Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những vì sao tỏa ra ánh sáng ngọc lấp lánh, vũ trụ mênh mông đen nhánh một mảng. Đêm đã khuya rồi!

Có một người đã từng nói rằng

Tri tâm em đã từng ở lại, tôi muốn nhờ người thay tôi hỏi thăm em.

Chỉ vì tôi sợ khi nhìn thấy được em nói không nên lời.

Em đối với quá khứ có còn nhiều cảm xúc hay không? Tôi đã từng làm cho em tan nát cõi lòng.

Nhưng... tôi vẫn yêu em."

Có một người đã từng nói rằng

Tri tâm em từng đi tìm tôi

Tôi muốn người giúp tôi che giấu em

Chỉ là sợ mọi chuyện sẽ càng trở nên khó khăn hơn

Tôi đối với quá khứ vẫn còn quá nhiều cảm xúc.

Em đã từng làm cho tôi hạnh phúc

Tôi đã rất muốn gặp em nhưng lại sợ không chấp nhận nổi đau đớn

Tình yêu này tôi chôn chặt trong trái tim

Tôi chỉ có thể đem em đặt sâu trong đáy lòng.

Này là một cảm giác muốn gặp em nhưng lại sợ không chấp nhận nổi đau đớn

Để cho tôi đối với em tư niệm càng thêm sâu đậm

Tôi chỉ có thể đem em chôn chặt trong tim mình

Nhớ lại giọng nói em, bóng dáng em, bàn tay em

Tôi chưa bao giờ quên

Em bây giờ đã lựa chọn ở bên người ấy

Tôi chỉ có thể một mình gặm nhấm nỗi đau

Tôi mãi mãi một lòng chờ em quay về bên tôi.

Bài hát "Nghe nói tình yêu đã trở lại" Sana đã nghe vô số lần trong từng đêm cô độc. Cô bưng một ly café đứng trên ban công, lặng im nhìn lên bầu trời đêm, nghe gióng hát ôn hòa, trầm lắng một lần một lần hát ra bằng cả trái tim mình, đau đớn từng đợt dâng lên trong lòng cho đến lúc cả người dường như chết lặng.

Chuông điện thoại di động vang lên, cô uống thêm một ngụm café, quay trở lại phòng khách, khẽ đặt nhẹ chén trên bàn trà, ngón tay vuốt vuốt đôi mắt đang híp lại cười của con heo nhỏ rồi mới cầm điện thoại lên nhấn nút nghe.

"Alo? Hyun à?" Thanh âm của Sana trước sau trầm ấm, nghe nhiều giống như giọng của một con mèo nhỏ.

Dahyun mỗi lần nghe được nàng nhẹ nhàng ôn nhu gọi tên mình, trong lòng giống như bị móng vuốt của mèo từ từ gãi, tê tê dại dại, từng dây thần kinh đều cảm thấy thư sướng vô cùng.

"Em đang làm gì vậy?" Dahyun đứng ở ban công nhà mình, nhìn thoáng qua tiếng động lớn rầm rĩ phòng khách, đóng hai cánh cửa thủy tinh dày lại, nới lòng cà vạt ra, nhẹ nhàng cất lên câu hỏi.

Sana dùng bả vai kẹp điện thoại, một tay cầm remote điều chỉnh tiếng CD nhỏ đi, một tay cuộn lại tấm nệm thật to trong ghế salon, nằm xuống, nhẹ nhàng nói ra hai chữ "Nhớ Hyun!"

Dahyun lòng lại như bị móng vuốt của con mèo nhẹ nhàng vờn vờn, sau đó nhéo nhéo, loại này giác vừa say lòng người vừa có chút đau đớn, làm cho hô hấp của mình từ từ dồn dập: "Sau khi kết thúc buổi mừng thọ của Kang lão gia, buổi tối Hyun sẽ trở về. Em biết điều một chút ở nhà chờ Hyun."

Sana nhếch nhếch khóe miệng, lấy tay nghịch nghịch, trêu chọc con heo nhỏ rồi nói: "Vâng!"

Dahyun nghe thấy có người gọi mình, có chút phiền não, hạ mi nói: "Hạ, Hyun cúp máy đây. Hôn em!"

Sana mỉm cười, cũng không nói lời nào, khi cúp điện thoại trong nháy mắt nghe nghe được một thanh âm thanh thúy mà quen thuộc. "Chồng ah! Chồng đang làm gì thế? Tất cả mọi người đều chờ chồng khai tiệc đó!"

Cô vứt di động sang một bên, sau đó hai cáng tay ôm chặt chân, mặt úp vào giữa hai đầu gối, nước mặt lặng lẽ chảy xuống. Chủ nhân của giọng nữ kia là Hara. Cô cùng học, cùng ở chung một phòng trong kí túc xá suốt bốn năm đại học với cô ta, tình bạn của hai người vô cùng thân thiết, cô từng là người bạn tốt nhất của cô ta, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ta, cùng cô ta chia sẻ chuyện tình yêu của mình và Dahyun từng ly từng tý. Thời gian đó thật sự rất vui vẻ. Nhưng thật không ngờ lại có biến cố xảy ra làm thay đổi mọi chuyện xung quanh cô. Cô bị ba buộc gả cho một người con của người có chức vụ lớn của tỉnh, lớn đến nỗi có thể bảo vệ mọi người trong gia đình cô đều bình yên, có thể đem chuyện ba cô nhận hối lộ đè xuống, và ông không phải ngồi tù. Cô dù chết cũng không đồng ý. Cô cảm thấy quá nực cười. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà còn có sự việc nực cười như vậy ư? Cô đã khóc, khóc rất nhiều, cầu xin ông không gả cô đi. Cuối cùng cô bị ba nhốt lại trong phòng không cho ra ngoài, ông nói cho cô biết rằng một tuần sau sẽ cử hành hôn lễ.

Cô đã tuyệt thực suốt hai ba ngày, uy hiếp ba cô cho cô gọi điện thoại cho Hara. Cô ôm một tia hi vọng cuối cùng mà gọi điện cho Hara, nói rằng cô đang bị ba nhốt trong phòng không cho ra ngoài, nhờ cô chuyện lời nói với Dahyun nhất định phải cứu cô ra. Hara rất thoải mãi, vui vẻ đáp ứng.

Sau đó là sự chờ đợi kéo dài. Cho đến một đêm trước ngày đính hôn, Hara gọi điện thoại lại cho cô, nói với cô rằng tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong, nhưng cô ngày mai nhất định phải đến lễ đính hôn. Sana không có một chút hoài nghi nào đồng ý.

Nhưng lễ đính hôn trong ngày hôm đó, cô lại nhìn thấy Dahyun thân mật nắm lấy tay người chị em tốt của mình là Hara đi tới, dùng thanh âm ôn nhu nói với cô: "Chúc mừng em! Tuần sau Hyun sẽ phải ra nước ngoài, Hara sẽ cùng đi với Hyun. Bọn Hyun sẽ kết hôn ở nước ngoài!"

Sana càng chôn chặt mặt mình vào hai đầu gối. Chuyện xảy ra cách đây đã bốn năm, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng kia, lòng cô lại đau đớn không cách nào hô hấp được. Sau đó vị hôn phu ôm lấy dìu cô đi như thế nào cô cũng không nhớ rõ. Lúc đó cô chỉ có một ý nghĩ rằng muốn tìm Dahyun hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, cô ấy làm sao có thể đối xử như vậy với cô, mà ở chính trong hôn lễ đó, thời khắc nhìn thấy Hara cô mới hiểu ra được, thì ra Hara đã thầm yêu Dahyun. Người đàn bà kia nhìn về phía cô ánh mắt không hề che giấu hận ý một chút nào, rồi nhìn về người đứng bên cạnh nồng đậm yêu thương, lúc đó thân thể cô không ngừng phát run.

Không nghi ngờ một chút nào, Hara không chỉ không có đem lời của cô nói với Dahyun, còn thêm mắm thêm muối nói rằng cô là tự nguyện đính hôn với người khác, mà cứ như vậy Dahyun cũng không gọi điện thoại cho cô hỏi rõ mọi chuyện, hoàn toàn tin tưởng lời Hara, đem tình yêu say đắm trong bốn năm của bọn họ quẳng đi không chút lưu tình. Làm thế nào để cùng người con của vị quan chức to lớn kia từ bỏ hôn ước?

Đúng rồi! Nghĩ tới điều gì đó cô liền dùng dao gọt trái cây hung hăng cứa vào cổ tay mình. Cô nhìn chăm chăm vào dòng máu đỏ tươi từ vết đứt nho nhỏ trên cổ tay không ngừng tuôn ra, nhưng lại không cảm giác được một tia đau đớn, bởi vì lòng cô đã đau đến chết lặng!

Cô hôn mê trong bệnh viện ba ngày, khi tỉnh lại, mẹ cô khóc rất nhiều, trong giọng nói đứt quãng toát ra sự đau khổ, day dứt không thôi. Bà nói với cô rằng Chou gia đã hủy bỏ hôn ước, ba cô đã bị cắt chức, bất quá không phải ngồi tù. Bọn họ quyết định đưa nàng ra nước ngoài. Sana không hề phản đối. Đến ngày phải đi nước ngoài, trừ người nhà ra chỉ có một người tới tiễn cô, đó chính là vị hôn phu cùng cô hủy bỏ hôn ước – Chou Tzuyu.

Đó là lần đầu tiên Sana nhìn kỹ người này. Cô ấy là một người con gái rất rất xinh đẹp, ngũ quan rõ ràng, sắc mặt hơi tái, thân hình hơi gầy, đứng ở đó toát ra khí chất phi phàm.

Sana từ từ đi tới trước mặt Tzuyu, ngẩng đầu dùng ánh mắt cực kỳ thần khiết nhìn cô ấy, chân thành mà ẩn hàm xin lỗi. Cô khom lưng thật thấp hướng Tzuyu bái một cái, cuối cùng cúi đầu nói câu: "Thật xin lỗi, tôi không thể cưới một người mà tôi không yêu"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro