Phần 1 chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cười lạnh nghĩ, nếu ngươi không là vương gia thế tử, ta còn giữ lễ nghĩa với ngươi chắc? Đai lưng của Bất Khí tại sao lại đột nhiên đứt, còn không phải ngươi giở trò quỷ. Nhớ tới Thất vương phi buồn bực mà chết, Mạc Nhược Phỉ lại có chút bất đắc dĩ. Lấy lòng cha, lại đắc tội con. Mạc phủ hiện thời muốn bình ổn, nếu Thất vương gia tức giận, tương lai đâu? Nếu là Trần Dục thay vương vị, tiếp chưởng nội kho chọn mua quyền to, bút trướng này lại nên tính thế nào?Hắn càng nghĩ càng đau đầu. Mà bây giờ hắn không thể tưởng được quá xa, trước ứng phó tốt với Thất vương gia rồi nói sau.

Trần Dục từ xa cùng thẳng đến bảo trì trầm mặc phụ thân nhìn nhau. Hắn nhìn đến thất vương gia thu hồi ánh mắt sắc bén cùng Mạc Nhược Phỉ rời đi, cười lạnh cầm lấy bầu rượu uống một hơi cạn sạch.

Kiếm thanh cung kính đối Trần Dục nói: "Thế tử vào nhà đi, gió thổi qua sẽ làm đóng băng y phục của người" .

Trần Dục trừng mắt nhìn Kiếm Thanh nói: "Kỳ thực thắt lưng của nàng mang là ta làm đứt. Ta rất khâm phục tài năng của thiếu gia nhà ngươi. Nhưng hắn phải muốn nhét muội muội cho ta, ta cũng sẽ không tiếp thu".

Kiếm thanh cứng lại, xấu hổ cúi đầu. Gặp Gia Hân thổi phồng sạch sẽ xiêm y đến chạy nhanh hầu hạ Trần Dục thay.

Thay sạch sẽ xiêm y, lau khô tóc, Trần Dục thoải mái đưa tay ra mời. Nhìn đến Kiếm Thanh không nói lời nào chỉ biết vâng lời, hắn không nhịn được cười một tiếng: "Trong lòng ngươi thấy lạ vì sao ta muốn đi cứu nàng? Nàng là từ trong tay của ta rơi vào trong hồ. Cũng không thể làm phụ vương ta mặt đem người giết chết! Còn nữa, tiệm trà, quán rượu của Mạc phủ để ta ăn chùa uống chùa cho tới bây giờ, cho dù bản thế tử hồi báo công tử nhà ngươi đi! Đám người vào Vương phủ, cùng công tử nhà ngươi không có quan hệ, ta lại thu thập nàng không muộn!"Kiếm thanh run run hạ, Trần Dục đã cười ha ha đi ra Lâm Ba các.

Lăng Ba kinh Hồng Ảnh (6)
Long uyển lục đĩa nhỏ, đồ ăn đảm Hoa Điêu say mê hương kê, phù dung tùng hương vịt trân, thiên ma đôn cá đầu. Noãn các bên trong thức ăn phiêu hương.

Thất vương gia mỉm cười: "Mạc công tử đúng là người có tâm"
Mạc Nhược Phỉ cung kính nói: " Ta nhớ lúc năm tuổi, đã từng được nghe phu nhân nói qua, Vương gia thích ăn nhất những món này".

Nghe nói như thế, Trần Dục lạnh lùng liếc Mạc Nhược Phỉ một cái, hắn đặt chén trà xuống đối thất vương gia nói: "Vốn định đến xem xem người mà Mạc phủ đại thiếu gia cố ý mang về từ Tây Châu phủ, lại chỉ nhìn thấy một người ướt sũng. Con vào nước cứu người có chút mỏi mệt , xin được cáo lui trước".

Thất vương gia không nhanh không chậm nói: "Ngươi cách gần đó, người nhìn thấy cẩn thận? Ngươi cảm thấy nàng là muội muội ngươi sao?"Hai cha con đều lộ ánh mắt sắt lạnh, đối diện một lát sau Trần Dục đứng dậy cười nói: "Tương tự năm nữ nhân phụ vương liên tiếp cưới, phụ vương trong lòng có tính toán. Muội muội trong phủ đã có ba người, không ít nàng một người. Cáo từ!"Hắn đi tới cửa, lại quay đầu nghiêm túc nói: "Có chuyện phụ vương chưa bao giờ biết, năm ấy con cùng mẫu thân đi dâng hương, có gặp qua nàng ấy. Gió xuân thổi bay cái khăn che mặt, khuôn mặt giống như hoa đôi tuyết, thân như cành liễu bay trong gió, thật có thể làm trong tay múa diệu nhân nhi. Nghe nói nha đầu kia từ nhỏ chịu khổ lớn lên, nói vậy sẽ không yếu đuối giống mẫu thân nàng ta".

Hắn là đang uy hiếp hắn sao? Nếu dẫn theo Bất Khí hồi phủ, hắn liền sẽ hại nàng? Tựa như hôm nay giống nhau, Bất Khí đai lưng đột nhiên tự trong tay hắn gãy rơi vào lạnh như băng trong hồ? Thất vương gia tức giận đang muốn phát tác, nghe được tiếng cười thê lương vang lên bay xa, chén trà trong tay lại không có lực buông. Hắn thở sâu đối Mạc Nhược Phỉ nói: "Biết được nhiều bí mật chẳng phải chuyện tốt".

Mạc Nhược Phỉ lộ ra nụ cười hoàn mỹ, nhắc tới bầu rượu cấp thất vương gia rót rượu. Hắn mỉm cười nói: "Hôm nay vương gia hãnh diện, khẳng đến cây đước trang ngắm hoa ngắm cảnh, là vinh hạnh của Ức Sơn".

Thất vương gia lợi hại theo dõi hắn xem, Mạc Nhược Phỉ trong mắt chỉ thấy nụ cười thản nhiên, tựa hồ Bất Khí cũng không tồn tại, tựa hồ thế tử hôm nay chưa có tới qua. Hắn ha ha nở nụ cười: "Mạc công tử mười tuổi liền có thể nắm trong tay vọng kinh Mạc phủ, mạc lão gia tử dưới suối vàng có biết, sẽ lấy ngươi làm vinh dự. Đứa bé tên Bất Khí đúng không? Từ xa nhìn lại, thật sự là cực kỳ giống nàng. Mạc phủ đơn truyền ngươi nhất mạch, con nối dõi đơn bạc. Dung mạo xuất chúng, nếu có muội muội nhất định dung mạo như thiên tiên".

Lời nói này chuyển tiếp đột ngột, Mạc Nhược Phỉ ngây ngẩn cả người.

Vương gia tán dương tài năng của hắn, từ Mạc công tử sửa miệng gọi hắn tự, tận lực cùng hắn gần hơn quan hệ. Lại nghe thất vương gia nói Bất Khí cùng vị phu nhân kia rất giống, hiển nhiên trong lòng hắn đã nhận định Bất Khí là con gái vị phu nhân kia. Hắn vì sao không mang theo nàng quay về Vương phủ, lại nhắc đến chuyện con nối dõi nhà Mạc phủ? Nghe ý tứ thất vương gia, hắn chẳng lẽ là nghĩ cho mình nhận Bất Khí làm muội muội?Thất vương gia thở dài lại nói: "Thành quốc công đau lòng vương phi mất sớm. Bổn vương luôn luôn không lập chính phi, cảm thấy có cho thẹn cho vương phi. Dục nhi hôm nay đến trên trang làm khách, lại bỏ đi không chào một tiếng. Ức Sơn đừng để ở trong lòng, là bổn vương làm hư hắn".

Mạc Nhược Phỉ nghe được câu này, tâm niệm chuyển động, đã hiểu vài phần.

Thất vương phi nãi Thành quốc công dòng chính nữ, vốn là đau xót nữ nhi nhân thất vương gia hoa tâm thương thế mất sớm, hiện thời chẳng dễ dàng để Bất Khí tiến Vương phủ. Thế tử cũng có thái độ phản đối rõ ràng. Thất vương gia chỉ có một đứa con trai, nghe nói trong phủ năm vị trắc phi thứ phi sớm nháo làm một đoàn. Hắn không nhận Bất Khí, nghĩ ra biện pháp đem nàng an trí ở Mạc phủ. Bất Khí trở thành Mạc phủ tiểu thư, tự nhiên áo cơm không lo hưởng thụ phú quý. Kể từ đó, làm điều kiện trao đổi, thất vương gia liền sẽ trở thành Mạc phủ chỗ dựa vững chắc. Bản thân nhận muội muội, trong nhà nhiều song bát đũa ăn cơm đến mình. Mạc phủ nuôi cái thiên kim tiểu thư có thể tiêu bao nhiêu bạc chứ ? Loại chuyện tốt này há có thể lỡ mất!
Hắn khẽ cười nói: "Bất Khí từ nhỏ chịu không ít khổ cực, đáy lòng lại lương thiện, Ta ở Tây Châu phủ Dược Linh trang nhận thấy nàng, liền muốn nhận nàng làm muội muội. Chờ nàng điều dưỡng hai ngày liền dẫn nàng hồi phủ bái kiến mẫu thân. Đến lúc đó kính xin thất vương gia thu xếp công việc tiến đến xem lễ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro