Chương 17: Cố Diệc Chính ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Cố Diệc Chính ôn nhu

Editor: JeffmaterXXX

Lúc Cố Diệc Chính đi vào thư viện, Đỗ Nhược cùng Tử Tô đang cùng nhau đọc sách.

Hắn dáng người cao gầy, màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú để lộ ra một mạt tuấn tiếu, nhìn hắn có thể làm người ta liên tưởng đến sự ôn nhu, mà hắn cũng là đối tượng hoàn hảo mà đông đảo nữ sinh trong trường thầm mến.

Tử Tô dựa vào vai Đỗ Nhược, ngáp dài, tối hôm qua đi ktv chơi quá khuya, sáng nay thiếu chút nữa là không dậy nổi.

Tử Tô gia cảnh tốt, học hành cũng không chăm chỉ, nàng lại không thích học, ba ba nàng trước nay đều nói, nếu nàng thi không đậu đại học, liền đem nàng ra nước ngoài du học, ít nhất mạ một lớp vàng mới trở về.

Tử Tô nói cái gì cũng không muốn xuất ngoại, nàng ở đây có hai người bạn tốt, một là Đỗ Nhược, một là Cố Diệc Chính, đều là nguyên nhân nàng luyến tiếc rời đi.

"Hai vị đại mỹ nữ, uống trà sữa."

Cố Diệc Chính ngồi xuống đối diện với Đỗ Nhược và Tử Tô, trong tay cầm theo hai ly trà sữa, đưa cho các nàng.

Tử Tô hoan hô một tiếng, đoạt lấy trà sữa, cắm ống hút, đem phần ít đường ít đá đưa cho Đỗ Nhược, nàng biết Đỗ Nhược không thích uống quá ngọt, nhưng chính mình lại thích uống toàn đường.

"Cảm tạ, cố đại soái ca."

Đỗ Nhược ngước mắt nhìn về phía Cố Diệc Chính, nàng hôm nay đem tóc dài cột lên, sau đầu cuộn thành một cái nụ hoa, thoạt nhìn thoải mái thanh tân đáng yêu.

Cố Diệc Chính gập ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gõ gõ cái trán Đỗ Nhược: "Còn khách khí với anh cái gì."

"Nhưng mà, Tiểu Nhược cậu không cần khách sáo với hắn, hắn tiền nhiều, thích nhất là giúp đỡ người khác."

Tử Tô không biết từ khi nào chạy tới đối diện ngồi xuống.

Đỗ Nhược bên môi gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Cố Diệc Chính nhìn Đỗ Nhược, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, lại dừng.

Hắn mặc giáo phục, đôi mắt chuyên chú nhìn về phía người khi, thần sắc rất ôn nhu.

Tử Tô ghé vào bàn, tò mò nhìn về phía Cố Diệc Chính: "Diệc Chính, anh làm sao mà cứ nhìn chằm chằm Đỗ Nhược vậy?"

Cố Diệc Chính lúc này mới thu hồi ánh mắt: "Không có gì."

Tử Tô trêu ghẹo: "Thấy Tiểu Nhược lớn lên so với em xinh đẹp hơn, nhưng anh làm bạn bè của 2 đứa, nếu một chén nước phân không điều, em sẽ ghen đấy!"

Đỗ Nhược cắn ống hút, thần sắc nhàn nhạt lật một trang sách: "Hai ngươi đấu võ mồm có thể đừng đem mình kéo vào không."

Tóc mái trên trán Cố Diệc Chính bị gió nhẹ thổi quét, hắn tươi cười như tắm gió xuân: "Cuối tuần này là trại hè trường học tổ chức, anh đi báo danh, ba chúng ta cùng một tổ."

Tử Tô vui vẻ nhảy lên, nhớ tới nơi này là thư viện, nháy mắt che miệng lại, đem thanh âm hạ thấp: "Được nha! Nếu chúng ta có thể tự mình nướng đồ ăn thì càng tốt!"

Nàng thích nhất là bầu không khí dã ngoại nướng BBQ.

Đỗ Nhược không có ý kiến: "Mình nghe chủ nhiệm lớp nói trại hè quản lý không chặt lắm, hẳn là có thể. Đến lúc đó mình cho các cậu nướng, đợi chút mình liệt kê một cái thực đơn, chúng ta có thể cùng đi siêu thị mua đồ."

Khó được cơ hội có thể hòa hảo cùng các bằng hữu ra ngoài, Đỗ Nhược rất quý trọng.

"Được."

Cố Diệc Chính gật đầu, nói xong chuyện chính, hắn cũng lấy sách giáo khoa ra, cùng Đỗ Nhược ôn bài.

Tử Tô dựa vào vai Cố Diệc Chính màng sắp ngủ, lắng tai nghe nhạc, nàng tuy rằng học không ra làm sao, nhưng cũng không đi quấy rầy Đỗ Nhược và Cố Diệc Chính học tập.

Ngoài cửa kinh thư viện, thái dương xuyên thấu qua khe hở bóng cây chiếu vào, rọi lên người ba thiếu niên thiếu nữ vô ưu vô lự, chiết xạ ra ánh vàng kim thâm thâm thiển thiển.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro