Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc kết thúc đã qua giờ tan việc. Park tổng biên nhìn mặt Dahyun xanh mét một màu, cũng không dám mạo muội mở miệng mời, chẳng qua chỉ đụng đụng cánh tay Sana, ý bảo cô nói chuyện. Sana cúi đầu, mím môi nhìn túi xách của mình, kháng nghị không chịu mở miệng.

"Thật ngại quá, làm trễ nải giờ tan việc của mọi người. Như vậy đi, hôm tay tôi trả tiền mời mọi người ăn cơm thay cho lời xin lỗi." Dahyun sửa sang lại tập văn kiện trên tay, vẻ lo lắng trên mặt tản đi một chút, thay bằng nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói chuyện, cô mắt hữu ý như vô tình đưa mắt quét về phía Sana.

Sana nhẹ khẽ cắn môi không nói gì.

Park tổng biên lập tức phụ họa: "Được Kim tổng mời ăn cơm là vinh hạnh của chúng tôi . Tất cả mọi người cùng đi nhé, không được ai vắng mặt cả nha."

Sana ngẩng đầu nhìn Dahyun một cái, chống lại hai mắt đang cười của cô ấy, cô quay mặt sang một bên, mặt không chút thay đổi đứng dậy rời đi.

Trên bàn cơm, Park tổng biên cố ý đem Sana an bài ngồi bên cạnh Dahyun, sau đó Momo nhìn thật sự không được liền đi tới mượn cơ mời rượu đổi chỗ cho Sana. Sana rất cảm kích nhìn cô cười cười, Dahyun trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như cũ, chẳng qua là sau đó cố ý cùng Momo uống rượu cho đến khi cô say khướt, gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.

Bữa cơm kết thúc, Momo được người yêu đến đón về nhà, Park tổng biên cùng mọi người rời đi, chỉ còn lại Sana đứng ở ven đường chờ xe. Cô không ngừng nhìn đồng hồ.

Đã hơn tám giờ. Tầm này chắc Tzuyu đã về đến nhà rồi, cô có chút gấp gáp. Dahyun dừng xe trước mặt Sana, hạ cửa kính xe xuống. Bên trong xe, hai mắt cô có chút đỏ cùng vẻ mặt mệt mỏi.

"Hạ, lên xe đi." Thanh âm của Dahyun khàn khàn.

Sana lắc đầu: "Nhà em không cùng đường với nhà Hyun, em tự bắt xe làđược rồi. Hyun cứ đi trước đi."

Dahyun chống trán, vuốt vuốt mi tâm, quay đầu nhìn Sana, nụ cười trên mặt rất nhạt, lộ ra tia cô đơn: "Em cứ nhất định phải xa lạ như vậy sao? Cứ coi như là bạn bè bình thường đưa nhau về nhà không được sao? Em cần gì cứ phải tổn thương Hyun như vậy?"

Sana cắn chặt môi rồi nhìn đồng hồ, quay người rồi lên xe. Dahyun chờ Sana sau khi thắt chặt dây an toàn thì khởi động xe, một tên khoác lên cửa xe, một tay lái xe.

"Nhà em ở đâu?"

Sana quay đầu nhìn Dahyun một cái rồi nói ra địa chỉ nhà mình. Trên đường đi hai người không nói bất kỳ chuyện gì với nhau. Lúc về đến bên dưới nhà cô, Sana có chút lo lắng mở cửa xe, lại nghe thấy Dahyun cúi đầu gọi cô một tiếng, cô xoay người không hiểu nhìn cô ấy.

"Hạ." Dahyun nhìn Sana lần nữa khẽ gọi, nhưng rồi không nói gì.

Sana nhìn vẻ mặt đau đớn nhìn Dahyun, trong lòng nhẹ run, cúi cúi mi mắt rồi nói nhỏ: "Hyun trở về sớm một chút đi. Trên đường lái xe cẩn thận."

Dahyun tay nắm chặt vô lăng, quay đầy sang nhìn Sana, nhẹ cười cười: "Hạ, em còn quan tâm đến Hyun phải không? Thật ra em vẫn còn yêu Hyun đúng không?"

Sana cúi thấp đầu một chút, nhàn nhạt nhìn Dahyun nói: "Hyun à, kể cả bạn bình thường em cũng sẽ nói như vậy. Không còn sớm nữa, em lên lầu đây. Gặp lại sau."

Sau khi nói xong, cô vội vàng đi lên lầu, cho đến tận khi vào thang máy mới thải phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nơi đó vẫn rõ ràng đau như cũ, chẳng qua là cô không muốn quay đầu một chút nào. Tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm kia giống như đã tồn tại ở kiếp trước, rất xưa rồi làm cô không muốn quay trở lại nữa. Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể thật sự từ bỏ được tình cảm tràn đầy đau đớn này. Nhưng hôm nay lúc nghe thấy giọng nói trầm thống vô hạn của Dahyun xác nhận tình yêu của hai người có còn tồn tại như cũ hay không, cô lại có thể bình thản nói ra bốn chữ "Bạn bè bình thường" với cô ấy.

Về tới nhà, cô thay quần áo rồi đi tới phòng bếp bắt đâu nấu cơm. Cô hiện tại chỉ nghĩ tới việc Tzuyu có thể ăn được cơm chiều trên máy bay hay không mà thôi. Thời gian này vào ban đêm không còn như bình thường nữa, có một loại tình cảm đang từ từ phát sinh, sự đau đớn đã là quá khứ rồi. Giờ này trong lòng cô chỉ có nỗi nhớ tùy ý dâng trào, hóa thành tình yêu say đắm không thể giải thích được.

Lúc này Tzuyu đang trên đường lái xe nhanh chóng về nhà trọ của Sana, cũng không kịp về công ty. Tài xế đem xe tới phi trường, cô khẩn cấp đi ô tô chạy tới, một đường bôn ba cộng thêm mấy ngày mệt mỏi liên tiếp làm cho trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một tầng phong trần mệt mỏi tiều tụy, đáy mắt phiếm xanh nhạt, cổ áo mở rộng ra, cà vạt đã sớm bị cô giật xuống ném ra đằng sau, áo trong cũng nổi lên nếp nhăn, cả người xộc xệch nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình vui vẻ của cô.

Nhà Sana càng ngày càng gần hơn, độ cong trên khóe miệng Tzuyu ngày càng tăng. Nghĩ đến thân ảnh nho nhỏ lộ ra vầng sáng ấm áp đang đợi chờ mình trong căn phòng nhỏ, lồng ngực cô cũng tràn đầy hạnh phúc. Làm sao có thể không vui cho được. Cô thật sự không nhịn được bật cười.

Thời điểm đến trước cửa phòng trọ, gặp phải ánh đèn của một chiếc ô tô đột nhiên bật lên ở xa, Tzuyu lấy tay che mắt một chút, giảm tốc độ xe, chiếc xe đi sát qua bên người. Cô quay đầu lại nhìn qua người đang cười ôn hòa kia. Sao khi thấy rõ dung mạo của người đó, Tzuyu hai tay nắm chặt tay lại, trong mắt ngay lập tức hiện lên kinh ngạc cùng hoảng hốt.

Kim Dahyun tại sao lại xuất hiện ở nơi này?! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro