Chương 20: Đỗ Nhược xé nát phiếu điểm, cùng Đỗ Dũng cãi nhau một trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Đỗ Nhược xé nát phiếu điểm, cùng Đỗ Dũng cãi nhau một trận

Editor: JeffmaterXXX

Mắt Đỗ Nhược đỏ hồng, dựa lưng vào tường, ngồi bên cạnh thùng rác, thoạt nhìn đáng thương không khác gì con chó hoang đang ăn đồ nướng bên cạnh.

Con chó hoang dơ dáy bẩn thỉu nhưng lớn lên rất đáng yêu, nó có thể cảm giác được Đỗ Nhược đối tốt với nó, nó chạy đến trước mặt Đỗ Nhược, vẫy đuôi với nàng, vươn đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay tỏ vẻ hữu hảo, tiếp theo lại tiếp tục đi ăn đồ nướng BBQ.

Đỗ Nhược cắn môi, hàm răng nhanh chóng đem môi dưới cắn xuất huyết, tâm thật đau, không nghĩ tới nhìn thấy ba ba cùng người khác làm tình, nàng vậy mà lại khó chịu như vậy.

Trước kia nàng cũng không phải không làm ám thị tâm lý cho mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, chênh lệch quá lớn, làm nàng vô pháp tiếp thu.

Đỗ Nhược mở cặp sách ra, nhìn phiếu điểm hạng nhất niên khóa kia, cười đau khổ ra tiếng, hốc mắt so với con thỏ còn hồng hơn, bộ dáng cực kỳ chật vật.

Trước kia, nàng vì làm cho Đỗ Dũng cao hứng, ở trường học liều mạng khắc khổ nỗ lực học tập, chính là vì muốn Đỗ Dũng có thể khi nhìn thấy phiếu điểm này sẽ khen ngợi nàng một câu, vì hắn khen ngợi, cho dù nàng ăn nhiều đau khổ hơn nữa Đỗ Nhược cũng nguyện ý.

Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy phiếu điểm nàng, nàng đột nhiên cảm thấy không quan trọng, hết thảy đều không quan trọng.

"Rẹt" một thanh âm đột ngột vang lên, Đỗ Nhược đem phiếu điểm xé thành hai nửa, nàng trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ khoái cảm trả thù, tiếp theo lại xé, đem phiếu điểm phá tan thành từng mảnh.

Nguyên bản tờ phiếu điểm là xếp hạng tháng này nàng đạt được, muốn đưa cho Đỗ Dũng xem, nhưng hiện tại Đỗ Nhược không muốn.

Đỗ Nhược đứng lên, cõng cặp sách đi du đãng trên đường, chờ đến khi nàng cảm thấy không còn dấu vết mình vừa khóc trên mặt, lúc này mới về nhà.

Về đến nhà, Lý Nhu Tuệ đã đi rồi, khăn trải giường cũng đã thay mới, khăn cũ đã được giặt sạch phơi nắng trên ban công, phảng phất hết thảy đều chưa từng phát sinh.

Đỗ Dũng ngồi ở trên sô pha xem TV, thấy con gái trở về, hỏi nàng: "Làm gì mà về trễ như vậy?"

Hiện tại trời đã tối, nữ hài tử một người ở bên ngoài không an toàn.

Đỗ Nhược ở trong lòng cười lạnh một tiếng, về nhà trễ chút không tốt sao? Về sớm sợ ảnh hưởng "Chuyện tốt" của người.

Thấy Đỗ Nhược không nói lời nào, Đỗ Dũng nhăn mày lại, phát hiện bộ dáng con gái thất hồn lạc phách, hướng nàng vẫy vẫy tay: "Tiểu Nhược, lại đây."

Đỗ Nhược đi qua, không ngồi gần Đỗ Dũng, mà ngồi xuống đối diện hắn.

Nàng đem cặp sách ôm vào ngực, thấp giọng nói: "Ba ba, lần này kiểm tra cuối tháng, con kết quả không tốt."

Đỗ Dũng nhìn nàng: "Bởi vì chuyện này mà không vui?"

Không tốt thì không tốt, lần sau lại nỗ lực là được, hắn còn tưởng rằng có chuyện gì lớn chứ.

Đỗ Nhược gật đầu, làm bộ như không có việc gì: "Ân, gần nhất cảm giác áp lực rất lớn, học tập cũng không tốt, con suy nghĩ, nếu lần sau vẫn thi không tốt, trực tiếp đi đọc đọc chức cao, tiết kiệm ít tiền trong nhà."

"Con dám!" Đỗ Dũng sắc mặt nháy mắt trầm xuống, hắn đột nhiên vỗ bàn một cái, "Lão tử muốn con đi học chính là để con làm đọc chức cao?!"

Mặc kệ thi cử tốt hay không tốt, Đỗ Dũng đối với nàng không có yêu cầu gì, nhưng cao trung nhất định phải đọc xong, hắn không muốn con gái tương lai vất vả giống như hắn, ít nhất hắn còn có thể làm cu li, nhưng Đỗ Nhược, thân kiều thể nhược, cố sức cũng chưa chắc có người mướn.

Cũng không biết Đỗ Nhược tại sao đột nhiên lại có loại ý tưởng sa ngã này, Đỗ Dũng cảm thấy quả thực vớ vẩn, vô cùng buồn cười.

"Dù sao con cũng học không vô, người có bức con cũng vô dụng."

Đỗ Nhược thấy bộ dạng Đỗ Dũng tức giận sợ tới mức cả người run lên, hốc mắt lại đỏ, nhưng lần này, nàng quật cường nhìn Đỗ Dũng, không nhận sai.

Không sai, nàng là cố ý, Đỗ Dũng tức giận, nàng liền vui vẻ.

Đỗ Nhược ngẩng đầu khiêu khích nhìn Đỗ Dũng, cố ý chọc giận hắn: "Có phải con học tập thành tích không tốt thì không xứng là con gái người?"

"Đỗ Nhược, con mẹ nó thiếu đánh phải không!"

Đỗ Dũng nhìn con gái, sắc mặt "Bá" một chút trầm xuống, hắn nâng tay lên, muốn tát nàng một cái, nhưng nhìn con gái sợ tới mức co rúm nhắm mắt lại, nhưng bộ dạng như cũ không chịu nhận sai, hắn cười nhạo một tiếng, buông tay, xoay người về phòng ngủ.

"Phanh" một cái trở tay đóng cửa lại, phát ra tiếng vang lớn, làm chấn động lớp vôi trên vách tường ố vàng rào rạt rớt xuống.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro