Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng café ưu nhã được trang trí bằng phong cách chủ đạo hai màu trắng đen, giản lược mà không đơn điệu, lại rất tao nhã. Địa điểm mà Tzuyu chọn cách công ty cô không xa lắm, từ công ty cô đi bộ mất mười phút là tới nơi.

"Em uống chút gì không?" Tzuyu đem menu đẩy qua phía cô, thanh âm rất ôn nhu.

Sana vội vàng lấy tay ngăn lại, nói: "Tôi mời khách. Cô gọi đồ uống đi."

Tzuyu cười, chuyển hướng người bán hàng: "Cho ly café đen."

Sana nghe Tzuyu nói xong mới nhận lấy menu, nhìn một chút, ngửa đầu gọi: "Cho một cốc trà sữa Ri-ga nóng."

Tzuyu thân thể nhích lại gần phía trước nói với cô: "Tôi nghĩ em nên uống nước khoáng."

Sana vếnh vếnh miệng lên nói: "Một chai nước khoáng ở đây bán những mười won, quá là đắt."

Tzuyu sửng sốt một chút xong lại thấy buồn cười. Sana cho một ít đường vào cốc trà sữa Ri-ga sau đó vô thức khuấy khuấy cốc, giương mắt nhìn phía đối diện. Tzuyu nhấp ngụm café nhìn về phía ngoài cửa sổ, tựa hồ như cũng không quan tâm vì sao cô lại muốn mời mình uống trà chiều.

"Chou tổng, bình thường cô có hoạt động gì làm lúc nhàn rỗi không?" Sana nhớ trong bút ký của Momo có viết như vậy, tìm được hứng thú yêu thích giống nhau sau đó từng bước xâm nhập.

Tzuyu chuyển một chút đồ trang sức hướng phía cô, rất chân thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Tác xạ, săn thú."

Sana đồ mồ hôi lạnh. Người này cũng quá máu lạnh đi.

"Haha. Cũng là rất kích thích vận động"

Tzuyu gật đầu, trong mắt thoáng hiện tinh quang. "Tôi thích những động vật nhu nhược, tay trói gà không chặt bị tôi truy đuổi, rất khoái cảm, rất kích thích.".

Sana trong lòng thầm mắng Tzuyu một câu cầm thú, uống thêm một ngụm trà sữa, cảm thấy mùi vị cũng thay đổi, cảm thấy trong đồ uống như có mùi máu tươi từ cổ sộc lên mũi, một lần nữa mới mở miệng: "Xem ra Chou tổng là một người có tính chinh phục rất mạnh a."

Tzuyu cười, gật đầu: "Con mồi đó chỉ cần bị tôi nhắm trúng, căn bản là không còn đường sống."

Sana đối với khí phách cùng cuồng vọng trong lời nói của Tzuyu vô cùng bất mãn, nhíu mày nói: "Cũng chưa có trường hợp đặc biệt nào sao?"

Tzuyu nhìn cô, ánh mắt u ám mà sắc bén, trên mặt có vẻ mờ mịt không rõ, sao một lúc lâu dời mở tròng mắt, thở dài một hơi: "Có một. Cô ấy trước mắt là người duy nhất đối với tôi không khuất phục."

Sana nhìn vẻ mặt Tzuyu trong nháy mắt trở nên tối tăm vô cùng, nuốt một ngụm nước bọt, không dám tùy tiện mở miệng nữa, chẳng qua là cảm thấy nên biết điều im lặng uống trà sữa.

Mười mấy phút đồng hồ sau, Tzuyu nhìn đồng hồ rồi nói với cô: "Tôi phải trở về rồi."

Sana gật đầu với cảm giác vô cùng thất bại, gọi người bán hàng đến tính tiền, nhưng lại được biết rằng Tzuyu có cổ phần ở phòng café này nên được miễn phí.

Sana quýnh lên một chút, có chút lúng túng cầm lấy túi xách đứng lên: "Thật không tốt. Lần sau tôi sẽ mời cô uống trà sau."

Tzuyu khẽ cười cười, thần sắc có chút mệt mỏi, đi ra khỏi phòng café, quay đầu lại nhìn cô, do dự một chút cúi đầu mở miệng: "Tôi không có bạn gái."

Sana thật sự sửng sốt, sau đó quay đầu đối với Tzuyu cười cười: "Vậy chuyện của cô với cô nữ sinh viên đại học kia chỉ là lời đồn đại thôi sao? Nhưng trên mạng lại có ảnh mỗi tuần cô đưa đón cô ấy nha."

Tzuyu nhìn nàng nụ cười tinh khiết chỉ trong chốc lát, loan loan khóe miệng: "Những thứ đó sắp trở thành quá khứ rồi."

Sana vẻ mặt không giải thích được nhìn Tzuyu. Tzuyu không nói gì thêm, giúp cô gọi taxi, chờ xe đi khỏi xong mới hướng kí túc xá đi tới. Trên đường lấy di động ra gọi một cú điện thoại. Điện thoại được nhận đồng thời truyền đến một giọng nữ mềm nhẹ.

"Du! Sao giờ này Du lại gọi điện cho em vậy?"

Tzuyu thùy mị chớp chớp mí mắt: "Buổi tối có phải học khóa nào không?"

"Có. Nhưng em có thể nghỉ."

Tzuyu cười cười: "Một lát nữa Du tới trường đón em đi ăn cơm tối."

"Có thật không? Vậy được."

Tzuyu ánh mắt ảm đạm một chút, đáp một tiếng rồi ngắt máy, lại gọi một cú điện thoại khác.

"Alo. Chou tổng."

"Luật sư Kang, giúp tôi chuyển danh nghĩa chủ sở hữu của biệt thự Rose sang tên Chaeyoung." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro