
cùng thuê phòng trọ sao?”
“Ừm, là bạn cùng trường đại
học kiêm đồng nghiệp. Cậu
ấy là người tốt lắm.”
Xán Liệt bắt đầu thu dọn
tập tài liệu cho vào trong
túi.
” Anh đưa em về, tiện thể
cảm ơn cậu ấy.”
“Hả? Tại sao?”
” Anh phải cảm ơn cậu ấy
mấy năm qua đã chăm sóc
em, thay anh chăm sóc em!”
“Cái gì vậy?”
Mặt cậu đã trắng bệch đến
không thể trắng hơn được
nữa. Người trước mắt- Diệc
Phàm rất nguy hiểm.
Chuông báo động trong đầu
cậu bắt đầu hoạt động, rời
xa sinh vật tay chân còn dài
hơn tay chân mình.
Xán Liệt không thể thể làm
gì khác ngoài ngoảnh đầu đi.
Mà người phía sau mặt dạy
như da trâu, cứ thế đi theo.
Ngoài việc khi đến tài điện
ngầm, anh phát hiện không
có vé, lại không biết cách
nào mua vé, cậu phải dạy
anh mua như nào. Dọc theo
đường đi hầu như anh đều
im lặng giữ khoảng cách với
Xán Liệt rồi đi theo sau, cứ
thế mặt dày mà đi theo cậu
về phòng trọ.
“Bạch Bạch, tớ về rồi.”
Xán Liệt đứng ngoài cửa cởi
giày gọi với vào.
“Xán Liệt, đồ ăn sắp nguội
hết rồi. Ơ, vị này là. . . ?”
Bạch Hiền tò mò nhìn người
con trai còn cao hơn cả Xán
Liệt, ngũ quan lạnh lùng tạo
cảm giác khiến người khác
muốn lánh xa.
“Một… người bạn.”
Xán Liệt mất tự nhiên gãi
gãi tai
“Không nên đến lúc ăn
cơm.”
“À, không sao mà, tôi nấu
nhiều đồ ăn lắm.”
Bạch Hiền ra dáng vợ hiền
dâu thảo chạy vào phòng
bếp lấy thêm bát đũa.
“Xin chào, tôi là bạn của Xán
Liệt. . . Biện Bạch Hiền, anh
có thể gọi tôi là Bạch Bạch.”
“Xin chào, tôi là Kris.”
Lạnh lùng đáp lại đúng 1
câu, Kris, cách xưng hô này
bọn họ thấy không quen.
Xán Liệt có chút xấu hổ nhìn
không khí này, oán hận mà
trừng mắt với Diệc Phàm.
Rõ ràng là muốn theo người
ta về ăn cơm, thế mà làm
cái mặt thối này làm gì? Hơn
nữa khi ăn cơm bộ dạng vẫn
tao nhã, khiến cho hai kẻ ăn
cơm chuyên bị phun ra
ngoài lại trở thành dè
chừng.
” Anh học cùng trường
trung học với Xán Liệt ?”
Bạch Hiền đành lên tiếng
trước phá vỡ im lặng, cậu ta
cũng nhìn ra hiện giờ Xán
Liệt cũng rất ngại ngùng.
“Ờm.”
Diệc Phàm thật đúng một
người nhạt nhẽo, hừ giọng
mũi mà bóp chết cuộc hội
thoại.
Lại là bầu không khí
ngượng ngùng.
“Bạch Bạch, tớ với anh ta
cũng chỉ cùng học có một
năm, cũng không tính là quá
quen. Nhưng là mười năm
chưa gặp lại, muốn ôn lại
chuyện cũ thôi.”
Xán Liệt vội vàng lên tiếng
hòa giải cái không khí lạnh
như tuyết này.
“Cậu với Xán Liệt quen
nhau như thế nào?”
Băng sơn cuối cùng cũng
buông đũa, lên tiếng hỏi.
“Chúng tôi cùng một câu lạc
bộ thời học đại học. Chúng
tôi rất có duyên, gặp nhau ở
ga tàu hỏa khi lên G thị
học. Sau khi rời khỏi câu lạc
bộ lại là đồng nghiệp của
nhau, lại cùng nhau thuê
phòng trọ.”
Bạch Hiền rất thích nói
chuyện phiếm với người
khác, là một người ăn nói
rất thoải mái, vui vẻ.
“Quan hệ của các cậu nhìn
thật tốt.”
Giọng nói của Diệc Phàm hơi
trầm, Bạch Hiền không khỏi
ngẩng đầu mà nhìn anh một
cái.
“Đúng vậy, quan hệ của
chúng tôi còn thân mật hơn
cả bạn bè.”
“Cảm ơn cậu.”
Diệc Phàm đột nhiên mỉm
cười.
“Giúp tôi chăm sóc em ấy
nhiều năm như vậy.”
Bạch Hiền nhìn thấy đôi đũa
trong tay Xán Liệt cầm
không được chắc. “Cạch
cạch”
Mà rơi xuống đất.
” Sao lại không cẩn thận
vậy, mau đi rửa đi.”
Xán Liệt bộ dạng như không
muốn rời khỏi nhà ăn, sợ
Diệc Phàm còn nói chuyện
gì đó không nên.
“Nhanh đi, còn muốn ăn
cơm nữa không hả?”
Bạch Hiền nói xong kéo
người cậu dậy, Xán Liệt
dùng ánh mắt cảnh cáo Diệc
Phàm không được nói lung
tung.
“Cậu ấy đi rồi, câu nói kia
của anh có ý tứ gì?”
Bạch Hiền cũng nghiêm túc
lại.
“Không có gì. Quan hệ của
tôi với em ấy thân lắm. Mấy
năm nay đều lo lắng cho em
ấy. Bởi vì cậu ấy ngu ngốc,
thơ dại như vậy, lại còn tốt
như vậy.”
Diệc Phàm nhìn Xán Liệt
đang luống cuống tay chân
mở vòi nước rửa đũa trong
phòng bếp mà mỉm cười ôn
nhu.
“Xán Liệt rất tốt, nhưng
trước kia cậu ấy không hay
cười.”
Bạch Hiền thở dài.
“Hơn nữa, anh nói mối quan
hệ giữa anh và cậu ấy rất
thân, sao trước đây chưa
từng nghe Xán Liệt nói về
anh nhỉ.”
“Bởi vì tôi chính là tâm
bệnh của em ấy, cũng thuốc
giải của em ấy. Ngoài tôi ra,
không ai có thể khiến em ấy
thực sự vui vẻ được.”
Vẻ mặt Diệc Phàm khinh
miệt nhìn Bạch Hiền.
“Chuyện gì đều có thứ tự,
trước và sau. Đừng tự cho
mình là nhất khi chăm sóc
em ấy.”
Bạch Hiền hoảng sợ, người
này thật nguy hiểm, mọi
chuyện đều như không thể
qua mắt anh ta.
“Bạch Bạch, cậu sao vậy?”
Xán Liệt trở lại, nhìn sắc
mặt Bạch Hiền không được
tốt.
“Ngô Diệc Phàm, anh vừa
nói gì với cậu ấy?”
“Đâu có đâu có. Mình ăn hơi
nhanh, bị nghẹn.”
Bạch Hiền vô ý ho vài tiếng.
“Xán Liệt, anh đang cảm ơn
Bạch Hiền đã nấu đồ ăn
ngon như vậy tiếp đón anh!
Nhưng anh vẫn thích đồ ăn
em làm hơn, rất hợp khẩu
vị của anh.”
Diệc Phàm hướng cậu cười
yếu ớt, Xán Liệt nhanh dời
ánh mắt.
“Ngô Diệc Phàm? Ngô Thế
Huân? Các người. . .”
“Thế Huân là em trai tôi,
cậu ấy chắc gây phiền cậu
không ít, Bạch Hiền, cảm ơn
cậu.”
Bạch Hiền cảm giác như cả
thế giới đều sụp đổ. Xán
Liệt tiểu ngu ngốc này thế
lại động chạm đến cả hai an
hem nhà họ Ngô, hơn nữa,
người trước mặt lúc này có
đạo hành cao hơn Thế Huân
mấy bậc. Thế Huân tinh
quái trong mắt cậu ta cũng
chỉ là tôm tép, mà người
trước mặt lúc này đúng là
đại BOSS.
Bạch Hiền tự nhận vào
phòng bếp rửa bát. Diệc
Phàm đặt mông ngồi trên
ghế sô pha ngay bên cạnh
Xán Liệt. Xán Liệt ghét bỏ
mà xê dịch sang bên cạnh,
tay đang cầm điều khiển TV
lại bị Diệc Phàm nắm lấy.
Người này nghiêm túc đặt
tay của mình đến trước
ngực anh, cảm nhận từng
nhịp đập trái tim của anh.
Xán Liệt vẻ mặt kinh hãi rút
tay về, vội vàng nhìn về
phía Bạch Hiền đang ở
trong phòng bếp, không biết
cậu ta có nhìn thấy cảnh này
không nữa.
“Xán Liệt, Phác Xán Liệt.”
“Gì nữa?”
“Chúng ta kết giao đi!”
Bên này Thế Huân đang trên
xe mà hắt xì một cái, chun
chun mũi. Lộc Hàm ngồi
bên phó lái nhanh tay đưa
khăn tay cho hắn, cười nhạo
hắn mặc ít quần áo quá.
“Không sao đâu, có lẽ có ai
đó nhớ em.”
Thế Huân cười cười trêu
chọc .
“Nai con, Diệc Phàm cho
phép anh lén đến tìm công
ty của em để ký quảng cáo
sao?”
“Anh không có hỏi cậu ấy,
nhưng điều khoản ba trong
hợp đồng, cùng nhau chia
lợi nhuận nhưng điều kiện
tiên quyết là không được
can thiệp quá sâu vào công
việc khác của đối phương.”
Lộc Hàm hút trà sữa, phát
ra những tiếng vang rột
roạt.
” Vậy nghĩa là anh sẽ là
người đại diện mới cho công
ty bách hóa của em?”
Thế Huân cao hứng hỏi.
“Đương nhiên rồi, Thế Huân
đã chủ động tìm đến nhờ
cậy anh thì sao anh có thể
từ chối. Nhưng là thù lao
cũng không thể ít, nếu thiếu
em phải lấy thân báo đáp!”
Lộc Hàm trêu đùa đảo ánh
mắt.
“Đó là đương nhiên, chắc
chắn sẽ chia không ít.”
Lộc Hàm nghiêng đầu bĩu
môi, nghĩ thầm thà cứ chia
ít cũng được! Nhìn cảnh
đêm của chốn phồn hoa đô
thị, vẫn đưa mắt nhìn
nghiêng sườn mặt của Thế
Huân, thiếu niên trắng nõn,
bề ngoài trưởng thành, thật
đúng với chờ mong của y.
Trong màn đêm này, dường
như mỗi người đều mang
theo tâm sự, không thể yên
giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro