🍶Chương: 34-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Về nhà

Edit:WISP1997

Trong lúc ngủ mơ, Tô Nhu Nhi là bị một tiếng bất mãn hung hãng làm bừng tỉnh, ô, hình như hắn ảo giác, hình như nghe được thanh âm người nọ, người nọ còn sinh khí. Hắn cố sức mà há mồm muốn nói mình sẽ ngoan, muốn cho người nọ không cần không vui.

Chính là hắn thật là khó chịu, thật vô lực, toàn thân bay bổng, mí mắt lại như có ngàn cân, vô luận hắn thế nào nỗ lực, đều không thể mở.

Không cần, hắn muốn đứng dậy, hắn muốn xác nhận một chút có phải người nọ tới jay không, đến mang mình đi. Hắn không muốn ở chỗ này, hắn sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại hắn.

'Ô' một tiếng, ý thức trong thân thể Tô Nhu Nhi thong thả mà bắt đầu khôi phục, cùng với tiếng nói chuyện vốn đang mơ hồ bất kham càng ngày càng rõ ràng.

Hắn xác định, là người nọ, người nọ tới cứu mình. Nước mắt ở hắn hốc mắt căng tràn, sau đó, từng viên nước mắt theo gương mặt lăn xuống, chảy tới khóe miệng, lúc sau thong thả mà cọ rửa làn da nhân sốt cao mà đỏ tươi dị thường.

Cửa gỗ 'Kẽo kẹt' nặng nề mở ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, nhà ở tối tăm nháy mắt sáng ngời, người nọ ngược sáng đi tới, thanh phong minh nguyệt, ấm nhân tâm huyền.

Trần Nam nhìn tiểu hài tử trước mắt lệ rơi đầy mặt, đau lòng như đao cắt, hai hàng lông mày ninh lại, từng đoàn tức giận xông thẳng trong lòng. Hắn nghĩ hắn quá nhân từ, không nên đối xử người Tô gia thiện lương như vậy!

Nhưng tiểu hài tử quá hư nhược rồi, hiện tại không phải thời điểm tính sổ, từ từ tới, hắn luôn sẽ làm người Tô gia biết khi dễ người của hắn sẽ phải trả đại giới như thế nào!

"Huynh đã đến rồi!!" Thanh âm thực nhẹ, nhẹ đến mức làm người hoài nghi có phải hay không xuất hiện ảo giác, nhưng người kia sốt cao đôi môi tươi đẹp ướt át hơi đóng mở, chứng minh tiểu nhân nhi trên giường suy yếu vô lực xác thật mở miệng.

Trần Nam hốc mắt có chút ươn ướt, lấy lại bình tĩnh, nhìn chãm chú đôi mắt tiểu hài tử, thương tiếc nói: "Phải, ta tới, đến mang em về nhà".

Trần Nam hoàn toàn không có tâm tình cố kỵ phản ứng mọi người trong viện, trực tiếp đem Tô Nhu Nhi bế lên, xoay người rời đi Tô gia.

Tô Nhu Nhi ngoan ngoãn mà nằm trong lòng Trần Nam, nhất thời nước mắt lại đầy hốc mắt. Trần Nam đem người ôm về nhà trước sự kinh ngạc của thôn dân, nhẹ nhàng mà đặt ở trên giường, quần áo trước ngực hắn, đã ướt một khối lớn.

Tô Nhu Nhi nghẹn ngào nói không ra lời, nức nở càng thêm không chịu khống chế. Thân mình gầy yếu, mỗi một lần trừu động, đều phá lệ kịch liệt.

Trần Nam ngồi ở đầu giường, đem người nửa ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ tiểu hài tử, an ủi nói "Ngoan, không khóc, là ta không tốt, ta chậm, về sau sẽ không có ai làm em chịu ủy khuất."

Tô Nhu Nhi hơi mở ðôi môi, muốn nói cái gì đó, Trần Nam vội ngắt lời nói: "Ngoan, trước nằm nghỉ, ta tìm người tới xem bệnh cho em." Nói xong đem tiểu hài tử nhẹ nhàng đặt ở gối đầu, tính toán ra cửa tìm Trần đại phu, ai ngờ góc áo bỗng chốc bị một bàn tay nhỏ bé yếu ớt bắt được.

Trần Nam rũ mắt, Tô Nhu Nhi khóc đến ðỏ hai mắt, giống thỏ con, ướt dầm dề nhìn hắn. Giọng nói mềm nhẹ, mỗi khi nói một chữ, đều cực kỳ gian nan: "Có thể hay không... Ðừng đi..."

Trần Nam lại lần nữa cúi người hôn môi tiểu hài tử, lại từ mép môi đến mắt, gương mặt, nhẹ nhàng xóa tan mới nước mắt treo ở khóe mắt.

Hôn xong, Trần Nam nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa, nói: "Nhu Nhi nhất ngoan ngoãn, không có việc gì, sau này sẽ không có nữa người khi dễ em nữa, về sau Nhu Nhi đều sẽ tốt." Lần này Nhu Nhi không hề né tránh, ngược lại thuận miệng cực kỳ.

"Trần đại phu, thím Vu, các ngươi cũng tới, đây là sao? Trần tú tài thế nào đem tiểu ca nhi Tô gia kia ôm trở lại, này.." Trong viện Tôn Đại Phú vừa rồi thấy Trần Nam ôm người trở về, vừa mới bắt đầu còn không có nhận ra, nhìn kỹ phát hiện là Tô Nhu Nhi, đem hắn hoảng sợ, đang muốn mở miệng dò hỏi thì..

Ai ngờ Trần Nam vẻ mặt nôn nóng mà đem người ôm vào trong phòng mình, hắn buột miệng thốt ra. Hiện lại thấy Trần thị phu phu tới, liền mở miệng dò hỏi.

Vu thị cũng không giải thích, lôi kéo Trần đại phu hướng trong phòng Trần Nam đi, lưu lại Tôn Đại Phú vẻ mặt mê mang. Ðây là làm sao vậy? Không phải mượn xe bò sao? Như thế nào ôm người trở về? Trần gia hai phu phu lại sao lại gấp gáp như vậy?

Trần Nam thấy người tới, vội đứng dậy thỉnh Trần đại phu hỗ trợ chẩn trị cho tiểu hài tử. Cuối cùng kết quả là bị phong hàn, phát sốt cao, hơn nữa không có kịp thời chẩn trị, thân mình lại kém, mới tạo thành bộ dáng này.

Lúc sau Trần Nam đi theo nhà Trần đại phu lấy dược, lo lắng tiểu hài tử sợ hãi, còn cố ý phiền toái Vu thẩm ở trong phòng bồi hắn trong chốc lát. Trên đường, Trên mặt Trần đại phu có chút mất tự nhiên hỏi: "Ngươi cùng Nhu ca nhi lui tới bao lâu rồi?"

Trần Nam cũng không giấu giếm, nghiêm túc nói: "Là rất lâu rồi, lúc ta rơi xuống nước là em ấy báo tin, em ấy đối với ta có ân cứu mạng, ta ngẫu nhiên gặp được em ấy liền tiến lên cám ơn, thường xuyên qua lại, nên...."

Không cần Trần Nam nói tỉ mỉ, Trần Lễ cũng suy đoán không sai biệt lắm, cau mày, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát sau nói: "Nếu đã như vậy, nghĩ đến ngươi cũng không để bụng lời ðồn đãi trong thôn, sau này hảo hảo đối xử hắn. Người ngoài hỏi liền không cần thành thật, nói là vì báo ân cứu mạng, thấy hắn phải bị nhà đại bá nương bán cho người háo sắc, tâm sinh không đành lòng, mới đứng ra cứu hắn."

Trần Nam cũng không tinh tế cân nhắc, hắn cảm thấy trước kia mình chính là suy xét quá nhiều, mới xảy ra chuyện lần này nhưng nếu Trần thúc đã nói như vậy, liền gật đầu đáp ứng.

Chương 35: Ðút dược

Edit:WISP1997

Trần Nam đem thuốc lấy về nhà, tới trước phòng nhìn, phát hiện tiểu hài tử đã ngủ rồi, lông mi thật dài mà hơi rung động, biểu hiện bất an, cái mũi cao thẳng mà không mất tiểu xảo cùng cái miệng nhỏ đáng yêu nhân sốt cao mà có vẻ hồng nhuận, đại khái có chút khát, hắn vươn lưỡi liếm đôi môi, chọc người trìu mến cực kỳ.

Trần Nam nhất thời xem có chút miệng nóng lưỡi khô, thấy tiểu hài tử không thoải mái mà hừ một tiếng, đoán có thể là khát, vội từ trong không gian lấy chút linh tuyền đút cho hắn, nhưng tiểu nhân nhi thanh tỉnh luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời sinh bệnh khi lại có một ít tùy hứng, chu cái miệng nhỏ, chính là không chịu xuống nuốt.

Trần Nam bất đắc dĩ, trực tiếp uống nước, cúi người dùng miệng đem cái miệng nhỏ tiểu hài tử hoàn toàn bao bọc lấy, chậm rãi đem nước qua. Ừm, linh tuyền hôm nay giống như ngọt hơn rất nhiều.

Đút xong, Trần Nam vội vàng đến phòng bếp ngao dược, phỏng chừng tiểu hài tử uống xong dược nên đói bụng, vội nhóm lửa, nấu chút cháo thịt nạc, lo lắng tiểu hài tử không thích, còn cố ý lại làm chén canh trứng tiểu hài tử thích ăn.

Phòng mở sáng ngời ,đệm chăn mềm mại thoải mái đều là của người nọ, mình hiện tại cũng thuộc về người nọ

Tô Nhu Nhi tỉnh lại sau chuyển động tròng mắt nhìn một hồi lâu, chóp mũi nơi nơi đều là huơng vị, người nọ, trên người hắn đột nhiên có chút xấu hổ, vốn khuôn mặt đỏ tươi chỉ chốc lát liền hoàn toàn hồng thấu.

Cho nên nghe tới tiếng cửa gỗ 'Kẽo kẹt' Tô Nhu Nhi vội nhắm mắt lại quyết định giả bộ ngủ.

Trần Nam thấy tiểu hài tử còn không có tỉnh, tùy tay phóng đồ ăn cùng dược trên bàn, đến gần mép giường ngồi xuống, lẳng lặng mà nhìn tiểu hài tử ngủ, hơi hơi nhíu mày, sao đánh thức tiểu hài tử đây?.

Mới vừa tính toán giơ tay nhẹ nhàng đánh thức tiểu hài tử, liền thấy đầu ngón tay tiểu hài tử non mịn hơi động một chút.

Ha? Ðây là tỉnh? Trần Nam khóe miệng cong lên, cố ý chọc ghẹo hai tay chống ở bả vai tiểu hài tử, cúi đầu chậm rãi tới gần, thở ra hơi thở nóng bỏng toàn bộ phun ở cánh mũi hắn.

Dưới thân đôi mắt tiểu hài tử nhắm đến gắt gao, nhưng lông mi lại đang không ngừng mà rung động, hô hấp đều chậm lại, gương mặt càng thêm đỏ, thấy vậy, ý cười Trần Nam trong mắt càng đậm.

Lo lắng tiểu hài tử nghẹn hư, Trần Nam nghiêng đầu bẹp một ngụm trên mặt tiểu hài tử, chậm rãi nói: "Nhu Nhi, đừng quên hô hấp.. Phụt " Trần Nam thật sự nhịn không được, phì một tiếng bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Tô Nhu Nhi biết mình bị nhìn thấu, nhưng tiếng cười thật sự là quá tùy ý, nhất thời càng xấu hổ. Mặc kệ, chính là không mở, chính là không tỉnh.

Trần Nam liếc cái bàn, thấy thuốc đã không còn toát ra nhiệt khí, hơi lạnh, hiện tại uống vừa vặn, nhân nhi vẫn là một bộ tính toán giả bộ, liền cúi người ở bên tai nói:

"Nhu Nhi, kỳ thật ta một chút cũng không ngại dùng miệng đút thuốc cho em". Nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, đem dược bưng tới.

Lại lần nữa ngồi vào mép giường, tiểu hài tử đã trợn mắt, mặt đỏ tai hồng, đem nhân đôi mắt thời gian dài khóc thút thít có chút sưng đỏ mở lớn.

Ý tứ thực rõ ràng, ta tỉnh, ta có thể tự mình uống. Không nghĩ tới này tiểu bộ dáng câu nhân cực kỳ, manh hóa tâm Trần Nam.

Trần Nam đem người nửa ôm vào ngực, dùng thanh âm trầm thấp từ tính dụ dỗ nói:

"Ngoan, ta đút cho em" Tô Nhu Nhi cho rằng hắn vẫn phải dùng miệng đút mình, vội đem đôi mắt lại mở to một ít, tay nhỏ nhẹ nhàng túm góc áo Trần Nam.

Trần Nam lại lần nữa bị chọc cười, nhưng lần này hắn không dám cười ra tiếng, chỉ hơi hơi rung động hai vai bại lộ tâm tình hắn đang rất tốt.

Trì hoãn một lúc , Trần Nam múc một muỗng nước thuốc, phóng tới bên miệng Tô Nhu Nhi, như hống hài tử: "Nhu Nhi, ngoan, hé miệng" Tô Nhu Nhi thấy đút như vậy, minh bạch Trần Nam trêu đùa mình, hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Trần Nam một cái.

Đút xong dược, Trần Nam lại đút Tô Nhu Nhi chút cháo cùng canh trứng. Thấy người nghiêng đầu tránh cái muỗng, Trần Nam biết đại khái là no rồi, đem người một lần nữa thả lại ổ chăn, đứng dậy ngồi xuống ghế đem nửa chén cháo nửa chén canh trứng tiểu hài tử ăn thừa cầm lại, trên mặt tự nhiên mà ăn hết.

Tô Nhu Nhi thấy vậy, càng xấu hổ.

Thu thập xong phòng bếp lại về phòng đã là giờ Tý, sắc trời đã tối, Trần Nam cảm thấy là thời điểm dọn dẹp một chút rồi đi ngủ .

Trần Nam lại lần nữa xoay người đi phòng bếp, thân ảnh chợt lóe vào không gian, nhanh chóng mà súc rửa một phen, tùy ý mặc kiện áo trong liền lắc mình xuất hiện ở phòng bếp, trên tay còn treo một cái áo sơ mi nam trắng.

Quần áo là Trần Nam cố ý tìm ra làm áo ngủ cho tiểu hài tử, nguyên chỉ là tính toán tùy tiện tìm cái áo trong, nhưng lúc tìm kiếm, Trần Nam sửa chủ ý, đồng thời có chút nóng lòng muốn thử. Hắn muốn nhìn tiểu hài tử mặc áo quần này ở trong ngực mình mang vẻ mặt ngượng ngùng. Hẳn là mê người cực kỳ! (Tên già dê này)

Ðáng tiếc, lúc Trần Nam bưng một chậu nước ấm vào phòng, tiểu hài tử đã ngủ rồi, cái miệng nhỏ hô hấp nhợt nhạt. Trần Nam bất đắc dĩ đỡ trán, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau tiểu hài tử một phen, cố ý tìm tới quần áo cũng không dùng được, tận lực mềm nhẹ mà đem áo ngoài tẩy đến trắng bệch bỏ đi, liền như vậy ôm tiểu hài tử chỉ một mang áo trong hơi mỏng nằm vào trong ổ chăn.

Một người ngủ

Một người tỉnh

Trần Nam mất ngủ

Nhuyễn ngọc ôn hương chọc họa mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro