Chương 44: Suốt đêm làm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Suốt đêm làm bạn

Editor: JeffmaterXXX

Thời điểm Đỗ Nhược nhận được điện thoại Tử Tô, đã hai giờ sáng, khi Đỗ Nhược bị tiếng chuông di động đánh thức, còn tưởng rằng đồng hồ báo thức vang lên.

"Uy, Tô Tô, đã trễ thế này, cậu còn chưa ngủ sao?"

Đỗ Nhược nằm trên giường, tóc dài rối tung, đôi mắt khèm nhèm không mở ra được.

Tử Tô giọng có chút nghẹn ngào, phảng phất như đã khóc, "Tiểu Nhược, mình ngủ không được, cậu ra bồi mình một chút, được không?"

Đỗ Nhược xoa xoa đôi mắt, không chút do dự, "Được, vậy cậu đợi chút."

Bên cạnh trường học có một khu phố ăn vặt mà các nàng thường xuyên đi dạo, lúc này phỏng chừng ngoại trừ vài chiếc xe ngẫu nhiên chạy qua, trên đường đã không còn người, bán nướng BBQ cũng đã dọn hàng.

Bên cạnh, Đỗ Dũng cũng bị âm thanh con gái mặc quần áo đánh thức, "Đi đâu?"

Đỗ Nhược tùy ý dùng dây thun cột tóc lên, thanh âm có chút buồn ngủ mông lung, "Đi phố ăn vặt phụ cận trường học, Tô Tô tâm tình không tốt, con đi bồi nàng giải sầu."

Đỗ Dũng biết Tử Tô, là cô nữ sinh đã tới nhà bọn họ, miệng thực ngọt, tính cách lại tốt, mỗi lần đều ngoan ngoãn kêu hắn "Thúc thúc", còn thường xuyên tặng bọn họ đặc sản.

Đỗ Dũng cũng mặc quần áo vào, "Ta đưa con đi."

Dù sao hắn hiện tại cũng ngủ không được.

Đỗ Nhược đứng lên, quay đầu lại nhìn hắn, "Ba ba, đã trễ thế này, ngày mai người còn phải dậy sớm đi làm, đi ngủ trước đi."

Đỗ Dũng mặc xong áo và quần đùi, trên chân xỏ một đôi dép lê màu đen, có chút bướng bỉnh, "Ta đưa con đu."

Đỗ Nhược chớp chớp mắt, nội tâm ấm áp, "Được a."

Hai mươi phút sau, Đỗ Nhược gặp Tử Tô tại phố đi bộ.

Đêm hôm khuya khoắt, Đỗ Dũng lo lắng an toàn của hai nữ sinh, nhưng cũng không muốn quấy rầy các nàng giải sầu, gửi tin nhắn WeChat cho Đỗ Nhược ——

"Tiểu Nhược, đã trễ thế này, ba ba có chút lo lắng, ở phía sau đi theo các người, không cần xấu hổ, ta đứng xa xa, không nghe được hai đứa nói chuyện."

Đỗ Nhược nhìn tin nhắn, trong lòng vừa ngọt vừa ấm, nhanh chóng gõ chữ, "Ok."

Nàng quay đầu, là có thể nhìn thấy cuối phố, thân ảnh ba ba mơ hồ hút thuốc, tàn thuốc chớp sáng, mang ra sương khói nhè nhẹ lượn lờ.

Đỗ Nhược biết có người ở sau lưng, yên lặng bảo hộ các nàng, rất an tâm.

Tử Tô cũng theo sau quay đầu lại, thấy ba ba Đỗ Nhược, không giấu được sự hâm mộ trong mắt, "Tiểu Nhược, ba ba cậu thật tốt, trễ như vậy cũng không nói gì, ngược lại còn ở phía sau coi chừng chúng ta."

Rốt cuộc các nàng cũng chỉ là hai tiểu cô nương tay trói gà không chặt, ban ngày người nhiều còn tốt, hiện tại trên phố ngoại trừ vài chiếc xe ngẫu nhiên đi ngang, chỉ có các nàng hai người cùng ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, vạn nhất bị người xấu chú ý, vẫn là không an toàn.

"Hắn xác thật khá tốt," Đỗ Nhược mím môi, nắm tay Tử Tô, "Nói đi, tâm tình vì sao không tốt?"

Tử Tô hốc mắt sưng đỏ, hít hít cái mũi, "Mình thất tình, hơn nữa cảm giác ba mẹ đang muốn ly hôn, cơ hồ đều mặc kệ mình."

Nếu không, Tử Tô sao có thể đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài mà không ai quan tâm? Người lớn chỉ lo cuộc sống bản thân, mặc kệ nàng.

Có đôi khi Tử Tô tình nguyện giống như gia đình Đỗ Nhược vậy, tuy rằng vật chất thiếu thốn một chút, nhưng có thể cảm thấy nồng đậm thân tình, mà không phải như nàng bây giờ, mỗi ngày về đến nhà, lạnh như băng, không một tia hơi người.

"Cậu biết yêu khi nào?"

Đỗ Nhược tùy ý để Tử Tô dựa vào vai mình, lấy ra khăn giấy cho nàng lau nước mắt.

"Không phải, là yêu thầm," nói đến đây, Tử Tô càng khó chịu, "Mà dù là yêu thầm, mình cũng thật thất bại."

Đỗ Nhược không thể tin, "Cậu tốt như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, tính cách lại rộng rãi, tên đui mù nào lại không thích cậu? Thật không có mắt nhìn!"

Tử Tô bị chọc cười, "Khả năng mình và hắn quá quen thuộc, hắn nói không thích hợp làm người yêu, chỉ thích hợp làm bằng hữu."

Như vậy, người cũng là bằng hữu Đỗ Nhược a, nói trắng ra là lấy cớ.

"Mình biết hiện tại cậu rất khó chịu," Đỗ Nhược từ túi xách lấy ra một chai bia, đưa cho Tử Tô, "Hôm nay mình bồi cậu, không say không về!"

Có chút thời điểm, làm bạn nhậu so với an ủi còn hiệu quả hơn.

Tử Tô nhận chai bia, nàng tuy rằng muốn uống, nhưng vẫn có chút lo lắng, "Ngày mai còn phải đi học, chúng ta mà uống say, chủ nhiệm lớp khẳng định phát hiện ra."

"Vậy mình với cậu cùng nhau bị phạt."

Đỗ Nhược sờ sờ đầu Tử Tô, cùng nàng đứng chung trận tuyến.

Nàng nhớ tới lần trước mình bởi vì chuyện ba ba mà khổ sở, Tử Tô hơn nửa đêm liền chạy ra bồi nàng ca hát.

Tình hữu nghị các nàng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi, cho nên, Đỗ Nhược vẫn luôn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Mà Đỗ Dũng, dựa vào bên ngoài căn tiệm cuối phố đã đóng cửa nghỉ ngơi, trong miệng hút thuốc, cứ như vậy yên lặng thủ hộ hai cái tiểu cô nương suốt một đêm, thẳng đến sáng hôm sau các nàng đến trường, hắn mới xoay người ra công trường đi làm.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro