Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một số việc Tzuyu không muốn nói quá nhiều, nhưng hy vọng chính Sana có thể hiểu được rằng: Cô cưng chiều cô ấy, yêu cô ấy nhưng sẽ không dung túng cô ấy vô chừng mực, cô có thể không so đo việc cô ấy giấu diếm cô một lần, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa. Người kia đối với Sana ảnh hưởng quá lớn, Tzuyu không đem cầm được lòng Sana, chỉ có thể đem cô ấy giam cầm ở bên người mà thôi.

Sana ở trong ngực Tzuyu cứng ngắc trong chốc lát, ngẩng đầu định nói chuyện với cô ấy thì nhìn thấy cô ấy nhắm mắt lại, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Du làm sao vậy?"

Tzuyu không có mở mắt, lắc đầu, tựa vào bả vai Sana hô hấp có chút nặng nề. Sana sờ sờ trán Tzuyu, hình như có hơi nóng, ôn nhu hỏi: "Du khó chịu ở đâu à? Bị ốm rồi?"

Tzuyu kéo tay Sana xuống cầm trong ngực, khàn khàn nói: "Ngoan ngoãn một chút đi. Đừng hỏi Du nữa, để Du nghỉ ngơi một lát. Mệt chết đi được."

Sau đó Sana không mở miệng nữa, cũng chẳng động đậy, chỉ ngoan ngoãn để Tzuyu ôm. Nhìn cô ấy mệt mỏi không chịu được, mi tâm nhăn lại thì tất cả bất mãn cùng oán trách trong lòng cô dần dần tan biến hết, chỉ lưu lại sự đau lòng sâu sắc.

Sana không thể hiểu được cách làm của Tzuyu. Đối với việc cô ấy không có theo ý cô chỉ toàn hành động một cách bá đạo thì cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng không thể nào nói không với cô ấy được. Không biết tại sao, cô cảm thấy người cường thế này rất cô đơn. Tzuyu đã nhiều lần ở trước mặt cô toát ra vẻ cô đơn cùng yếu đuối làm cô không đành lòng cự tuyệt quyết định của cô ấy. Cô sợ sẽ làm tổn thương Tzuyu. Tzuyu chỉ nghỉ ngơi không tới nửa tiếng, thư ký của cô đã gọi điện thoại hỏi rằng hội nghị lúc ba rưỡi có hủy bỏ hay không.

Sana nghe được cô trả lời là không cần.

"Du không ngủ sao?" Sana nhìn Tzuyu nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt to trong trẻo tràn ngập sự đau lòng.

Tzuyu chống trán mình lên trán Sana, trong mắt nồng đậm ý cười, cô không có gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ nhìn cô ấy như vậy cho đến ý má cô ấy hiện lên màu hồng nhạt mới nhẹ cười cười, vỗ vỗ mông cô ấy, chỉ chỉ vào giá sách trong phòng: "Em ngoan ngoãn đọc sách chờ đến khi Du quay lại nhé."

Sana đứng lên gật đầu, thấy Tzuyu vỗ vỗ vai hai cái thì đưa tay đặt ở vai cô ấy khẽ xoa, nhẹ véo. Tzuyu hơi sửng sốt một chút, sau đó nhắm mắt cúi đầu mím môi không nói gì, khóe miệng giương lên độ cong nho nhỏ, bên tai nhàn nhạt ửng đỏ. Cảm nhận bàn tay nhỏ bé mà mềm mại của Sana lúc mạnh lúc yếu xoa bóp gáy mình, một trận cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân cô, dẫn tới cơ thể cô dần dần căng thẳng.

Vài phút sau, Tzuyu mở mắt kéo hai tay Sana xuống, quay đầu mỉm cười nhìn chăm chăm vào hai má đỏ ửng của cô ấy, cầm bàn tay cô ấy lên miệng hôn một chút, đứng dậy ôm cô ấy rồi nói: "Du đi họp đây."

Sana gật đầu, khẽ cắn môi không dám nhìn thẳng vào mắt Tzuyu, sợ rằng mình sẽ chết chìm khi ánh mắt cô ấy tràn đầy nhu tình. Cho đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, cô mới ngẩng đầu nhìn. Trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

Sana tới bên tủ sách lật xem, tầm mắt chú ý ở tầng dưới chồng chất mấy quyển sách kịch bản hấp dẫn, ánh mắt cô sáng ngời rồi chọn lấy mấy quyển ngồi xuống ghế sa lon chăm chú đọc.

Thời học đại học cô có hai mơ ước, một là gả cho Dahyun, hai là một ngày nào đó có thể tự mình biên kịch được một bộ phim. Cô hết sức chăm chú đọc kịch bản, ánh mắt vui vẻ sáng ngời, trên mặt hưng phần cùng vui sướng.

Cho đến tận khi nhận thấy cổ ê ẩm, ngẩng đầu lên mới phát hiện mặt trời không biết từ lúc nào đã ở chân trời phía tây rồi. Cô cười yếu ớt đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, chân trời ánh nắng chiều tô đậm một vòng trời chiều, từ kẽ hở của những đám mây phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đẹp tới mức làm hồn say thần mê kẻ khác. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro