phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc di ngôn ngay tại đó. Và đến lúc này, ông đã cảm nhận được giọt mồ hôi rơi xuống vì sợ hãi. Ông không tin vào những gì mình đọc thấy nhưng nếu suy ngẫm thật kỹ, có chút nghi ngờ về Zed vì anh ta quả thật học rất nhanh những điều mà nhiều ninja khác không làm được. Tối hôm đó, ông vào ngôi đền phong ấn cái hộp, cầm lấy và đem đến phòng của Zed đang ngủ, và không ai phát hiện ra. Nhìn cái hộp trong tay ông rất tầm thường, chỉ như cái hộp làm từ gỗ, không hơn không kém. Đã ở rất gần Zed, ông bước thật nhẹ, và chuyện lạ sảy ra, cái hộp có phản ứng, nó rung lên, tỏa ra thứ bóng tối bên trong. Nghe tiếng động, Zed tỉnh dậy và chẳng thấy ai. Vị sư phụ đã nhanh chóng rời khỏi, trở về ngồi đền và phong ấn cái hộp. Ông hoảng sợ, thật sự câu chuyện kia là thật, và Zed là người của trăm năm trước, hắn quay lại và báo thù tất cả. Không thể nào là được, ông không chấp nhận sự thật này. Nhưng những gì ở trước mắt ông là điều không thay đổi, Zed càng lúc càng thông minh, cậu mạnh hơn mọi người. Và điều đó dẫn đến quyết định của vị sư phụ, giết Zed trước khi anh trở nên quá mạnh.


Lãnh trọng trách của một người lãnh đạo hội Kinkou, ông phải làm điều đó. Nhưng lương tâm không cho phép ngài ấy làm như vậy, bởi vị trưởng lão này đã coi Zed như đứa con trai của mình, không đời nào ngài nhẫn tâm giết lấy nó. Và quyết định đưa ra, ông sẽ làm Zed từ bỏ các nhẫn thuật của mình. Trong các trận tỷ thí với Shen, Zed luôn nhận được kết quả hòa, mặc dù anh luôn thắng thế. Anh rất tức giận những sự thiên vị như thế, và nhận được câu trả lời từ người cha của mình :

– Con không thể bằng Shen được, vì bản thân con không thích hợp là một ninja, hãy từ bỏ ý định của mình đi con trai.

Zed phân trần :

– Nhưng khả năng của con không thua kém bất kỳ ai trong đây, làm thế nào sư phụ lại bảo con không có khả năng, người quá ưu ái cho Shen rồi…

Ông không trả lời, quay đi, Shen cũng chẳng nói gì, rời khỏi đó. Anh chỉ nói lên thật to để trách lấy ông :

– Tại sao cha không thừa nhận con ?

Akali cũng có mặt, cô vỗ về Zed :

– Thôi nào, sư phụ chỉ muốn anh giỏi hơn thôi Zed à, cố gắng lên…

Zed gạt qua một bên :

– Cô không hiểu được, và cũng không bao giờ. Những thiên tài như cô hay Kennen sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng của tôi. Còn bây giờ thì tránh ra, bằng không hãy bước lên tỷ thí với tôi để biết ai là kẻ mạnh thật sự…

Zed nói rồi, quay lưng bỏ đi, bỏ lại tất cả ở đấy, trở về phòng mình. Anh vẫn còn rất giận vì sư phụ ưu ái Shen hơn mình một cách lộ liễu như vậy. Ông đã nghĩ sai hoàn toàn về Zed. Khả năng anh có được không phải nhờ vào thiên bẩm hay bất kỳ điều gì, đó đều là những gì cần có của một đứa trẻ sinh ra để làm ninja, một thiên tài của sự nỗ lực. Cứ ngồi im trong căn phòng của mình như một gốc đại thụ vững chắc, Zed ngẫm lại tất cả trận đánh của mình, để rồi tiêu hóa tất cả những tinh túy vừa rồi. Zed có thể xem một trận rất nhiều lần, thậm chí như bây giờ, Zed ngồi đến tận tối khuya, và khi mở mắt ra thì mặt trời đã xuống núi từ lâu chỉ đủ để anh nghiền ngẫm kinh nghiệm và kiến thức trải quá. Anh tỉnh dậy, lục đục xuống nhà bếp để tìm lấy ít thức ăn khuya. Nhưng không may là chẳng có gì cả, tiếng động bên ngoài, một người đã bước vào :

– Thôi nào, anh đói rồi phải không Zed ?

Là Akali, cô cầm dĩa bánh bao hấp trên, Zed thì có vẻ rất muốn ăn, nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm.

– Cô ở đây làm gì ?

Akali cười mỉm, bước lại gần :

– Đừng làm bộ như vậy, cả ngày nay sau trận đánh với Shen, anh chẳng rời phòng mình nửa bước, nếu anh đói, có thể dùng ít bánh bao tôi làm này !

Zed không nói gì, quay lưng bước đi. Akali ngạc nhiên, chạy theo anh :

– Thôi nào, anh có ăn không…

Zed vẫn không trả lời, cô cứ vậy đi theo anh, đến ngoài sàn đấu, anh bước lên trên. Akali thấy Zed im lặng mãi, cô cầm dĩa bánh bao, ngồi ở dưới xem Zed làm gì. Và Zed đang tập luyện, anh như mô phỏng lại động tác hồi sáng của mình, từng động tác một, rồi đến cả Shen, Akali càng ngạc khi thấy Zed hành động như vậy với cái trí nhớ kinh người của mình. Cô ở dưới ngắm anh, thế rồi, cô bước lên :

– Có muốn… tập với tôi không Zed ?

– Thế nếu có chuyện gì thì tôi sẽ không biết đâu nhé !

Akali cười, nhưng vừa dứt câu, Zed đã nhanh chóng dùng nhẫn thuật áp sát lấy Akali, anh rút sau lưng hai thanh kiếm, chém mạnh xuống. Akali vẫn giữ bình tĩnh, và kiếm chém đứt nửa người cô. Akali chưa thất bại sau đòn đầu tiên đó, vì Zed biết cô vẫn đang lẫn trốn ở đâu đây với cái nhẫn thuật của mình. Bất ngờ, Akali phóng lên từ đằng sau, Zed quay lại đỡ nhưng cô bay qua người anh, tiếp tục ẩn mình dưới ánh trăng. Có lẽ không dễ dàng như lúc đấu với Shen được, Zed bắt đầu tập trung ý nghĩ, anh cắm hai cây kiếm xuống đất, lắng nghe âm thanh xung quanh. Chẳng có gì xảy ra, nhưng Zed mỉm cười, anh quay lưng lại, nhưng Akali khi nãy đã đứng ở trước mặt anh chứ không phải sau lưng, chính hành động quay lưng về phía đối phương đã khiến cô chớp thời cơ mà lao ra trả đòn. Akali không biết rằng anh quay lưng chỉ để nhử cô ra mặt, và không khác gì với dự tính khi Zed vừa quay đi, cô đã lao tới từ ngay đằng sau. Nhanh như cắt Zed lại qua về sau lưng, chụp lấy hai tay của Akali, vật cô xuống sàn :


– Bắt được rồi nhé…

Akali bị Zed tóm lấy, cô đã thua. Nhưng cô thua không phải vì không cố gắng mà là đối phương là Zed

– Anh… tính giữ cái tư thế đấy bao giờ…

Zed nhìn lại, lúc này mình đang ở trên người Akali, liền vội nhảy về phía sau :

– X-Xin lỗi.

Akali ngồi dậy :

– Thôi nào, tôi thua rồi, anh có thể đường hoàng lấy dĩa thức ăn đấy làm phần thưởng rồi chứ…

Zed vừa nghe nói xong, đã có mặt ngay tại dĩa bánh bao lên mà ngấu nghiến.

– Thôi nào, tôi có giành với anh đâu…

– Không sao, không sao, chỉ là tôi cảm thấy rất đói thôi, nhưng mà này, cái bánh bao cô làm… ngon lắm đấy !

Zed vừa ăn mà cứ vừa nói rât tự nhiên. thâm chí còn chưa kịp tống nó xuống bụng khiến cả Akali bật cười :

– Thật sao, thế thì mỗi ngày, tôi đều làm cho anh ăn nhé Zed.

Zed quay sang :

– Thế mỗi ngày, vào giờ này, cô lại mang thức ăn cho tôi sao ? Có phiền cô không Akali ?

– Không hề đâu, anh khen ngon thì tôi sẽ làm cho anh ăn, vậy nhé !

Một lát sau, Zed đã ăn hết số thức ăn của Akali mang tới, nhưng tới cái cuối cùng, anh vừa thấy có hình ảnh gì lướt qua, rất nhanh, đến nổi anh cảm nhận được chốc lát, nhưng không biết là gì. Zed thẩn người, rớt cái bánh xuống đất :

– Sao vậy ? Bánh có gì không ổn  ?

– Không, khoan đã, cô thử nghe xem Akali…

Akali làm theo lời Zed, nhưng không có gì cả :

– Tôi chẳng nghe thấy gì cả, anh có nhầm không Zed ?

– Không đâu, rõ ràng là, tôi vừa nghe thấy ai gọi mình cơ mà, hắn nói nhanh lắm, tôi không biết từ đâu.

– Có khi nào… anh tưởng tượng nhiều quá không nhỉ ? Chắc là có lắm chứ !

Zed ngẫm nghĩ một hồi :

– Chắc là vậy rồi… Nhưng mà Akali này, sao cô lại đeo mặt nạ suốt vậy, cô có thể tháo nó ra như tôi bây giờ mà ?

Akali lắc đầu :

– Không được, tôi không thể tháo nó ra…

Zed thắc mắc :

– Sao lại không, tôi tò mò muốn biết được… sau lớp che mặt kia, cô là ai nhỉ ?

Rồi Zed đưa tay ra từ từ tới lớp che mặt, toan tính gỡ ra. Nhưng Akali đã hất tay Zed sang một bên, Zed không nói gì, anh cười và bẻ tay rôm rốp :

– Này… không lẽ… anh định là…

Akali lắp bắp, nhưng không kịp, Zed ra tay rất nhanh, quyết gỡ cho đỡ lớp che mặt đấy, Akali cũng phản kháng lại, cô vừa né đòn tay của Zed, vừa bảo vệ cái mặt nạ này, tốc độ Zed càng lúc càng nhanh đến Akali cũng kinh ngạc :

– Này Zed, dừng lại… dừng lại đi… bằng không…

Và rồi trong sơ sẩy, cái mặt nạ của Akali rớt xuống. Zed dừng lại, dưới ánh trăng soi sáng, lần đầu tiên anh thấy một người con gái đẹp như vậy, ít nhất là kiếp này của mình. Zed ngạc nhiên đến thẫn thờ, thời gian bấy giờ như dừng lại giữa cả hai, nhưng Akali đỏ mặt :

– Cô xinh đấy chứ, nhưng tại sao…

– Anh muốn biết phải không ?

Akali vừa dứt câu đã cầm lấy cặp liềm sắc nhọn lao tới ra đòn liên hồi, mỗi đòn đều muốn lấy mạng của anh.

– Từ xưa đến nay, các nữ ninja luôn được cho là phái yếu, họ rất ít khi xuất hiện trong các chiến trận cổ xưa, cho đến gần đây. Họ không như các nam ninja, ninja nữ luôn phải đeo mặt nạ, vì nó là vật tượng trưng cho sức mạnh của mình. Khi bị hạ gục, và mặt nạ tháo bỏ, họ chỉ còn hai lựa chọn, một là giết kẻ đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro