tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng katthypham568. Xin lỗi em rất nhìu vì chế đã thất hứa với em.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dật Vân vừa đi vào phòng bệnh sau khi mua chút thức ăn trở lại liền thấy mèo nhỏ ngồi trên giường ngơ ngác nhìn mình, hắn nở một nụ cười ôn nhu đi lại yêu chiều xoa đầu cậu.

- Em tỉnh rồi à ?
- Anh là ai a~ ?

"Đoàng" giữa ban ngày ban mặt trời nắng chang chang mà sấm chớp lại nổ đùng đùng. Hạ Dương là quên hết rồi ! Thậm chí quên cả hắn!

- Em không nhớ ra tôi ?!
- không nhớ a~
- Tôi là người yêu em, em thực sự không nhớ ?!

Chính Dật Vân nói ra điều này còn thấy ngượng miệng. Hắn suốt ngày hành hạ cậu thì người yêu cái gì chứ ?!

- Em thực sự không nhớ, xin lỗi...

Hạ Dương cuối thấp đầu xuống, cậu là cảm thấy cực kì cực kí có lỗi lun nga. Cả người yêu của mình còn không nhớ ra thì còn là được gì nữa chứ.

- Không trách em, tôi gọi bác sĩ.

Dật Vân nhìn cậu vậy cũng không nỡ trách, nói rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng đi kiếm bác sĩ khám lại cho Hạ Dương.

------------

- Tình trạng của bệnh nhân không có gì đáng ngại. Nhưng cậu ấy chỉ quên có mình anh, còn tất cả những ức khác cậu ấy đều nhớ hết. Có lẽ anh đối với cậu ấy quá quan trọng, quan trọng đến bản thân cũng không màng tới nên cơ thể buộc phải xóa phần kí ức đó đi để nó có thể hoạt động bình thường.

Đấy! Nó lại ảo diệu vl ra :))

- Vậy khi nào em ấy có thể nhớ lại.
- Đó là tùy vào cậu ấy. Nhanh thì một hai tháng, lâu thì vài năm, nhưng cũng có thể là không bao giờ.

Vị bác sĩ trẻ nói xong cũng khuyên hắn vài câu sau đó chào tạm biệt rồi rời đi. Cũng tốt thôi, em ấy quên đi khoảng thời gian đó rồi bắt đầu lại từ đầu. Chỉ là hắn hơi thất vọng một chút. Dật Vân nghĩ rồi cũng quay trở lại phòng bệnh.

- Chúng ta về thôi, Hạ Dương!

Hắn nói rồi cưng chiều bế Hạ Dương lên tay đưa xuống xe, là một bộ dạng ôn nhu chưa tùng có nha. Biết tại sao không, hắn là đang chuộc lỗi với người mình yêu á.

Về đến nhà Hạ Dương lại còn nhõng nhẽo bắt hắn bế vào trong nữa chứ. Đúng là sau khi mất trí nhớ cậu cơ hội lên hẳn nga~.

- Em ăn gì không để tôi đi mua.
- Em mún ăn đồ anh nấu à. Trên ti vi người ta nói người yêu phải làm vậy á.

Cậu chu chu môi nhỏ nói, thật là biết cách hành hắn đi. Đã lâu lắm rồi hắn chưa vào bếp, cậu là muốn làm khó hắn hay gì. Thôi, phải nhịn. Hắn đi lại nhéo cái mũi nhỏ xinh của cậu rồi vào bếp làm thức ăn. Tiểu hồ ly nhà em.

- Cơm nhon nhon.- mèo nhỏ ngân nga.

Hạ Dương vừa được ngồi trên đùi hắn vừa được hắn đúc cho ăn từng muỗng. Ai mà ngờ được từ một vị tổng tài băng lãnh bây giờ lại phải hầu hạ cho một cậu nhóc như thế chứ. Người làm đứng xung quanh cũng bị hắn dọa cho sợ hãi một trận mà bỏ về.

- Lát nữa em có thể ăn kem không a~
- Hồi nay em đã ăn một cây rồi còn gì !

Dật Vân nghiêm mặt nhìn mèo cưng trên đùi. Hồi nãy về Hạ Dương bảo cậu muốn ăn thử để biết kem ra sao. Dật Vân liền mua cả bao đêm về nhà, hắn thực không ngờ cậu lại ăn đến nghiện như vậy, từ khi về đến giờ đã ăn ba cây rồi chứ có ít gì đâu. Hết kiêng sữa rồi giờ còn phải kiêng kem nữa chứ. Haizzz.

- Nhưng mà người ta mún ăn nhắm.

Cậu cúi đầu xuống hai tay còn chọt chọt vào nhau, là một bộ dạng làm nũng siêu cấp đáng yêu luôn a. Hạ Dương hôm nay sao lại trẻ con đến thế nhờ ?

- Được rồi, một cây nữa thôi nghe chưa.

Dật Vân thở dài, thật không thể chịu nổi sự đáng yêu của Hạ Dương mà. Hắn lau miệng cho cậu rồi dắt cậu vào tủ lạnh chọn kem.

Biết rồi a~. Kem là giấu trong tủ lạnh !!

Đợi hắn đi lên lầu giải quyết công việc Hạ Dương liền viện cớ muốn xem ti vi mà ở dưới nhà chờ thời cơ thích hợp để hành động.

- A nhô! Đối tượng đã rời đi, chuẩn bị hành động.
- A nhô! Đã tiếp cận được tủ lạnh.

Hạ Dương mở cái hộp trong tủ lạnh ra liền thấy cả đống kem đập vào mặt khiến hai mắt cậu sáng lên như bóng đèn led. Vớ đại ba bốn cây rồi ra sofa vừa xem ti vi vừa ăn. Hạ Dương rất tỉnh và đẹp trai a~

Dật Vân trên lầu đi xuống định kêu bé con len lầu ngủ thì thấy ai kia vẫn dán mắt vào ti vi, xung quanh toàn vỏ kem rỗng.

Phải nhịn Dật Vân, mày phải nhịn. Không được rồi!

- Hạ Dương đứng ra đây nhanh lên!

Dật Vân với lấy cái điều khiển tắt ti vi đi rồi ra lệnh, mới chiều được một chút đã hư như vậy rồi.

- Em ăn mấy cây kem rồi ?- Dật Vân hướng đứa nhóc trước mặt hỏi.
- 4 cây a~ - trong lời nói của cậu không có một chút gì gọi là hối lỗi cả khiến Dật Vân không thể không tức giận.
- Đi lại úp mặt vào tường - hắn tức giận quát.

Vút...chát.

Thước đánh xuống không báo trước mang mèo nhỏ từ góc tường chạy tuốt ra chỗ ghế sofa.

-...hức...đau quá.

Đưa nhỏ lấy tay xoa mông mắt ngấn lệ nhìn Dật Vân. Người yêu là không được đánh nhau a~.

- Bước lại đây xem.

Hạ Dương chậm chậm bước lại hai tay còn khoanh trước ngực, là một bộ dạng cực kì hối lỗi. Phải chi lúc nào cũng ngoan như vầy thì tốt biết mấy.

- Bây giờ mấy thước ?
-...hức...đừng xài thước mà..huhu.
- Tôi hỏi mấy thước ?!
- Oa..lão công hảo soái a~, đừng xài thước có được không?

Hạ Dương ôm lấy chân Dật Vân, miệng nhỏ chu chu ra gọi lão công, mặt còn cọ cọ vào quần hắn nữa. Ai mà chịu cho nổi.

- Xem như tiểu hồ ly nhà em thông minh.

Nói rồi hắn ngồi lên ghế tiện tay kéo Hạ Dương nằm vắt qua.

- Bao nhiều bàn tay ?
- Hong biết a~

Hạ Dương là đang cực kì ủy khuất lun nga. Tung tuyệt chiêu tới đó mà còn đòi đánh người ta nữa. Hứ

- Vậy đánh chừng nào bầm tím thì thôi nha - Dật Vân nói còn thích thú vỗ vỗ lên mông nhỏ vài cái rồi quan sát thái độ mèo nhỏ đang nằm trên đùi.
-...hức...hai mươi thôi được hong anh.
- Được, chúng ta bắt đầu

Chát...chát...chát....chát...chát

- Oa..giết người..huhu.

Hắn hạ tay xuống chưa tới ba phần lực, mông cũng chỉ mới phớt hồng mà ai kia đã khóc đến thương tâm.

Chát...chát...chát...chát...chát

- Mấy cái đó có bổ dưỡng gì đâu mà ăn hoài ?
-...hức...hong dám nữa..oa.

Dật Vân đánh xuống cũng tăng vài phần lực, đưa nhỏ bên  dưới không kiềm được khóc lớn.

Chát...chát...chát...chát...chát

- Bệnh lên ai chịu trách nhiệm ?
-...hức...xin lỗi mà.

Chân cậu đã bắt đài ngọ nguậy cố vùng ra khỏi người hắn. Dật Vân thấy vậy liền dùng chân kiềm chân mèo nhỏ lại, tay cũng di dời xuống phần đùi non tiếp tục hạ đòn.

Chát...chát...chát...chát...chát

- Oa..tha..huhu.

Hết trận đòn, Hạ Dương không còn sức mà vùng vẫy chỉ nằm xụi lơ trên chân hắn.

- Bỏ nghe chưa Hạ Dương ?
-...hức..dạ nghe.

Dật Vân xoa xoa giúp cậu vài vòng rồi đem mèo nhỏ lên phòng đắp chăn kĩ lưỡng cho cậu rồi nằm kế bên ngủ.

---Nữa đêm---

-...hức...lạnh quá..huhu.

Hạ Dương khóc lớn, mắt vẫn nhắm nghiền, chật giọng lại khàn đục. Thấy chưa hắn nói đâu sai, ăn nhiều kem vậy phát sốt là lẽ thường tình thôi.

- Tôi đắp thêm mền cho em. Ngoan, nín nào.

Dật Vân đi lại tủ lấy thêm cái mền ra đắp cho cậu rồi tiện tay tăng nhiệt độ phòng lên.

-...hức...nóng quá..Oa.

Bềnh tễnh, hít thở sâu nào Dật Vân. Mày làm được mà.

Dật Vân tiến lại gỡ mền ra cho mèo nhỏ rồi giảm điều hòa xuống. Cậu cứ ba hồi nóng rồi lại lạnh hạnh hạ hắn cả đêm, người đẹp trai như hắn bây giờ cũng biến thành gấu trúc mất rồi, haizzz.

=================================================
Tui ngoi lên rùi đây. Có ai còn nhớ tui hem?
•~~~~~~~~~~~((( ̄( ̄( ̄▽ ̄) ̄) ̄)))~~~~~~~~~•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro