Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ Hành ở bệnh viện được bốn ngày, Tưởng Dung đi công tác về gọi điện thoại cho Bộ Hành. Bộ Hành nói với cô mình đang nằm viện, Tưởng Dung ngay lập tức tới bệnh viện.

Xách theo hai túi hoa quả to đến, Tưởng Dung vừa thấy Bộ Hành như vậy không khỏi kinh hãi, “Ôi trời! Như nào lại thành ra thế này? Rốt cuộc có chuyện gì? Cậu như thế này mà không nói sớm với tớ?”

Bộ Hành cười nói: “Thì cũng định nói cho cậu, mà cậu đi công tác còn có thể vì chuyện nhỏ này mà trở về sao?”

Tưởng Dung ngồi vào mép giường, thực sự quan tâm mà nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ. Mà cùng lắm tớ có thể nhờ Viên Hạo chạy qua xem cậu thế nào!”

Viên Hạo là bạn trai của Tưởng Dung.

“Không sao, tớ không phải vẫn sinh hoạt bình thường đấy thôi, tớ ổn mà!”

Tưởng Dung lúc đến nhìn phía tủ cạnh đầu giường có trái cây và hoa, hoa héo một chút, không khỏi chỉ chỉ vẻ mặt tinh quái, “Ai tặng?”

“Một người không quen biết...”

Bộ Hành do dự nói nhỏ: “Bạn.”

Cẩn thận suy nghĩ, quan hệ của cô cùng Hugh đúng thật có điểm không minh bạch, miễn cưỡng xem như... Bạn được không nhỷ?

Tưởng Dung truy vấn: “Nam giới hả?”

“Ờ!” Bộ Hành vẻ mặt nghiêm túc.

“Người theo đuổi cậu à?”

“Không phải, cậu biết mà, tớ chủ nghĩa không hôn nhân” Bộ Hành đổi đề tài, “Chúng ta lâu không gặp, công việc hiện tại của cậu thế nào?”

“Tớ chuyển sang làm giám sát thị trường, tớ phát hiện ra công việc này rất thích hợp với tớ, được đi từ thành phố này đến thành phố khác, có thể học được rất nhiều điều mới mẻ.”

Bộ Hành cùng Tưởng Dung học thiết kế giày ở Đại học Tô Thành, Tưởng Dung sau tốt nghiệp vào làm trợ lý thiết kế của Trác Chu.

Tưởng Dung nói tiếp: “Cậu không ra ngoài làm thật đáng tiếc, khi đó bài chuyên ngành toàn khóa của cậu đạt điểm cao nhất. Cậu biết tổng giám đốc thiết kế thời trang nữ của Trác Chu không? Đang cùng với người đầu ngành thời trang đi Paris xem trình diễn thời trang!”

Tưởng Dung nói người đầu ngành thời trang là Tổng biên tập một tạp chí nổi tiếng ở Trung Quốc, bà ấy thường xuyên ngồi ở hàng ghế đầu của các chương trình trình diễn thời trang.

Bộ Hành cười, “Tớ hiện tại không phải cũng đang làm thiết kế sao?”

“Hai cái này không giống nhau! Ở công ty lớn có bầu trời lớn, còn cái kia cậu chỉ làm ngầm thôi, có cơ hội cậu nên đi trải nghiệm một chút, được tiếp xúc với nhiều người trong công việc.”

Tưởng Dung nói những lời này cũng đụng chạm đến tâm tư của Bộ Hành vì cô đang gặp phải một vấn đề.

Trước mắt MOCO bán online đã có một lượng khách nhất định, nhưng đối với thị trường mà nói, giống như tiểu nhân một dúm so với những nhãn hiệu nổi tiếng, MOCO chỉ là nhãn hiệu online dựa vào vài ba mô hình trên mạng phát triển tạm thời, nhỏ bé non nớt, nhãn hiệu không có giá trị.

Hơn nữa cô không muốn vội vàng phát triển kiểu dáng thiết kế cùng cửa hàng, vì còn muốn quản lý hàng hóa. Nhưng bởi vì kiểu dáng ít, trước mắt còn quản lý được.

Nhưng muốn mở rộng quy mô, phát triển nhãn hiệu ở mức nổi tiếng, cô bắt buộc phải mời thiết kế, tuyển người bán hàng, tài vụ, tìm nhân viên marketing, nói cách khác, cô bắt buộc phải có một tập thể.

Điều này liên quan đến cách phát triển một nhãn hiệu, quản lý một công ty, cô tự nhận mình bây giờ không có đủ năng lực để làm.

Có lẽ bản thân cô tốt nhất phải mất một hai năm học tập quan sát công ty khác, điều đó không tồi khi muốn phát triển sự nghiệp của mình.

Bộ Hành càng nghĩ tâm càng bất ổn, nếu muốn đi làm, Trác Chu không nghi ngờ gì nữa chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Cô vừa suy nghĩ, vừa hỏi Tưởng Dung: “Cậu biết Hugh không?”

“Hugh? Hugh nào?”

“Cũng là người của Trác Chu.”

Tưởng Dung vẻ mặt quái dị, “Cậu không phải đang nói đến Tiểu Chu tổng của tớ chứ?”

Bộ Hành cũng không khẳng định, “Tiểu Chu tổng là ai? Ông chủ của cậu không phải Chu Duy Khang à?”

“Đó là chủ tịch hội đồng quản trị, hiện tại đã nghỉ hưu. Tiểu Chu tổng mới là người quản lý chính ở Trác Chu, anh ta là con trai duy nhất của tổng giám đốc, tên Chu Mộ Tu. Biệt danh Tiếng Anh là Hugh, cậu quen sao?"

Bộ Hành đến bây giờ không biết Hugh có tên tiếng Trung là gì, không biết người có tên Chu Mộ Tu kia có phải là Hugh hay không, hỏi: “Anh ta trông như thế nào?”

Tưởng Dung trên mặt lập tức xuất hiện một vẻ si tình, “Như soái ca! Là kiểu người làm cho người khác chảy nước miếng, trong công ty không biết bao nhiêu người có ý định trèo cao!”

Bộ Hành suy nghĩ, làm người ta có ý định trèo cao, điểm này có chỗ tương đồng, liên hệ lại lần gặp trước ở cửa hàng “Chu”, tám chín phần mười là cùng một người.

Tưởng Dung tròn xoe mắt, “Bộ Hành, cậu thật sự quen Tiểu Chu tổng của tớ à?”

“Sao có thể quen được chứ, chỉ là cùng tên thôi.”

Bộ Hành thuận miệng trả lời cho có lệ, việc này trong chốc lát nói không rõ được, hơn nữa nếu Tưởng Dung biết, ông chủ của mình từng bị bạn mình yêu cầu bao nuôi, thì thật sự mất hình tượng trong con mắt của mọi người.

Cô thở dài, “Tớ nằm đây thật sự quá nhàm chán, cậu kể cho tớ nghe chuyện ở công ty đi. Có thật có quy tắc ngầm hay không, có lục đục, lừa gạt nhau nhau giống trong phim truyền hình không?”

Tưởng Dung lập tức có hứng thú mà nói nhiều, đến 9 giờ tối mới rời đi.

Ba ngày nữa trôi qua, xương sườn đã bớt đau, vết thương trên cánh tay cũng đã lành, Bộ Hành quyết định về nhà tĩnh dưỡng.

Bác sĩ dặn dò cô cẩn thận về chú ý ăn uống nghỉ ngơi, không nên làm việc nặng.

Buổi chiều làm thủ tục xuất viện, trở về nhà ở Nam Phụng, nơi này hiện giờ chỉ có mình cô ở.

Mới vừa về đến nhà cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Trên mặt tủ giày cô để một lọ thủy tinh thả đầy sao, lúc này bình hoa bên cạnh lại có một bông hoa khô rơi xuống, cô không xác định được bông hoa khô này tự nhiên rơi xuống hay có có người cố tình làm nó rớt xuống.

Trong lòng liền hoài nghi, cô không cởi giày, nhanh chóng đi vào phòng xem xét ngăn tủ để giấy tờ, bên trong quả nhiên có người đụng tới.

Đồ vật vẫn được xếp gọn gàng, nhưng cô dễ dàng phát hiện thứ tự sắp xếp khác lúc trước.

Mà bên cạnh có ít tiền mặt lại không mất một xu.

Không phải ăn trộm, hơn nữa đối phương muốn cho cô không phát hiện ra.

Bộ Hành sắc mặt trầm xuống, người tới đây đã biết là ai rồi.

Bọn họ hẳn là đến vì con dấu cá nhân, định độc chiếm tiền chuyển nhượng cổ phần.

Lúc trước bà nội cô có chìa khóa nhà này, đương nhiên là để quan tâm chăm sóc con trai, đóng cửa sổ hay phơi chăn gì gì đó.

Sau khi bà nội qua đời, chìa khóa không biết tung tích, cô tưởng năm đó bị mất lúc tai nạn xe, cũng có lẽ bị để quên ở góc nào đó trong nhà của ông nội mà không ai biết.

Nhưng rất may mắn khi cô luôn đề phòng, trong ngăn tủ này từ nhỏ đến lớn cô chỉ để bằng tốt nghiệp và một số đồ học sinh linh tinh.

Chứng từ bất động sản, con dấu cá nhân những đồ vật quan trọng này cô sớm đã để ở két sắt căn hộ trong nội thành.

Hơn nữa không có ai biết trong nội thành cô còn có một căn hộ.

Hôm trước đã liên hệ với luật sư mà Hugh giới thiệu, lúc nói chuyện với nhau cô đã quyết định chừa đường sống cho vợ chồng chú hai, chỉ cần bọn họ không làm chuyện xấu gì, vẫn thỏa thuận để giải quyết, tạm thời không có đơn kiện.

Không nghĩ bọn họ tà tâm không thay đổi, lại chủ ý đột nhập vào nhà cô.

Bọn họ bất nhân bất nghĩa, cũng đừng trách cô một chút tình cảm cũng không còn.

Cô lập tức thay đổi quyết định, gọi điện thoại cho luật sư, ủy thác cho anh ta toàn quyền xử lý, đề cập đến vấn đề khởi kiện.

Lại cẩn thận đi ra cửa, khóa kỹ từ bên trong, quyết định ngày mai gọi người tới thay khóa mới.

Buổi tối nhận được điện thoại của Hugh, Bộ Hành hơi bất ngờ.

“Sức khỏe tốt hơn rồi chứ?” Anh ta hỏi tự nhiên, như hai người đã rất thân quen.

“Khá tốt.” Bộ Hành vừa đi vừa nói.

Chuyển ghế, mở tủ quần áo, mấy ngày không ở phòng, cô muốn đổi chăn mới.

Chu Mộ Tu như là nghe được tiếng động tĩnh ở phía cô, không khỏi tò mò, “Cô đang ở đâu?”

“Ở nhà. Hôm nay tôi xuất viện.” Nói xong, cô cố hết sức ôm chăn bông hạ xuống.

Yên lặng một chút rồi hỏi: “Cô đang làm cái gì?”

“À, tôi đổi chăn.” Bộ Hành thở mạnh.

Trong điện thoại đột nhiên truyền đến âm thanh dồn nén mà kiên nhẫn: “Cô không muốn sống nữa à? Ai cho cô xuất viện? Bác sĩ không phải nói cô ở lại nửa tháng hay sao? Không phải tôi đã dặn chờ tôi trở về à?”

Bộ Hành nghe anh liên tiếp chất vấn, thậm chí tốc độ nói nhanh hơn bình thường rất nhiều, không khỏi suy đoán anh ta đang cáu, ấp úng trả lời, “Bác sĩ đồng ý rồi, chỉ cần chú ý chút, về nhà tĩnh dưỡng cũng giống nhau mà. Anh cũng không nói tôi ở bệnh viện chờ anh mà!”

Chu Mộ Tu hít sâu một hơi, “Nhà cô có ai chăm sóc cô không? Có giúp việc không?”

“Không. Tôi tự mình có thể làm.”

Bộ Hành cho rằng nên trả lời sự thật.

Chu Mộ Tu đột nhiên cao giọng, Bộ Hành cảm thấy anh ta hình như đang cắn răng.

“Cô không phải có ý định bao nuôi tôi sao? Đến bản thân mình cô còn không yêu? Tôi có một yêu cầu, tôi hy vọng kim chủ tôi ít nhất có một cơ thể khỏe mạnh!”

Nghe anh ta nói có vẻ không thoải mái thậm chí là tức giận, Bộ Hành có điểm e ngại.

Nhưng yêu cầu này của anh ta dễ làm cho người nghe hiểu sai vấn đề, Bộ Hành ma xui quỷ khiến trả lời, “Điều này là tôi phải yêu cầu anh mới đúng chứ! Chuyện này không phải nam giới cần lực xuất tương đối nhiều sao?”

Chu Mộ Tu tức khắc bị lời cô nói làm nghẹn giọng, hô hấp cứng lại không biết phản bác thế nào.

Cô phải lớn mật đến độ nào mới có thể nói ra những lời như thế? Trong lòng có chút cồn cào, không tự chủ được mà suy nghĩ hướng khác.

Chu Mộ Tu tuy rằng mấy ngày nay người ở nước ngoài nhưng tâm lại ở Tô Thành, anh nhận thấy rõ ràng cảm giác của mình đối với Bộ Hành có hứng thú, mà kiểu hứng thú này anh cũng chưa từng có đối với nữ nhân khác.

Anh hy vọng có thể mượn lần đi công tác này bình tĩnh lại, xác nhận xem hứng thú với cô chỉ là nhất thời hay là nghiêm túc muốn phát triển mối quan hệ.

Lúc gần đi anh dặn cô có chuyện gì thì gọi điện thoại, mấy ngày nay anh vẫn đợi điện thoại từ cô, thậm chí gọi điện thoại cho luật sư xác nhận cô đã liên hệ.

Anh luôn kiên nhẫn, thế nhưng đến ngày thứ tư anh không chờ được liền gọi điện thoại cho cô.

Anh xuống nước, ho nhẹ một tiếng, “Cô sau này có tính toán gì không?”

“Hả? Tính toán cái gì?” Bộ Hành không hiểu ý anh ta.“Vẫn giống như trước, vẫn ăn không ngồi rồi hả?”

Một người đi trung tâm thương mại mua sắm, ăn cơm Tây, lái xe đi dạo trên đường? Cảm thấy có hứng thú với nam nhân nào liền tiến đến làm quen?

“Ăn không ngồi rồi có cái gì không tốt? Tôi không thiếu tiền.”

Bộ Hành lần trước nói về chuyện trong nhà cũng không nói cụ thể cô có bao nhiêu bất động sản tiền tài, cũng không lộ ra mình có một cửa hàng trên Taobao.

Chu Mộ Tu tuy rằng không biết cụ thể số lượng, nhưng cũng biết cô thừa kế một khoản tiền lớn, bằng không cũng sẽ không thuận miệng ra giá một trăm năm mươi vạn.

Nếu cô không lo sinh kế, như vậy ăn không ngồi rồi vốn dĩ cũng không có gì. Nhưng điều anh lo lắng chính là cô suốt ngày đi trung tâm thương mại để tìm kiếm nam nhân, rồi có ngày cô tìm được một người thuận mắt hơn anh, chỉ sợ ngay lập tức mình sẽ bị vứt bỏ không thèm nhìn đến, như quét rác đổ đi.

Anh vừa phát hiện tâm ý của mình, rồi không thể cho phép có tình huống này phát sinh!

Cho nên, không bằng khuyên cô tìm nơi làm việc, phân tán tư tưởng của cô, khi nào có thời gian bọn họ sẽ bàn bạc kỹ hơn.

Hạ quyết tâm, Chu Mộ Tu tính tình kiên nhẫn hướng dẫn từng bước: “Cô bình thường ngoài đi dạo phố mua sắm còn có hứng thú với cái gì không?”

Câu hỏi này giống như cô là phế vật ăn không ngồi rồi chỉ biết ăn nhậu chơi bời.

Bộ Hành cố ý trêu anh ta, “Anh không biết sao? Còn có đàn ông.”

Trong điện thoại lại yên lặng, Chu Mộ Tu nhẫn nại hỏi: “Cô học đại học gì?”

Bộ Hành thấy vui khi trêu chọc anh ta, trong lòng cười thầm, “Thiết kế giày.”

Chu Mộ Tu thuyết phục cô, “Sao cô không suy nghĩ đến việc đi làm? Coi như giết thời gian cũng tốt mà.”

Bộ Hành thanh âm lười nhác, cố ý đùa anh ta, “Vì sao lại muốn giết thời gian? Tôi cũng không cảm thấy nhàm chán mà.”

Trên thực tế, cô đang tìm tin tức thông báo tuyển dụng của Trác Chu và biết Bella đang tuyển thiết kế.

Chu Mộ Tu cắn răng, dùng ra đòn sát thủ, “Nếu cô đi làm, tôi đồng ý chuyện bao nuôi!”

Bộ Hành ánh mắt sáng lên, “Anh nói thật hả?”

“Thật!”

Bộ Hành lập tức nói: “Được, một lời đã định!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro