Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại nhà trọ, Tzuyu ôm Sana tới phòng ngủ, cởi bỏ áo khoác giúp cô, nhìn vào chỗ da thịt trắng ngần lộ ra ở cổ áo rộng rãi một lúc lâu, sau đó quay đầu sang chỗ khác đắp kín chăn cho cô. Tzuyu rót một ly nước đặt ở đầu giường rồi rồi ngã mình xuống ghế salon trong phòng khách, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhất.

Trì hoãn trong chốc lát, Tzuyu trở lại phòng ngủ kiểm tra một chút, bảo đảm rằng Sana ngủ rất yên ổn mới từ từ lui ra, rồi rời đi.

Lúc Tzuyu về đến nhà mình đã là ba giờ chiều. Thân thể mệt mỏi cùng với cái dạ dày giày xéo làm cho cô đến cả tắm cũng không có khí lực, vào đến phòng ngủ là nằm lỳ thẳng tắp ở trên giường. Mệt chết đi được, cô mệt đến mức mí mắt cũng không mở ra được. Nhưng bởi thân thể ở nơi nào đó đâu đớn không cách nào ngủ được, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, trước mắt lại hiện lên bóng dáng đi bộ quật cường kia, nghĩ đến cái kia làm giận vật nhỏ, khóe miệng cô không tự chủ được mà nhếch lên.

Một lúc sau khi đã chìm vào giấc ngủ say rồi mà nụ cười của Tzuyu vẫn không thay đổi.

Một ngày sau, Sana cảm giác mình đã ngủ một thời gian dài rồi, mở mắt ra. Ngoài cửa sổ mặt trời tỏa ra ánh nắng chói chang, sáng loáng, cô không nhìn đồng hồ cũng biết chắc bây giờ đã là buổi trưa rồi. Ngồi dậy thất trên đầu tủ có cốc nước, cô không chút do dự cầm lên uống hơn nửa cốc. Cô định đứng dậy mới cảm giác dưới chân truyền lên một trận đau đớn, vén chắn nhìn xuống mới thấy hai chân mình bị băng giống như bánh chưng. Cô bất đắc dĩ gãi gãi đầu. Cô cầm lấy điện thoại ở dưới gối, mở máy ra thì nhận được điện thoại của Tổng biên.

"Alo. Sana à? Chân của cô bị thương như thế nào vậy? Mấy ngày qua nghỉ ngơi ở nhà có tốt không? Chuyện ở công ty cô không cần lo lắng. Chou Tổng vừa mới rời đi. Cô bị thương, chỉ cần bảo Momo trực tiếp nói với tôi là được rồi, làm sao lại để Chou Tổng tự mình tới công ty vậy được."

Sana vẻ mặt vô cùng khốn hoặc, gãi gãi đầu. Tzuyu đặc biệt đi tới công ti cô giúp cô xin phép nghỉ việc. Cô ta có phải quá nhàn rỗi hay không? Cúp điện thoại, cô bắt đầu kiểm tra tin nhắn. Các tin nhắn phần lớn là của Momo.

"Cậu làm sao lại không đi làm? Tối qua có chuyện gì à?"

"Cậu sau lại tắt điện thoại vậy hả? Hạ, đọc xong tin nhắn lập tức gọi điện lại cho tớ."

"Tớ vừa gọi điện thoại cho Tzuyu. Cô ta nói chân cậu bị thương. Chuyện gì đã xảy ra vậy hả? Sau khi tỉnh dậy nhớ phải gọi điện thoại cho tớ ngay lập tức."

"Tzuyu vừa mới đến công ty chúng ta, trực tiếp đi tìm lão Park. Cô ta muốn làm gì nhỉ?"

Tin nhắn cuối cùng là của Tzuyu: "Sau khi ngủ dậy nhớ phải gọi điện cho tôi."

Sana gọi điện thoại cho Momo, nói với cô rằng mình không có chuyện gì, chẳng qua là không cẩn thận mà bị ngã. Mấy ngày vừa rồi chẳng có gì làm, Momo nói buổi tối sẽ tới nhà cô chơi. Sana suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Sana cũng không gọi điện cho Tzuyu, cẩn thận đi dép vào, từ từ từng chút đi tới phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong rồi trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế salon. Cô vừa mới lật lật mấy trang tạp chí bán điện thoại thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa vang lên. Cô sửng sốt cực kỳ, rồi đưa mắt nhìn về phía cửa chính, cô nhìn thấy một người vẻ mặt thản nhiên tự nhược tay giơ túi thức ăn đi vào trong nhà.

Mặt cô nhăn lại như tờ giấy, bất mãn cất giọng hỏi: "Sao cô lại cầm chìa khóa nhà tôi?"

Tzuyu nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô một chút, sau đó lại nhíu mày, hỏi ngược lại cô: "Ai cho phép em xuống giường? Với cả tôi đã dặn tỉnh dậy phải gọi điện cho tôi rồi mà."

Sana bĩu môi: "Tại sao phải gọi điện cho cô? Để cô cầm thú ôm tới ôm đi sao?"

Tzuyu cười khẽ, không thèm chấp nhặt với cô, mở hộp cơm ra, đưa cho cô đôi đũa, nói: "Em mau ăn đi. Sau đi ăn xong sẽ tới bệnh viện kiểm tra và bôi lại thuốc."

Sana do dự, trong chốc lát nhận thấy chiếc đũa, từ từ ăn: "Bác sĩ không phải nói rằng cũng có thể mấy hôm bôi thuốc một lần sao?"

Tzuyu ngồi xuống ở bên cạnh Sana, dựa vào ghế, vẻ mặt ôn nhu nhìn tóc cô, nói thật nhỏ: "Mỗi ngày đổi sẽ tốt hơn."

Sana đáp "ừ" một tiếng sau đó yên lặng ăn cơm.

Tzuyu nhìn bộ dáng Sana như vậy, cười nhẹ nhàng, nhúc nhích một chút giơ tay về phía trước, đặt lên đầu cô xoa xoa nói: "Sana, sống cùng tôi đi."

Sana lúc đó đang uống nước, đột nhiên bị sặc, phun hết ra ngoài, ho sặc sụa. Tzuyu trên mặt hiện lên tia bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, cũng không nói chuyện, kiên nhẫn lẳng lặng chờ cô dừng ho.

Mấy phút đồng hồ sau, Sana ngừng ho, quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tzuyu: "Cô vừa mới nói cái gì?"

Tzuyu buông tay: "Sống với tôi, để tôi chăm sóc cho em."

"Tại sao?" Sana trên mặt ngoài không giải thích được còn có chút mờ mịt.

Tzuyu nhìn cô, bởi vì ho kịch liệt mà mặt cô vẫn còn chút hồng hồng, trong chốc lát cúi đầu trầm tư: "Bởi vì tôi hại em bị thương, cho nên tôi phải chịu trách nhiệm với em."

Cô trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Tzuyu. Xác nhận rằng không phải Tzuyu nói đùa, cô mới ngượng ngùng cười cười: "Không cần đâu. Cô không cần phải chịu trách nhiệm gì hết."

Tzuyu cúi đầu, lặng lặng nhìn vào mắt cô. Cặp mắt to đẹp của cô đã khôi phục nét trong suốt, sáng ngời, trong đó có một loại cảm giác giống như con vật nhỏ đang chấn kinh cùng với bối rối.

Trong lòng Tzuyu lướt qua tia đau đớn, quay đầu qua một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư mở miệng: "Sana! Đây là em nợ tôi."

Sana luống cuống nhìn Tzuyu, hai tay nắm chặt lại, thân thể nhỏ trong nháy mắt căng thẳng, qua một lúc lâu cô mới yếu ớt mở miệng: "Đã qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn còn hận tôi sao?"

Tzuyu đứng dậy, đi ra ngoài sân thượng, tựa vào khung cửa, hít sâu hai cái, rồi mới đưa mắt nhìn Sana. Mâu quang cô u ám không tia gợn sóng, sâu tới nỗi không thấy đáy.

"Bốn năm trước ba em chủ động tìm tới nhà tôi, nói rằng em tự nguyện gả cho tôi để đổi lấy sự bình yên của cả nhà mình. Nhưng em cũng chính ở buổi đính hôn đó cắt cổ tay tự tử và nói cho tôi biết hết sự thật. Xin hỏi tôi đã làm gì sai mà người nhà em xoay quanh bỡn cợt. Việc đó là vết nhơ của cả đời tôi. Em cảm thấy tôi không nên hận em sao?" Giọng Tzuyu rất thấp, giống như là sợ người ta nghe thấy vậy.

Trong mắt Sana dần dần hiện lên bi thương cùng hối lỗi. Hai tay cô ôm lấy đầu gối, chôn chặt lấy mặt, cả người cô yên lặng ngồi như vậy lộ ra vẻ dị thường khốn khổ.

Tzuyu nhìn Sana, trong mắt lại hiện lên tia không đành lòng. Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô lại dùng bộ dạng lừa ta gạt người trên thương trường của mình áp dụng trên người Sana. Nhưng điều cô nói là sự thật, nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro