Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 32

Thế Huân dự định đi dạo quanh Tầng 92 củ khu trung tâm tài chính rồi sau đó sẽ lặng ngồi bên cửa sổ. Cũng thật may, tin tức Ngô Thế Huân bị tước thân phận thừa kế không có tuyên bố ra bên ngoài, cho nên mấy quản lý nhìn hắn vẫn là ánh mắt nhút nhát nể sợ.

Loại dế nhũi như Xán Liệt thì đâu có thể giữ được bình tĩnh như Thế Huân, vừa mới ngồi xuống đã cực kỳ khẩn trương, vội vàng ghé bên cửa sổ nhìn xuống. Cảnh vật phía dưới hai bên bờ sông đều được ánh sáng ngọc ngà chiếu đến, tựa như một con sông dát vàng.

“Woa, thật đẹp nha.”

Xán Liệt mở to mắt, nhìn xuống dưới không hề chớp mắt. Đôi môi còn khẽ chu lên làm cho hầu kết Thế Huân chuyển động, vội vàng nuốt một ngụm nước miếng.


Thế Huân cực hối hận vì ý tưởng ngồi bên cửa sổ, vì tâm trí của Xán Liệt hoàn toàn không để trên người hắn. Một bên cắt những miếng bánh mì thành từng lát, một bên ánh mắt yên lặng nhìn xuống cảnh vật biến hóa dưới ánh đèn chiếu. Ngô Thế Huân đành phải hung tợn “ khực khực” cắn thật mạnh bánh mì chờ đợi bữa ăn chính. Nhưng lại không nhịn được mà đưa mắt về phía Xán Liệt, trong mắt cậu lộ ra sự vui sướng, cũng vì vậy mà trong mắt hắn tràn ngập ôn nhu.

Xán Liệt chọn khá nhiều đồ ăn, nhưng lại không hề biết đó toàn là những món ăn đắt tiền. Khi tổng kết lại, Thế Huân đều như bị đông lại, chỉ còn cách lấy ra thẻ bạch kim sắp cạn kiệt. Nhìn đến tương lai thất nghiệp, cho nên nói, ăn xong bữa này rồi mấy bữa tiếp đúng là tình trạng cầm theo cặp lồng đựng cơm. Mấy món sơn hào hải vị đưa đến bên miệng đều khiến hắn cảm thấy nhạt như nước ốc, đành cố nuốt mấy miếng xuống bụng.

“Thế Huân ”

Khi Xán Liệt nghĩ hắn có tâm sự gì đó thì Thế Huân đã kịp hồi phục tinh thần. Cậu nhìn thấy Thế Huân vẻ mặt có gì đó phiền muộn, cẩn thận gọi tên hắn.

“Ừm?”

Thế Huân khẽ ngẩng đầu, vẫn là bộ dáng ôn nhu.

“Hôm nay cám ơn cậu, mình thật sự thấy rất vui.”

Xán Liệt nâng ly rượu đỏ.

“Nào, dưới cảnh đẹp đêm nay cùng cụng ly!”

“Cụng ly!”

Chân ly thủy tinh va chạm tạo ra âm thanh thanh thúy “ đing đing”. Thế Huân lắc lắc đầu, không quan tâm ngày mai như thế nào, đêm nay có rượu thì cứ say đi!

Xán Liệt rõ là đã cố gắng vui vẻ, uống đến hơn nửa bình rượu cũng bắt đầu thấy choáng váng. Thế Huân muốn lái xe cũng không có cách nào đi nổi, đành đỡ Xán Liệt xuống lầu đón taxi. Đứng giữa trời gió lạnh tháng 12 không khỏi khiến người ta lạnh run. Thế nào cũng không thể đón được taxi. Thế Huân hối hận không để Xán Liệt bên trong mà lại đưa cậu ra cùng, ăn mặc mong manh thế này chỉ sợ cậu bị lạnh.

Khi Ngô Diệc Phàm gặp khách hàng trở về, không nghĩ tới sẽ gặp Xán Liệt dưới lầu của trung tâm thương mại Toàn Cầu. Đối phương ghé người vào vai Thế Huân, nhìn không rõ biểu cảm. Anh đoán bọn họ tới dùng bữa trên lầu, hoặc là tới thuê phòng trong khách sạn. Anh im lặng ngồi trong xe, ánh mắt âm trầm xuyên qua cửa kính nhìn hai người đón taxi, nơi này luôn luôn không đón được taxi, muốn bắt taxi phải đi ra ngoài đường lớn.  Công tử Thế Huân đương nhiên không biết điều này. Đổi lại, nếu Thế Huân trước kia, hắn chỉ cần một cuộc điện thoại là đã có xe đến đón, nhưng hiện tại, không chỉ đỡ Xán Liệt mà còn phải đứng trong gió lạnh đợi xe.

Nhưng phần lớn thời gian, ánh mắt của anh đều dừng lại hình ảnh người đang tựa bên vai Thế Huân. Hình như là có vẻ say rượu, bởi vì bộ dáng này đối với anh quá quen thuộc. Khi Xán Liệt say rượu sẽ rất nghe lời, chỉ cần anh yêu cầu gì cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại, đúng ra cậu ngoan ngoãn không phải vì say rượu, lúc đầu là do anh ép buộc, sau đó là cậu cam tâm tình nguyện. Không một cậu con trai bình thường nào lại chủ động nguyện ý nằm dưới thân một người con trai khác cả. Lý do chính xác nhất khiến cho cậu ta làm như vậy, chỉ sợ là đã yêu người kia quá sâu chăng? Trái tim Diệc Phàm chợt co lại, mấy ngày nay trái tim đau đớn dị thường, thiếu chút nữa làm cho anh muốn đi bệnh viện khám.

Cuối cùng, Thế Huân cũng không thể chờ đợi được taxi, vội vàng lôi kéo Xán Liệt đi ra phía ngoài đường lớn. Đẩy Xán Liệt ngồi vào ghế sau, hắn cũng tự mình ngồi vào bên cạnh. “Phanh” một tiếng cửa xe nặng nề đóng lại, đem thần trí của Diệc Phàm kích thích cực độ. Đỏ mắt nhìn chiếc taxi nghênh ngang rời đi, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, vội vàng đánh lái vững vàng đuổi theo. Xe taxi dừng lại bên căn nhà trọ cao cấp của Thế Huân,  Xán Liệt được kéo ra, cùng nhau đi lên lầu.

Thì ra là ở chung, ha ha. Hai tay Ngô Diệc Phàm bất giác nắm chặt, đột nhiên hung hăng dùng sức gõ loạn lên còi xe, tạo thành tiếng Píp Píp liên hồi nhức óc, đem  mèo hoang quanh khu chung cư hoảng sợ chạy loạn.

Thế Huân nghe được tiếng còi xe inh tai nhức óc phía dưới, thật không biết kẻ nào lại gây mất trật tự công cộng. Xán Liệt đang ngoan ngoãn dựa vai vô thức lầm bầm vài tiếng.

“Xán Liệt, đừng ngủ, về nhà rồi ngủ tiếp!”

Giọng nói Thế Huân nhẹ nhàng lại có từ tính khiến người nghe càng thêm mềm nhũn.

“Mình không ngủ, mình không có say.”

Xán Liệt vui vẻ cười ha ha.

“Cậu mới say đó, mình không có say đâu nha.”

“Rồi rồi, cậu không say.”

Thế Huân tức giận đáp lại.

Thật vất vả mới có thể khiêng Xán Liệt đến bên giường. Sauk hi giúp Xán Liệt cởi giầy, áo khoác, Thế Huân ngẩn người. , Xán Liệt nằm ở trên giường hơi hơi mở đôi mắt mê ly nhìn hắn, hai má đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng than thở, bộ dạng này thật sự là quá quyến rũ. Bị chính tư tưởng không đứng đắn ăn mòn, Thế Huân mạnh mẽ vỗ vỗ mặt mình, không thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà ra tay được.

“Thế Huân, mình khát nước.”

Bởi vì trong phòng nhiệt độ điều hòa để hơi cao, Xán Liệt cảm thấy thật sự khó chịu. Thế Huân vội vàng rót cho cậu một chén nước. Có lẽ Xán Liệt thật sự khát mà một hơi uống sạch cốc nước.

“Khá hơn chút nào không?”

Thế Huân cũng không ngờ tới giọng nói của mình lại nhẹ nhàng tựa như làn hơi nước mỏng.

“Ừ.”

Xán Liệt uống hết cốc nước cũng tỉnh táo hơn. Tự mình ngồi dậy, đem cốc nước đặt lại trên tủ đầu giường, đôi mắt nhìn thẳng Thế Huân.

“Thế Huân, chúng ta làm đi!”

“Hả?”

Thế Huân thật sự không hiểu sao sự việc lại phát triển thành như vậy, đầu óc theo nụ hôn của Xán Liệt trên chóp mũi mà trống rỗng. Nhưng ngay sau đó, thân thể hắn đã hoạt động nhanh hơn đầu óc, lập tức đáp lại, ôm Xán Liệt đẩy ngã trên giường. Xán Liệt nhắm mắt, thừa nhận những nụ hôn của Thế Huân rơi xuống. Ngay từ đầu khi nụ hôn đến bên môi, cậu đã run rẩy, rồi tiếp đó nụ hôn càng trở nên mãnh liệt hơn. Trên người Thế Huân có mùi sữa rất dễ chịu. Trong lòng Thế Huân không ngừng tự nhủ phải trấn định, nhưng hắn căn bản không thể khống chế được. Có lẽ là tâm tình quá mức kích động, có lẽ là tâm nguyện nhiều năm đến nay có thể hoàn thành, hắn căn bản không thể khống chế thân thể chính mình run rẩy .

“Thế huân, cậu đang run sao.”

Xán Liệt mở to mắt cười nhìn Thế Huân.

“Cậu như vậy, một chút cũng không MAN.”

“Xán Liệt, cậu đây là muốn chết sao?”

Ánh mắt Thế Huân đột nhiên nảy sinh một chút tàn ác. Vẻ kích thích lại được khôi phục. Hai chân hắn khóa trên người Xán Liệt. Ép tới đối phương không thể nhúc nhích, một lần, lại một lần đôi môi hắn phủ lên cánh môi mềm mại của Xán Liệt, đầu lưỡi linh hoạt cậy mở khớp hàm của đối phương, thành công chiếm đoạt.

Xán Liệt lại lần nữa nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của Thế Huân. Không giống như nụ hôn của Diệc Phàm, ngây ngô, ôn nhu lại như có chút gì đó lưu luyến, lại tựa như thiếu chút gì đó. Thế Huân mạnh dạn vén áo Xán Liệt, một bàn tay run rẩy xoa bụng mềm mại của Xán Liệt. Người dưới thân nhất thời run nhẹ. Theo động tác tay của Thế Huân chậm rãi đưa vào bên trong quần,  Xán Liệt không thể phản kháng mà run rẩy càng mạnh hơn.

“Xán Liệt ”

Thế Huân kinh ngạc rút tay lại, nhỏ giọng hỏi.

” Có phải mình không thể?”

“Thực xin lỗi, ”

Xán Liệt mở mắt, nhìn đến bên mặt Thế Huân.

“Thực xin lỗi, Thế Huân.”

Trong nháy mắt Thế Huân như bị gì đó đánh trúng, không thể phấn chấn lên. Hắn cười khổ xoay người xuống giường.

“Vì cái gì mình không thể? Có phải chỉ anh ta mới có thể?”   Hốc mắt bắt đầu nóng lên, hắn bấu chặt đùi mình, chính hắn rất MAN đúng không?

“Thực xin lỗi.”

Hiện tại Xán Liệt tựa như chỉ biết nói đúng ba chữ này, không thể đối mặt Thế Huân, cậu chỉ có thể cúi đầu ôm hai chân, cuộn mình thành một cục nhỏ.

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi!”


Trong hốc mắt Thế Huân đã hơi ươn ướt, quay đầu mở cửa phòng đi ra ngoài. Tựa người trên tường, hít thật sâu, đưa tay bao trùm mi mắt, ngăn những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.

Ngay sau lúc làm loạn cả khu chung cư rồi ngồi im lặng mấy tiếng đồng hồ, Ngô Diệc Phàm nhịn không được nội tâm nghi ngờ mãnh liệt, anh không chịu thừa nhận cảm giác ghen tuông đang đốt chát ý chí của mình. Ma xui quỷ khiến mà mở cửa xe chạy thẳng lên lầu, một bên sợ hãi mình sẽ nhìn thấy cảnh không muốn nhìn, một bên tâm bức bách phải nhìn bằng được Xán Liệt mới thôi.

“đing, đing, đing. . . . .”

Thế Huân mất hồn đi ra phía cửa lớn, người nào bệnh thần kinh mà nửa đêm 11 h còn liều mạng nhấn chuông cửa như vậy? Tâm trạng đang buồn bực, cho nên hắn vừa mở cửa vừa chửi ầm lên.

“Ấn gì mà ấn, đầu óc bị bệnh à!”

Nhưng rồi thấy rõ người sau cánh cửa, hắn ngây ngẩn.

“Xán Liệt đâu?”.

Diệc Phàm thấy nhân vật chính mặc quần áo nghiêm chỉnh, cũng không giống như tình huống trong phim, nam chính quấn khăn tắm bước ra mở cửa, thoáng thấy yên tâm.

“Anh dựa vào cái gì mà tìm cậu ấy?”

Thế Huân cũng nổi giận, đã trễ thế này rồi, Diệc Phàm dựa vào cái gì mà đến đây tìm người?

“Tôi tìm Xán Liệt, tôi có lời muốn nói với em ấy.”

Diệc Phàm không nhìn Thế Huân ngan cản, đẩy người hắn mà xông vào. Một đường chạy thẳng lên lầu hai mở cửa phòng, thế nhưng trong phòng ngủ không thấy bóng người nào, anh hung tợn quay đầu hỏi Thế Huân.

“ Người đâu?”

“Tôi không biết, tôi nghĩ cậu ấy đang ngủ.”

Thế Huân cũng có chút ngây ngẩn, Phác Xán Liệt lại không có trong phòng. Hắn vội vàng đẩy cửa WC, không có, lại chạy xuống lầu, tìm mọi căn phòng đều không thấy. Nhưng thật ra Diệc Phàm đã liếc mắt nhìn thấy một tờ giấy để trên bàn phòng khách: “Thực xin lỗi, Thế Huân, mình đi đây.”

“Xán Liệt. . . . . .”

Cả người Thế Huân hốt hoảng, hắn căn bản không biết Xán Liệt rời đi lúc nào. Cậu không mang theo thứ gì đến đây nên lúc rời đi cũng rất dễ dàng.

“Em ấy đi đâu rồi? Còn nữa, vì sao em ấy phải rời đi?”

Diệc Phàm túm chặt tay Thế Huân chất vấn.

“Tôi không biết.”

Trong lòng Thế Huân một mảnh chua xót, Xán Liệt, cậu thật sự sống như vậy mới dễ chịu?

“Các người vừa mới làm cái gì?”

Diệc Phàm bị những phỏng đoán trong đầu khiến đôi mắt đỏ rực.

“Không nên hỏi tôi, tôi cái gì cũng không biết.”

Thế Huân mạnh mẽ giật cánh tay đang kiềm chế của Diệc Phàm.

“Mắt em ấy còn chưa được phẫu thuật ?”

“Mắt cậu ấy bị sao?”

Thế Huân vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.

Đầu óc Diệc Phàm đột nhiên căng thẳng. Anh nhớ tới Xán Liệt đã từng nói, “ Tôi mù, như vậy cũng tốt, đây đều là nhân quả báo ứng”. Chẳng lẽ Xán Liệt buông bỏ giải phẫu? Diệc Phàm một phen đẩy Thế Huân chạy ra khỏi phòng, cũng không kịp chờ thang máy, ba bước thành hai bước, vội vàng chạy xuống dưới nhà, tìm kiếm xung khoanh khu chung cư. Thế Huân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến một Diệc Phàm thường ngày vẫn luôn luôn bình tĩnh lại như bất an mà tìm kiếm, cũng đi theo Diệc Phàm chạy xuống dưới nhà cùng tìm kiếm quanh khu chung cư. Nhưng mặc cho họ cố tìm kiếm, mặc cho Diệc Phàm lái xe đi lại đường lớn vài vòng cũng không một chút bóng dáng của Xán Liệt.

“Ngô Diệc Phàm, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Thế Huân rốt cục không thể nhẫn nại, túm cổ áo Diệc Phàm mà hỏi.

“Xán Liệt, em ấy có thể bị mù.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro