Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Trò chơi bắt đầu

Không biết tại sao, xe một lần nữa khởi động thì đèn trong xe sáng hơn rất nhiều.

Biểu cảm mỗi người đều thấy rõ ràng, trải qua chuyện vừa rồi, không mấy người bình tĩnh, chỉ có thiếu niên đứng cạnh ghế điều khiển biểu cảm vẫn trước sau như một.

Hiện tại bọn họ cơ hồ xác nhận cậu mặt than, không nghĩ tới, đúng lúc này cậu lại mỉm cười.

Ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu thiếu niên, dáng đứng lười nhát, sống lưng thẳng tắp, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm tài xế, cười thực nhẹ, hầu kết tinh xảo hơi động

Khi cậu thu hồi tay, còn giúp nữ tài xế xử lý tóc bên tai, ánh mắt xem nàng phủ một tầng ánh sáng nhạt.

Một khắc đó, tình thương của mẹ trong Chúc Song Song thiếu nữa biến chất.

Cô cũng tò mò: "Thực sự bình thường?"

Ninh Túc nhìn mặt nữ tài xế: "Ân, xác thực lớn lên không tồi."

Xem xương đầu đúng thật xinh đẹp, khung xương mặt xem đều ưu việt, thời điểm gương mặt có da thịt hẳn là mỹ nhân.

Hốc mắt nàng đặc biệt lớn, bên trong tròng mắt mang máu tươi, xem màu máu hẳn là vừa móc xuống.

Môi son đỏ tươi, lưỡi rắn đảo quanh, lông mi tinh tế vừa đen vừa dài như chân nhện, sau lưng trường một đầu tóc quăn nhu thuận, kỳ thật là râu đen của loài sinh vật không biết tên.

--- Tiểu thư xương khô trước khi đi làm đã nghiêm túc make up.

Khi gã cơ bắp hỏi Ninh Túc, tài xế lớn lên trông ra sao, nghe Ninh Túc đánh giá xong, lưỡi rắn trên môi tài xế kéo dài hướng về phía trước, nứt ra vết cười.

Trong miệng trào ra sinh vật màu đen.

Là con dơi nhỏ.

Chúng nó ánh mắt phiếm lục quang, trong đó lẫn lộn vài con ánh lam quang, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Ninh Túc.

Ninh Túc hình dung không ra biểu tình quá mức nhân tính của chúng phản ánh cái gì.

Khi nghe nam diễn viên muốn Ninh Túc sờ mặt nữ tài xế, hai con dơi nhỏ bay đến xương trán duỗi cổ dài, màu son môi trên xương khô cũng rung động một chút.

Ngón tay Ninh Túc dừng trên tóc, cảm giác ẩm ướt, ngón tay dừng ở khoé môi, lập tức bị 'son môi' ngậm lấy, ngón trỏ bị con dơi nhỏ cắn.

Nguyên bản cậu không mấy để ý, đương khi cảm thấy đồ vật khiến mạch máu căng bạo trong cơ thể bị chúng nó hút ra ngoài, mắt cậu sáng lên.

Ninh Túc cứ như thế tuỳ bọn chúng hút.

Ăn uống no say, con dơi nhỏ quên mất mình biết bay, từ trán trượt xuống dưới, đến cằm mặt xương khô, dừng ở chỗ trống ghế dựa, trở mình, rụt móc vuốt không buồn nhúc nhích.

Lưỡi rắn trong miệng cũng không còn sức lực, chóng váng ở ngoài miệng nghiêng ngả mà rũ xuống dưới.

Ninh Túc quỷ dị ở trên người chúng nó nhìn ra biểu cảm "thoả mãn".

Cậu trầm mặc một chút.

Thấy sợi râu có dấu hiệu buông xuống, Ninh Túc duỗi tay kéo nó một chút, đem nó đặt trên sụn tai còn tồn tại của đầu lâu.

"Là thật? Tôi qua nhìn thử xem." Tiểu đạo sĩ đỡ lưng ghế đứng lên.

"A" Ninh Túc rời đi, nhường vị trí cho hắn.

"Không phải, cậu cứ đứng đó đi." Thấy Ninh Túc vừa ly khai, tiểu đạo sĩ nhìn tài xế một đầu tóc như rong biển, ngược lại có điểm không dám qua.

Ninh Túc ngồi xuống sau, từ đầu đến cuối chỉ nói qua một câu, thanh niên mặc tây trang đứng lên: "Mọi người hẳn đều minh bạch tình cảnh hiện tại của chúng ta, giờ còn thừa mấy người, không bằng giao lưu một chút. Kế tiếp như thế nào chúng ta không biết, chỉ có thể từ trước lúc lên xe để nói, vì cái gì chúng ta lên xe."

Thanh niên mặc tây trang nhìn lướt qua vài người trong xe, hắn kỳ thật cũng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng trước mắt chỉ có một học sinh phổ thông, một nữ sinh viên, một cậu nam thoạt nhìn trông rất nhỏ tuổi, cuối cùng một người giống mấy thuật sĩ giang hồ chuyên giả danh lừa bịp.

Hắn chỉ có thể đứng lên tổ chức.

"Tôi bắt đầu trước." Hắn nói: "Tôi tên Quý Minh Thụy, là CEO của một công ty địa ốc, trước khi lên xe, tôi đang muốn đi ký hợp đồng."

Hắn ngừng một chút, nói: "Lúc ấy xảy ra tai nạn xe cộ, tôi bị một chiếc xe tải đâm bay, tỉnh lại liền ở chỗ này."

Chúc Song Song tin tưởng lời hắn, cô rất phối hợp, ngay sau hắn nói: "Tôi kêu Chúc Song Song, là sinh viên năm 2 khoa điện ảnh, cũng làm biên kịch, buổi chiều về nhà gặp ăn trộm, bị gã đâm một đao "

Nam sinh trung học ngẩng đầu: "Biên kịch, Chúc Song Song? Nhà biên kịch thiên tài Chúc Song Song?"

Chúc Song Song gật đầu, chua sót bảo: "Vừa rồi Phương Ân Khả nói hắn từng diễn bộ phim tang thi, là kịch bản đầu tiên tôi viết bán cho công ty họ."

Nghe vậy, Ninh Túc vẫn luôn thất thần quay đầu nhìn cô một cái.

Quý Minh Thuy banh thẳng khoé miệng, nói: "Trước khi chúng ta lên xe, đều gặp nguy hiểm sinh tử."

"Hoặc là nói, chúng ta khả năng đều đã chết." Nam sinh tiếp lời: "Em tên Phương Kỳ, lớp 12, trước khi lên xe cùng bạn học đánh nhau, bị đẩy ngã từ cầu thang."

Tiểu đạo sĩ nói: "Còn tôi kêu Tô Vãng Sinh, là đạo sĩ chính thống, bị... đánh chết."

Trách không được người trên xe cảm xúc đều táo bạo, thì ra đều là kẻ bước một chân vào quỷ môn.

Nghĩ như vậy, Ninh Túc ngẩng đầu phát hiện mọi người trong xe tầm mắt đều dừng ở trên người cậu.

Tất cả đều nói, đến cậu rồi.

"Tôi kêu Ninh Túc, không nghề nghiệp, du ...dân." Ninh Túc có nề nếp mà nói: "Chắc là no chết."

"..."

Mọi người mới biết tin mình tử vong, còn chưa kịp bi thương liền câm nín nhìn cậu.

Nam sinh khụ khụ: "Cho nên nói, chúng ta đều đã chết đi? Dựa theo cách nói mê tính, chúng ta khả năng đang trên đường tới địa ngục?"

Tiểu đạo sĩ Tô Vãng Sinh cười bảo: "Hiện tại đường đến địa ngục không phải Hắc Bạch Vô Thường tới bắt, bây giờ đã tiên tiến đến vậy sao?"

Quý Minh Thụy nhéo sóng mũi: "Âm thanh điện tử nhắc tới trò chơi, có lẽ chúng ta vốn nên chết, lại không biết sao bị cuốn vào trò chơi thần kỳ, hẳn là còn hy vọng sống đi?"

Hắn vừa dứt lời, thanh âm máy móc như bị kích phát lần nữa vang lên.

Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi cầu sinh, thông quan trò chơi có thể đạt được cuộc sống mới.

Hiện tại bắt đầu xác nhận số người tiến vào trò chơi, tiến hành rà quét số liệu người chơi.

Âm thanh điện tử vừa tắt, Ninh Túc bên tai nghe được một giọng nói non nớt hơn rất nhiều, cũng chân thành hơn.

Hệ thống 9277 vì ngài phục vụ, bắt đầu rà quét số liệu người chơi Ninh Túc.

Trên xe không ai nhìn về phía cậu, Ninh Túc xác định âm thanh này chỉ mình cậu có thể nghe được.

Tên người chơi: Ninh Túc

Tuổi: 23

Thể lực: 32/100

Tấn công: --/100

Âm thanh kia im bặt, giống như nhận ra vấn đề gì, qua một hồi lâu mới tiếp tục.

Trí lực: 87/100

Sinh mệnh: 0.1/100

?

CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! SỐ LIỆU NGƯỜI CHƠI BẤT THƯỜNG!

Âm thanh lần thứ hai im bặt, liên tiếp vang lên rất nhiều cảnh báo, nhưng lúc này xe khách lao ra khỏi màn đêm, âm thanh nó bị một âm máy móc càng vang dội hơn che lại.

Khu vực đánh số S90772 có 5 người chơi tiến vào trò chơi căn cứ.

Tại đây, ánh mặt trời cực thịnh.

Xe khách từ trong đường hầm lao ra, lúc này đang ở trên cầu hình vòm đặt ở các tầng mây cao ngất, phóng nhanh, dưới cầu là phòng ốc san sát tạo thành thị trấn.

Hoan nghênh tiến vào căn cứ trò chơi.

Dưới sự trợ giúp của hệ thống trò chơi, mời tự thăm dò căn cứ, ở vòng trong mở nhiệm vụ phó bản đầu tiên.

Chúc ngài chơi vui sướng.

Sau khi qua cầu, dừng ở chân cầu cánh cổng thành mở ra, xe vào rồi dừng lại, năm người dè dặt từ trong xe bước xuống.

Đối diện điểm bọn họ xuống xe, có ba người thê thảm không nỡ nhìn từ một vòng sáng đi ra.

Trong đó có cô gái thiếu một cánh tay, toàn thân toàn là máu, quỳ rạp trên mặt đất, một bàn tay dùng sức nắm chặt một tấm ảnh chụp, không tiếng động mà gào khóc.

Cô khóc không hề có thanh âm, cũng không dữ tợn, nhưng gương mặt hằng sâu nỗi tuyệt vọng đau đớn.

Ở hệ thống "giết gà dọa khỉ" dạy dỗ trên xe, cảnh khủng bố hiện tại liền không mấy hề hứng gì, năm người không ai kêu to gọi nhỏ, càng không tuỳ tiện tiến lên.

Thẳng đến khi nước mắt cô gái cọ rửa vệt máu trên ảnh chụp, lộ ra một chàng trai soái khí, Ninh Túc liếc đến sau, đi đến trước đỡ cô gái đứng dậy. Cậu nhìn ảnh chụp nói: "Người này rất tuấn tú."

Cô gái một bên rơi lệ một bên cười: "Anh ấy là chồng tôi, đây là ... anh ấy trước khi chết... đưa cho tôi, trước khi tiến vào phó bản, anh ấy... trộm chụp ảnh."

Ninh Túc: "Các người là người Thu thành sao?"

Cô gái giữ chặt tấm ảnh si ngốc mà cười: "Đúng vậy, chúng tôi ở Thu thành đọc sách, ở Thu Thành kết hôn."

Ninh Túc: "Ngô."

Nàng nhìn người trên ảnh, lại cười lại khóc, giống kẻ điên khùng, Ninh Túc nhìn nàng một cái, rồi bước tới chỗ Chúc Song Song đang không tiếng động vẫy tay.

"Chúng ta vừa mới tới, cái gì cũng không hiểu, cậu cẩn thận chút." Chúc Song Song nói.

Ninh Túc gật đầu.

Năm người đi vào cửa thành, chính thức bước vào căn cứ trò chơi.

Bên trong thành toàn là người, rồi lại không phải cuộc sống sinh hoạt bình thường trước đây. Bọn họ ăn mặc đủ loại trang phục, có bình thường sơ-mi tây trang, cũng có quần ăn lố lăng như áo bào ma pháp, trang phục đạo sĩ.

Ánh mắt họ có người trống rỗng chết lặng, kẻ điên cuồng nồng cháy, người bĩnh tĩnh đến đáng sợ như mới đi ra từ vô số chiến trường sinh tử.

"Hello? Các người là người mới đi?" Mặc áo sơ-mi hồng nhiệt tình nói: "Tui tới giải thích cho mấy người một chút nha."

Có loại chuyện tốt này?

Không tin.

Người nhiệt tình loại này không ít, hồi nãy nam sinh trung học và nam tây trang cũng vừa gặp một người muốn cùng họ giảng giải, thẩm chí còn kéo hai người đi lên một quầy hàng.

Áo hồng sơ-mi nhìn ra bọn họ phòng bị, buông tay: "Ta không lừa các người, không tin, mở trang thông báo của hệ thống của mấy người, chỉ dẫn cho tay mới đều có, tui chỉ là muốn nói càng rõ ràng ngắn gọn hơn thôi."

"Các người từ trên xe mới xuống, đều muốn hệ thống chỉ dẫn vào trò chơi, kỳ thật chính là đàn anh đàn chị thông quan nhiều phó bản đạt được cuộc sống mới. Thông qua mỗi phó bản đều có khen thưởng."

"Căn cứ vào biểu hiện cùng vận khí của các người, có thể đạt được kỹ năng, vũ khí, cơ bản nhất chính là điểm."

"Điểm rất quan trọng, là tiền lưu hành trong toàn bộ trò chơi và căn cứ, các người dùng điểm mua đạo cụ, cường hóa thân thể, kỹ năng, còn phải dùng điểm thỏa mãn nhu cầu sống cơ bản."

"Tiến vào trò chơi, không thông quan là khỏi ra ngoài, bên ngoài khu phó bản là căn cứ sinh hoạt, ở chỗ này sinh hoạt cần phải mua phòng ở, ăn cơm, đi đứng, ăn mặc, ở, đi lại đều dùng điểm chi trả."

"Các người mới tiến vào căn cứ trò chơi chắc chưa vào phó bản phải không? Như vậy liền không có tiền nha, thế này sống sao nha?"

Áo sơ-mi hồng nhìn Ninh Túc, Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh ba người, chờ bọn họ tò mò mà tiếp tục hỏi.

Đợi một hồi lâu, ba người mỗi người một vẻ, người thì thờ ơ, người mờ mịt, người thì hoảng hốt, nhìn lại gã.

Sơ-mi hồng đứng hình một lát, tiếp tục nói: "Gia nhập CLB a!"

"Đem giao diện cá nhận của mấy người giao cho câu lạc bộ (CLB) xem, chỉ cần CLB thấy phù hợp là có thể tham gia, CLB sẽ cung cấp mấy ngày đồ ăn và chỗ ở tạm thời."

Nói lời này, gã cho rằng ba người sẽ vô cùng kích động.

Rốt cuộc bọn họ đều biết, diễn cảnh sàng lọc người mới của nữ tài xế lái xe tang tuyệt đối không nhỏ, người mới vào đều chịu đủ đả kích, lúc này nhất định đặc biệt muốn đầu nhập tổ chức.

Không người nào lên tiếng.

Tiểu đạo sĩ: "A, quá xấu hổ, làm sao bây giờ?"

"..."

Hắn đều nói như vậy, Ninh Túc đành phải mở miệng: "Quá phiền phức, trực tiếp vào phó bản không phải được sao?"

Nói xong cậu lại hỏi: "Phó bản có phải được ăn được uống không? Không cần điểm mua nhà ở đi?"

Sơ-mi hồng: "..."

"Phó bản chính là địa ngục! Cậu biết trong đó khủng bố cỡ nào không!"

Gã thở phì phò mà chỉ cô gái cầm ảnh chụp ở ngoài cửa thành nói: "Cậu vừa rồi nói chuyện với cô ta đi? Cậu có biết, bọn họ hơn 30 người vào phó bản, cuối cùng chỉ còn ba người bước ra, trong đó hai người sắp tàn! Còn lại đều toi mạng!"

Người khác đều muốn vào muộn một chút, sống lâu một giây, gã trước nay chưa thấy ai vì ngại phiền phức mà muốn vào phó bản.

"Mấy người không muốn sống lâu hai ngày sao!"

Chúc Song Song hỏi: "Chúng ta không tham gia CLB, không có điểm liền không có chỗ ngủ sao?"

Sơ-mi hồng quét mắt nhìn cô, hắc hắc cười một tiếng: "Có a, dưới gầm cầu vượt, chẳng qua cô nương như vậy xinh đẹp trẻ tuổi thì... hắc hắc!"

"Tuy rằng hệ thống không cho phép ở căn cứ trò chơi giết người, nhưng không quy định mặt khác. Tui nói chứ, nơi này không phải xã hội hoà bình pháp trị, các người không biết con người mỗi ngày luôn đối mặt với tử thần sẽ làm nên chuyện gì đâu."

"Đây cũng là chỗ tốt khi tham gia CLB, có chỗ dựa, người khác không dám động nha!"

"Tôi tới cùng bọn họ nói" Quý Minh Thụy cắt ngang lời gã, nói tiếp: "Làm phiền."

Chờ sơ-mi hồng hùng hổ rời đi sau, Quý Minh Thụy cùng bọn họ nói: "Lời nãy giờ gã nói đều là thật, nhưng mà cho người khác xem giao diện có vấn đề."

"Nhìn giao diện người chơi là điều kiện gia nhập của các CLB nhỏ, càng nhiều người bị nhìn nhưng không được tham gia, họ chỉ đang lừa gạt tin tức cá nhân."

"Số liệu người chơi phi thường trọng yếu, nếu bị người có ý xấu nắm giữ, ở phương diện nào đó chính là đưa đằng chuôi cho họ, các người phải bảo vệ số liệu chính mình."

"Nhưng mà, ký CLB xác thật muốn đem giao diện cá nhân công khai trên cơ sở dữ liệu của CLB, lấy cơ sở này bảo đảm, CLB căn cứ vào số liệu mỗi người mà tiến hành bồi dưỡng huấn luyện."

"Tham gia CLB lớn quả thật có chỗ lợi, bọn họ không chỉ bồi dưỡng mấy người, còn có người sấm quan phong phú kinh nghiệm, năng lực cao thâm mang mấy người thông quan."

"Phương pháp xác định CLB đáng tin cậy tôi đã nhìn ra tới, giống như gã kia đều là CLB lừa đảo, trực tiếp muốn giao tự liệu cá nhân."

"CLB thực thụ, là trước công khai điều kiện gia nhập thành viên, như yêu cầu chiến lực trên 80, người chơi sẽ tự đối chiếu, phù hợp thì đi tìm bọn họ. Trước thì ký hiệp ước hệ thống, sau mới đưa giao diện, người phù hợp điều kiện nhất định sẽ tiếp nhận."

Ba người khuôn mặt nhất trí nhìn Quý Minh Thụy, trong mắt là kinh nể cùng kinh ngạc.

Mới vài phút, người này liền thu nhập thật nhiều tin tức a!

Quý Minh Thụy nhìn lại ba đôi mắt, dừng lại một chút: "Tôi trước nghĩ cách đi tìm điểm."

Trước khi đi, hắn còn đối với bọn: "Có duyên cùng xe, hẹn ngày gặp lại."

*Gốc: "Đồng xa chi nghị, ngôn tẫn vu thử" - mèo muốn tìm câu ca dao, thành ngữ Việt nào đó phù hợp mà tìm mãi không ra. Nên tui dịch theo tui hiểu nhóa!

Cái này bọn họ nghe hiểu, bọn họ cùng một chiếc xe tiến vào trò chơi, còn là đồng hương, cùng họ giải thích tận tình, nhưng không tính toán luôn đi chung với nhau.

Quý Minh Thụy đi rồi, nam sinh trung học Phương Kỳ cũng nâng bước đi.

Chúc Song Song hỏi nhóc: "Phương Kỳ, nhóc muốn tách à?"

Nhóc dáng cao chân dài mặc đồng phục trung học, lớp 12 chính là 18 tuổi, thật làm người ta không yên tâm.

Phương Kỳ kéo áo khoác, đem đầu vùi vào áo, gương mắt nhìn người tới kẻ đi trong căn cứ trò chơi, lẩm bẩm: "Em muốn đi tìm người."

"A?" Chúc Song Song mờ mịt.

Bọn họ không phải vừa tới, ai cũng không quen sao? Tìm người nào?

Phương Kỳ từ khi ở trong xe, trừ bỏ một thân đồng phục, các phương diện khác thật bình thường, nhóc không phải kiểu người thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ, nhìn thấy xác chết cũng sợ tới mức kêu to. Lúc này, nhóc trong mắt lộ ra kiên định có điểm khang khác.

Nhóc quay đầu lại nhìn bọn họ, nói: "Gặp lại sau."

Mặt trời đăng đỉnh lúc họ tới giờ cũng lặn.

Bóng dáng cậu nhóc mặc đồng phục ở trong đám người trang phục kỳ quái trung hoà, tiến vào ánh hoàng hôn đi càng lúc càng xa.

Rõ ràng chỉ cùng nhau đi một chuyến xe, Chúc Song Song mạc danh cảm thấy có điểm không tha. Tại trò chơi quỷ dị này, lần sau gặp lại có còn là người cũ không.

Hoặc là nói, không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.

Chờ cô lấy lại tinh thần, Ninh Túc đã không thấy bóng dáng.

Tô Vãng Sinh đang bị một kẻ mồm mép lôi kéo nói chuyện, vừa thấy chính là lừa tăng doanh số, Chúc Song Song vội đem hắn túm lại, sốt ruột bảo: "Ninh Túc đâu?"

Tô Vãng Sinh cũng không chú ý tới: "Tôi cũng không biết a!"

Ninh Túc đứng trước một quầy bán bánh bao, sạp được bày trước cửa một khách sạn, hẳn là thuộc sở hữu của khách sạn, chuyển ra bên ngoài để tiện buôn bán cho người đi đường, nhanh chóng lấp đầy bụng thực khách.

Một lồng bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn mới ra lò, mùi rau xanh quyện cùng mùi thịt thơm ngát.

Một đám người chơi không rên một tiếng quẹt điểm trả tiền, cầm bánh bao liền đi.

Mắt thấy bánh bao sắp bán hết.

Chờ người chơi mua gần hết, chủ quầy cười nhìn về phía thiếu niên đang âm thầm nuốt nước miếng, liếc một cái liền nhìn ra tình huống của cậu, bảo: "Không có điểm đi?"

Ninh Túc gật gật đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi nồi hấp bánh bao.

"Liền còn hai cái, như vậy đi, phá lệ cho cậu, cậu có thứ gì đổi với chú cũng được."

Người mới lên xe trên tay cái gì cũng không có, nhiều nhất chính là trang sức như bông tai của Chúc Song Song, nhưng cậu không đeo bông tai, một cái quỷ nghèo tới từ tận thế.

Bất quá... Ninh Túc bàn tay móc từ túi quần một tấm thẻ.

Tấm thẻ màu đỏ không biết làm từ chất liệu gì, trên mặt loé một hàng số nhàn nhạt: 4 - 0326. Là đồ tài xế khi ở trên xe nhét cho cậu.

Người khác khả năng chỉ nhìn đến tài xế bắt tay cậu, không chú ý mặt khác đồ vật.

"Cái này có thể chứ?" Ninh Túc đem tấm thẻ đưa cho chủ quầy.

Chủ quầy lười biếng quét mắt nhìn qua, một người không xu dính túi, lấy ra đồ vật ông cũng chẳng hy vọng. Mà khi thấy rõ đồ vật trên tay Ninh Túc, đồng tử ông rụt lại.

Ông lại lần nữa nghiêm túc nhìn phía Ninh Túc, giọng nói cực lực ổn định: "Cậu thật sự muốn dùng cái này đổi?"

Ninh Túc gật đầu: "Ừa."

Chủ quầy vội vàng lấy tấm thẻ, nhanh chóng đem bánh bao gói lại, thuận tay đặt bên cạnh một lọ sữa bò đưa cậu: "Từ từ ăn!"

Sợ cậu đổi ý, chú quầy khẩn trương nhìn cậu chằm chằm.

Thiếu niên hơi rũ đầu, nhìn tay trái bánh bao nóng hổi trắng tròn mập mạp, tay phải một lọ sữa bò ấm.

Sợi tóc mềm mại dừng ở đuôi mắt, khí nóng phủ mờ trên hàng lông mi dài, đôi mắt đào hoa càng thêm kiều diễm.

Mắt đào hoa vốn nhìn đa tình linh động, chỉ là cậu có điểm an tĩnh đình trệ, bất quá đảo qua toàn bộ ngũ quan vẫn vô cùng hài hòa.

Cậu hơi hơi chớp mắt, chủ quầy thế nhưng nhìn ra biểu cảm hạnh phúc trên mặt cậu.

Chủ quầy: "?"

Chủ quầy nhìn cậu cắn một ngụm bánh bao trên tay trái, lại uống một ngụm sữa bò bên tay phải, mắt híp híp, thoả mãn mà đi rồi.

Người phía sau chủ quầy lúc này mới đi tới, nhìn chăm chú tấm thẻ, hít một hơi sâu: "NPC đó chủ động đưa thẻ, giá trị mị lực của nhóc kia cao bao nhiêu!?"

"Cũng có thể do lực công kích, hoặc do số liệu tổng hợp cao đến đáng sợ, làm NPC hưng phấn sinh ra tâm ái mộ." Chủ quầy nói: "Trong trò chơi chẳng thiếu NPC biến thái này."

Ông đem tấm thẻ đưa cho hắn ta: "Chạy nhanh đưa chủ nhiệm!"

*Vì đoàn đội trong này mình gọi là CLB nên chủ tịch CLB mình gọi là chủ nhiệm nhoa các bạn đọc.

Ninh Túc chậm rì rì mà đi, cũng không nghe họ đối thoại. Đi một chốc lát, cậu ngẩng đầu nhìn khu gọi là đại sảnh trò chơi. Ninh Túc nhấc chân đi vào.

Đại sảnh trò chơi cực lớn, mới vào cửa, hai bên sườn là bảng vàng, phân biệt bên này là xếp hạng CLB, bên kia là xếp hạng cá nhân.

Ninh Túc không có xem, cậu đi thẳng vào bên trong, đếm không hết các màn ảnh phóng các loại hình phó bản, đó là cửa đăng nhập phó bản.

Mỗi cái phó bản có 10 giây review, người chơi căn cứ vào đó mà phỏng đoán loại hình, quyết định vào phó bản hay không,

Ninh Túc nhìn mấy cái, mỗi cái phó bản đều yêu cầu số lượng tham gia, thấp nhất muốn 5 người chơi.

Cậu vừa đi vừa nhìn, đến cái thứ sáu mới thấy nơi này tụ tập thật nhiều người. Ninh Túc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trò chơi gọi là 《 Quỷ Súc 》 đánh số 2 - 9101.

Cậu ở màn ảnh thấy được vài toà phòng ở xinh đẹp, rất phù hợp sở thích của cậu.

"Quỷ súc là các quỷ gì? Hẳn là không phải "quỷ súc" giống trong mấy cái video liên quan đến quỷ súc đi."

*"Quỷ súc" là thuật ngữ ám chỉ những linh hồn, sinh vật hay thực thể từ cõi âm hiện ra và gây hại cho con người hoặc tạo ra sự kiện không bình thường. Quỷ súc thường được coi là thực thể ác, có ý định xấu và thường liên quan đến các hiện tượng siêu nhiên hoặc ma quái./ Người chơi này hẳn là ám chỉ quỷ súc nghĩa trên nha.

"Đương nhiên không phải, tôi thấy phải đem hai từ "Quỷ" và "Súc" tách ra."

"Cũng có thể là Súc sinh quỷ?"

"Mặc kệ thế nào, đều có quỷ, đây là phó bản thần quái, là loại trinh thám hoặc sinh tồn khả năng đều rất lớn."

Video chỉ có 10 giây, chiếu xong liền tự động tuần hoàn, lần thứ hai Ninh Túc nhìn đến phòng ốc xinh đẹp, chọn một phòng tốt nhất, vừa lúc nghe được mọi người phân tích nói đến "Loại hình Sinh tồn".

Đối với tình hình cuộc sống sau này, cậu bật chế độ chuyên nghiệp.

Cậu nghiêm túc hỏi: "Loại hình sinh tồn? Tôi nếu ở trong đó cá mặn sống sót, cũng được coi là thông quan sao?"

Trong đại sảnh trò chơi, trên tường đều là đèn, không gian sáng ngời, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, thiếu niên màu da tái nhợt trở nên mềm mại rực rỡ, đồng thời biểu cảm cứng đờ dù rất nhỏ cũng vô pháp che giấu.

Trên tay cậu còn cầm một lọ sữa bò, loại không có nhãn hiệu, trên đường thường thấy nhất.

Chung quanh người chơi xem cậu như thằng ngốc, chú ý tới biểu cảm cứng đờ cùng bình sữa bò kia, lại giống như bừng tỉnh.

Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh xẻo này, hazzz.

Có người thở dài, ngầm đồng tình xem cậu, trưởng thành như thế mà đầu óc có vấn đề, loại này người, khuyết điểm ở trò chơi phóng đại vô hạn, không biết sẽ tao ngộ cái gì a.

Có người ánh mắt mịt mờ mà nhìn cậu, khóe miệng tươi cười không thể diễn tả.

Ninh Túc cúi đầu hút một ngụm sữa bò.

Một thanh niên đặc biệt cao gầy, xuyên một thân áo gió, tầm mắt từ mặt Ninh Túc dời đi, hỏi người phụ nữ: "Chuẩn bị sẵn sàng sao?"

Cô nàng nói: "Còn kém 3 người."

Dứt lời, trước màn hình, 10 người đồng thời biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro