Chap 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tzuyu lái xe về nhà, tắm rửa qua đã tới nửa đêm. Cả ngày nay cô không hề liên lạc với Sana, không biết tại sao khi nghĩ đến Chu Thị đang gặp nguy, cô lại không có dũng khí nghe giọng cô ấy. Cô sợ rằng khi mình nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Sana thì nhất thời không thể nhịn được sẽ nói hết mọi chuyện ra cho cô ấy biết, nói rõ cho cô ấy tình cảnh khốn khổ hiện giờ của mình. Cho đến sau khi cùng Lee Sooman gặp mặt, thần kinh của Tzuyu mới khẽ buông lỏng một chút. Bàn tay cô nắm chặt lấy điện thoại ngây ngốc chốc lát sau đó cô nhắn tin cho Sana.

"Em đã ngủ chưa?"

Cơ hồ trong nháy mắt tiếng chuông điện thoại của Tzuyu vang lên. Tzuyu khẽ thở dài một hơi, đè nén lại tâm tình rồi nhấn nút nghe.

"Alo? Tại sao trễ như vậy Du mới về nhà? Hôm nay Du bận nhiều việc lắm sao?"

Nghe giọng nói quan tâm, lo lắng hỏi han của Sana, Tzuyu nằm thẳng người ở trên giường, dịu dàng nói: "Buổi tối Du có bữa tiệc. Không phải Du đã nói em không cần chờ điện thoại của Du rồi hay sao? Tại sao lại không nghe lời thế hả?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khanh khách nói: "Không nhận được điện thoại của Du thì em không ngủ được."

Tzuyu cũng cười, vẻ mặt từ từ buông lỏng, ngữ điệu cũng hơi khàn: "Bây giờ có thể ngủ chưa?"

Sana ngoan ngoãn gật đầu, lại nghĩ tới Tzuyu không nhìn thấy vội nói: "Vâng. Du mệt lắm phải không? Thanh âm còn khàn khàn mệt mỏi nữa."

Tzuyu cười cười nói: "Du không mệt. Bác Minatozaki khôi phục có tốt hơn không?"

"Vâng, ba em rất tốt. Chiều hôm nay ba còn ra ngoài đi câu cá, thế là bị mẹ em mắng cho một trận, lúc ăn cơm tối vẫn còn đang giận kia."

Tzuyu cười khẽ hai tiếng, vuốt vuốt mi tâm níu: "Thật ra đi ra ngoài một chút thì cũng tốt hơn. Em theo bên phụng bồi bác Minatozaki là được mà."

Sana nghe giọng nói mệt mỏi mà vô lực của Tzuyu thì rất đau lòng: "Du cũng nghỉ sớm một chút đi. Sáng sớm ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều, đừng để mệt mỏi quá."

Tzuyu quay đầu đi thở phải một hơi, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Được rồi. Em cũng ngủ sớm đi. Hôn Du một cái đã nào."

Sana đỏ mặt, hướng phía loa hôn chụt một cái. Tzuyu cười khẽ một trận, rồi khàn khàn nói: "Hạ, Du rất nhớ em."

Lòng Sana rất đau, cô dịu dàng đáp: "Em cũng rất nhớ Du. Hai ngày nữa em sẽ trở về."

Tzuyu nhắm mắt trầm mặc một hồi mới nói: "Không cần. Em ở bên ba em một vài ngày nữa đi. Hai ngày nữa Du sẽ tới thăm em."

Cúp điện thoại, Tzuyu trợn mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người. Cô nhớ tới sủng vật nhỏ nhắn của mình, mỗi khi trời tối lúc mất ngủ cô đặc biết nhớ tới Sana luôn ở bên chăm sóc cô. Nhưng mà hiện giờ cô đang phải đối mặt với một trận đánh ác liệt, hơn nữa còn không biết rõ thực lực của đối phương ra sau, vì vậy cô không thể nào để cô ấy ở bên mình được. Cô hi vọng trong lòng Sana, cô chính là một người mạnh mẽ mà tốt đẹp như thế. Tzuyu trở lại thành phố G đến ngày thứ năm thì mới liên lạc được Mina. Lúc ấy là gần nửa đêm, sau khi gặp khách hàng xong cô đang lái xe chạy trên đường trở về nhà, gọi điện cho Mina thì nháy mắt điện thoại được bắt máy. Tzuyu sững sờ rồi mới lên tiếng.

"Myoui Mina, cậu vừa mới đi lêu lổng ở đâu thế hả?"

"Du, trong tay cậu bây giờ còn bao nhiêu tiền?" Giọng nói Mina khàn khàn và lộ ra mệt mỏi tột độ.

Tzuyu nhíu mày, dồn sức đánh tay lái và dừng xe lại bên đường, trầm ổn mở miệng: "Cậu bây giờ đang ở đâu?"

Mina dừng lại hai giây rồi nói ra tên quán rượu.

Nửa tiếng sau, Tzuyu tiến vào một quán rượu, đẩy cửa thì thấy trên một ghế salon, Mina bộ dạng tiều tụy không chịu nổi, đầu cô tràn ngập lửa nóng. Cô cố đè nén tức giận đi vào, ngồi xuống bên cạnh Mina, giằng lấy chai rượu trong tay bạn sau đó lấy cái mắt kính trên bàn trà đeo vào cho Mina rồi trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế hả?"

Mina cố gắng ngồi dậy nhưng hiển nhiên cô đã uống không ít, thân thể vô lực tựa vào ghế salon, cổ áo mở rộng ra, quần áo vô cùng nhăm nhúm, cả người chán chường đến rối tinh rối mù. Mina cúi đầu, cô buông thõng mí mắt, trong mắt là thê lương cùng đau đớn vô tận. Cô nói: "Du, tớ đang nợ tiền."

Tzuyu ngơ ngác xong mới mấp máy môi hỏi: "Thiếu bao nhiêu?"

Mina khoa chân múa tay, biểu thị số hai mươi.

Tzuyu nói: "20 triệu won?"

Mina lắc đầu.

Tzuyu chau mày một chút nói: "2 tỷ?"

Mina ngửa đầu nhìn trần nhà, không tiếng động cười cười, sau đó quay đầu thê thảm nhìn Tzuyu nói: "Là 20 tỷ, 20 tỷ đó."

Tzuyu mạnh mẽ run lên, kinh ngạc nhìn bạn, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia bối rối. Một lúc sau cô rót một ly rượu, uống hai ngụm mới nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu đánh bạc?"

Mina lắc đầu, tựa vào ghế salon, ánh mắt vô hồn nhìn phía trước, vớ tay lấy ly rượu uống xuống mấy ngụm rồi khó khăn mở miệng: "Cậu còn nhớ rõ một người phụ nữ đem tớ ăn xong tự nhiên biến mất lần trước tớ đã nói với cậu không?"

Tzuyu tay nắm thật chặt ly rượu, sau đó đặt ly xuống, giúp Mina rót một ly rồi đưa cho cô ấy, rồi lại một lần nữa cầm ly rượu lên uống. Cô cũng không nói lời nào, chẳng qua là khẽ gật đầu một cái.

Mina uống một ngụm rượu, liếm liếm môi rồi tiếp tục mở miệng: "Hơn mười ngày trước, cũng chính là ngày tớ đưa cậu đi xem ba Sana đó, cô ấy liên lạc với tớ. Cô ấy hỏi rằng tớ có tài khoản bên ngân hàng Thụy Sĩ không và mượn tớ 300 triệu won, bảo rằng muốn giúp tớ kiếm tiền. Tớ dĩ nhiên không có nghĩ tới cô ấy giúp tớ kiếm tiền cái gì cả, chẳng qua chỉ nghĩ là cô ấy gặp khó khăn nên cần tiền thôi, tớ liền bảo cho người ta tài khoản và mật mã ngân hàng. Ngày thứ hai cô ấy gửi tin nhắn cho tớ bảo là tháng này sẽ về nước, nói rằng tớ không cần liên lạc với cô ấy nữa rồi tắt điện thoại. Tớ trở lại thành phố G tìm người kiểm tra số điện thoại này, lại phát hiện ra là vô ích. Lần cuối cùng cô ấy sử dụng là ở Thụy Sĩ. Ba ngày sau, tớ nhận được một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, nói là tớ sai người mua cổ phiếu thiếu tiền, tổng cộng thiếu ngân hàng tới 20 tỷ. Lúc đó tớ như là trong mộng, tớ nói là tớ không có mua cổ phiếu gì cả, sau đó bọn họ nói ra tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của tớ, nói rằng tất cả số cổ phiếu đó chỉ được thanh toán bằng tài khoản này. Bọn họ nói rằng họ là nhân viên ngân hàng Thụy Sĩ đó, còn nói thêm rằng cho tớ hai tuần lễ để hoàn thành đủ số tiền trả cho bọn họ, nếu không sẽ sử dụng luật pháp bắt giữ tớ vào tù. Sau khi bọn họ cúp điện thoại, tớ sai người tra ra mã số, chứng thật đích xác là người của ngân hàng Thụy Sĩ, tớ gọi điện cho người quen bên ngân hàng Thụy Sĩ hỏi thăm sự việc thì được biết đúng là có chuyện như vậy. Hơn nữa anh ta còn thúc giục tớ nhanh chóng phải trả cho đủ số tiền này."

Sau khi nói xong, Mina nhắm chặt hai mắt lại, một lát sau hai tay che mắt, bả vai cô mãnh liệt phập phồng run rẩy.

Chuông điện thoại vang lên, thân thể Tzuyu khẽ run lên một cái. Cô lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi đến nhấp nháy trên màn hình thì mím môi suy nghĩ một lát rồi ngắt điện thoại, tắt máy. Hiện tại trong lòng cô rất loạn, không có chút tinh lực nào để bận tâm cho sủng vật nhỏ nhắn của cô được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro