Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, trong phòng làm việc của Tổng biên.

"Tạp chí của chúng ta kì này có chuyên mục phỏng vấn hai nhân vật khá nổi tiếng, là Kim Dahyun – Tổng tài của tập đoàn Kim Thị và Chou Tzuyu – Tổng tài của tập đoàn Chu Thị. Tổ các cô có bốn người chia làm hai tổ nhỏ, mỗi tổ chịu trách nhiệm phỏng vấn một người. Sana, cô muốn phỏng vấn ai?" Tổng biên Park nhẹ nhàng cười nhìn Sana, thân thiết hỏi cô.

Sana hơi hoảng hốt nhìn hai cái tên trong chốc lát mới nhẹ nhàng mở miệng: "Chou Tzuyu."

Tổng biên Park cười cười với vẻ hài lòng: "Tốt. Momo, cô cùng với Sana chịu trách nhiệm phỏng vấn Chou Tzuyu, Yuju cùng Yerin phỏng vấn Kim Dahyun, một tuần sau nộp bản sơ thảo cho tôi. Đây là một nhiệm vụ vô cùng có tính khiêu chiến, nhất là Sana cùng Momo. Theo như tôi được biết thì Chou Tzuyu từ trước tới nay chưa bao giờ lộ mặt trên một quyển tạp chí nào. Mọi người cùng cố gắng nhé. Tan họp!"

Trở lại chỗ ngồi, Sana hai tay nâng cằm bắt đầu ngẩn người. Buổi sáng hôm đó khi cô từ trên giường của Tzuyu thức dậy, cô đã thề cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cái người khí định thần nhàn đứng ở bên giường hỏi size áo lót của cô là bao nhiêu.

Lúc đó, khi cô ôm chăn từ từ ngồi dậy, Tzuyu từ trên cao nhìn xuống cô dưới giường, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ý cười.

Cô ta nói rằng: "Tôi gọi điện bảo người mua một bộ quần áo mới cho em. Áo lót của em size bao nhiêu?

Sana lúc đó đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, hai mắt cô trợn tròn, mặt đỏ bừng bừng cùng vẻ căm tức nhìn Tzuyu chằm chằm. Nếu lúc đó trong tay cô mà có vật sắc nhọn nào đó, cô thề sẽ nhảy tới dùng hết sức băm vằm khuôn mặt đang cười đến mức muốn ăn đòn kia.

Tzuyu không đợi đến câu trả lời của cô, ngó về phía cổ cô rồi trượt mắt xuống bên dưới có vẻ đánh giá trong chốc lát, sau đó đem điện thoại đặt ở bên tai nhẹ nhàng mở miệng: "Size 32B"

Ngay sau đó Sana trực tiếp đem gối hướng Tzuyu mà ném tới. Tzuyu hai tay nhanh nhẹn bắt được chiếc gối, tùy ý ném trở lại giường, sau đó xoay người rời đi, miệng khẽ cười.

Sana khi đó bị Tzuyu chọc đến tức chết, kêu to: "Đồ biến thái! Đồ lưu manh! Tôi mong cả đời này không bao giờ phải nhìn thấy cô nữa."

Tzuyu đã đi tới cửa bỗng dừng lại, thân thể xoay lại phía cô, mắt nheo nheo, nở nụ cười đắc ý nói với cô rằng: "Tôi lại có một dự cảm rằng, không bao lâu nữa trong tương lai em sẽ chủ động tới tìm tôi!"

Mà bây giờ, Sana sầu mi khổ kiếm nhìn bản thảo phỏng vấn trong tay, nghĩ đến con người với nụ cười vô sỉ và đắc ý kia, lòng phiền não đến nỗi muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

"Hạ, nếu cậu cảm thấy không tiện, cuộc phỏng vấn này cứ để một mình tớ đi cho." Momo là bạn đồng học đại học vs Sana, tự nhiên đã biết cô cùng với Tzuyu có quan hệ.

Sana cắn cắn môi suy nghĩ một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn Momo nói: "Nếu không trước tiên cậu hãy gọi điện hẹn lịch phỏng vấn với cô ta đi đã."

Momo gật đầu, cầm lấy điện thoại dựa theo số điện thoại mà Choi Tổng biên đã cung cấp gọi đi, một lát sau liền cúp máy, mặt có chút thất bại nói: "Chỉ gặp được thư ký của cô ta thôi. Cậu có số điện thoại riêng của cô ta không?"

Sana tiếp tục cắn cắn môi, miễn cưỡng gật đầu, mở điện thoại ra tìm số điện thoại mà con người vô sỉ kia đã cho cô sáng hôm đó. Momo dựa theo số điện thoại mà cô đưa gọi tới, điện thoại mới kêu một tiếng đã được bắt máy, và giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong điện thoại.

"Alo! Sana."

Momo sửng sốt một chút, cô còn chưa nói gì, đối phương làm sao lại trực tiếp gọi Sana. Nuốt nuốt một ngụm nước bọt rồi cô mới lên tiếng: "Chou tổng, cô khỏe chứ? Tôi là biên tập của tạp chí, Hirai Momo, chúng tôi muốn viết một bài về cô trên tạp chí của mình. Cô xem được lúc nào rảnh, có thời gian sắp xếp cho chúng tôi một cuộc hẹn để phỏng vấn cô được không?"

Đầu dây bên kia trầm mặc hai giây rồi nói: "Bảo Sana trực tiếp liên lạc với tôi." Tzuyu nói xong, lập tức cúp máy.

Momo sau khi nghe được câu nói trong điện thoại, bất đắc dĩ hướng Sana đưa điện thoại và nói: "Cô ta nói rằng cậu trực tiếp liên lạc với cô ta."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sana nhăn nhăn, tay vò vò một tờ giấy trên bàn, nội tâm đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng sau mười phút đồng hồ giãy dụa trong tư tưởng, cô quyết định cầm điện thoại của mình lên, nhấn vào số điện thoại của Tzuyu và ấn nút gọi đi. Lần này điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận máy.

"Minatozaki Sana." Giọng nói Tzuyu vang lên lạnh lùng, không lằng nhằng vòng vo, gọi thẳng tên cô.

"Ừm. Chuyện kia..."

"Ai cho phép em cho người khác biết số điện thoại của tôi?" Giọng nói của Tzuyu vẫn lạnh lùng vang lên, không nghe ra được cảm xúc gì.

Sana bị giọng nói lạnh như băng kia đâm vào tai, cả người run lên, quỷ khiến thần xui nói câu: "Thật xin lỗi."

Tzuyu cũng không nghĩ tới cô lại biết điều nói xin lỗi, sửng sốt trong chốc lát, mới mở miệng nói, lúc này giọng nói đã hòa hoãn đi rất nhiều: "Gọi cho tôi có chuyện gì không?"

"Chính là muốn hẹn cô phỏng vấn."

"Được. Vậy khi nào thì em có thời gian rỗi?"

"Hả?" Sana ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên một chút mới hơi lắp bắp trả lời Tzuyu: "Tôi... Tôi lúc nào cũng rảnh".

"Vậy thì khoảng chiều nay đi. Hai giờ chiều em tới gặp tôi. Tôi chờ em."

Sana ngạc nhiên đến há hốc miệng, mãi mới nói được một từ: "Được."

Momo xoay ghế xoay đến bên cô, hạ thấp giọng hỏi: "Hai người các cậu lại bắt đầu liên hệ rồi sao?"

Sana nhìn cô, vẫn còn vẻ mặt ù ù cạc cạc, gật gật đầu: "Xem như là thế đi. Nhưng mà tớ với cô ta vẫn cảm giác không được quen lắm."

Momo cười xấu xa đẩy đẩy cô: "Ừ. Không quen đến mức đặc biệt vì cậu cho số điện thoại."

Nhất định là như vậy. Lúc đó nhận được điện thoại của cô, cô ta đã khẳng định là Sana. Qua đó chỉ có thể nói rằng, cái số điện thoại kia cô ta chỉ nói cho một mình Sana biết. Sana mặt đỏ bừng bừng. Cô nghĩ lại buổi sáng hôm đó Tzuyu vừa đánh giá cô vừa thay bộ quần áo mới, vẻ mặt cô ta lúc đưa cho cô số điện thoại của mình ghi rõ rằng: "Nhìn đi. Tôi nhìn vô cùng chính xác mà. 32B, rất phù hợp."

Sana có chút quẫn bách, trợn mắt nhìn Momo một cái: "Tớ với cô ta làm gì có quan hệ gì. Thái độ của người nhiều tiền của cô ta thực sự rất khó chịu."

"Hạ. Cô ta có phải là thích cậu không?"

"Không thể nào! Hồi trước mình từng làm cho cô ta mất thể diện như vậy, cô ta phải là hận mình đến chết mới đúng."

"Tại sao là không thể? Nói không chừng thời điểm bức hôn với cậu, cô ta đã thích cậu rồi, nhiều năm như vậy cô ta vẫn tình hữu độc chung (vẫn chưa yêu ai, vẫn một mình đơn thân độc mã). Mà lúc này cậu cũng đã rời khỏi Dahyun rồi, cũng nên suy nghĩ về Chou Tzuyu đó một chút đi."

Sana thu thập giấy tờ văn kiện, khổ sở cười cười: "Tớ không còn có thể yêu một ai khác nữa, sẽ càng không yêu vị hôn phu đã bị mình vứt bỏ."

Momo há hốc miệng rồi không nói gì nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro