Chương 1 (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tiến vào trò chơi

"Trong đó... có một cái đầu thiếu nửa, máu tươi cùng óc trắng đỏ lẫn lộn trên vai, hắn cười dán sát cửa sổ xem ta, ta, ta thật sự không nói dối."

Buột miệng thốt ra chi tiết làm gã cơ bắp dừng lại động tác, cũng bật mở tiếng nôn nóng nghị luận ầm ĩ của đám đông.

Đúng lúc này, một cánh tay lạnh lẽo lặng lẽ không một tiếng động dừng ở trên vai Ninh Túc. Cậu dừng lại một chút, nhìn chằm chằm móng tay dài, màu da tái nhợt vài giây, quay đầu phía sau xem.

Cậu nhìn vài lần người trước mặt, mặt sau người đó không chú ý, vừa chuyển đầu liền đối diện với gương mặt tươi cười.

Ngồi sau cậu là một nam sinh đầu 20, đầu hơi tròn, mặc một kiện áo sơ mi trắng đơn giản, so với nam diễn viên phiên dật đồ cổ trang tóc dài chấm eo còn muốn tiên phong đạo cốt.

Mặt sau đối mặt cậu cũng sửng sốt một chút, bên miệng nhúc nhích, Ninh Túc hoang mang chớp mắt, hắn mới nói: "Tôi cảm thấy nữ sinh kia không nói dối, nơi này không khí bất thường, nồng đậm âm khí."

Ninh Túc không lên tiếng, đôi mắt lạnh lẽo lẳng lặng nhìn hắn.

Nam sinh sờ soạng mũi: "Thực sự, tôi là đạo sĩ, chính thống. Tôi cảm thụ được âm khí đậm đặc, đặc biệt là phía trước. Tài xế kia có vấn đề."

Ninh Túc trầm mặc.

Cậu lén lút kéo bên hông áo, đem chính mình che đến kín như bưng.

"Nga."

Tiểu đạo sĩ nghi hoặc nhìn cậu, như thế nào cảm giác chữ "Nga" có mùi vị chột dạ?

Không đợi hắn nghĩ nhiều, phía trước lại "Phanh" một tiếng, hấp dẫn sự chú ý toàn xe. Gã cơ bắp sắc mặt khó coi mà nắm lấy nữ sinh tóc đuôi ngựa, dùng hết sức đem nàng ấn ở cửa sổ xe.

Gã gần sát mặt nữ sinh: "Nó dán sát cửa số đối với mày cười? Ha ha ha như thế nào dán ở cửa sổ chỉ đối với mày cười hả, tiểu muội muội?"

Chúc Song Song (tên nữ sinh) mặt bị đè ép biến hình, gã cơ bắp dán tới nàng gắt gao nhắm tịt hai mắt, ngửi trong miệng gã mùi thối do hàng năm hút thuốc uống rượu tạo nên, hàng lông mi liền run rẩy không ngừng.

Mặc dù như vậy, nàng cũng không khóc thành tiếng. Trong xe không ai vì nàng đứng ra nói một câu.

Ở cái nơi mà vừa mở mắt liền đối diện với không khí quái đảng, biểu tình hoảng hốt trước hoàn cảnh không thể lý giải, ai cũng bất an lại dễ giận. Tình huống này, ai sẽ vì nàng mà đắc tội gã cơ bắp cường hãn chứ?

Chúc Song Song cắn môi, gian nan quay đầu, đem hy vọng cuối cùng đặt ở nam sinh phía trước nàng . Lúc nãy quay đầu xem ngoài cửa sổ xe, nam sinh kia cũng liếc mắt hướng ngoài đó. Chỉ là một cái liếc mắt nhẹ, nàng không quá xác định nam sinh có nhìn đến, cũng không thể xác định nam sinh dù thấy được, có nguyện ý giúp nàng nói chuyện hay không? Rốt cuộc, cậu thoạt nhìn gầy yếu.

Ninh Túc tiếp thu tới ánh mắt chờ mong của nữ sinh tóc đuôi ngựa.

Khăn lụa thêu lo-go xa xỉ trên cổ nàng đều bị trảo loạn, làn da mặt kiều nộn ấn trên kính bị áp đến đỏ hồng, trên lỗ tai khuyên tai trân châu theo động tác của nàng đong đưa, ở ánh đèn xe tối tăm loé chút ánh sáng mỏng.

Nàng thoạt nhìn mới hai mươi, hẳn còn là sinh viên, được cha mẹ sủng từ nhỏ.

Ninh Túc nói: "Nàng chưa nói dối."

Cậu vừa nói nên lời, trong xe tầm mắt mọi người đều chuyển qua cậu, họ sửng sốt một chút.

Người này bọn họ ngay từ đầu như thế nào chưa chú ý tới?

Trên xe người dù có nhiều ít đều tồn chút bất an, ngay cả tổng tài lạnh nhạt mặc tây trang đều thấy hắn tuỳ thời cảnh giác, chỉ có cậu nam sinh mở miệng lại không giống nhau.

Cậu như ở nhà mình vậy, vô cùng tự tại, thậm chí giọng nói biểu tình như vừa mới tỉnh ngủ. Cậu mặc chiếc áo trắng rộng thùng thình, cổ áo lớn lộ rõ tảng da cũng xương quai xanh, trắng đến loá mắt.

Từ tay đến cổ, đến mặt đều cực trắng, làm người nhìn cậu đều tự hỏi, cậu từ nhỏ uống sữa bò mà lớn?

Màu môi thực nhạt, lông mi lại dài lại thẳng, tóc mềm mại rũ xuống thoạt nhìn là một nam sinh ngoan mềm. Nhưng khi cậu xốc lên mí mắt, đôi mắt đen nhánh lộ ra tới mang theo nhàn nhạt hàn ý, làm làn da màu trắng như sữa bò càng lạnh thêm vài phần.

"Chiếc xe kia đúng thật có tử thi, là một chiếc xe tang."

Lúc cậu nói chuyện, biểu tình có chút cương, gương mặt bột mềm cương lên có chút ngốc nghếch, cho người ta có một loại cảm giác vụng về lại nghiêm túc: "Chẳng qua cùng xe tang bình thường không giống nhau, trong xe có ít nhất 120 bộ tử thi. Chúng còn sẽ động."

Trong xe lại lần nữa trầm mặc.

Bên ngoài giống như nổi gió, bên đường nhánh cây bị gió lung lay thành quỷ ảnh. Dù nhánh cây có đong đưa dữ dội, bọn họ vẫn như cũ không nghe được thanh âm nào, trong xe trầm mặc, thế giới lại lâm vào chiều sâu yên tĩnh. Liền cả xe đang chạy trên đường đều không chút âm thanh, không biết năng lượng phát động là gì? Khiến xe thong thả tiến về phía trước đưa đám người quyên vào thế giới kỳ ảo.

Không biết muốn mang bọn họ đến chỗ quái quỷ nào.

"Cậu nói dối." Nam diễn viên đối Ninh Túc nói.

"Nếu cậu thấy một đống tử thi sẽ động, như thế nào còn có thể bình tĩnh, một chút bất ngờ, sợ hãi đều không tồn tại."

Ninh Túc: "Ta mặt than."

"..."

"Tốc độ xe nhanh như vậy, chỉ thoáng qua cậu làm sao liếc mắt nhìn ra bên trong có 120 cái tử thi biết động?"

Chưa cho Ninh Túc cơ hội nói chuyện, hắn cười nhạo một tiếng: "Còn là tử thi biết động, a, tôi xác thật gặp qua, ở tôi diễn phim tang thi, cậu thật cho rằng là tang thi tồn tại?"

Ninh Túc trầm mặc. Đôi mắt xinh đẹp có chút nghi hoặc, cũng có chút chột dạ, làm người khác cho rằng cậu bị bắt bẻ đến không thốt nên lời.

Hiển nhiên, đa số người trong xe đều cho là thế, nghĩ cậu bị nam diễn viên chỉ ra lỗ hổng. Nội tâm vốn cực độ sợ hãi theo bản năng làm họ chối bỏ đáp án khủng bố kia, chỉ tin vào lời nói an toàn.

Mời vừa thở dài nhẹ nhõm, Chúc Song Song thấy thế lặp tức khẩn trương lên: "Là sự thật, chúng tôi vì cái gì muốn gạt các người a? Không có lý do, là sự thật!"

Gã cơ bắp bỗng nhiên phản ứng lại, quát: "Đem bên ngoài nói thành như vậy quỷ dị, là muốn bọn này thành thật lưu tại xe đi!"

Gã vừa dứt lời, bên trong xe vang lên thanh âm điện tử không có tình cảm.

【Thỉnh đừng rời khỏi xe , nếu không tự gánh hậu quả.】

Thanh âm điện tử xuất hiện thời gian quá mức vi diệu, giống như thạch chuỳ ấn định Ninh Túc cùng Chúc Song Song nói dối chính là muốn giữ bọn họ cùng lưu lại trong xe. Vài cá nhân tầm mắt đầy địch ý xem hai người họ.

"Nói, hai mày rốt cuộc muốn làm gì !?"

"Hai người có mục đích gì !?"

Thấy hai người bị nhắm thảm, tiểu đạo sĩ bỗng nhiên đứng lên, hắn lớn tiếng nói lại lời cùng Ninh Túc nói trước đó, dời đi mâu thuẫn: "Ta cảm thấy tài xế kia có vấn đề!"

Muốn lại xách cổ Ninh Túc, gã cơ bắp động tác dừng lại, nghĩ đến vừa rồi gã muốn bắt tài xế dừng xe thì bị tiếng thét của nữ sinh đánh gãy.

Gã bước chân thay đổi phương hướng, lần nữa hướng đến tài xế mà đi, gã so với ai hiện tại càng muốn xuống xe. Chỉ là bước đi hai bước, gã chần chờ mà dừng lại bước chân. Từ đầu tới cuối, tài xế đều ở trầm mặc lái xe, không hề quay đầu lại nói chuyện.

Nếu chưa nói đến xe tang có tử thi biết động, gã còn có thể nói tài xế lo chằm chằm nhìn đường lái xe, nhưng trong đầu biết thật giả có tử thi sau, gã lại nhìn trầm mặc đưa lưng về phía bọn họ tài xế, trong lòng có điểm không dễ chịu.

Cùng gã đồng ý tưởng cũng không ít.

Không nhìn qua mặt tài xế, chỉ thấy bóng lưng cùng một đầu tóc xoăn uốn lượn, có thể phỏng đoán, đây là nữ.

Mặc kệ bọn họ tranh cãi ầm ĩ, nàng đều như không nghe được, trầm mặc mà yên tĩnh lái xe.

Trước mặt nàng là con mèo chiêu tài màu đỏ cười tủm tỉm, trảo mèo đong đưa, vẫy tay với hành khách đằng sau. Mèo chiêu tài đôi nhỏ đỏ âu cong nhẹ, khoé miệng chảy ra một giọt huyết chưa lau khô, cười đến cực quỷ dị.

Ghế điều khiển bên cạnh treo mấy con thú bông, bọn họ không nhớ trước lúc lên xe chúng là cái dạng gì, lúc này một đám nho nhỏ thú bông rũ đầu xuống, sợi dây xuyên từ cổ đem chúng treo lủng lẳng trên nóc xe theo xe chạy mà đong đưa.

Gã cơ bắp chà xát cánh tay, quay đầu hỏi tiểu đạo sĩ: "Mày cảm thấy tài xế không thích hợp? Chỗ nào?"

Tiểu đạo sĩ đứng lên xem bóng dáng tài xế, hướng bên phải đi vài bước: "Chú có thể từ gương chiếu hậu nhìn đến tài xế sao?"

Vừa rồi mọi người đều đắm chìm ở cảm xúc nôn nóng khẩn trương, nhìn không tới mặt tài xế cũng không nghĩ tới này cơ bản thường thức. Kỳ thật không cần đi qua, từ mặt sau kính chiếc hậu cũng có thể nhìn đến mặt chính diện tài xế. Này chiếc xe khách trừ bỏ hai bên trái phải, chính giữa cũng có một khối gương hình chữ nhật.

Kỳ quái là người trong xe mặc kệ từ cái gương nào cũng không thế nhìn tới tài xế. Gã cơ bắp cũng phát hiện vấn đề này, cùng đa số mọi người giống nhau, gã đầu tiên nghĩ đến chính là do góc nhìn.

Gã xem ba cái gương lần lượt, hỏi nam nhân tây trang: "Mày nhìn đến mặt ả sao?"

Nam nhân tây trang lắc đầu: "Không nhìn tới."

Gã cơ bắp lại hỏi nam diễn viên: "Còn mày, thấy không?"

Nam diễn viên bóp tay, sắc mặt mười phần khó coi: "To nhìn đến ghế điều khiển, người thì không."

Lúc này mặt mũi gã cơ bắp biến đổi, gã cố chấp hỏi mấy người khác. Trừ bỏ những ai không dám nhìn gương chiếu hậu ra, đáp án cơ bản đều giống nhau. Bên trong xe mọi người vị trí bất đồng, có thể nhìn kính chiếu hậu vị trí khác nhau, thậm chí có thể nhìn đến ghế điều khiển, lại không thể nhìn đến mặt tài xế.

Trong xe lần nữa lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro