Chương 26: Họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp nhìn ba ba mắt đi mày lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp nhìn ba ba mắt đi mày lại, Đỗ Nhược thực tức giận ( ghen )

Editor: JeffmaterXXX

Buổi tối về đến nhà, Đỗ Nhược lấy trong cặp sách ra một phiếu điểm mới đưa cho Đỗ Dũng, cũng nói với hắn: "Ba ba, ngày mai có họp phụ huynh, người nhớ đi a."

Đỗ Dũng nhận phiếu điểm, trên mặt lộ ra ý cười: "Được."

Con gái thật cho hắn thể diện, nhìn Đỗ gia bọn họ có một sinh viên đại học hàng hiệu là không có gì vấn đề.

Đỗ Dũng nhéo nhéo vành tai mềm mại con gái, nhướng mày: "Nghĩ muốn khen thưởng cái gì nói cho ba ba biết, ba ba mua cho con."

Hắn nhớ rõ di động Đỗ Nhược đã dùng hơn ba năm, là thời điểm có thể mua cho nàng cái mới

Ai ngờ Đỗ Nhược chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bỏ đi ba ba, con cái gì cũng không thiếu."

Chỉ thiếu tình yêu của người, Đỗ Nhược ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu.

......

Ngày hôm sau, Đỗ Dũng chỉ làm nửa ngày, giữa trưa về nhà tắm rửa một cái, lấy ra bộ sơ mi trắng cùng quần tây mà mình mấy năm nay cũng chưa mặc qua mấy lần.

Mặc vào xong, Đỗ Dũng không khỏi cười nhạo một tiếng, thật đúng là không quen, bất quá vì thể diện con gái, ở trước mặt cô giáo, vẫn nên sửa soạn một chút.

Lúc Đỗ Dũng đi đến cửa trường, Đỗ Nhược đã ở đó chờ hắn.

Nàng mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa, tươi cười xinh đẹp chạy về phía minh, Đỗ Dũng bỗng cảm thấy tim mình đập gia tốc không bình thường, đây là chuyện rất nhiều năm chưa từng xuất hiện.

"Ba ba, người tới rồi ~"

Đỗ Nhược nắm tay Đỗ Dũng dắt hắn đến phòng học của nàng.

Vừa đi, một bên ngước mắt trộm ngắm ba ba, mặt Đỗ Nhược lặng lẽ biến hồng.

Ngô, ba ba hôm nay chính thức sửa soạn, thật soái a.

Cả người cân xứng hữu lực, cơ bắp bị che đậy dưới lớp sơ mi trắng, Đỗ Dũng vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tráng, cái quần tây cắt may thoả đáng bao lấy một đôi chân dài cường tráng săn chắc, ngũ quan góc cạnh không chút biểu tình, nhưng lại làm cho đám nữ sinh chung quanh khi đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại.

Đỗ Nhược bĩu môi, có chút vui vẻ lại có chút không vui, vui vẻ là vì ba ba đã thay cái áo thun bạc màu cũ kỹ và cái quần đùi ngày thường, mặc vào quần áo lịch sự, vậy mà so với ngày thường còn đẹp trai hơn, không vui chính là đám nữ sinh và các cô giáo chung quanh đều đang nhìn hắn ——

Đây là ba ba nàng, những cô giáo chưa kết hôn hoặc mới nhậm chức cứ dán chặt đôi mắt hận không thể trực tiếp từ trên cơ ngực căng phồng của Đỗ Dũng đục 1 lỗ, xem đến Đỗ Nhược càng tức giận.

Đỗ Dũng phát giác tiểu tâm tư con gái, khóe môi cong lên, coi như không nhìn thấy, bị nàng kéo tới chỗ ngồi ngồi xuống.

Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp đang điểm danh, chờ phụ huynh tất cả học sinh đều có mặt mới bắt đầu chính thức mở họp.

"Lần này kiểm tra cuối tháng, Đỗ Nhược thành tích ổn định xếp hạng nhất, đáng giá khen ngợi, xin hỏi ba ba Đỗ Nhược, anh bình thường làm thế nào giáo dục con gái mình? Có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm với mọi người không?"

Chủ nhiệm lớp nhìn Đỗ Dũng, ôn nhu hỏi.

Nghe nói Đỗ Dũng là một người độc thân đem con gái nuôi lớn, còn nuôi dạy tốt như vậy, thật không dễ dàng a, gia đình đơn thân trẻ con thường khó dạy dỗ, nghĩ như vậy, chủ nhiệm lớp trong lòng không khỏi dâng lên một cổ thương tiếc.

Kinh nghiệm giáo dục?

Đỗ Dũng nhướng mày, nói thật, đúng là không có.

Đỗ Nhược ở ngoài cửa sổ nhìn Đỗ Dũng, có chút khẩn trương, không biết ba ba sẽ nói thế nào.

Đỗ Dũng nghĩ nghĩ, dưới đông đảo ánh mắt của mọi người, trầm giọng nói: "Kỳ thật ta ngày thường công việc bận rộn, cũng không biết giáo dục con cái thế nào, ta đối với nàng là giáo dục nuôi thả."

Mặt chủ nhiệm lớp hiện ra vẻ ái mộ càng thêm dày đặc, nàng đỡ đỡ mắt kính, hướng Đỗ Dũng đi qua, khuôn mặt mỉm cười, thanh âm mềm nhẹ: "Có thể nói cụ thể hơn không?"

Đỗ Dũng trầm tư một chút, lúc này mới mở miệng: "Nói cách khác, ta nuôi dạy hài tử tựa như trồng cây, thuận theo thiên tính, để nàng tự nhiên sinh trưởng, chỉ cần nàng không vi phạm về mặt nguyên tắc, vấn đề nhỏ khác, ta đều không để trong lòng."

Vấn đề mang tính nguyên tắc, tỷ như ở tuổi nên đi học lại không học, đắm mình trụy lạc thì hắn sẽ không mặc kệ, còn cái khác cũng không có vấn đề gì.

Ngoài cửa sổ, Tử Tô vẻ mặt hâm mộ nhìn Đỗ Nhược: "Tiểu Nhược, mình cảm thấy ba ba cậu nói thật đúng."

Những lời này, cha mẹ nàng chưa từng nói với nàng, bọn họ càng quản lý nghiêm ngặt, nàng càng muốn bỏ trốn.

"Cậu đừng nghe ba ba mình nói bậy."

Đỗ Nhược cười rộ lên, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ phá lệ đáng yêu động lòng người, trong miệng tuy rằng oán trách, nhưng trong mắt lại lóe quang mang.

Đỗ Dũng tuy rằng không học quá nhiều, nhưng vẫn biết cách nuôi dạy, ít nhất nàng thực phục hắn.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro