Vayne - Thợ săn bóng đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta không săn đuổi đám sinh vật như ngươi vì đó là điều đúng đắn phải làm. Ta săn đuổi ngươi vì ta thích thế."

~ Vayne

---

Shauna Vayne là một thợ săn quái vật đáng gờm của Demacia, người dành cả đời tìm kiếm và tiêu diệt con quỷ đã sát hại gia đình cô. Trang bị cây nỏ gắn trên cổ tay và một trái tim khao khát báo thù, cô chỉ thực sự hạnh phúc khi hạ sát những kẻ thực hành hoặc những tạo vật của nghệ thuật hắc ám, tấn công từ trong bóng tối với một chùm mũi tên bạc.

Khu vực: Demacia

Tướng liên quan: Warwick, Vladimir, Sion

---

Tiểu sử tướng:


Shauna Vayne, một thợ săn quái vật đáng sợ và không mệt mỏi, đã thề dành cả đời truy lùng con quỷ sát hại gia đình cô. Trang bị cây nỏ đeo nơi cổ tay, cùng một trái tim ngập tràn khát khao báo thù, Vayne chỉ thực sự hài lòng khi hạ gục những kẻ sử dụng nghệ thuật hắc ám hay những tạo vật của nó.

Là con gái duy nhất của một cặp vợ chồng Demacia giàu có, Vayne được hưởng vô số đặc quyền. Gần như cả thời thơ ấu, cô say sưa với những thú vui đơn độc – đọc sách, học nhạc, sưu tập côn trùng ở khoảng đất xung quanh dinh thự. Thời trẻ, cha mẹ cô du hành khắp Runeterra, nhưng định cư tại Demacia sau khi hạ sinh Shauna bởi người dân nơi đây quan tâm đến nhau nhiều hơn bất cứ chốn nào.

Không lâu sau sinh nhật thứ mười sáu của Vayne, cô từ một dạ tiệc mùa hè trở về và chứng kiến cảnh tượng cô sẽ không bao giờ quên.

Một phụ nữ có sừng với vẻ đẹp không lời nào tả xiết đang đứng đó, trước thi thể đẫm máu của cha mẹ cô.

Vayne hét lên trong đau đớn và kinh hoàng. Trước khi biến mất, con quỷ ngó xuống cô gái trẻ, một nụ cười ghê rợn đầy dục vọng thoáng hiện.

Vayne cố gạt những sợi tóc bết máu ra khỏi đôi mắt của mẹ, nhưng nụ cười ám ảnh đó cứ bám lấy tâm trí cô. Kể cả khi cô đang run rẩy vuốt mắt cho cha – miệng ông vẫn mở rộng, kẹt cứng trong thời khắc hoảng loạn cuối cùng – nụ cười của con quỷ đã ngấm vào suy nghĩ cô.

Nụ cười sẽ khiến hận thù cuộn chảy trong huyết quản Shauna suốt những ngày còn lại trong đời.

Vayne cố gắng giải thích chuyện đã xảy ra, nhưng không ai thực sự tin cô. Chuyện một con quỷ hoành hành – giữa vương quốc Demacia được phòng ngự cẩn mật trước ma thuật ở khắp mọi nơi – quá hoang đường để nghĩ tới.

Vayne biết rõ hơn họ. Từ nụ cười kia, cô biết con quỷ sẽ ra tay lần nữa. Cả những bức tường cao ngất của Demacia cũng không thể ngăn ma thuật hắc ám len lỏi qua từng kẽ nứt. Nó có thể ngụy trang dưới đủ hình dạng xảo quyệt, hay ẩn nấp nơi góc tối, nhưng Vayne biết nó có tồn tại.

Và cô đã sợ hãi đủ rồi.

Vayne có trái tim đầy căm thù và đủ tiền để trang bị cho một đội quân nhỏ, nhưng chẳng đội quân nào dám theo cô đến nơi cô sẽ tới. Cô cần học mọi thứ về ma thuật hắc ám: Làm sao để theo dấu nó. Làm sao để ngăn chặn nó. Làm sao để tiêu diệt những kẻ sử dụng nó.

Cô cần một sư phụ.

Cha mẹ cô đã kể chuyện về những chiến binh đã chiến đấu chống Băng Phù Thủy ở phương bắc xa xôi. Suốt nhiều thế hệ, họ đã tự bảo vệ mình trước những thế lực cô không thể hiểu nổi và cả đám tay chân hắc ám. Vayne biết đây sẽ là nơi cô tìm kiếm người dẫn dắt. Cô trốn khỏi người bảo hộ được chỉ định và mua vé tàu đến Freljord.

Ngay khi đến nơi, Vayne tìm kiếm một thợ săn quái vật. Cô đã làm được, dù không theo cách dự kiến. Trên đường băng qua khe núi băng phủ, Vayne dẫm trúng một bẫy băng xếp đặt cực kỳ thông minh. Ngã xuống tận đáy hố lởm chởm băng đá, Vayne ngước lên và thấy một con quái băng dữ tợn đang liếm môi nhìn chằm chằm vào con mồi nó bắt được.

Cái lưỡi xanh khổng lồ rũ xuống khi một mũi giáo vút qua không khí, xuyên thẳng vào đầu con quái băng. Nó nhào xuống hố, buộc Vayne phải lộn sang bên vừa kịp lúc để tránh bị nghiền nát. Một vũng máu và nước dãi chảy ra, dính nhớp dưới đôi ủng cô đang mang.

Cứu tinh của Vayne là một phụ nữ trung tuổi vóc người to lớn có tên Frey. Bà băng bó vết thương cho cô bên đống lửa trại ấm áp bập bùng cháy giữa hẻm núi giá lạnh. Frey kể cho cô về cuộc đời chỉ dành để chống lại lũ tay chân của Băng Phù Thủy, những kẻ đã sát hại đàn con của bà. Vayne khẩn cầu bà nhận mình làm đồ đệ và dạy cô cách theo dấu đám sinh vật hắc ám trên thế giới này, nhưng bà không mảy may hứng thú. Vayne sặc mùi quyền quý và tiền bạc, chẳng thứ nào trong đó giữ cho răng bạn nghiến chặt hay dao bạn sắc bén qua những trận chiến mệt nhoài.

Vayne không chấp nhận câu trả lời của Frey và thách bà đấu tay đôi: nếu cô thắng, Frey phải dạy cô. Nếu cô thua, cô sẽ lấy thân làm mồi nhử bọn tay sai của Băng Phù Thủy để Frey có thể tập kích chúng. Vayne không nghĩ ra lý do nào để có thể chiến thắng – tất cả những gì cô tập luyện là một buổi chiều tập đâm kiếm trước khi mệt lử vì phải chiến đấu với một tay để sau lưng – nhưng cô không chịu bỏ cuộc. Đáp lại dũng khí của Vayne, Frey ném tuyết vào mắt cô và dạy cô quy tắc đầu tiên khi săn quái vật: đừng chơi công bằng.

Frey thấy trong Vayne lòng quyết tâm đến bà cũng phải kính trọng. Cô gái còn cả chặng đường dài mới trở thành một đấu sĩ, nhưng mỗi lần Vayne gượng dậy với cơ thể bầm dập để tiếp tục cuộc chiến, Frey lại thấy rõ hơn một chút nàng thợ săn ghê gớm tương lai. Thua về trình độ, nhưng không kém về tinh thần, Vayne van nài Frey một lần cuối: gia đình của cả hai đều đã mất. Frey có thể dành phần đời còn lại đuổi theo lũ quái băng đến khi có một con lấy đầu bà, hoặc bà có thể dạy cô. Cùng nhau, họ có thể tiêu diệt gấp đôi số quái vật. Cùng nhau, họ có thể cứu được gấp đôi số gia đình khỏi nỗi đau họ từng nếm trải. Frey thấy nơi mắt Vayne cùng lòng căm thù và mất mát đã cháy bỏng trong bà bao năm nay.

Frey đồng ý đi cùng Vayne về lại Demacia.

Họ xuôi về phương nam, cải trang cho Frey để qua mặt lính biên phòng Demacia. Khi đã yên vị trong dinh thự của Vayne, họ bỏ nhiều năm tập luyện. Mặc cho hàng dài những người đến cầu hôn, Shauna chẳng quan tâm đến gì khác ngoài các buổi huấn luyện cùng Frey. Qua đó, cả hai trở nên cực kỳ thân thiết.

Frey dạy Vayne kiến thức cơ bản về ma thuật hắc ám, bọn quái thú được triệu gọi, và những bùa phép tà ác. Vayne khắc sâu từng lời chỉ bảo của Frey, nhưng cô hơi băn khoăn khi bà chưa từng giải thích làm sao bà biết chi tiết đến thế về thứ độc địa này.

Nhờ đội lính canh đầy cảnh giác cùng loài cây kháng ma thuật mọc khắp vương quốc, lũ sinh vật hắc ám hiếm khi lai vãng bên trong tường thành Demacia. Vì vậy, hàng đêm Frey và Vayne phải đi săn trong các khu rừng gần biên giới. Vayne có được chiến công đầu – một quái thú khát máu chuyên rình rập lái buôn – khi mới mười tám tuổi.

Đứng trên xác con vật, một thứ khác trong Vayne được đánh thức: sự khoái trá. Máu nóng cuộn chảy, sục sôi phục hận và bạo lực, cô thích thú với cảm giác đó.

Vayne và Frey săn lùng bọn sinh vật hắc ám nhiều năm liền, sự tôn trọng họ dành cho nhau lớn dần sau mỗi chiến tích. Một ngày, Vayne nhận ra mình coi Frey như mẹ, nhưng tình cảm gia đình của cô bị trói buộc quá sâu đậm cùng đớn đau và thương tổn. Vayne cố chống lại chúng, như chống lại bất kỳ quái vật nào muốn làm hại cô.

Hai người đi khắp Valoran, tới tận khi những câu chuyện trong lữ quán miền sơn cước đến tai họ, thì thầm về một ác quỷ có sừng mang vẻ đẹp đầy mê hoặc. Theo lời đồn, nữ quỷ đó đang khá bận rộn: ả lập ra một giáo phái để thu hút các tín đồ răm rắp tuân theo mệnh lệnh. Người ta sẽ đi lên những ngọn đồi, rồi bặt vô âm tín. Nghe nói các đại tư tế của giáo phái xây một thánh điện bên rìa vách núi, nơi chúng chuẩn bị lễ hiến tế cho ác quỷ. Cuộc săn của Vayne và Frey ngay lập tức bắt đầu.

Trong hành trình tiến vào những ngọn đồi dưới sự che chở của màn đêm, Vayne thấy mình bị phân tâm. Lần đầu tiên kể từ khi họ đi chung, cô thấy lo cho Frey – lo rằng cô có thể mất đi người mẹ thứ hai. Trước khi Vayne kịp thú nhận nỗi sợ, một tư tế của nữ quỷ phóng ra khỏi bụi rậm, vung chùy đập vào vai cô.

Vayne bị thương nặng. Frey ngần ngừ trong thoáng chốc, rồi mắt bà lóe lên sắc thép đầy quả quyết khi xin lỗi cô và biến thành một con sói Freljord khổng lồ. Vayne kinh ngạc chứng kiến Frey – trong dạng thú – xé toang cổ họng tên tư tế bằng một cú khợp hàm sấm sét.

Thi thể tên tư tế nằm dài dưới chân Vayne khi Frey hoàn hình về dạng người, nhưng ánh mắt đã tiết lộ con thú đang sợ hãi bên trong. Bà giải thích, sau cái chết của gia đình, bà đã trở thành vu sư, kêu gọi lời nguyền ám lên chính bản thân để đổi lấy sức mạnh biến hình nhằm chống lại Băng Phù Thủy. Nghi thức đó cần tới ma thuật hắc ám, nhưng bà quyết định hy sinh để bảo vệ...

Vayne bắn mũi tên xuyên qua trái tim người đồng hành trước khi bà kịp nói thêm lời nào. Mọi tình cảm từng có tan biến ngay khi cô khám phá ra thân thế thực sự của bà. Một giọt lệ đọng trong mắt Frey khi bà gục xuống, nhưng Vayne không bận tâm – hơi ấm họ từng sẻ chia đã chết cùng bà rồi.

Còn nhiều giờ nữa mới đến bình minh, nghĩa là còn nhiều giờ nữa để tiếp tục cuộc săn. Vayne chỉ nghĩ đến nữ quỷ. Cô sẽ tận hưởng niềm vui hạ gục ả. Và tất cả những kẻ sắp tới nữa. Thế giới ngầm của Runeterra sẽ khiếp sợ cô, như cô đã từng sợ chúng.

Lần đầu tiên kể từ lúc cha mẹ bị sát hại, Vayne mỉm cười.

----


TRUYỆN NGẮN

QUÁI VẬT


Vayne còn một mũi tên trong cây nỏ nơi cổ tay. Ba vết thương khác nhau trên người cô đang chảy máu. Con quái thú trước-đây-từng-là-người mà cô săn đuổi suốt đêm vừa quật ngã cô, suýt chút nữa thì đã táp cô một cú chí mạng rồi.

Chuyện đang diễn ra tốt hơn dự kiến.

Từng giọt chất dịch nhỏ xuống khỏi bộ hàm của kẻ hóa thú khi nó rít lên chờ triệt hạ đối thủ. Dùng cặp kính nhìn đêm quét qua bóng tối, Vayne chẳng thấy vũ khí hay chỗ ẩn nấp nào gần đó. Cô theo dấu con quái đến tận trảng cỏ trống trải này chủ yếu là để nó không thể trốn sau những rặng cây rậm rập ở Demacia, nhưng quyết định đó cũng khiến cô lộ mình luôn.

Với cô thế cũng tốt thôi. Sau cùng thì, thắng dễ dàng quá cũng chẳng vui gì.

Con thú túm lấy vai Vayne, hàm dưới mở rộng để lộ ra từng hàng răng lởm chởm. Nếu cái đó không xử được cô, thì hơi thở hôi thối của nó cũng dư sức hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Vayne mau chóng xem xét các lựa chọn. Cô có thể né các cú đớp, nhưng chỉ là giải pháp ngắn hạn mà thôi. Cô có thể đá vào cái đống toàn răng là răng kia và cố gắng bắn mũi tên cuối cùng vào phần trán dày cộm, nhưng cô không tin cây gỗ nhỏ nhoi kia có thể bay xuyên qua một rừng răng nanh để trúng mục tiêu được. Hoặc, cô có thể thử thứ gì đó chớp nhoáng, mạnh mẽ và hơi ngu ngốc hơn một chút.

Vayne chọn cái sau.

Cô tống cả cánh tay vào cái miệng đang mở rộng. Bộ răng sắc như dao cạo làm xướt da trên đốt ngón tay, nhưng Vayne vẫn cười – con quái đã ở đúng chỗ cô muốn. Cô cảm thấy quai hàm khép lại, sẵn sàng giật đứt tay cô khỏi cô thể. Cô không cho nó cơ hội đâu.

Vayne xoay cánh tay, đưa cây nỏ quay một vòng trong bãi đờm cho đến khi đầu nhọn bằng bạc của mũi tên cuối cùng chỉ thẳng vào vòm miệng. Chỉ một cú lắc cổ tay, mũi tên xuyên qua xương sọ, đâm thẳng vào não.

Tiếng rít im bặt, đột ngột như khi bắt đầu, cơ thể con quái vật đổ gục xuống nền cỏ. Vayne bò ra từ bên dưới, cố gắng rút tay ra khỏi cái đầu khổng lồ mà không khiến mình bị thương thêm nữa, chỉ để nhận ra nắm đấm của cô đã kẹt cứng trong đó.

Có có thể tiếp tục luồn tay qua bộ hàm lởm chởm của kẻ hóa thú – và mất một hai ngón tay trong quá trình làm điều đó - hoặc cô có thể thọc tay vào sâu hơn để đấm thẳng qua đỉnh đầu con quái và mở banh miệng nó ra.

Như thường lệ, Vayne chọn cách sau.

Hạ gục thứ đáng nguyền rủa đó không khó. Cái khó là đem nó về chỗ vị hôn thê.

Đúng hơn là góa phụ.

Góa phụ Selina xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc tỏa sáng dù đang ngồi trong phòng mập mờ tối. Vết cào dài trên mặt, thậm chí cả hàng nước mắt dàn dụa trên má, cũng không mảy may suy suyển sắc đẹp của nàng.

Vayne đặt thi thể dưới chân người phụ nữ nhẹ nhàng hết mức có thể. Da thịt đã biến đổi ghê người và đầy những vết thương tự gây ra lẫn không tự gây ra; trông giống một đống tứ chi và xương thịt hơn là một con người.

"Có nhanh không?" người góa phụ sụt sùi hỏi.

Rõ là không. Vayne đã theo dấu kẻ biến hình tới hang ổ sâu trong khu rừng phía đông Demacia. Cô đã cắt ngang màn biến đổi: đôi mắt của nó đã nhân lên và mở rộng, cái miệng đã phình lớn, cánh tay trái đã thành hình một đôi kẹp sắc nhọn – và nó đã tức giận.

Vayne phủi ít máu dính trên cổ tay, tàn tích của nơi cô đã đấm xuyên qua sọ con quái.

"Ừm," Vayne đáp.

"Ôi, tình yêu của em," Selina nói, quỳ xuống và quàng tay quanh thi thể biến đổi. "Cái gì đã làm nên thảm kịch này?"

Vayne quỳ bên cạnh cặp đôi trong lúc người góa phụ ôm những gì còn lại của cái đầu người đàn ông vào ngực, chẳng bận tâm đến việc máu dây đầy váy.

"Có người tự biến mình thành quái vật. Có người bị ép buộc phải biến đổi," Vayne nói.

Cô nhấc bàn tay sưng phồng của thi thể lên, tùy ý kiểm tra. "Anh ấy thuộc về nhóm thứ hai."

Đôi mắt người góa phụ mở lớn vì cuồng nộ.

"Ai làm chuyện này với chàng? Ai... tại sao..."

Người góa phụ đổ gục xuống trong nước mắt, không thốt nên lời.

"Đôi khi, những kẻ biến hình muốn có bạn đồng hành. Đôi khi chúng trở nên hoang dại: chúng cắn ai đó vì loạn trí hay giận dữ. Những kẻ khác tôi gặp thì chỉ vì nhàm chán mà thôi. Chúng nghĩ chuyện đó thật vui," Vayne vừa nói vừa vỗ nhẹ lên đầu Selina. "Nhưng một số... một số thì chỉ để kiếm ăn."

Người góa phụ ngẩng lên, gạt đi nước mắt.

"Tôi không... tôi không hiểu."

Vayne nở nụ cười thông cảm.

"Chúng muốn ăn thịt ai đó, nhưng họ lại thoát được. Và thứ định ăn thịt họ vô tình truyền mầm bệnh. Thế là họ cũng bị biến đổi.

Người góa phụ nhìn Vayne chăm chăm. Cây nỏ nơi cổ tay rung lên khi cô gạt những lọn tóc vướng trên đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ.

"Kẻ biến hình gần nhất tôi hạ được bảo các nạn nhân của hắn có mùi vị tuyệt vời hơn nếu họ yêu hắn. Đại loại như vị ngọt của ai tình. Không biết đang tuần trăng mật thì mùi vị của họ ra sao nhỉ?" Vayne trầm ngâm.

Người góa phụ ngừng khóc. Mắt nàng đanh lại.

"Anh ta yêu ngươi, ngươi biết mà," Vayne nói.

Người góa phụ cố đứng dậy, nhưng Vayne nắm lấy tóc nàng và giật mạnh.

"Anh ta chắc phải kinh ngạc lắm khi bị ngươi cắn. Người ta khó đoán lắm khi sợ hãi. Và chẳng có gì đáng sợ hơn bị người yêu phản bội."

Vayne lắc cổ tay, đưa nỏ chỉ thẳng vào trán Selina.

"Vậy, ai đã biến đổi ngươi?"

Người phụ nữ nhìn lại đầy căm thù, mắt nàng từ từ đỏ thẫm.

"Chẳng ai cả," ả nói bằng giọng như dao chém vào đá. "Ta là chính ta."

Vayne mỉm cười.

"Sao ngươi biết?" người góa phụ hỏi, tay luồn ra sau lưng.

"Vết cắn ở phía trước cổ thay vì sau, cùng với việc các chỗ khác trên cơ thể không có vết thương, đã mách bảo ta rằng anh ta bị tấn công bởi một kẻ anh ta tin tưởng. Thử xem."

Người góa phụ ngừng lại.

"Thử cái gì?"

"Gọng kìm ngươi đang tạo ra sau lưng. Tấn công đi. Xem ngươi có cắt được tay ta trước khi ta bắn tên xuyên qua trán ngươi không," Vayne nói.

Người góa phụ chán nản thu gọng kìm sau lưng lại. Trò chơi đã kết thúc.

"Tại sao?" ả hỏi.

"Sao cái gì?" Vayne thờ ơ đáp.

"Sao không lại đây kết liễu ta đi? Màn... biểu diễn này là sao?"

Vayne mỉm cười. Nụ cười ranh mãnh đầy chán ghét.

"Vì ta muốn chắc là ta đúng. Vì ta muốn ngươi cảm thấy nỗi hoảng loạn và sợ hãi anh ta từng cảm thấy. Nhưng chủ yếu..."

Vayne căng cổ tay lên. Tiếng kim loại bật mạnh, một mũi tên bạc dài sáu phân xuyên qua đầu kẻ biến hình. Đôi mắt người góa phụ trợn ngược. Ả đổ gục xuống sàn như một bao tải đá.

"Vì nó vui thôi."

---

Truyện liên quan:

ANH HÙNG TỈNH GIẤC (Galio)

LUẬT SINH TỒN (Quinn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro