Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bỗng nhiên hai chân cách mặt đất, Lâm Bảo hoảng sợ. Người cậu nhỏ nhỏ, lúc này bị Ôn Hình Viễn ôm lấy, trực tiếp an vị trên cánh tay hắn.

Ôn Hình Viễn nhanh chóng buộc chặt cánh tay, dùng lực ôm lấy thân thể nhỏ bé trong lòng, nhìn vào đôi mắt to tròn loé lên kinh hoảng của Lâm Bảo, có chút không khống chế được. Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Lâm Bảo. Lập tức cảm giác được mi mắt cậu run rẩy.

“Ai cho hôn con?” Lâm Bảo lấy tay đẩy vai hắn, mất hứng nhíu mày, dùng thanh âm khàn khàn chất vấn.

Ôn Hình Viễn nhất thời câm nín, bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười. Đem người ôm đến bên giường, ngồi xuống, đặt Lâm Bảo ngồi trên đùi mình, đôi chân thon dài hữu lực gắt gao kẹp lấy đôi chân nhỏ bé của cậu.

Lâm Bảo biết hắn muốn tham quan phòng là lấy cớ, đây là muốn tìm chỗ không người nhận lỗi với mình, nhưng là tiểu Kinh Ba đáng thương đã chết, giải thích có ích lợi gì, cho nên quyết định không thèm để ý đến hắn. Thân thể bị hắn ôm chặt chẽ, hai tay dùng lực đẩy đẩy bờ vai hắn, đẩy không ra, vì thế ỉu xìu trừng mắt, mặt xoay qua chỗ khác.

“Sao vậy? Còn giận ta?” Ôn Hình Viễn xoay mặt cậu lại về phía mình nhẹ giọng hỏi. Lâm Bảo buông mắt không để ý tới hắn, lông mi thật dài chớp vài cái, giống như hai cái quạt nhỏ.

“Kỳ thật chuyện này căn bản không thể trách ta.” Ôn Hình Viễn không biết mình lấy kiên nhẫn ở đâu, kề miệng sát bên tai cậu, từng chút giải thích công việc phức tạp của công ty, tuy rằng công ty là của nhà hắn, thế nhưng rất nhiều chuyện hắn không có khả năng tự mình xử lí.

Lâm Bảo không thoải mái đá đá chân, bị hắn giữ quá chặt chẽ, động cũng không động được. Cậu căn bản không thích nghe chuyện này. Cậu muốn nghe trọng điểm.

“Chuyện này ba ba con cũng có sai. Hắn không phải không có tiền mà là không muốn đưa ra.” Nói cái gì mà tiền hàng chưa tới tay, chỉ là lấy cớ. Hắn ta có hơn cả trăm công nhân, nếu không có tiền cũng không khả năng thiếu thốn đến tình trạng này. Quang Minh là công ty nhà nước, lúc trước cải cách xong liền quyết định một đám công nhân về hưu, mấy chục năm sau, tiền bảo hiểm hàng năm cho người về hưu đều là một con số không nhỏ. Lâm Thế Kiệt tự nhiên có thể cắt giảm sẽ cắt giảm, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu mỗi lần đều dễ nói chuyện như vậy, muốn bao nhiêu cấp bấy nhiêu, thì đã phá sản từ lâu.

“Mới không phải như vậy, không cho chú nói xấu cha tôi.” Lâm Bảo cau mày trừng hắn, hoá ra hắn không phải muốn giải thích, tiểu Kinh Ba của cậu chết thảm như vậy, cậu khàn giọng hỏi: “Chú không phải đến giải thích?” Lâm Bảo nhớ tới chuyện thương tâm, hốc mắt lập tức đỏ.

“Hư — hảo bảo bối, đừng khóc !” Ôn Hình Viễn lập tức ngừng nói, ấn gáy Lâm Bảo, hôn lên đôi mắt to của cậu, nếm được hương vị mằn mặn ấm áp.

“Ai cho chú hôn tôi?” Lâm Bảo đưa tay đẩy đầu hắn ra xa. Cậu cảm nhận được sự yêu thương nồng đậm đến từ Ôn Hình Viễn, hình như rất khác so với sự yêu thương của cha mẹ, cho nên càng nói càng kiêu căng, “Chú đúng là không phân rõ phải trái. Nhân viên công ty của chú cũng thế. Căn bản là chú không biết tiểu Kinh Ba chết thảm bao nhiêu.”

Nước mắt vật nhỏ đến thì đến. Ôn Hình Viễn nhanh chóng ôm mặt cậu, dùng ngón cái lau đi nước mắt, ngữ khí sủng nịch: “Được rồi, đều là ta không tốt. Ta không quản tốt công ty, không liên quan đến ba con, đừng khóc được không……”

Lâm Bảo mất hứng đem mặt chôn trong cánh tay hắn, đem nước mắt nước mũi bôi lên tây trang, tay áo nhất thời rối tinh rối mù.

Ai, Ôn Hình Viễn hắn cũng có hôm nay.

Trước khi gặp Lâm Bảo, Ôn Hình Viễn chưa từng tự hỏi qua vấn đề tính hướng của mình, không thể nghi ngờ là không cần lãng phí thời gian vào cái vấn đề ngu xuẩn đó. Thành thục ổn trọng, diện mạo bất phàm, có bối cảnh khổng lồ, vô số nữ nhân muốn đến bên cạnh hắn. Hắn có thể tùy ý chọn lựa bạn gái.

Nhưng sau khi gặp Lâm Bảo, Ôn Hình Viễn lại mất rất nhiều thời gian tự hỏi tính hướng bản thân. Đến cuối cùng hắn không thể không thừa nhận, ở phương diện này mình hoàn toàn khác biệt so với người khác.

Hắn không thể khống chế mà muốn được tiếp cận nam hài chỉ mới mười hai ở trong lòng. Hắn nghĩ mình hình như có khuynh hướng biến thái mất rồi.

Bởi vì đang trong Tết, cho nên thú nuôi được kí gửi trong cửa hàng tương đối nhiều. Mỗi khi có khách tới gần liền kêu to, phi thường náo nhiệt.

Lâm Bảo chọn đến chọn đi, chọn muốn hoa mắt.

Lúc cậu muốn chọn chú cún con nhìn rất dễ thương kia, Ôn Hình Viễn cúi người sờ đầu cậu nói loại cún này rất dễ chết yểu, “Đến lúc đó con lại thương tâm.”

Đến khi cậu chọn chú cún có bộ lông giống như sư tử, Ôn Hình Viễn, “Hiện tại thì khả ái, nhưng lớn lên rất dọa người.”

Cậu muốn lấy chú cún Tây Thi xinh đẹp, Ôn Hình Viễn, “Mùa thu là lúc nó rụng lông nhiều đến mức đâu đâu cũng là lông.”

Lâm Bảo mất hứng ngửa đầu nhìn hắn. Ôn Hình Viễn đẩy vai cậu đến trước một lồng sắt nhỏ, là một chú cún nhỏ nhìn như gấu Teddy.

“Chú với ngươi cấp dưới quan hệ rất tốt sao?” Lâm Bảo ngồi ở ghế phó lái, ôm hôn Teddy hỏi.

“Ừ.” Ôn Hình Viễn nhìn thấy qua, vươn tay ra, lướt qua môi Lâm Bảo.

“Chú làm gì thế?” Thanh âm Lâm Bảo ám ách thoát ra từ tay hắn, hơi thở ấm áp phả lên tay Ôn Hình Viễn.

“Không biết làm thế rất mất vệ sinh sao? Định đặt tên cho nó là gì?”

“Không cần đặt, gọi là con của tiểu Kinh Ba. Dùng để tưởng niệm nó.” Lâm Bảo đập tay hắn, “Lúc nào chú trở lại Trùng Khánh, chú đi rồi nhân viên lại nháo loạn thì sao?”

“Sẽ không. Yên tâm đi.” Hắn đã nói với Phó Quyền Trí, hắn chính là hậu thuẫn của Quang Minh, nếu muốn làm khó Quang Minh liền trực tiếp từ chức đi. Phó Quyền Trí lúc ấy trong điện thoại khúm núm vâng dạ. Về phần Chung Lăng, thời gian cấp bách, hắn về sau lại chậm rãi thu thập.

“Đói bụng không?”

“Có.”

“Muốn ăn cái gì?”

“Kem anh đào lần trước nha.”

“Gọi điện thoại về nhà nói cùng cha nuôi ăn cơm, không quay về.”

“Vâng.” Lâm Bảo lấy chiếc di động mới từ trong túi áo, gọi điện thoại cho mẹ, nói cha nuôi dẫn cậu đi ăn.

Này chính là chỗ tốt của cha nuôi. Có thể mọi lúc mọi nơi muốn gì được nấy.

Cơm nước xong Ôn Hình Viễn cùng Lâm Bảo đi xem phim "Cao thủ tuần long". Lúc trở về nhà Lâm Bảo đã hơn tám giờ tối.

Lâm Bảo tựa vào ghế khoác âu phục của Ôn Hình Viễn mơ mơ màng màng ngủ, nếu không phải có dây an toàn đã sớm đổ người qua một bên.

Xe dừng dưới tàng cây.

Ôn Hình Viễn không nói một tiếng xoay người qua, nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của cậu, cười khẽ. Chậm rãi hôn lên đôi môi mềm mềm của Lâm Bảo, nhất thời một tâm dương khó nhịn, hắn đã rất lâu không có cảm nhận cảm giác nhộn nhạo đến thế. Rất muốn đem thân thể nhỏ bé này gắt gao ôm vào trong ngực, không kiêng nể gì chà đạp một phen. Nhịn không được dùng lực cắn một ngụm trên hai phiến môi ngọt ngào như quả dâu đông lạnh kia.

“Ưm……” Lâm Bảo nhíu mi, chậm rãi mở mắt, đèn xe không bật, trong ánh sáng mờ nhạt của đèn đường nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, thân hình cao lớn hoàn toàn đem mình bao phủ. Đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn mình. Cái đầu nhỏ phản ứng chậm nửa nhịp dùng âm mũi oán giận: “Đến rồi? Sao chú không kêu con dậy?”

“Con vẫn dùng di động chứ?” Ôn Hình Viễn đánh trống lảng. Lâm Bảo ngơ ngẩn, chậm rãi gật gật đầu.

“Lần trước không phải nói muốn đưa ta quà sinh nhật sao?” Ôn Hình Viễn khàn giọng hỏi, một điểm không có muốn dời đi ý tứ.

“Hửm? Sinh nhật chú đến rồi sao?” Lâm Bảo nghiêng đầu hỏi hắn.

“Sắp rồi, nhưng đến mùa thu ta mới về đây, cho nên phải nhận quà trước.”

“Được rồi, chú muốn quà gì?”

“Muốn Bảo Bảo hôn.” Vừa rồi đã hôn phớt qua.

“Có thể.”

Lâm Bảo xoay qua, nghiêng đầu ở trên mặt Ôn Hình Viễn hôn một cái thật kêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro