Phần 1 chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên người máu đã ngưng tụ thành khối tuyết tím đen. Sau bình minh hắn chính là một xác người đông cứng. A Hoàng thù đã báo.

Ngay tại vườn rau, trước chuồng chó của nàng có một xác chết. Bất Khí nghĩ đến đã sởn tóc gáy.

Lúc này, trên đất Vân Lang đột nhiên giật giật. Bất Khí sợ quá theo bản năng phát ra một tiếng thét chói tai.

Vân Lang nghe được tiếng kêu bất chấp vết thương trên người đang đau, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, bưng kín miệng của Hoa Bất Khí mang theo nàng gục ở trên mặt tuyết, thở phì phò uy hiếp nói: "Lại kêu ta sẽ giết ngươi!"Bất Khí tức giận đến cả người phát run, hắn lại còn chưa bị đông chết? ! Hắn dựa vào cái gì mạng lớn như vậy? Nghĩ đến A Hoàng số khổ trong lòng nàng buồn rầu, lại bị Vân Lang áp ở trên mặt tuyết không thể động đậy. Vừa rồi vì sao không tiên hạ thủ vi cường? Không giết hắn cũng có thể đem hắn buộc lại! Bất Khí hối hận đến ruột đều xanh , lúc này chỉ có thể trợn tròn cặp mắt nhớ kỹ thiếu niên bộ dạng hung hãn này, dùng sức gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

Trời đông giá rét đóng băng vùng nước đọng trên mái ngói, kiếm thương mặc dù nghiên trọng, máu trên miệng vết thương bởi vì trời giá rét mà đông cứng, bằng không Vân Lang đã sớm mất máu quá nhiều mà chết. Mặc dù nằm ở trong đống tuyết, lại nửa là hôn mê nửa là đang khôi phục' khí lực. Hoa Bất Khí dùng gậy thúc hắn dậy. Nghe được tiếng kêu của nàng trong tình thế cấp bách dùng sức nhảy lên bắt được Hoa Bất Khí, trên lưng miệng vết thương dĩ nhiên văng tung tóe, đau đến hắn nhe răng nhếch miệng.

Mệt nhọc thở phì phò, Vân Lang lúc này mới nhìn rõ thân hình tiểu nha đầu tầm mười hai mười ba tuổi. Hắn nhẹ nhàng thở ra, đưa tay chuyển qua đặt nhẹ ở cổ của nàng. Hoa Bất Khí gầy như mầm đậu, hắn một tay có thể cắt đứt cổ nàng. Vân Lang buồn cười vì mình khẩn trương, nhìn đến Hoa Bất Khí trong mắt đen thui lộ ra ý sợ hãi mới hơi hơi buông lỏng.

Hắn thấp giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"Bất Khí đứng trước ngực Vân Lang trả lời vô cùng tự nhiên , nàng trừng mắt nhìn Vân Lang, trong lòng lại hận cũng chỉ có thể chịu thua, thấp giọng nói cho hắn biết: "Lâm phủ!"

"Dược Linh trang Lâm phủ?"Bất Khí gật gật đầu.

Vân Lang trong lòng một tiếng khóc thét, chạy nửa ngày lại còn là chạy trở về Lâm phủ. Hắn nhìn chung quanh, hài lòng phát hiện đây là một vườn rau trống trải. Chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ. Cho dù Hoa Bất Khí kêu to, hắn cũng có nắm chắc làm cho nàng kêu một tiếng kêu không ra tiếng thứ hai. Vân Lang hít vào một hơi, cầm lấy kiếm chống đỡ đứng lên.

"Đi vào!" Vân Lang nhìn phòng nhỏ trước mặt thấp giọng quát nói.

Bất Khí ở trong lòng ân thầm chửi rủa tổ tông mười tám đời của hắn, chịu đựng cánh tay đau đớn giúp đỡ Vân Lang vào phòng.

Phòng trong đơn sơ nhỏ hẹp, chỉ có một giường một bàn. Vân Lang ngồi ở trên giường, thuận tay cầm lên ấm trà trên bàn lắc lắc, phát hiện có nước không khỏi mừng rỡ, ngửa đầu uống cái sạch sẽ.

Vết thương trên lưng phải băng bó mới được. Vân Lang nhìn thấy Bất Khí lui ngồi ở cạnh tường bộ dạng đáng thương không khỏi thả âm thanh nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, ngươi lại đây thay ta băng bó vết thương, ta sẽ không giết ngươi!"Bất Khí ước gì vết thương của hắn nặng không trị được mà chết, kì kèo mè nheo chỉ lộ ra thần sắc sợ hãi kéo dài thời gian.

"Lại đây!" Vân Lang nạt nhỏ, tùy tay đem chén trà sờ, nát.

Trên tay hắn dùng sức, ánh mắt tử nhìn chằm chằm cổ Bất Khí. Phảng phất nói cho nàng biết, vừa rồi bóp nếu như là cổ của nàng nàng liền mất mạng.

Bất Khí không cầm nổi lòng quay đầu hướng cửa phương hướng nhìn nhìn.

Vân Lang nhìn nàng cười lạnh nói: "Ta cam đoan nếu ngươi bỏ chạy ta liền có thể giết ngươi. Tiểu nha đầu, muốn chúng ta cùng chết cứ kêu đi!"

"Không nên! Ta không kêu!" Bất Khí thanh âm lúc này là thật đang run run. Nàng máy móc quay người lại, chân cứng ngắt không thể chuyển động. Trong mắt chứa đầy sợ hãi, nước mắt từ từ trào ra.

Trong phòng không có chút đèn, ánh sáng mờ mờ phản chiếu từ tuyết trắng len vào cửa sổ. Vân Lang có chút thất thần nhìn Bất Khí. Hắn cảm thấy nàng thật đáng thương. Nếu không phải đang gặp nguy hiểm, Vân Lang nghĩ, hắn cũng sẽ không thể như vậy đi dọa một cái tiểu cô nương. Hắn nhỏ nhẹ nói: "Ngươi coi như là đã cứu ta, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ là muốn nhờ ngươi giúp đỡ một chút, thay ta băng bó vết thương. Ta sẽ mau rời đi, sẽ không liên lụy ngươi."

Bất Khí thế này mới chậm rì rì đến trước giường, ngơ ngác nhìn cả người Vân Lang là máu, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vân Lang cố sức cởi bỏ xiêm y, phía sau lưng lại cùng miệng vết thương dính ở một chỗ, nhúc nhích đều đau đến tê liệt tâm phế. Hắn nhíu mày thấp giọng nói: "Xé cái ga giường này đi!"Bất Khí nắm cái ga , nghĩ đêm qua còn ôm A Hoàng ngủ cùng một chỗ, mối hận trong lòng ý tỏa ra. Ga giường xé rách tiếng vang giống đao, bén nhọn đâm vào lòng của nàng. Nàng lặng không tiếng động thay Vân Lang băng bó, nước mắt từng giọt rơi xuống, trong phòng sẽ không có hình bóng A Hoàng nữa.

Triền hảo sau Vân Lang giật giật, cảm giác thư thái không ít. Hắn lại thấy đói, thầm nghĩ ăn một chút gì khôi phục thể lực mau rời đi. Thấy Bất Khí không ngừng rơi lệ, nghĩ đến uy hiếp một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Nhưng trong lúc nguy hiểm hắn cũng chỉ có thể hung ác một chút, trừng mắt nhìn Hoa Bất Khí nói: "Nơi này có gì ăn không? !"Bất Khí trong lòng vừa động, rũ xuống rèm mắt thấp giọng nói: "Ngoài phòng có cải củ, ta đi lấy vài cái."

Nàng lúc này bộ dáng đơn thuần đáng thương, vườn rau trống trải nên Vân Lang không nghi điều gì, thở gấp nói: "Tốt."

Thấy hắn gật đầu, Bất Khí thế này mới đi tới cửa

Đi tới cửa, nàng quay đầu nhìn đến Vân Lang đang từ từ nhắm hai mắt nghĩ ngơi, liền nhanh chóng đóng cửa phòng, đem khóa khoá lại, cầm lấy hai chiếc nắp nồi dùng sức gõ vang, miệng hô lớn: "Người đâu! Bắt trộm! Có trộm! - - "

Vân Lang nghe được khóa cửa cùng tiếng la của Hoa Bất Khí, thầm mắng nha đầu diễn xuất được lắm! Liền cầm kiếm theo hướng cửa sổ đánh tới.

Cửa sổ bị đâm cho dập nát, Vân Lang trèo ra.

Nghe được tiếng vang, Bất Khí mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy trên nền tuyết ánh sáng nhạt một đôi mắt sắc lẹm dường như nhìn mình chằm chằm. Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, ném đồ xuống liền chạy đến hướng viên ngoại, miệng kêu lớn tiếng hơn.

"Tiểu nha đầu, dám bán đứng ta!" Vân Lang cắn răng nghiến lợi mắng.

Thanh âm của nàng trong trẻo, trong đêm tối truyền cực xa. Dược Linh trang Lâm phủ đều không phải gia đình bình thường. Y thuật gia truyền trị cho không ít võ lâm nhân sĩ, cũng thu nạp được một đám cao thủ làm giữ nhà. Xa xa dần có ánh sáng từ những cây đuốc đang chạy tới. Vân Lang bất chấp bỏ chạy, hung hăng liếc nhìn nàng, lê thân lảo đảo đi tới tường viện hạ.

Lâm phủ tường viện thanh chuyên hợp khâu, cao hai trượng có thừa. Vân Lang hít vào một hơi nghĩ bụng sẽ nhảy qua tường, nháy mắt khẽ động vết thương phía sau lưng, đau đến hắn lông mi đều đang phát run. Bình thường độ cao như vậy không làm khó được hắn, hiện tại lại làm cho hắn bất lực. Bị thương chạy trối chết, hiện tại lại không thể đi ra ngoài. Mắt thấy những ngọn đèn của viên ngoại cách nơi này càng ngày càng gần, Vân Lang cúi đầu xem đến chuồng chó bên tường, ánh mắt vừa đóng khom người xuống.

Bất Khí chạy thật nhanh theo hướng vườn ngoại, trong lồng ngực tức giận cuồn cuộn, chỉ ngóng trông người trong trang bắt được Vân Lang báo thù cho A Hoàng. Lúc này nàng quay đầu vừa hay nhìn thấy Vân Lang xoay người chui chuồng chó, muốn chạy? Bất Khí dừng bước, la lớn: "Tên trộm đangchui chuồng chó bỏ chạy! Hắn chui chuồng chó ! Hắn chui chuồng chó bỏ chạy!"Tiếng la trong bóng đêm thẳng truyền đến Vân Lang trong tai, một gương mặt tuấn tú tức giận đến trắng bệch. Đường đường Phi Vân bảo thiếu bảo chủ chui chuồng chó chạy trốn, tương lai bị nha đầu này nhận ra lan truyền đi ra ngoài hắn còn có mặt mũi sống yên trong giang hồ sao?Đại trượng phu co được dãn được, ngày khác tất báo thù này! Vân Lang nghiến răng nghiến lợi. Nhìn lại theo chân tường hạ tối như mực chuồng chó, chịu đựng trên lưng đau xót, nhắc tới nội lực lạnh giọng mắng: "Tiểu nha đầu! Ngươi nhất định phải chết! Ta nhất định sẽ quay về tới tìm ngươi!" Giọng của hắn cách tường viện ẩn ẩn truyền đến. Bất Khí giống như bị sét đánh trúng, hai chân xụi lơ, cắm đầu ngã quỵ ở trong đống tuyết, gặm miệng đầy băng tuyết.

Thần tiên ca ca (1)

Dược Linh trang là gia đình giàu thứ nhất Dược Linh trấn. Trước có Dược Linh trang lại có Dược Linh trấn. Trấn trên nhất nhiều hơn phân nửa cuộc sống người ta là dựa vào trứ Dược Linh trang. Gia truyền diệu thủ Hồi Xuân y thuật nhường Lâm gia trong giang hồ cũng rất có danh tiếng. Thường sống tại giang hồ , sao có thể không bị chém? Giang hồ bằng hữu luôn luôn bị thương mỗi ngày, ít có người không có việc gì đi tìm Lâm gia phiền toái. Thế nên, nếu Dược Linh trang có chuyện gì, có khối người chủ động tới rồi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Lâm gia cảm ơn, bản thân là hơn con đường lui.

Lại có trộm xông vào Dược Linh trang, việc này tự nhiên kinh động trang chủ Lâm lão gia.

Chỉ là con chó đã chết, Lâm lão gia tuyệt không sẽ nổi giận. Vườn rau truyền đến tin tức, quản lý vườn thuốc trên núi Lâm gia Nhị lão gia cũng sai người chạy tới bẩm báo nói, có trộm xâm nhập vào. tên trộm muốn trộm thuốc, đánh nhau trung kém một chút bị hủy cấp Tri Phủ Hoàng đại nhân gia tiểu thiếp chế bách hoa Lãnh Hương hoàn. Lâm lão gia ánh mắt liền trợn tròn, ngay cả hàng râu dài đều theo gió bay lên.

Lúc này lại từ vườn rau truyền đến phát hiện có trộm, Lâm lão gia gấp giọng hạ lệnh, hộ viện chia ra mấy nhóm, không tìm được tên trộm này quyết không bỏ qua.

Trang chủ thật sự nổi giận, Dược Linh trang vội thành một đoàn. Triệu tập nhân thủ, phân phối lộ tuyến, đốt đuốc ra đường tìm bắt trộm.

Trước chạy tới vườn rau hộ về hỏi Hoa Bất Khí vài câu liền vội vàng đi rồi. Bất Khí ở trong phòng đi tới đi lui, cầm lấy bát gốm xin ăn của Hoa Cửu, bọc mấy củ khoai lang, lấy vài thứ đơn giản bỏ vào bao đồ theo chuồng chó trốn ra Dược Linh trang.

Trên cổ còn lưu lại những ngón tay lạnh lẽo của tên trộm cảm giác, bên tai còn vang trở lại giọng nói của hắn. Bất Khí nghĩ rằng, giờ ở lại Dược Linh trang chờ đám người tới cửa báo thù, không bằng bỏ đi trước. Dù sao ở Dược Linh trang trong mắt người Lâm gia, nàng bất quá là tên ăn mày nhờ Lâm gia giúp mới có đường sống.

Ban đêm tuyết rơi như lông ngỗng, gió từng đợt từng đợt thổi mạnh vào mặt. Không vứt bỏ khăn vải giữ được mặt cùng cổ, hai tay lồng ở trong tay áo vẫn ngăn không được từng đợt gió mạnh, hai hàm răng va vào như đánh nhau. Nàng biết nếu không tìm một chỗ đốt lửa sưởi ấm, sợ là sống không đến bình minh. Nhớ tới mùa đông Hoa Cửu chết, nàng nghẹn ngào một hơi chạy đến trấn miếu thành hoàng, hy vọng có thể tránh thoát trận gió tuyết này.

Từ đằng xa qua cánh của mục nát của thành miếu có ánh lửa lộ ra. Bất Khí do dự, nhón chân đi vòng qua sau miếu, sợ cái tên trộm kia cũng vừa vặn cũng trốn đến nơi này.

Kiễng chân xuyên cửa sổ nhìn vào trong. Một người công tử tuổi còn trẻ cùng một thư đồng đang đốm lửa nướng con thỏ. Bất Khí nước miếng xôn xao bừng lên.

Đúng lúc này, cái tên công tử trẻ tuổi quay lại đầu. Bất Khí vô tình đụng thẳng ánh mắt của hắn.

Công tử kia sửng sốt, Bất Khí háo sắc .

Công tử nhìn qua mười * tuổi, nhưng bộ dạng hắn so với Lâm phủ tứ tiểu thư xinh đẹp hơn! Hắn còn khoác lên người áo lông chồn bạc, nổi bật lên đai lưng chính giữa tương khảm ngọc bội giống rau xanh của mùa đông, xanh biên biếc . Một cái so với nữ người xinh đẹp hơn có tiền nam nhân là cái gì? Là câu dẫn thiên hạ nữ tử phạm tội yêu nghiệt! Sắc đẹp trước mặt, Bất Khí chỉ kém không dập đầu cảm tạ trên trời có đức hiếu sinh. Xuyên qua nữ có thể vô diện mạo có thể không có tiền, nhưng là nàng nhất định sẽ có độc nhất vô nhị đặc quyền: xuất môn gặp soái ca, mà mĩ nam chú ý tình nàng một cái!Nàng chạy nhanh đi trở mình gói đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro